Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 322: Hôn Trừng Phạt
Từ nơi này đến Đại học Y, kỳ thật chỉ cần nửa giờ đi xe, Đường Mặc Trầm cố ý nói một giờ sau, chính là lo lắng Bùi Vân Khinh sốt ruột mà vội vàng. Nha đầu kia trạng thái tinh thần không tốt, anh cũng không hi vọng cô gấp gáp đuổi tới lại xảy ra chuyện gì.
"Được, vậy. . . Lát nữa gặp!"
Bùi Vân Khinh cúp điện thoại, lập tức khởi động xe, chạy trên đường.
Đem lái xe tới gần cửa chính trường học, cô dừng xe chờ đợi —— quyết định ngả bài với anh, lần này cô không muốn lại né tránh.
Không đến hai phút đồng hồ, Đường Mặc Trầm điện thoại thoại gọi lại.
"Ngã tư."
Bùi Vân Khinh nhìn trái phải một cái, quả nhiên thấy cách đó xe của anh dừng cách đó không xa.
Nàng chạy chậm đi qua, xếp sau cửa xe đã bị người từ bên trong đẩy ra.
Trên xe, chỉ có Đường Mặc Trầm.
"Vào đi!"
Bùi Vân Khinh cắn răng, ngồi vào ghế.
"Chú nhỏ, em. . ."
Không đợi cô nói xong, Đường Mặc Trầm đã quay sang.
"Tối hôm qua bác sĩ Đường ở viện của em, giúp anh một đại ân, tối nay anh muốn mời cậu ta ăn cơm, em đi cùng với anh!"
Bùi Vân Khinh trái tim co lại.
"Chú nhỏ, thật ra. . ."
Giơ tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Đường Mặc Trầm quay sang, nhìn vào trong mắt cô.
"Không cho phép cự tuyệt!"
"Em không phải cự tuyệt, em chỉ là muốn nói thật ra Đường Thất kia. . ."
Nha đầu chết tiệt kia, còn muốn lừa anhhắn?
Đường Mặc Trầm nhíu mày, một tay kéo cô lại, cúi đầu cắn xuống môi cô.
Nha đầu thối!
Tiểu hỗn đản!
Có biết hay không, anh bởi vì nghĩ chính mình ngủ một tên nam nhân nôn khan bao lâu không?
Cô còn làm bộ nói cái gì cũng không quan tâm!
. . .
Nhớ tới chuyện kia, Đường Mặc Trầm trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Tuy nhiên, anh lại không thể đánh cô, không thể mắng cô, đành phải dùng loại phương thức này phát tiết cảm xúc của mình.
Hôn kiểu gì vậy ?!
Cường thế, bá đạo. . .
Trực tiếp tiến vào cấm địa của cô, điên cuồng cướp đoạt.
Nụ hôn này, chính là trừng phạt của anh!
Bị anh đặt bên trên chỗ tựa lưng Bùi Vân Khinh chỉ cảm thấy mình phảng phất như cá mắc cạn, lúc nào cũng có thể ở bên trong nụ hôn của anh ngạt thở.
Mãi cho đến lúc lồng ngực của cô đều có chút đau, Đường Mặc Trầm mới thở hào hển buông cô ra.
Người vẫn như cũ ép ở trên người cô, lại mở miệng cắn chặt môi cô, sau đó mới hít sâu một hơi, ngồi lại chỗ cũ.
Bùi Vân Khinh thở hồng hộc, mặc kệ môi lưỡi bị anh cắn đến tê tê.
"Chú. . . Chú nhỏ. . ."
"Xuống xe!"
"Em muốn nói cho anh, thật ra Đường Thất. . ."
Đường Mặc Trầm bình tĩnh, đứng dậy xuống xe.
Bùi Vân Khinh kéo ra một bên cửa xe khác đuổi ra ngoài, chạy tới bên kia, nắm chặt cánh tay anh.
"Chú nhỏ, anh cho em năm phút đồng hồ, chỉ cần năm phút đồng hồ, được hay không? !"
"Không được!"
"Ba phút!"
"Không đến một phút!"
Nhìn thấy anh thực sự tức giận, Bùi Vân Khinh trong lòng lo lắng.
"Thật ra. . . Em chính là Đường Thất!"
Đường Mặc Trầm đầu lông mày giật một cái, chậm rãi hướng cô quay sang.
"Em biết, em không nên lừa anh, em là khốn nạn. . ." Nắm thật chặt cánh tay của anh, Bùi Vân Khinh ngón tay siết chặt, sợ anh thực sự sẽ trong cơn tức giận mà rời đi, "Chú nhỏ, anh có thể tha thứ cho em lần này hay không, em bảo đảm liền lần này, về sau em sẽ không nói dối nửa lời, cầu xin anh? ! Bằng không, anh. . . Anh lại đeo vòng chân cho em, em cứ cách mười lăm phút báo cáo hành tung cho anh một lần. . . Em tạm nghỉ học, em mỗi ngày đều chỉ ở Đường Cung, cũng không đi đâu cả. . . Thế nào đều được, chỉ cần anh đừng bắt em đi trường quân đội, chỉ cần anh đừng đuổi em đi, có được không? Chú nhỏ!"
