Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 356: Vị Này Thật Đúng Là Thằng Con Luôn Hố Cha
"Bộ trưởng!" Ôn Tử Khiêm từ ngoài cửa cầm một xấp tư liệu đi tới, "Người tuyên bố tin tức này là một người ẩn danh, ID dùng để đăng tin là một địa chỉ giả mạo ở nước ngoài, không cách nào xác định được thân phận của người đăng tin. Tôi dựa theo phân phó của ngài kiêm tra Weibo của Diệp Thiên Chí cùng Diệp Thiên Thanh, bọn họ không có phát bất luận cái gì liên quan trên Weibo, hẳn không phải là Diệp gia làm!"
Đường Mặc Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc Ôn Tử Khiêm một cái.
"Một sơ hở lớn như vậy cậu cũng không nhìn ra?"
Ôn Tử Khiêm khẽ giật mình, "Ý của ngài là?"
Bùi Vân Khinh đứng dậy, "Ta đoán, hẳn là "Giấu đầu lòi đuôi"!"
Ôn Tử Khiêm cùng Từ Viễn Phàm đều là lộ ra bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Diệp Thu Sinh cùng Đường Mặc Trầm hiện tại đã là đối thủ cạnh tranh.
Dựa theo lẽ thường, có bất kỳ tin tức bất lợi đối với Đường Mặc Trầm, Diệp gia đều hẳn là sẽ chủ động thêm dầu vào lửa, lần này lại không có bất kì hành động nào, khó tránh khỏi có chút khác thường.
Giải thích duy nhất chính là, đối phương không hi vọng Đường Mặc Trầm biết, đây là bút tích của bọn họ.
Quả nhiên, cô mới là một trong những học sinh xuất sắc nhất của anh!
Nhìn sang Bùi Vân Khinh, trong mắt Đường Mặc Trầm nhiễm lên ý cười.
"Tuủ đoạn thấp kém như vậy, hẳn là bút tích của Diệp Thiên Chí, đứa con trai này của Diệp Thu Sinh, thật đúng là gây thất vọng!"
Nếu như là lão hồ ly Diệp Thu Sinh này, tuyệt không có khả năng phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Giải thích duy nhất chính là, chuyện này là do Diệp Thiên Chí gây nên.
Bùi Vân Khinh nhún nhún vai, "Đại khái là muốn ra mặt thay Cố Tây Phán, làm mỹ nhân vui vẻ, vị này thật đúng là thằng con luôn hố cha!"
Ôn Tử Khiêm cùng Từ Viễn Phàm đều bị cô chọc cho cười lên, Đường Mặc Trầm cũng là cong môi.
"Bộ trưởng?" Ôn Tử Khiêm kìm nén nụ cười, nhìn về phía Đường Mặc Trầm, "Ngài xem, chúng ta có cần đem những chuyện xấu kia của Diệp Thiên Chí tung ra, đánh lại một chút?"
Đường Mặc Trầm không nói gì, mà là nhìn về phía Bùi Vân Khinh.
"Em nói!"
Bùi Vân Khinh rất nghiêm túc suy nghĩ.
"Hiện tại phản kích cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, không bằng. . . Lạt mềm buộc chặt, đợi đến thời cơ thích hợp lại ra tay, một chiêu hạ địch!"
Nếu như trong tay có sát chiêu Đường Mặc Trầm ứng phó Diệp gia, anh hẳn là đã sớm ra tay.
Anh vẫn chưa ra tay, vậy có nghĩa anh cũng không có nắm chắc một trăm phần trăm.
Nếu như không có một chiêu chí mạng, ngược lại có khả năng rước lấy phiền phức cho mình, chẳng bằng tạm thời tránh mũi nhọn, tùy thời mà động.
"Không sai!" Đường Mặc Trầm khen ngợi gật đầu, "Theo Vân Khinh nói mà làm. Còn có. . ." Anh nhìn Bùi Vân Khinh một chút, "Điều tra thêm Phương Mê."
Bùi Vân Khinh trợn trừng mắt một cái, le lưỡi hướng anh làm mặt quỷ.
Nam nhân ăn dấm ăn đến tình trạng như vậy, sợ rằng cũng chỉ có anh!
Ôn Tử Khiêm cùng Từ Viễn Phàm cùng rời khỏi văn phòng, Bùi Vân Khinh cất bước đi vào trước bàn của anh, hai cánh tay chống lên bàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân đối diện.
"Chuyện Hội ngân sách, vì cái gì không nói cho em biết trước?"
Đối diện, Đường Mặc Trầm cũng giống như cô, đem hai cánh tay chống trên bàn.
"Về sau có thể sẽ loại chuyện như tình huống khẩn cấp như vậy khả năng còn sẽ có rất nhiều, em nhất định phải học được cách tùy cơ ứng biến, ứng phó với truyền thông."
Anh là cố ý, cố ý không có nói cho cô, để cô không có chút nào chuẩn bị nào đưa đến trước mặt phóng viên, muốn rèn luyện cho cô năng lực ứng phó với các tình huống đột xuất xảy ra. Anh không có quá nhiều thời gian để cho cô diễn tập.
Thực chiến vĩnh viễn phương thức là trưởng thành nhanh nhất!
Đưa tay qua, nhẹ nhàng phủ lên mặt của cô, nam nhân trong con ngươi nhiễm lên mấy phần đau lòng.
