Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373
Chỉ là, cho dù nàng ta có đuổi thế nào, Vinh Tuệ Khanh vẫn có thể chạy thoát khỏi bàn tay nàng ta vào thời khắc cuối cùng.
Kế Đô thấy Vinh Tuệ Khanh thoát đi càng lúc càng nhanh, trong lòng tức giận. Với thân thể bán thần của nàng ta mà không làm gì được một tu sĩ Hóa Thần nhỏ bé!
“Lục Đạo Luân Hồi, Bích Lạc Hoàng Tuyền, hiện!”
Một con sông lớn cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, cuốn lấy Vinh Tuệ Khanh.
Kế Đô cười ha hả, tay cầm trường liêm đao, lưỡi đao lóe sáng, chiếu rọi vố số hồn phách đang chìm nổi trong dòng sông rộng lớn kia.
Đó chính là những sinh mệnh mà thanh trường liêm đao kia3từng thu gặt.
Vinh Tuệ Khanh vận hành Húc Nhật Quyết tới cực hạn, toàn thân phát ra tia sáng rực rỡ như ánh mặt trời, chiếu rọi dòng sông lớn bên dưới.
Vô số hồn phách bị ánh sáng của cô chiếu vào, lệ khí trên người biến mất sạch, tiêu tan thành mây khói, đi về cực lạc.
Kế Đô nhìn thấy dáng vẻ trang nghiêm của Vinh Tuệ Khanh trên dòng sông, lạnh lùng nhìn nàng ta, trong lòng bỗng run rẩy… Dáng vẻ này của cô ta thật quen thuộc, làm sao có thể? Sao có thể như thế? Cô ta làm sao có thể là “nàng”?!
“Nàng” đã đi đâu, Kế Đô biết rõ nhất.
Thần ý tiêu tan trong trời đất kia chính là “nàng”… cũng minh chứng cho việc Oa Hoàng Thị đã tan thành mây khói.
Buồn cười thay đám thần điện Quang Minh ngu ngốc0tự cho là đúng kia. Chúng còn tưởng rằng mình có thể tìm được thần ý của Nữ Oa, đưa nàng về Thần giới.
Có Kế Đô ta ở đây, ngươi đừng mong về Thần giới!
Kế Đô cắn răng, căm hận nhìn chằm chằm Vinh Tuệ Khanh giữa dòng Hoàng Tuyền kia, tiếp tục thôi thúc linh lực của mình, muốn dùng dòng sông để luyện hóa Vinh Tuệ Khanh.
Lúc trước nàng ta triệu hoán Vinh Tuệ Khanh từ thế giới khác tới đây là vì bất đắc dĩ. Bây giờ mục tiêu đã đạt được, Vinh Tuệ Khanh cũng nên chết rồi...
Kế Đô thôi thúc linh lực càng lúc càng nhanh. Hoàng Tuyền dậy sóng mãnh liệt, dập dềnh tràn ra vô tận.
Vinh Tuệ Khanh bị dòng nước dơ bẩn lạnh lẽo ép tới mức không thở nổi. Ngay lúc sắp chìm xuống, cô nhớ tới chiếc chìa5khóa long cốt trong túi càn khôn của mình.
Sông Hoàng Tuyền cũng là nước, chỉ cần là nơi có nước thì phải nghe theo Long Thần điều khiển.
Vinh Tuệ Khanh cắn răng lấy chiếc chìa khóa long cốt kia ra, ném mạnh về phía Kế Đô.
Sông Hoàng Tuyền ầm ầm chảy ngược, từ dưới chân Vinh Tuệ Khanh ào ạt cuộn lên.
Kế Đô đang dùng toàn bộ linh lực để thúc giục Hoàng Tuyền nên không đề phòng, lập tức bị Vinh Tuệ Khanh dùng chìa khóa long cốt hóa giải. Hoàng Tuyền mênh mông chảy ngược, vô số hồn phách gào thét nhào về phía Kế Đô.
“A…!” Kế Đô hét lớn, bị chìa khóa long cốt của Vinh Tuệ Khanh đập trúng ngực.
Chiếc chìa khóa kêu rắc một tiếng, bốc lên luồng khói trắng rồi hóa thành bột mịn.
Kế Đô cũng phun ra một ngụm máu tươi,4ánh sáng trên trường liêm đao tối xuống.
...
Ầm!
Trong không gian vang lên tiếng nổ.
Một khối đá to lớn từ trên trời rơi xuống, đè lên một ngọn núi lớn, đập nó lõm vào tạo thành một cái hố to. Khói bụi bốc lên đầy trời, chặn đứng cả ánh nắng mặt trời ban trưa.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, phát hiện mình đã đi ra khỏi vết nứt không gian.
Cô đứng dậy, thấy mình đang ở trong một cái hố sâu, trên đầu khói bụi mù mịt. Trời đất tối sầm cả một vùng.
Cô cười khổ, không biết lần này bị truyền tống tới nơi nào đây?
Vinh Tuệ Khanh lấy tấm bùa đệ tử của thần điện Quang Minh ra xem thử, đó là thứ dùng để truyền tin.
Không có chút phản ứng nào.
Xem ra, cô cách thần điện Quang Minh rất xa.
Vinh Tuệ Khanh kiểm tra trên người9mình, phát hiện đồ vật vẫn còn. Cô dùng thuật tịnh trần dọn sạch sẽ thân thể.
Còn về tấm khăn che mặt, cô suy nghĩ một chút rồi vẫn để đó, không lấy xuống.
Vòng qua chân núi, Vinh Tuệ Khanh trông thấy một con gà trống lớn đang đuổi theo một con rết dài trăm mét. Cô giật mình dừng bước, tránh sang bên cạnh.
