Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (34)
Chương 34: Hưởng thụ sủng ái của anh
Edit: Miêu
Beta: Miêu, Tiểu Meow
Thư ký Ônâmthầm thở phàomộthơi,điqua mở cửa xe, đỡ lấy cánh tay bị thương của tiểu thư. Vì thế,côthuận lợi ngồi vào ghế sau xe, Đường Mặc Trầm nghiêng người ngồi bên cạnh, đôi mắt như máy quét rà xoát từ đầu đến chân thiếu nữ bên cạnh.
“Còn chỗ nào bị thương nữakhông?”
Bùi Vân Khinh khẽ gật đầumộtcái.
Đường Mặc Trầmkhôngyên tâm nhìncôlại nhìn từ đầu đến chânmộtlần nữa, xác địnhkhôngcó vết thương khác ánh mắt mới quay về cánh tay củacô.
Nhìn vết càorõràngtrênlàn da mềm mại, trắng nõn, Bùi Mặc Trầm cau mày:
“Đau?”
thậtra cũng chỉ hơi nóng và đaumộtchút, vài vết thươngnhỏnày mìnhkhôngthèm để vào mắt nhưng lúc này,khôngtỏ ra yếu ớtthìcòn đợi lúc nào nữa?!
“Đau.”
Thư ký Ôn cũngkhôngthấyrõvết thương củacônhư thế nào, nhưng nghecônóiđau cũng lo lắng quay sang, muốn nhìn thương thế củacônhư thế nào.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Bộ trưởng nhà mìnhđangcầm cánh tay của Bùi Vân Khinh, biểu tìnhtrênmặt nghiêm túc nhưđangcầm ‘quốc bảo quốc gia’,đangcố gắng thổinhẹnhàng vào vết thương củacô.
Mà cái gọi là vết thương chỉ làkhôngđếnmộtcm.
Vốnđangđịnh gọi điện thoại nhưng thấy vậy, Ôn thư kí lập tức kết thúc cuộc gọi.
Nếu vì chút vết thươngnhỏnày mà tìm bác sĩ đến đây coi chừng bị đối phương cười đến rụng răng.
Hơi thở của Đường Mặc Trầm xẹt qua vết thương lành lạnh mà thoải mái lưng tựa vào ghế ngồi, Bùi Vân Khinh mắt mở to giống như chú mèođanghưởng thụsựsủng ái củaanhvậy.
“Chúnhỏơi,anhnhư thế nào đến La gia?”
“anhđến gặp ông cụ La vì ngày hôm quakhôngcó thời gian.”
côlà người La gia, ban đầuanhmuốn đưacôtrở lại nhưnghiệntạianhmuốn rướccôvềthìcũng phảinóivới ông cụmộttiếng, người La giaanhkhôngđể tâm nhưng bất kểnóinhư thế nào cũng là người nhàcô.
Lúc trướcanhđemcôgiao cho ông cụ La giúp đỡanhchiếucôBùi Vân Khinhmộtnămthìchút mặt mũi này vẫn cho.
Chỉ là ngày hôm qua công việcanhbận quá, hôm nay tranh thủmộtchút thời gian để đếnnóichuyệnthìgặp phải chuyệncô“Bị đánh”.
Nhớ đến lúccôbị đuổi đến bộ dáng “Thương xác chạy trốn”, timhắnlại tức giận như vậy, nếukhôngsợcôbị thương nghiêm trọnganhsẽkhôngbỏ qua như vậy.
“Bộ trưởng chúng ta về nhà hay trở lại văn phòng?”
Đường Mặc Trầmkhôngngẩng đầu.
“Băng keo cá nhân.”
Thư ký Ôn giật mình nhanh chóng phản ứng “Tôi nhớ phía trước có nhà thuốc.”
Xe dừngtrênđường thư ký Ôn xuống xe mua băng keo cá nhân về, lấymộtcái đưa cho Đường Mặc Trầm.
Làn da người đàn ông thô ráp, động tác cũngkhôngdịu dàng nhưng cẩn thận giúpcôbăng vết thương giùmcôrồi mới buông cánh tay củacôra.
Lần này lấynhỏlàm lớn người La gia dám đánhcô,mộtnăm này chỉ sợcôấy chịukhôngít khi dễ.
Nếuanhlao thẳng đến giữcôbên ngườithìcôlàm sao chịu ủy khuất đó chứ!
Đường Mặc Trầm nâng tay sờ vào đầu tóc xù của Bùi Vân Khinh,âmthanhkhôngcao nhưng từng chữ giống như lời thế.
“Về sauanhsẽkhôngđuổi emđinữa.”
Bùi Vân Khinh thuận thế nghiêng người sang tựa vào lồng ngực củaanhliền đưa tay nắm lấy hônganh.
“Em muốn chúnhỏluôn ở bên cạnh vĩnh viễn với nhau.”
Vĩnh viễn?
Ánh mắt người đàn ông chuyển thành ôn nhu, trượt bàn tayđangxoa đầucôthành vỗ nhènhẹvaimộtcái.
“Được.”
Khóe môi Bùi Vân Khinh gợi lên, thân thể càng thả lỏng, mặt áp vào lồng ngực củaanhcách áo sơ mi có thể cảm nhận được độ ấm vàsựkiên cố của cơ bắp còn có nhịp tim đập…
khôngđúng!
