Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 281: Mục Đích
Trong lòng sóng to gió lớn nhưng trên mặt Bùi Vân Khinh lại vẫn bình tĩnh không chút cảm xúc.
"Trong kỳ nghỉ hè, tôi làʍ ŧìиɦ nguyện viên ở Bệnh Viện Đệ Nhất."
Phương Mê không phải là bệnh nhân của cô, cũng không phải là người nhà bệnh nhân của cô, với lại. . . Ngay cả Thư Thu Dao cũng không nhận ra cô, đối phương hẳn là cũng không có khả năng nhận ra cô.
"Trách không được!" Phương Mê cười một tiếng, “Tôi lúc ấy ở ngoài bệnh viện chờ, lúc qua đường, cô đi ngang qua xe của tôi.”
Khi anh ta nhìn thấy cô trong yến hội lần đó, anh đã suy nghĩ về việc mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu.
Bây giờ, cuối cùng cũng đã tìm ra.
Bùi Vân Khinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu ra.
"Tôi nhớ rồi, lúc anh còn dừng xe, để tôi đi trước!"
Hôm đó, người đàn ông mắt bạc đở trên cổ cô, để lại dấu vết để uy hiếp.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó, Bùi Vân Khinh cũng là khắc sâu ấn tượng.
“Không sai!” Phương Mê cười đáp.
Chẳng trách, hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Thì ra là thế!
Lúc này, xe đã lái vào thành phố.
Bùi Vân Khinh liếc nhìn con đường bên ngoài.
"Lái xe tiên sinh, xin hãy dừng lại ở phía trước."
Tài xế tấp xe dừng lại giúp Bùi Vân Khinh đỡ vali xuống, Phương Mê cũng xuống xe, lịch sự chào tạm biệt.
Hai người, không ai muốn thông tin liên lạc của nhau.
Bùi Vân Khinh kéo hành lý về khách sạn, Phương Mê ngồi trở lại ghế sau xe.
Đóng cửa lại, tài xế cho xe khởi động lại.
"Khách sạn của ngài đều đã an bài xong, bây giờ ngài có muốn qua đó không?"
Ở ghế sau, Phương Mê ánh mắt chuyển lạnh.
"Trần Hi Quang ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện nhân dân của thành phố."
Lái xe lấy bản đồ trong hộp đựng đồ, đưa cho anh ta.
Trên bản đồ, địa chỉ của Bệnh viện Nhân dân thành phố Hải đã được đánh dấu.
Bệnh viện này là một trong những bệnh viện lớn nhất của thành phố Hải, nằm ở trung tâm thành phố Hải, giao thông xung quanh rất thuận tiện.
Phương Mê cầm lấy bản đồ, nhìn kỹ.
"Ngài bây giờ đi bệnh viện hay. . ." Người lái xe hỏi.
Phương Mê giơ tay phải lên, gập bản đồ trong tay.
"Về khách sạn trước!"
. . .
. . .
Trong phòng khách sạn.
Bùi Vân Khinh vừa mới tắm xong, thay quần áo nam, đứng trước tấm gương soi kĩ từ đầu đến chân bant thân xác minh một chút, xác định không có cái gì chỗ sơ suất, lúc này mới cầm tài liệu rời khỏi khách sạn.
Một chiếc taxi dừng ở bên đường, cô thấp giọng nói ra địa điểm.
"Bệnh viện nhân dân thành phố."
Xe taxi dừng ở tầng dưới của bệnh viện, Bùi Vân Khinh xách cặp xuống xe, đi vào trong viện, đến lầu bốn của khoa ngoại tổng quát.
Khi cô bước đến trạm y tá, mỉm cười.
"Xin hỏi chủ nhiệm Chu có ở đây không? Tôi là bác sĩ Đường của Bệnh Viện Đệ Nhất Long Thành."
"Chủ nhiệm Chu đang ở trong phường, tôi sẽ đưa ngài đến đó."
Y tá lịch sự dẫn cô đến một gian ngoài phòng bệnh, ra hiệu cho cô đợi một lát, người liền đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy vệ sĩ canh giữ ở cửa, Bùi Vân Khinh hơi nhướng mày.
Lúc này, chủ nhiệm Chu đã tươi cười từ phòng bệnh bước ra.
"Đường tiên sinh, nghe đại danh đã lâu."
Sau cuộc hàn huyên đơn giản, anh ta mỉm cười, mời Bùi Vân Khinh vào phòng làm việc của mình.
Hai người vừa rời đi.
Một người đàn ông cao lớn mặc trang phục giản dị màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, liền từ trên cầu thang đi tới.
Nhìn xung quanh, người đàn ông đi chậm rãi đi vào hành lang, đi ngang qua phòng bệnh có vệ sĩ bảo vệ.
Hắn ta dừng lại, đưa tay trái lên môi và ho nhẹ hai cái.
Trong cổ tay áo của bộ quần áo thường ngày màu đen, một góc của chiếc đồng hồ cũ kỹ lộ ra.
Ánh mắt xuyên qua cánh cửa phòng bệnh khép hờ, dừng lại trên khuôn mặt người trong phòng bệnh một chút, đôi mắt bạc ẩn sau cặp kính râm lạnh lùng nheo lại.
