Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 314: Em Cho Rằng Anh Thực Sự Không Biết Em Là Ai? !
Sau khi cẩn thận hoàn thành tất cả các đường khâu, Bùi Vân Khinh nhấc hai cánh tay bước ra sau.
Trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, cô đưa tay đỡ cái kệ bên hông đmới không bị ngã.
Cô y tá bên cạnh lo lắng quay sang.
"Bác sĩ Đường!"
“Tôi không sao!” Bùi Vân Khinh ổn định lại bộ dạng, “Lau người cho bệnh nhân sạch sẽ, đưa anh ấy trở lại ICU, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
Phòng cấp cứu luôn trong tình trạng thiếu nhân viên, mọi người cũng không lo được cho cô, nhanh chóng xử lí nốt các công việc.
Giúp bệnh nhân làm lau người sạch sẽ, xử lý vết thương, sau khi băng bó bên ngoài xong, Đoạn Tư Bình được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mọi người tiến tới, Đường Mặc Trầm liếc nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra Bùi Vân Khinh.
"Sao không thấy bác sĩ Đường?"
"Bác sĩ Đường ở phòng nghỉ."
Nha đầu thối, còn muốn trốn đến chỗ nào?!
"Bảo vệ Tư Bình!"
Nhắc nhở Ôn Tử Khiêm một tiếng, Đường Mặc Trầm tiến lên một bước, đẩy cửa phòng phẫu thuật ra.
Thấy thế, Từ Viễn Phàm lập tức đi theo.
“Ngài không thể vào!” Y tá vừa rồi không chú ý tới Đường Mặc Trầm, thấy anh xông vào phòng phẫu thuật, vội vàng ngăn lại, “Đây là phòng phẫu thuật!”
Ôn Tử Khiêm đi theo đám người hộ tống Đoạn Tư Bình đến khu ICU, Từ Viễn Phàm phải đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy cửa phòng nghỉ hé mở, Đường Mặc Trầm sải bước đi tới, đẩy cửa vào.
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, thoáng cái liền nhìn thấy một bác sĩ gầy gò quay lưng lại, dựa vào tủ, trên người mặc quần áo vô trùng, co ro ngồi đó.
Đường Mặc Trầm nghiến răng nghiến lợi đi tới, dừng lại sau lưng cô.
"Bác sĩ Đường định ở chỗ này bao lâu?!"
". . ."
Bên kia không trả lời.
Đường Mặc Trầm nắm nắm đấm.
"Nói chuyện!"
". . ."
Bên kia vẫn bất động.
"Em cho rằng anh thực sự không biết em là ai?!"
". . ."
Nha đầu thối, định chơi giả chết với anh?
Đường Mặc Trầm bước tới, kéo lấy cánh tay cô.Bị anh đụng tới, Bùi Vân Khinh trượt xuống khỏi tủ, ngã trên mặt đất.
"Vân Khinh ?!"
Thấy cô mướt mồ hôi, mắt nhắm nghiền yếu ớt.
Tức giận trong lòng Đường Mặc Trầm lập tức biến thành lo lắng.
Cúi người xuống đỡ cô vào tư thế ngồi, ánh mắt anh rơi vào đôi mắt đang nhắm nghiền của cô gái, anh đưa tay phải cầm chiếc khẩu trang của cô.
Do dự trong một giây.
Cuối cùng, kéo xuống.
Dưới lớp khẩu trang, khuôn mặt cô gái tái nhợt, môi đều không còn bao nhiêu huyết sắc, bộ râu giả trên môi đã lệch ra vì mồ hôi, bung ra một nửa.
Nhìn thấy bộ dạng buồn cười của cô, Đường Mặc Trầm lại vừa tức giận vừa đau lòng.
Đưa tay ôm ngang người cô lên, anh quay người và lao ra khỏi phòng nghỉ.
"Bác sĩ. . . Bác sĩ!"
Trong phòng phẫu thuật, không có một bóng người
Anh ôm cô đi đến tận cửa phòng phẫu thuật, lại dừng lại, đưa tay lên chỉnh lại bộ râu giả cho cô.
Anh biết cô là ai không có vấn đề gì, nhưng nếu tin tức này được tung ra, chỉ sợ sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.
Mở cửa, Đường Mặc Trầm sải bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
"Bộ trưởng? !"
Nhìn thấy anh đi ra, Từ Viễn Phàm cùng những người khác lập tức tiến tới.
“Tránh ra!” Đường Mặc Trầm kêu lên một tiếng, ôm Bùi Vân Khinh lao ra khỏi hành lang phòng phẫu thuật, “Bác sĩ. . . Bác sĩ!
Một y tá và bác sĩ tiến tới, dẫn anh vào phòng cấp cứu.
Nhìn thấy bác sĩ duỗi tay ra nghe nhịp tim của Bùi Vân Khinh, Đường Mặc Trầm nắm lấy cổ tay anh ta.
"Đừng chạm vào cậu ấy!"
Nha đầu thối giờ đang nữ giả nam, để tay lên nghe nhip tim không phải sẽ bị lộ sao?
Vị bác sĩ kia giật mình.
"Bộ trưởng? !"
Y tá bên cạnh nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay.
