Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 367: Chết Dưới Đũa Của Chú Nhỏ, Thành Quỷ Cũng Phong Lưu
Đường Mặc Trầm dương cằm chỉ cái ghế trước mặt.
"Qua đây."
Bùi Vân Khinh nghi hoặc đi qua đến, ngồi xuống cạnh anh.
"Chú nhỏ, có chuyện gì sao?"
Không trả lời cô, Đường Mặc Trầm bưng bát cơm lên trước mặt, một tay cầm bát, dùng đũa gắp đồ ăn đưa đến bên miệng cô.
"Há miẹng!"
Bùi Vân Khinh giật mình ngay nguyên chỗ.
"Hả? !"
"Há miệng!"
Bùi Vân Khinh nhìn sắc mặt Đường Mặc Trầm, lại nhìn đôi đũa đang gắp thức ăn của anh, chẳng lẽ anh. . . Anh muốn đút cho cô sao?
"Thế nhưng mà. . ."
Cô còn muốn nói nữa cái gì nữa, anh đã đem đồ ăn nhét vào trong miệng cô.
Sự tình kì lạ tất có biến!
Anh là ai?
Đường Mặc Trầm!
Luôn luôn cao lãnh nghiêm túc thận trọng Đường Mặc Trầm, vậy mà lại đút cô ăn cơm? !
Có gì đó không đúng.
Quá không đúng!
. . .
Nhưng mà, cô hôm nay cũng không có làm chuyện xấu xa gì nha?
Ánh mắt rơi bát cơm trong tay anh, nghĩ đến bữa cơm giữa trưa kia, Bùi Vân Khinh đột nhiên kịp phản ứng.
Nhai nhai đồ ăn bên trong miệng, dùng sức nuốt xuống, chủ động nhận sai.
"Chú nhỏ, em sai rồi, em biết mời Phương Mê ăn cơm là em không đúng. . ."
Cô cùng Phương Mê ăn cơm? !
Giật!
Đường Mặc Trầm xiết chặt đôi đũa, miếng thịt kia trực tiếp chia làm hai nửa.
Quả nhiên, anh đang tức giận!
Trái tim nhỏ Bùi Vân Khinh khẽ run rẩy.
"Anh đừng hiểu lầm, Em. . . Không phải cố ý mời hắn, mà lại không phải chỉ có hai người, còn có Đinh Linh đâu, là nha đầu kia nói để hắn cùng đi, em cũng không thể nói không để hắn đi được? ! Anh yên tâm, chỉ có lần này, về sau em trừ lên lớp, em nhất định cách xa hắn!"
Đường Mặc Trầm hít nhẹ một hơi.
"Em mời khách? !"
"Đúng, là em trả tiền , có điều. . ." Bùi Vân Khinh bồi cái khuôn mặt tươi cười, "Cũng không phải cái tiệm ăn gì tốt, chính là một cái tiệm cơm lân cận trường học bọn em, vô cùng bình thường, đồ ăn cũng rất khó ăn!"
Coi như cô cũng ngoan!
Nữ nhân của anh cũng không thể ăn cơm nam nhân khác mời.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh đã dịu đi, Bùi Vân Khinh nâng lên hai tay muốn cầm lấy bát cơm trong tay anh.
"Vậy. . . Để em tự ăn?"
Đường Mặc Trầm thu cánh tay tránh đi, một lần nữa kẹp một viên thịt viên đưa đến miệng cô.
Còn đút?
Bùi Vân Khinh lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn xệ xuống.
"Chú nhỏ, không phải thẳng thắn sẽ được khoan hồng sao, anh còn không buông tha cho em!"
Nha đầu chết tiệt kia?
Anh có nhỏ mọn như vậy sao!
Đường Mặc Trầm trừng cô một cái.
"Cánh tay không đau đúng không?"
Hả. . .
Bùi Vân Khinh nhìn xem nét mặt của anh, nhìn nhìn lại bát cơm trong tay anh.
"Cho nên anh là sợ cánh tay em đau, mới đút em, không phải cố ý phạt em?"
Bị anh đút ăn cơm, cũng coi là phạt? !
Nam nhân trầm mặt xuống, đem bát hướng cô đưa tới.
"Tự ăn đi!"
"Em mới không muốn!" Bùi Vân Khinh cười nũng nịu, "Chú nhỏ, em muốn ăn thịt viên, nhanh lên a!"
Tập luyện cường độ cao, hiện tại nàng hai cánh tay của cô vừa đau vừa cứng, liền nâng lên đều không có sức, đương nhiên là ước gì có người đút cho mình.
Huống chi, người đút cơm cho cô còn là Đường Mặc Trầm.
Loại đãi ngộ này, trăm năm khó gặp một lần, cô không muốn bỏ qua.Tức giận nhìn dáng vẻ cúi đầu ôm cánh tay mệt mỏi của cô, Đường Mặc Trầm đến cùng vẫn là một lần nữa nâng đũa lên, đem cơm đưa đến bên miệng cô
Cô miệng lớn tiếp được, vừa nhai vừa ca ngợi.
"Đồ ăn qua tay chú nhỏ, ăn vào thật khác, thật là vừa thơm vừa ngon!"
Nịnh nọt!
Đường Mặc Trầm không hề bị lay động.
"Không nói chuyện, cẩn thận nghẹn!"
"Chú nhỏ đút em, nghẹn chết em cũng nguyện ý!"
"Ăn cơm còn không chặn nổi miệng? !"
"Em cái này gọi là chết dưới ũa của chú nhỉ, thành quỹ cũng phong lưu!"
Nam nhân rốt cục nhịn không được, cười.
"Được rồi, ăn cơm đi!"
Nhìn anh cười, Bùi Vân Khinh lúc này mới an tâm lại, lười biếng dựa vào trên ghế dựa, miệng mở rộng giống như chim non chờ anh đút cho ăn.
