Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 292: Ảo Giác!
Đường Mặc Trầm lau nước lạnh trên mặt.
"Có lẽ!"
Nếu chỉ là phản ứng sinh lý thì không thành vấn đề, vạn nhất còn có độc dược khác, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng của anh.
"Anh cần phải xét nghiệm máu ngay bây giờ. Chúng tôi cần biết thành phần thuốc cụ thể trong máu của anh, tôi sẽ bố trí phòng cho anh ngay lập tức!"
Bùi Vân Khinh xoay người lao ra cửa, Ôn Tử Khiêm bước tới, chặn đường cô.
"Cậu nên biết thân phận của ngài ấy. . ."
Bùi Vân Khinh không đợi anh nói xong đã mở miệng.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giữ bí mật, anh. . . Anh đem âu phục cho ngài ấy che chắn một chút, nhớ đeo khẩu trang, tôi lập tức tìm chủ nhiệm Chu sắp xếp”
Đối diện với ánh mắt của cô, Ôn Tử Khiêm nhìn thấy trong đôi mắt người kia có sự điềm đạm và bình tĩnh.
Đôi mắt ấy trong veo đến mức không có nửa điểm tối.
Lúc này, Ôn Tử Khiêm chỉ có thể lựa chọn tin tưởng!
"Cảm ơn!"
Nói cảm ơn, anh ta thu lại cánh tay của mình.
Bùi Vân Khinh lao ra khỏi phòng vệ sinh, Ôn Tử Khiêm lập tức dùng tay trái tay đóng cửa lại.
Đường Mặc Trầm lấy nước lạnh hất lên mặt vài cái, lập tức đứng dậy ra lệnh.
"Lập tức điều tra rõ ràng!"
"Vâng!"
Ôn Tử Khiêm lấy điện thoại di động ra gọi điện, Đường Mặc Trầm lại cúi xuống, chui đầu vào dòng nước lạnh.
Trên hành lang.
Bùi Vân Khinh đang vội vàng tới văn phòng, chủ nhiệm Chu cũng tình cờ đang tìm cô, nhìn thấy cô liền chào hỏi.
"Bác sĩ Đường, tôi đang tìm cậu, mau ăn một chút. . ."
Không nói một lời, Bùi Vân Khinh kéo anh ta chạy đi, một đường chạy đến phòng tắmvệ sinh nam, gõ gõ cửa
"Tôi là bác sĩ vừa rồi, mở cửa!"
Ôn Tử Khiêm vừa mở cửa, cô liền kéo giám đốc Chu đi vào.
"Đây là Đường bộ trưởng của Bộ quốc phòng. Anh ấy bị trúng độc. Chúng ta cần đưa anh ta đến phòng bệnh ngay lập tức để kiểm tra độc dược!"
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm, ánh mắt của chủ nhiệm Chu có chút căng thẳng.
Sau vài giây, anh nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
"Phía đông có một khu VIP trống,tôi đưa mọi người qua đó!"
Chuyện liên quan đến nhân vật lớn như vậy, chủ nhiệm Chu cũng không dám lơ là.
Khu VIP này phục vụ các vị lãnh đạo vào các ngày trong tuần, vừa hay hai ngày này bỏ trống, hoàn cảnh cùng trang thiết bị đều tốt, đặc biệt là vị trí tương đối thanh tĩnh.
Đưa mọi người đến phòng bệnh, chủ nhiệm Chu lập tức mở miệng.
"Tôi. . .Tôi lập tức sẽ gọi điện thoại viện trưởng!"
“Không cần!” Ôn Tử Khiêm nhíu mày, giọng điệu cùng vẻ mặt thay đổi trở nên nghiêm nghị, “Bộ trưởng có thân phận đặc biệt. Chuyện này càng ít người biết càng tốt!
“Được, được rồi!” Chủ nhiệm Chu vộithử máu, đỡ cánh tay Đường Mặc Trầm.
Đường Mặc Trầm ngồi trên giường bệnh nhìn đôi mắt lộ ra ngoài lớp khẩu trang, càng nhìn càng thấy người trước mặt vô cùng quen thuộc, bóng dáng Bùi Vân Khinh bất giác hiện lên trong tâm trí anh. . .
Sự tỉnh táo vừa được khôi phục nhờ nước lạnh đang dần tản bớt.
Anh thực sự muốn. . .
Không!
Hắn là nam nhân, sao có thể là Vân Khinh của anh?
Chất độc hẳn đã khiến anh bị ảo giác.
Chất độc đáng chết
Nghiến răng, anh cố gắng kiềm chế bản thân, nhìn sang chỗ khác.
Bùi Vân Khinh đưa mẫu máu cho chủ nhiệm Chu, "Ngài đích thân đi một chuyến đến phòng xét nghiệm để họ làm xét nghiệm ngay, càng sớm càng tốt!"
Việc trọng đại, chủ nhiệm Chu làm sao dám lơ là, lấy mẫu máu xong, xoay người lao ra khỏi phòng bệnh.
Bùi Vân Khinh nắm lấy ống nghe, đưa tay đỡ lấy vai anh.
"Tôi giúp anh kiểm tra nhịp tim cùng. . ."
Trong không khí, có một hơi thở nhàn nhạt - hơi thở quen thuộc của anh.
