Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209: Thương
Tả Ninh tỉnh lại trêи một thứ gì đó có xúc cảm rất giống sô pha.
Ánh mắt vừa tỉnh cô liền ý thức được tình cảnh của mình bây giờ. Không dám nhúc nhích chút nào, tiếp tục duy trì tư thế nằm nghiêng làm bộ vẫn đang hôn mê, đồng thời cẩn thận lưu ý hết mọi động tĩnh xung quanh.
Nơi này không giống như phòng tối ẩm ướt âm lãnh, cô cũng không bị che mắt che miệng trói tay chân, nhưng trực giác nói cho cô, cho dù bên người rất an tĩnh, cũng chắc chắn có người trông coi, hơn nữa khẳng định không chỉ có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
Quả nhiên, đại khái hai ba phút sau, cô nghe được một giọng nói của nam nhân: "Tại sao cô ta còn chưa tỉnh? Không phải là bỏ thuốc nhiều quá làm mất mạng rồi chứ?"
"Yên tâm, không chết được, thuốc kia không dùng nhiều lắm, cho lão thử cũng chỉ mê không ngã, nhiều nhất qua nửa giờ thế nào cũng tỉnh, nếu thật sự không được, tao sẽ phụ trách đánh thức cô ta, có rất nhiều cách."
"Mày đừng làm xằng làm bậy, người này không phải chúng ta có thể chạm vào."
"A! Nói vậy cùng không phải là người cho tao chơi? Chờ cô bị chơi chán rồi, tao muốn thế nào cũng không người quản."
Tả Ninh âm thầm kinh hãi, nhưng cơ bản cũng có thể khẳng định, người đứng sau vụ bắt cóc cô này chủ đích không phải vì tiền, hơn nữa cô hình như đã đoán được một người cực kỳ có hiềm nghi.
Nhưng vấn đề hiện tại là, cô phải làm thế nào mới thoát khỏi chỗ này. Điện thoại túi xách không có ở trêи người, cô căn bản không có cách nào liên hệ với bên ngoài.
"Vậy thì cũng phải chờ đến khi cô ta bị chơi chán rồi nói, hiện tại, bên trêи yêu cầu hoàn hảo không tổn hao gì, mày tốt nhất khống chế hành vi của mình đi, đừng gây chuyện cho tao."
Hoàn hảo không tổn hao gì sao? Tả Ninh ở trong lòng cân nhắc nửa ngày, rốt cuộc quyết tâm thử trước để biết rõ ràng tình huống xung quanh.
Sau một trận trầm mặc rất dài trầm mặc, cô mới giật giật thân mình, làm bộ mới vừa tỉnh, chậm rãi mở mắt ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Phòng khách trang trí hoa lệ, sô pha bằng da thật rộng lớn, còn có cầu thang bằng gỗ cùng thang máy, chỗ này hẳn là biệt thự, nhưng rèm cửa bị kéo chặt, không nhìn ra được tình huống ở bên ngoài.
Bên cạnh có tất cả bốn nam nhân cường tráng, tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng cô tin chắc đây chính là bốn tên đã bắt cóc cô lên xe.
"Nha? Tỉnh?" Nam nhân mới vừa nói phụ trách đánh thức cô ngồi ở một góc khác trêи sô pha, tay nghịch nghịch cái bật lửa, cười như không cười nhìn cô.
Tả Ninh nhăn mi, cong lưng gắt gao che lại mắt cá chân bên phải rêи lên hai tiếng, làm bộ đau đớn muốn chết.
Những người này nếu đã sớm theo dõi cô, vậy nhất định cũng biết chuyện chân cô bị thương, bộ dáng này của cô, hẳn là không đạt được hoàn hảo nhưng cũng không tổn hao tiêu chuẩn gì đi?
Quả nhiên, một nam nhân khác vừa rồi nói chuyện nhìn chằm chằm cô vài giây, xoay người nhìn về phía hai người đứng ở bên cửa sổ: "Hai đứa mày có phải vừa rồi dùng quá sức hay không?"
