Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 273: Trước Tiên Là No Bụng, Sau Đó No Người
Trong lòng không xác định màn biểu diễn vừa rồi của mình có lừa được Thu Thư Dao hay không, Bùi Vân Khinh đi vài bước, lại ngoảnh nhìn lại.
Xa xa đã nhìn thấy Thu Thư Dao cùng Thu Thư Hoàn cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, Thu Thư Dao vẫn còn đang chăm chú nhìn theo hướng của cô.
Bùi Vân Khinh giơ tay phải lên vẫy chào cô ta, người bên kia cũng lập tức đưa tay lên, mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Vân Khinh hoàn toàn yên tâm.
"Thư Dao!"
Thu Thư Hoàn nhìn em gái mà nhíu mày.
"Anh nói cho em biết, Đường Thất thế nhưng là đối thủ của anh. Sẽ có một ngày anh sẽ tìm cách đuổi cậu ta ra khỏi Bệnh Viện, em nhất định không được thích cậu ta!"
Tiểu tử này, ngày nào cũng ở trong bệnh viện cướp ánh đèn sân khấu của hắn, một đám y tá nhỏ của vây quanh cũng thôi đi, lại còn muốn tán tỉnh em gái hắn ấy sao?
Thu Thư Dao sắc mặt đỏ bừng.
"Em. . . Em không có!"
Lúc lên xe, cô lại nghi ngờ hỏi.
"Em nghe y tá nói y thuật của anh ấy rất lợi hại, sao anh cả lại đuổi anh ấy đi?"
"Có gì mà lợi hại? !" Thu Thư Hoàn hừ lạnh một tiếng, "Vương An muốn hắn làm chủ nhiệm, anh tuyệt đối không cho phép!"
Thu Thư Dao không nói, trong lòng càng là kinh ngạc.
Anh cả của cô đã ở Bệnh Viện hơn ba năm, vị bác sĩ Đường Thất này mới đến đây được vài ngày, đã được Vương An ủng hộ rồi.
Xem ra là một nhân vật vô cùng lời hại
Nghĩ đến bác sĩ Đường đẹp trai quyến rũ kia, Thu Thư Dao trái tim lại rung lên.
. . .
. . .
Đương nhiên, Bùi Vân Khinh không biết rằng, vì mấy lời để cho qua chuyện kia của cô đã làm cho Thu Thư Dao xuân tâm manh động.
Thay lại nữ trang, trở về Đường Cung, cô liền xách túi lẻn về phòng mình, xem kỹ tài liệu hồ sơ bệnh án.
Nghe Vương An đã nói, tình trạng của Vương Nhất Đồng vô cùng đặc biệt, rất giống với hoàn cảnh của một bệnh nhân mà cô đã điều trị ở kiếp trước.
Khối u lành tính của cô lan tới gan và một số cơ quan nội tạng, là một ca phẫu thuật rất khó khăn.
Nếu như giải phẫu thuận lợi, liền có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Hơi không cẩn thận, khả năng liền sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Cô có kinh nghiệm, hẳn là nên đi giúp bệnh nhân này ...
Nhưng, liệu chú nhỏ có đồng ý cho cô rời nhà đi vài ngày không?
Dưới lầu có tiếng động cơ.
Biết là Đường Mặc Trầm trở về, cô nhanh chóng bỏ hồ sơ bệnh án trong tay vào trong cặp sách, mỉm cười đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Mặc Trầm xuống xe, liền chủ động cầm lấy áo khoác.
"Chú nhỏ, anh về rồi!"
Đường Mặc Trầm nhìn biểu hiện của cô ấy.
"Có chuyện gì?"
"Không có, hiếm khi chú nhỏ về sớm như vậy. Em vui mừng còn không được sao? Anh chắc là chưa ăn cơm đúng không, em đi xem bữa tối một chút, anh rửa tay rồi tới ăn cùng nhau!"
Một lát sau, Đường Mặc Trầm bước vào phòng ăn, cô đang bưng món cá nướng thảo mộc yêu thích của anh lên, giúp anh kéo ghế mời anh ngồi xuống, sau đó chủ động đưa đũa vào tay anh.
"Chú nhỏ, nhân lúc còn nóng mau ăn!"
Thay vì nhìn miếng cá trên đĩa, Đường Mặc Trầm đặt đũa xuống, nghiêm túc quay sang nhìn cô.
"Nói đi, có chuyện gì muốn cầu xin!"
"Em ..." Cô chỉ cười, "Nào có?"
Đường Mặc Trầm hơi nhướng mày, bắt chéo ngón tay lên bàn, nhìn nghiêng về phía cô.
"Cơ hội cuối cùng, có hay không?"
Vốn dĩ chỉ nghĩ đến việc cho anh no bụng trước, sau đó hy sinh bản thân anh no người, chờ anh vừa ý hài lòng mới nói.
Ai có thể ngờ anh nhanh như vậy đã nhìn thấu cô.
Không dám nhìn vào mắt anh, Bùi Vân Khinh cẩn thận nói.
"Biết ngay không thẻ giấu được Hỏa Nhãn Kim Tinh của chú nhỉ, em đúng là có một chút. . . việc nhỏ. Gần đây ở trường học khá bận rộn, em. . . Em nghĩ. . . em có thể. . . tuần tới không ở nhà mà ở trong kí túc xá hay không? !"
