Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 349: Tin Tức Tiêu Đề
Trên giường, một nam một nữ vô cùng ăn ý mà ôm chặt lấy nhau.
Ai cũng không nói thêm câu gì, chỉ là lắng nghe tiếng hô hấp cùng nhịp đập thình thịch trong tim của đối phương, nhắm mắt lại, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
. . .
. . .
Sáng ngày thứ hai.
Bởi vì trên đường cao tốc xảy ra kẹt xe do tai nạn xe cộ, Bùi Vân Khinh chạy tới trường học lúc sau đã là gần mười giờ.
Không kịp đi qua ký túc xá, cô trực tiếp đem lái xe đến gần khu nhà học, vội vã chạy vào phòng học.
Tiết học đầu tiên đã bắt đầu rồi, giảng viên nhìn thấy cô, không nói gì, chỉ là phất phất tay ra hiệu cô nhanh chóng vào chỗ.
"Vân Khinh!"
Đinh Linh vẫy tay với cô.
Đi lên bậc thềm, ngồi xuống ngay cạnh Đinh Linh, Bùi Vân Khinh vừa mới lật ra sách giáo khoa, Đinh Linh liền chạm nhẹ cánh tay của cô.
"Mình gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy sao cậu không nhận?"
"Vừa mới lái xe không nghe thấy, có chuyện gì sao?"
Đinh Linh đang muốn nói chuyện, trên bực giảng giảng viên đã quay lại, cô nàng vội vàng ngồi thẳng, mò điện thoại ra, lặng lẽ đẩy đến trước mặt Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh nghi hoặc nhìn sang, liếc mắt liền thấy hình của tấm ảnh của cô bên trên tiêu đề, phía sau còn có thêm một dòng tít vô cùng giật gân ——
【 Chân tướng! Sinh viên y khoa xinh đẹp hóa ra lại là kẻ giả mạo 】
Nội dung bài báo lời lẽ vô cùng cay độc, trực tiếp chỉ thẳng sự kiện Bùi Vân Khinh ở đường sắt cao tốc cứu người, thực chất chỉ là được thổi phồng.
Để chứng minh cho luận điểm này, phóng viên còn cố ý phỏng vấn một số trung tâm cấp cứu ở lân cận nhà ga, chứng minh không có tiếp nhận qua bất kì bệnh nhân xuất huyết não nào giống bà cụ trong video. Hơn nữa, phóng viên còn cố ý phỏng vấn chuyên gia có thẩm quyền, phân tích khả năng cứu chữa thành công của Bùi Vân Khinh trong video,.
. . .
Không thể không nói, bài báo này viết vô cùng tốt.
Từng lý do, từng chứng cứ đưa ra phân tích chuyện này.
Đặc biệt ở phần cuối, bài báo cũng đã chỉ là một cách cụ thể.
Mục đích chuyến đi thành phố hải này của Bùi Vân Khinh là vô cùng mơ hồ, một sinh viên vô tình chạy đến thành phố Hải, vừa vặn cứu được một bệnh nhân. . . Điều này thật sự có nhiều điểm đáng ngờ.
Ở ghế sau, Thu Thư Dao lặng lẽ lấy ra điện thoại ra thông báo cho các phóng viên tin tức Bùi Vân Khinh đang ở trường học
"Bài học hôm nay kết thúc, tan học!"
Giảng viên kết thúc bài học, cầm tập tài liệu bước xuống.
Đinh Linh lo lắng đỡ lấy cánh tay Bùi Vân Khinh, "Ký túc xá bên kia phóng viên đều chật ních, cậu tuyệt đối đừng trở về, trước tiên tìm một nơi tránh một chút đi!"
Sau lưng hai người, vang lên một giọng nữ trào phúng.
"Hiện giờ mọi người đều muốn nổi tiếng đến phát điên rồi!"
"Ai nói không phải!"
. . .
Đinh Linh căm giận bất bình đứng lên, "Các ngươi nói bậy bạ gì đó, Vân Khinh không phải loại người như vậy!"
Thu Thư Dao khinh thường đối diện tầm mắt của cô, "Nói với chúng tôi thì làm được cái gì, có bản lĩnh các ngươi đi nói với phóng viên đó!"
Đinh Linh còn muốn phản bác, Bùi Vân Khinh đã đứng người dậy, bắt lấy cánh tay của Đinh Linh.
Hiện tại mấu chốt không phải Thu Thư Dao, mà là làm thế nào đối mặt phóng viên, làm cho tất cả mọi người tin phục.
Cô kéo Đinh Linh đi ra phòng học, Đường Mặc Trầm đã gọi điện thoại tới.
"Bài viết kia anh đã biết, tình huống bên em thế nào?"
"Không có việc gì, em vừa mới lên lớp xong."
"Phóng viên sẽ không bỏ qua cho em, em tìm một chỗ tránh một chút, anh sắp xếp người đi đón em."
"Bọn họ không biết em ở phòng học, em tự mình qua đó là được."
"Trên đường cẩn thận."
Bùi Vân Khinh cúp điện thoại, cùng Đinh Linh xuống lầu.
Bên ngoài tòa nhà, phóng viên nhận được tin tức liền chạy tới đây, mới nhìn thấy cô, lập tức ong vỡ tổ mà nhào tới.
"Đi mau!"
Đinh Linh đẩy Bùi Vân Khinh, chủ động xông lên phía trước ngăn cản đám người.
Bùi Vân Khinh bước nhanh chạy xuống bậc thang, một chiếc xe xông lại ngăn phóng viên đuổi tới, dừng ở trước mặt cô.
