Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (54)
Chương 54: Vị này so với cô đen hơn
Edit: Miêu
Đem vẻ hốt hoảng củacôthu vào trong mắt, khóe mắt Đường Mặc Trầm khẽ cong.
Nha đầu chết tiệt, nghĩanhkhôngđoán ra à.
Diệp Thiên Thanh cho dù cố ý nhằm vàocônhưngsẽkhôngngốc nghếch đến địa bànanhgây chuyện trắng trợn như vậy.
Huống chi tính tình Bùi Vân Khinh như vậy, người khác khi dễcômộtlầnthìcôsẽtrả lại gấp đôi, thế nào ngoan ngoãn là ngườiđixin lỗi chứ?
“Emkhôngcần sợ hãi như vậy,anhkhôngcó ý tứ trách cứ, hôm nay có thể épcôta đến thất thố, coi như làanhkhônguổng công dạy dỗ.”
Quả nhiên là người thông minh!
Nhìn bộ dáng ởtrênyến hội củaanh, thế mà giọt nướcnhỏchưa rơi rớt,mộtchútkhôngcó sơ hở.
BiếtrõBùi Vân Khinh là cố ý đào hố cho Diệp Thiên Thanh rơi xuống,anhcòn muốn cố ý đạp thêm hai chân.
Vốn tưởng rằng mình phúc hắc nhưng so vớicô, vị này còn đen hơn.
Nhai nhai lung tung hai cái, dùng sức nuốt thịt viên trong miệng xuống, Bùi Vân Khinh vội vàng biện minh cho mình.
“Diệp Thu Sinh nhất định tham gia tranh cử, đến lúc đó đối thủ lớn nhất của chúnhỏlà ông ta, Diệp Thiên Thanh phía sau tiếp cậnanhnhất định làkhôngcó ý tốt, em đương nhiênkhôngthể đểcôta thựchiệnđược.”
Đường Mặc Trầm nheo mắt “Em biếtanhmuốn tranh cử?”
Tổng thống tiên sinh timanhnóichuyện, đề nghịanhtham gia tranh cử, trừ bỏ tổng thống cùng Ôn Tử Khiêmkhôngcó bất kỳ người nào biết, ngay cảanhcũngkhôngcó quyết định cuối cùng, Bùi Vân Khinh làm thế nào biếtanhmuốn tranh cử.
“Chúnhỏchỉ huy tam quân, uy danh bên ngoài, tham gia tranh cửkhôngphải rất bình thường sau, huống chi… Trừ bỏanhở ngoài, còn ai xứng đáng lãnh đạo đất nước này?”
mộtcâu này, Bùi Vân Khinh cùngkhôngphải khenanh.
Đường Mặc Trầm giữ hai nhiệm kỳ tổng thống, thời gian là tám năm, dựa vào thông minh cùng thủ đoạn mạnh mẽ củaanh,khôngchỉ làm cho kinh tế đất nước phát triển mà ởtrênđịa vị quốc tế cũng tăng lên đáng kể, những điều này đều là công lao củaanh, đây cũngkhôngphảicôthuận miệngnóilung tung.
côbé kiakhôngphải luôn giậnanhsao, chẳng lẻ cũng quan tâm chuyện củaanh?
Đáy mắt Đường Mặc Trầmhiệnlên vẻ ôn nhu.
“Em hy vọnganhtranh cử sao?”
Cuộc đờianhluôn luôn tự quyết định, chưa bao giờsẽhỏi đề nghị hay ý kiến bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ đột nhiên lại hỏi ý kiến củacô.
“Dĩ nhiên!” Bùi Vân Khinh nâng khuôn mặtnhỏnhắn, biểu tình nghiêm túc “Chúnhỏcó năng lực như thế vì saokhôngtham gia, chẳng lẻanhhy vong Diệp Thu Sinh bại hoại như vậy đến lãnh đạo đất nước này? Chúnhỏ, quốc gia này cầnanh!”
Biểuhiệntrêntrong nước là ổn định nhưngrõràng Bùi Vân Khinh biết lúc này Trung Quốcđãlà dậy sóng, hai năm kế tiếp chính là mưa gió bấp bênh, cầnmộtngười ý chí kiên cường và hi sinh để ngăn cản cơn sóng dữ màanhthích hợp là người làm tổng thống nhất.
Đường Mặc Trầmâmthầm kinh ngạc.
anhchỉ nhất thời dâng lên cảm hứng nhưngcôbé này lạinóira những lời cùng ngài tổng thốngkhôngsai biệt.
khôngnghĩ đến, Bùi Vân Khinh thậm chí có thể lý giải như vậy!
anhđúng là hục hặc với chính trị cũngkhôngcó hứng thú, nếu đểanhchọnthìcàng thích quay về bộ đội chỉ huy quân đội, nếukhôngphải tổng thống tiên sinh bày ra đại cục của đất nước tới khuyênanh, thậm chíanhcũngsẽkhôngcân nhắc tranh cử.
Ý thức được mình có chút nghiêm túc, Bùi Vân Khinh sợanhnhìn ra sơ hở, lập tức đưa lên khóe môimộtnụ cười “Là em thuận miệngnóibừa, mặc kệ chúnhỏquyết định như thế nào, emsẽủng hộ vô điều kiện.”
Chuông điện thoại di động từ bên ngoài truyền vào, biết là điện thoại củacô, Bùi Vân Khinh vội vàng để chén cơm xuốngđira bên ngoài, lấy điện thoạt từ trong túi sách.
Nhìntrênmàn hình, tiểu thiếu gia Ninh gia – điện thoại Ninh Trạch Thiên, trái timnhỏlại làmộttrận nhảy loạn.
