-
Chương 49
Lời nói kia giống như sấm sét, được gió to cuốn lấy, xông vào trong lòng Tần Thư Hoài.
Trong đầu của hắn tất cả đều là dáng vẻ Triệu Bồng cười nhẹ nhàng năm đó.
Thời điểm mười hai, mười ba tuổi, nhìn vào đôi mắt của Triệu Bồng, hắn cảm thấy, cả đời này Triệu Bồng đều không nhìn thấy người nào khác ngoài hắn.
Lúc mười bốn tuổi, nhìn vào đôi mắt của Triệu Bồng, hắn cảm thấy, ngoại trừ Tần Thư Hoài hắn, nàng chẳng thèm nhìn những người khác.
Năm mười sáu tuổi, Triệu Bồng trở thành Ngọc Dương công chúa, trở thành thê tử của hắn. Hắn nhìn Triệu Bồng, phát hiện ra trong mắt Triều Bồng giống như không có bất kỳ người nào.
Mỗi một lần hắn đều muốn dùng giọng điệu gào thét để nhấn mạnh rằng, Triệu Bồng yêu hắn, nhưng mà sự an ủi nhiều năm qua lại dưới lời nói của Liễu Thư Ngạn mà sụp đổ, tan thành mây khói.
Hắn phải đối mặt với một sự thật tàn nhẫn.
Cho dù là năm đó, có lẽ Triệu Bồng cũng không phải là rất yêu hắn.
Cho nên dù nàng có lẽ cũng chưa chắc muốn gặp hắn.
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, cũng không nhịn được nữa, cơ thể run run, ngồi xổm xuống.
Hắn co người lại, giống như một thiếu niên mười sáu tuổi, bả vai run rẩy, kiềm nén tiếng khóc của mình, khóc ra thành tiếng.
Liễu Thư Ngạn cầm ly rượu nhìn hắn, nhìn người này từ khóc nức nở do kiềm nén, dần dần khóc to thành tiếng.
Liễu Thư Ngạn ngồi xuống, kéo bả vai Tần Thư Hoài đến gần mình, vuốt vai của hắn nói: “Được rồi, đã đủ rồi, uống rượu. Sau khi uống xong, bắt đầu lại cuộc sống của chính bản thân ngươi đi.”
Nói xong, Liễu Thư Ngạn liền đưa rượu cho Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài không quan tâm mọi thứ, nâng chén lên uống.
Liễu Thư Ngạn ra hiệu bằng ánh mắt cho Giang Xuân, Giang Xuân nhanh chóng tiến lên cầm rượu đến, một vò lại một vò nối tiếp nhau chuyển vào, Liễu Thư Ngạn rót một chén lại một chén cho Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài cũng không khước từ, một ngụm uống vào liền khó chịu.
Uống hồi lâu, Tần Thư Hoài cũng say, Liễu Thư Ngạn cũng có chút choáng. Tần Thư Hoài ôm bình rượu, nói với Liễu Thư Ngạn về chuyện đã qua.
“Vào lần đầu tiên khi ta gặp nàng ấy, là lúc chín tuổi thì phải. Khi đó nàng còn đang ở trong lãnh cung, ta vừa tới Bắc Yến.”
“Người Bắc Yến bắt nạt ngươi sao?”
“Đương nhiên bắt nạt rồi. Hạt nhân mà, ai cũng biết ngươi đã mất hết tất cả, ngươi là thái tử thì sao chứ? Dù sao sau này cái gì cũng sẽ không là của ngươi nữa, sống sót cũng không dễ dàng. Nhưng bất kể như thế nào, bản lĩnh ngoài mặt phải làm. Cho nên ta đi theo các hoàng tử lên lớp, âm thầm bị ăn hiếp.”
“Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy nàng ấy là vào mùa đông thì phải, nàng mặc rất ít quần áo, nhìn qua đáng thương cực kỳ. Khi đó nàng còn ở trong lãnh cung, lá gan lại vô cùng lớn, dám từ trong lãnh cung chạy ra ngoài, canh giữ ở bên hồ nước.”
“Lúc ấy ta cũng canh giữ ở bên hồ nước.”
“Trông coi ở đấy làm cái gì?” Liễu Thư Ngạn có phần buồn ngủ, nhưng vẫn đánh gãy cơn buồn ngủ lấy lại tinh thần hỏi. Ánh mắt của Tần Thư Hoài có hơi mờ mịt, nhớ lại năm đó, chậm rãi nói: “Đói bụng, bắt cá ăn.”
Hắn muốn bắt cá, Triệu Bồng cũng muốn bắt cá.
Hai người chính là quen biết nhau như thế, bọn họ hợp lực bắt được một con cá, Triệu Bồng mời hắn đến lãnh cung uống canh cá.
Mùa đông kia, hắn uống rất nhiều bát canh cá, mà cá trong hồ nước ít đi, rốt cuộc cũng bị người khác phát hiện, cũng khiến người ta đi điều tra.
