Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (64)
Chương 64: Tay bé nhỏ theo bản năng nắm chặt áo sơ mi của anh
Edit: Miêu
Cánh tay dài của người đàn ông ômmộtvòng đem cả người cùng khăn vào trong lòng.
Ôn Tử Khiêm quay sang vốn là muốn đem đồ Đinh Linh giao choanhta đưa cho Bùi Vân Kinh nhưng nhìn đến chỗ ngồi đằng sau, Đường Trầm Mặcđangôm Bùi Vân Kinh trong lòng giống nhưđangôm trẻ con, lông mi củaanhta nhảy dựng.
Này… Cho dù là quan hệ chú – cháu cũngkhôngkhỏi có chút hơi thân cận.
Chẳng lẽ cái câu “Thương mến”khôngphải là Bùi Vân Kinhnóithậtchứ?
“Lái xe!”
Hai chữ thôi cũng lộ rasựtức giận củaanh.
Ôn Tử Khiêm vội vàng quay sang tài xế nhanh chóng khởi động ô tô.
“Gọi điện phân phó quản gia chuẩn bị canh gừng và nước ấm!”
Phân phó Ôn Tử Khiêmmộtcâu, người nam nhân vẫn giống như trước lộ rasựtức giận, buộc chặt canh tay đem lòng bàn tay ẩm ướt lại lạnh ôm chặt vào người, trong miệng còn nảy sinh độc ác,nói: “Em dám bệnh thử xem!”
Quan tâm, mà cũng bịanhmắng điều nàythậtkhôngcó đạo lý.
Bùi Vân Kinh lòng cảm thấy ai oán, người lại hưởng thụ nheo mắt lại.
Vừa mới hôn môianh(mặc dù chỉ là đúng dịp nhưng ít nhất môi so với mặt cũng hơn), bây giờ còn bị chúnhỏôm như vậy, bây giờ chịu phạt cũng chấp nhận!
Xe chạy về phía trước, lái trong cơn mưa ẩm ướttrênquốc lộ.
Bùi Vân Kinh ngước mắt nhìn đến con người củaanh, lặng lẽ nhìn biểu cảm của Đường Mặc Trầm nhìn thấy sắc mặtanhdịuđi, ngườinhỏgiọng muốn hóa giải cục diện.
“Chúnhỏ,anhđến trường học của em có việc gì?”
“không.”
“Chúnhỏ, chẳng lẽanhcố ý đến đón em?”
Vô nghĩa!
Nếukhôngphải nhìn thấy Bùi Vân Kinhđãtrễ như vậy còn ở trường học,anhcũngkhôngmuốnđiđường vòng đến trườngcô?
Nghĩ đến chuyệncôbị người khác trách móc, tròng mắtanhnhìn phíacô.
Bên trong buồng xe mờ tối, tóc củacôlại ướt nhẹp dínhtrênmặt, như vậy càng làm cho mặt càng trắng hơn, đối với môi liền theomộtmảnh gốm sứ trắng tronghiệnra.
Trong đầu tự giáchiệnra nụ hôn vừa nãy còn câunói“thương mến” củacô.
Đường Mặc Trầm hiểu được,côbất quá chỉ là diễn trò, muốn ở trước mặt bạn học lấy lại mặt mũi, nhưng cảm thấykhôngkhống chế được ý niệm trong đầu muốn nổ ra.
Nếukhôngphải congáicủa Bùi Phàm, nếuanhkhôngphải chú củacô, nếucôchỉ là người đàn bà bình thường….
Bọn họsẽtrở thành tình nhân sao?
Đáng chết,anhlại có ý tưởng quái gì vậy!
Vốn là muốn an ủicôvài câu lại cảm thấy buồn bực,âmthanh từ đó cũng chuyển lạnhđi.
“khôngphải!”
“Vậyanhđến trường học của em có việc gì?”
“Tiện đường!”
Tiện đường?
Ai tin được chứ!
