Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bố Già ( The Godfather ) - Chương 04
Về đến cư xá Lọng Bịch, Mai cơn Côrleône trông thấy một dây xích to tướng giăng ngang lối đi hẹp dần vào khuôn viên. Cả tám ngọn đèn pha rọi sáng lóa khoảngtrống hình bán nguyệt. Phải đến cả chục chiếc xe đậu dọc mép đường cong.Hai gã đàn ông lạ mặt ngồi đung đưa trên sợi xích nói chuyện dông dài. Anh không biết mặt họ.
Anh bạn là ai? - Một gã nói giọng Bruclin hỏi.
Mai cơn xưng danh. Từ ngôi nhà ngoài cùng, một người bước ra nhìn anh chằm chằm.
- Con ông Trùm, - người đó nói. - Để tôi đưa đi.
Mai cơn bước theo, đến trước cửa vào nhà lại có hai người chặn lại, săm soi một lúc rồi mới cho vào.
Trong nhà toàn người là người - Mai cơn không nhận ra ai cả. Vào phòng khách, anh thấy Têrêda, vợ Haghen, chị ta ngồi thẳng đuỗn, bất động trên đivăng và hút thuốc Trên cái bàn con trước mặt có mỗi cốc uýtxki.Lão Clemenxa to béo ngồi sóng sượt bên kia đi văng. Mặt lão cregimes vẫn bình thản, nhưng trước trán mồ hôi cứ rịn ra thành hột, điếu xì gà ướt nhoét nước bọt kẹp vào giữa các ngón tay.
Clemenxa đứng dậy đón Mai cơn và rầu rầu mặt bắt tay anh tỏ ý thông cảm. Lão nói:
Bà già anh vào nhà thương trông nom ông cụ . Không sao đâu, rồi sẽ đâu vào đấy thôi. .
Pô li Gattô cũng bước đến chào hỏi. Mai cơn tò mò nhìn gã. Biết Pồli là cận vệ của bố mình, nhưng Mai cơn chưa biết rằng hôm nay gã kêu bị cảm nên không đi làm. Anh để ý ngay bộ mặt căng thẳng trên bộ mặt ngăm ngăm của chàng cận vệ. Nghe nói Pô li xưa nay chơi kĩ, có nhiều hứa hẹn,- làm việc nhanh, gọn lắm. Hôm nay gã xuống sằc... Mai cơn thấy có một bọn nào đó. thập thò trong góc, nhưng anh không nhận ra. Đấy.không phải người của Clemepxa. Tập hợp mọi cái lại Mai cơn hiểu ra - Clemenxa và Gattô đang bị nghi ngờ. Tưởng Pô li cũng có mặt lúc ông Trùm bị mưu sát, Mai cơn nhìn đường nét loắt choắt như mặt chồn của gã, hỏi:
Phrêđôthế nào, không sao cả chứ
Clemenxa đáp thay:
- NÓ vừa tiêm xong, giờ đang ngủ.
Mai cơn đến hôn vào má vợ Haghen. Anh rất quý Têrêda.
- Đừng lo cho Tôm, - anh nói khẽ. - Mọi việc sẽ đâu vào đấy Chị nói chuyện với Xônni đưa?
Têrêda nép vào người anh một chút và lắc đầu. Người nhỏ nhắn, rất xinh, trông chị giống người Mĩ hơn là người Italia. Lúc này chị không còn hồn vía nào nữa.
Mai cơn cầm tay chị đỡ dậy và đưa vào văn phòng ông Trùm.
Xônni ngồi sau bàn giấy, một tay cầm cuốn sổ tay màu vàng, tay kia cầm bút chì. Trong phòng chỉ có hắn với caporegime Texxiô. Mai cơn nhận ra lão và hiểu ngay bọn láng cháng ngoài kia là bọn nào. Texxiô cũng tay bút, tay sổ.
Trông thấy em dắt vợ Haghen vào, Xônni đứng dậy và ôm lấy Têrêda:
Đừng sợ, Têrêda, - hắn nói, - Tôm vẫn bình thường. Chẳng qua bọn kia muốn để Tôm đem các đề nghị bên đó chuyển về, nghĩa là trước sau chúng cũng thả thôi.