Hai người bọn họ rất sợ hãi, đang lúc lo sợ, đột nhiên Tần Thư Hoài lấy hết dũng khí hỏi nàng ấy: “Ngươi sợ chết không?”
Tần Bồng nháy mắt, Tần Thư Hoài ấp úng: “Nếu như ngươi không sợ chết, ta giúp ngươi đi ra khỏi lãnh cung.”
“Đi như thế nào?”
“Ta sẽ giúp ngươi dẫn Hoàng đế tới hồ nước, sau đó ngươi cố ý để Hoàng đế phát hiện ngươi bắt cá, đến lúc đó tốt nhất ngươi đừng để lộ ra ngươi biết Hoàng đế, giống như một tiểu cô nương bình thường, bày tỏ lòng hiếu thảo của mình với Hoàng đế.”
“Hoàng đế con cháu tuy nhiều nhưng dụng ý khó dò, bỗng nhiên gặp được tấm lòng son sắc, có lẽ đây chính là cơ hội của ngươi.”
Tần Thư Hoài nói thì nói vậy, nhưng vẫn có chút sợ hãi: “Thế nhưng, nếu như Hoàng đế không thích, có lẽ ngươi sẽ chết…”
Nghe lời này, Triệu Bồng lại cười.
Nàng sửa sang lại quần áo của mình, ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Chết thì có làm sao?”
Triệu Bồng không phải là một người thông minh.
Nhớ lại, Tần Thư Hoài cảm thấy, nếu bàn về âm mưu quỷ kế, Triệu Bồng không tính là đứng đầu nhưng lại có rất ít người có thể có phần dũng khí và khí phách này của nàng, nói muốn làm gì, dù đánh cược cả tính mạng cũng có thể làm.
Nàng ở trong hoàng cung Bắc Yến âm u kia giống như là một ngọn lửa nóng bỏng, thiêu đốt hắn, sưởi ấm hắn.
Vì vậy hắn giúp đỡ nàng, ở trong học đường nói cho những hoàng tử kia là hắn thấy được tiên nữ bắt cá trong hồ, hắn miêu tả cảnh tượng đến huyễn hoặc khó hiểu, vừa lén lút mua chuộc rất nhiều thái giám, bắt đầu lan truyền lời đồn này. Lời đồn rốt cuộc đến tai Hoàng đế, Hoàng đế quyết định tận mắt đi nhìn vị tiên nữ này một lần.
Sau đó ông ta đã gặp được Triệu Bồng, trong ngày mùa đông, người mặc áo rét, ngọa băng cầu lý(1).
(1)Là câu chuyện “Nằm trên băng tìm cá chép” kể về Vương Tường đời Tấn, mẹ mất sớm, ở với cha và mẹ kế. Mẹ kế chua ngoa, đặt điều nói xấu, khiến “lòng cha chẳng còn yêu như trước”. Nhưng Vương Tường không oán ghét mẹ kế, mà vẫn ăn ở rất có hiếu. Một hôm, mẹ kế nói thèm bữa cá chép tươi, nhưng “Giá đông trời lạnh tìm đâu bây giờ”. Vì có hiếu với mẹ cha, nên Vương Tường đã “ngọa băng cầu lý”, khiến cha mẹ phải “đổi giận làm lành”
Hoàng đế giả trang thành một người thị vệ tiếp cận Triệu Bồng, đến hỏi nàng: “Ngươi làm gì vậy?”
“Mẫu thân bị phong hàn, đệ đệ sức khỏe không tốt, sợ không chịu nổi quá mùa đông này, bèn trộm cá cho bọn họ ăn.”
“Đây là cá của Hoàng đế, ngươi trộm, chẳng lẽ không sợ Hoàng đế trách tội ư?”
“Trộm cá là tội, nhưng nếu không để ý đến luân lý làm người, thấy mẫu thân và đệ đệ bệnh nặng mà không quan tâm, đây càng là tội lớn. Hiếu đạo là trời, lấy đại nghĩa làm đầu. Hơn nữa…” Triệu Bồng cười cười: “Phụ hoàng nhân ái, sao lại bởi vậy mà phạt ta?”
Bởi vì Triệu Bồng hiếu thuận cảm động Hoàng đế, do đó Triệu Bồng và Triệu Ngọc nhận được tư cách cùng nhau vào học với các Hoàng tử khác, từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều có thể tiếp xúc với nàng.
Lúc hắn mười một tuổi liền đọc hiểu thơ văn, khi đó Triệu Bồng chữ đại còn chưa biết, ở trên lớp học thường làm trò cười, hắn chê nàng ngu dốt, chê tính tình nàng hoạt bát quá mức, những vẫn sẽ vào lúc nàng không có cách nào trả lời câu hỏi mà ném ra tờ giấy, sau khi tan học giữ nàng lại giảng bài cho nàng.