Còn không đợi hai nam nhân kia trả lời, Tả Ninh lại một bên hít khí, một bên sợ hãi nhìn hắn: "Các người...... Các người là người nào? Vì sao lại muốn trói tôi tới nơi này?"
Lúc nói chuyện, cô còn cố ý tăng thêm âm rung trong giọng nói, thỉnh thoảng lại há miệng thở dốc, bộ dáng cực lực nhẫn nại.
Tuy rằng ngoài miệng cái gì cũng chưa nói, nhưng tất cả phản ứng của cô đều tỏ vẻ, mắt cá chân bị thương của cô bị đụng tới hiện tại rất đau.
Mấy tên đó không trả lời vấn đề của cô, đột nhiên tiến lên bắt lấy đùi phải cô, kéo quần jean lên trêи.
Mắt cá chân vẫn sưng, bác sĩ Lưu nói trước quá trình hoàn toàn bình phục không giảm sưng cũng là tình huống bình thường, nhưng hiện tại ở trong mắt mấy người này, phỏng chừng thật sự nghĩ rằng người hạ thủ quá thô lỗ tạo thành.
"Đi mua thuốc."
"Lão đại không sao chứ? Sao lại đi mua thuốc cho cô ta?"
"Tao bảo mày đi!"
Hiện tại, phòng khách chỉ còn lại ba nam nhân, nhưng một người cô đều không đối phó được, ba người hay là bốn người tựa hồ cũng không khác gì nhau.
"Có thể...... Có thể cho tôi đi toilet một chút không?" Tả Ninh tận lực làm bộ khϊế͙p͙ đảm lại đáng thương hề hề, nỗ lực tiêu trừ phòng bị của mấy người này.
Nam nhân hiển nhiên rất không kiên nhẫn, nhưng nhìn cô không chỉ có nhu nhược, còn què chân, cũng không lo lắng cô sẽ giở trò gì, trực tiếp chỉ chỉ phương hướng bên cạnh thang máy.
Cố ý khuếch đại thương thế ở mắt cá chân, cực kỳ gian nan đi vào toilet, Tả Ninh mới vừa khóa trái cửa liền vội vã vọt tới bên cửa sổ, nhưng vừa ngó xuống liền thấy, tất cả tâm tư của cô nháy mắt lại rơi vào khoảng không.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nếu có cơ hội chạy thoát, mấy nam nhân bên ngoài sao có thể yên tâm để cô tiến vào?
Chỗ này xác thật là một ngôi biệt thự, hơn nữa cái toilet này hẳn là ở mặt bên của biệt thự, nhìn xuống các mặt tường đều bóng loáng, theo độ cao cô có thể đoán đây là tầng ba, nếu từ cửa sổ này nhảy xuống, chỉ sợ xác suất trăm phần trăm sẽ chết hoặc tàn phế.
Mà phía bên ngoài cửa sổ là rừng cây, một bóng người cũng không có, cô căn bản không có cách nào cầu cứu bên ngoài.
Ở toilet tìm một vòng, cũng không tìm ra bất kỳ đồ vật gì hữu dụng, thức tế nhìn qua toilet này hình như là rất ít người dùng qua, lại kết hợp với rừng cây ngoài của sổ liếc mắt một cái vọng không đến đầu, chỉ sợ nơi này cực kỳ hẻo lánh, biệt thự chỉ là để người ngẫu nhiên đến nghỉ phép dùng.
Một mình tránh trong toilet suy tư nửa ngày, Tả Ninh bi ai phát hiện, ngoại trừ chờ đợi cứu viện, cô căn bản không có bất kỳ biện pháp gì.
"Loảng xoảng!" Ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm rất vang, ngay sau đó là động tĩnh bùm bùm một trận, nghe giống như là vài người đang đánh nhau kịch liệt.
Tả Ninh còn đang cho rằng cảnh sát tìm tới, liền nghe một giọng nói cực kỳ quen thuộc truyền đến: "Ninh Ninh!"
Là Phương Kinh Luân!
