Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 339: Tìm Tới Cửa
Một thanh niên trẻ tuổi như này, vậy mà lại là giáo sư thỉnh giảng của một trường y đại học danh tiếng?
Vương An ngạc nhiên, lễ phép bước tới bắt tay Phương Mê.
"Phương giáo sư thật sự là tuổi trẻ tài cao!"
“Ngài quá khen!” Phương Mê khiêm tốn nói, “Về sau, còn nhờ Vương chủ nhiệm chiếu cố nhiều hơn”
Chiếu cố?
Vương An nghi ngờ nhìn vị viện trưởng già, người kia mới cười giải thích.
"Sau khi nghe nói về tình hình bệnh viện của chúng ta, Phương giáo sư rất quan tâm. Vừa vặn gần đây, cậu ấy đang cân nhắc việc trở về định cư ở Trung Quốc, nên tôi đã mời cậu ấy đến bệnh viện của chúng ta. Phương giáo sư nói rằng cậu ấy hiện đang viết một bài luận có liên quan đến khoa ngoại, đại khái cũng muốn tích lũy một chút kinh nghiệm lâm sàng, vậy tôi sẽ cậu ấy giao cho anh! "
“Quá tốt rồi!” Vương An vẻ mặt hưng phấn, “Phương giáo sư, ngài thế nhưng đã giải quyết vấn đề khẩn cấp của tôi, chúng ta hiện tại là thời điểm thiếu người.”Trước lúc Bùi Vân Khinh xin nghỉ, nguyên bản là mười phần bận rộn, cô đi rồi, nhiều cuộc giải phẫu như vậy liền áp xuống.
Sự xuất hiện của Phương Mê, đối với Khoa ngoại tổng hợp mà nói, tương tự như việc gửi than trong tuyết.
"Đã như vậy. . ." Phương Mê cười cười, "Vậy tôi hôm nay liện nhận việc luôn?"
“Không cần gấp gáp như vậy.” Vị viện trưởng cười, “Vương chủ nhiệm, trước tiên đưa Phương giáo sư đi tham quan. Thứ hai tuần sau bắt đầu công việc cũng không muộn.”
"Vâng, vâng, vậy. . . Phương giáo sư xin mời đi theo tôi!"
"Ngài không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Phương Mê."
"Cái kia. . ." Vương An suy tư một chút, "Tôi đi gọi cậu bác sĩ Phương đi!"
Khi viện trưởng rời đi, Vương An đưa Phương Mê đến khoa nội trú của bệnh viện tổng hợp, mời mọi người ra ngoài để nói sơ qua tình hình.
Khi một người đàn ông đẹp trai như vậy đến, tất cả các y tá nhỏ đều vô cùng phấn khích.
Thu Thư Hoàn vừa ra khỏi phòng bệnh, nghe nói đây là đồng nghiệp mới, đồng thời là giáo sư thỉnh giảng của một trường đại học danh tiếng của nước ngoài, trong lòng có chút chua xót.
Một cái Đường Thất đã nổi như cồn, lại thêm giáo sư thỉnh giảng của trường đại học danh tiếng nước ngoài cũng đến đây, chỉ sợ nơi này sau này sẽ không có chỗ cho hắn dung thân!
Đương nhiên, cái này hắn cũng chỉ dám để trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ "thân sĩ".
"Bác sĩ Phương, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."
“Bác sĩ Thu khách khí.” Phương Mê chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn ánh mắt đảo quanh bốn phía, “Nghe nói Bệnh Viện Đệ Nhất có một thánh y bàn tay vàng bác sĩ Đường, sao lại không thấy người?”
Vương An thở dài, "Bác sĩ Đường vừa từ chức!"
Nghe xong lời này, các y tá trưởng, một số bác sĩ cùng y tá xung quanh đều sắc mặt đại biến.
"Tại sao chứ?"
"Làm sao nói đi là đi rồi?"
. . .
Bùi Vân Khinh vào đây thời gian không dài, nhưng năng lực của cô ấy đã chinh phục được mọi người, lại thêm cô là người khiêm tốn, tính tình ôn hòa, ngày thường cũng rất nhiệt tình với mọi người, sớm đã được mọi người mười phần yêu quý.
“Là như vậy, bác sĩ Đường. . . Trong nhà có tình huống đặc biệt, thật sự là không có cách nào, nhờ ta nói với mọi người cho cậu ấy nói một tiếng xin lỗi.” Vương An giải thích.
Hai mắt Phương Mê cũng lóe lên những tia sáng khác thường.
Cô gái này, chạy thoát thật nhanh!
"Được rồi, mọi người tiếp tục công việc đi!"
Vương An vẫy tay chào mọi người, đưa Phương Mê đến văn phòng trước đó của Bùi Vân Khinh.
"Đây là văn phòng trước đây của bác sĩ Đường. Nếu không phiền, hiện tại cậu có thể làm việc ở đây, sau khi sửa sang lại văn phòng lớn bên kia thì dời qua đó."
“Ngài quá khách sáo.” Phương Mê nhìn chung quanh cười cười, “Tôi thích cái này văn phòngnày, rất yên tĩnh, cũng không cần đổi đâu.”
“Bác sĩ Đường cũng nói như vậy.” Vương An cười gật đầu, “Vậy ủy khất cho cậu rồi.”
Đang nói chuyện thì có người tới tìm Vương An có việc.
Phương Mê bước đến bên cửa sổ, lại xoay người.