Xa xa đã nhìn thấy Thu Thư Dao cùng Thu Thư Hoàn cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, Thu Thư Dao vẫn còn đang chăm chú nhìn theo hướng của cô.
Bùi Vân Khinh giơ tay phải lên vẫy chào cô ta, người bên kia cũng lập tức đưa tay lên, mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Vân Khinh hoàn toàn yên tâm.
"Thư Dao!"
Thu Thư Hoàn nhìn em gái mà nhíu mày.
"Anh nói cho em biết, Đường Thất thế nhưng là đối thủ của anh. Sẽ có một ngày anh sẽ tìm cách đuổi cậu ta ra khỏi Bệnh Viện, em nhất định không được thích cậu ta!"
Tiểu tử này, ngày nào cũng ở trong bệnh viện cướp ánh đèn sân khấu của hắn, một đám y tá nhỏ của vây quanh cũng thôi đi, lại còn muốn tán tỉnh em gái hắn ấy sao?
Thu Thư Dao sắc mặt đỏ bừng.
"Em. . . Em không có!"
Lúc lên xe, cô lại nghi ngờ hỏi.
"Em nghe y tá nói y thuật của anh ấy rất lợi hại, sao anh cả lại đuổi anh ấy đi?"
"Có gì mà lợi hại? !" Thu Thư Hoàn hừ lạnh một tiếng, "Vương An muốn hắn làm chủ nhiệm, anh tuyệt đối không cho phép!"
Thu Thư Dao không nói, trong lòng càng là kinh ngạc.
Anh cả của cô đã ở Bệnh Viện hơn ba năm, vị bác sĩ Đường Thất này mới đến đây được vài ngày, đã được Vương An ủng hộ rồi.
Xem ra là một nhân vật vô cùng lời hại
Nghĩ đến bác sĩ Đường đẹp trai quyến rũ kia, Thu Thư Dao trái tim lại rung lên.
. . .
. . .
Đương nhiên, Bùi Vân Khinh không biết rằng, vì mấy lời để cho qua chuyện kia của cô đã làm cho Thu Thư Dao xuân tâm manh động.
Thay lại nữ trang, trở về Đường Cung, cô liền xách túi lẻn về phòng mình, xem kỹ tài liệu hồ sơ bệnh án.
Nghe Vương An đã nói, tình trạng của Vương Nhất Đồng vô cùng đặc biệt, rất giống với hoàn cảnh của một bệnh nhân mà cô đã điều trị ở kiếp trước.
Khối u lành tính của cô lan tới gan và một số cơ quan nội tạng, là một ca phẫu thuật rất khó khăn.
Nếu như giải phẫu thuận lợi, liền có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Hơi không cẩn thận, khả năng liền sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Cô có kinh nghiệm, hẳn là nên đi giúp bệnh nhân này ...
Nhưng, liệu chú nhỏ có đồng ý cho cô rời nhà đi vài ngày không?
Dưới lầu có tiếng động cơ.
Biết là Đường Mặc Trầm trở về, cô nhanh chóng bỏ hồ sơ bệnh án trong tay vào trong cặp sách, mỉm cười đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Mặc Trầm xuống xe, liền chủ động cầm lấy áo khoác.
"Chú nhỏ, anh về rồi!"
Đường Mặc Trầm nhìn biểu hiện của cô ấy.
"Có chuyện gì?"
"Không có, hiếm khi chú nhỏ về sớm như vậy. Em vui mừng còn không được sao? Anh chắc là chưa ăn cơm đúng không, em đi xem bữa tối một chút, anh rửa tay rồi tới ăn cùng nhau!"
Một lát sau, Đường Mặc Trầm bước vào phòng ăn, cô đang bưng món cá nướng thảo mộc yêu thích của anh lên, giúp anh kéo ghế mời anh ngồi xuống, sau đó chủ động đưa đũa vào tay anh.
"Chú nhỏ, nhân lúc còn nóng mau ăn!"
Thay vì nhìn miếng cá trên đĩa, Đường Mặc Trầm đặt đũa xuống, nghiêm túc quay sang nhìn cô.
"Nói đi, có chuyện gì muốn cầu xin!"
"Em ..." Cô chỉ cười, "Nào có?"
Đường Mặc Trầm hơi nhướng mày, bắt chéo ngón tay lên bàn, nhìn nghiêng về phía cô.
"Cơ hội cuối cùng, có hay không?"
Vốn dĩ chỉ nghĩ đến việc cho anh no bụng trước, sau đó hy sinh bản thân anh no người, chờ anh vừa ý hài lòng mới nói.
Ai có thể ngờ anh nhanh như vậy đã nhìn thấu cô.
Không dám nhìn vào mắt anh, Bùi Vân Khinh cẩn thận nói.
"Biết ngay không thẻ giấu được Hỏa Nhãn Kim Tinh của chú nhỉ, em đúng là có một chút. . . việc nhỏ. Gần đây ở trường học khá bận rộn, em. . . Em nghĩ. . . em có thể. . . tuần tới không ở nhà mà ở trong kí túc xá hay không? !"