Tôm không dính vào công việc, chỉ là luật sư của bọn tôi ai động đến anh ấy làm gì.
Hắn buông Têrêda ra, và kéo tuột Mai cơn vào lòng hôn đánh chụt một cái làm Mai cơn cứ trố mắt ngạc nhiên. Mai cơn xô anh ra và lầu bầu:
Cả đời quại nhau vỡ đầu, bây giờ lại giở trò âu yếm!
Lúc bé hai anh em đánh nhau suốt.
Xônni nhún vai:
- Tao gọi sang Hanôvơ mà không thấy chú mày đâu, đang lo sốt vó. Tao thì kệ xác mày, có chết cha mày đi tao cũng mặc, nhưng rồi biết nói thế nào với bà già?
Nguyên một chuyện ông già đã đủ lắm rồi.
- Mẹ thế nào?
ác chiến lấm. - Xônni nói. - CÓ phải lần đầu đâu.
Tao cũng thế. Lúc ấy mày còn bé, chẳng biết quái gì cả, rồi lúc mày lớn lên thì nhà mình đã êm ấm rồi. Hắn im một lúc rồi tiếp:
- Mẹ đang ở bệnh viện. Bác sĩ bảo ông già sẽ qua khỏi.
Hay bọn mình cũng vào đấy đi? - Mai cơn hỏi.
Xộuni lắc đầu:
- Chừng nào chưa xong hết mọi việc, tao không có quyền rời khỏi nhà, - hắn nói khô khốc.
Chuông điện thoại réo. Xônni cầm máy chăm chú nghe. Mai cơn làm như vô tình bước đến bên bàn và nhìn vào cuốn sổ tay màu vàng. Một dọc tám cái tên. Đứng đầu là Xôlôđô Philip Tattglia và Giôn Tattaglia. Mai cơn như bị dội nước sôi: anh vào quấy rầy Xônni và Texxiô đúng lúc họ đang lên danh sách những kẻ phải khử.
Xônni bỏ máy.
- Hai đứa ra ngoài tí nhé. - Hắn bảo Têrêda và Mai cơn. - Anh với Texxiô phải làm nốt công việc đã.
Vợ Haghen nước mất đầm đìa, thút thít hỏi:
CÓ phải tin Tôm không anh?
Têrêda hoảng quá run cầm cập. Xônni ôm vai chị đưa ra cửa.
Anh thề là nó không có việc gì mà - Hắn nói. - Em cứ ngồi ngoài kia chờ anh, có gì anh sẽ báo ngay.
Hắn đóng cửa. Mai cơn đã chễm chệ ngồi trong chiếc ghế bành bọc da. Xônni liếc anh một phát sắc lém và quay về bàn.
Liệu đãy, Mai,- hắn nói. - Mày ngồi đấy là phải nghe những chuyện không khoái tai đâu.
Mai cơn đốt thuốc .
Nhỡ tôi giúp được gì thì sao?
Thôi đi, - Xônni gắt. - BỐ mà biết mày dây vào đây thì chết tao .
Maicơn bật dậy:
- ĐỒ gỗ đá kia, bố là bố tôi, nghe chưa? Tôi cũng đỡ đần được gì chứ! Không cớ phải bắn nhau, để tôi làm việc gì khác cho. Tôi cấm anh quát nạt tôi như tuồng bé con đấy. Tôi cũng ra trận, cũng bị thương như ai chứ, anh không nhớ à? Tôi cũng giết khối đứa ra kia, bọn Nhật đấy. Anh sợ cái gì nào? Sợ tôi thấy máu là ngã quay lơ ra đấy chắc?
- Mày còn tính quát tao "giơ tay lên" nữa chắc? - Xônni nhẹ giọng. - Thôi được, mày ngồi đây canh máy.
