Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 276: Gia Hỏa Này Làm Sao Càng Ngày Càng Lưu Manh!
Một nụ hôn sâu bá đạo mà mạnh mẽ, đem cô hôn đến hơi thở hổn hển, đôi môi căng mọng, cả người mềm mại tựa vào trong người anh, Đường Mặc Trầm mới buông ra, nhìn vào mắt cô.
"Tối thứ sáu, nhất định phải trở về, hứa với anh!"
Cô thở hào hển và giơ tay phải lên.
" Em hứa!"
Anh dựng thẳng người cô lên, lại đưa tay lên vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô.
"Lần sau, thời điểm chưa chuẩn bị xong, đừng trêu chọc anh!"
Nếu không phải vì biết hành lý của cô vẫn chưa chuẩn bị, anh nhất định sẽ ném cô xuống giường lớn của mình ngat bây giờ.
Người đã lớn như thế còn bị. . . Đánh mông
Bùi Vân Khinh khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
"Em. . . Em nào có ?!"
Đường Mặc Trầm ngẩng mặt lên khỏi tập tài liệu và nheo mắt một cách nguy hiểm.
"Không có? !"
"Có có có!"
Bùi Vân Khinh nhanh chóng lùi lại hai bước, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của anh.
"Vậy em sẽ không quấy rầy công việc của chú nhỏ nữa, em đi thu dọn đồ đạc trước."
Cô chạy đến cửa thư phòng, vừa nắm được tay nắm cửa, cô lại nghe thấy giọng nói của anh ở phía sau.
"Thu dọn đồ đạc xong, vào trong phòng đợi anh!"
Bùi Vân Khinh không nói nên lời.
Chắc chắn, khoản nợ thịt này là không thể thoát được!
Trở lại phòng, cô lập tức chui vào phòng tắm, dùng điện thoại di động của Đường Thất bấm điện thoại cho Vương An, nói rõ mình có thể đến đó.
"Được, vậy tôi lập tức để họ đặt vé máy bay."
“Không cần!” Bùi Vân Khinh vội vàng từ chối, “Tôi sợ độ cao, cứ đặt vé đường sắt cao tốc là được.”
Cô đã sử dụng danh tính giả trong bệnh viện, nếu đặt vé máy bay sẽ bị lộ ngay.
Hơn nữa, ngày mai Đường Mặc Trầm cũng sẽ đi ra ngoài thành phố, lần này đi làm việc công, nhất định phải đi máy bay.
Nếu bị anh ta bắt gặp ở sân bay, đến lúc đó cô chết chắc.
"Được, vậy tôi sẽ cho người đặt vé đường sắt cao tốc cho cậu."
"Tôi đã đặt trước vé tàu cao tốc và khách sạn rồi. Về sau thanh toán lại cho tôi là được."
Bây giờ cứ ứng phó như vậy trước, về sau cứ nói bị mất vé xe liền có thể qua được ải này mà thông qua hải quan cùng bệnh viện.
"Vậy thì tốt, về sau tôi thanh toán lại cho cậu."
Vương An cũng không nghĩ nhiều, căn dặn cô vài câu rồi cúp điện thoại.
Bùi Vân Khinh cất điện thoại di động, từ trong tủ lấy ra vài bộ quần áo nam nhét vào đáy vali, lại để lên hai bộ quần áo nữ, đồ dùng hàng ngày, tài liệu, điện thoại di động dự phòng, bộ sạc. . .
Cẩn thận kiểm tra một lần, xác định hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó cô khóa vali và đẩy nó vào góc phòng.
Đi vào phòng ngủ chính, trước tiên cô đi vào phòng quần áo, chọn một bộ đồ ngủ, cầm theo áo ngủ vào trong phòng tắm.
Vừa gội đầu xong, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Đường Mặc Trầm bước vào.
Bùi Vân Khinh lo lắng dừng lại, đưa tay ôm ngực.
"Ưm, em. . . Em còn chưa tắm xong!"
"Ừ!"
Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng đáp lại, thu hồi ánh mắt, đứng ở bồn rửa tay, lấy bàn chải đánh răng ra.
Anh làm sao. . . Lại không rời đi!
Bùi Vân Khinh đang đứng dưới vòi hoa sen, tắm cũng không được, không tắm cũng không xong.
Nhấc mắt lên, nhìn cô trong gương, Đường Mặc Trầm nhẹ giọng nói.
"Đợi anh giúp em?"
Cô lúng túng xấu hổ.
Gia hỏa này làm sao càng ngày càng lưu manh!
"Đương nhiên. . . Đương nhiên không phải!"
Cô thực sự không có dũng khí để đối mặt với anh lúc này, lúc này lại không thể mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Do dự vài giây, cô quay lại, đứng dưới vòi hoa sen, quay lưng về phía anh.
Làm bộ gội đầu, mắt lặng lẽ quan sát từ kẽ hở trên tóc.
Anh đang đánh răng.
Anh đã đánh răng xong.
Anh đang cởϊ qυầи áo.
Cởi!
Quần!
Áo!
Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Phi lễ chớ nhìn, ngày mai còn phải giải phẫu, cô không muốn bị đau mắt hột.
. . .
"Nhìn đủ chưa?"
Sau lưng anh, giọng nói có phần tùy ý của Đường Mặc Trầm vang lên.
