Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (6)
Chương 6: Ôm chặt lấy anh
Người đàn ông này là quán quân võ thuật, cả nướckhôngmộtai có thể địch lại được, nhìn đạo hạnh củacôđi, làm sao là đối thủ củaanhđược?
Trong cái khó ló cái khôn, Bùi Vân khinh tiến lênmộtbước, hai cánh tay duỗi ra, ôm chặt thắt lưng Đường Mặc Trầm.
"Dù saothìngười ta cũngkhôngđi!"
Thân thể mềm mại củacôdán chặt vàoanh, cáchmộtlớp drap giường, vẫn có thể cảm giác đượcrõràng.
Đường Mặc Trầm cúi thấp xuống, liếc mắtmộtcái, nhìn được sạchsẽngực thiếu nữđangôm mình, vội vàng ngẩng mặt lên.
"Buông ra!"
"khôngbuông!"
Đường Mặc Trầm kéo taycô, Bùi Vân Khinh sợ bị đẩy ra, lại càng dùng sức ôm chặtanh.
"Người takhôngđi, người takhôngđi, người takhôngchịu đâu..."
Lần nàyđichỉ sợ là li biệt,côbuông tay làm sao được?
Nhớ lại lúcanhômcôđể đỡ viên đạn đại bác kia, trong ánh mắt Bùi Vân Khinh ánh lên ướt át.
Ngước mắt, nhìn vào tròng mắt tức giận củaanh, trong mắtcôtràn đầy kiên quyết cùng cố chấp.
"Trừ khi em chết, nếukhông... emsẽkhôngbao giờ rời khỏianhnữa!"
Đường Mặc Trầmđangđịnh nổi giận, nhưng nhìn đến ánh lệ khóe mắt thiếu nữ, lờinóiđến miệng nghẹn lại ở cổ hong
Hay là,côthậtsựbiết sai rồi?
"Em cam đoan,sẽkhôngcùng những người cặn bã kia qua lại với nhau chứ?"
"Em khẳng định!"
" Em có cam đoansẽhọc hành nghiêm chỉnh chothậttốtkhông?"
"Em thề!"
Cảm giác hai khối mềm mại trong lòng, Đường Mặc Trầm chỉ cảm thấy mồm miệng khô nóng.
"Khoác drap lại cho tử tếđi!"
Bùi Vân Khinh liếc mắt nhìn ngực mìnhmộtcái, vội vàng buônganhra, kéo ga giường lên che ngực cẩn thận. Khuôn mặt trong nháy mắt ửng đỏ như phát sốt, thấp thỏm nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
"Vậy...anhcó đưa emđitrường quân đội nữakhông?"
côgáinhỏkhóc như mưa, hai gò má ửng đỏ. Bộ dáng này, vừa làm người khác đau lòng, lại vừa dụ dỗ người ta phạm tội.
Đường Mặc Trầm thở sâu, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vào mắtcô, cố gắngkhôngvì nó mà có cảm xúc đáng chết với con thỏ trắng.
"Đây là cơ hội cuối cùng của em."
Bùi Vân Khinh mừng rỡ, "Cám ơn chúnhỏ!"
"Đừng vui mừng quá sớm!" Đem vẻ mặt củacônhìn ở trong mắt, Đường Mặc Trầm nhíu mày, "Nếu em lại dámkhôngngoan ngoãn,anhlập tức đưa em vào trường quân đội.khôngtốt nghiệp đượcthìđừng bao giờ nghĩ quay về đây."
Bùi Vân Khinh lập tức nghiêm chỉnh, "Nhất định rồi, em cam đoansẽngoan ngoãn, chú muốn người ta làm gì, người tasẽlàm cái đó,khônglàm theosẽlà đứa trẻ bị méo miệng!"
côbé trước mắt lại trở về bộ dáng vài năm trước, lém lỉnh, hoạt bát như vậy.
Nhưng màhiệntại, quan hệ giữa họ là gì đây?
Đường Mặc Trầmkhôngđược tự nhiên nhíu mày.
"đitắm rửađi!"
" Yes Sir, Đường bộ trưởng!"
Bùi Vân Khinh ôm drap giườnh, cười rạng rỡ, chạy vào toilet.
Đường Mặc Trầm giơ tay lên che trán. Chú ýmộttrận hỗn độntrêngiường, lại buồn bựcmộttrận.
Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, lúc trước Bùi đội trưởng đemcôbé giao cho mày, là muốn màysẽchăm sóc Bùi Vân Khinh như ruột thịt, sao lại có thể làm chuyện này với em ấy chứ?
Lại nhìntrêndrap giường có vết máu, Đường Mặc Trầm nhíu màyđitới, cầm lên.
Quả nhiên thấy ở giữa drap giường làmộtđóa hoa hồng đỏ thẫm.
Cái này, hẳnkhôngphải là máu củaanh, cho nên làcôsao?
Chi tiết mờ ảo trong đầu dần dầnhiệnlên, Đường Mặc Trầm quay mặt lại xem thắt lưng mình, quả nhiên thấy xương sườn có vài vết cào mới.
Đây là lần đầu tiên của Bùi Vân Khinh?!
nóinhư vậy,côkhônghề có sinh hoạt cá nhân thối nát, thay đổi thất thường và xằng bậy.
thậtđáng chết!
Đường Mặc Trầm nâng tay xoa huyệt Thái Dương. Ngày hôm qua muốn gì mà lại uống nhiều rượu như vậy, tại sao lại muốnđivào xemcôra sao...
Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, mày xem màyđãlàm gì đj!
Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân, giọngnóicủa lão quản gia vang lên.
"Thiếu gia, Thư kí Ônđãđến rồi."