Nghĩ đến bên ngoài còn có ba nam nhân cường tráng, Tả Ninh nhanh chóng mở cửa ra, vừa nhìn xuống, cô ngược lại có chút khϊế͙p͙ sợ.
Cửa thang máy, sô pha cùng trêи bàn, nằm rải rác mấy nam nhân mặc đồ đen, còn Phương Kinh Luân đang một bên thở hổn hển một bên tìm kiếm từng phòng một.
Nhìn thấy Tả Ninh một khắc kia, hắn rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đi nhanh về phía trước nắm lấy tay cô: "Không có việc gì chứ?"
Giương mắt liền nhìn thấy trêи trán hắn có một vết thương đang chảy máu, còn có mặt mũi má đều trầy da, hốc mắt Tả Ninh nóng lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
"Đi mau!" Khống chế được tất cả cảm xúc, cô chỉ có thể nghẹn ngào giữ chặt hắn chạy về phía thang máy, "Nhất định còn có người sẽ đến."
Phương Kinh Luân cũng biết hiện tại việc khẩn yếu nhất chính là rời khỏi chỗ này, liền khom lưng cõng cô lên, nhanh chóng bước vào thang máy.
Thang máy vốn dừng ở ba tầng, cái này xác thật là con đường nhanh nhất để bọn họ rời đi.
Chỉ là mới vừa kéo cửa lớn của biệt thự ra, bọn họ lại nghênh diện đụng phải hai người.
"Bụp!"
"Phương Kinh Luân!"
Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, nhưng sau khi âm thanh kinh hoảng mà nghẹn ngào của Tả Ninh rơi xuống, toàn bộ thân mình cô cùng Phương Kinh Luân đều ngã xuống trêи mặt đất.
Một khắc kia, trái tim cô cũng theo đó ngã xuống đáy cốc, cơ hồ muốn ngừng đập.
Ngoài cửa hai nam nhân, một người trong tay xách theo túi thuốc, một người trong tay cầm gậy bóng chày.
Mà thứ dính trêи gậy bóng chày, là máu của Phương Kinh Luân.
Editor: sacnu
*Có người sắp bị phế thành công công rồi, mọi người đoán được ai không?
Ánh mắt vừa tỉnh cô liền ý thức được tình cảnh của mình bây giờ. Không dám nhúc nhích chút nào, tiếp tục duy trì tư thế nằm nghiêng làm bộ vẫn đang hôn mê, đồng thời cẩn thận lưu ý hết mọi động tĩnh xung quanh.
Nơi này không giống như phòng tối ẩm ướt âm lãnh, cô cũng không bị che mắt che miệng trói tay chân, nhưng trực giác nói cho cô, cho dù bên người rất an tĩnh, cũng chắc chắn có người trông coi, hơn nữa khẳng định không chỉ có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
Quả nhiên, đại khái hai ba phút sau, cô nghe được một giọng nói của nam nhân: "Tại sao cô ta còn chưa tỉnh? Không phải là bỏ thuốc nhiều quá làm mất mạng rồi chứ?"
"Yên tâm, không chết được, thuốc kia không dùng nhiều lắm, cho lão thử cũng chỉ mê không ngã, nhiều nhất qua nửa giờ thế nào cũng tỉnh, nếu thật sự không được, tao sẽ phụ trách đánh thức cô ta, có rất nhiều cách."
"Mày đừng làm xằng làm bậy, người này không phải chúng ta có thể chạm vào."
"A! Nói vậy cùng không phải là người cho tao chơi? Chờ cô bị chơi chán rồi, tao muốn thế nào cũng không người quản."
Tả Ninh âm thầm kinh hãi, nhưng cơ bản cũng có thể khẳng định, người đứng sau vụ bắt cóc cô này chủ đích không phải vì tiền, hơn nữa cô hình như đã đoán được một người cực kỳ có hiềm nghi.
Nhưng vấn đề hiện tại là, cô phải làm thế nào mới thoát khỏi chỗ này. Điện thoại túi xách không có ở trêи người, cô căn bản không có cách nào liên hệ với bên ngoài.