Con rết chạy tới chỗ cách Vinh Tuệ Khanh không xa, nó chợt cảm thấy phía trước hình như có kẻ địch lớn, toàn thân sợ hãi bủn rủn, cả trăm cả ngàn cái chân rết hoàn toàn không thể động đậy.
Con gà trống lớn màu sắc sặc sỡ kia kêu một chuỗi dài thắng lợi, mổ một nhát kết thúc sinh mạng của con rết.
Con rết co giật mấy cái trên đất, cuối cùng hiện nguyên hình. Hóa ra nó là một con rết tinh dài chưa tới một tấc.
Gà trống hài lòng ăn con rết, ngửa mặt lên trời kêu to. Sau đó nó xoay một vòng, biến thành một thiếu niên phong độ ngời ngời.
Đây không phải là Mão Tam Lang sao?
Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, chạy từ sau tảng đá ra gọi to: “Mão Tam ca!”
Người kia kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái che mặt mặc áo xanh đang chạy tới chỗ mình. Chàng thanh niên dùng mũi ngửi ngửi, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi là nữ tu Nhân giới? Sao lại chạy tới địa bàn của yêu tu chúng ta?”
Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên dừng bước, kéo khăn che mặt xuống, nhìn người kia nói: “Mão Tam ca, huynh không biết ta sao?”
Người kia nhìn thấy nữ tu trước mặt đột nhiên lộ ta gương mặt thật cực kỳ xinh đẹp, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng thần thánh, nhất thời cảm thấy ngại ngùng, vội vã nghiêng đầu đi, nói nhỏ: “Ngươi đi mau đi. Nơi này không phải nơi ngươi nên đến.”
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn kĩ người kia. Tuy rằng người đó rất giống với Mão Tam Lang, nhưng nhìn kĩ lại thấy khác biệt rất lớn.
Ít nhất, hắn trẻ hơn Mão Tam Lang, giống như thời điểm cô mới quen Mão Tam Lang vậy.
Đã qua bao nhiêu năm, đương nhiên Mão Tam Lang không còn dáng vẻ như lúc đầu.
“Xin hỏi, huynh họ Mão phải không?” Tuy không giống như đúc, nhưng hẳn là người nhà? Hoặc là họ hàng?
Vinh Tuệ Khanh dè dặt hỏi.
Người kia quay đầu lại, hốt hoảng nhìn lướt qua Vinh Tuệ Khanh rồi lại đánh mắt sang nơi khác: “Ta họ Mão, sao ngươi biết?”
Vinh Tuệ Khanh nở nụ cười, đoán đúng rồi.
“Ta đương nhiên là biết. Huynh có biết người họ hàng nào cũng họ Mão, Mão Quang, đại nương mập Y Y, cả con trai Mão Tam Lang của họ nữa không?” Vinh Tuệ Khanh nhiệt tình hỏi.
Người kia quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Ngươi nói gì vậy? Ta không biết họ.”
Nói xong, hắn lại giục Vinh Tuệ Khanh: “Đi nhanh đi, nơi này không nên ở lâu.”
Hắn vừa nói xong, mặt đất dưới chân hai người chợt rung lên ầm ầm. Một cái khe dần tách ra dưới chân họ.
“Không ổn, địa long lại muốn vươn mình rồi!”
Người kia kinh hãi, lập tức bật người nhảy vọt lên, lao tới chỗ Vinh Tuệ Khanh, ôm ngang hông cô, bay về chỗ an toàn ở phía xa.
Chỗ bọn họ vừa đứng xuất hiện một cái rãnh sâu, bên trong có dung nham đang cuồn cuộn.
“Ngươi thấy rồi đấy, nơi này càng ngày càng không thích hợp cho yêu tu chúng ta tu luyện nữa. Đương nhiên, bây giờ bên ngoài đang là lúc đại quân Ma giới xâm chiếm Nhân giới, đánh nhau túi bụi. Nếu ngươi muốn ra ngoài cũng chỉ có đường chết.”
Người kia thở dài, thả Vinh Tuệ Khanh xuống, hỏi cô: “Rốt cuộc ngươi làm sao vào được?”
Vinh Tuệ Khanh hơi hoảng hốt, dường như hiểu ra, lại như không hiểu, lặng lẽ đi theo người kia cả đoạn đường.
“... Huynh là người nhà họ Mão?” Vinh Tuệ Khanh lại hỏi: “Trong yêu tu các huynh có mấy nhà họ Mão? Huynh có biết phố Hồ Lô, thành Hồ Lô và cả nước Hồ Lô không?”
Người kia lại đáp: “Ta họ Mão, trong yêu tu chúng ta chỉ có nhà ta họ Mão, đều là họ hàng với nhau, không có nhiều người. Còn về phố Hồ Lô thì...”
Người kia gãi đầu hỏi lại: “Là gì vậy?”
Cuối cùng trong lòng Vinh Tuệ Khanh cũng nảy sinh linh cảm không lành. Cô lại hỏi lần cuối cùng: “Nếu huynh họ Mão, có phải công pháp gia truyền nhà các huynh là Húc Nhật Quyết hay không?”
Người kia bắt đầu cảm thấy đầu óc Vinh Tuệ Khanh không được bình thường, thầm thở dài. Cô gái xinh đẹp như vậy lại là một cô bé ngốc...
“Húc Nhật Quyết? Xưa nay ta chưa từng nghe nói. Yêu tu chúng ta có rất ít công phu, đều nhận được từ chỗ Vương. Sau này Vương thăng tiên, chúng ta không còn công pháp gì cả.” Người kia kiên trì giải thích cho Vinh Tuệ Khanh.
