Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 348: Phương Pháp Giảm Căng Thẳng Tốt Nhất
Đường Mặc Trầm gật gật đầu.
"Đừng cứ nói về em mãi, anh thì sao. . ." Bùi Vân Khinh đỡ lấy bờ vai của anh, "Em cũng muốn vì anh làm chút gì đó!"
"Em đã đang giúp anh rồi." Bàn tay lớn bao lấy khuôn mặt nhỏ của cô, Đường Mặc Trầm ngữ khí thâm trầm, "Mỗi ngày nhìn thấy em thật vui vẻ, cùng em tâm sự, chính là phương pháp tốt nhất để anh giảm bớt căng thẳng!"
Trên vai anh đã gánh vác những công việc của đất nước, lại còn công thêm việc tranh cử, La Sát đoàn. . . Giờ này khắc này, áp lực trên người Đường Mặc Trầm, thực sự là người bình thường khó mà tưởng tượng nổi.
Mỗi ngày, anh có quá nhiều chuyện phải xử lý, phải suy nghĩ, phải đối mặt. . .
Những người tiếp xúc hằng ngày, ai là địch, ai là bạn?
Mỗi thời mỗi khắc, thần kinh của anh đều vô cùng căng thẳng.
Chỉ có trở lại Đường Cung, ở trước mặt cô, mới là thời điểm anh thực sự buông lỏng.Đối với Đường Mặc Trầm đến nói, loại buông lỏng này vô cùng quý giá.
"Đúng vậy!" Bùi Vân Khinh từ trên người anh đứng lên, lôi kéo cánh tay của anh kéo anh từ trên ghế dậy, "Đi thôi, trở về phòng, em giúp anh thả lỏng một chút!"
Đem nha kéo về phòng ngủ chính, yên vị trên giường, cô lại đốt một cái trầm hương, lại mở ra một chút âm nhạc êm dịu . . . Lúc này mới bò lên trên giường, hai tay đỡ lấy bờ vai của anh một bên giúp anh xoa bóp, một bên nói về chuyện ghi hình chương trình trước đó, cả chuyện Cố Tây Phán bi "rơi ngực".
Nghe cô nói đến là sinh động, Đường Mặc Trầm cũng bị cô chọc cho cười ra tiếng, thể xác tinh thần cũng theo đó mà thả lỏng.
Nghiêng người nhìn qua, thấy đôi mắt anh đã khép lại, Bùi Vân Khinh kéo qua chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người anh, thu lại trên hương an thần trên bàn.
Tiện tay kéo ra ngăn tủ, nhìn thấy lọ thuốc bên trong , không khỏi giật mình.
Thuốc ngủ?
Rón rén đem lọ thuốc lấy ra, vặn ra cái nắp, nhìn thấy bên trong còn thừa không bao nhiêu viên thuốc, Bùi Vân Khinh nhíu mày.
Trước trước đến giờ chưa bao giờ nghe thấy anh mắc chứng mất ngủ, không nghĩ tới anh lại phải dựa vào loại thuốc này.
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm đã ngủ, cô đem thuốc giữ chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng bước chân xuống giường, chuẩn bị về phòng mình ngủ.
Mấy ngày nay, anh mỗi ngày đều là đi sớm về khuya, khó có được một giấc ngủ ngon lành, cô đi ngủ luôn không thành thật, không muốn ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.
Mũi chân vừa mới đặt tới mặt đất, sau lưng đã vang lên thanh âm của anh.
"Vân Khinh?"
Bùi Vân Khinh quay sang.
"Em đánh thức anh sao?"
Đường Mặc Trầm xoay người, "Em đi đâu vậy?"
"Em sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, về phòng mình ngủ."
Nam nhân lắc đầu, vươn cánh tay ra.
"Lại đây"
Cô nghe lời nằm đi qua, gối đến cánh tay của anh.
Vòng cánh tay qua ôm cô, Đường Mặc Trầm cúi đầu xuống, đem mặt vùi trong tóc cô.
"Không có em ở đây, anh sẽ không ngủ được!"
"Anh từ khi nào bắt đầu uống thuốc ngủ?"
"Sau khi em đi."
Một năm này, cô không tại Đường Cung, bao nhiêu lần anh nửa đêm bừng tỉnh, lo lắng đến gian phòng của cô kiểm tra, đẩy cửa ra đi vào mới ý thức được cô đã không còn ở Đường Cung.
Bởi vậy, anh thường xuyên cả đêm mất ngủ.
Vì bảo trì tinh lực ban ngày, chỉ có thể dựa vào thuốc.
"Loại thuốc này không thể uống thường xuyên, nó có nhiều tác dụng phụ, với lại. . ."
"Từ khi em trở lại, anh đã không uống."
Cho nên. . . Là bởi vì cô? !
Bùi Vân Khinh ngực tê rần, vòng cánh tay ôm chặt cổ của anh, cô thấp giọng mở miệng.
"Về sau, cho dù anh có đuổi em như thế nào, em cũng sẽ không đi!"
"Coi như em muốn đi, anh cũng sẽ không để em đi!" Bàn tay lớn vỗ vỗ lưng của cô, Đường Mặc Trầm ngữ khí cưng chiều, "Không cần phải nghĩ giúp anh cái gì, em ở bên cạnh anh, cũng đã là giúp anh bớt bận nhiều rồi!"
