Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 277: Ngẫu Nhiên Gặp
Trên vai, cảm giác man mát.
Đó là môi của anh đang hôn lên bả vai cô.
Trên da thịt, cảm giác nóng hổi.
Đó là bàn tay của anh đang đặt trên da thịt của cô.
Hai chân như nhũn ra, Bùi Vân Khinh gần như không thể đứng vững, hai tay nâng lên, chống vào tường kính trước mặt để giữ thăng bằng.
Ngực dán vào lưng cô, môi cùng lòng bàn tay của anh vẫn như cũ, ở trên người cô mà bừa bãu tàn phá.
Những giọt nước phun ra từ vòi hoa sen, bắn tung tóe lên tóc và cơ thể của cả hai người. . .
Từng giọt nước theo tóc cùng da thịt mà chảy xuống trên mặt đất, theo đó mà chảy xuống đến chỗ thoát nước.
Hơi nóng bốc lên, đem cửa kính pha lê nhuộm thành mờ ảo không rõ, chỉ thấy mơ hồ có hai thân ảnh triền miên với nhau.
. . .
Bởi vì mãi muộn mới đặt vé nên Bùi Vân Khinh chỉ mua được một tấm vé tàu cao tốc trong khoang hạng hai.
Đem xe dừng ở bãi đỗ xe lân cận nhà xe, cô dùng chứng minh thư thành công vượt qua vòng kiểm tra an ninh rồi nhanh chóng đem vali chạy lên tàu.
Trong tàu đã chật kín hành khách.
Tìm được ghế ngồi của mình, thu xếp hành lý cẩn thận, Bùi Vân Khinh ngồi xuống bên cửa sổ, lấy khăn bịt mắt từ trong túi nhỏ ra, đeo lên mặt.
Tối hôm qua bị Đường Mặc Trầm chơi đùa quá mức,vừa vặn lợi dụng thời gian ở trên tàu để ngủ bù.
Khoảng cách đến nơi chưa đầy một tiếng đồng hồ, Bùi Vân Khinh đã tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Nhìn thời gian, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cuối khoang, chuẩn bị rửa mặt bằng nước lạnh cho sảng khoái.
Vừa mới vục nước lên, lại nghe thấy loa trong khoang tàu vang lên.
"Hành khách xin lưu ý có một hành khách lớn tuổi trong khoang số bị ngất xỉu cần được cấp cứu khẩn cấp. Nếu hành khách nào là nhân viên y tế, hãy đến khoang số 9 ngay lập tức. . ."
Bùi Vân Khinh mở cửa phòng vệ sinh, nước trên tay cũng chưa kịp lau, người liền nhanh chóng bước ra chạy qua khoang số 9.
Chạy qua khoang số 9, quả nhiên thấy một vòng người vây giữa khoang, Bùi Vân Khinh lên tiếng.
"Xin nhường đường, tôi là sinh viên trường y!"
Nghe được cô là sinh viên trường y, một số hành khách vội vàng nhường ra một lối đi nhỏ.
Bùi Vân Khinh chen vào trong đám người, chỉ thấy một bà cụ tóc bạc đang nằm nghiêng trên mặt đất, cô nhân viên cùng hai người khác đang cố gắng câu thông.
Bà cụ mắt hé mở, nhưng dù mọi người gọi bà như thế nào, bà cũng chỉ run rẩy mím môi, không hề phát ra tiếng động.
Bùi Vân Khinh lo lắng hét lên khi thấy có người đưa tay ra đỡ vai bà cụ.
"Đừng động vào bà ấy!"
Trước khi nguyên nhân của tình trạng hôn mê được xác định, các hành động hấp tấp có khả năng gây ra tổn thương không thể phục hồi cho người bị thương.
Nhanh chân chạy về phía trước, cô nhanh chóng tách mí mắt bà cụ ra xem xét một lượt, sau đó lấy điện thoại ra bật đèn pin lên để thử phản ứng ánh sáng.
Con ngươi có chút phản ứng với ánh sáng, một bên môi nghiêng lệch, rõ ràng có dấu hiệu nôn mửa. . .
Đủ các loại dấu hiệu khác nhau cho thấy, đây rõ ràng là một cơn xuất huyết não đột ngột của người cao tuổi.
"Có người nhà của bà ấy ở đây không?"
Bốn phía, không ai phản hồi.
Lúc này, người soát vé cũng chạy đến cùng với hai nhân viên.
"Bà ấy thế nào?"
“Xuất huyết não cần liên hệ ngay với bệnh viện và yêu cầu xe cấp cứu chờ ở ga, trước khi tàu vào ga, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bà ấy lấy lại nhịp thở.
Bùi Vân Khinh cất điện thoại, một tay chống cằm bà cụ, một tay thò vào miệng bà cụ, đem dị vật bên trong lấy ra.
"Tôi là bác sĩ, tôi đến giúp đỡ!"
Cùng với một giọng nam du dương, một người đã ngồi xổm xuống đối diện với cô.
Sau đó, hai lòng bàn tay trắng nõn và mảnh mai duỗi ra giúp cô vững vàng đỡ lấy đầu bà cụ.