Đường Mặc Trầm giật mình ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh, Bùi Vân Khinh không kịp dời đi.
"Có lẽ!"
Nếu chỉ là phản ứng sinh lý thì không thành vấn đề, vạn nhất còn có độc dược khác, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng của anh.
"Anh cần phải xét nghiệm máu ngay bây giờ. Chúng tôi cần biết thành phần thuốc cụ thể trong máu của anh, tôi sẽ bố trí phòng cho anh ngay lập tức!"
Bùi Vân Khinh xoay người lao ra cửa, Ôn Tử Khiêm bước tới, chặn đường cô.
"Cậu nên biết thân phận của ngài ấy. . ."
Bùi Vân Khinh không đợi anh nói xong đã mở miệng.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giữ bí mật, anh. . . Anh đem âu phục cho ngài ấy che chắn một chút, nhớ đeo khẩu trang, tôi lập tức tìm chủ nhiệm Chu sắp xếp”
Đối diện với ánh mắt của cô, Ôn Tử Khiêm nhìn thấy trong đôi mắt người kia có sự điềm đạm và bình tĩnh.
Đôi mắt ấy trong veo đến mức không có nửa điểm tối.
Lúc này, Ôn Tử Khiêm chỉ có thể lựa chọn tin tưởng!
"Cảm ơn!"
Nói cảm ơn, anh ta thu lại cánh tay của mình.
Bùi Vân Khinh lao ra khỏi phòng vệ sinh, Ôn Tử Khiêm lập tức dùng tay trái tay đóng cửa lại.
Đường Mặc Trầm lấy nước lạnh hất lên mặt vài cái, lập tức đứng dậy ra lệnh.
"Lập tức điều tra rõ ràng!"
"Vâng!"
Ôn Tử Khiêm lấy điện thoại di động ra gọi điện, Đường Mặc Trầm lại cúi xuống, chui đầu vào dòng nước lạnh.
Trên hành lang.
Bùi Vân Khinh đang vội vàng tới văn phòng, chủ nhiệm Chu cũng tình cờ đang tìm cô, nhìn thấy cô liền chào hỏi.
"Bác sĩ Đường, tôi đang tìm cậu, mau ăn một chút. . ."
Không nói một lời, Bùi Vân Khinh kéo anh ta chạy đi, một đường chạy đến phòng tắmvệ sinh nam, gõ gõ cửa
"Tôi là bác sĩ vừa rồi, mở cửa!"
Ôn Tử Khiêm vừa mở cửa, cô liền kéo giám đốc Chu đi vào.
"Đây là Đường bộ trưởng của Bộ quốc phòng. Anh ấy bị trúng độc. Chúng ta cần đưa anh ta đến phòng bệnh ngay lập tức để kiểm tra độc dược!"
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm, ánh mắt của chủ nhiệm Chu có chút căng thẳng.
Sau vài giây, anh nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
"Phía đông có một khu VIP trống,tôi đưa mọi người qua đó!"
Chuyện liên quan đến nhân vật lớn như vậy, chủ nhiệm Chu cũng không dám lơ là.
Khu VIP này phục vụ các vị lãnh đạo vào các ngày trong tuần, vừa hay hai ngày này bỏ trống, hoàn cảnh cùng trang thiết bị đều tốt, đặc biệt là vị trí tương đối thanh tĩnh.
Đưa mọi người đến phòng bệnh, chủ nhiệm Chu lập tức mở miệng.
"Tôi. . .Tôi lập tức sẽ gọi điện thoại viện trưởng!"
“Không cần!” Ôn Tử Khiêm nhíu mày, giọng điệu cùng vẻ mặt thay đổi trở nên nghiêm nghị, “Bộ trưởng có thân phận đặc biệt. Chuyện này càng ít người biết càng tốt!
“Được, được rồi!” Chủ nhiệm Chu vộithử máu, đỡ cánh tay Đường Mặc Trầm.
Đường Mặc Trầm ngồi trên giường bệnh nhìn đôi mắt lộ ra ngoài lớp khẩu trang, càng nhìn càng thấy người trước mặt vô cùng quen thuộc, bóng dáng Bùi Vân Khinh bất giác hiện lên trong tâm trí anh. . .
Sự tỉnh táo vừa được khôi phục nhờ nước lạnh đang dần tản bớt.
Anh thực sự muốn. . .
Không!
Hắn là nam nhân, sao có thể là Vân Khinh của anh?
Chất độc hẳn đã khiến anh bị ảo giác.
Chất độc đáng chết
Nghiến răng, anh cố gắng kiềm chế bản thân, nhìn sang chỗ khác.
Bùi Vân Khinh đưa mẫu máu cho chủ nhiệm Chu, "Ngài đích thân đi một chuyến đến phòng xét nghiệm để họ làm xét nghiệm ngay, càng sớm càng tốt!"
Việc trọng đại, chủ nhiệm Chu làm sao dám lơ là, lấy mẫu máu xong, xoay người lao ra khỏi phòng bệnh.
Bùi Vân Khinh nắm lấy ống nghe, đưa tay đỡ lấy vai anh.
"Tôi giúp anh kiểm tra nhịp tim cùng. . ."
Trong không khí, có một hơi thở nhàn nhạt - hơi thở quen thuộc của anh.
Đường Mặc Trầm giật mình ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh, Bùi Vân Khinh không kịp dời đi.