"Đừng cứ nói về em mãi, anh thì sao. . ." Bùi Vân Khinh đỡ lấy bờ vai của anh, "Em cũng muốn vì anh làm chút gì đó!"
"Em đã đang giúp anh rồi." Bàn tay lớn bao lấy khuôn mặt nhỏ của cô, Đường Mặc Trầm ngữ khí thâm trầm, "Mỗi ngày nhìn thấy em thật vui vẻ, cùng em tâm sự, chính là phương pháp tốt nhất để anh giảm bớt căng thẳng!"
Trên vai anh đã gánh vác những công việc của đất nước, lại còn công thêm việc tranh cử, La Sát đoàn. . . Giờ này khắc này, áp lực trên người Đường Mặc Trầm, thực sự là người bình thường khó mà tưởng tượng nổi.
Mỗi ngày, anh có quá nhiều chuyện phải xử lý, phải suy nghĩ, phải đối mặt. . .
Những người tiếp xúc hằng ngày, ai là địch, ai là bạn?
Mỗi thời mỗi khắc, thần kinh của anh đều vô cùng căng thẳng.
Chỉ có trở lại Đường Cung, ở trước mặt cô, mới là thời điểm anh thực sự buông lỏng.Đối với Đường Mặc Trầm đến nói, loại buông lỏng này vô cùng quý giá.
"Đúng vậy!" Bùi Vân Khinh từ trên người anh đứng lên, lôi kéo cánh tay của anh kéo anh từ trên ghế dậy, "Đi thôi, trở về phòng, em giúp anh thả lỏng một chút!"
Đem nha kéo về phòng ngủ chính, yên vị trên giường, cô lại đốt một cái trầm hương, lại mở ra một chút âm nhạc êm dịu . . . Lúc này mới bò lên trên giường, hai tay đỡ lấy bờ vai của anh một bên giúp anh xoa bóp, một bên nói về chuyện ghi hình chương trình trước đó, cả chuyện Cố Tây Phán bi "rơi ngực".
Nghe cô nói đến là sinh động, Đường Mặc Trầm cũng bị cô chọc cho cười ra tiếng, thể xác tinh thần cũng theo đó mà thả lỏng.
Nghiêng người nhìn qua, thấy đôi mắt anh đã khép lại, Bùi Vân Khinh kéo qua chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người anh, thu lại trên hương an thần trên bàn.
Tiện tay kéo ra ngăn tủ, nhìn thấy lọ thuốc bên trong , không khỏi giật mình.
Thuốc ngủ?
Rón rén đem lọ thuốc lấy ra, vặn ra cái nắp, nhìn thấy bên trong còn thừa không bao nhiêu viên thuốc, Bùi Vân Khinh nhíu mày.
Trước trước đến giờ chưa bao giờ nghe thấy anh mắc chứng mất ngủ, không nghĩ tới anh lại phải dựa vào loại thuốc này.
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm đã ngủ, cô đem thuốc giữ chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng bước chân xuống giường, chuẩn bị về phòng mình ngủ.
Mấy ngày nay, anh mỗi ngày đều là đi sớm về khuya, khó có được một giấc ngủ ngon lành, cô đi ngủ luôn không thành thật, không muốn ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.
Mũi chân vừa mới đặt tới mặt đất, sau lưng đã vang lên thanh âm của anh.
"Vân Khinh?"
Bùi Vân Khinh quay sang.
"Em đánh thức anh sao?"
Đường Mặc Trầm xoay người, "Em đi đâu vậy?"
"Em sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, về phòng mình ngủ."
Nam nhân lắc đầu, vươn cánh tay ra.
"Lại đây"
Cô nghe lời nằm đi qua, gối đến cánh tay của anh.
Vòng cánh tay qua ôm cô, Đường Mặc Trầm cúi đầu xuống, đem mặt vùi trong tóc cô.
"Không có em ở đây, anh sẽ không ngủ được!"
"Anh từ khi nào bắt đầu uống thuốc ngủ?"
"Sau khi em đi."
Một năm này, cô không tại Đường Cung, bao nhiêu lần anh nửa đêm bừng tỉnh, lo lắng đến gian phòng của cô kiểm tra, đẩy cửa ra đi vào mới ý thức được cô đã không còn ở Đường Cung.
Bởi vậy, anh thường xuyên cả đêm mất ngủ.
Vì bảo trì tinh lực ban ngày, chỉ có thể dựa vào thuốc.
"Loại thuốc này không thể uống thường xuyên, nó có nhiều tác dụng phụ, với lại. . ."
"Từ khi em trở lại, anh đã không uống."
Cho nên. . . Là bởi vì cô? !
Bùi Vân Khinh ngực tê rần, vòng cánh tay ôm chặt cổ của anh, cô thấp giọng mở miệng.
"Về sau, cho dù anh có đuổi em như thế nào, em cũng sẽ không đi!"
"Coi như em muốn đi, anh cũng sẽ không để em đi!" Bàn tay lớn vỗ vỗ lưng của cô, Đường Mặc Trầm ngữ khí cưng chiều, "Không cần phải nghĩ giúp anh cái gì, em ở bên cạnh anh, cũng đã là giúp anh bớt bận nhiều rồi!"