Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (28)
Chương 28: Bảo bối vàng ngọc nhà cậu
Sáng sớm ngày thứ hai, bị đánh thức bởi tiếng gầm rú của phi cơ trực thăng Bùi Vân Khinh.
côđứng dậy xuống giường,đitới bên cửa sổ khẽ vén rèm nhìn,thìthấymộtchiếc trực thăng màu bạc xa hoa lộng lẫyđãđáp xuốngtrênmặt cỏ.
Sáng sớm như vậy, chẳng lẽ Đường Mặc Trầm có chuyện gì gấp?
Cảm thấy lo lắng, Bùi Vân Khinhkhôngkịp thay đồ ngủđãmang dép lê chạy ra khỏi cửa phòng.
Trong phòng khách, lãoyêunhà họ Trình, Trình Thiên Hữuđangbắt chéo chân, lười biếng ngồi ởtrênghế sa lon ra lệnh cho bác Chu.
“Nấu cho tôi bát cháo trắng!”
Nghe được tiếng bước chântrênthang lầu của Bùi Vân Khinh, y chỉ cho là Đường Mặc Trầm xuống lầu, cũngkhôngquay đầu lại,thìđãmở miệng đùa cợt.
"Nghenóibảo bối vàng ngọc nhà cậu thiếu chút nữađãlấy cái mạng già của cậu, thiệt hay giả vậy?"
Bác Chu quay mặt sang nhìn, thấy là Bùi Vân Khinh, vội vàng cúi người.
"Tiểu thư!"
Nghe được hai chữ này, Trình Thiên Hữu nghiêng mắt xoay mặt, ánh mắt dừng ởtrênmặt Bùi Vân Khinh, đôi mắt đào hoa quyến rũhiệnlênmộtchút ngạc nhiên, sau đó lại hóa thành ý cười.
"Bùi nha đầu thức rồi à, lần này chú tới đúng lúc rồi!”
"Lục thúc!"
Bùi Vân Khinh cong môi, nhu thuận mở miệng.
Ở Long Thành này, hai nhà Trình, Đường vốn chính là gia tộc lớn nhất, thêm hai đứa con trai này của họ lại là kiết xuất nhất trong đám nhân tài kiệt xuất
Đường Mặc Trầm từnhỏvào quân giáo, Trình Thiên Hữuthìlại là thiên tài toán học, lúc còn học cấp haiđãdùng số tiền mừng tuổi đầu tư vào cổ phiếu kiếm rương tiền đầu tiên, từ đó về sauthìlại phất lênkhôngcó điểm dừng hôm nay yđãlà đại tỷ phú trong tayđãnắm trong tay mấy chục tỷ đô la, trong giới, y có mỹ danh là ‘Vua kinh tế’.
Hai nhà Đường, Trình là thế giao, hai người sinh cùng ngày, cùng bệnh viện, là bạn thân có thểnóibiết nhau ngay từ mới lọt lòng mẹ.
mộtlà gia nhập quân ngũ,đitheo con đường chính trị, tuổi còn trẻđãngồitrêntrí bộ trưởng, dướimộtngườitrênvạn người.
mộtlà thương nhân thiên tài trẻ tuổi, tuổi chỉ mới ba mươiđãđứng ở đỉnh cao nhất của giới tài chính, giàu nứt đổ đố vách.
Đường Mặc Trầm tính cách nội liễm, Trình Thiên Hữu lại nhanh nhẹn tinh quái, hai người đàn ông với hai cá tính cách xa nhau như thế, nhưng lại thân nhau từnhỏcho đến tận bây giờ.
Ngày thườngthìai bận việc nấy,khônggặp nhau nhiều lắm, nhưng Bùi Vân Khinh rấtrõ, hai người là bạn thân có thể sống chết vì nhau.
Trình giakhôngchỉ nhất mạch đơn truyền giống Đường gia, mà con cháu trong nhà rất đông đúc, Trình Thiên Hữu xếp thứ sáu trong nhà, vì thế Bùi Vân Khinh cũng gọi theo bối phận của Đường Mặc Trầm, gọi y là Lục thúc.