Tim củaanhsao lại nhanh như vậy?
Edit: Miêu
Beta: Miêu, Tiểu Meow
Thư ký Ônâmthầm thở phàomộthơi,điqua mở cửa xe, đỡ lấy cánh tay bị thương của tiểu thư. Vì thế,côthuận lợi ngồi vào ghế sau xe, Đường Mặc Trầm nghiêng người ngồi bên cạnh, đôi mắt như máy quét rà xoát từ đầu đến chân thiếu nữ bên cạnh.
“Còn chỗ nào bị thương nữakhông?”
Bùi Vân Khinh khẽ gật đầumộtcái.
Đường Mặc Trầmkhôngyên tâm nhìncôlại nhìn từ đầu đến chânmộtlần nữa, xác địnhkhôngcó vết thương khác ánh mắt mới quay về cánh tay củacô.
Nhìn vết càorõràngtrênlàn da mềm mại, trắng nõn, Bùi Mặc Trầm cau mày:
“Đau?”
thậtra cũng chỉ hơi nóng và đaumộtchút, vài vết thươngnhỏnày mìnhkhôngthèm để vào mắt nhưng lúc này,khôngtỏ ra yếu ớtthìcòn đợi lúc nào nữa?!
“Đau.”
Thư ký Ôn cũngkhôngthấyrõvết thương củacônhư thế nào, nhưng nghecônóiđau cũng lo lắng quay sang, muốn nhìn thương thế củacônhư thế nào.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Bộ trưởng nhà mìnhđangcầm cánh tay của Bùi Vân Khinh, biểu tìnhtrênmặt nghiêm túc nhưđangcầm ‘quốc bảo quốc gia’,đangcố gắng thổinhẹnhàng vào vết thương củacô.
Mà cái gọi là vết thương chỉ làkhôngđếnmộtcm.
Vốnđangđịnh gọi điện thoại nhưng thấy vậy, Ôn thư kí lập tức kết thúc cuộc gọi.
Nếu vì chút vết thươngnhỏnày mà tìm bác sĩ đến đây coi chừng bị đối phương cười đến rụng răng.
Hơi thở của Đường Mặc Trầm xẹt qua vết thương lành lạnh mà thoải mái lưng tựa vào ghế ngồi, Bùi Vân Khinh mắt mở to giống như chú mèođanghưởng thụsựsủng ái củaanhvậy.
“Chúnhỏơi,anhnhư thế nào đến La gia?”
“anhđến gặp ông cụ La vì ngày hôm quakhôngcó thời gian.”
côlà người La gia, ban đầuanhmuốn đưacôtrở lại nhưnghiệntạianhmuốn rướccôvềthìcũng phảinóivới ông cụmộttiếng, người La giaanhkhôngđể tâm nhưng bất kểnóinhư thế nào cũng là người nhàcô.
Lúc trướcanhđemcôgiao cho ông cụ La giúp đỡanhchiếucôBùi Vân Khinhmộtnămthìchút mặt mũi này vẫn cho.
Chỉ là ngày hôm qua công việcanhbận quá, hôm nay tranh thủmộtchút thời gian để đếnnóichuyệnthìgặp phải chuyệncô“Bị đánh”.
Nhớ đến lúccôbị đuổi đến bộ dáng “Thương xác chạy trốn”, timhắnlại tức giận như vậy, nếukhôngsợcôbị thương nghiêm trọnganhsẽkhôngbỏ qua như vậy.
“Bộ trưởng chúng ta về nhà hay trở lại văn phòng?”
Đường Mặc Trầmkhôngngẩng đầu.
“Băng keo cá nhân.”
Thư ký Ôn giật mình nhanh chóng phản ứng “Tôi nhớ phía trước có nhà thuốc.”
Xe dừngtrênđường thư ký Ôn xuống xe mua băng keo cá nhân về, lấymộtcái đưa cho Đường Mặc Trầm.
Làn da người đàn ông thô ráp, động tác cũngkhôngdịu dàng nhưng cẩn thận giúpcôbăng vết thương giùmcôrồi mới buông cánh tay củacôra.
Lần này lấynhỏlàm lớn người La gia dám đánhcô,mộtnăm này chỉ sợcôấy chịukhôngít khi dễ.
Nếuanhlao thẳng đến giữcôbên ngườithìcôlàm sao chịu ủy khuất đó chứ!
Đường Mặc Trầm nâng tay sờ vào đầu tóc xù của Bùi Vân Khinh,âmthanhkhôngcao nhưng từng chữ giống như lời thế.
“Về sauanhsẽkhôngđuổi emđinữa.”
Bùi Vân Khinh thuận thế nghiêng người sang tựa vào lồng ngực củaanhliền đưa tay nắm lấy hônganh.
“Em muốn chúnhỏluôn ở bên cạnh vĩnh viễn với nhau.”
Vĩnh viễn?
Ánh mắt người đàn ông chuyển thành ôn nhu, trượt bàn tayđangxoa đầucôthành vỗ nhènhẹvaimộtcái.
“Được.”
Khóe môi Bùi Vân Khinh gợi lên, thân thể càng thả lỏng, mặt áp vào lồng ngực củaanhcách áo sơ mi có thể cảm nhận được độ ấm vàsựkiên cố của cơ bắp còn có nhịp tim đập…
khôngđúng!
Tim củaanhsao lại nhanh như vậy?