Phương hướng đường về của bộ Quốc phòng với trường học củacôcăn bản là hai hướng ngược chiều nhau.
rõràng làđiđóncôcònkhôngchịu nhận.
Kiêu ngạo, cònnóidối!
cônhấp môi cònđangmuốnnóichuyện, cánh tay người đàn ông trực tiếp lôi kéo đem khăn để lên đầu chocô, bàn tay to thuận thế để ở lỗ tai củacô.
cônhư vậy cũng chêanhphiền, cũngkhôngmuốn xem?
Bùi Vân Kinh cònđangbuồn bực,thìtrêntrời có tiếng sét.
Cho dùđangcó khăn để ở lỗ tai nhưng tiếng sấm kia vẫn lọt vào lỗ tai củacô.
Bịanhôm vào ngực,côcăn bảnkhôngcó chú ý tới bên ngoài vạch qua tia chớp, tiếng sấm này có chút bất ngờkhôngphòng ngự.
Bùi Vân Kinh cả kinh, bàn taynhỏbé nắm chặt áo sơ mi củaanh.
Vài năm trước,côbị mấy tên côn đồ mangđimộtđêm kia bị mấy người nhốt lại trọng phòngnhỏlúc ấy trời mưa to như vậy.
Bọn họ vây xung quanhcôuống rượu, kêu to suýt sáo, cười càn rỡ…
Ngoài cửa sổ tia chớp theo sấm sét,mộttiếngmộttiếnghiệnlên trong tai, mấy người… kia bị tia chớp vặn vẹo bóng dáng hoảng hốt giống như ma quỷ.
Bởi vì Đường Mặc Trầm đúng lúc đuổi tới, đemsựtrong trắng củacôbảo vệ,mộtđêm đáng sợ trải qua ở trong lòng Bùi Vân Kinh như trước vẫn lưu lạimộtbóng ma tâm lý cực lớn.
Bùi Vân Kinhkhôngsợ trờikhôngsợ đất chỉ sợ sấm sét.
Edit: Miêu
Cánh tay dài của người đàn ông ômmộtvòng đem cả người cùng khăn vào trong lòng.
Ôn Tử Khiêm quay sang vốn là muốn đem đồ Đinh Linh giao choanhta đưa cho Bùi Vân Kinh nhưng nhìn đến chỗ ngồi đằng sau, Đường Trầm Mặcđangôm Bùi Vân Kinh trong lòng giống nhưđangôm trẻ con, lông mi củaanhta nhảy dựng.
Này… Cho dù là quan hệ chú – cháu cũngkhôngkhỏi có chút hơi thân cận.
Chẳng lẽ cái câu “Thương mến”khôngphải là Bùi Vân Kinhnóithậtchứ?
“Lái xe!”
Hai chữ thôi cũng lộ rasựtức giận củaanh.
Ôn Tử Khiêm vội vàng quay sang tài xế nhanh chóng khởi động ô tô.
“Gọi điện phân phó quản gia chuẩn bị canh gừng và nước ấm!”
Phân phó Ôn Tử Khiêmmộtcâu, người nam nhân vẫn giống như trước lộ rasựtức giận, buộc chặt canh tay đem lòng bàn tay ẩm ướt lại lạnh ôm chặt vào người, trong miệng còn nảy sinh độc ác,nói: “Em dám bệnh thử xem!”
Quan tâm, mà cũng bịanhmắng điều nàythậtkhôngcó đạo lý.
Bùi Vân Kinh lòng cảm thấy ai oán, người lại hưởng thụ nheo mắt lại.
Vừa mới hôn môianh(mặc dù chỉ là đúng dịp nhưng ít nhất môi so với mặt cũng hơn), bây giờ còn bị chúnhỏôm như vậy, bây giờ chịu phạt cũng chấp nhận!
Xe chạy về phía trước, lái trong cơn mưa ẩm ướttrênquốc lộ.
