Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 386: Càng Ngày Càng Khiến Tôi Bất Ngờ
Bùi Vân Khinh quay người, nhìn Phương Mê đứng trước mặt.
“Anh là quản lý phòng thí nghiệm?”
Vô duyên vô cớ, đối phương không có khả năng đúng lúc xuất hiện ở đây.
“Nói vậy, em là đối tác của Chu lão sư?” Trên mặt Phương Mê hơi kinh ngạc, “Bạn học Bùi Vân Khinh, em càng ngày càng khiến cho tôi kinh ngạc đấy!”
Bùi Vân Khinh khẽ nhún vai, "Không phải kinh hãi là được rồi!”
Nói xong, cả hai nhìn nhau, cùng bật cười, Phương Mê giơ tay phải ra.
“Đi thôi, tôi đưa em lên lầu!"
Cả hai cùng bước lên bậc cầu thang, Phương Mê tranh thủ giới thiệu sơ qua cho cô.
Phòng thí nghiệm này là phòng thí nghiệm chuyên nghiệp được Hiệp hội Dược phẩm Quốc tế công nhận, bản thân Phương Mê là cố vấn ở đây.
Trước đây, cô có nghe nói anh ta là chủ tịch của Hiệp hội Dược phẩm Quốc tế, nên đối với chuyện này, Bùi Vân Khinh ngược lại cũng không ngạc nhiên.
“Anh cùng Chu lão sư quen nhau à?"
"Có nói chuyện vài lần trên các diễn đàn nước ngoài. Chu lão sư là một nhà khoa học mà tôi rất ngưỡng mộ!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một đường đi vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.Nữ trợ lý tóc vàng đã đứng đợi sẵn ở lối vào thang máy, khi nhìn thấy anh ta, cung kính nói.
"Phương Tổng, Chu tiên sinh đang đợi ngài ở phòng khách!”
Hai người lại cùng nhau đến phòng khách, nhìn thấy Chu Đình An đang ngồi xem một bản báo cáo.
Thấy hai người bước vào, anh mỉm cười đứng dậy.
"Hai người sẽ không phải là đi chung chứ?”
Phương Mê nhún vai, "Tình cờ gặp ở cửa!"
Hàn huyên mấy câu, Phương Mê vào chủ đề chính.
"Đầu tiên, tôi đưa hai người đến thăm phòng thí nghiệm, nếu như cảm thấy hài lòng với trang thiết bị cũng như trình độ của chúng tôi thì chúng ta sẽ thảo luận tiếp về các vấn đề hợp tác cụ thể!"
Phương Mê lại tiếp tục giải thích một cách cẩn thận về dụng cụ và trang thiết bị trong phòng thí nghiệm, quá trình thực nghiệm các thí nghiệm độc lý, Bùi Vân Khinh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng có hỏi vài câu.
Sau khi dược phẩm được sản xuất, phải tiến hành các thí nghiệm thử nghiệm độc tính trước khi đưa vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng.
Xác định độ an toàn và ổn định của thuốc là chìa khóa đảm bảo sự thành công của các thử nghiệm lâm sàng, đương nhiên Bùi Vân Khinh không dám lơ là.
Phương Mê trả lời từng câu hỏi của cô ấy, cuối cùng mỉm cười rồi nói.
"Tôi không thể không thừa nhận, tôi thật sự đã đánh giá thấp em rồi!"
Bùi Vân Khinh mỉm cười, "Em chỉ là một tép nhỏ, hy vọng trước mặt hai vị lão sư đây không quá mất mặt!"
“Làm gì có?” Chu Đình An tán thưởng, “Em hỏi đều là những điểm mấu chốt , rất chuyên nghiệp!"
Sau khi thăm quan phòng thí nghiệm xong, Chu Đình An nhìn đồng hồ, cười nói.
"Trễ thế này rồi ư, chúng ta tìm chỗ nào đó vừa ăn cơm vừa bàn tiếp về chi tiết hợp tác cụ thể. Nếu không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta sẽ ký hợp đồng. Mọi người nghĩ sao?"
Phương Mê gật đầu đồng ý, liên quan đến công việc, Bùi Vân Khinh cũng không nghĩ nhiều.
“Được!”
Ba người đến một nhà hàng gần đó, vừa gọi món xong, điện thoại di động của Chu Đình An vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại của bệnh viện trên màn hình, Chu Đình An vội vàng bước qua một bên nghe máy.
Một lát sau anh vội vàng quay lại.
“Xin lỗi, mẹ tôi có chuyện! Giờ tôi đến bệnh viện, hai người ăn cơm trước đi!"
“Dì không sao chứ?” Phương Mê quan tâm hỏi.
“Bệnh cũ, không có chuyện gì lớn đâu!” Chu Đình An nói thì nói vậy, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự căng thẳng.
“Vậy anh đi nhanh đi!” Bùi Vân Khinh vội vàng thúc giục, “Có gì thì gọi điện thoại!”
Lo lắng cho mẹ mình, Chu Đình An vội vàng rời đi, trên bàn chỉ còn lại Bùi Vân Khinh và Phương Mê.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn ra, Phương Mê mỉm cười nhìn Bùi Vân Khinh ở phía đối diện.
