Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 269: Đây Chính Là Bùi Vân Khinh Mà Tôi Biết
Bùi Vân Khinh nghi ngờ quay mặt lại, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn, đang đi lên sân khấu.
Một bộ quân phục thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, giống như một vị hoàng đế đang nhàn nhã dạo chơi
Chú. . . Chú nhỏ? !
Bùi Vân Khinh kinh ngạc trợn to mắt.
Ngay lập tức, các vị lãnh đạo cấp cao bao gồm cả hiệu trưởng và giám đốc nhà trường nhanh chóng đứng dậy, kinh sợ nghênh tiếp.
Đường Mặc Trầm không nhìn mấy người kia, mà đi thẳng đến chỗ Bùi Vân Khinh, đưa bó hoa trong tay cho cô.
"Chúc mừng!"
Vô thức nhận lấy bó hoa, Bùi Vân Khinh mấp máy môi, nhưng không nói được gì.
Sự xuất hiện của người kia thực sự ngoài dự tính của cô.
"Đường bộ trưởng!"
"Bộ trưởng tiên sinh!"
. . .
Đám người kia đã đuổi lên sân khấu,vị hiệu trưởng cúi xuống và tỏ vẻ kính trọng.
"Tôi không biết ngài Bộ trưởng đến, không tiếp đón chu đáo, mong Bộ trưởng bỏ qua!"
“Không có gì.” Đường Mặc Trầm quay mặt lại, “Tôi biết là Vân Khinh đang tham gia tranh cử, ngó vào xem một chút.”
Ngụ ý, anh là đặc biệt vì cô mà đến.
"Như vậy thì. . . khồng bằng, mời ngài Bộ trưởng nói vài câu, mọi người hoan nghênh!"
Hiệu trưởng đi đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Một nhan vật lớn như vậy, đối với những sinh viên này, chỉ dám nghĩ là trong truyền thuyết.
Hiện tại, truyền thuyết ở ngay trước mặt, ai lại không kích động?
Đường Mặc Trầm nhìn quanh rồi đứng trước micro trên bục.
"Hôm nay, tôi chỉ vì Vân Khinh mà đến đây. Hiệu trưởng nhờ tôi nói vài câu, vậy thì tôi sẽ nói về. . . Bùi Vân Khinh mà tôi biết.
Ba năm trước, cha mẹ cô ấy mất, tôi được cha cô ấy ủy thác đưa cô ấy từ nơi khác đến Long Thành.
Thời điểm đó cô ấy là học tra cái danh xứng với thực, sau đó, cô ấy dùng một năm rưỡi học xong ba năm chương trình học, dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành thủ khoa khối tự nhiên thi đỗ Đại học Y.
Lần này, cô tham gia tranh cử chủ tịch hội sinh viên, giành được hơn tám nghìn phiếu bầu từ một vạn ba nghìn người, chính là dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
Đây là Bùi Vân Khinh mà tôi biết! "
Toàn hội trường, mọi người đều im lặng.
Sau sự xuất hiện của Đường Mặc Trầm, sự hiểu biết cảu mọi người cới Bùi Vân Khinh càng rõ hơn
Không ai nghĩ biết cô đã ở bên Đường Mặc Trầm ba năm.
Ba năm!
Nếu cô ấy muốn dựa vào anh, còn phải đợi đến bây giờ sao?
Sự thật thắng hùng biện.
Kết quả thi tuyển sinh đại học không thể bị làm giả, số phiếu bầu hôm nay do cá nhân mọi người bình chọn càng không thể làm giả được.
Từ đầu đến cuối, Đường Mặc Trầm không giải thích nửa phần quan hệ giữa hai người, mà chỉ dùng hai tình tiết để tát vào mặt những người nghi ngờ Bùi Vân Khinh.
"Tất cả những người làm việc cố gắng đều là anh hùng của chính họ."
Ánh mắt Đường Mặc Trầm chậm rãi quét qua đám người, rơi vào cô gái bên cạnh.
"Thật vinh dự cho tôi, Đường Mặc Trầm được chứng kiến
sự trưởng thành của cô ấy!"
Bùi Vân Khinh kinh ngạc mà run lên tại nguyên chỗ, đôi mắt nóng rực và có chút đau đớn.
Không chỉ bởi vì anh trực tiếp đến đây, mà vì những gì anh vừa nói.
Người này luôn ghét những hoạt động xuất chúng, luôn ghét thể hiện, luôn ghét những người thích thể hiện trước mặt người khác. . .
Vậy mà vì cô, lại hạ thấp tư thái như vậy.
Lúc này, Đường Mặc Trầm đã chủ động tránh sang một bên, giơ cánh tay lên làm động tác xin mời.
"Bây giờ,mọi người hẳn nên cho Bùi Vân Khinh một tràng pháo tay."
wow ——
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay
Bùi Vân Khinh sững người hai giây, phản ứng lại, bước lên trước bục.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người!"