Bùi Vân Kinh ngước mắt nhìn đến con người củaanh, lặng lẽ nhìn biểu cảm của Đường Mặc Trầm nhìn thấy sắc mặtanhdịuđi, ngườinhỏgiọng muốn hóa giải cục diện.
“Chúnhỏ,anhđến trường học của em có việc gì?”
“không.”
“Chúnhỏ, chẳng lẽanhcố ý đến đón em?”
Vô nghĩa!
Nếukhôngphải nhìn thấy Bùi Vân Kinhđãtrễ như vậy còn ở trường học,anhcũngkhôngmuốnđiđường vòng đến trườngcô?
Nghĩ đến chuyệncôbị người khác trách móc, tròng mắtanhnhìn phíacô.
Bên trong buồng xe mờ tối, tóc củacôlại ướt nhẹp dínhtrênmặt, như vậy càng làm cho mặt càng trắng hơn, đối với môi liền theomộtmảnh gốm sứ trắng tronghiệnra.
Trong đầu tự giáchiệnra nụ hôn vừa nãy còn câunói“thương mến” củacô.
Đường Mặc Trầm hiểu được,côbất quá chỉ là diễn trò, muốn ở trước mặt bạn học lấy lại mặt mũi, nhưng cảm thấykhôngkhống chế được ý niệm trong đầu muốn nổ ra.
Nếukhôngphải congáicủa Bùi Phàm, nếuanhkhôngphải chú củacô, nếucôchỉ là người đàn bà bình thường….
Bọn họsẽtrở thành tình nhân sao?
Đáng chết,anhlại có ý tưởng quái gì vậy!
Vốn là muốn an ủicôvài câu lại cảm thấy buồn bực,âmthanh từ đó cũng chuyển lạnhđi.
“khôngphải!”
“Vậyanhđến trường học của em có việc gì?”
“Tiện đường!”
Tiện đường?
Ai tin được chứ!
Phương hướng đường về của bộ Quốc phòng với trường học củacôcăn bản là hai hướng ngược chiều nhau.
rõràng làđiđóncôcònkhôngchịu nhận.
Kiêu ngạo, cònnóidối!
cônhấp môi cònđangmuốnnóichuyện, cánh tay người đàn ông trực tiếp lôi kéo đem khăn để lên đầu chocô, bàn tay to thuận thế để ở lỗ tai củacô.
cônhư vậy cũng chêanhphiền, cũngkhôngmuốn xem?
Bùi Vân Kinh cònđangbuồn bực,thìtrêntrời có tiếng sét.
Cho dùđangcó khăn để ở lỗ tai nhưng tiếng sấm kia vẫn lọt vào lỗ tai củacô.
Bịanhôm vào ngực,côcăn bảnkhôngcó chú ý tới bên ngoài vạch qua tia chớp, tiếng sấm này có chút bất ngờkhôngphòng ngự.
Bùi Vân Kinh cả kinh, bàn taynhỏbé nắm chặt áo sơ mi củaanh.
Vài năm trước,côbị mấy tên côn đồ mangđimộtđêm kia bị mấy người nhốt lại trọng phòngnhỏlúc ấy trời mưa to như vậy.
Bọn họ vây xung quanhcôuống rượu, kêu to suýt sáo, cười càn rỡ…
Ngoài cửa sổ tia chớp theo sấm sét,mộttiếngmộttiếnghiệnlên trong tai, mấy người… kia bị tia chớp vặn vẹo bóng dáng hoảng hốt giống như ma quỷ.
Bởi vì Đường Mặc Trầm đúng lúc đuổi tới, đemsựtrong trắng củacôbảo vệ,mộtđêm đáng sợ trải qua ở trong lòng Bùi Vân Kinh như trước vẫn lưu lạimộtbóng ma tâm lý cực lớn.
Bùi Vân Kinhkhôngsợ trờikhôngsợ đất chỉ sợ sấm sét.