"Anh không có khả năng mỗi lần đều kịp thời xuất hiện, em nhất định phải học được cách bảo vệ chính mình!"
"Em biết!"
Bùi Vân Khinh nghiêm mặt gật đầu.
Một lát sau, lại hướng anh nháy mắt mấy cái.
"Hại anh tổn thất hai ngàn vạn, không bằng. . . Em giúp anh kiếm về? !"
Đường Mặc Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc Ôn Tử Khiêm một cái.
"Một sơ hở lớn như vậy cậu cũng không nhìn ra?"
Ôn Tử Khiêm khẽ giật mình, "Ý của ngài là?"
Bùi Vân Khinh đứng dậy, "Ta đoán, hẳn là "Giấu đầu lòi đuôi"!"
Ôn Tử Khiêm cùng Từ Viễn Phàm đều là lộ ra bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Diệp Thu Sinh cùng Đường Mặc Trầm hiện tại đã là đối thủ cạnh tranh.
Dựa theo lẽ thường, có bất kỳ tin tức bất lợi đối với Đường Mặc Trầm, Diệp gia đều hẳn là sẽ chủ động thêm dầu vào lửa, lần này lại không có bất kì hành động nào, khó tránh khỏi có chút khác thường.
Giải thích duy nhất chính là, đối phương không hi vọng Đường Mặc Trầm biết, đây là bút tích của bọn họ.
Quả nhiên, cô mới là một trong những học sinh xuất sắc nhất của anh!
Nhìn sang Bùi Vân Khinh, trong mắt Đường Mặc Trầm nhiễm lên ý cười.
"Tuủ đoạn thấp kém như vậy, hẳn là bút tích của Diệp Thiên Chí, đứa con trai này của Diệp Thu Sinh, thật đúng là gây thất vọng!"
Nếu như là lão hồ ly Diệp Thu Sinh này, tuyệt không có khả năng phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Giải thích duy nhất chính là, chuyện này là do Diệp Thiên Chí gây nên.
Bùi Vân Khinh nhún nhún vai, "Đại khái là muốn ra mặt thay Cố Tây Phán, làm mỹ nhân vui vẻ, vị này thật đúng là thằng con luôn hố cha!"
Ôn Tử Khiêm cùng Từ Viễn Phàm đều bị cô chọc cho cười lên, Đường Mặc Trầm cũng là cong môi.
"Bộ trưởng?" Ôn Tử Khiêm kìm nén nụ cười, nhìn về phía Đường Mặc Trầm, "Ngài xem, chúng ta có cần đem những chuyện xấu kia của Diệp Thiên Chí tung ra, đánh lại một chút?"
Đường Mặc Trầm không nói gì, mà là nhìn về phía Bùi Vân Khinh.
"Em nói!"
Bùi Vân Khinh rất nghiêm túc suy nghĩ.
"Hiện tại phản kích cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, không bằng. . . Lạt mềm buộc chặt, đợi đến thời cơ thích hợp lại ra tay, một chiêu hạ địch!"
Nếu như trong tay có sát chiêu Đường Mặc Trầm ứng phó Diệp gia, anh hẳn là đã sớm ra tay.
Anh vẫn chưa ra tay, vậy có nghĩa anh cũng không có nắm chắc một trăm phần trăm.
Nếu như không có một chiêu chí mạng, ngược lại có khả năng rước lấy phiền phức cho mình, chẳng bằng tạm thời tránh mũi nhọn, tùy thời mà động.
"Không sai!" Đường Mặc Trầm khen ngợi gật đầu, "Theo Vân Khinh nói mà làm. Còn có. . ." Anh nhìn Bùi Vân Khinh một chút, "Điều tra thêm Phương Mê."
Bùi Vân Khinh trợn trừng mắt một cái, le lưỡi hướng anh làm mặt quỷ.
Nam nhân ăn dấm ăn đến tình trạng như vậy, sợ rằng cũng chỉ có anh!
Ôn Tử Khiêm cùng Từ Viễn Phàm cùng rời khỏi văn phòng, Bùi Vân Khinh cất bước đi vào trước bàn của anh, hai cánh tay chống lên bàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân đối diện.
"Chuyện Hội ngân sách, vì cái gì không nói cho em biết trước?"
Đối diện, Đường Mặc Trầm cũng giống như cô, đem hai cánh tay chống trên bàn.
"Về sau có thể sẽ loại chuyện như tình huống khẩn cấp như vậy khả năng còn sẽ có rất nhiều, em nhất định phải học được cách tùy cơ ứng biến, ứng phó với truyền thông."
Anh là cố ý, cố ý không có nói cho cô, để cô không có chút nào chuẩn bị nào đưa đến trước mặt phóng viên, muốn rèn luyện cho cô năng lực ứng phó với các tình huống đột xuất xảy ra. Anh không có quá nhiều thời gian để cho cô diễn tập.
Thực chiến vĩnh viễn phương thức là trưởng thành nhanh nhất!
Đưa tay qua, nhẹ nhàng phủ lên mặt của cô, nam nhân trong con ngươi nhiễm lên mấy phần đau lòng.
"Anh không có khả năng mỗi lần đều kịp thời xuất hiện, em nhất định phải học được cách bảo vệ chính mình!"
"Em biết!"
Bùi Vân Khinh nghiêm mặt gật đầu.
Một lát sau, lại hướng anh nháy mắt mấy cái.
"Hại anh tổn thất hai ngàn vạn, không bằng. . . Em giúp anh kiếm về? !"