Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 316: Tuyệt Đối Không Phải Kẻ Địch Của Anh
Đoạn Tư Bình sau khi rời nơi làm việc thì gặp nạn ở một bệnh viện lớn cách trụ sở Đại bàng bay hơn mười km.
Tại sao hung thủ không chọn một địa điểm xa hơn hay gần hơn mà lại chọn Bệnh Viện Đệ Nhất.
Trong đó nhất định có nguyên nhân
Ngón tay nhấc nhẹ tấm ảnh trong tay, đôi mắt đen của Đường Mặc Trầm co rút lại.
Hung thủ gϊếŧ gia đình thị trưởng dùng vũ khí sắc bén làm công cụ gϊếŧ người, thủ pháp lạnh lùng như phẫu thuật; kẻ lấy mạng Trần Hi Quang hiển nhiên rất thành thạo dược lý, hiện tại,người này tại sao lại chỉ để lại trên người Đoạn Tư Bình một vết thương trí mạng mà không lập tức gϊếŧ người. . . "Ba vụ án có khả năng là cùng một người, và. . . kẻ sát nhân là bác sĩ. . . Khả năng cao là bác sĩ ngoại khoa, hoặc ... cũng thành thạo dược lý, huấn luyện thể chất chuyên nghiệp, hoặc là quân nhân. . ."
Đường Mặc Trầm chậm rãi nói ra suy luận của mình.
"Phương Ngạo chết rồi. Không thể là hắn. Người này đến để báo thù." Anh đưa bức ảnh trả lại cho Vương Việt. "Đi kiểm tra một chút, những dư đảng còn sót lại của La Sát đoàn lúc trước, những ai phù hợp với những điều kiện này?"
"Nói như thế. . ." Vương Việt khẽ cau mày, "Tôi nghĩ. . . trước đó thư kí Ôn đã nhờ tôi điều tra bác sĩ Đường cũng rất ăn khớp. Hắn ;lai lịch không rõ, lại làm việc ở Bệnh Viện Đệ Nhất, còn là chuyên gia ngoại khoa, hắn cũng ở thành phố Hải khi ngài xảy ra chuyện, cũng tình cờ ở bệnh viện nơi Trần Hi Quang qua đời. "
Bùi Vân Khinh?
Cô ấy làm sao có thế!
"Không thể nào!"
"Ngài chắc chứ?"
"Chắc chắn!"
"Nhưng. . ."
Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên.
"Cậu ta là người của tôi!"
Nha đầu kia trên người quả thực có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cô không thể có khả năng có quan hệ với La Sát đoàn được.
Bùi Vân Khinh tuyệt đối không thể là kẻ địch của hắn!
Về điểm này, Đường Mặc Trầm tuyệt đối tin tưởng.
"Tôi sẽ đến xem tình hình của Tư Bình trước, chờ khi tình trạng của cậu ấy ổn định, lập tức nghi biện pháp đem cậu ấy chuyển đi, không được để cho bất kì ai biết được tung tích của cậu ấy."
Đối phương lần này không gϊếŧ Đoạn Tư Bình, không có nghĩa là sẽ không thực hiện hành động như Trần Hi Quang.
Anh không thể để cho Đoạn Tư Bình xảy ra gì.
"Vâng!"
Vương Việt đáp.
"Còn nữa. . ." Đường Mặc Trầm suy nghĩ một chút, "Mã hóa tất cả dữ liệu liên quan đến bác sĩ Đường, xử lý tất cả hình ảnh liên quan của cậu ấy trong mạng lưới công cộng và cơ sở dữ liệu. Ngoài ra, phân tích tất cả dữ liệu của các nhân viên Bệnh Viện Đệ Nhất. . . Tôi muốn biết tại saohung thủn lại chọn bệnh viện này. "
Việc anh có thể nhận ra Bùi Vân Khinh không có nghĩa là người khác không thể, đặc biệt là hung thủ giấu mặt vẫn chưa biết tên này.
Vô luận như thế nào, không thể để cho Bùi Vân Khinh rơi vào trạng thái nguy hiểm.
. . .
. . .
Phòng cấp cứu.
Bùi Vân Khinh choàng tỉnh, tầm nhìn vẫn còn mờ mịt, nghi ngờ nhìn xung quanh.
“Bác sĩ Đường, anh tỉnh rồi sao?” Y tá đứng ở bên giường lập tức đứng lên, “Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
"Tại sao tôi lại ở đây?"
"anh bị ngất trong phòng phẫu thuật do lượng đường trong máu thấp. . ."
Bùi Vân Khinh đột ngột ngồi dậy, "Mọi người làm kiểm tra cho tôi?"
"À, tôi đã kiểm tra lượng đường trong máu của anh và truyền vào một lọ gluco."
Nhìn biểu hiện của người kia không có gì kỳ lạ, có lẽ không phát hiện ra bí mật của cô.
Bùi Vân Khinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng dậy.
Đoạn Tư Bình không biết ở đó tình hình như nào, cô nhất định phải đi xem tình trạng hậu phẫu của anh ta.
"Bác sĩ Đường?!"
Y tá chạy tới ngăn cản, Bùi Vân Khinh đã xỏ giày vào.