"Vậy thì cũng phải chờ đến khi cô ta bị chơi chán rồi nói, hiện tại, bên trêи yêu cầu hoàn hảo không tổn hao gì, mày tốt nhất khống chế hành vi của mình đi, đừng gây chuyện cho tao."
Hoàn hảo không tổn hao gì sao? Tả Ninh ở trong lòng cân nhắc nửa ngày, rốt cuộc quyết tâm thử trước để biết rõ ràng tình huống xung quanh.
Sau một trận trầm mặc rất dài trầm mặc, cô mới giật giật thân mình, làm bộ mới vừa tỉnh, chậm rãi mở mắt ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Phòng khách trang trí hoa lệ, sô pha bằng da thật rộng lớn, còn có cầu thang bằng gỗ cùng thang máy, chỗ này hẳn là biệt thự, nhưng rèm cửa bị kéo chặt, không nhìn ra được tình huống ở bên ngoài.
Bên cạnh có tất cả bốn nam nhân cường tráng, tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng cô tin chắc đây chính là bốn tên đã bắt cóc cô lên xe.
"Nha? Tỉnh?" Nam nhân mới vừa nói phụ trách đánh thức cô ngồi ở một góc khác trêи sô pha, tay nghịch nghịch cái bật lửa, cười như không cười nhìn cô.
Tả Ninh nhăn mi, cong lưng gắt gao che lại mắt cá chân bên phải rêи lên hai tiếng, làm bộ đau đớn muốn chết.
Những người này nếu đã sớm theo dõi cô, vậy nhất định cũng biết chuyện chân cô bị thương, bộ dáng này của cô, hẳn là không đạt được hoàn hảo nhưng cũng không tổn hao tiêu chuẩn gì đi?
Quả nhiên, một nam nhân khác vừa rồi nói chuyện nhìn chằm chằm cô vài giây, xoay người nhìn về phía hai người đứng ở bên cửa sổ: "Hai đứa mày có phải vừa rồi dùng quá sức hay không?"
Còn không đợi hai nam nhân kia trả lời, Tả Ninh lại một bên hít khí, một bên sợ hãi nhìn hắn: "Các người...... Các người là người nào? Vì sao lại muốn trói tôi tới nơi này?"
Lúc nói chuyện, cô còn cố ý tăng thêm âm rung trong giọng nói, thỉnh thoảng lại há miệng thở dốc, bộ dáng cực lực nhẫn nại.
Tuy rằng ngoài miệng cái gì cũng chưa nói, nhưng tất cả phản ứng của cô đều tỏ vẻ, mắt cá chân bị thương của cô bị đụng tới hiện tại rất đau.
Mấy tên đó không trả lời vấn đề của cô, đột nhiên tiến lên bắt lấy đùi phải cô, kéo quần jean lên trêи.
Mắt cá chân vẫn sưng, bác sĩ Lưu nói trước quá trình hoàn toàn bình phục không giảm sưng cũng là tình huống bình thường, nhưng hiện tại ở trong mắt mấy người này, phỏng chừng thật sự nghĩ rằng người hạ thủ quá thô lỗ tạo thành.
"Đi mua thuốc."
"Lão đại không sao chứ? Sao lại đi mua thuốc cho cô ta?"
"Tao bảo mày đi!"
Hiện tại, phòng khách chỉ còn lại ba nam nhân, nhưng một người cô đều không đối phó được, ba người hay là bốn người tựa hồ cũng không khác gì nhau.
"Có thể...... Có thể cho tôi đi toilet một chút không?" Tả Ninh tận lực làm bộ khϊế͙p͙ đảm lại đáng thương hề hề, nỗ lực tiêu trừ phòng bị của mấy người này.
Nam nhân hiển nhiên rất không kiên nhẫn, nhưng nhìn cô không chỉ có nhu nhược, còn què chân, cũng không lo lắng cô sẽ giở trò gì, trực tiếp chỉ chỉ phương hướng bên cạnh thang máy.
