Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 272: Bác Sĩ Đường Quyến Rũ Khó Lường
Ngay lập tức, Bùi Vân Khinh liền nhận ra đó là giọng nói của Thu Thư Dao.
Đã không kịp để trốn, cô nhanh chóng lấy chiếc kính râm trong túi ra và đeo lên mặt.
"Tương lai em sẽ là bác sĩ. Đừng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ của hội sinh viên." Thu Thư Hoàn hiển nhiên đối với chuyện em gái không được chọn có chút thất vọng, "Đem việc học làm cho thật tốt, tranh thủ nhận lấy danh ngạch sinh viên trao đổi, lót đường cho việc xuất bồi dưỡng du học. "
"Em mặc kệ, Bùi Vân Khinh đáng chết kia, em sẽ không bỏ qua cho cô ta"
Thu Thư Dao bước vào thang máy, nhìn thấy Bùi Vân Khinh đang đứng ở góc thang máy.
Mấy ngày nay được Ninh Trạch Thiên truyền thụ kỹ năng giả nam trang, Bùi Vân Khinh càng trở nên quen thuộc khi nam trang.
Một chiếc áo phông rộng thùng thình màu trắng, cộng thêm chiếc áo sơ mi đen với phần thân hở bên ngoài có thể che được phần ngực.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng che đi vầng trán, đôi mắt giấu sau cặp kính râm.
Nam sinh đứng trong góc thang máy, soái khí lộ ra khí chất quyến rũ khó lường.
Trong một giây xuất thần, đã làm cho Thu Thư Dao cảm giác thân thuộc, nhưng nhất thờii không thể nhớ mình đã gặp ở đâu.
Thu Thư Hoàn đi vào phía sau, nhìn thấy Bùi Vân Khinh, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ thân sĩ.
"Thư Dao, để tôi giới thiệu, đây là Đường bác sĩ, đây là em gái tôi Thu Thư Dao."
Đương nhiên Thu Thư Dao cũng đã từng nghe nói qua Đường Thất.
Đến bệnh viện mấy lần, nghe mấy cô y tá trẻ tuổi hết lời khen ngợi vị bác sĩ đẹp trai này, Thu Thư Dao vẫn luôn tò mò.
Vốn dĩ cho rằng các y tá khoa trương, theo ý kiến
của cô, anh của cô dù là ngoại hình hay y thuật đều khó có thể bì kịp.
Hôm nay, nàng thật sự phải gặp được Lãnh chúa, nàng mới hiểu ra tiểu y tá quả thực không ngoa.
Thu Thư Dao ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khinh, mỉm cười vươn lòng bàn tay về phía cô.
"Bác sĩ Đường, xin chào!"
Thấy cô ta không nhận ra mình, Bùi Vân Khinh trong lòng cười cười, vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của cô.
Cố ý đè ép cuống họng của mình để làm cho giọng trầm thấp hơn.
"Từ lâu tôi đã nghe nói Thu chủ nhiệm có một cô em gái, Thu tiểu thư xinh đẹp hơn tôi tưởng."
Thu Thư Dao làm sao có thể nghĩ rằng vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai trước mặt lại là Bùi Vân Khinh mà cô ta hận không thể trừ khử một cách thống khoái.
Được người đàn ông đẹp trai như vậy khen ngợi, Thu Thư Dao vô cùng hài lòng.
Trong lòng cảm thấy đắc ý, ngoài miệng vẫn không quên khiêm tốn.
"Bác sĩ Đường quá khen!"
Nhìn thấy Thu Thư Dao bị chính mình nói đến ngượng ngùng, Bùi Vân Khinh cũng cảm thấykhá hài hước.
"Tôi chỉ nói thật, một nhân vật như Thu tiểu thư là nữ thần gọi là học bá nữ thần cũng không ngoa. Thật đáng tiếc khi tôi đi học không có một nữ thần như Thu tiểu thư, nếu không. . . Tôi nhất định sẽ theo đuổi cô! "
Lúc nói chuyện, lòng bàn tay của cô vẫn đang nắm tay Thu Thư Dao.
Thu Thư Dao không thiếu người hâm mộ, chỉ vì thân phận học bá, ngày thường ánh mắt luôn ở trên đầu, cho dù có mấy nam sinh muốn đuổi theo, cũng chưa thích ai.
Đối mặt với vị bác sĩ Đường Thất đẹp trai, ăn nói quyến rũ này, Thu Thư Dao cũng lần đầu tiên cảm thấy đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Cô gái ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng là lắp ba lắp bắp.
"Đường. . . Bác sĩ Đường, hay nói đùa!"
Một bên, Thu Thư Hoàn đem hết thảy mọi thứ thu vào trong mắt, không hài lòng ho nhẹ một tiếng.
"Thư Dao!"
Thu Thư Dao lúc này mới hồi phục tinh thần lại, từ trong tay Bùi Vân Khinh rút tay mình ra.
Đúng lúc, thang máy đã lên đến tầng một.
