Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 301: Anh Đã Phạm Phải Một Sai Lầm!
Đường Mặc Trầm im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Anh đã phạm một sai lầm!"
Trong giọng điệu của anh toát lên vẻ thất vọng cùng bất lực.
Bùi Vân Khinh đã biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe được cảm xúc như vậy trong giọng điệu của anh.
Cô đoán chắc là có liên quan đến chuyện tối hôm qua, cầm lấy điện thoại di động bước vào phòng tắm ký túc xá, dùng tay trái đóng cửa lại.
“Ai cũng mắc sai lầm, anh không phải thần tiên. . .” Bùi Vân Khinh đưa tay day day đôi mắt đau nhức “Còn nhớ, lần thi thử đầu tiên, em thi trượt, em vô cùng thất vọng vô cùng, anh đã nói với em thế nào? Không được để mình bị giam cầm trong những sai lầm, phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, mới là cách sửa chữa những sai lầm." "Em còn nhớ?"
"Đương nhiên là nhớ. . . Em còn nhớ, đó là lần đầu tiên anh ôm em. . ."
"Không đúng."
"Làm sao không đúng?"
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã ôm em.” Đường Mặc Trầm nghiêm túc sửa lại.
“Cái đó không tính.” Bùi Vân Khinh cười xấu, “Ý của em là ôm, lúc anh ôm em, em cũng lén ôm anh, chắc chắn anh không biết?
Đầu bên kia điện thoại.
Khóe mắt Đường Mặc Trầm hơi cong lên.
Nha đầu ngốc!
Anh làm sao có thể không biết?
“Chú nhỏ!” Bùi Vân Khinh hít một hơi, “Thực xin lỗi.”
"Là anh có lỗi, không phải em!"
"Nhưng. . . em nên ở bên anh!"
Trong cuộc đời của người đàn ông này, chưa từng trải qua thất bại.
Chuyện này nhất định là một đả kích rất lớn đối với anh.
Vốn dĩ cô nên giống như anh năm đó, ở bên cạnh anh.
Nhưng cô lại chỉ lẩn tránh, cô thậm chí không thể nói cho anh biết sự thật.
Giờ phút này, sự tự trách trong lòng Bùi Vân Khinh không kém Đường Mặc Trầm.
"Không phải em đang bồi anh rồi sao?"
Càng nói, Bùi Vân Khinh càng tự trách mình.
"Chú nhỏ, nếu em cũng phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, anh có giận em không?"
"Sẽ"
Sẽ? !
". . ."
Bùi Vân Khinh sững sờ.
"Chú nhỏ, em. . ."
Khi cô còn đang bối rối, thì anh đã lại lên tiếng.
"Nhưng mà, anh sẽ tha thứ cho em!"
Sẽ giận cô, cũng sẽ tha thứ cho cô!
Mặc kệ cô phạm bao nhiêu sai lầm đi chăng nữa, đều như thế!
Mỗi lần đều vậy!
Bùi Vân Khinh sững người tại chỗ, lồng ngực căng chặt nhưng lại không thốt nên lời.
Phải, đã có lần nào là anh không tha thứ cho cô?
Cho dù cô có gây chuyện lớn đến mức nào, cho dù cô làm anh tức giận thế nào đi chăng nữa. . .
Anh sẽ sinh khí, sẽ tức giận.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn luôn giúp cô giải quyết mọi chuyện, tha thứ cho cô, vẫn đối xử với cô tốt như trước.
Một lúc sau, Bùi Vân Khinh mới điều chỉnh lại tâm trạng.
"Chú nhỏ, em xin lỗi, đáng lẽ em nên an ủi anh."
Giọng điệu của cô ấy đầy day dứt.
Rõ ràng hiện tại chính là anh cần được an ủi, cuối cùng lại biến thành anh an ủi ngược lại cô là như thế nào?
"Anh không cần em an ủi, anh chỉ cần có cơ hội, em có thể tức giận, nhưng hãy cho anh một cơ hội."
Nghe được tiếng động, Đường Mặc Trầm quay mặt lại, nhìn về phía cửa.
Ôn Tử Khiêm đang mở cửa bước vào, trên tay cầm bữa sáng.
"Một lát nữa còn có việc, anh cúp máy trước."
“Chú nhỏ!” Trong ống nghe, Bùi Vân Khinh lo lắng nói, “Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, em sẽ mãi mãi đứng ở cạnh anh, em hứa!”
Đây chính là những gì anh muốn nghe.
"Được!"
Cúp điện thoại, nhét vào trong túi, Đường Mặc Trầm xoay người bước tới, ngồi xuống bàn, cả người trước sau không có gì thay đổi.
Trầm ổn, kiên định cùng tự tin
Anh chưa bao giờ sợ mắc sai lầm, chỉ sợ mất đi cô!