"Được, vậy. . . Lát nữa gặp!"
Bùi Vân Khinh cúp điện thoại, lập tức khởi động xe, chạy trên đường.
Đem lái xe tới gần cửa chính trường học, cô dừng xe chờ đợi —— quyết định ngả bài với anh, lần này cô không muốn lại né tránh.
Không đến hai phút đồng hồ, Đường Mặc Trầm điện thoại thoại gọi lại.
"Ngã tư."
Bùi Vân Khinh nhìn trái phải một cái, quả nhiên thấy cách đó xe của anh dừng cách đó không xa.
Nàng chạy chậm đi qua, xếp sau cửa xe đã bị người từ bên trong đẩy ra.
Trên xe, chỉ có Đường Mặc Trầm.
"Vào đi!"
Bùi Vân Khinh cắn răng, ngồi vào ghế.
"Chú nhỏ, em. . ."
Không đợi cô nói xong, Đường Mặc Trầm đã quay sang.
"Tối hôm qua bác sĩ Đường ở viện của em, giúp anh một đại ân, tối nay anh muốn mời cậu ta ăn cơm, em đi cùng với anh!"
Bùi Vân Khinh trái tim co lại.
"Chú nhỏ, thật ra. . ."
Giơ tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Đường Mặc Trầm quay sang, nhìn vào trong mắt cô.
"Không cho phép cự tuyệt!"
"Em không phải cự tuyệt, em chỉ là muốn nói thật ra Đường Thất kia. . ."
Nha đầu chết tiệt kia, còn muốn lừa anhhắn?
Đường Mặc Trầm nhíu mày, một tay kéo cô lại, cúi đầu cắn xuống môi cô.
Nha đầu thối!
Tiểu hỗn đản!
Có biết hay không, anh bởi vì nghĩ chính mình ngủ một tên nam nhân nôn khan bao lâu không?
Cô còn làm bộ nói cái gì cũng không quan tâm!
. . .
Nhớ tới chuyện kia, Đường Mặc Trầm trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Tuy nhiên, anh lại không thể đánh cô, không thể mắng cô, đành phải dùng loại phương thức này phát tiết cảm xúc của mình.
Hôn kiểu gì vậy ?!
Cường thế, bá đạo. . .
Trực tiếp tiến vào cấm địa của cô, điên cuồng cướp đoạt.
Nụ hôn này, chính là trừng phạt của anh!
Bị anh đặt bên trên chỗ tựa lưng Bùi Vân Khinh chỉ cảm thấy mình phảng phất như cá mắc cạn, lúc nào cũng có thể ở bên trong nụ hôn của anh ngạt thở.
Mãi cho đến lúc lồng ngực của cô đều có chút đau, Đường Mặc Trầm mới thở hào hển buông cô ra.
Người vẫn như cũ ép ở trên người cô, lại mở miệng cắn chặt môi cô, sau đó mới hít sâu một hơi, ngồi lại chỗ cũ.
Bùi Vân Khinh thở hồng hộc, mặc kệ môi lưỡi bị anh cắn đến tê tê.
"Chú. . . Chú nhỏ. . ."
"Xuống xe!"
"Em muốn nói cho anh, thật ra Đường Thất. . ."
Đường Mặc Trầm bình tĩnh, đứng dậy xuống xe.
Bùi Vân Khinh kéo ra một bên cửa xe khác đuổi ra ngoài, chạy tới bên kia, nắm chặt cánh tay anh.
"Chú nhỏ, anh cho em năm phút đồng hồ, chỉ cần năm phút đồng hồ, được hay không? !"
"Không được!"
"Ba phút!"
"Không đến một phút!"
Nhìn thấy anh thực sự tức giận, Bùi Vân Khinh trong lòng lo lắng.
"Thật ra. . . Em chính là Đường Thất!"
Đường Mặc Trầm đầu lông mày giật một cái, chậm rãi hướng cô quay sang.
"Em biết, em không nên lừa anh, em là khốn nạn. . ." Nắm thật chặt cánh tay của anh, Bùi Vân Khinh ngón tay siết chặt, sợ anh thực sự sẽ trong cơn tức giận mà rời đi, "Chú nhỏ, anh có thể tha thứ cho em lần này hay không, em bảo đảm liền lần này, về sau em sẽ không nói dối nửa lời, cầu xin anh? ! Bằng không, anh. . . Anh lại đeo vòng chân cho em, em cứ cách mười lăm phút báo cáo hành tung cho anh một lần. . . Em tạm nghỉ học, em mỗi ngày đều chỉ ở Đường Cung, cũng không đi đâu cả. . . Thế nào đều được, chỉ cần anh đừng bắt em đi trường quân đội, chỉ cần anh đừng đuổi em đi, có được không? Chú nhỏ!"