- Đoạn hắn quay sang Texxiô. Người ta vừa báo những điều mình đang thiếu. - Hắn liếc sang Mai cơn. - CÓ đứa đã dắt bọn kia đến bắn ông già. CÓ thể là Clemenxa,
cũng có thể là Pô li Gattô - thằng này chọn đúng hôm nay mà ốm mới hay chứ. Tao đã biết đứa nào rồi, nhưng để thử xem đẩu óc mày làm việc thế nào, chằng gì mày
cũng là "học giả" mà. mày bảo đứa nào bán mình cho Xôlôdô nào?
Mai cơn lại ngồi xuống, ngửa người ra ghế. Anh thong thả điểm lại trong óc tất cả những gì mình biết. Trong đế chế Côrleône, Clemenxa giữ chức caporegimes. ông
Trùm đã giúp Clemenxa trở thành triệu phú, hơn hai chục năm nay Clemenxa là bạn thân của ông Trùm. Lão nắm giữ một trong những vị trí then chốt trong tổ chức.
Bán ông Trùm thì Clemenxa được lợi gì? Tiền Lão rất giàu thật, nhưng lòng tham người ta biết đâu là cùng. Quyền lực ư Muốn thanh toán một món nợ cũ, tự ái vì
nghĩ không được quan tâm ? Không bằng lòng việc cử Ha ghen làm consigliori Hay lão tiên đoán trúng Xôlôdô sẽ thắng thế, nên theo hắn thì lãi hơn? Không, Clemenxa không thể phản. Nhưng liền đấy Mai cơn buồn rầu hiểu ra rằng mình nghĩ vậy chỉ vì không muốn Clemenxa chết. Lúc còn bé, lão béo vẫn cho anh quà và dắt anh đi chơi mỗi khi bố anh bận. Không, không phải Clemenxa.
Nhưng rất có thể Xôlôdô muốn chèo kéo vế mình một nhân vật cỡ Clemenxa trong bộ máy của don Côrleône mới đáng.
Pô li Gattô. Pô li còn chưa gọi là giàu được. Hắn có dư dả một chút, đang phất lên, nhưng muốn có đủ tất cả thì đòi hỏi phải mất khá nhiều thời gian nữa. Hắn còn trẻ và dĩ nhiên còn muốn leo cao, muốn vươn tới quyền lực. Phải, có lẽ Pô li thì phải hơn... Mai cơn nhớ lại hai thằng cùng đi học với nhau và anh mong rằng dó không
phải là Pô li.
Anh lắc đầu:
- Cả hai đều không phải, - anh nói.
Anh nói thế vì biết rằng Xôni đã biết hết rồi. Nếu buộc phải quyết án thì Mai cơn đã nêu đích danh tội phạm là Pô li Gattô. Xônni mỉm cười:
- Mày yên chí, - hắn nói. - Clemenxa không sao đâu. Pô li đấy.
Mai cơn nhận thấy Texxiô nhẹ cả người. Lão cũng là caporegimes và lo lắng cho Clemenxa như một chiến hữu. Ngoài ra, một khi sự phản bội không phải ở cấp
cao nhất thì nghĩa là tình thế cũng chưa đến nỗi nào.
Mai tôi đưa bọn đàn em về được rồi chứ - Texxiô hỏi.
Để ngày kia, - Xônni đáp. - Từ giờ tới đó đừng để đứa nào biết chuyện Pô li cả. Xin lỗi chú, tôi muốn nói chuyện tâm tình với thằng em một tí, chuyện riêng. Chú chờ cho một lúc ngoài phòng khách nhé? Còn bản danh sách mình làm nốt sau. Chú thử bàn trước với Clemenxa
- RÕ rồi, - Texxiô đáp. Lão đi ra khỏi phòng.
- Sao anh biết thằng Pô li phản - Mai cơn hỏi.
