Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 299: Đấu Trí
Đoạn Tư Bình giật mình.
Sau một lúc, mới kịp phản ứng.
"Ý của ngài là, bọn họ muốn dùng cái chết của Lý Hi Quang dẫn tôi đi ra ngoài."
Đường Mặc Trầm nói đúng, nếu đối phương có khả năng làm cho Lý Hi Quang bị đâm thủng dạ dày, đương nhiên có khả năng gϊếŧ hắn.
Miễn là chất độc được thay thế bằng chất độc gây chết người, tại sao lại phải đưa hắn đến bệnh viện, sau đó lại đến mạo hiểm gϊếŧ người? Lời giải thích duy nhất là mục đích của đối phương không phải là Lý Hi Quang, mà là muốn xem cái chết của Lý Hi Quang sẽ dẫn dụ được người nào.
Đây là mục đích thực sự của đối phương.
Đường Mặc Trầm bước đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài.
"Nếu như suy đoán của tôi không sai, người gϊếŧ Lý Hi Quang đang ở bên ngoài viện."
Đoạn Tư Bình nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tôi vừa vặn muốn nhìn xem kẻ đó là ai!"
“Ngu xuẩn!” Đường Mặc Trầm quay người lại, ánh mắt sắc bén rơi xuống trên mặt anh ta, “Quên tôi đã dạy anh như thế nào? Vĩnh viễn đừng khiến chính mình trở thành bên bị động!"
Vẻ mặt Đoạn Tư Bình cứng đờ, sau đó càng thêm xấu hổ.
"Xin lỗi Bộ trưởng, chính là Tư Bình đã đường đột."
Vì đối phương muốn dẫn rắn ra khỏi hang nên chắc chắn đã giăng lưới chờ anh.
Đối phương ở trong bóng tối, Đoạn Tư Bình ở ngoài ánh sáng, hành động hấp tấp đồng nghĩa với việc tự chui đầu vào lưới.
Ai chưa từng mắc sai lầm?
Anh không phải cũng mắc bẫy của người khác sao!
Đường Mặc Trầm cau mày nhìn anh chăm chú một lúc, lại mở miệng, giọng điệu của anh đã bình tĩnh trở lại.
"Hiện tại đã bị bại lộ, ngụy trang một chút, rời khỏi bệnh viện, trở về Long Thành trước."
"Vâng, thưa Bộ trưởng!"
Đoạn Tư Bình đáp.
Đường Mặc Trầm dương cằm dặn dò lại một câu.
"Cẩn thận."
"Vâng."
Đoạn Tư Bình gật đầu, đựa lưng về phía anh, bước nhanh ra khỏi phòng bênh.
. . .
. . .
Cổng bệnh viện, trong chiếc xe phía đối diện.
Phương Mê ngồi ở băng ghế sau đưa mắt nhìn chằm chằm bệnh viện đối diện.
Một lát sau, một bóng người lướt qua bệnh viện, bước tới, ngồi vào ghế lái xe.
"Người đâu?"
Phương Mê hỏi.
Như Đường Mặc Trầm suy đoán, mục đích của Phương Mê không chỉ là Trần Hi Quang.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng vụ sát hại gia đình Thị trưởng Lâm thị Long Thành Lâm thị sẽ gây náo động cả Long Thành, thế nhưng, sự việc đã được nhẹ nhàng giải quyết.
Điều này khiến Phương Mê ý thức được người chỉ huy hành động Lôi Đình là một nhân vật lớn, rất có năng lực.
Trần Hi Quang lần này bị cố ý đưa ra khỏi ngục, mục đích, chỉ là dẫn rắn ra khỏi hang.
Điều hắn thực sự muốn kiểm tra chính là người chỉ huy chiến dịch Lôi Đình - kẻ đã thực sự gϊếŧ chết anh trai hắn.
“Xin lỗi Phương tiên sinh, tôi. . . làm mất dấu rồi!” Giọng nói có phần day dứt của người tài xế.
Trên ghế sau, Phương Mê liếc mắt.
"Ta thực không biết, anh trai ta trước kia nhìn trúng ngươi điểm gì!"
Hắn phí nhiều tâm cơ như vậy, theo dõi một người trọng yếu như vậy, người này cuối cùng lại làm mất dấu? !
Người tài xế họ Trịnh tên Kỳ, hắn vốn là thân cận cũ của Phương Ngạo, một mực trung thành với Phương Ngạo.
Khi Phương Ngạo ngồi tù, hắn đang ra ngoài làm việc vặt mà né được một kiếp.
Vì cái chết của Phương Ngạo, đám người La Sát đoàn như rắn mất đầu, những người còn lại cũng giải tán.
Trịnh Kỳ cũng liền mai danh ẩn tích, làm tài xế taxi ở Long Thành.
Phương Mê vì trả thù mà đến tìm hắn, làm thụ hả dưới trướng Phương Mê, chính là hi vọng trợ giúp Phương Mê để báo thì cho Phương Ngạo.
Trịnh Kỳ trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, "Lúc trước đều là Phương ca chiếu cố, Nhưng mà. . . Tôi tuy làm mất dấu người kia nhưng lại biết hắn là ai!"
"Ai?"