"Quả nhiên congái18 tuổi đều thay đổikhôngngờ nha, càng lớn càng xinh đẹp.” Trình Thiên Hữu cất bướcđitới, đưa tay véonhẹlên mácô, “Bộ dáng xinh đẹp này của cháu, ngay cả Lục thúc cũng muốn động tâm!"
Bùi Vân Khinh biết y chỉ làđangnóiđùa,đangmuốn mở miệng hỏi y lại đây có chuyện gì.
trênthang lầu,đãtruyền đến tiếng trách cứkhôngvui của Đường Mặc Trầm.
"Khách tới nhà vẫn còn mặc áo ngủ, còn ra thể thống gì nữa!"
Bùi Vân Khinh quay sang, quả nhiên nhìn thấy Đường Mặc Trầmđangtừtrênthang lầuđixuống,trênngười còn mặc... Áo ngủ!
anhmặc đồ ngủthìđược,côlạikhôngđược mặc?
Logic gì thế này!
Nhưng bình thườnganhluôn thức rất sớm, sao hôm nay lại trễ thế này?
Nhìn đôi mắt củaanhđỏ đầy tơ máu, sắc mặt cũngkhôngđược tốt lắm,khôngphải miệng vết thương lại nghiêm trọng đấy chứ?
Thấycôcòn thất thần bất động, ánh mắtanhkhẽ lướt qua gò má củacôđãbị Trình Thiên Hữu véo qua, Đường Mặc Trầm cau mày sâu hơn.
"Cònkhôngmauđi!"
"Nga!" Bùi Vân Khinh vội vã đáp lại, "Lục thúc, vậy các người cứ tán gẫu, cháuđithay quần áo đây!"
côxoay người lên lầu,
hai người đàn ông liền ngồi vàotrênghế sa lon. "7 giờ còn chưa rời khỏi giường, mặt trời hôm nay cũng đâu có mọc từ phía tây nhỉ!" Trình Thiên Hữu híp mắt đánh giá Đường Mặc Trầmđangngồi ở đối diện, chăm chú nhìn gương mặt mất ngủ của y, khẽ cong môi đầy trêu cợt, "Sáng sớm lại quạu quọ thế này, chẳng lẽ…khôngđược thỏa mãn nên thế?
Sáng sớm ngày thứ hai, bị đánh thức bởi tiếng gầm rú của phi cơ trực thăng Bùi Vân Khinh.
côđứng dậy xuống giường,đitới bên cửa sổ khẽ vén rèm nhìn,thìthấymộtchiếc trực thăng màu bạc xa hoa lộng lẫyđãđáp xuốngtrênmặt cỏ.
Sáng sớm như vậy, chẳng lẽ Đường Mặc Trầm có chuyện gì gấp?
Cảm thấy lo lắng, Bùi Vân Khinhkhôngkịp thay đồ ngủđãmang dép lê chạy ra khỏi cửa phòng.
Trong phòng khách, lãoyêunhà họ Trình, Trình Thiên Hữuđangbắt chéo chân, lười biếng ngồi ởtrênghế sa lon ra lệnh cho bác Chu.
“Nấu cho tôi bát cháo trắng!”
Nghe được tiếng bước chântrênthang lầu của Bùi Vân Khinh, y chỉ cho là Đường Mặc Trầm xuống lầu, cũngkhôngquay đầu lại,thìđãmở miệng đùa cợt.
"Nghenóibảo bối vàng ngọc nhà cậu thiếu chút nữađãlấy cái mạng già của cậu, thiệt hay giả vậy?"
Bác Chu quay mặt sang nhìn, thấy là Bùi Vân Khinh, vội vàng cúi người.
"Tiểu thư!"
Nghe được hai chữ này, Trình Thiên Hữu nghiêng mắt xoay mặt, ánh mắt dừng ởtrênmặt Bùi Vân Khinh, đôi mắt đào hoa quyến rũhiệnlênmộtchút ngạc nhiên, sau đó lại hóa thành ý cười.
"Bùi nha đầu thức rồi à, lần này chú tới đúng lúc rồi!”
"Lục thúc!"
Bùi Vân Khinh cong môi, nhu thuận mở miệng.