- Người mình bên công ty điện thoại nói, - Xôuni giải thích. - Người ta đã rà lại hết mọi cuộc điện đàm của Pô li. Cả của Clemenxa nữa. Tháng vừa rồi Pô li Gattô ốm ba lần và ba lần đều có đứa gọi điện cho nó từ trạm điện thoại tự động trước văn phòng ông già. Hôm nay cũng gọi. chắc bọn nó kiểm tra xem có ai thay thế Pô li chưa, hay nó vẫn đi làm. Có thể bọn nó còn có ý gì khác nữa. Bây giờ cái đó không quan trọng, - Xôuni so vai. - May mà là Pôli. Thiếu Clemenxa thì bọn mình mệt lòi kèn ra đấy.
- Nghĩa là chiến tranh - Mai cơn băn khoăn hỏi.
Xônni nhìn anh nghiêm khắc:
- Tôm về là nổ luôn. Phải, chiến tranh - trừ phi ông già ngăn thì thôi.
Sao không đợi xem bố quyết định thế nào đã. - Mai cơn hỏi.
Xôni nói ngờ vực nhìn anh :
Thế mà cũng đòi đeo huân chương! Bọn kia đã kề súng vào đầu mình rồi, chú em ạ, phải đánh thôi. Tao chỉ sợ bọn nó không thả thằng Tôm.
- Tại sao? - Maicơn ngạc nhiên.
Bọn nó tóm thằng Tôm vì cho rằng ông già chắc chết, bọn nó sẽ thỏa thuận được với tao và thằng Tôm sẽ là trung gian chuyển cho mình những điều kiện của chúng. Bây giờ ông già không chết, bọn nó hiểu rằng tao sẽ không chịu, nghĩa là thằng Tôm không cần cho bọn nó nữa. Chúng có thể thả, mà cũng có thể thịt, cái đó hoàn toàn do Xôlôđô quyết định hết. Nếu thịt là để doạ mình; cho mình thấy rằng bọn nó không đùa đâu.
Mai cơn hỏi:
- Thế tại sao Xôlôđô lại tin rằng có thể điều đình với anh được?
Xônni đỏ bừng mặt, không trả lời ngay:
Vài tháng trước thằng Xôlôđô .đến nhà mình đề nghị làm ăn với hắn - tổ chức buôn ma túy. ông già gạt đi Nhưng trong lúc nói chuyện, tao buột miệng Trói dại một câu và hắn đoán ngay ra rằng tao ham. Tao ngu quá ông già đã giềng tao một trận đến nơi, bảo tao vạch áo cho người xem lưng, bới cả những bất đồng trong nhà ra cho người ngoài thấy. Thằng Xôlôdô mới tính rằng nếu loại được cái vướng mắc chính thì tao sẽ chịu bắt tay làm ăn với hắn. Không có ông già thì nhà mình mất một nửa lực lượng. Nếu vậy tao phải chơi xả láng mới may ra giữ được tình thế. Tới đây ma túy là ăn nhất. Bọn mình rồi phải điều đình thôi. Xôlôdô sai hạ ông già không phải thù oán cá nhân gì đâu. Hắn hành động như một người làm ăn. Tao có làm với hắn cũng vì lợi ích đại cuộc thôi. Tất nhiên hắn sẽ không để tao đến gần đâu mà phải né né một tí để phòng hờ. Tuy hắn cũng thừa biết rằng nếu tao nhận các điều kiện của hắn rồi thì các cánh khác sẽ không để sau đây vài năm tao lại gây cuộc chiến chỉ để trả thù đâu. Hơn nữa, hắn còn có nhà Tataglia đứng sau nữa.
Nhưng nếu chúng giết được ông già thì sao? - Mai cơn hỏi.
- Thằng Xôlôđô thế nào tao cũng xin hết - Xônni dáp tỉnh bơ. - Tao không sá gì hết. Tao chấp cả Ngũ Đại Gia Niu York xúm- vào đánh tao đây Tao phải cắt tiết
cả nhà Tatnglia không để thoát đứa nào. ..Dù mình có chết hết, tao cũng chơi
- Nếu là bố thì bố sẽ không chơi đâu, - Mai cơn nhỏ nhẹ nhận xét.