“Đây là nơi nào? Bây giờ là năm nào?” Cuối cùng Vinh Tuệ Khanh cũng hỏi câu này.
Người kia càng nhìn Vinh Tuệ Khanh đồng cảm hơn. Cô bé này không chỉ ngốc mà còn đần, ngay cả nơi mình đang đứng cũng không biết. Có lẽ là cô còn không nhớ được tên của mình nữa.
“Đây là địa bàn của yêu tu, tên là Hà Thượng Cốc. Hiện giờ là năm nào thật ra ta cũng không biết. Lịch pháp mà yêu tu chúng ta dùng không giống với Nhân giới các ngươi lắm.” Người kia nói rất cặn kẽ.
Vinh Tuệ Khanh đã chắc chắn, thì ra vết nứt không gian sụp xuống, sông Hoàng Tuyền của Kế Đô chảy ngược, cô bị đưa về một vạn năm trước!
Bởi vì cô biết, địa bàn Hà Thượng Cốc trước đây của yêu tu đã sụp đổ cách đây một vạn năm.
Sau đó vì tìm kiếm nơi định cư mới, mà yêu tu hợp tác với tu sĩ Nhân giới đánh bại đại quân Ma giới...
Nội tâm Vinh Tuệ Khanh như có trống đánh tùng tùng rối loạn.
Cô trở lại một vạn năm trước!
Lúc này, yêu tu vẫn chưa hợp tác với tu sĩ Nhân giới. Ma quân đang xâm lăng Nhân giới. Nói vậy, cô có cơ hội nhìn thấy chủ nhân Ma giới hiện giờ, La Thần?
Vinh Tuệ Khanh đang xúc động nên quên việc ẩn giấu tu vi.
“Tu vi của ngươi cao quá!” Người kia sợ hết hồn, bị uy thế Hóa Thần của Vinh Tuệ Khanh ép phải hiện nguyên hình.
Vinh Tuệ Khanh xin lỗi, thu hồi lại linh áp. Các trưởng lão yêu tu bị kinh động, từ khắp nơi ùn ùn tụ về, bái lạy Vinh Tuệ Khanh.
“Rất nhiều năm trước đây, yêu tu chúng ta có một lời đồn đã lưu truyền rất lâu. Đó là: Thiên nữ hiện, Hà Cốc mở. Ở thời điểm gian nan nhất của yêu tu chúng ta, có một Thiên nữ sẽ xuất hiện, giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn. Trước đây chúng ta vẫn nghi ngờ, nhưng bây giờ sự thật đã ở trước mắt. Thiên nữ giáng thế, yêu tu chúng ta được cứu rồi!” Đại trưởng lão dẫn các yêu tu khác quỳ rạp dưới đất.
Vinh Tuệ Khanh đứng bên cạnh một con gà trống cao lớn, dáng vẻ lúng túng không thôi.
Thành “Thiên nữ” của yêu tu, cô đương nhiên phải giúp yêu tu tìm kiếm nơi định cư mới.
Vinh Tuệ Khanh lập tức đưa ra đề nghị cho yêu tu kết đồng minh với tu sĩ nhân loại, đánh đuổi sự xâm lăng của Ma giới. Sau đó yêu tu có thể mượn vài vùng đất của tu sĩ nhân loại, làm nơi định cư.
Các trưởng lão yêu tu thương lượng với nhau mấy ngày mấy đêm, cùng cuối cùng đồng ý với kiến nghị của Vinh Tuệ Khanh.
Cô dẫn yêu tu rời Hà Thượng Cốc tới Nhân giới, tìm được tông môn đỉnh cấp lúc bấy giờ, bày tỏ ý muốn làm đồng minh của yêu tu.
Tông môn đỉnh cấp Nhân giới đương nhiên cầu mà không được, lập tức ký kết thỏa thuận với yêu tu, dẫn toàn bộ bọn họ tới trận doanh của tu sĩ Nhân giới.
Có yêu tu gia nhập, tình hình chiến tranh giữa Nhân giới mà Ma giới lập tức bị đảo ngược. Quân đội Ma giới liên tục tháo chạy. Sau khi tu sĩ Nhân giới và yêu tu kết đồng minh, có người nói rằng chủ nhân Ma giới đã lặng lẽ biến mất.
Không có chủ nhân của Ma giới dẫn dắt, ma quân nhanh chóng bị tu sĩ Nhân giới đánh tan, cuối cùng phải lui về Ma giới. Cánh cửa giới bị người của tông môn đỉnh cấp Nhân giới hợp sức với các đại trưởng lão yêu tu cùng phong ấn.
Sau khi xong chuyện, tu sĩ Nhân giới nhường ra ba khu vực cho yêu tu tu luyện theo như đã thỏa thuận.
Vinh Tuệ Khanh tự mình giúp yêu tu dựng lên trận pháp và kết giới cho ba điểm định cư, đồng thời tự đặt tên ba điểm định cư là phố Hồ Lô, thành Hồ Lô và nước Hồ Lô, lại dùng linh bảo tiên thiên là rễ Hồ Lô mà yêu tu vô ý nhặt được làm cơ sở, thiết lập một Đại Đỗ Môn Trận.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho yêu tu xong, Vinh Tuệ Khanh rời khỏi phố Hồ Lô. Người kia của nhà họ Mão chủ động nói muốn đi ra ngoài lang bạt với cô một phen.
Vinh Tuệ Khanh biết tên của hắn là Mão Nhật. Cái tên này khiến cô luôn cảm thấy là lạ, Vinh Tuệ Khanh gọi hắn là A Mão, để dễ phân biệt.