Ở Long Thành này, hai nhà Trình, Đường vốn chính là gia tộc lớn nhất, thêm hai đứa con trai này của họ lại là kiết xuất nhất trong đám nhân tài kiệt xuất
Đường Mặc Trầm từnhỏvào quân giáo, Trình Thiên Hữuthìlại là thiên tài toán học, lúc còn học cấp haiđãdùng số tiền mừng tuổi đầu tư vào cổ phiếu kiếm rương tiền đầu tiên, từ đó về sauthìlại phất lênkhôngcó điểm dừng hôm nay yđãlà đại tỷ phú trong tayđãnắm trong tay mấy chục tỷ đô la, trong giới, y có mỹ danh là ‘Vua kinh tế’.
Hai nhà Đường, Trình là thế giao, hai người sinh cùng ngày, cùng bệnh viện, là bạn thân có thểnóibiết nhau ngay từ mới lọt lòng mẹ.
mộtlà gia nhập quân ngũ,đitheo con đường chính trị, tuổi còn trẻđãngồitrêntrí bộ trưởng, dướimộtngườitrênvạn người.
mộtlà thương nhân thiên tài trẻ tuổi, tuổi chỉ mới ba mươiđãđứng ở đỉnh cao nhất của giới tài chính, giàu nứt đổ đố vách.
Đường Mặc Trầm tính cách nội liễm, Trình Thiên Hữu lại nhanh nhẹn tinh quái, hai người đàn ông với hai cá tính cách xa nhau như thế, nhưng lại thân nhau từnhỏcho đến tận bây giờ.
Ngày thườngthìai bận việc nấy,khônggặp nhau nhiều lắm, nhưng Bùi Vân Khinh rấtrõ, hai người là bạn thân có thể sống chết vì nhau.
Trình giakhôngchỉ nhất mạch đơn truyền giống Đường gia, mà con cháu trong nhà rất đông đúc, Trình Thiên Hữu xếp thứ sáu trong nhà, vì thế Bùi Vân Khinh cũng gọi theo bối phận của Đường Mặc Trầm, gọi y là Lục thúc.
"Quả nhiên congái18 tuổi đều thay đổikhôngngờ nha, càng lớn càng xinh đẹp.” Trình Thiên Hữu cất bướcđitới, đưa tay véonhẹlên mácô, “Bộ dáng xinh đẹp này của cháu, ngay cả Lục thúc cũng muốn động tâm!"
Bùi Vân Khinh biết y chỉ làđangnóiđùa,đangmuốn mở miệng hỏi y lại đây có chuyện gì.
trênthang lầu,đãtruyền đến tiếng trách cứkhôngvui của Đường Mặc Trầm.
"Khách tới nhà vẫn còn mặc áo ngủ, còn ra thể thống gì nữa!"
Bùi Vân Khinh quay sang, quả nhiên nhìn thấy Đường Mặc Trầmđangtừtrênthang lầuđixuống,trênngười còn mặc... Áo ngủ!
anhmặc đồ ngủthìđược,côlạikhôngđược mặc?
Logic gì thế này!
Nhưng bình thườnganhluôn thức rất sớm, sao hôm nay lại trễ thế này?
Nhìn đôi mắt củaanhđỏ đầy tơ máu, sắc mặt cũngkhôngđược tốt lắm,khôngphải miệng vết thương lại nghiêm trọng đấy chứ?
Thấycôcòn thất thần bất động, ánh mắtanhkhẽ lướt qua gò má củacôđãbị Trình Thiên Hữu véo qua, Đường Mặc Trầm cau mày sâu hơn.
"Cònkhôngmauđi!"
"Nga!" Bùi Vân Khinh vội vã đáp lại, "Lục thúc, vậy các người cứ tán gẫu, cháuđithay quần áo đây!"
côxoay người lên lầu,
hai người đàn ông liền ngồi vàotrênghế sa lon. "7 giờ còn chưa rời khỏi giường, mặt trời hôm nay cũng đâu có mọc từ phía tây nhỉ!" Trình Thiên Hữu híp mắt đánh giá Đường Mặc Trầmđangngồi ở đối diện, chăm chú nhìn gương mặt mất ngủ của y, khẽ cong môi đầy trêu cợt, "Sáng sớm lại quạu quọ thế này, chẳng lẽ…khôngđược thỏa mãn nên thế?