"Qua đây."
Bùi Vân Khinh nghi hoặc đi qua đến, ngồi xuống cạnh anh.
"Chú nhỏ, có chuyện gì sao?"
Không trả lời cô, Đường Mặc Trầm bưng bát cơm lên trước mặt, một tay cầm bát, dùng đũa gắp đồ ăn đưa đến bên miệng cô.
"Há miẹng!"
Bùi Vân Khinh giật mình ngay nguyên chỗ.
"Hả? !"
"Há miệng!"
Bùi Vân Khinh nhìn sắc mặt Đường Mặc Trầm, lại nhìn đôi đũa đang gắp thức ăn của anh, chẳng lẽ anh. . . Anh muốn đút cho cô sao?
"Thế nhưng mà. . ."
Cô còn muốn nói nữa cái gì nữa, anh đã đem đồ ăn nhét vào trong miệng cô.
Sự tình kì lạ tất có biến!
Anh là ai?
Đường Mặc Trầm!
Luôn luôn cao lãnh nghiêm túc thận trọng Đường Mặc Trầm, vậy mà lại đút cô ăn cơm? !
Có gì đó không đúng.
Quá không đúng!
. . .
Nhưng mà, cô hôm nay cũng không có làm chuyện xấu xa gì nha?
Ánh mắt rơi bát cơm trong tay anh, nghĩ đến bữa cơm giữa trưa kia, Bùi Vân Khinh đột nhiên kịp phản ứng.
Nhai nhai đồ ăn bên trong miệng, dùng sức nuốt xuống, chủ động nhận sai.
"Chú nhỏ, em sai rồi, em biết mời Phương Mê ăn cơm là em không đúng. . ."
Cô cùng Phương Mê ăn cơm? !
Giật!
Đường Mặc Trầm xiết chặt đôi đũa, miếng thịt kia trực tiếp chia làm hai nửa.
Quả nhiên, anh đang tức giận!
Trái tim nhỏ Bùi Vân Khinh khẽ run rẩy.
"Anh đừng hiểu lầm, Em. . . Không phải cố ý mời hắn, mà lại không phải chỉ có hai người, còn có Đinh Linh đâu, là nha đầu kia nói để hắn cùng đi, em cũng không thể nói không để hắn đi được? ! Anh yên tâm, chỉ có lần này, về sau em trừ lên lớp, em nhất định cách xa hắn!"
Đường Mặc Trầm hít nhẹ một hơi.
"Em mời khách? !"
"Đúng, là em trả tiền , có điều. . ." Bùi Vân Khinh bồi cái khuôn mặt tươi cười, "Cũng không phải cái tiệm ăn gì tốt, chính là một cái tiệm cơm lân cận trường học bọn em, vô cùng bình thường, đồ ăn cũng rất khó ăn!"
Coi như cô cũng ngoan!
Nữ nhân của anh cũng không thể ăn cơm nam nhân khác mời.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh đã dịu đi, Bùi Vân Khinh nâng lên hai tay muốn cầm lấy bát cơm trong tay anh.
"Vậy. . . Để em tự ăn?"
Đường Mặc Trầm thu cánh tay tránh đi, một lần nữa kẹp một viên thịt viên đưa đến miệng cô.
Còn đút?
Bùi Vân Khinh lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn xệ xuống.
"Chú nhỏ, không phải thẳng thắn sẽ được khoan hồng sao, anh còn không buông tha cho em!"
Nha đầu chết tiệt kia?
Anh có nhỏ mọn như vậy sao!
Đường Mặc Trầm trừng cô một cái.
"Cánh tay không đau đúng không?"
Hả. . .
Bùi Vân Khinh nhìn xem nét mặt của anh, nhìn nhìn lại bát cơm trong tay anh.
"Cho nên anh là sợ cánh tay em đau, mới đút em, không phải cố ý phạt em?"
Bị anh đút ăn cơm, cũng coi là phạt? !
Nam nhân trầm mặt xuống, đem bát hướng cô đưa tới.
"Tự ăn đi!"
"Em mới không muốn!" Bùi Vân Khinh cười nũng nịu, "Chú nhỏ, em muốn ăn thịt viên, nhanh lên a!"
Tập luyện cường độ cao, hiện tại nàng hai cánh tay của cô vừa đau vừa cứng, liền nâng lên đều không có sức, đương nhiên là ước gì có người đút cho mình.
Huống chi, người đút cơm cho cô còn là Đường Mặc Trầm.
Loại đãi ngộ này, trăm năm khó gặp một lần, cô không muốn bỏ qua.Tức giận nhìn dáng vẻ cúi đầu ôm cánh tay mệt mỏi của cô, Đường Mặc Trầm đến cùng vẫn là một lần nữa nâng đũa lên, đem cơm đưa đến bên miệng cô
Cô miệng lớn tiếp được, vừa nhai vừa ca ngợi.
"Đồ ăn qua tay chú nhỏ, ăn vào thật khác, thật là vừa thơm vừa ngon!"
Nịnh nọt!
Đường Mặc Trầm không hề bị lay động.
"Không nói chuyện, cẩn thận nghẹn!"
"Chú nhỏ đút em, nghẹn chết em cũng nguyện ý!"
"Ăn cơm còn không chặn nổi miệng? !"
"Em cái này gọi là chết dưới ũa của chú nhỉ, thành quỹ cũng phong lưu!"
Nam nhân rốt cục nhịn không được, cười.
"Được rồi, ăn cơm đi!"
Nhìn anh cười, Bùi Vân Khinh lúc này mới an tâm lại, lười biếng dựa vào trên ghế dựa, miệng mở rộng giống như chim non chờ anh đút cho ăn.