Xônni hung hăng phẩy tay:
- Tao biết tao không bằng bố. Tao chỉ nói mày điều này: tao chắc bố cũng phải gật. Về khoản cận chiến thì khó thằng nào chơi lại tao. Thằng Xôlôdô biết thừa đi rồi. Texxiô và Clemenxa cũng thế. Tao có đầu danh trạng, lần đầu tiên tao giết người lúc tao mới mười chín, nhà mình đụng trận và tao đã giúp bố rất nhiều. Bởi vậy tao không ngán chó gì hết. Hơn nữa tao lại nắm hết chủ bài đây rồi. Mẹ, tao mà tìm ra Lu ca rồi sẽ biết tay tao!
- Luca mà ghê thế cơ à? - Mai cơn tò mò hỏi. - Tại sao hắn lại có ý nghĩa quyết định thế
Xônni gật đầu:
- Hắn sức địch muôn người. Tao muốn thả hắn ra đi săn ba anh em nhà Tataglia. Còn thằng Xôlôdô tao sẽ tự tay làm lòng lấy.
Ngoài phòng khách có tiếng đàn bà rú lên. BỎ mẹ rồi, vợ Tôm, Mai cơn nghĩ. Anh lao bổ ra cửa. Mọi người đang xúm xít quanh đi văng: Tôm Haghen ngượng nghịu ôm vợ Chị vợ khóc nức nở và Mai cơn hiểu ra, trông thấy chồng, chị mừng quá hét lên lúc nãy. Haghen gỡ tay vợ, ấn chị ngồi xuống đi văng. Y nhăn nhó chào Mai cơn:
Rất mừng gặp chú, mày, mừng lắm - Đoạn bỏ vào văn phòng, không thèm để mắt đến chị vợ đang khóc như mưa. Ngần ấy năm sống trong nhà Côrleône có khác Mai cơn thầm nghĩ một cách tự hào khó hiểu. - ông già đã để lại dấu ấn của ông ở Haghen cũng như ở Xônni, mà cả ở chính mình nữa mới lạ chứ.
Anh bạn là ai? - Một gã nói giọng Bruclin hỏi.
Mai cơn xưng danh. Từ ngôi nhà ngoài cùng, một người bước ra nhìn anh chằm chằm.
- Con ông Trùm, - người đó nói. - Để tôi đưa đi.
Mai cơn bước theo, đến trước cửa vào nhà lại có hai người chặn lại, săm soi một lúc rồi mới cho vào.
Trong nhà toàn người là người - Mai cơn không nhận ra ai cả. Vào phòng khách, anh thấy Têrêda, vợ Haghen, chị ta ngồi thẳng đuỗn, bất động trên đivăng và hút thuốc Trên cái bàn con trước mặt có mỗi cốc uýtxki.Lão Clemenxa to béo ngồi sóng sượt bên kia đi văng. Mặt lão cregimes vẫn bình thản, nhưng trước trán mồ hôi cứ rịn ra thành hột, điếu xì gà ướt nhoét nước bọt kẹp vào giữa các ngón tay.
Clemenxa đứng dậy đón Mai cơn và rầu rầu mặt bắt tay anh tỏ ý thông cảm. Lão nói:
Bà già anh vào nhà thương trông nom ông cụ . Không sao đâu, rồi sẽ đâu vào đấy thôi. .
Pô li Gattô cũng bước đến chào hỏi. Mai cơn tò mò nhìn gã. Biết Pồli là cận vệ của bố mình, nhưng Mai cơn chưa biết rằng hôm nay gã kêu bị cảm nên không đi làm. Anh để ý ngay bộ mặt căng thẳng trên bộ mặt ngăm ngăm của chàng cận vệ. Nghe nói Pô li xưa nay chơi kĩ, có nhiều hứa hẹn,- làm việc nhanh, gọn lắm. Hôm nay gã xuống sằc... Mai cơn thấy có một bọn nào đó. thập thò trong góc, nhưng anh không nhận ra. Đấy.không phải người của Clemepxa. Tập hợp mọi cái lại Mai cơn hiểu ra - Clemenxa và Gattô đang bị nghi ngờ. Tưởng Pô li cũng có mặt lúc ông Trùm bị mưu sát, Mai cơn nhìn đường nét loắt choắt như mặt chồn của gã, hỏi:
Phrêđôthế nào, không sao cả chứ
Clemenxa đáp thay:
- NÓ vừa tiêm xong, giờ đang ngủ.