Hắn luôn cảm thấy, đó là bởi vì ân tình lúc cùng nàng uống canh cá với nhau, nhưng chờ sau khi lớn lên nhớ lại, con cá cùng nhau bắt lại là ân tình từ đâu tới?
Chẳng qua là người thiếu niên không chịu thừa nhận chút tâm tư nhỏ kia, giả vờ vô tình mà thôi.
Hắn nói ngắt quãng chuyện về Triệu Bồng với Liễu Thư Ngạn, cảm giác tất cả mọi thứ giống như theo lời nói đều đã kết thúc như bụi bặm lắng xuống. Nói xong rồi, đã khóc rồi, Liễu Thư Ngạn vỗ vỗ vai của hắn, đứng lên nói: “Bỏ xuống thì bỏ xuống đi, tiến về phía trước.”
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, không nói gì.
Liễu Thư Ngạn nhìn canh giờ một chút, nói với Tần Thư Hoài: “Trưởng công chúa có đưa cho ngươi một phong thư, ta là tới lấy thư.”
“Ở thư phòng.”
Tần Thư Hoài có chút mỏi mệt: “Giang Xuân dẫn ngươi đi lấy.”
Liễu Thư Ngạn gật gật đầu, đi theo Giang Xuân đến thư phòng.
Tần Thư Hoài nằm trên mặt đất, gió thổi khiến hắn tỉnh táo thêm một chút.
Hắn mở mắt nhìn nóc nhà, lần đầu tiên cảm thấy, chút tình cảm này dường như hắn phải thoát ra thật, phải chấm dứt nó.
Bất luận hắn có bằng lòng hay không, chút tình cảm này đã trôi qua rồi.
Triệu Bồng chết rồi, cũng sẽ không về được nữa.
Hắn có chút mệt mỏi đứng dậy, đi về phòng mình, đồ vật trong phòng tất cả đều là thứ khi Triệu Bồng còn sống, hắn rút một bức tranh từ trong bình sứ để tranh ra, chính là dáng vẻ của Triệu Bồng.
Hắn mở bức tranh ra ném vào trong lửa than.
Ngọn lửa bén vào cô nương trên tranh vẽ, hóa thành đốm lửa nhỏ biến thành tro bụi mà tiêu tan.
Tần Thư Hoài cảm thấy nỗi đau đớn sắc nhọn trong lòng khiến hắn gần như khó có thể hô hấp, thế nhưng tay hắn vẫn run run như cũ, ném một bức lại tiếp một bức tranh vào trong lửa.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, trong mắt hoàn toàn là chết lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử trên bức tranh kia, không chịu dời mắt.
Hắn nghĩ cả đời này, có lẽ hắn sẽ không tìm được một người trân ái như thế.
Bởi vì sẽ không còn một người, vào lúc Tần Thư Hoài hắn gian nan nhất, giống như một vệt ánh sáng chiếu vào sinh mạng của hắn.
“Ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Bắt cá.”
“Vậy ngươi bắt cá, ta làm đồ ăn, ta mời ngươi uống canh cá có được hay không?”
Tần Thư Hoài kiềm chế sương mù trong mắt mình, nhìn tàn lửa bỗng nhiên bay lên, cũng chính vào lúc này, cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Vương gia.”
Là Triệu Nhất.
“Nói.”
Giọng nói Tần Thư Hoài khàn khàn, thật ra hắn cái gì cũng không muốn nghe, không muốn bị quấy rầy, nhưng lý trí nói cho hắn biết, dù sẽ đau sẽ khó thì hắn cũng phải tiến về phía trước.
Triệu Nhất mấp máy môi, nhìn dáng vẻ của Tần Thư Hoài, rốt cuộc nói: “Ta cảm thấy, có lẽ công chúa còn sống.”
Động tác của Tần Thư Hoài có phần cứng đờ, trong lòng dâng lên hi vọng.
Nhưng hắn hi vọng rồi lại thất vọng quá nhiều lần, vì vậy lúc hi vọng dâng lên, hắn lập tức mạnh mẽ dằn xuống, lãnh đạm nói: “Chứng cứ.”
“Hôm đó sau khi giả trang thành Liễu Thư Ngạn tiếp xúc với Trưởng công chúa, ta cho rằng, Trưởng công chúa giống chủ tử năm đó y hệt.”
“Cho nên?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Nhất.
Tần Bồng là người mượn xác hoàn hồn, điểm này đã được chứng minh. Mà hắn suy luận Tần Bồng là Khương Y, vì sao Triệu Nhất lại cho rằng Tần Bồng là Triệu Bồng?
Tần Bồng là Triệu Bồng?
Sao có thể chứ?
Nếu như nàng là Triệu Bồng, tại sao nàng phải làm bộ mình là Khương Y? Vì sao không tới nói với hắn, không tới…
Nghĩ tới đây, Tần Thư Hoài đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hắn bỗng nhiên ngừng ý nghĩ của mình lại, lập tức nói: “Người giống nhau trong thiên hạ sao mà nhiều…”
“Cho nên ta theo dõi Trưởng công chúa một ngày một đêm, còn trộm bút mực trong phòng công chúa.”