Người đàn ông này là quán quân võ thuật, cả nướckhôngmộtai có thể địch lại được, nhìn đạo hạnh củacôđi, làm sao là đối thủ củaanhđược?
Trong cái khó ló cái khôn, Bùi Vân khinh tiến lênmộtbước, hai cánh tay duỗi ra, ôm chặt thắt lưng Đường Mặc Trầm.
"Dù saothìngười ta cũngkhôngđi!"
Thân thể mềm mại củacôdán chặt vàoanh, cáchmộtlớp drap giường, vẫn có thể cảm giác đượcrõràng.
Đường Mặc Trầm cúi thấp xuống, liếc mắtmộtcái, nhìn được sạchsẽngực thiếu nữđangôm mình, vội vàng ngẩng mặt lên.
"Buông ra!"
"khôngbuông!"
Đường Mặc Trầm kéo taycô, Bùi Vân Khinh sợ bị đẩy ra, lại càng dùng sức ôm chặtanh.
"Người takhôngđi, người takhôngđi, người takhôngchịu đâu..."
Lần nàyđichỉ sợ là li biệt,côbuông tay làm sao được?
Nhớ lại lúcanhômcôđể đỡ viên đạn đại bác kia, trong ánh mắt Bùi Vân Khinh ánh lên ướt át.
Ngước mắt, nhìn vào tròng mắt tức giận củaanh, trong mắtcôtràn đầy kiên quyết cùng cố chấp.
"Trừ khi em chết, nếukhông... emsẽkhôngbao giờ rời khỏianhnữa!"
Đường Mặc Trầmđangđịnh nổi giận, nhưng nhìn đến ánh lệ khóe mắt thiếu nữ, lờinóiđến miệng nghẹn lại ở cổ hong
Hay là,côthậtsựbiết sai rồi?
"Em cam đoan,sẽkhôngcùng những người cặn bã kia qua lại với nhau chứ?"
"Em khẳng định!"
" Em có cam đoansẽhọc hành nghiêm chỉnh chothậttốtkhông?"
"Em thề!"
Cảm giác hai khối mềm mại trong lòng, Đường Mặc Trầm chỉ cảm thấy mồm miệng khô nóng.
"Khoác drap lại cho tử tếđi!"
Bùi Vân Khinh liếc mắt nhìn ngực mìnhmộtcái, vội vàng buônganhra, kéo ga giường lên che ngực cẩn thận. Khuôn mặt trong nháy mắt ửng đỏ như phát sốt, thấp thỏm nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
"Vậy...anhcó đưa emđitrường quân đội nữakhông?"
côgáinhỏkhóc như mưa, hai gò má ửng đỏ. Bộ dáng này, vừa làm người khác đau lòng, lại vừa dụ dỗ người ta phạm tội.
Đường Mặc Trầm thở sâu, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vào mắtcô, cố gắngkhôngvì nó mà có cảm xúc đáng chết với con thỏ trắng.
"Đây là cơ hội cuối cùng của em."
Bùi Vân Khinh mừng rỡ, "Cám ơn chúnhỏ!"
"Đừng vui mừng quá sớm!" Đem vẻ mặt củacônhìn ở trong mắt, Đường Mặc Trầm nhíu mày, "Nếu em lại dámkhôngngoan ngoãn,anhlập tức đưa em vào trường quân đội.khôngtốt nghiệp đượcthìđừng bao giờ nghĩ quay về đây."
Bùi Vân Khinh lập tức nghiêm chỉnh, "Nhất định rồi, em cam đoansẽngoan ngoãn, chú muốn người ta làm gì, người tasẽlàm cái đó,khônglàm theosẽlà đứa trẻ bị méo miệng!"
côbé trước mắt lại trở về bộ dáng vài năm trước, lém lỉnh, hoạt bát như vậy.
Nhưng màhiệntại, quan hệ giữa họ là gì đây?
Đường Mặc Trầmkhôngđược tự nhiên nhíu mày.
"đitắm rửađi!"
" Yes Sir, Đường bộ trưởng!"
Bùi Vân Khinh ôm drap giườnh, cười rạng rỡ, chạy vào toilet.
Đường Mặc Trầm giơ tay lên che trán. Chú ýmộttrận hỗn độntrêngiường, lại buồn bựcmộttrận.
Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, lúc trước Bùi đội trưởng đemcôbé giao cho mày, là muốn màysẽchăm sóc Bùi Vân Khinh như ruột thịt, sao lại có thể làm chuyện này với em ấy chứ?
Lại nhìntrêndrap giường có vết máu, Đường Mặc Trầm nhíu màyđitới, cầm lên.
Quả nhiên thấy ở giữa drap giường làmộtđóa hoa hồng đỏ thẫm.
Cái này, hẳnkhôngphải là máu củaanh, cho nên làcôsao?
Chi tiết mờ ảo trong đầu dần dầnhiệnlên, Đường Mặc Trầm quay mặt lại xem thắt lưng mình, quả nhiên thấy xương sườn có vài vết cào mới.
Đây là lần đầu tiên của Bùi Vân Khinh?!
nóinhư vậy,côkhônghề có sinh hoạt cá nhân thối nát, thay đổi thất thường và xằng bậy.
thậtđáng chết!
Đường Mặc Trầm nâng tay xoa huyệt Thái Dương. Ngày hôm qua muốn gì mà lại uống nhiều rượu như vậy, tại sao lại muốnđivào xemcôra sao...
Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, mày xem màyđãlàm gì đj!
Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân, giọngnóicủa lão quản gia vang lên.
"Thiếu gia, Thư kí Ônđãđến rồi."