Vì an toàn, Vinh Tuệ Khanh dùng tên giả, nói với các vị trưởng lão yêu tu rằng cô tên Niệm Thần. Cô không biết rằng, yêu tu đã biến tên của mình thành “Niệm Trần”, từ đó mới gây ra sự hiểu lầm tốt đẹp sau này.
Đi ra khỏi phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh và A Mão tiếp tục lên đường tới Trung Đại Lục.
Bầu trời vạn năm trước không có gì khác biệt với vạn năm sau.
Vẫn trời xanh mây trắng, gió xuân mưa thu.
Vinh Tuệ Khanh dẫn A Mão lang thang khắp Nhân giới, vừa tìm kiếm con đường quay về, vừa tìm kiếm tung tích của chủ nhân Ma giới, còn tiện tay thu nhận một con sóc làm đệ tử. Con sóc này bẩm sinh có năng lực khác lạ, có thể đi xuyên kết giới. Vinh Tuệ Khanh chợt nhớ đến linh sủng Khẳng Khẳng của mình, cô giật mình nhìn kĩ lại, nó không phải là Tiểu Hoa - linh sủng của mình sau này đó sao!
Vinh Tuệ Khanh chọn một bộ công pháp chuyên dùng phá kết giới trong thần điện Quang Minh cho con sóc luyện tập, còn dặn nó rằng trước khi công pháp đại thành thì không được biến hình.
Sau khi dạy dỗ, cô quyết định thả nó về núi rừng, dặn nó rằng nếu vạn năm sau còn sống, hãy đi tới núi Lạc Thần tại phía Đông Đại Lục tìm một cô bé. Nếu cô bé đó gọi nó là “Tiểu Hoa” thì đó chính là người nó phải cứu...
Con sóc hoa thề, sau đó vận công pháp nhảy một cái, chạy vào trong núi.
Trên đường không có chuyện gì, Vinh Tuệ Khanh chợt nảy ý tưởng, truyền thụ Húc Nhật Quyết cho A Mão.
Trí nhớ của A Mão không tốt lắm, dạy nhiều lần mà chỉ nhớ có một chút.
Vinh Tuệ Khanh cũng chịu. Lúc cô học được Húc Nhật Quyết từ Mão Quang đời sau, công pháp vốn cũng khá cẩu thả. Sau khi cô Hóa Thần, mới căn cứ vào truyền thừa của thần Quang Minh để hoàn thiện Húc Nhật Quyết.
Có lẽ là cô trở về vạn năm trước chỉ để đưa cho tổ tiên Mão gia bộ Húc Nhật Quyết này, sau đó để hắn truyền lại các đời, cho đến lúc vận mệnh để cho con cháu Mão gia gặp được Vinh Tuệ Khanh, lại truyền thụ Húc Nhật quyết cho cô.
Hai người vừa là thầy vừa là bạn, đi chung vô cùng hòa hợp.
Ngày đó, bọn họ đi tới một quán cơm nhỏ tại Trung Đại Lục, nghe thấy có mấy người túm tụm trong quán hết sức kích động, nói: “Mấy ngày trước ‘Dị vật chí’ xuất hiện ở vùng này, kéo theo mấy đội nhân mã chém giết tới tối tăm trời đất. Các ngươi có đi nhặt bảo bối không?”
Vinh Tuệ Khanh nghe vậy mừng rỡ. Cô nhớ rằng La Thần dẫn đại quân Ma giới xâm lăng Nhân giới cũng vì “Dị vật chí” của y bị một nữ tu Nhân giới trộm mất, đưa vào Nhân giới.
Vinh Tuệ Khanh rất muốn biết nữ tu Nhân giới này là ai. Cô tin chắc rằng người đó không phải là cô, bởi vì nếu cô muốn “Dị vật chí”, La Thần nhất định sẽ hai tay dâng lên, không cần phải lừa gạt, cũng không cần phải trộm.
“Cuộc chiến Nhân - Ma năm đó quá thảm khốc, các tông môn quanh đây đều sắp bị diệt cả rồi.”
Một người thở dài, nhấp ngụm rượu nói: “Thần điện Quang Minh án binh bất động, chỉ dựa vào tông môn đỉnh cấp dẫn dắt tông môn cấp hai và cấp ba gánh vác, suýt nữa đã không trụ được. Hiện giờ người tài tu đạo suy yếu, chó mèo gì cũng dám tới cậy mạnh...”
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy bi thương. Trong trận chiến trước, cô đã thấy rất nhiều cảnh tượng người và ma đại chiến, quả thực vô cùng khốc liệt. Chỉ dựa vào một mình cô thực sự không cách nào ngăn cản. Cô vốn nghĩ, trước khi gặp được La Thần, cô không muốn nhúng tay vào cuộc chiến Nhân - Ma này. Cho dù muốn nhúng tay, cô cũng phải chờ tới thời khắc vận mệnh sắp đặt kia, không sớm hơn, cũng không muộn hơn. Trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng kia, gặp y đúng lúc...
Kết quả là cô còn chưa đợi được đến lúc gặp y đã phải nhúng tay vào cuộc chiến Nhân – Ma, thúc đẩy yêu tu kết đồng minh với tu sĩ Nhân giới, sau đó xoay chuyển cuộc chiến. Tiếp đó, La Thần mất tích...
A Mão thấy Vinh Tuệ Khanh ngây người, thấp giọng nói: “Niệm Trần, có muốn nghỉ ngơi không? Sắc mặt của cô rất kém.”
