Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 387: Có Muốn. . . Nói Chuyện Yêu Đương Với Tôi Không?
Bùi Vân Khinh cười nhẹ, "Bác sĩ ngoại khoa, giáo sư trường học. . . Chuyên gia cố vấn kiêm tổng giám đốc phòng thí nghiệm, thân phận của anh so với em còn hơn đấy chứ!”
Hai ngón tay đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng đan vào nhau, Phương Mê nhìn khuôn mặt cô, cười khẽ một tiếng.
"Nghe cô nói, thấy hai chúng ta có vẻ xứng đôi vừa lứa nhỉ, cô có muốn. . . Nói chuyện yêu đương với tôi không?”
Bùi Vân Khinh sững sờ trong hai giây, nhận ra anh ta chỉ đang nói đùa, cô bật cười thành tiếng.
"Em không dám, Phương lão sư đây hiện là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất trường. Em không muốn khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng!"
Người phục vụ bưng đồ ăn tới trên bàn, Phương Mê mỉm cười, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ cầm ly lên.
"Uống một ly, vì. . . Sự hợp tác của chúng ta!"
Bùi Vân Khinh giơ cốc nước lên, "Em lấy nước thay rượu, Phương lão sư chớ để ý.”
“Không sao!”
Hai cái ly chạm vào nhau, Bùi Vân Khinh uống một ngụm nước, Phương Mê uống cạn.
Góc đối diện bên kia.
Một người đàn ông mặc đồ xanh dường như đang nghịch điện thoại, nhưng thực chất anh ta chĩa điện thoại di động vào hai người họ, chụp quay mọi thứ vào điện thoại.
Bỏ cốc xuống, Bùi Vân Khinh lập tức vào chủ đề.
"Loại thuốc này rất quan trọng đối với công ty, vì thế nên em hy vọng anh có thể cố gắng hết sức để hoàn thành thí nghiệm trong thời gian sớm nhất!"
“Không có vấn đề gì!” Phương Mê cầm chai rượu, lại rót cho mình một ly, “Có điều, em hẳn cũng biết, thử nghiệm chất độc học cần có thời gian lâu dài, ít nhất cũng phải mất ba tháng. Tuy nhiên, tôi có một đề nghị, có thể để mọi người tăng tốc tiến trình!”
Bùi Vân Khinh nghiêm túc hỏi, "Ý anh là ?"
"Trong quá trình thử nghiệm độc lý, có thể tìm kiếm trước tình nguyện viên lâm sàng. Một khi thuốc vượt qua thử nghiệm độc lý rồi thì có thể tiến hành thử nghiệm lâm sàng ngay!”
Bùi Vân Khinh gật đầu, "Em cũng nghĩ như vậy!"
"Phòng thí nghiệm của chúng tôi hợp tác với nhiều bệnh viện. Khi về, tôi sẽ nhờ trợ lý giúp em sắp xếp một danh sách phù hợp!"
"Vậy thì trước tiên cảm ơn Phương lão sư!"
Sau đó, hai người thảo luận về các chi tiết cụ thể của việc hợp tác.
Khoảng một giờ, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống.
"Tôi sẽ gọi điện cho Chu lão sư. Nếu như anh ấy không có ý kiến, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay!"
“Đã bào chế thước chưa?”
"Chưa! Nhưng chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần có nguyên liệu thì có thể sản xuất ngay!"
“Vậy thì tốt!” Phương Mê nâng cốc với cô, “Hợp tác vui vẻ!
Đặt cốc xuống, anh giơ tay gọi người phục vụ.
“Thanh toán!"
"Không cần đâu, để tôi!”
Bùi Vân Khinh giơ tay cầm túi xách thì Phương Mê nhanh tay giữ túi của cô.
"Lần này tôi mời!"
Người phục vụ vội trả lời, "Hai người không cần thanh toán đâu ạ, Chu tiên sunh đã thanh toán rồi!”
“Xem ra chỉ còn cơ hội lần sau thôi!” Phương Mê cười nói.
Đứng dậy, anh ta đưa túi xách cho Bùi Vân Khinh.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, vừa vào thang máy thì tình cờ có người trong thang máy lôi một cái thùng đi ra, Phương Mê bước lên trước, chắn giúp cho cô.
Sau lưng anh ta, người đàn ông mặc áo xanh bước ra nhấn nút chụp một lần nữa.
Từ hình ảnh phản chiếu của thang máy, Phương Mê nhận ra bóng người phía sau, anh ta xoay người nhìn về sau.
Nhận thấy người đàn ông phía sau lấm la lấm lút, anh ta hơi nhướng cao chân mày.