Nói xong, Triệu Bồng đưa mất tờ giấy tới trước mặt Tần Thư Hoài.
Phía trên là Tần Bồng tiện tay viết nguệch ngoạc và vẽ lên, Tần Thư Hoài nhìn thấy chữ viết và họa bút kia, trong nháy mắt hô hấp trở nên dồn dập.
“Đây là văn chương do Trưởng công chúa tự mình viết lúc không có người, đây là bản gốc, bản vẽ giả ta đặt lên bàn đã bị công chúa tiêu hủy. Công chúa vô cùng cẩn thận.”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào chữ của nàng, bức tranh do nàng họa.
Chữ của nàng là một tay hắn dạy, nét họa của nàng là hắn nắm tay nàng học.
Trên đời này nếu như nói ai quen thuộc chữ viết và phong cách vẽ của hắn nhất, tất nhiên là Tần Thư Hoài hắn.
Tao sao có thể có chữ viết giống đến như vậy?
Tại sao có thể…
Cơ thể Tần Thư Hoài run rẩy, nghe Triệu Nhất tiếp tục nói: “Trên thực tế, Trưởng công chúa bất kể lời nói cử chỉ, đồ ăn thức uống thói quen đều vô cùng giống chủ tử…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Thư Hoài đã xông ra ngoài.
“Chuẩn bị ngựa! Chuẩn bị ngựa cho ta!”
Tần Thư Hoài cưỡi ngựa, một đường cưỡi ngựa đuổi theo Liễu Thư Ngạn đã đi. Liễu Thư Ngạn đang nghiêng người ngồi trong xe ngựa, xem thơ tình Tần Bồng viết cho “Liễu Thư Ngạn”.
Thơ tình viết tình ý rả rích, tài văn tung bay, Liễu Thư Ngạn làm tài tử đứng đầu thời đại cũng không khỏi tán thưởng.
Mà trên thực tế, Tần Bồng cũng biết Liễu Thư Ngạn là người văn hào hệ liệt cho nên cố ý muốn khoe khoang tài văn chương một chút, nhưng tài văn chương của nàng, trái lo phải nghĩ, dứt khoát đưa nguyên xi thư tình năm đó Tần Thư Hoài viết cho nàng.
Liễu Thư Ngạn xem bài thơ này, mặc dù tán thưởng nhưng luôn cảm thấy là lạ.
Hắn đang nâng bút muốn sửa một chút, xe ngựa đột nhiên bị người ngăn lại, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Tần Thư Hoài nhảy lên xe ngựa, cuốn rèm lên cúi người ở trước mặt hắn.
“Đưa thư cho ta.”
“Cái gì?”
Liễu Thư Ngạn ngẩn người, Tần Thư Hoài lên giọng, rống to lên tiếng: “Đưa thư của Tần Bồng cho ta!”
Đang lúc nói chuyện, Tần Thư Hoài ý thức được Liễu Thư Ngạn đang cầm lá thư này, thế là dứt khoát đoạt lấy.
Hắn mượn ánh trăng xem lá thư này.
Bài thơ này hắn quen thuộc, quá quen thuộc.
Năm mười bảy tuổi đó, Tần Bồng nói hắn ngốc nghếch, chưa từng viết thư tình cho nàng.
Hắn chỉ am hiểu sách luận, không am hiểu những thứ phong hoa tuyết nguyệt này, bài thơ này hắn viết rất lâu, sửa rồi lại sửa, mới rốt cuộc vào sáng sớm một ngày lặng lẽ đặt ở dưới gối nàng.
Đây là thú vui khuê phòng của hắn và Triệu Bồng, thậm chí Bạch Chỉ cũng không biết được. Hắn cho rằng Triệu Bồng chết rồi, cả một đời hắn không gặp lại được.
Nhưng không nghĩ đến có một ngày hắn sẽ ở trong thư của thê tử mình đưa cho một nam nhân khác, gặp lại bài thơ mang theo tình nghĩa sâu sắc thời niên thiếu của hắn này.
Tần Thư Hoài cười to, xé tờ giấy thành từng mảnh.
Liễu Thư Ngạn bỗng nhiên kịp phản ứng, tiến lên tranh đoạt: “Tần Thư Hoài ngươi điên rồi hả?!”
Tần Thư Hoài tung giấy vụn cầm trong tay ra, quay người nhảy lên ngựa của mình, đi về phía Vệ phủ.
Triệu Bồng, Triệu Bồng.
Hắn nhắm mắt lại, tay run run.
Trong giây phút hắn cho là Triệu Bồng đã chết này, là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời hắn.
Nhưng mà cho đến ngày hôm nay hắn mới hiểu được, thế giới này dù thế nào cũng tàn nhẫn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, hiện thực này dù sao cũng hoang đường hơn ngươi nghĩ.
