Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 323: Giống Như Một Giây Sau Anh Sẽ Biến Mất
Nhìn thấy cô một mặt nước mắt, lửa giận của Đường Mặc Trầm gần như biến mất.
Ai nói sẽ đuổi cô đi? Chỉ cho phép cô lừa anh, anh đùa cô một chút cũng không được?
Nam nhân lớn cùng cô gái nhỏ nhau như thế nào?
Nháy mắt đã mềm lòng
Thế là, ngữ khí cũng dịu đi.
"Buông tay."
Trước bởi vì em buông tay, chúng ta đã bỏ lở mười năm, lần nay em sẽ không bao giờ lại buông tay anh!"
Cái gì mà lung tung như vậy!
Còn mười năm!
Đường Mặc Trầm bất lực nhíu mày.
"Nếu em không buông tay, anh làm sao xuống?"
Ách. . .
Bùi Vân Khinh khịt mũi.
"Anh. . . anh không phải gạt em?"
Trước nay đều là cô gạt anh, anh đã bao giờ gạt cô?
Nghĩ đến việc bị bị cô lừa gạt, Đường Mặc Trầm lại cảm thấy phiền muộn.
"Nghĩ anh là em?!"
Đôi mắt cô gái vẫn đầy lo lắng.
"Anh hứa? !"
Bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim Đường Mặc Trầm thắt lại.
Ánh mắt cô như thế nào. . .
Ánh mắt như thể, cứ như thể cô vừa buông tay, một giây sau anh sẽ biến mất.
"Anh hứa."
Anh nghiêm nghị nói.
Bùi Vân Khinh sau đó cẩn thận thả ngón tay ra, nhưng vẫn dùng tay nắm chặt tay nắm cửa, nhìn anh ra khỏi ghế lái, xuống xe, lập tức vươn tay nắm lấy góc áo của anh.
"Em biết những gì em sắp nói ra rất khó chấp nhận, nhưng em bảo đảm những gì em nói đều là sự thật."
Bùi Vân Khinh nghiến răng, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Em. . . Em là mười năm sau sống lại trở về!"
Nguyên bản đã chuẩn bị kỹ càng đủ loại mờ lời, nghĩ tới những phương thức uyển chuyển nhất. . .
Nhưng khi cô thực sự phải đối mặt với anh, cô lại quên tất cả.
Mười năm sau?
Sống lại!
Ngắn ngủi mấy chữ làm cho Đường Mặc Trầm giật mình kinh ngạc.
Anh đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng anh không ngờ nó lại là như vậy.
“Em biết anh không tin, nhưng em có thể chứng minh cho anh thấy!” Bùi Vân Khinh lo lắng nói, “Trận bóng rổ tối nay, đội bóng yêu thích của anh sẽ thắng, em đã quên tỷ số cụ thể, nhưng. . . bọn họ ở trong năm phút đầu tiên đã ghi bàn, đúng rồi. . . Còn có. . . Trong một tuần nữa, anh sẽ thông báo về việc phát triển thành công một máy bay quân sự tàng hình. . . Đây là điều em không thể biết, phải không? Còn có. . . Để em nghĩ lại. . "
Kết quả trận bóng rổ, Đường Mặc Trầm không dám xác đinh.
Nhưng vấn đề về máy bay quân sự tàng hình hiện tại vẫn là vấn đề cơ mật. Cuộc họp buổi chiều của anh chính là là để thảo luận về việc có nên công bố chuyện này cho công chúng hay không.
Trừ nhân viên liên quan, không ai có thể biết.
Bùi Vân Khinh tuyệt đối không có khả năng biết!
"Lúc trước em nói. . . Khởi tử hoàn sinh? !"
em"Đúng vậy, em đã chết, hôm đó là sinh nhật lần thứ ba mươi của em, sau đó ta sống lại. . . Em mở mắt ra, chính là ở Đường Cung, đúng hôm. . . Sinh nhật của em. Em không biết chuyện gì đang xảy ra. . . Nhưng em nói thật, anh đừng nghĩ em là người điên, en bây giờ thực sự rất tỉnh táo, em không điên, em không hề ảo giác, nếu anh không tin em có thể chứng minh nó cho con. . . Hãy cho con thời gian để con chứng minh điều đó là con đang cho anh xem. . . Chú nhỏ, anh phải tin em, em biết trước đây em đã làm rất nhiều điều ngu ngốc, nhưng lần này thật sự không có. . ."
Cô lo lắng đến mức suýt chút nữa không ngừng lại, ngón tay đang nắm quần áo của anh bởi vì dùng sức mà tái nhợt, bộ dạng kia, tựa như tùy thời đều có thể khóc.
Đường Mặc Trầm thu lại trong mặt, trong lòng có chút đau.
"Không cần vội, từ từ nói."
Vì sợ anh không tin, vì sợ anh nghĩ cô nói dối, cô nào dám từ từ!
"Chú nhỏ, em thật sự không bị điên. . .Anh phải tin em, phải tin em, nhất định phải tin tưởng em. . ."
