Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (47)
Chương 47: Nữ nhân đã uổng rượu như thế nào, làm sao tư cách đứng trước mặt đường mặc trầm
Edit: Miêu
Hai tay để lên ngực nam nhân Bùi Vân Khinh ngẩng mặt lên nhìn sang đón nhận ánh nhìn nam nhân giống như thâm cốc u tàn, đôi mắt như mực nhìn chăm chú vào tầm mắt củacôlộ ra thân thiết.
“Đừng sợ!”
Bùi Vân Khinh cong môi “Có chúnhỏở đây, cái gì em cũngkhôngsợ cả!”
mộtgiọt rượu theo tócanhrơi xuống, Bùi Vân Khinh giơ tay lênnhẹnhàng gạtđitrênthái dương củaanh.
Nữ nhânđãuống rượu rồi như thế nào có tư cách làm bẩn mặtanhchứ?
“Đứng ở phía sau củaanh.”
Buông eonhỏcủacôra, Đường Mặc Trầm chậm rãi xoay người đồng thời ánh mắt từ ôn nhu sang lạnh như băng, giống như nhận thấy tầm mắt dừng ở người mình - Diệp Thu Sinhđangchen vào đám đông.
“Diệp bộ trưởng dạy dỗ congáicủa mình như vậy sao?”
Từ đầu đến cuối,anhkhôngcó nhìn đến mặt Diệp Thiên Thanh.
Bất quá là người congáixinh đẹp mà thôikhôngcó tư cách làm choanhnhìn đến.
Ánh mắt sắc bén bức người, đón nhận ánh mắt kia củaanh, trong lòng lão cáo già Diệp Thu Sinh đều là rùng mình.
Diệp Thiên Thanh lúc này mới ý thức được chuyện mình gây họa, vội vàng hướng đến cha mình giải thích:
“Cha,sựtìnhkhông…”
“Câm miệng!”
Diệp Thu Sinh lớn tiếng quát congáimình,đitới trước mặt Diệp Thiên Thanh giơ tay, hung hăng chomộtcái tát vào mặtcôta: “Cònkhôngnóixin lỗi với Đường bộ trưởng.”
Nếu rượu này tạt vào người khácthìthôi, nhưng mà lạitrênngười Đường Mặc Trầm nếu Diệp Thu Sinhkhôngbiểu lộ thái độthìĐường Mặc Trầm làm sao có thể để yên?
Trước mặt nhiều khách như vậy Diệp Thu Sinh đương nhiênkhôngdung túng congáicủa mình, nếukhôngtruyềnđisẽlàm bất lợi hình tượng củahắn.
trênmặt vẫn còn cơn đau làm cho lý trí của Diệp Thiên Thanh cũng trở về, ý thức chính mình bị đối phương hoàn toàn dắt mũi liền cảm thấy phẫn hận, khó kiềm chế nhưng phải đè nén tâm tình lại áy náynói.
“Đường bộ trưởng, Bùi tiểu thư mới vừa rồi là tôi thất lễ trước mọi người, hôm nay tôi cũng uống hơi quá chén, thực xin lỗi mong hai người bỏ qua cho.”
Bùi Vân Khinh nhìn phản ứng của hai người trong mắt cảm thấy ngạc nhiên.
Diệp Thu Sinh là lão hồ lý, Bùi Vân Khinh đều biết.
Đối phương phải tranh cử khẳng địnhhiệntạikhôngmuốn truyền ra tin tức xấu, ảnh hưởng đến hình tượng của mình,côliền đoán ra được điểm này mới cố ý khiêu khích Diệp Thiên Thanh, làm chocôngạc nhiên chính là ánh mắt của vị này liền cao hơn đầu đại tiểu thư Diệp Thiên Thanh, dù bịcôchơi đùa đến nước này lại có thể nhịn xuống hướng mình xin lỗi.
Quả nhiên có cha có khác, về sau thời điểm ứng phó Diệp Thiên Thanhcôcũngkhôngthể khinh thường được.
“Chúnhỏ!”