Trong đầu của hắn tất cả đều là dáng vẻ Triệu Bồng cười nhẹ nhàng năm đó.
Thời điểm mười hai, mười ba tuổi, nhìn vào đôi mắt của Triệu Bồng, hắn cảm thấy, cả đời này Triệu Bồng đều không nhìn thấy người nào khác ngoài hắn.
Lúc mười bốn tuổi, nhìn vào đôi mắt của Triệu Bồng, hắn cảm thấy, ngoại trừ Tần Thư Hoài hắn, nàng chẳng thèm nhìn những người khác.
Năm mười sáu tuổi, Triệu Bồng trở thành Ngọc Dương công chúa, trở thành thê tử của hắn. Hắn nhìn Triệu Bồng, phát hiện ra trong mắt Triều Bồng giống như không có bất kỳ người nào.
Mỗi một lần hắn đều muốn dùng giọng điệu gào thét để nhấn mạnh rằng, Triệu Bồng yêu hắn, nhưng mà sự an ủi nhiều năm qua lại dưới lời nói của Liễu Thư Ngạn mà sụp đổ, tan thành mây khói.
Hắn phải đối mặt với một sự thật tàn nhẫn.
Cho dù là năm đó, có lẽ Triệu Bồng cũng không phải là rất yêu hắn.
Cho nên dù nàng có lẽ cũng chưa chắc muốn gặp hắn.
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, cũng không nhịn được nữa, cơ thể run run, ngồi xổm xuống.
Hắn co người lại, giống như một thiếu niên mười sáu tuổi, bả vai run rẩy, kiềm nén tiếng khóc của mình, khóc ra thành tiếng.
Liễu Thư Ngạn cầm ly rượu nhìn hắn, nhìn người này từ khóc nức nở do kiềm nén, dần dần khóc to thành tiếng.
Liễu Thư Ngạn ngồi xuống, kéo bả vai Tần Thư Hoài đến gần mình, vuốt vai của hắn nói: “Được rồi, đã đủ rồi, uống rượu. Sau khi uống xong, bắt đầu lại cuộc sống của chính bản thân ngươi đi.”
Nói xong, Liễu Thư Ngạn liền đưa rượu cho Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài không quan tâm mọi thứ, nâng chén lên uống.
Liễu Thư Ngạn ra hiệu bằng ánh mắt cho Giang Xuân, Giang Xuân nhanh chóng tiến lên cầm rượu đến, một vò lại một vò nối tiếp nhau chuyển vào, Liễu Thư Ngạn rót một chén lại một chén cho Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài cũng không khước từ, một ngụm uống vào liền khó chịu.
Uống hồi lâu, Tần Thư Hoài cũng say, Liễu Thư Ngạn cũng có chút choáng. Tần Thư Hoài ôm bình rượu, nói với Liễu Thư Ngạn về chuyện đã qua.
“Vào lần đầu tiên khi ta gặp nàng ấy, là lúc chín tuổi thì phải. Khi đó nàng còn đang ở trong lãnh cung, ta vừa tới Bắc Yến.”
“Người Bắc Yến bắt nạt ngươi sao?”
“Đương nhiên bắt nạt rồi. Hạt nhân mà, ai cũng biết ngươi đã mất hết tất cả, ngươi là thái tử thì sao chứ? Dù sao sau này cái gì cũng sẽ không là của ngươi nữa, sống sót cũng không dễ dàng. Nhưng bất kể như thế nào, bản lĩnh ngoài mặt phải làm. Cho nên ta đi theo các hoàng tử lên lớp, âm thầm bị ăn hiếp.”
“Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy nàng ấy là vào mùa đông thì phải, nàng mặc rất ít quần áo, nhìn qua đáng thương cực kỳ. Khi đó nàng còn ở trong lãnh cung, lá gan lại vô cùng lớn, dám từ trong lãnh cung chạy ra ngoài, canh giữ ở bên hồ nước.”
“Lúc ấy ta cũng canh giữ ở bên hồ nước.”
“Trông coi ở đấy làm cái gì?” Liễu Thư Ngạn có phần buồn ngủ, nhưng vẫn đánh gãy cơn buồn ngủ lấy lại tinh thần hỏi. Ánh mắt của Tần Thư Hoài có hơi mờ mịt, nhớ lại năm đó, chậm rãi nói: “Đói bụng, bắt cá ăn.”
Hắn muốn bắt cá, Triệu Bồng cũng muốn bắt cá.
Hai người chính là quen biết nhau như thế, bọn họ hợp lực bắt được một con cá, Triệu Bồng mời hắn đến lãnh cung uống canh cá.
Mùa đông kia, hắn uống rất nhiều bát canh cá, mà cá trong hồ nước ít đi, rốt cuộc cũng bị người khác phát hiện, cũng khiến người ta đi điều tra.