"Sinh viên năm hai, cổ đông Dược nghiệp Chu thị. . . Em có phải ngày mai, lại muốn làm ra một trò mới nữa hay không?"
“Anh là quản lý phòng thí nghiệm?”
Vô duyên vô cớ, đối phương không có khả năng đúng lúc xuất hiện ở đây.
“Nói vậy, em là đối tác của Chu lão sư?” Trên mặt Phương Mê hơi kinh ngạc, “Bạn học Bùi Vân Khinh, em càng ngày càng khiến cho tôi kinh ngạc đấy!”
Bùi Vân Khinh khẽ nhún vai, "Không phải kinh hãi là được rồi!”
Nói xong, cả hai nhìn nhau, cùng bật cười, Phương Mê giơ tay phải ra.
“Đi thôi, tôi đưa em lên lầu!"
Cả hai cùng bước lên bậc cầu thang, Phương Mê tranh thủ giới thiệu sơ qua cho cô.
Phòng thí nghiệm này là phòng thí nghiệm chuyên nghiệp được Hiệp hội Dược phẩm Quốc tế công nhận, bản thân Phương Mê là cố vấn ở đây.
Trước đây, cô có nghe nói anh ta là chủ tịch của Hiệp hội Dược phẩm Quốc tế, nên đối với chuyện này, Bùi Vân Khinh ngược lại cũng không ngạc nhiên.
“Anh cùng Chu lão sư quen nhau à?"
"Có nói chuyện vài lần trên các diễn đàn nước ngoài. Chu lão sư là một nhà khoa học mà tôi rất ngưỡng mộ!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một đường đi vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.Nữ trợ lý tóc vàng đã đứng đợi sẵn ở lối vào thang máy, khi nhìn thấy anh ta, cung kính nói.
"Phương Tổng, Chu tiên sinh đang đợi ngài ở phòng khách!”
Hai người lại cùng nhau đến phòng khách, nhìn thấy Chu Đình An đang ngồi xem một bản báo cáo.
Thấy hai người bước vào, anh mỉm cười đứng dậy.
"Hai người sẽ không phải là đi chung chứ?”
Phương Mê nhún vai, "Tình cờ gặp ở cửa!"
Hàn huyên mấy câu, Phương Mê vào chủ đề chính.
"Đầu tiên, tôi đưa hai người đến thăm phòng thí nghiệm, nếu như cảm thấy hài lòng với trang thiết bị cũng như trình độ của chúng tôi thì chúng ta sẽ thảo luận tiếp về các vấn đề hợp tác cụ thể!"
Phương Mê lại tiếp tục giải thích một cách cẩn thận về dụng cụ và trang thiết bị trong phòng thí nghiệm, quá trình thực nghiệm các thí nghiệm độc lý, Bùi Vân Khinh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng có hỏi vài câu.
Sau khi dược phẩm được sản xuất, phải tiến hành các thí nghiệm thử nghiệm độc tính trước khi đưa vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng.
Xác định độ an toàn và ổn định của thuốc là chìa khóa đảm bảo sự thành công của các thử nghiệm lâm sàng, đương nhiên Bùi Vân Khinh không dám lơ là.
Phương Mê trả lời từng câu hỏi của cô ấy, cuối cùng mỉm cười rồi nói.
"Tôi không thể không thừa nhận, tôi thật sự đã đánh giá thấp em rồi!"
Bùi Vân Khinh mỉm cười, "Em chỉ là một tép nhỏ, hy vọng trước mặt hai vị lão sư đây không quá mất mặt!"
“Làm gì có?” Chu Đình An tán thưởng, “Em hỏi đều là những điểm mấu chốt , rất chuyên nghiệp!"
Sau khi thăm quan phòng thí nghiệm xong, Chu Đình An nhìn đồng hồ, cười nói.
"Trễ thế này rồi ư, chúng ta tìm chỗ nào đó vừa ăn cơm vừa bàn tiếp về chi tiết hợp tác cụ thể. Nếu không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta sẽ ký hợp đồng. Mọi người nghĩ sao?"
Phương Mê gật đầu đồng ý, liên quan đến công việc, Bùi Vân Khinh cũng không nghĩ nhiều.
“Được!”
Ba người đến một nhà hàng gần đó, vừa gọi món xong, điện thoại di động của Chu Đình An vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại của bệnh viện trên màn hình, Chu Đình An vội vàng bước qua một bên nghe máy.
Một lát sau anh vội vàng quay lại.
“Xin lỗi, mẹ tôi có chuyện! Giờ tôi đến bệnh viện, hai người ăn cơm trước đi!"
“Dì không sao chứ?” Phương Mê quan tâm hỏi.
“Bệnh cũ, không có chuyện gì lớn đâu!” Chu Đình An nói thì nói vậy, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự căng thẳng.
“Vậy anh đi nhanh đi!” Bùi Vân Khinh vội vàng thúc giục, “Có gì thì gọi điện thoại!”
Lo lắng cho mẹ mình, Chu Đình An vội vàng rời đi, trên bàn chỉ còn lại Bùi Vân Khinh và Phương Mê.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn ra, Phương Mê mỉm cười nhìn Bùi Vân Khinh ở phía đối diện.
"Sinh viên năm hai, cổ đông Dược nghiệp Chu thị. . . Em có phải ngày mai, lại muốn làm ra một trò mới nữa hay không?"