"Tôi không sao, cô có thể làm việc của mình, tôi đến ICU xem!"
Tại sao hung thủ không chọn một địa điểm xa hơn hay gần hơn mà lại chọn Bệnh Viện Đệ Nhất.
Trong đó nhất định có nguyên nhân
Ngón tay nhấc nhẹ tấm ảnh trong tay, đôi mắt đen của Đường Mặc Trầm co rút lại.
Hung thủ gϊếŧ gia đình thị trưởng dùng vũ khí sắc bén làm công cụ gϊếŧ người, thủ pháp lạnh lùng như phẫu thuật; kẻ lấy mạng Trần Hi Quang hiển nhiên rất thành thạo dược lý, hiện tại,người này tại sao lại chỉ để lại trên người Đoạn Tư Bình một vết thương trí mạng mà không lập tức gϊếŧ người. . . "Ba vụ án có khả năng là cùng một người, và. . . kẻ sát nhân là bác sĩ. . . Khả năng cao là bác sĩ ngoại khoa, hoặc ... cũng thành thạo dược lý, huấn luyện thể chất chuyên nghiệp, hoặc là quân nhân. . ."
Đường Mặc Trầm chậm rãi nói ra suy luận của mình.
"Phương Ngạo chết rồi. Không thể là hắn. Người này đến để báo thù." Anh đưa bức ảnh trả lại cho Vương Việt. "Đi kiểm tra một chút, những dư đảng còn sót lại của La Sát đoàn lúc trước, những ai phù hợp với những điều kiện này?"
"Nói như thế. . ." Vương Việt khẽ cau mày, "Tôi nghĩ. . . trước đó thư kí Ôn đã nhờ tôi điều tra bác sĩ Đường cũng rất ăn khớp. Hắn ;lai lịch không rõ, lại làm việc ở Bệnh Viện Đệ Nhất, còn là chuyên gia ngoại khoa, hắn cũng ở thành phố Hải khi ngài xảy ra chuyện, cũng tình cờ ở bệnh viện nơi Trần Hi Quang qua đời. "
Bùi Vân Khinh?
Cô ấy làm sao có thế!
"Không thể nào!"
"Ngài chắc chứ?"
"Chắc chắn!"
"Nhưng. . ."
Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên.
"Cậu ta là người của tôi!"
Nha đầu kia trên người quả thực có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cô không thể có khả năng có quan hệ với La Sát đoàn được.
Bùi Vân Khinh tuyệt đối không thể là kẻ địch của hắn!
Về điểm này, Đường Mặc Trầm tuyệt đối tin tưởng.
"Tôi sẽ đến xem tình hình của Tư Bình trước, chờ khi tình trạng của cậu ấy ổn định, lập tức nghi biện pháp đem cậu ấy chuyển đi, không được để cho bất kì ai biết được tung tích của cậu ấy."
Đối phương lần này không gϊếŧ Đoạn Tư Bình, không có nghĩa là sẽ không thực hiện hành động như Trần Hi Quang.
Anh không thể để cho Đoạn Tư Bình xảy ra gì.
"Vâng!"
Vương Việt đáp.
"Còn nữa. . ." Đường Mặc Trầm suy nghĩ một chút, "Mã hóa tất cả dữ liệu liên quan đến bác sĩ Đường, xử lý tất cả hình ảnh liên quan của cậu ấy trong mạng lưới công cộng và cơ sở dữ liệu. Ngoài ra, phân tích tất cả dữ liệu của các nhân viên Bệnh Viện Đệ Nhất. . . Tôi muốn biết tại saohung thủn lại chọn bệnh viện này. "
Việc anh có thể nhận ra Bùi Vân Khinh không có nghĩa là người khác không thể, đặc biệt là hung thủ giấu mặt vẫn chưa biết tên này.
Vô luận như thế nào, không thể để cho Bùi Vân Khinh rơi vào trạng thái nguy hiểm.
. . .
. . .
Phòng cấp cứu.
Bùi Vân Khinh choàng tỉnh, tầm nhìn vẫn còn mờ mịt, nghi ngờ nhìn xung quanh.
“Bác sĩ Đường, anh tỉnh rồi sao?” Y tá đứng ở bên giường lập tức đứng lên, “Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
"Tại sao tôi lại ở đây?"
"anh bị ngất trong phòng phẫu thuật do lượng đường trong máu thấp. . ."
Bùi Vân Khinh đột ngột ngồi dậy, "Mọi người làm kiểm tra cho tôi?"
"À, tôi đã kiểm tra lượng đường trong máu của anh và truyền vào một lọ gluco."
Nhìn biểu hiện của người kia không có gì kỳ lạ, có lẽ không phát hiện ra bí mật của cô.
Bùi Vân Khinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng dậy.
Đoạn Tư Bình không biết ở đó tình hình như nào, cô nhất định phải đi xem tình trạng hậu phẫu của anh ta.
"Bác sĩ Đường?!"
Y tá chạy tới ngăn cản, Bùi Vân Khinh đã xỏ giày vào.
"Tôi không sao, cô có thể làm việc của mình, tôi đến ICU xem!"