Hai người bọn họ rất sợ hãi, đang lúc lo sợ, đột nhiên Tần Thư Hoài lấy hết dũng khí hỏi nàng ấy: “Ngươi sợ chết không?”
Tần Bồng nháy mắt, Tần Thư Hoài ấp úng: “Nếu như ngươi không sợ chết, ta giúp ngươi đi ra khỏi lãnh cung.”
“Đi như thế nào?”
“Ta sẽ giúp ngươi dẫn Hoàng đế tới hồ nước, sau đó ngươi cố ý để Hoàng đế phát hiện ngươi bắt cá, đến lúc đó tốt nhất ngươi đừng để lộ ra ngươi biết Hoàng đế, giống như một tiểu cô nương bình thường, bày tỏ lòng hiếu thảo của mình với Hoàng đế.”
“Hoàng đế con cháu tuy nhiều nhưng dụng ý khó dò, bỗng nhiên gặp được tấm lòng son sắc, có lẽ đây chính là cơ hội của ngươi.”
Tần Thư Hoài nói thì nói vậy, nhưng vẫn có chút sợ hãi: “Thế nhưng, nếu như Hoàng đế không thích, có lẽ ngươi sẽ chết…”
Nghe lời này, Triệu Bồng lại cười.
Nàng sửa sang lại quần áo của mình, ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Chết thì có làm sao?”
Triệu Bồng không phải là một người thông minh.
Nhớ lại, Tần Thư Hoài cảm thấy, nếu bàn về âm mưu quỷ kế, Triệu Bồng không tính là đứng đầu nhưng lại có rất ít người có thể có phần dũng khí và khí phách này của nàng, nói muốn làm gì, dù đánh cược cả tính mạng cũng có thể làm.
Nàng ở trong hoàng cung Bắc Yến âm u kia giống như là một ngọn lửa nóng bỏng, thiêu đốt hắn, sưởi ấm hắn.
Vì vậy hắn giúp đỡ nàng, ở trong học đường nói cho những hoàng tử kia là hắn thấy được tiên nữ bắt cá trong hồ, hắn miêu tả cảnh tượng đến huyễn hoặc khó hiểu, vừa lén lút mua chuộc rất nhiều thái giám, bắt đầu lan truyền lời đồn này. Lời đồn rốt cuộc đến tai Hoàng đế, Hoàng đế quyết định tận mắt đi nhìn vị tiên nữ này một lần.
Sau đó ông ta đã gặp được Triệu Bồng, trong ngày mùa đông, người mặc áo rét, ngọa băng cầu lý(1).
(1)Là câu chuyện “Nằm trên băng tìm cá chép” kể về Vương Tường đời Tấn, mẹ mất sớm, ở với cha và mẹ kế. Mẹ kế chua ngoa, đặt điều nói xấu, khiến “lòng cha chẳng còn yêu như trước”. Nhưng Vương Tường không oán ghét mẹ kế, mà vẫn ăn ở rất có hiếu. Một hôm, mẹ kế nói thèm bữa cá chép tươi, nhưng “Giá đông trời lạnh tìm đâu bây giờ”. Vì có hiếu với mẹ cha, nên Vương Tường đã “ngọa băng cầu lý”, khiến cha mẹ phải “đổi giận làm lành”
Hoàng đế giả trang thành một người thị vệ tiếp cận Triệu Bồng, đến hỏi nàng: “Ngươi làm gì vậy?”
“Mẫu thân bị phong hàn, đệ đệ sức khỏe không tốt, sợ không chịu nổi quá mùa đông này, bèn trộm cá cho bọn họ ăn.”
“Đây là cá của Hoàng đế, ngươi trộm, chẳng lẽ không sợ Hoàng đế trách tội ư?”
“Trộm cá là tội, nhưng nếu không để ý đến luân lý làm người, thấy mẫu thân và đệ đệ bệnh nặng mà không quan tâm, đây càng là tội lớn. Hiếu đạo là trời, lấy đại nghĩa làm đầu. Hơn nữa…” Triệu Bồng cười cười: “Phụ hoàng nhân ái, sao lại bởi vậy mà phạt ta?”
Bởi vì Triệu Bồng hiếu thuận cảm động Hoàng đế, do đó Triệu Bồng và Triệu Ngọc nhận được tư cách cùng nhau vào học với các Hoàng tử khác, từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều có thể tiếp xúc với nàng.
Lúc hắn mười một tuổi liền đọc hiểu thơ văn, khi đó Triệu Bồng chữ đại còn chưa biết, ở trên lớp học thường làm trò cười, hắn chê nàng ngu dốt, chê tính tình nàng hoạt bát quá mức, những vẫn sẽ vào lúc nàng không có cách nào trả lời câu hỏi mà ném ra tờ giấy, sau khi tan học giữ nàng lại giảng bài cho nàng.