Đó là môi của anh đang hôn lên bả vai cô.
Trên da thịt, cảm giác nóng hổi.
Đó là bàn tay của anh đang đặt trên da thịt của cô.
Hai chân như nhũn ra, Bùi Vân Khinh gần như không thể đứng vững, hai tay nâng lên, chống vào tường kính trước mặt để giữ thăng bằng.
Ngực dán vào lưng cô, môi cùng lòng bàn tay của anh vẫn như cũ, ở trên người cô mà bừa bãu tàn phá.
Những giọt nước phun ra từ vòi hoa sen, bắn tung tóe lên tóc và cơ thể của cả hai người. . .
Từng giọt nước theo tóc cùng da thịt mà chảy xuống trên mặt đất, theo đó mà chảy xuống đến chỗ thoát nước.
Hơi nóng bốc lên, đem cửa kính pha lê nhuộm thành mờ ảo không rõ, chỉ thấy mơ hồ có hai thân ảnh triền miên với nhau.
. . .
Bởi vì mãi muộn mới đặt vé nên Bùi Vân Khinh chỉ mua được một tấm vé tàu cao tốc trong khoang hạng hai.
Đem xe dừng ở bãi đỗ xe lân cận nhà xe, cô dùng chứng minh thư thành công vượt qua vòng kiểm tra an ninh rồi nhanh chóng đem vali chạy lên tàu.
Trong tàu đã chật kín hành khách.
Tìm được ghế ngồi của mình, thu xếp hành lý cẩn thận, Bùi Vân Khinh ngồi xuống bên cửa sổ, lấy khăn bịt mắt từ trong túi nhỏ ra, đeo lên mặt.
Tối hôm qua bị Đường Mặc Trầm chơi đùa quá mức,vừa vặn lợi dụng thời gian ở trên tàu để ngủ bù.
Khoảng cách đến nơi chưa đầy một tiếng đồng hồ, Bùi Vân Khinh đã tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Nhìn thời gian, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cuối khoang, chuẩn bị rửa mặt bằng nước lạnh cho sảng khoái.
Vừa mới vục nước lên, lại nghe thấy loa trong khoang tàu vang lên.
"Hành khách xin lưu ý có một hành khách lớn tuổi trong khoang số bị ngất xỉu cần được cấp cứu khẩn cấp. Nếu hành khách nào là nhân viên y tế, hãy đến khoang số 9 ngay lập tức. . ."
Bùi Vân Khinh mở cửa phòng vệ sinh, nước trên tay cũng chưa kịp lau, người liền nhanh chóng bước ra chạy qua khoang số 9.
Chạy qua khoang số 9, quả nhiên thấy một vòng người vây giữa khoang, Bùi Vân Khinh lên tiếng.
"Xin nhường đường, tôi là sinh viên trường y!"
Nghe được cô là sinh viên trường y, một số hành khách vội vàng nhường ra một lối đi nhỏ.
Bùi Vân Khinh chen vào trong đám người, chỉ thấy một bà cụ tóc bạc đang nằm nghiêng trên mặt đất, cô nhân viên cùng hai người khác đang cố gắng câu thông.
Bà cụ mắt hé mở, nhưng dù mọi người gọi bà như thế nào, bà cũng chỉ run rẩy mím môi, không hề phát ra tiếng động.
Bùi Vân Khinh lo lắng hét lên khi thấy có người đưa tay ra đỡ vai bà cụ.
"Đừng động vào bà ấy!"
Trước khi nguyên nhân của tình trạng hôn mê được xác định, các hành động hấp tấp có khả năng gây ra tổn thương không thể phục hồi cho người bị thương.
Nhanh chân chạy về phía trước, cô nhanh chóng tách mí mắt bà cụ ra xem xét một lượt, sau đó lấy điện thoại ra bật đèn pin lên để thử phản ứng ánh sáng.
Con ngươi có chút phản ứng với ánh sáng, một bên môi nghiêng lệch, rõ ràng có dấu hiệu nôn mửa. . .
Đủ các loại dấu hiệu khác nhau cho thấy, đây rõ ràng là một cơn xuất huyết não đột ngột của người cao tuổi.
"Có người nhà của bà ấy ở đây không?"
Bốn phía, không ai phản hồi.
Lúc này, người soát vé cũng chạy đến cùng với hai nhân viên.
"Bà ấy thế nào?"
“Xuất huyết não cần liên hệ ngay với bệnh viện và yêu cầu xe cấp cứu chờ ở ga, trước khi tàu vào ga, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bà ấy lấy lại nhịp thở.
Bùi Vân Khinh cất điện thoại, một tay chống cằm bà cụ, một tay thò vào miệng bà cụ, đem dị vật bên trong lấy ra.
"Tôi là bác sĩ, tôi đến giúp đỡ!"
Cùng với một giọng nam du dương, một người đã ngồi xổm xuống đối diện với cô.
Sau đó, hai lòng bàn tay trắng nõn và mảnh mai duỗi ra giúp cô vững vàng đỡ lấy đầu bà cụ.