Vinh Tuệ Khanh vuốt mặt, may mà trên mặt cô có khăn che. Cô lườm A Mão một cái: “Ta đeo khăn che mặt, sao huynh thấy được sắc mặt của ta?”
A Mão cười khà khà: “Ta đoán đấy. Ánh mắt của cô rất mệt mỏi.”
Vinh Tuệ Khanh cười: “Ta muốn gặp một người, nhưng không thể nào tìm được y.”
Nói rồi, cô ngửa cổ uống một hớp rượu: “Ta thật sự rất nhớ y...”
Vừa dứt lời, cánh cửa quán rượu cọt kẹt mở ra. Một người đàn ông mặc áo choàng đen mũ rộng vành đứng ở cửa.
Thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt đẹp đẽ, y bình tĩnh đứng đó quét mắt nhìn khắp phòng. Người bên trong lập tức yên lặng như tờ.
Vinh Tuệ Khanh chậm rãi đứng lên, khó tin nhìn ra cửa… Đó là La Thần! Vậy mà lại là La Thần!
Sau khi ma quân đại bại, chủ nhân Ma giới còn dám cải trang vi hành sao?
Vinh Tuệ Khanh từ từ bước tới.
La Thần đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Vinh Tuệ Khanh lại gần, đứng cách mình một thước. Cô ngẩng đầu nhìn y, trong mắt có dòng nước lấp lánh: “Rốt cuộc chàng cũng tới rồi. Ta tìm chàng bao lâu, thì ra chàng trốn ở chỗ này.”
La Thần vươn tay sờ lên gương mặt Vinh Tuệ Khanh qua chiếc khăn che, một giọng nói truyền vào đầu cô: “Nàng đã trở về một vạn năm trước, vì sao không tới tìm ta?”
Vinh Tuệ Khanh chấn động, vừa mừng vừa sợ nhìn La Thần… La Thần này cũng là người từ vạn năm sau về đây sao? Là Thần thúc của cô? Vây La Thần - chủ nhân Ma giới bây giờ thì sao!
La Thần dường như hiểu được suy nghĩ của Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân Ma giới không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại. Lúc ta không có mặt, nơi này không có chủ nhân Ma giới. Ta trở về, họ mới có Vương.”
Nói xong, y kéo tay cô, dẫn cô nhanh chóng đi ra khỏi quán rượu.
Vinh Tuệ Khanh bị kéo bước lảo đảo, suýt nữa không theo kịp bước chân của y.
La Thần luôn luôn cẩn thận săn sóc, sao hôm nay lại thiếu quan tâm đến mình như vậy?
Vinh Tuệ Khanh oán thầm.
La Thần ôm lấy cô, ghì chặt vào lòng, thân hình lắc một cái biến mất.
Lúc xuất hiện, họ đã đứng bên cạnh một cái hồ sóng nước dập dờn.
Vinh Tuệ Khanh nhận ra nơi này chính là hồ Mẫn Đan, nơi thần điện Quang Minh tổ chức thi đấu luyện đan vào vạn năm sau!
“Sao chàng chạy xa vậy?” Vinh Tuệ Khanh ai oán trách.
La Thần mỉm cười, nâng cằm Vinh Tuệ Khanh, cúi đầu ấn môi xuống, hôn cô thật sâu.
Bọn họ chia cách nhau cũng chưa được bao lâu, nhưng trong thời gian đảo ngược này, dường như họ đã xa nhau cả một kiếp người.
Hai người hôn đến khó phân thắng bại.
“Hừ, một đôi nam nữ chó má!” Một giọng nói căm giận vọng tới tai họ, đồng thời có một luồng sáng trắng bổ tới, muốn tách họ ra.
La Thần ôm Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng né tránh, xoay người nhìn về phía kẻ ra tay.
Là một kẻ có dung mạo thanh tú giống Vinh Tuệ Khanh lúc còn ẩn giấu dung mạo như đúc.
“Tại sao lại là ngươi?” La Thần nhíu mày.
Vinh Tuệ Khanh nhìn dáng vẻ của người kia, cảm thấy rất kỳ lạ. Cô đã rất lâu không nhìn thấy gương mặt kia, bây giờ gặp lại chợt có cảm giác như đã cách cả đời người, mà quả thực cũng đã rất lâu rồi.
Thân hình kẻ đối diện dần mờ ảo, sau đó trở về thực chất. Lúc xuất hiện lại chính là dáng vẻ của Kế Đô!
“Đúng là ngươi?” Vinh Tuệ Khanh kinh hãi: “Ngươi là Kế Đô? Tại sao ngươi cũng tới?”
Kế Đô ngạo nghễ: “Câu này nên để ta hỏi… Ngươi dựa vào cái gì mà đòi tranh với ta? Về tình cảm, ta và La Thần đã quen biết nhau từ mấy triệu năm trước, tâm đầu ý hợp. Nếu không phải trên người ngươi có dấu ấn của ta, sao y có thể chuyển tình cảm sang ngươi?”
La Thần ho khan một cái: “Quen biết là thật, nhưng tâm đầu ý hợp thì giả… Ta chưa từng tâm đầu ý hợp với cô.”
Kế Đô bị La Thần làm mất mặt ngay trước tình địch, cả người giận run, chỉ vào Vinh Tuệ Khanh nói:
“Cô ta là ai, chẳng lẽ ngươi không thấy hay sao?... Cô ta chẳng qua chỉ là một linh hồn đoạt xác! Thân thể mà ngươi yêu thích này sớm đã bị linh hồn dị thế chiếm mất rồi!”
La Thần cười nhạt: “Đoạt xác hay không, ngươi biết được sao?”