Hắn luôn cảm thấy, đó là bởi vì ân tình lúc cùng nàng uống canh cá với nhau, nhưng chờ sau khi lớn lên nhớ lại, con cá cùng nhau bắt lại là ân tình từ đâu tới?
Chẳng qua là người thiếu niên không chịu thừa nhận chút tâm tư nhỏ kia, giả vờ vô tình mà thôi.
Hắn nói ngắt quãng chuyện về Triệu Bồng với Liễu Thư Ngạn, cảm giác tất cả mọi thứ giống như theo lời nói đều đã kết thúc như bụi bặm lắng xuống. Nói xong rồi, đã khóc rồi, Liễu Thư Ngạn vỗ vỗ vai của hắn, đứng lên nói: “Bỏ xuống thì bỏ xuống đi, tiến về phía trước.”
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, không nói gì.
Liễu Thư Ngạn nhìn canh giờ một chút, nói với Tần Thư Hoài: “Trưởng công chúa có đưa cho ngươi một phong thư, ta là tới lấy thư.”
“Ở thư phòng.”
Tần Thư Hoài có chút mỏi mệt: “Giang Xuân dẫn ngươi đi lấy.”
Liễu Thư Ngạn gật gật đầu, đi theo Giang Xuân đến thư phòng.
Tần Thư Hoài nằm trên mặt đất, gió thổi khiến hắn tỉnh táo thêm một chút.
Hắn mở mắt nhìn nóc nhà, lần đầu tiên cảm thấy, chút tình cảm này dường như hắn phải thoát ra thật, phải chấm dứt nó.
Bất luận hắn có bằng lòng hay không, chút tình cảm này đã trôi qua rồi.
Triệu Bồng chết rồi, cũng sẽ không về được nữa.
Hắn có chút mệt mỏi đứng dậy, đi về phòng mình, đồ vật trong phòng tất cả đều là thứ khi Triệu Bồng còn sống, hắn rút một bức tranh từ trong bình sứ để tranh ra, chính là dáng vẻ của Triệu Bồng.
Hắn mở bức tranh ra ném vào trong lửa than.
Ngọn lửa bén vào cô nương trên tranh vẽ, hóa thành đốm lửa nhỏ biến thành tro bụi mà tiêu tan.
Tần Thư Hoài cảm thấy nỗi đau đớn sắc nhọn trong lòng khiến hắn gần như khó có thể hô hấp, thế nhưng tay hắn vẫn run run như cũ, ném một bức lại tiếp một bức tranh vào trong lửa.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, trong mắt hoàn toàn là chết lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử trên bức tranh kia, không chịu dời mắt.
Hắn nghĩ cả đời này, có lẽ hắn sẽ không tìm được một người trân ái như thế.
Bởi vì sẽ không còn một người, vào lúc Tần Thư Hoài hắn gian nan nhất, giống như một vệt ánh sáng chiếu vào sinh mạng của hắn.
“Ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Bắt cá.”
“Vậy ngươi bắt cá, ta làm đồ ăn, ta mời ngươi uống canh cá có được hay không?”
Tần Thư Hoài kiềm chế sương mù trong mắt mình, nhìn tàn lửa bỗng nhiên bay lên, cũng chính vào lúc này, cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Vương gia.”
Là Triệu Nhất.
“Nói.”
Giọng nói Tần Thư Hoài khàn khàn, thật ra hắn cái gì cũng không muốn nghe, không muốn bị quấy rầy, nhưng lý trí nói cho hắn biết, dù sẽ đau sẽ khó thì hắn cũng phải tiến về phía trước.
Triệu Nhất mấp máy môi, nhìn dáng vẻ của Tần Thư Hoài, rốt cuộc nói: “Ta cảm thấy, có lẽ công chúa còn sống.”
Động tác của Tần Thư Hoài có phần cứng đờ, trong lòng dâng lên hi vọng.
Nhưng hắn hi vọng rồi lại thất vọng quá nhiều lần, vì vậy lúc hi vọng dâng lên, hắn lập tức mạnh mẽ dằn xuống, lãnh đạm nói: “Chứng cứ.”
“Hôm đó sau khi giả trang thành Liễu Thư Ngạn tiếp xúc với Trưởng công chúa, ta cho rằng, Trưởng công chúa giống chủ tử năm đó y hệt.”
“Cho nên?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Nhất.
Tần Bồng là người mượn xác hoàn hồn, điểm này đã được chứng minh. Mà hắn suy luận Tần Bồng là Khương Y, vì sao Triệu Nhất lại cho rằng Tần Bồng là Triệu Bồng?
Tần Bồng là Triệu Bồng?
Sao có thể chứ?
Nếu như nàng là Triệu Bồng, tại sao nàng phải làm bộ mình là Khương Y? Vì sao không tới nói với hắn, không tới…
Nghĩ tới đây, Tần Thư Hoài đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hắn bỗng nhiên ngừng ý nghĩ của mình lại, lập tức nói: “Người giống nhau trong thiên hạ sao mà nhiều…”
“Cho nên ta theo dõi Trưởng công chúa một ngày một đêm, còn trộm bút mực trong phòng công chúa.”