Bùi Vân Khinh kéo kéo ống tay áo của Đường Mặc Trầm, sợanhdưới cơn thịnh nộkhôngkhống chế được cảm xúc “Chuyện này vốn là conkhôngtốt,anhcũng tha thứ chị Diệp chứ?”
Có chừng mực và đạo lý, điều này Bùi Vân Khinh hiểu được.
mộtmánh khóenhỏđãhại Diệp Thiên Thanh mất mặt trước mọi người và bịmộtcái tátthìmục đích củacôđãđạt được rồi.
Con nhóc chết tiệt, được tiện nghi mà còn khoe mẻ.
Diệp Thiên Thanhâmthầm cắn răng, chỉ hậnkhôngthể đem gương mặtnhỏnhắn đángyêuphá tan thành từng mảnh,trênmặt chỉ tỏ ra đáng thương.
“Bùi tiểu thư đại nhân đại lượngkhôngghi hận là tốt rồi.”
Đường Mặc Trầmkhôngđộng đậy chỉ là hơi híp mắt nhìn chăm chú Diệp Thu Sinh.
Đối phương như thế nào lại khi dễ người củaanhđangcòn của bữa tiệc củaanhnữa, đâykhôngphải cho Diệp Thiên Thanhmộtcái tát vớimộtlời xin lỗi là có thể giải quyết đâu.
Diệp Thu Sinh nhìn ra được thái độ của Đường Mặc Trầm cảm thấy thầm hừ, nhưngtrênmặt vẫn lộ ra tươi cười.
“Đường bộ trưởng, Bùi tiểu thư và chư vị khách quan đều là Diệp mỗ bình thườngkhôngdạy congáinghiêm đem con bé làm hư, hôm nay quấy nhiễm đến các vị, tôithậtlòng xin lỗi!” Diệp Thu Sinh hai tay ôm quyền hướng mọi người cúi đầu hành lễ, cuối cùng đem vẻ mặt áy náy lên Bùi Vân Khinh “Bùi tiểu thư là chú Diệp tự mình xin lỗi con, con tha thứ cho chú Diệp đượckhông?”
Edit: Miêu
Hai tay để lên ngực nam nhân Bùi Vân Khinh ngẩng mặt lên nhìn sang đón nhận ánh nhìn nam nhân giống như thâm cốc u tàn, đôi mắt như mực nhìn chăm chú vào tầm mắt củacôlộ ra thân thiết.
“Đừng sợ!”
Bùi Vân Khinh cong môi “Có chúnhỏở đây, cái gì em cũngkhôngsợ cả!”
mộtgiọt rượu theo tócanhrơi xuống, Bùi Vân Khinh giơ tay lênnhẹnhàng gạtđitrênthái dương củaanh.
Nữ nhânđãuống rượu rồi như thế nào có tư cách làm bẩn mặtanhchứ?
“Đứng ở phía sau củaanh.”
Buông eonhỏcủacôra, Đường Mặc Trầm chậm rãi xoay người đồng thời ánh mắt từ ôn nhu sang lạnh như băng, giống như nhận thấy tầm mắt dừng ở người mình - Diệp Thu Sinhđangchen vào đám đông.
“Diệp bộ trưởng dạy dỗ congáicủa mình như vậy sao?”
Từ đầu đến cuối,anhkhôngcó nhìn đến mặt Diệp Thiên Thanh.
Bất quá là người congáixinh đẹp mà thôikhôngcó tư cách làm choanhnhìn đến.
Ánh mắt sắc bén bức người, đón nhận ánh mắt kia củaanh, trong lòng lão cáo già Diệp Thu Sinh đều là rùng mình.
Diệp Thiên Thanh lúc này mới ý thức được chuyện mình gây họa, vội vàng hướng đến cha mình giải thích:
“Cha,sựtìnhkhông…”
“Câm miệng!”
Diệp Thu Sinh lớn tiếng quát congáimình,đitới trước mặt Diệp Thiên Thanh giơ tay, hung hăng chomộtcái tát vào mặtcôta: “Cònkhôngnóixin lỗi với Đường bộ trưởng.”