"Anh đã phạm một sai lầm!"
Trong giọng điệu của anh toát lên vẻ thất vọng cùng bất lực.
Bùi Vân Khinh đã biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe được cảm xúc như vậy trong giọng điệu của anh.
Cô đoán chắc là có liên quan đến chuyện tối hôm qua, cầm lấy điện thoại di động bước vào phòng tắm ký túc xá, dùng tay trái đóng cửa lại.
“Ai cũng mắc sai lầm, anh không phải thần tiên. . .” Bùi Vân Khinh đưa tay day day đôi mắt đau nhức “Còn nhớ, lần thi thử đầu tiên, em thi trượt, em vô cùng thất vọng vô cùng, anh đã nói với em thế nào? Không được để mình bị giam cầm trong những sai lầm, phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, mới là cách sửa chữa những sai lầm." "Em còn nhớ?"
"Đương nhiên là nhớ. . . Em còn nhớ, đó là lần đầu tiên anh ôm em. . ."
"Không đúng."
"Làm sao không đúng?"
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã ôm em.” Đường Mặc Trầm nghiêm túc sửa lại.
“Cái đó không tính.” Bùi Vân Khinh cười xấu, “Ý của em là ôm, lúc anh ôm em, em cũng lén ôm anh, chắc chắn anh không biết?
Đầu bên kia điện thoại.
Khóe mắt Đường Mặc Trầm hơi cong lên.
Nha đầu ngốc!
Anh làm sao có thể không biết?
“Chú nhỏ!” Bùi Vân Khinh hít một hơi, “Thực xin lỗi.”
"Là anh có lỗi, không phải em!"
"Nhưng. . . em nên ở bên anh!"
Trong cuộc đời của người đàn ông này, chưa từng trải qua thất bại.
Chuyện này nhất định là một đả kích rất lớn đối với anh.
Vốn dĩ cô nên giống như anh năm đó, ở bên cạnh anh.
Nhưng cô lại chỉ lẩn tránh, cô thậm chí không thể nói cho anh biết sự thật.
Giờ phút này, sự tự trách trong lòng Bùi Vân Khinh không kém Đường Mặc Trầm.
"Không phải em đang bồi anh rồi sao?"
Càng nói, Bùi Vân Khinh càng tự trách mình.
"Chú nhỏ, nếu em cũng phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, anh có giận em không?"
"Sẽ"
Sẽ? !
". . ."
Bùi Vân Khinh sững sờ.
"Chú nhỏ, em. . ."
Khi cô còn đang bối rối, thì anh đã lại lên tiếng.
"Nhưng mà, anh sẽ tha thứ cho em!"
Sẽ giận cô, cũng sẽ tha thứ cho cô!
Mặc kệ cô phạm bao nhiêu sai lầm đi chăng nữa, đều như thế!
Mỗi lần đều vậy!
Bùi Vân Khinh sững người tại chỗ, lồng ngực căng chặt nhưng lại không thốt nên lời.
Phải, đã có lần nào là anh không tha thứ cho cô?
Cho dù cô có gây chuyện lớn đến mức nào, cho dù cô làm anh tức giận thế nào đi chăng nữa. . .
Anh sẽ sinh khí, sẽ tức giận.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn luôn giúp cô giải quyết mọi chuyện, tha thứ cho cô, vẫn đối xử với cô tốt như trước.
Một lúc sau, Bùi Vân Khinh mới điều chỉnh lại tâm trạng.
"Chú nhỏ, em xin lỗi, đáng lẽ em nên an ủi anh."
Giọng điệu của cô ấy đầy day dứt.
Rõ ràng hiện tại chính là anh cần được an ủi, cuối cùng lại biến thành anh an ủi ngược lại cô là như thế nào?
"Anh không cần em an ủi, anh chỉ cần có cơ hội, em có thể tức giận, nhưng hãy cho anh một cơ hội."
Nghe được tiếng động, Đường Mặc Trầm quay mặt lại, nhìn về phía cửa.
Ôn Tử Khiêm đang mở cửa bước vào, trên tay cầm bữa sáng.
"Một lát nữa còn có việc, anh cúp máy trước."
“Chú nhỏ!” Trong ống nghe, Bùi Vân Khinh lo lắng nói, “Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, em sẽ mãi mãi đứng ở cạnh anh, em hứa!”
Đây chính là những gì anh muốn nghe.
"Được!"
Cúp điện thoại, nhét vào trong túi, Đường Mặc Trầm xoay người bước tới, ngồi xuống bàn, cả người trước sau không có gì thay đổi.
Trầm ổn, kiên định cùng tự tin
Anh chưa bao giờ sợ mắc sai lầm, chỉ sợ mất đi cô!