Nói xong, Triệu Bồng đưa mất tờ giấy tới trước mặt Tần Thư Hoài.
Phía trên là Tần Bồng tiện tay viết nguệch ngoạc và vẽ lên, Tần Thư Hoài nhìn thấy chữ viết và họa bút kia, trong nháy mắt hô hấp trở nên dồn dập.
“Đây là văn chương do Trưởng công chúa tự mình viết lúc không có người, đây là bản gốc, bản vẽ giả ta đặt lên bàn đã bị công chúa tiêu hủy. Công chúa vô cùng cẩn thận.”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào chữ của nàng, bức tranh do nàng họa.
Chữ của nàng là một tay hắn dạy, nét họa của nàng là hắn nắm tay nàng học.
Trên đời này nếu như nói ai quen thuộc chữ viết và phong cách vẽ của hắn nhất, tất nhiên là Tần Thư Hoài hắn.
Tao sao có thể có chữ viết giống đến như vậy?
Tại sao có thể…
Cơ thể Tần Thư Hoài run rẩy, nghe Triệu Nhất tiếp tục nói: “Trên thực tế, Trưởng công chúa bất kể lời nói cử chỉ, đồ ăn thức uống thói quen đều vô cùng giống chủ tử…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Thư Hoài đã xông ra ngoài.
“Chuẩn bị ngựa! Chuẩn bị ngựa cho ta!”
Tần Thư Hoài cưỡi ngựa, một đường cưỡi ngựa đuổi theo Liễu Thư Ngạn đã đi. Liễu Thư Ngạn đang nghiêng người ngồi trong xe ngựa, xem thơ tình Tần Bồng viết cho “Liễu Thư Ngạn”.
Thơ tình viết tình ý rả rích, tài văn tung bay, Liễu Thư Ngạn làm tài tử đứng đầu thời đại cũng không khỏi tán thưởng.
Mà trên thực tế, Tần Bồng cũng biết Liễu Thư Ngạn là người văn hào hệ liệt cho nên cố ý muốn khoe khoang tài văn chương một chút, nhưng tài văn chương của nàng, trái lo phải nghĩ, dứt khoát đưa nguyên xi thư tình năm đó Tần Thư Hoài viết cho nàng.
Liễu Thư Ngạn xem bài thơ này, mặc dù tán thưởng nhưng luôn cảm thấy là lạ.
Hắn đang nâng bút muốn sửa một chút, xe ngựa đột nhiên bị người ngăn lại, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Tần Thư Hoài nhảy lên xe ngựa, cuốn rèm lên cúi người ở trước mặt hắn.
“Đưa thư cho ta.”
“Cái gì?”
Liễu Thư Ngạn ngẩn người, Tần Thư Hoài lên giọng, rống to lên tiếng: “Đưa thư của Tần Bồng cho ta!”
Đang lúc nói chuyện, Tần Thư Hoài ý thức được Liễu Thư Ngạn đang cầm lá thư này, thế là dứt khoát đoạt lấy.
Hắn mượn ánh trăng xem lá thư này.
Bài thơ này hắn quen thuộc, quá quen thuộc.
Năm mười bảy tuổi đó, Tần Bồng nói hắn ngốc nghếch, chưa từng viết thư tình cho nàng.
Hắn chỉ am hiểu sách luận, không am hiểu những thứ phong hoa tuyết nguyệt này, bài thơ này hắn viết rất lâu, sửa rồi lại sửa, mới rốt cuộc vào sáng sớm một ngày lặng lẽ đặt ở dưới gối nàng.
Đây là thú vui khuê phòng của hắn và Triệu Bồng, thậm chí Bạch Chỉ cũng không biết được. Hắn cho rằng Triệu Bồng chết rồi, cả một đời hắn không gặp lại được.
Nhưng không nghĩ đến có một ngày hắn sẽ ở trong thư của thê tử mình đưa cho một nam nhân khác, gặp lại bài thơ mang theo tình nghĩa sâu sắc thời niên thiếu của hắn này.
Tần Thư Hoài cười to, xé tờ giấy thành từng mảnh.
Liễu Thư Ngạn bỗng nhiên kịp phản ứng, tiến lên tranh đoạt: “Tần Thư Hoài ngươi điên rồi hả?!”
Tần Thư Hoài tung giấy vụn cầm trong tay ra, quay người nhảy lên ngựa của mình, đi về phía Vệ phủ.
Triệu Bồng, Triệu Bồng.
Hắn nhắm mắt lại, tay run run.
Trong giây phút hắn cho là Triệu Bồng đã chết này, là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời hắn.
Nhưng mà cho đến ngày hôm nay hắn mới hiểu được, thế giới này dù thế nào cũng tàn nhẫn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, hiện thực này dù sao cũng hoang đường hơn ngươi nghĩ.