"Tôi có thể gọi điện thoại ở đây được không?"
Vương An ngạc nhiên, lễ phép bước tới bắt tay Phương Mê.
"Phương giáo sư thật sự là tuổi trẻ tài cao!"
“Ngài quá khen!” Phương Mê khiêm tốn nói, “Về sau, còn nhờ Vương chủ nhiệm chiếu cố nhiều hơn”
Chiếu cố?
Vương An nghi ngờ nhìn vị viện trưởng già, người kia mới cười giải thích.
"Sau khi nghe nói về tình hình bệnh viện của chúng ta, Phương giáo sư rất quan tâm. Vừa vặn gần đây, cậu ấy đang cân nhắc việc trở về định cư ở Trung Quốc, nên tôi đã mời cậu ấy đến bệnh viện của chúng ta. Phương giáo sư nói rằng cậu ấy hiện đang viết một bài luận có liên quan đến khoa ngoại, đại khái cũng muốn tích lũy một chút kinh nghiệm lâm sàng, vậy tôi sẽ cậu ấy giao cho anh! "
“Quá tốt rồi!” Vương An vẻ mặt hưng phấn, “Phương giáo sư, ngài thế nhưng đã giải quyết vấn đề khẩn cấp của tôi, chúng ta hiện tại là thời điểm thiếu người.”Trước lúc Bùi Vân Khinh xin nghỉ, nguyên bản là mười phần bận rộn, cô đi rồi, nhiều cuộc giải phẫu như vậy liền áp xuống.
Sự xuất hiện của Phương Mê, đối với Khoa ngoại tổng hợp mà nói, tương tự như việc gửi than trong tuyết.
"Đã như vậy. . ." Phương Mê cười cười, "Vậy tôi hôm nay liện nhận việc luôn?"
“Không cần gấp gáp như vậy.” Vị viện trưởng cười, “Vương chủ nhiệm, trước tiên đưa Phương giáo sư đi tham quan. Thứ hai tuần sau bắt đầu công việc cũng không muộn.”
"Vâng, vâng, vậy. . . Phương giáo sư xin mời đi theo tôi!"
"Ngài không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Phương Mê."
"Cái kia. . ." Vương An suy tư một chút, "Tôi đi gọi cậu bác sĩ Phương đi!"
Khi viện trưởng rời đi, Vương An đưa Phương Mê đến khoa nội trú của bệnh viện tổng hợp, mời mọi người ra ngoài để nói sơ qua tình hình.
Khi một người đàn ông đẹp trai như vậy đến, tất cả các y tá nhỏ đều vô cùng phấn khích.
Thu Thư Hoàn vừa ra khỏi phòng bệnh, nghe nói đây là đồng nghiệp mới, đồng thời là giáo sư thỉnh giảng của một trường đại học danh tiếng của nước ngoài, trong lòng có chút chua xót.
Một cái Đường Thất đã nổi như cồn, lại thêm giáo sư thỉnh giảng của trường đại học danh tiếng nước ngoài cũng đến đây, chỉ sợ nơi này sau này sẽ không có chỗ cho hắn dung thân!
Đương nhiên, cái này hắn cũng chỉ dám để trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ "thân sĩ".
"Bác sĩ Phương, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."
“Bác sĩ Thu khách khí.” Phương Mê chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn ánh mắt đảo quanh bốn phía, “Nghe nói Bệnh Viện Đệ Nhất có một thánh y bàn tay vàng bác sĩ Đường, sao lại không thấy người?”
Vương An thở dài, "Bác sĩ Đường vừa từ chức!"
Nghe xong lời này, các y tá trưởng, một số bác sĩ cùng y tá xung quanh đều sắc mặt đại biến.
"Tại sao chứ?"
"Làm sao nói đi là đi rồi?"
. . .
Bùi Vân Khinh vào đây thời gian không dài, nhưng năng lực của cô ấy đã chinh phục được mọi người, lại thêm cô là người khiêm tốn, tính tình ôn hòa, ngày thường cũng rất nhiệt tình với mọi người, sớm đã được mọi người mười phần yêu quý.
“Là như vậy, bác sĩ Đường. . . Trong nhà có tình huống đặc biệt, thật sự là không có cách nào, nhờ ta nói với mọi người cho cậu ấy nói một tiếng xin lỗi.” Vương An giải thích.
Hai mắt Phương Mê cũng lóe lên những tia sáng khác thường.
Cô gái này, chạy thoát thật nhanh!
"Được rồi, mọi người tiếp tục công việc đi!"
Vương An vẫy tay chào mọi người, đưa Phương Mê đến văn phòng trước đó của Bùi Vân Khinh.
"Đây là văn phòng trước đây của bác sĩ Đường. Nếu không phiền, hiện tại cậu có thể làm việc ở đây, sau khi sửa sang lại văn phòng lớn bên kia thì dời qua đó."
“Ngài quá khách sáo.” Phương Mê nhìn chung quanh cười cười, “Tôi thích cái này văn phòngnày, rất yên tĩnh, cũng không cần đổi đâu.”
“Bác sĩ Đường cũng nói như vậy.” Vương An cười gật đầu, “Vậy ủy khất cho cậu rồi.”
Đang nói chuyện thì có người tới tìm Vương An có việc.
Phương Mê bước đến bên cửa sổ, lại xoay người.
"Tôi có thể gọi điện thoại ở đây được không?"