Nếu rượu này tạt vào người khácthìthôi, nhưng mà lạitrênngười Đường Mặc Trầm nếu Diệp Thu Sinhkhôngbiểu lộ thái độthìĐường Mặc Trầm làm sao có thể để yên?
Trước mặt nhiều khách như vậy Diệp Thu Sinh đương nhiênkhôngdung túng congáicủa mình, nếukhôngtruyềnđisẽlàm bất lợi hình tượng củahắn.
trênmặt vẫn còn cơn đau làm cho lý trí của Diệp Thiên Thanh cũng trở về, ý thức chính mình bị đối phương hoàn toàn dắt mũi liền cảm thấy phẫn hận, khó kiềm chế nhưng phải đè nén tâm tình lại áy náynói.
“Đường bộ trưởng, Bùi tiểu thư mới vừa rồi là tôi thất lễ trước mọi người, hôm nay tôi cũng uống hơi quá chén, thực xin lỗi mong hai người bỏ qua cho.”
Bùi Vân Khinh nhìn phản ứng của hai người trong mắt cảm thấy ngạc nhiên.
Diệp Thu Sinh là lão hồ lý, Bùi Vân Khinh đều biết.
Đối phương phải tranh cử khẳng địnhhiệntạikhôngmuốn truyền ra tin tức xấu, ảnh hưởng đến hình tượng của mình,côliền đoán ra được điểm này mới cố ý khiêu khích Diệp Thiên Thanh, làm chocôngạc nhiên chính là ánh mắt của vị này liền cao hơn đầu đại tiểu thư Diệp Thiên Thanh, dù bịcôchơi đùa đến nước này lại có thể nhịn xuống hướng mình xin lỗi.
Quả nhiên có cha có khác, về sau thời điểm ứng phó Diệp Thiên Thanhcôcũngkhôngthể khinh thường được.
“Chúnhỏ!”
Bùi Vân Khinh kéo kéo ống tay áo của Đường Mặc Trầm, sợanhdưới cơn thịnh nộkhôngkhống chế được cảm xúc “Chuyện này vốn là conkhôngtốt,anhcũng tha thứ chị Diệp chứ?”
Có chừng mực và đạo lý, điều này Bùi Vân Khinh hiểu được.
mộtmánh khóenhỏđãhại Diệp Thiên Thanh mất mặt trước mọi người và bịmộtcái tátthìmục đích củacôđãđạt được rồi.
Con nhóc chết tiệt, được tiện nghi mà còn khoe mẻ.
Diệp Thiên Thanhâmthầm cắn răng, chỉ hậnkhôngthể đem gương mặtnhỏnhắn đángyêuphá tan thành từng mảnh,trênmặt chỉ tỏ ra đáng thương.
“Bùi tiểu thư đại nhân đại lượngkhôngghi hận là tốt rồi.”
Đường Mặc Trầmkhôngđộng đậy chỉ là hơi híp mắt nhìn chăm chú Diệp Thu Sinh.
Đối phương như thế nào lại khi dễ người củaanhđangcòn của bữa tiệc củaanhnữa, đâykhôngphải cho Diệp Thiên Thanhmộtcái tát vớimộtlời xin lỗi là có thể giải quyết đâu.
Diệp Thu Sinh nhìn ra được thái độ của Đường Mặc Trầm cảm thấy thầm hừ, nhưngtrênmặt vẫn lộ ra tươi cười.
“Đường bộ trưởng, Bùi tiểu thư và chư vị khách quan đều là Diệp mỗ bình thườngkhôngdạy congáinghiêm đem con bé làm hư, hôm nay quấy nhiễm đến các vị, tôithậtlòng xin lỗi!” Diệp Thu Sinh hai tay ôm quyền hướng mọi người cúi đầu hành lễ, cuối cùng đem vẻ mặt áy náy lên Bùi Vân Khinh “Bùi tiểu thư là chú Diệp tự mình xin lỗi con, con tha thứ cho chú Diệp đượckhông?”