Kế Đô cười ha hả, càng lúc càng điên cuồng: “Sao ta lại không biết? Nếu không nhờ ta, cô ta làm sao có thể chuyển kiếp từ dị thế giới tới đây đoạt xác! Ta chỉ không ngờ, ta triệu hoán cô ta mà lại làm đứt đoạn tình duyên với ngươi! Tại sao? Tại sao? Ta không phục!”
Cô ta giơ tay lên trời gào thét.
Vinh Tuệ Khanh và La Thần liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu ý đối phương. Hai người lập tức tách ra, tựa như tia chớp vây Kế Đô vào giữa.
Kế Đô xem như không thấy hành động của hai người, tiếp tục chỉ lên trời mắng nhiếc: “Tại sao? Ta đã giết ngươi! Ngươi không về được nữa! Tại sao còn phải đưa một kẻ tới đối đầu với ta như thế? Thứ mà ta muốn, tại sao vĩnh viễn không chiếm được?”
Nói xong, hai con mắt Kế Đô chuyển thành đỏ rực như máu. Nàng ta nhìn Vinh Tuệ Khanh, cười dữ tợn: “Ngươi biết vì sao ta triệu hoán ngươi tới đây không?”
La Thần đang muốn ra tay chợt dừng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi biến thành dáng vẻ trước đây của Tuệ Khanh vì cho rằng có thể lừa gạt được ta?”
Kế Đô vừa cười vừa khóc: “Ta không lừa gạt được ngươi, nhưng ít ra cũng khiến ngươi ôn hòa đứng trước mặt ta, mới buông lỏng cảnh giác, để cho ta lấy sách của ngươi.”
Vinh Tuệ Khanh kêu lên sợ hãi: “Hóa ra là ngươi trộm ‘Dị vật chí’? Còn không mau giao ra đây!”
Kế Đô móc một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra, cười nói: “Muốn không? Tới đây mà cướp!”
Nói xong, nàng ta ném quyển sách kia lên trời.
Vinh Tuệ Khanh phi người nhảy lên, lại phát hiện quyển sách kia đã sớm bị xé tan tành. Những mảnh giấy rách lơ lửng trên không trung như những cánh bướm bay lượn trong mây.
Cô đưa tay ra, bắt lấy một mảnh giấy, lại phát hiện nó lập tức hóa thành tro bụi. Cô miết ngón tay, trang giấy lập tức tan biến.
La Thần mất kiên nhẫn, hai tay khép lại, áo choàng trên người y biến thành màu đỏ như máu. Màu đỏ máu hừng hực trong đáy mắt, ma khí trên người y tỏa ra bốn phía, tay phải vung lên, một thanh trường đao xuất hiện tay.
Vinh Tuệ Khanh vỗ hai tay một cái, một luồng Cửu Thiên Liệt Diễm phóng lên cao, bắn về phía Kế Đô.
Kế Đô cũng gọi trường liêm đao ra. Một dải Hoàng Tuyền từ trên trời giáng xuống, nhưng bị kết giới mà Vinh Tuệ Khanh chuẩn bị từ trước chặn lại.
“Ta chỉ không hiểu. Ngươi đã có năng lực qua lại giữa quá khứ và tương lai, tại sao lại không biết trước được sự uy hiếp của ta? Vì sao ngươi làm chuyện chẳng có lợi cho bản thân chút nào, mà chỉ có lợi cho người khác. Không những cho ta sinh mệnh thứ hai, mà còn cho ta người yêu dấu.”
Vinh Tuệ Khanh cố ý nói thật cay nghiệt. Cô đã nhìn ra, nhược điểm lớn nhất của Kế Đô chính là tình cảm của nàng ta đối với La Thần đã đến giai đoạn cố chấp bệnh hoạn.
Quả nhiên Kế Đô bị kích động khiến hơi thở rối loạn, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Liên quan gì đến ngươi? Chỉ cần giết ngươi, ta lại có thể thay đổi tất cả!”
Nàng ta lập tức giơ trường liêm đao nhào tới Vinh Tuệ Khanh với lối đánh liều mạnh.
Vinh Tuệ Khanh vừa gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu để ngăn cản, vừa xuất ra từng trận Cửu Thiên Liệt Diễm.
Kế Đô lắc mình né qua, vận chuyển linh lực hết tốc lực, thậm chí còn nhanh hơn Vinh Tuệ Khanh đến mấy lần. Nàng ta đã tới trước mặt Vinh Tuệ Khanh, tay phải vươn tới nắm lấy cổ cô.
La Thần quát to một tiếng, nhưng bị Kế Đô đang liều mạng ép lui mấy bước.
“Ngươi còn tới nữa, ta vặn gãy cổ cô ta!” Kế Đô giận dữ đe dọa.
La Thần vốn không muốn để ý tới loại uy hiếp này, nhưng chợt thấy Vinh Tuệ Khanh đưa mắt nhìn mình, lập tức dừng bước nói: “Ngươi cẩn thận đấy. Nếu ngươi vặn cổ nàng, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi!”
Vinh Tuệ Khanh bị Kế Đô dùng một tay bóp cổ, trong thức hải của cô chợt nổi lên cơn sóng thần, dường như có thứ gì đó ngủ say đang thức tỉnh. Cường độ rung chuyển kia chấn động cả trời đất, khiến thân thể Vinh Tuệ Khanh căng cứng.
Kế Đô vốn muốn lập tức giết Vinh Tuệ Khanh, nhưng từ cổ cô lại truyền ra một luồng linh lực chính trực khiến nàng ta cảm thấy ấm áp, vô thức lùi bước, dường như sát ý tràn ngập trong tim cũng tan đi rất nhiều.