"Lên xe!"
Ai cũng không nói thêm câu gì, chỉ là lắng nghe tiếng hô hấp cùng nhịp đập thình thịch trong tim của đối phương, nhắm mắt lại, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
. . .
. . .
Sáng ngày thứ hai.
Bởi vì trên đường cao tốc xảy ra kẹt xe do tai nạn xe cộ, Bùi Vân Khinh chạy tới trường học lúc sau đã là gần mười giờ.
Không kịp đi qua ký túc xá, cô trực tiếp đem lái xe đến gần khu nhà học, vội vã chạy vào phòng học.
Tiết học đầu tiên đã bắt đầu rồi, giảng viên nhìn thấy cô, không nói gì, chỉ là phất phất tay ra hiệu cô nhanh chóng vào chỗ.
"Vân Khinh!"
Đinh Linh vẫy tay với cô.
Đi lên bậc thềm, ngồi xuống ngay cạnh Đinh Linh, Bùi Vân Khinh vừa mới lật ra sách giáo khoa, Đinh Linh liền chạm nhẹ cánh tay của cô.
"Mình gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy sao cậu không nhận?"
"Vừa mới lái xe không nghe thấy, có chuyện gì sao?"
Đinh Linh đang muốn nói chuyện, trên bực giảng giảng viên đã quay lại, cô nàng vội vàng ngồi thẳng, mò điện thoại ra, lặng lẽ đẩy đến trước mặt Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh nghi hoặc nhìn sang, liếc mắt liền thấy hình của tấm ảnh của cô bên trên tiêu đề, phía sau còn có thêm một dòng tít vô cùng giật gân ——
【 Chân tướng! Sinh viên y khoa xinh đẹp hóa ra lại là kẻ giả mạo 】
Nội dung bài báo lời lẽ vô cùng cay độc, trực tiếp chỉ thẳng sự kiện Bùi Vân Khinh ở đường sắt cao tốc cứu người, thực chất chỉ là được thổi phồng.
Để chứng minh cho luận điểm này, phóng viên còn cố ý phỏng vấn một số trung tâm cấp cứu ở lân cận nhà ga, chứng minh không có tiếp nhận qua bất kì bệnh nhân xuất huyết não nào giống bà cụ trong video. Hơn nữa, phóng viên còn cố ý phỏng vấn chuyên gia có thẩm quyền, phân tích khả năng cứu chữa thành công của Bùi Vân Khinh trong video,.
. . .
Không thể không nói, bài báo này viết vô cùng tốt.
Từng lý do, từng chứng cứ đưa ra phân tích chuyện này.
Đặc biệt ở phần cuối, bài báo cũng đã chỉ là một cách cụ thể.
Mục đích chuyến đi thành phố hải này của Bùi Vân Khinh là vô cùng mơ hồ, một sinh viên vô tình chạy đến thành phố Hải, vừa vặn cứu được một bệnh nhân. . . Điều này thật sự có nhiều điểm đáng ngờ.
Ở ghế sau, Thu Thư Dao lặng lẽ lấy ra điện thoại ra thông báo cho các phóng viên tin tức Bùi Vân Khinh đang ở trường học
"Bài học hôm nay kết thúc, tan học!"
Giảng viên kết thúc bài học, cầm tập tài liệu bước xuống.
Đinh Linh lo lắng đỡ lấy cánh tay Bùi Vân Khinh, "Ký túc xá bên kia phóng viên đều chật ních, cậu tuyệt đối đừng trở về, trước tiên tìm một nơi tránh một chút đi!"
Sau lưng hai người, vang lên một giọng nữ trào phúng.
"Hiện giờ mọi người đều muốn nổi tiếng đến phát điên rồi!"
"Ai nói không phải!"
. . .
Đinh Linh căm giận bất bình đứng lên, "Các ngươi nói bậy bạ gì đó, Vân Khinh không phải loại người như vậy!"
Thu Thư Dao khinh thường đối diện tầm mắt của cô, "Nói với chúng tôi thì làm được cái gì, có bản lĩnh các ngươi đi nói với phóng viên đó!"
Đinh Linh còn muốn phản bác, Bùi Vân Khinh đã đứng người dậy, bắt lấy cánh tay của Đinh Linh.
Hiện tại mấu chốt không phải Thu Thư Dao, mà là làm thế nào đối mặt phóng viên, làm cho tất cả mọi người tin phục.
Cô kéo Đinh Linh đi ra phòng học, Đường Mặc Trầm đã gọi điện thoại tới.
"Bài viết kia anh đã biết, tình huống bên em thế nào?"
"Không có việc gì, em vừa mới lên lớp xong."
"Phóng viên sẽ không bỏ qua cho em, em tìm một chỗ tránh một chút, anh sắp xếp người đi đón em."
"Bọn họ không biết em ở phòng học, em tự mình qua đó là được."
"Trên đường cẩn thận."
Bùi Vân Khinh cúp điện thoại, cùng Đinh Linh xuống lầu.
Bên ngoài tòa nhà, phóng viên nhận được tin tức liền chạy tới đây, mới nhìn thấy cô, lập tức ong vỡ tổ mà nhào tới.
"Đi mau!"
Đinh Linh đẩy Bùi Vân Khinh, chủ động xông lên phía trước ngăn cản đám người.
Bùi Vân Khinh bước nhanh chạy xuống bậc thang, một chiếc xe xông lại ngăn phóng viên đuổi tới, dừng ở trước mặt cô.
"Lên xe!"