Lúc này, Bùi Vân Khinh đã bước vào thang máy, thấy anh ta vẫn chưa đi vào bên ngoài, vội giữ cửa thang máy.
“Phương lão sư, đi thôi!”
Hai ngón tay đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng đan vào nhau, Phương Mê nhìn khuôn mặt cô, cười khẽ một tiếng.
"Nghe cô nói, thấy hai chúng ta có vẻ xứng đôi vừa lứa nhỉ, cô có muốn. . . Nói chuyện yêu đương với tôi không?”
Bùi Vân Khinh sững sờ trong hai giây, nhận ra anh ta chỉ đang nói đùa, cô bật cười thành tiếng.
"Em không dám, Phương lão sư đây hiện là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất trường. Em không muốn khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng!"
Người phục vụ bưng đồ ăn tới trên bàn, Phương Mê mỉm cười, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ cầm ly lên.
"Uống một ly, vì. . . Sự hợp tác của chúng ta!"
Bùi Vân Khinh giơ cốc nước lên, "Em lấy nước thay rượu, Phương lão sư chớ để ý.”
“Không sao!”
Hai cái ly chạm vào nhau, Bùi Vân Khinh uống một ngụm nước, Phương Mê uống cạn.
Góc đối diện bên kia.
Một người đàn ông mặc đồ xanh dường như đang nghịch điện thoại, nhưng thực chất anh ta chĩa điện thoại di động vào hai người họ, chụp quay mọi thứ vào điện thoại.
Bỏ cốc xuống, Bùi Vân Khinh lập tức vào chủ đề.
"Loại thuốc này rất quan trọng đối với công ty, vì thế nên em hy vọng anh có thể cố gắng hết sức để hoàn thành thí nghiệm trong thời gian sớm nhất!"
“Không có vấn đề gì!” Phương Mê cầm chai rượu, lại rót cho mình một ly, “Có điều, em hẳn cũng biết, thử nghiệm chất độc học cần có thời gian lâu dài, ít nhất cũng phải mất ba tháng. Tuy nhiên, tôi có một đề nghị, có thể để mọi người tăng tốc tiến trình!”
Bùi Vân Khinh nghiêm túc hỏi, "Ý anh là ?"
"Trong quá trình thử nghiệm độc lý, có thể tìm kiếm trước tình nguyện viên lâm sàng. Một khi thuốc vượt qua thử nghiệm độc lý rồi thì có thể tiến hành thử nghiệm lâm sàng ngay!”
Bùi Vân Khinh gật đầu, "Em cũng nghĩ như vậy!"
"Phòng thí nghiệm của chúng tôi hợp tác với nhiều bệnh viện. Khi về, tôi sẽ nhờ trợ lý giúp em sắp xếp một danh sách phù hợp!"
"Vậy thì trước tiên cảm ơn Phương lão sư!"
Sau đó, hai người thảo luận về các chi tiết cụ thể của việc hợp tác.
Khoảng một giờ, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống.
"Tôi sẽ gọi điện cho Chu lão sư. Nếu như anh ấy không có ý kiến, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay!"
“Đã bào chế thước chưa?”
"Chưa! Nhưng chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần có nguyên liệu thì có thể sản xuất ngay!"
“Vậy thì tốt!” Phương Mê nâng cốc với cô, “Hợp tác vui vẻ!
Đặt cốc xuống, anh giơ tay gọi người phục vụ.
“Thanh toán!"
"Không cần đâu, để tôi!”
Bùi Vân Khinh giơ tay cầm túi xách thì Phương Mê nhanh tay giữ túi của cô.
"Lần này tôi mời!"
Người phục vụ vội trả lời, "Hai người không cần thanh toán đâu ạ, Chu tiên sunh đã thanh toán rồi!”
“Xem ra chỉ còn cơ hội lần sau thôi!” Phương Mê cười nói.
Đứng dậy, anh ta đưa túi xách cho Bùi Vân Khinh.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, vừa vào thang máy thì tình cờ có người trong thang máy lôi một cái thùng đi ra, Phương Mê bước lên trước, chắn giúp cho cô.
Sau lưng anh ta, người đàn ông mặc áo xanh bước ra nhấn nút chụp một lần nữa.
Từ hình ảnh phản chiếu của thang máy, Phương Mê nhận ra bóng người phía sau, anh ta xoay người nhìn về sau.
Nhận thấy người đàn ông phía sau lấm la lấm lút, anh ta hơi nhướng cao chân mày.
Lúc này, Bùi Vân Khinh đã bước vào thang máy, thấy anh ta vẫn chưa đi vào bên ngoài, vội giữ cửa thang máy.
“Phương lão sư, đi thôi!”