"Trong kỳ nghỉ hè, tôi làʍ ŧìиɦ nguyện viên ở Bệnh Viện Đệ Nhất."
Phương Mê không phải là bệnh nhân của cô, cũng không phải là người nhà bệnh nhân của cô, với lại. . . Ngay cả Thư Thu Dao cũng không nhận ra cô, đối phương hẳn là cũng không có khả năng nhận ra cô.
"Trách không được!" Phương Mê cười một tiếng, “Tôi lúc ấy ở ngoài bệnh viện chờ, lúc qua đường, cô đi ngang qua xe của tôi.”
Khi anh ta nhìn thấy cô trong yến hội lần đó, anh đã suy nghĩ về việc mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu.
Bây giờ, cuối cùng cũng đã tìm ra.
Bùi Vân Khinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu ra.
"Tôi nhớ rồi, lúc anh còn dừng xe, để tôi đi trước!"
Hôm đó, người đàn ông mắt bạc đở trên cổ cô, để lại dấu vết để uy hiếp.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó, Bùi Vân Khinh cũng là khắc sâu ấn tượng.
“Không sai!” Phương Mê cười đáp.
Chẳng trách, hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Thì ra là thế!
Lúc này, xe đã lái vào thành phố.
Bùi Vân Khinh liếc nhìn con đường bên ngoài.
"Lái xe tiên sinh, xin hãy dừng lại ở phía trước."
Tài xế tấp xe dừng lại giúp Bùi Vân Khinh đỡ vali xuống, Phương Mê cũng xuống xe, lịch sự chào tạm biệt.
Hai người, không ai muốn thông tin liên lạc của nhau.
Bùi Vân Khinh kéo hành lý về khách sạn, Phương Mê ngồi trở lại ghế sau xe.
Đóng cửa lại, tài xế cho xe khởi động lại.
"Khách sạn của ngài đều đã an bài xong, bây giờ ngài có muốn qua đó không?"
Ở ghế sau, Phương Mê ánh mắt chuyển lạnh.
"Trần Hi Quang ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện nhân dân của thành phố."
Lái xe lấy bản đồ trong hộp đựng đồ, đưa cho anh ta.
Trên bản đồ, địa chỉ của Bệnh viện Nhân dân thành phố Hải đã được đánh dấu.
Bệnh viện này là một trong những bệnh viện lớn nhất của thành phố Hải, nằm ở trung tâm thành phố Hải, giao thông xung quanh rất thuận tiện.
Phương Mê cầm lấy bản đồ, nhìn kỹ.
"Ngài bây giờ đi bệnh viện hay. . ." Người lái xe hỏi.
Phương Mê giơ tay phải lên, gập bản đồ trong tay.
"Về khách sạn trước!"
. . .
. . .
Trong phòng khách sạn.
Bùi Vân Khinh vừa mới tắm xong, thay quần áo nam, đứng trước tấm gương soi kĩ từ đầu đến chân bant thân xác minh một chút, xác định không có cái gì chỗ sơ suất, lúc này mới cầm tài liệu rời khỏi khách sạn.
Một chiếc taxi dừng ở bên đường, cô thấp giọng nói ra địa điểm.
"Bệnh viện nhân dân thành phố."
Xe taxi dừng ở tầng dưới của bệnh viện, Bùi Vân Khinh xách cặp xuống xe, đi vào trong viện, đến lầu bốn của khoa ngoại tổng quát.
Khi cô bước đến trạm y tá, mỉm cười.
"Xin hỏi chủ nhiệm Chu có ở đây không? Tôi là bác sĩ Đường của Bệnh Viện Đệ Nhất Long Thành."
"Chủ nhiệm Chu đang ở trong phường, tôi sẽ đưa ngài đến đó."
Y tá lịch sự dẫn cô đến một gian ngoài phòng bệnh, ra hiệu cho cô đợi một lát, người liền đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy vệ sĩ canh giữ ở cửa, Bùi Vân Khinh hơi nhướng mày.
Lúc này, chủ nhiệm Chu đã tươi cười từ phòng bệnh bước ra.
"Đường tiên sinh, nghe đại danh đã lâu."
Sau cuộc hàn huyên đơn giản, anh ta mỉm cười, mời Bùi Vân Khinh vào phòng làm việc của mình.
Hai người vừa rời đi.
Một người đàn ông cao lớn mặc trang phục giản dị màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, liền từ trên cầu thang đi tới.
Nhìn xung quanh, người đàn ông đi chậm rãi đi vào hành lang, đi ngang qua phòng bệnh có vệ sĩ bảo vệ.
Hắn ta dừng lại, đưa tay trái lên môi và ho nhẹ hai cái.
Trong cổ tay áo của bộ quần áo thường ngày màu đen, một góc của chiếc đồng hồ cũ kỹ lộ ra.
Ánh mắt xuyên qua cánh cửa phòng bệnh khép hờ, dừng lại trên khuôn mặt người trong phòng bệnh một chút, đôi mắt bạc ẩn sau cặp kính râm lạnh lùng nheo lại.