Edit: Miêu
Đem vẻ hốt hoảng củacôthu vào trong mắt, khóe mắt Đường Mặc Trầm khẽ cong.
Nha đầu chết tiệt, nghĩanhkhôngđoán ra à.
Diệp Thiên Thanh cho dù cố ý nhằm vàocônhưngsẽkhôngngốc nghếch đến địa bànanhgây chuyện trắng trợn như vậy.
Huống chi tính tình Bùi Vân Khinh như vậy, người khác khi dễcômộtlầnthìcôsẽtrả lại gấp đôi, thế nào ngoan ngoãn là ngườiđixin lỗi chứ?
“Emkhôngcần sợ hãi như vậy,anhkhôngcó ý tứ trách cứ, hôm nay có thể épcôta đến thất thố, coi như làanhkhônguổng công dạy dỗ.”
Quả nhiên là người thông minh!
Nhìn bộ dáng ởtrênyến hội củaanh, thế mà giọt nướcnhỏchưa rơi rớt,mộtchútkhôngcó sơ hở.
BiếtrõBùi Vân Khinh là cố ý đào hố cho Diệp Thiên Thanh rơi xuống,anhcòn muốn cố ý đạp thêm hai chân.
Vốn tưởng rằng mình phúc hắc nhưng so vớicô, vị này còn đen hơn.
Nhai nhai lung tung hai cái, dùng sức nuốt thịt viên trong miệng xuống, Bùi Vân Khinh vội vàng biện minh cho mình.
“Diệp Thu Sinh nhất định tham gia tranh cử, đến lúc đó đối thủ lớn nhất của chúnhỏlà ông ta, Diệp Thiên Thanh phía sau tiếp cậnanhnhất định làkhôngcó ý tốt, em đương nhiênkhôngthể đểcôta thựchiệnđược.”
Đường Mặc Trầm nheo mắt “Em biếtanhmuốn tranh cử?”
Tổng thống tiên sinh timanhnóichuyện, đề nghịanhtham gia tranh cử, trừ bỏ tổng thống cùng Ôn Tử Khiêmkhôngcó bất kỳ người nào biết, ngay cảanhcũngkhôngcó quyết định cuối cùng, Bùi Vân Khinh làm thế nào biếtanhmuốn tranh cử.
“Chúnhỏchỉ huy tam quân, uy danh bên ngoài, tham gia tranh cửkhôngphải rất bình thường sau, huống chi… Trừ bỏanhở ngoài, còn ai xứng đáng lãnh đạo đất nước này?”
mộtcâu này, Bùi Vân Khinh cùngkhôngphải khenanh.
Đường Mặc Trầm giữ hai nhiệm kỳ tổng thống, thời gian là tám năm, dựa vào thông minh cùng thủ đoạn mạnh mẽ củaanh,khôngchỉ làm cho kinh tế đất nước phát triển mà ởtrênđịa vị quốc tế cũng tăng lên đáng kể, những điều này đều là công lao củaanh, đây cũngkhôngphảicôthuận miệngnóilung tung.
côbé kiakhôngphải luôn giậnanhsao, chẳng lẻ cũng quan tâm chuyện củaanh?
Đáy mắt Đường Mặc Trầmhiệnlên vẻ ôn nhu.
“Em hy vọnganhtranh cử sao?”
Cuộc đờianhluôn luôn tự quyết định, chưa bao giờsẽhỏi đề nghị hay ý kiến bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ đột nhiên lại hỏi ý kiến củacô.
“Dĩ nhiên!” Bùi Vân Khinh nâng khuôn mặtnhỏnhắn, biểu tình nghiêm túc “Chúnhỏcó năng lực như thế vì saokhôngtham gia, chẳng lẻanhhy vong Diệp Thu Sinh bại hoại như vậy đến lãnh đạo đất nước này? Chúnhỏ, quốc gia này cầnanh!”
Biểuhiệntrêntrong nước là ổn định nhưngrõràng Bùi Vân Khinh biết lúc này Trung Quốcđãlà dậy sóng, hai năm kế tiếp chính là mưa gió bấp bênh, cầnmộtngười ý chí kiên cường và hi sinh để ngăn cản cơn sóng dữ màanhthích hợp là người làm tổng thống nhất.
Đường Mặc Trầmâmthầm kinh ngạc.
anhchỉ nhất thời dâng lên cảm hứng nhưngcôbé này lạinóira những lời cùng ngài tổng thốngkhôngsai biệt.
khôngnghĩ đến, Bùi Vân Khinh thậm chí có thể lý giải như vậy!
anhđúng là hục hặc với chính trị cũngkhôngcó hứng thú, nếu đểanhchọnthìcàng thích quay về bộ đội chỉ huy quân đội, nếukhôngphải tổng thống tiên sinh bày ra đại cục của đất nước tới khuyênanh, thậm chíanhcũngsẽkhôngcân nhắc tranh cử.
Ý thức được mình có chút nghiêm túc, Bùi Vân Khinh sợanhnhìn ra sơ hở, lập tức đưa lên khóe môimộtnụ cười “Là em thuận miệngnóibừa, mặc kệ chúnhỏquyết định như thế nào, emsẽủng hộ vô điều kiện.”
Chuông điện thoại di động từ bên ngoài truyền vào, biết là điện thoại củacô, Bùi Vân Khinh vội vàng để chén cơm xuốngđira bên ngoài, lấy điện thoạt từ trong túi sách.
Nhìntrênmàn hình, tiểu thiếu gia Ninh gia – điện thoại Ninh Trạch Thiên, trái timnhỏlại làmộttrận nhảy loạn.