Giơ tay lên ôm lấy mặt cô, Đường Mặc Trầm cúi xuống nhìn vào trong mắt cô
"Anh tin em!"
Ai nói sẽ đuổi cô đi? Chỉ cho phép cô lừa anh, anh đùa cô một chút cũng không được?
Nam nhân lớn cùng cô gái nhỏ nhau như thế nào?
Nháy mắt đã mềm lòng
Thế là, ngữ khí cũng dịu đi.
"Buông tay."
Trước bởi vì em buông tay, chúng ta đã bỏ lở mười năm, lần nay em sẽ không bao giờ lại buông tay anh!"
Cái gì mà lung tung như vậy!
Còn mười năm!
Đường Mặc Trầm bất lực nhíu mày.
"Nếu em không buông tay, anh làm sao xuống?"
Ách. . .
Bùi Vân Khinh khịt mũi.
"Anh. . . anh không phải gạt em?"
Trước nay đều là cô gạt anh, anh đã bao giờ gạt cô?
Nghĩ đến việc bị bị cô lừa gạt, Đường Mặc Trầm lại cảm thấy phiền muộn.
"Nghĩ anh là em?!"
Đôi mắt cô gái vẫn đầy lo lắng.
"Anh hứa? !"
Bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim Đường Mặc Trầm thắt lại.
Ánh mắt cô như thế nào. . .
Ánh mắt như thể, cứ như thể cô vừa buông tay, một giây sau anh sẽ biến mất.
"Anh hứa."
Anh nghiêm nghị nói.
Bùi Vân Khinh sau đó cẩn thận thả ngón tay ra, nhưng vẫn dùng tay nắm chặt tay nắm cửa, nhìn anh ra khỏi ghế lái, xuống xe, lập tức vươn tay nắm lấy góc áo của anh.
"Em biết những gì em sắp nói ra rất khó chấp nhận, nhưng em bảo đảm những gì em nói đều là sự thật."
Bùi Vân Khinh nghiến răng, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Em. . . Em là mười năm sau sống lại trở về!"
Nguyên bản đã chuẩn bị kỹ càng đủ loại mờ lời, nghĩ tới những phương thức uyển chuyển nhất. . .
Nhưng khi cô thực sự phải đối mặt với anh, cô lại quên tất cả.
Mười năm sau?
Sống lại!
Ngắn ngủi mấy chữ làm cho Đường Mặc Trầm giật mình kinh ngạc.
Anh đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng anh không ngờ nó lại là như vậy.
“Em biết anh không tin, nhưng em có thể chứng minh cho anh thấy!” Bùi Vân Khinh lo lắng nói, “Trận bóng rổ tối nay, đội bóng yêu thích của anh sẽ thắng, em đã quên tỷ số cụ thể, nhưng. . . bọn họ ở trong năm phút đầu tiên đã ghi bàn, đúng rồi. . . Còn có. . . Trong một tuần nữa, anh sẽ thông báo về việc phát triển thành công một máy bay quân sự tàng hình. . . Đây là điều em không thể biết, phải không? Còn có. . . Để em nghĩ lại. . "
Kết quả trận bóng rổ, Đường Mặc Trầm không dám xác đinh.
Nhưng vấn đề về máy bay quân sự tàng hình hiện tại vẫn là vấn đề cơ mật. Cuộc họp buổi chiều của anh chính là là để thảo luận về việc có nên công bố chuyện này cho công chúng hay không.
Trừ nhân viên liên quan, không ai có thể biết.
Bùi Vân Khinh tuyệt đối không có khả năng biết!
"Lúc trước em nói. . . Khởi tử hoàn sinh? !"
em"Đúng vậy, em đã chết, hôm đó là sinh nhật lần thứ ba mươi của em, sau đó ta sống lại. . . Em mở mắt ra, chính là ở Đường Cung, đúng hôm. . . Sinh nhật của em. Em không biết chuyện gì đang xảy ra. . . Nhưng em nói thật, anh đừng nghĩ em là người điên, en bây giờ thực sự rất tỉnh táo, em không điên, em không hề ảo giác, nếu anh không tin em có thể chứng minh nó cho con. . . Hãy cho con thời gian để con chứng minh điều đó là con đang cho anh xem. . . Chú nhỏ, anh phải tin em, em biết trước đây em đã làm rất nhiều điều ngu ngốc, nhưng lần này thật sự không có. . ."
Cô lo lắng đến mức suýt chút nữa không ngừng lại, ngón tay đang nắm quần áo của anh bởi vì dùng sức mà tái nhợt, bộ dạng kia, tựa như tùy thời đều có thể khóc.
Đường Mặc Trầm thu lại trong mặt, trong lòng có chút đau.
"Không cần vội, từ từ nói."
Vì sợ anh không tin, vì sợ anh nghĩ cô nói dối, cô nào dám từ từ!
"Chú nhỏ, em thật sự không bị điên. . .Anh phải tin em, phải tin em, nhất định phải tin tưởng em. . ."
Giơ tay lên ôm lấy mặt cô, Đường Mặc Trầm cúi xuống nhìn vào trong mắt cô
"Anh tin em!"