Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 317: Nha Đầu Thối, Xem Em Còn Diễn Tới Khi Nào!
Bùi Vân Khinh mang giày, chỉnh lại quần áo, mở cửa phòng cấp cứu bước ra, Đường Mặc Trầm vừa vặn cùng Từ Viễn Phàm đi ra ngoài hành lang.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Bùi Vân Khinh co rút.
". . . Đường bộ trưởng!"
Hiện tại còn chưa giải thích rõ sự tình với Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh chỉ có thể tạm thời duy trì danh phận của bác sĩ Đường.
Thấy cô đã tỉnh táo lại và bình an vô sự, Đường Mặc Trầm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy cụm từ "Đường bộ trưởng", lông mày nhíu lại.
Nha đầu thối, xem em còn diễn tới khi nào!
Không để ý tới cô, anh sải bước đi về phía trước, hướng về phía thang máy.
Bùi Vân Khinh không dám nói nhiều, lon ton chạy theo anh, thận trọng đi theo anh vào thang máy rồi đứng trong góc.
Thang máy đi lên, đến khu ICU trên lầu.
Trong phòng, Phó chủ nhiệm Thu Thư Hoàn đang kiểm tra hậu phẫu cho Đoạn Tư Bình.
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm cùng những người khác đi vào, hắn đcung kính.
"Đường bộ trưởng."
"Thế nào?"
Ánh mắt Đường Mặc Trầm quét qua trên mặt Đoạn Tư Bình, rơi vào trên mặt Thu Thư Hoàn.
"Kết quả xét nghiệm của bệnh nhân không lý tưởng. . ."Ánh mắt Thu Thư Hoàn quét qua Bùi Vân Khinh đang đứng đối diện, "Xem ra ca mổ của bác sĩ Đường không thành công."
“Làm sao có chuyện thể?” Bùi Vân Khinh nhướng mày, “Kiểm tra phản xạ xong rồi sao?"
Thu Thư Hoàn coi thái độ của cô như một chất vấn, nhướng mày.
"Bác sĩ Đường có nghĩ rằng tôi thậm chí không thể làm một bài kiểm tra đơn giản như vậy?"
Lúc này Bùi Vân Khinh cũng không có tâm trạng cùng hắn khua môi múa mép đấu khẩu với nhau
Đi lên phía trước, cô mở mắt của Đoạn Tư Bình để xem hình ảnh phản chiếu của đồng tử, sau đó đưa tay vén chăn bông của anh ra, kiểm tra thả long hai chân.
Quả nhiên, Đoạn Tư Bình hai chân cũng không tự động duỗi thẳng, bắp chân còn có chút cứng.
Thu Thư Hoàn chế nhạo, "Bây giờ, bác sĩ Đường có nên thừa nhận giải phẫu thất bại không?"
Bùi Vân Khinh nhíu mày, suy nghĩ.
Trong quá trình phẫu thuật, cô luôn thận trọng trong việc làm tổn thương bó dây thần kinh và các chức năng khác nhau của Đoạn Tư Bình.
Trước khi tái tạo xương, cô cũng đã làm điện cơ để kiểm tra phản ứng điện thần kinh, điều này không thể xảy ra!
Thu Thư Hoàn khẽ lắc đầu, "Tiến bộ khoa học kỹ thuật cần vô số thử nghiệm, hơn nữa xương cốt 3D còn cần một chặng đường dài. Nếu là xương cốt nhỏ khác, anh có thể mạo hiểm thử, bác sĩ Đường, anh lần này quá liều lĩnh rồi nên nhận phải thất bại cũng là đúng thôi! "
Ôn Tử Khiêm nhíu mày hỏi: "Cho nên. . ."
Thu Thư Hoàn nhún vai, "Rất rõ ràng, bệnh nhân đã bị liệt!"
"Điều này. . ."
Ôn Tử Khiêm còn muốn nói, Đường Mặc Trầm đã giơ tay phải lên.
Trong khi Thu Thư Hoàn đang nói, ánh mắt của anh luôn nhìn về phía Bùi Vân Khinh.
Mấy người đồng thời quay sang Bùi Vân Khinh, chỉ thấy cô ta nâng cây bút trong tay lên, dưới chân Đoạn Tư Bình ấn ấn.
Ngón chân Đoạn Tư Bình khẽ run lên, tuy chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng cũng đủ chứng tỏ phản xạ cơ chân của anh vẫn còn.
Bùi Vân Khinh ánh mắt khẽ động, giúp Đoạn Tư Bình kéo tấm chăn mỏng che đi hai chân.
"Chân người bệnh vẫn còn phản ứng, phó chủ nhiệm Thu bây giờ đã kết luận bệnh nhân bị liệt, còn quá sớm!"
Vào thời đại trước khi cô trùng sinh, công nghệ này đã rất phát triển, bản thân cô cũng đã thử nó vài lần.
Quyết định của cô dựa trên kinh nghiệm vô số lần thành công, không phải cái gọi là hiếu thắng của Thu Thư Hoàn nói.
"Cậu ấy sẽ bị liệt sao?"
Nhìn chăm chú lên gò má của cô, Đường Mặc Trầm nghiêm túc hỏi.