Bùi Vân Khinh nhìn chằm chằm bức tường, khóe miệng cứng đờ.
"Ai thèm nhìn anh? !"
"Tối thứ sáu, nhất định phải trở về, hứa với anh!"
Cô thở hào hển và giơ tay phải lên.
" Em hứa!"
Anh dựng thẳng người cô lên, lại đưa tay lên vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô.
"Lần sau, thời điểm chưa chuẩn bị xong, đừng trêu chọc anh!"
Nếu không phải vì biết hành lý của cô vẫn chưa chuẩn bị, anh nhất định sẽ ném cô xuống giường lớn của mình ngat bây giờ.
Người đã lớn như thế còn bị. . . Đánh mông
Bùi Vân Khinh khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
"Em. . . Em nào có ?!"
Đường Mặc Trầm ngẩng mặt lên khỏi tập tài liệu và nheo mắt một cách nguy hiểm.
"Không có? !"
"Có có có!"
Bùi Vân Khinh nhanh chóng lùi lại hai bước, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của anh.
"Vậy em sẽ không quấy rầy công việc của chú nhỏ nữa, em đi thu dọn đồ đạc trước."
Cô chạy đến cửa thư phòng, vừa nắm được tay nắm cửa, cô lại nghe thấy giọng nói của anh ở phía sau.
"Thu dọn đồ đạc xong, vào trong phòng đợi anh!"
Bùi Vân Khinh không nói nên lời.
Chắc chắn, khoản nợ thịt này là không thể thoát được!
Trở lại phòng, cô lập tức chui vào phòng tắm, dùng điện thoại di động của Đường Thất bấm điện thoại cho Vương An, nói rõ mình có thể đến đó.
"Được, vậy tôi lập tức để họ đặt vé máy bay."
“Không cần!” Bùi Vân Khinh vội vàng từ chối, “Tôi sợ độ cao, cứ đặt vé đường sắt cao tốc là được.”
Cô đã sử dụng danh tính giả trong bệnh viện, nếu đặt vé máy bay sẽ bị lộ ngay.
Hơn nữa, ngày mai Đường Mặc Trầm cũng sẽ đi ra ngoài thành phố, lần này đi làm việc công, nhất định phải đi máy bay.
Nếu bị anh ta bắt gặp ở sân bay, đến lúc đó cô chết chắc.
"Được, vậy tôi sẽ cho người đặt vé đường sắt cao tốc cho cậu."
"Tôi đã đặt trước vé tàu cao tốc và khách sạn rồi. Về sau thanh toán lại cho tôi là được."
Bây giờ cứ ứng phó như vậy trước, về sau cứ nói bị mất vé xe liền có thể qua được ải này mà thông qua hải quan cùng bệnh viện.
"Vậy thì tốt, về sau tôi thanh toán lại cho cậu."
Vương An cũng không nghĩ nhiều, căn dặn cô vài câu rồi cúp điện thoại.
Bùi Vân Khinh cất điện thoại di động, từ trong tủ lấy ra vài bộ quần áo nam nhét vào đáy vali, lại để lên hai bộ quần áo nữ, đồ dùng hàng ngày, tài liệu, điện thoại di động dự phòng, bộ sạc. . .
Cẩn thận kiểm tra một lần, xác định hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó cô khóa vali và đẩy nó vào góc phòng.
Đi vào phòng ngủ chính, trước tiên cô đi vào phòng quần áo, chọn một bộ đồ ngủ, cầm theo áo ngủ vào trong phòng tắm.
Vừa gội đầu xong, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Đường Mặc Trầm bước vào.
Bùi Vân Khinh lo lắng dừng lại, đưa tay ôm ngực.
"Ưm, em. . . Em còn chưa tắm xong!"
"Ừ!"
Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng đáp lại, thu hồi ánh mắt, đứng ở bồn rửa tay, lấy bàn chải đánh răng ra.
Anh làm sao. . . Lại không rời đi!
Bùi Vân Khinh đang đứng dưới vòi hoa sen, tắm cũng không được, không tắm cũng không xong.
Nhấc mắt lên, nhìn cô trong gương, Đường Mặc Trầm nhẹ giọng nói.
"Đợi anh giúp em?"
Cô lúng túng xấu hổ.
Gia hỏa này làm sao càng ngày càng lưu manh!
"Đương nhiên. . . Đương nhiên không phải!"
Cô thực sự không có dũng khí để đối mặt với anh lúc này, lúc này lại không thể mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Do dự vài giây, cô quay lại, đứng dưới vòi hoa sen, quay lưng về phía anh.
Làm bộ gội đầu, mắt lặng lẽ quan sát từ kẽ hở trên tóc.
Anh đang đánh răng.
Anh đã đánh răng xong.
Anh đang cởϊ qυầи áo.
Cởi!
Quần!
Áo!
Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Phi lễ chớ nhìn, ngày mai còn phải giải phẫu, cô không muốn bị đau mắt hột.
. . .
"Nhìn đủ chưa?"
Sau lưng anh, giọng nói có phần tùy ý của Đường Mặc Trầm vang lên.
Bùi Vân Khinh nhìn chằm chằm bức tường, khóe miệng cứng đờ.
"Ai thèm nhìn anh? !"