Kế Đô không biết vì sao lại như vậy, có chút bối rối. Để che giấu sự hoảng loạn, nàng ta gấp gáp nói chuyện để dời đi sự chú ý của mình.
“Ngươi biết vì sao ta phải triệu hoán cô ta tới đây không?” Giọng Kế Đô có chút bi thương: “Chẳng phải là vì tiểu tình lang của cô ta hay sao?”
La Thần và Vinh Tuệ Khanh đều sững sờ.
“Ngươi nói ai?” Hai người đồng thanh hỏi.
Vinh Tuệ Khanh không biết mình có “tiểu tình lang” nào.
Kế Đô cười lớn, trong tiếng cười chứa nỗi thê lương vô tận: “Chính là A Ngưu đó, Vinh Tuệ Khanh. Đồ tiện nhân vong ân phụ nghĩa, ngươi phụ bạc sự si tình của người ta đối với ngươi!”
Hóa ra là A Ngưu?
Phì!
Vinh Tuệ Khanh giận dữ: “Gã A Ngưu hèn hạ kia thì mắc mớ gì đến ta?”
Kế Đô ngừng cười, trầm mặc một lúc mới nói: “Hắn đúng là tên hèn hạ. Ngươi không biết, kiếp trước vốn là không có ngươi. Khi ta và La Thần đấu pháp, thì A Ngưu lảo đảo xông vào. Một quyền của ta đánh trúng ngực của hắn... Để không bị Thiên Đạo Pháp Tắc trừng phạt, ta không thể làm gì khác là đổi xương sườn cho hắn, từ đó về sau cũng không thoát khỏi liên hệ với tên hèn hạ đó!”
Vinh Tuệ Khanh bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra, đời trước A Ngưu huy hoàng như thế là vì Kế Đô! Bao gồm cả Lôi linh căn của hắn!
Nhưng A Ngưu không có một con sóc biết cắn kết giới, làm sao hắn vào được trong kết giới được?
Kế Đô cười lạnh: “Đời trước, khi chúng ta đấu pháp, vốn không có kết giới gì.”
Vì thế A Ngưu có thể xông vào, kết quả đụng phải Kế Đô. Kế Đô bất đắc dĩ phải đổi xương sườn cho hắn.
A Ngưu huy hoàng một đời, Kế Đô không thể không dính líu với hắn cả đời, cũng càng ngày càng xa cách với La Thần trong tâm khảm của nàng ta.
“Ta phí bao công sức như vậy chẳng phải là để tác hợp cho gã A Ngưu bỉ ổi kia sao? Cho nên ta thay trời đổi đất, tính ra điểm mấu chốt của ván cờ này, chính là đứa bé trong bụng Thánh nữ của thần điện Quang Minh bị ta giết kia. Đứa bé kia chính là con gái của Quang Minh chuyển thế. Ta không muốn nó sinh ra, vì vậy ta đã sớm giết nó. Thế nhưng giết nó, ta lại phải trả cái giá càng đau đớn thê thảm hơn so với việc con gái của Quang Minh giáng thế. Nhưng đứa bé kia đã chết, ta không thể cải tử hoàn sinh cho nó, đành phải triệu hồi một linh hồn từ dị thế tới sau khi nó chết đi chưa lâu. Đó chính là ngươi, để thay thế vị trí của nó.”
Kế Đô nhìn La Thần, hai mắt lóe sáng: “Ta chỉ không ngờ được, việc ngươi sống lại đã chặt đứt cơ duyên giữa ta và A Ngưu, nhưng cũng đồng thời lấy đi cơ duyên với La Thần… Thần, chàng có biết hay không? Đời này ta còn thống khổ gấp vạn lần đời trước! Đời trước tuy rằng ta không thể không dính líu đến gã tiện nhân A Ngưu kia, nhưng từ đầu tới cuối chàng không yêu người phụ nữ khác. Đời này ta thoát khỏi A Ngưu, nhưng chàng lại thề non hẹn biển với người đàn bà khác. Sao chàng lại đối xử như thế với ta?”
La Thần nhàn nhạt đáp: “Chỉ có thể nói rằng giữa ta và ngươi không có duyên phận, không trách được người khác.”
“Ta không phục. Rõ ràng trước đây ngươi yêu ‘nàng’, sao ngươi có thể thay lòng? Nếu ngươi đã yêu người khác, vì sao lại không thể là ta?”
Kế Đô nhìn La Thần chằm chằm, suýt nữa quỳ xuống trước mặt y.
Tâm trạng Kế Đô kích động, một tay bóp chặt cổ Vinh Tuệ Khanh, đột nhiên phát hiện linh lực của mình nhanh chóng tràn vào trong thân thể cô. Dường như Vinh Tuệ Khanh đang tự vượt ải.
Kế Đô sốt sắng, không thể nào giãy ra được.
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, để luồng linh lực và thần lực của Kế Đô mà cô hết sức quen thuộc dần dung hòa vào thức hải của mình. Ở nơi đó, vô số thần ý phân tán rốt cuộc cũng hợp lại, hóa thành một cô gái mặc áo trắng, dáng vẻ trang nghiêm, hình dạng giống Vinh Tuệ Khanh như đúc, thế nhưng biểu cảm vô cùng hờ hững.
Vinh Tuệ Khanh dần dần hiểu ra, nhớ tới mọi khúc mắc kiếp trước kiếp này, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khiến toàn thân Kế Đô và La Thần đều chấn động.
Nơi cổ Vinh Tuệ Khanh như có lực đàn hồi, hất văng tay Kế Đô ra.
Kế Đô bị một nguồn sức mạnh đè ngã xuống đất, tứ chi co quắp, miệng âm ư không nói được.
