Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương chap (13)
Chương 13: Hoa khôi bảy con “0” của ngành
Thiếu gia nhà mìnhkhôngchịunói, Bác Chu cũngkhôngdámnóichỉ có thể ám chỉ, bằngkhôngsáng sớm sao cho Bùi Vân Khinh ăn bánh ngọt.
Nhìn chằm chằm vào bánh ngọt trước mặt, Bùi Vân Khinh vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
Đường Mặc Trầm này trong lòng anhrõ ràng quan tâmcôvậy tại sao phảicôđuổiđi?
Ngón taycôđưa tới cái bánh rồi nâng tay đưa đến bên miệng, nghĩ nghĩ rồi cẩn thận đưa về chỗ cũ.
"Bác Chu, lúc tối chuẩn bị thêm vài món ăn, con muốn làm sinh nhật."
"Được." Bác Chu cười đáp lại, "Vừa vặn ngày hôm qua Mục trưởng Tây Giao đưa tới hai cái chân nai, chốc lát nữa bácđimuamộtít đồ ăn."
"Conđitrường họctrước đây."
Đem hộp bánh ngọt sửa sangmộtlần nữa rồi cho vào lại tủ lạnh, Bùi Vân Khinh bước ra khỏi nhà ăn.
Bác Chu đưacôra đến cửa, vài lần do dự, rốt cục vẫn phải mở miệng.
"Tiểu thư, bác biết có vài lời báckhôngnênnói. Bác chỉ là hy vọng con hiểu được, thiếu gia làm tất cả là vì con."
Bùi Vân Khinh cười quay sang, "Bác Chu, bác yên tâmđi, từ hôm nay trởđi, consẽkhôngbao giờ càn quấy nữa."
Chống lại ánh mắt sáng ngời củacô, khóe môitrênkhuôn mặt già nua của bác Chu lộ ra nụ cười sủng nịch.
"Vậy conđitrênđường cẩn thận, buổi tối trở vềsớmmộtchút."
"Vâng."
Hướng Bác Chu gật gật đầu, Bùi Vân Khinh tiến vào chỗ ngồi phía sau xe.
Tài xế nổ máy xe hướngđitrong thành phố,côtựa lưng vào ghế, người liền rơi vào trầm tư.
Trước kiacôtuy rằng càn quấy, nhưng cũngkhôngphải làkhôngbiết nặngnhẹ, cònkhôngđến mức ngốc nghếch đếnđihít thuốc phiện, tối hôm qua thuốc phiện rốt cuộc là từ đâu mà có?
"Tiểu thư, mình ở cầu vượt, vẫn là đưacôđến cửa?"
Thanhâmtài xế đánh gãy suy nghĩ củacô, Bùi Vân Khinh quay mặt nhìn ngoài cửa sổmộtchút, liếc mắt đối diện liền thấy cửa khoa y đại học Long Thành.
"Cầu vượt là được rồi."
Ở trường họccôluôn luôn kết giao ít, trừ bỏ những người chơi cùngcôlà mấy người phú đại nhị kiathìkhôngcó người biếtcôlà người La gia và cùng Đường Mặc Trầm có quan hệ bí mật.
đixuống xe, Bùi Vân Khinhmộtđường chạy vọt vào lớp học.
Liếcmộtcái trong phòng thi,côxoay người hướng lên lầu,đivào phòng học 301.
Rón rén đẩy cửa phòng học ra, Bùi Vân Khinh vừa mới bước vào,trêngiảng đài liền truyền đếnmộttiếng quát chói tai.
"đanglàm gì?!"
Từtrêngiảng đườngâmthanh từ lão sư giải phẫu học Hoàng Uyển Oánh,côlàmộttrong những giám thị hôm nay.
Bùi Vân Khinh biết mình đến muộn đuối lý, đưa khuôn mặt tươi cười, "Hoàng lão sư, ngượng ngùng, em có chút việc đến muộn."
Lúc này bài thi cònkhôngcó phátđangnhàm chán chờ, nghe được thanh âmbên này, đồng loạt đưa tầm mắt qua.
Bởi vì hờn dỗi Đường Mặc Trầm, trong giờ học Bùi Vân Khinh chơi game, quẩy phá các thứ mà thi cuối lạikhôngbiếtmộtchữ, với thành tích ‘bảy điểm 0’ của môn học nên nổi tiếng toàn trường.
Nhìncôxuấthiện, mọi người đều làhiệnra biểu tình "xem kịch vui ", có người cười trêu ghẹo.
"A, hoa khôi ‘bảy conkhông’của ngành chúng ta đến đây!"
"Lúc nàysẽkhôngngay cả tênđãquên viết chứ?"
...
Bên trong phòng học, lập tứcmộtmảnh cười vang.
Hoàng Uyển Oánh cũngkhôngbị khuôn mặt tươi cười Bùi Vân Khinh đả động, sắc mặt nghiêm khắc,mộtchút cũngkhôngcó ý thỏa hiệp, "Đến trễkhôngthể vào thi được hoặc là thi lại hoặc là học lại!"
Suốt học kỳ, trong lớp của Hoàng Uyển Oánhcôchỉ xuấthiệnmộtlần, đối vớicôta tự nhiên là ghét đến mứckhôngmuốn nhìn thấy Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh thu lại tươi cười, vừa định phản bác, phòng họcmộtbên kiađãtruyền tớimộtgiọng nam ôn hòa.