Cố ý khuếch đại thương thế ở mắt cá chân, cực kỳ gian nan đi vào toilet, Tả Ninh mới vừa khóa trái cửa liền vội vã vọt tới bên cửa sổ, nhưng vừa ngó xuống liền thấy, tất cả tâm tư của cô nháy mắt lại rơi vào khoảng không.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nếu có cơ hội chạy thoát, mấy nam nhân bên ngoài sao có thể yên tâm để cô tiến vào?
Chỗ này xác thật là một ngôi biệt thự, hơn nữa cái toilet này hẳn là ở mặt bên của biệt thự, nhìn xuống các mặt tường đều bóng loáng, theo độ cao cô có thể đoán đây là tầng ba, nếu từ cửa sổ này nhảy xuống, chỉ sợ xác suất trăm phần trăm sẽ chết hoặc tàn phế.
Mà phía bên ngoài cửa sổ là rừng cây, một bóng người cũng không có, cô căn bản không có cách nào cầu cứu bên ngoài.
Ở toilet tìm một vòng, cũng không tìm ra bất kỳ đồ vật gì hữu dụng, thức tế nhìn qua toilet này hình như là rất ít người dùng qua, lại kết hợp với rừng cây ngoài của sổ liếc mắt một cái vọng không đến đầu, chỉ sợ nơi này cực kỳ hẻo lánh, biệt thự chỉ là để người ngẫu nhiên đến nghỉ phép dùng.
Một mình tránh trong toilet suy tư nửa ngày, Tả Ninh bi ai phát hiện, ngoại trừ chờ đợi cứu viện, cô căn bản không có bất kỳ biện pháp gì.
"Loảng xoảng!" Ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm rất vang, ngay sau đó là động tĩnh bùm bùm một trận, nghe giống như là vài người đang đánh nhau kịch liệt.
Tả Ninh còn đang cho rằng cảnh sát tìm tới, liền nghe một giọng nói cực kỳ quen thuộc truyền đến: "Ninh Ninh!"
Là Phương Kinh Luân!
Nghĩ đến bên ngoài còn có ba nam nhân cường tráng, Tả Ninh nhanh chóng mở cửa ra, vừa nhìn xuống, cô ngược lại có chút khϊế͙p͙ sợ.
Cửa thang máy, sô pha cùng trêи bàn, nằm rải rác mấy nam nhân mặc đồ đen, còn Phương Kinh Luân đang một bên thở hổn hển một bên tìm kiếm từng phòng một.
Nhìn thấy Tả Ninh một khắc kia, hắn rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đi nhanh về phía trước nắm lấy tay cô: "Không có việc gì chứ?"
Giương mắt liền nhìn thấy trêи trán hắn có một vết thương đang chảy máu, còn có mặt mũi má đều trầy da, hốc mắt Tả Ninh nóng lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
"Đi mau!" Khống chế được tất cả cảm xúc, cô chỉ có thể nghẹn ngào giữ chặt hắn chạy về phía thang máy, "Nhất định còn có người sẽ đến."
Phương Kinh Luân cũng biết hiện tại việc khẩn yếu nhất chính là rời khỏi chỗ này, liền khom lưng cõng cô lên, nhanh chóng bước vào thang máy.
Thang máy vốn dừng ở ba tầng, cái này xác thật là con đường nhanh nhất để bọn họ rời đi.
Chỉ là mới vừa kéo cửa lớn của biệt thự ra, bọn họ lại nghênh diện đụng phải hai người.
"Bụp!"
"Phương Kinh Luân!"
Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, nhưng sau khi âm thanh kinh hoảng mà nghẹn ngào của Tả Ninh rơi xuống, toàn bộ thân mình cô cùng Phương Kinh Luân đều ngã xuống trêи mặt đất.
Một khắc kia, trái tim cô cũng theo đó ngã xuống đáy cốc, cơ hồ muốn ngừng đập.
Ngoài cửa hai nam nhân, một người trong tay xách theo túi thuốc, một người trong tay cầm gậy bóng chày.
Mà thứ dính trêи gậy bóng chày, là máu của Phương Kinh Luân.
Editor: sacnu
*Có người sắp bị phế thành công công rồi, mọi người đoán được ai không?