Một câu nói khiến tất cả mọi người bao gồm Ôn Tử Khiêm, Từ Viễn Phàm ánh mắt đều rơi vào trên người Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh đứng thẳng lưng, giọng điệu bình tĩnh cùng kiên quyết.
"Sẽ không!"
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Bùi Vân Khinh co rút.
". . . Đường bộ trưởng!"
Hiện tại còn chưa giải thích rõ sự tình với Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh chỉ có thể tạm thời duy trì danh phận của bác sĩ Đường.
Thấy cô đã tỉnh táo lại và bình an vô sự, Đường Mặc Trầm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy cụm từ "Đường bộ trưởng", lông mày nhíu lại.
Nha đầu thối, xem em còn diễn tới khi nào!
Không để ý tới cô, anh sải bước đi về phía trước, hướng về phía thang máy.
Bùi Vân Khinh không dám nói nhiều, lon ton chạy theo anh, thận trọng đi theo anh vào thang máy rồi đứng trong góc.
Thang máy đi lên, đến khu ICU trên lầu.
Trong phòng, Phó chủ nhiệm Thu Thư Hoàn đang kiểm tra hậu phẫu cho Đoạn Tư Bình.
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm cùng những người khác đi vào, hắn đcung kính.
"Đường bộ trưởng."
"Thế nào?"
Ánh mắt Đường Mặc Trầm quét qua trên mặt Đoạn Tư Bình, rơi vào trên mặt Thu Thư Hoàn.
"Kết quả xét nghiệm của bệnh nhân không lý tưởng. . ."Ánh mắt Thu Thư Hoàn quét qua Bùi Vân Khinh đang đứng đối diện, "Xem ra ca mổ của bác sĩ Đường không thành công."
“Làm sao có chuyện thể?” Bùi Vân Khinh nhướng mày, “Kiểm tra phản xạ xong rồi sao?"
Thu Thư Hoàn coi thái độ của cô như một chất vấn, nhướng mày.
"Bác sĩ Đường có nghĩ rằng tôi thậm chí không thể làm một bài kiểm tra đơn giản như vậy?"
Lúc này Bùi Vân Khinh cũng không có tâm trạng cùng hắn khua môi múa mép đấu khẩu với nhau
Đi lên phía trước, cô mở mắt của Đoạn Tư Bình để xem hình ảnh phản chiếu của đồng tử, sau đó đưa tay vén chăn bông của anh ra, kiểm tra thả long hai chân.
Quả nhiên, Đoạn Tư Bình hai chân cũng không tự động duỗi thẳng, bắp chân còn có chút cứng.
Thu Thư Hoàn chế nhạo, "Bây giờ, bác sĩ Đường có nên thừa nhận giải phẫu thất bại không?"
Bùi Vân Khinh nhíu mày, suy nghĩ.
Trong quá trình phẫu thuật, cô luôn thận trọng trong việc làm tổn thương bó dây thần kinh và các chức năng khác nhau của Đoạn Tư Bình.
Trước khi tái tạo xương, cô cũng đã làm điện cơ để kiểm tra phản ứng điện thần kinh, điều này không thể xảy ra!
Thu Thư Hoàn khẽ lắc đầu, "Tiến bộ khoa học kỹ thuật cần vô số thử nghiệm, hơn nữa xương cốt 3D còn cần một chặng đường dài. Nếu là xương cốt nhỏ khác, anh có thể mạo hiểm thử, bác sĩ Đường, anh lần này quá liều lĩnh rồi nên nhận phải thất bại cũng là đúng thôi! "
Ôn Tử Khiêm nhíu mày hỏi: "Cho nên. . ."
Thu Thư Hoàn nhún vai, "Rất rõ ràng, bệnh nhân đã bị liệt!"
"Điều này. . ."
Ôn Tử Khiêm còn muốn nói, Đường Mặc Trầm đã giơ tay phải lên.
Trong khi Thu Thư Hoàn đang nói, ánh mắt của anh luôn nhìn về phía Bùi Vân Khinh.
Mấy người đồng thời quay sang Bùi Vân Khinh, chỉ thấy cô ta nâng cây bút trong tay lên, dưới chân Đoạn Tư Bình ấn ấn.
Ngón chân Đoạn Tư Bình khẽ run lên, tuy chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng cũng đủ chứng tỏ phản xạ cơ chân của anh vẫn còn.
Bùi Vân Khinh ánh mắt khẽ động, giúp Đoạn Tư Bình kéo tấm chăn mỏng che đi hai chân.
"Chân người bệnh vẫn còn phản ứng, phó chủ nhiệm Thu bây giờ đã kết luận bệnh nhân bị liệt, còn quá sớm!"
Vào thời đại trước khi cô trùng sinh, công nghệ này đã rất phát triển, bản thân cô cũng đã thử nó vài lần.
Quyết định của cô dựa trên kinh nghiệm vô số lần thành công, không phải cái gọi là hiếu thắng của Thu Thư Hoàn nói.
"Cậu ấy sẽ bị liệt sao?"
Nhìn chăm chú lên gò má của cô, Đường Mặc Trầm nghiêm túc hỏi.
Một câu nói khiến tất cả mọi người bao gồm Ôn Tử Khiêm, Từ Viễn Phàm ánh mắt đều rơi vào trên người Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh đứng thẳng lưng, giọng điệu bình tĩnh cùng kiên quyết.
"Sẽ không!"