"Tổ phó của Đại bàng bay Đoạn Tư Bình."
Sau một lúc, mới kịp phản ứng.
"Ý của ngài là, bọn họ muốn dùng cái chết của Lý Hi Quang dẫn tôi đi ra ngoài."
Đường Mặc Trầm nói đúng, nếu đối phương có khả năng làm cho Lý Hi Quang bị đâm thủng dạ dày, đương nhiên có khả năng gϊếŧ hắn.
Miễn là chất độc được thay thế bằng chất độc gây chết người, tại sao lại phải đưa hắn đến bệnh viện, sau đó lại đến mạo hiểm gϊếŧ người? Lời giải thích duy nhất là mục đích của đối phương không phải là Lý Hi Quang, mà là muốn xem cái chết của Lý Hi Quang sẽ dẫn dụ được người nào.
Đây là mục đích thực sự của đối phương.
Đường Mặc Trầm bước đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài.
"Nếu như suy đoán của tôi không sai, người gϊếŧ Lý Hi Quang đang ở bên ngoài viện."
Đoạn Tư Bình nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tôi vừa vặn muốn nhìn xem kẻ đó là ai!"
“Ngu xuẩn!” Đường Mặc Trầm quay người lại, ánh mắt sắc bén rơi xuống trên mặt anh ta, “Quên tôi đã dạy anh như thế nào? Vĩnh viễn đừng khiến chính mình trở thành bên bị động!"
Vẻ mặt Đoạn Tư Bình cứng đờ, sau đó càng thêm xấu hổ.
"Xin lỗi Bộ trưởng, chính là Tư Bình đã đường đột."
Vì đối phương muốn dẫn rắn ra khỏi hang nên chắc chắn đã giăng lưới chờ anh.
Đối phương ở trong bóng tối, Đoạn Tư Bình ở ngoài ánh sáng, hành động hấp tấp đồng nghĩa với việc tự chui đầu vào lưới.
Ai chưa từng mắc sai lầm?
Anh không phải cũng mắc bẫy của người khác sao!
Đường Mặc Trầm cau mày nhìn anh chăm chú một lúc, lại mở miệng, giọng điệu của anh đã bình tĩnh trở lại.
"Hiện tại đã bị bại lộ, ngụy trang một chút, rời khỏi bệnh viện, trở về Long Thành trước."
"Vâng, thưa Bộ trưởng!"
Đoạn Tư Bình đáp.
Đường Mặc Trầm dương cằm dặn dò lại một câu.
"Cẩn thận."
"Vâng."
Đoạn Tư Bình gật đầu, đựa lưng về phía anh, bước nhanh ra khỏi phòng bênh.
. . .
. . .
Cổng bệnh viện, trong chiếc xe phía đối diện.
Phương Mê ngồi ở băng ghế sau đưa mắt nhìn chằm chằm bệnh viện đối diện.
Một lát sau, một bóng người lướt qua bệnh viện, bước tới, ngồi vào ghế lái xe.
"Người đâu?"
Phương Mê hỏi.
Như Đường Mặc Trầm suy đoán, mục đích của Phương Mê không chỉ là Trần Hi Quang.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng vụ sát hại gia đình Thị trưởng Lâm thị Long Thành Lâm thị sẽ gây náo động cả Long Thành, thế nhưng, sự việc đã được nhẹ nhàng giải quyết.
Điều này khiến Phương Mê ý thức được người chỉ huy hành động Lôi Đình là một nhân vật lớn, rất có năng lực.
Trần Hi Quang lần này bị cố ý đưa ra khỏi ngục, mục đích, chỉ là dẫn rắn ra khỏi hang.
Điều hắn thực sự muốn kiểm tra chính là người chỉ huy chiến dịch Lôi Đình - kẻ đã thực sự gϊếŧ chết anh trai hắn.
“Xin lỗi Phương tiên sinh, tôi. . . làm mất dấu rồi!” Giọng nói có phần day dứt của người tài xế.
Trên ghế sau, Phương Mê liếc mắt.
"Ta thực không biết, anh trai ta trước kia nhìn trúng ngươi điểm gì!"
Hắn phí nhiều tâm cơ như vậy, theo dõi một người trọng yếu như vậy, người này cuối cùng lại làm mất dấu? !
Người tài xế họ Trịnh tên Kỳ, hắn vốn là thân cận cũ của Phương Ngạo, một mực trung thành với Phương Ngạo.
Khi Phương Ngạo ngồi tù, hắn đang ra ngoài làm việc vặt mà né được một kiếp.
Vì cái chết của Phương Ngạo, đám người La Sát đoàn như rắn mất đầu, những người còn lại cũng giải tán.
Trịnh Kỳ cũng liền mai danh ẩn tích, làm tài xế taxi ở Long Thành.
Phương Mê vì trả thù mà đến tìm hắn, làm thụ hả dưới trướng Phương Mê, chính là hi vọng trợ giúp Phương Mê để báo thì cho Phương Ngạo.
Trịnh Kỳ trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, "Lúc trước đều là Phương ca chiếu cố, Nhưng mà. . . Tôi tuy làm mất dấu người kia nhưng lại biết hắn là ai!"
"Ai?"
"Tổ phó của Đại bàng bay Đoạn Tư Bình."