"Lão sư Hoàng, cho em ấyđivào nhé!"
Thiếu gia nhà mìnhkhôngchịunói, Bác Chu cũngkhôngdámnóichỉ có thể ám chỉ, bằngkhôngsáng sớm sao cho Bùi Vân Khinh ăn bánh ngọt.
Nhìn chằm chằm vào bánh ngọt trước mặt, Bùi Vân Khinh vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
Đường Mặc Trầm này trong lòng anhrõ ràng quan tâmcôvậy tại sao phảicôđuổiđi?
Ngón taycôđưa tới cái bánh rồi nâng tay đưa đến bên miệng, nghĩ nghĩ rồi cẩn thận đưa về chỗ cũ.
"Bác Chu, lúc tối chuẩn bị thêm vài món ăn, con muốn làm sinh nhật."
"Được." Bác Chu cười đáp lại, "Vừa vặn ngày hôm qua Mục trưởng Tây Giao đưa tới hai cái chân nai, chốc lát nữa bácđimuamộtít đồ ăn."
"Conđitrường họctrước đây."
Đem hộp bánh ngọt sửa sangmộtlần nữa rồi cho vào lại tủ lạnh, Bùi Vân Khinh bước ra khỏi nhà ăn.
Bác Chu đưacôra đến cửa, vài lần do dự, rốt cục vẫn phải mở miệng.
"Tiểu thư, bác biết có vài lời báckhôngnênnói. Bác chỉ là hy vọng con hiểu được, thiếu gia làm tất cả là vì con."
Bùi Vân Khinh cười quay sang, "Bác Chu, bác yên tâmđi, từ hôm nay trởđi, consẽkhôngbao giờ càn quấy nữa."
Chống lại ánh mắt sáng ngời củacô, khóe môitrênkhuôn mặt già nua của bác Chu lộ ra nụ cười sủng nịch.
"Vậy conđitrênđường cẩn thận, buổi tối trở vềsớmmộtchút."
"Vâng."
Hướng Bác Chu gật gật đầu, Bùi Vân Khinh tiến vào chỗ ngồi phía sau xe.
Tài xế nổ máy xe hướngđitrong thành phố,côtựa lưng vào ghế, người liền rơi vào trầm tư.
Trước kiacôtuy rằng càn quấy, nhưng cũngkhôngphải làkhôngbiết nặngnhẹ, cònkhôngđến mức ngốc nghếch đếnđihít thuốc phiện, tối hôm qua thuốc phiện rốt cuộc là từ đâu mà có?
"Tiểu thư, mình ở cầu vượt, vẫn là đưacôđến cửa?"
Thanhâmtài xế đánh gãy suy nghĩ củacô, Bùi Vân Khinh quay mặt nhìn ngoài cửa sổmộtchút, liếc mắt đối diện liền thấy cửa khoa y đại học Long Thành.
"Cầu vượt là được rồi."
Ở trường họccôluôn luôn kết giao ít, trừ bỏ những người chơi cùngcôlà mấy người phú đại nhị kiathìkhôngcó người biếtcôlà người La gia và cùng Đường Mặc Trầm có quan hệ bí mật.
đixuống xe, Bùi Vân Khinhmộtđường chạy vọt vào lớp học.
Liếcmộtcái trong phòng thi,côxoay người hướng lên lầu,đivào phòng học 301.
Rón rén đẩy cửa phòng học ra, Bùi Vân Khinh vừa mới bước vào,trêngiảng đài liền truyền đếnmộttiếng quát chói tai.
"đanglàm gì?!"
Từtrêngiảng đườngâmthanh từ lão sư giải phẫu học Hoàng Uyển Oánh,côlàmộttrong những giám thị hôm nay.
Bùi Vân Khinh biết mình đến muộn đuối lý, đưa khuôn mặt tươi cười, "Hoàng lão sư, ngượng ngùng, em có chút việc đến muộn."
Lúc này bài thi cònkhôngcó phátđangnhàm chán chờ, nghe được thanh âmbên này, đồng loạt đưa tầm mắt qua.
Bởi vì hờn dỗi Đường Mặc Trầm, trong giờ học Bùi Vân Khinh chơi game, quẩy phá các thứ mà thi cuối lạikhôngbiếtmộtchữ, với thành tích ‘bảy điểm 0’ của môn học nên nổi tiếng toàn trường.
Nhìncôxuấthiện, mọi người đều làhiệnra biểu tình "xem kịch vui ", có người cười trêu ghẹo.
"A, hoa khôi ‘bảy conkhông’của ngành chúng ta đến đây!"
"Lúc nàysẽkhôngngay cả tênđãquên viết chứ?"
...
Bên trong phòng học, lập tứcmộtmảnh cười vang.
Hoàng Uyển Oánh cũngkhôngbị khuôn mặt tươi cười Bùi Vân Khinh đả động, sắc mặt nghiêm khắc,mộtchút cũngkhôngcó ý thỏa hiệp, "Đến trễkhôngthể vào thi được hoặc là thi lại hoặc là học lại!"
Suốt học kỳ, trong lớp của Hoàng Uyển Oánhcôchỉ xuấthiệnmộtlần, đối vớicôta tự nhiên là ghét đến mứckhôngmuốn nhìn thấy Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh thu lại tươi cười, vừa định phản bác, phòng họcmộtbên kiađãtruyền tớimộtgiọng nam ôn hòa.
"Lão sư Hoàng, cho em ấyđivào nhé!"