La Thần yên lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó quỳ một chân xuống đất, cái đầu kiêu ngạo của y gục xuống.
Thần ý của Vinh Tuệ Khanh đã hồi phục. Cô là Vinh Tuệ Khanh, cũng chính là Nữ Oa, một trong các vị Chủ thần từ hàng tỉ năm trước, cũng chính là Oa Hoàng Thị triệu năm trước đã luyện đá vá trời.
“Kế Đô, ngày đó ngươi đánh lén ta ở núi Đại Hoang, ngươi có biết tội của ngươi không?” Vinh Tuệ Khanh nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói không có bất cứ cảm xúc nào.
“Hai người các ngươi vốn là phụ tá đắc lực của ta. Kế Đô, ngươi khi sư diệt tổ, có từng nghĩ có ngày hôm nay không?”
Kế Đô cười thảm. Công pháp của nàng ta, linh lực của nàng ta, thuật luyện đan của nàng ta và cả trận pháp đều là do một tay Nữ Oa dạy cho.
Chẳng trách Vinh Tuệ Khanh này trời sinh đã tư chất nghịch thiên như vậy, thì ra cô chính là Chủ thần. Mình chỉ là loại ruồi nhặng, chẳng qua chỉ bay một vòng rồi về chỗ cũ mà thôi.
Nàng ta giết Nữ Oa, hủy diệt sạch Thần khu của cô, nhưng thần lực của Nữ Oa không phải thứ tầm thường. Cô đã hóa ý thức của mình thành thần ý, sớm trốn sang thế giới khác.
Ở nơi đó, cô trằn trọc lang thang, chờ đợi ngày phục sinh.
Trước khi Kế Đô đánh lén, cô đã linh cảm thấy đại kiếp nạn tới gần. Trước đó tại Thần giới, cô đã sắp xếp cho thần điện Quang Minh nhập trần thế, cắm rễ dưới Nhân giới, để nghênh tiếp Chủ thần trở về.
Kế Đô hại Nữ Oa, La Thần không thấy thi thể, không tin Nữ Oa đã chết, đuổi theo Kế Đô tranh đấu khắp nơi, muốn ép nàng ta nói ra đã giấu Nữ Oa ở nơi nào.
Ngày hôm đó, bọn họ quyết đấu ở núi Lạc Thần, đã hẹn rằng chỉ cần La Thần thắng, Kế Đô sẽ nói cho y biết, thần ý của Nữ Oa ở đâu.
Kết quả kiếp trước có A Ngưu xông tới, ngăn cản trận quyết đấu của họ, khiến Kế Đô bị A Ngưu quấn lấy, uất ức cả đời.
Kế Đô không cam lòng, trở lại thời điểm nàng ta vừa giết chết con gái trong bụng của Thánh nữ đời trước là Quản Phượng Nữ, sau đó dùng thuật Thâu Thiên Hoán Nhật triệu hồi một linh hồn từ dị giới tới. Chỉ cần kéo dài tính mạng cho đứa bé này, Kế Đô sẽ không còn bị gã tiện nhân A Ngưu kia dùng cơ duyên và xương sườn cuốn lấy.
Kết quả đứa bé gái này lại chính là Nữ Oa. Nàng ta nên sớm nghĩ tới mới đúng. Linh hồn mà nàng ta có thể triệu hoán tới thân thể đứa bé kia chỉ có thể có quan hệ với Nữ Oa.
“Ta không phục...”
Kế Đô lẩm bẩm, sau khi thốt ra câu cuối thì nhắm mắt. Thân thể nàng ta như ánh sao lấp lánh, tiêu tan trong trời đất.
La Thần hỏi: “Ngài không lo lắng cô ta cũng sẽ trở về sao?”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười: “Cô ta là bán thần, không phải thần. Cô ta vẫn chưa tu luyện được thần ý.”
Sau đó cô nhìn về phía La Thần, bước tới: “Đứng lên đi.”
La Thần chậm rãi đứng lên, yên lặng nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vinh Tuệ Khanh nhìn La Thần, gương mặt dần lộ ra nụ cười vừa đoan trang vừa thẹn thùng. Cô vươn cánh tay ra, chậm rãi ôm lấy eo La Thần, áp gò má vào ngực y.
Tim La Thần đập mạnh.
“Ta là Vinh Tuệ Khanh, cũng là Nữ Oa. Ta chính là nàng, nàng chính là ta.”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười thổ lộ bí mật từ đáy lòng: “Ta vẫn hy vọng, có thể ở bên cạnh chàng như một cô bé con. Ta không phải Chủ thần, cũng không phải sư phụ của chàng, chỉ là một cô bé đơn thuần, ở bên cạnh chàng, được chàng che chở... Kế Đô, cô ta cũng không phải là không làm được gì. Ít nhất, cô ta đã giúp ta hoàn thành giấc mơ này.”
Vừa nói, Vinh Tuệ Khanh vừa đưa tay lên. Một vầng sáng màu vàng chui vào cơ thể La Thần.
“Đây là trái tim mà chàng để ở chỗ ta. Giờ ta trả nó về với chủ.” Vinh Tuệ Khanh cười rạng rỡ.
La Thần cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn thật sâu.
Còn điều gì khiến người ta xúc động hơn việc phát hiện người mà mình yêu sâu sắc thì ra cũng yêu mình như thế?
Xuyên qua trăm núi nghìn sông, nghìn năm vạn kiếp, trải qua vô số đau khổ trắc trở, đến cuối cùng, họ vẫn về với nhau.
Mong người có tình trong thiên hạ đều sẽ về một nhà.