Ba người ra khỏi thang máy đến chỗ bậc thang, Bùi Vân Khinh chào tạm biệt hai người rồi sải bước nhanh đi xuống bậc thang.
Đã không kịp để trốn, cô nhanh chóng lấy chiếc kính râm trong túi ra và đeo lên mặt.
"Tương lai em sẽ là bác sĩ. Đừng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ của hội sinh viên." Thu Thư Hoàn hiển nhiên đối với chuyện em gái không được chọn có chút thất vọng, "Đem việc học làm cho thật tốt, tranh thủ nhận lấy danh ngạch sinh viên trao đổi, lót đường cho việc xuất bồi dưỡng du học. "
"Em mặc kệ, Bùi Vân Khinh đáng chết kia, em sẽ không bỏ qua cho cô ta"
Thu Thư Dao bước vào thang máy, nhìn thấy Bùi Vân Khinh đang đứng ở góc thang máy.
Mấy ngày nay được Ninh Trạch Thiên truyền thụ kỹ năng giả nam trang, Bùi Vân Khinh càng trở nên quen thuộc khi nam trang.
Một chiếc áo phông rộng thùng thình màu trắng, cộng thêm chiếc áo sơ mi đen với phần thân hở bên ngoài có thể che được phần ngực.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng che đi vầng trán, đôi mắt giấu sau cặp kính râm.
Nam sinh đứng trong góc thang máy, soái khí lộ ra khí chất quyến rũ khó lường.
Trong một giây xuất thần, đã làm cho Thu Thư Dao cảm giác thân thuộc, nhưng nhất thờii không thể nhớ mình đã gặp ở đâu.
Thu Thư Hoàn đi vào phía sau, nhìn thấy Bùi Vân Khinh, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ thân sĩ.
"Thư Dao, để tôi giới thiệu, đây là Đường bác sĩ, đây là em gái tôi Thu Thư Dao."
Đương nhiên Thu Thư Dao cũng đã từng nghe nói qua Đường Thất.
Đến bệnh viện mấy lần, nghe mấy cô y tá trẻ tuổi hết lời khen ngợi vị bác sĩ đẹp trai này, Thu Thư Dao vẫn luôn tò mò.
Vốn dĩ cho rằng các y tá khoa trương, theo ý kiến
của cô, anh của cô dù là ngoại hình hay y thuật đều khó có thể bì kịp.
Hôm nay, nàng thật sự phải gặp được Lãnh chúa, nàng mới hiểu ra tiểu y tá quả thực không ngoa.
Thu Thư Dao ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khinh, mỉm cười vươn lòng bàn tay về phía cô.
"Bác sĩ Đường, xin chào!"
Thấy cô ta không nhận ra mình, Bùi Vân Khinh trong lòng cười cười, vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của cô.
Cố ý đè ép cuống họng của mình để làm cho giọng trầm thấp hơn.
"Từ lâu tôi đã nghe nói Thu chủ nhiệm có một cô em gái, Thu tiểu thư xinh đẹp hơn tôi tưởng."
Thu Thư Dao làm sao có thể nghĩ rằng vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai trước mặt lại là Bùi Vân Khinh mà cô ta hận không thể trừ khử một cách thống khoái.
Được người đàn ông đẹp trai như vậy khen ngợi, Thu Thư Dao vô cùng hài lòng.
Trong lòng cảm thấy đắc ý, ngoài miệng vẫn không quên khiêm tốn.
"Bác sĩ Đường quá khen!"
Nhìn thấy Thu Thư Dao bị chính mình nói đến ngượng ngùng, Bùi Vân Khinh cũng cảm thấykhá hài hước.
"Tôi chỉ nói thật, một nhân vật như Thu tiểu thư là nữ thần gọi là học bá nữ thần cũng không ngoa. Thật đáng tiếc khi tôi đi học không có một nữ thần như Thu tiểu thư, nếu không. . . Tôi nhất định sẽ theo đuổi cô! "
Lúc nói chuyện, lòng bàn tay của cô vẫn đang nắm tay Thu Thư Dao.
Thu Thư Dao không thiếu người hâm mộ, chỉ vì thân phận học bá, ngày thường ánh mắt luôn ở trên đầu, cho dù có mấy nam sinh muốn đuổi theo, cũng chưa thích ai.
Đối mặt với vị bác sĩ Đường Thất đẹp trai, ăn nói quyến rũ này, Thu Thư Dao cũng lần đầu tiên cảm thấy đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Cô gái ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng là lắp ba lắp bắp.
"Đường. . . Bác sĩ Đường, hay nói đùa!"
Một bên, Thu Thư Hoàn đem hết thảy mọi thứ thu vào trong mắt, không hài lòng ho nhẹ một tiếng.
"Thư Dao!"
Thu Thư Dao lúc này mới hồi phục tinh thần lại, từ trong tay Bùi Vân Khinh rút tay mình ra.
Đúng lúc, thang máy đã lên đến tầng một.
Ba người ra khỏi thang máy đến chỗ bậc thang, Bùi Vân Khinh chào tạm biệt hai người rồi sải bước nhanh đi xuống bậc thang.