Như thường lệ, bây giờ cô muốn tiến hành nói lời phát biểu nhậm chức ngắn gọn.
Một bộ quân phục thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, giống như một vị hoàng đế đang nhàn nhã dạo chơi
Chú. . . Chú nhỏ? !
Bùi Vân Khinh kinh ngạc trợn to mắt.
Ngay lập tức, các vị lãnh đạo cấp cao bao gồm cả hiệu trưởng và giám đốc nhà trường nhanh chóng đứng dậy, kinh sợ nghênh tiếp.
Đường Mặc Trầm không nhìn mấy người kia, mà đi thẳng đến chỗ Bùi Vân Khinh, đưa bó hoa trong tay cho cô.
"Chúc mừng!"
Vô thức nhận lấy bó hoa, Bùi Vân Khinh mấp máy môi, nhưng không nói được gì.
Sự xuất hiện của người kia thực sự ngoài dự tính của cô.
"Đường bộ trưởng!"
"Bộ trưởng tiên sinh!"
. . .
Đám người kia đã đuổi lên sân khấu,vị hiệu trưởng cúi xuống và tỏ vẻ kính trọng.
"Tôi không biết ngài Bộ trưởng đến, không tiếp đón chu đáo, mong Bộ trưởng bỏ qua!"
“Không có gì.” Đường Mặc Trầm quay mặt lại, “Tôi biết là Vân Khinh đang tham gia tranh cử, ngó vào xem một chút.”
Ngụ ý, anh là đặc biệt vì cô mà đến.
"Như vậy thì. . . khồng bằng, mời ngài Bộ trưởng nói vài câu, mọi người hoan nghênh!"
Hiệu trưởng đi đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Một nhan vật lớn như vậy, đối với những sinh viên này, chỉ dám nghĩ là trong truyền thuyết.
Hiện tại, truyền thuyết ở ngay trước mặt, ai lại không kích động?
Đường Mặc Trầm nhìn quanh rồi đứng trước micro trên bục.
"Hôm nay, tôi chỉ vì Vân Khinh mà đến đây. Hiệu trưởng nhờ tôi nói vài câu, vậy thì tôi sẽ nói về. . . Bùi Vân Khinh mà tôi biết.
Ba năm trước, cha mẹ cô ấy mất, tôi được cha cô ấy ủy thác đưa cô ấy từ nơi khác đến Long Thành.
Thời điểm đó cô ấy là học tra cái danh xứng với thực, sau đó, cô ấy dùng một năm rưỡi học xong ba năm chương trình học, dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành thủ khoa khối tự nhiên thi đỗ Đại học Y.
Lần này, cô tham gia tranh cử chủ tịch hội sinh viên, giành được hơn tám nghìn phiếu bầu từ một vạn ba nghìn người, chính là dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
Đây là Bùi Vân Khinh mà tôi biết! "
Toàn hội trường, mọi người đều im lặng.
Sau sự xuất hiện của Đường Mặc Trầm, sự hiểu biết cảu mọi người cới Bùi Vân Khinh càng rõ hơn
Không ai nghĩ biết cô đã ở bên Đường Mặc Trầm ba năm.
Ba năm!
Nếu cô ấy muốn dựa vào anh, còn phải đợi đến bây giờ sao?
Sự thật thắng hùng biện.
Kết quả thi tuyển sinh đại học không thể bị làm giả, số phiếu bầu hôm nay do cá nhân mọi người bình chọn càng không thể làm giả được.
Từ đầu đến cuối, Đường Mặc Trầm không giải thích nửa phần quan hệ giữa hai người, mà chỉ dùng hai tình tiết để tát vào mặt những người nghi ngờ Bùi Vân Khinh.
"Tất cả những người làm việc cố gắng đều là anh hùng của chính họ."
Ánh mắt Đường Mặc Trầm chậm rãi quét qua đám người, rơi vào cô gái bên cạnh.
"Thật vinh dự cho tôi, Đường Mặc Trầm được chứng kiến
sự trưởng thành của cô ấy!"
Bùi Vân Khinh kinh ngạc mà run lên tại nguyên chỗ, đôi mắt nóng rực và có chút đau đớn.
Không chỉ bởi vì anh trực tiếp đến đây, mà vì những gì anh vừa nói.
Người này luôn ghét những hoạt động xuất chúng, luôn ghét thể hiện, luôn ghét những người thích thể hiện trước mặt người khác. . .
Vậy mà vì cô, lại hạ thấp tư thái như vậy.
Lúc này, Đường Mặc Trầm đã chủ động tránh sang một bên, giơ cánh tay lên làm động tác xin mời.
"Bây giờ,mọi người hẳn nên cho Bùi Vân Khinh một tràng pháo tay."
wow ——
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay
Bùi Vân Khinh sững người hai giây, phản ứng lại, bước lên trước bục.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người!"
Như thường lệ, bây giờ cô muốn tiến hành nói lời phát biểu nhậm chức ngắn gọn.