"Đừng lo lắng, bác sĩ Đường chỉ là lượng đường trong máu thấp. Cho cô ấy tiêm một liều gloco, một lát nữa cô ấy sẽ không sao!"
Trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, cô đưa tay đỡ cái kệ bên hông đmới không bị ngã.
Cô y tá bên cạnh lo lắng quay sang.
"Bác sĩ Đường!"
“Tôi không sao!” Bùi Vân Khinh ổn định lại bộ dạng, “Lau người cho bệnh nhân sạch sẽ, đưa anh ấy trở lại ICU, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
Phòng cấp cứu luôn trong tình trạng thiếu nhân viên, mọi người cũng không lo được cho cô, nhanh chóng xử lí nốt các công việc.
Giúp bệnh nhân làm lau người sạch sẽ, xử lý vết thương, sau khi băng bó bên ngoài xong, Đoạn Tư Bình được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mọi người tiến tới, Đường Mặc Trầm liếc nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra Bùi Vân Khinh.
"Sao không thấy bác sĩ Đường?"
"Bác sĩ Đường ở phòng nghỉ."
Nha đầu thối, còn muốn trốn đến chỗ nào?!
"Bảo vệ Tư Bình!"
Nhắc nhở Ôn Tử Khiêm một tiếng, Đường Mặc Trầm tiến lên một bước, đẩy cửa phòng phẫu thuật ra.
Thấy thế, Từ Viễn Phàm lập tức đi theo.
“Ngài không thể vào!” Y tá vừa rồi không chú ý tới Đường Mặc Trầm, thấy anh xông vào phòng phẫu thuật, vội vàng ngăn lại, “Đây là phòng phẫu thuật!”
Ôn Tử Khiêm đi theo đám người hộ tống Đoạn Tư Bình đến khu ICU, Từ Viễn Phàm phải đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy cửa phòng nghỉ hé mở, Đường Mặc Trầm sải bước đi tới, đẩy cửa vào.
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, thoáng cái liền nhìn thấy một bác sĩ gầy gò quay lưng lại, dựa vào tủ, trên người mặc quần áo vô trùng, co ro ngồi đó.
Đường Mặc Trầm nghiến răng nghiến lợi đi tới, dừng lại sau lưng cô.
"Bác sĩ Đường định ở chỗ này bao lâu?!"
". . ."
Bên kia không trả lời.
Đường Mặc Trầm nắm nắm đấm.
"Nói chuyện!"
". . ."
Bên kia vẫn bất động.
"Em cho rằng anh thực sự không biết em là ai?!"
". . ."
Nha đầu thối, định chơi giả chết với anh?
Đường Mặc Trầm bước tới, kéo lấy cánh tay cô.Bị anh đụng tới, Bùi Vân Khinh trượt xuống khỏi tủ, ngã trên mặt đất.
"Vân Khinh ?!"
Thấy cô mướt mồ hôi, mắt nhắm nghiền yếu ớt.
Tức giận trong lòng Đường Mặc Trầm lập tức biến thành lo lắng.
Cúi người xuống đỡ cô vào tư thế ngồi, ánh mắt anh rơi vào đôi mắt đang nhắm nghiền của cô gái, anh đưa tay phải cầm chiếc khẩu trang của cô.
Do dự trong một giây.
Cuối cùng, kéo xuống.
Dưới lớp khẩu trang, khuôn mặt cô gái tái nhợt, môi đều không còn bao nhiêu huyết sắc, bộ râu giả trên môi đã lệch ra vì mồ hôi, bung ra một nửa.
Nhìn thấy bộ dạng buồn cười của cô, Đường Mặc Trầm lại vừa tức giận vừa đau lòng.
Đưa tay ôm ngang người cô lên, anh quay người và lao ra khỏi phòng nghỉ.
"Bác sĩ. . . Bác sĩ!"
Trong phòng phẫu thuật, không có một bóng người
Anh ôm cô đi đến tận cửa phòng phẫu thuật, lại dừng lại, đưa tay lên chỉnh lại bộ râu giả cho cô.
Anh biết cô là ai không có vấn đề gì, nhưng nếu tin tức này được tung ra, chỉ sợ sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.
Mở cửa, Đường Mặc Trầm sải bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
"Bộ trưởng? !"
Nhìn thấy anh đi ra, Từ Viễn Phàm cùng những người khác lập tức tiến tới.
“Tránh ra!” Đường Mặc Trầm kêu lên một tiếng, ôm Bùi Vân Khinh lao ra khỏi hành lang phòng phẫu thuật, “Bác sĩ. . . Bác sĩ!
Một y tá và bác sĩ tiến tới, dẫn anh vào phòng cấp cứu.
Nhìn thấy bác sĩ duỗi tay ra nghe nhịp tim của Bùi Vân Khinh, Đường Mặc Trầm nắm lấy cổ tay anh ta.
"Đừng chạm vào cậu ấy!"
Nha đầu thối giờ đang nữ giả nam, để tay lên nghe nhip tim không phải sẽ bị lộ sao?
Vị bác sĩ kia giật mình.
"Bộ trưởng? !"
Y tá bên cạnh nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay.
"Đừng lo lắng, bác sĩ Đường chỉ là lượng đường trong máu thấp. Cho cô ấy tiêm một liều gloco, một lát nữa cô ấy sẽ không sao!"