Mai cơn đến hôn vào má vợ Haghen. Anh rất quý Têrêda.
- Đừng lo cho Tôm, - anh nói khẽ. - Mọi việc sẽ đâu vào đấy Chị nói chuyện với Xônni đưa?
Têrêda nép vào người anh một chút và lắc đầu. Người nhỏ nhắn, rất xinh, trông chị giống người Mĩ hơn là người Italia. Lúc này chị không còn hồn vía nào nữa.
Mai cơn cầm tay chị đỡ dậy và đưa vào văn phòng ông Trùm.
Xônni ngồi sau bàn giấy, một tay cầm cuốn sổ tay màu vàng, tay kia cầm bút chì. Trong phòng chỉ có hắn với caporegime Texxiô. Mai cơn nhận ra lão và hiểu ngay bọn láng cháng ngoài kia là bọn nào. Texxiô cũng tay bút, tay sổ.
Trông thấy em dắt vợ Haghen vào, Xônni đứng dậy và ôm lấy Têrêda:
Đừng sợ, Têrêda, - hắn nói, - Tôm vẫn bình thường. Chẳng qua bọn kia muốn để Tôm đem các đề nghị bên đó chuyển về, nghĩa là trước sau chúng cũng thả thôi.
Tôm không dính vào công việc, chỉ là luật sư của bọn tôi ai động đến anh ấy làm gì.
Hắn buông Têrêda ra, và kéo tuột Mai cơn vào lòng hôn đánh chụt một cái làm Mai cơn cứ trố mắt ngạc nhiên. Mai cơn xô anh ra và lầu bầu:
Cả đời quại nhau vỡ đầu, bây giờ lại giở trò âu yếm!
Lúc bé hai anh em đánh nhau suốt.
Xônni nhún vai:
- Tao gọi sang Hanôvơ mà không thấy chú mày đâu, đang lo sốt vó. Tao thì kệ xác mày, có chết cha mày đi tao cũng mặc, nhưng rồi biết nói thế nào với bà già?
Nguyên một chuyện ông già đã đủ lắm rồi.
- Mẹ thế nào?
ác chiến lấm. - Xônni nói. - CÓ phải lần đầu đâu.
Tao cũng thế. Lúc ấy mày còn bé, chẳng biết quái gì cả, rồi lúc mày lớn lên thì nhà mình đã êm ấm rồi. Hắn im một lúc rồi tiếp:
- Mẹ đang ở bệnh viện. Bác sĩ bảo ông già sẽ qua khỏi.
Hay bọn mình cũng vào đấy đi? - Mai cơn hỏi.
Xộuni lắc đầu:
- Chừng nào chưa xong hết mọi việc, tao không có quyền rời khỏi nhà, - hắn nói khô khốc.
Chuông điện thoại réo. Xônni cầm máy chăm chú nghe. Mai cơn làm như vô tình bước đến bên bàn và nhìn vào cuốn sổ tay màu vàng. Một dọc tám cái tên. Đứng đầu là Xôlôđô Philip Tattglia và Giôn Tattaglia. Mai cơn như bị dội nước sôi: anh vào quấy rầy Xônni và Texxiô đúng lúc họ đang lên danh sách những kẻ phải khử.
Xônni bỏ máy.
- Hai đứa ra ngoài tí nhé. - Hắn bảo Têrêda và Mai cơn. - Anh với Texxiô phải làm nốt công việc đã.
Vợ Haghen nước mất đầm đìa, thút thít hỏi:
CÓ phải tin Tôm không anh?
Têrêda hoảng quá run cầm cập. Xônni ôm vai chị đưa ra cửa.
Anh thề là nó không có việc gì mà - Hắn nói. - Em cứ ngồi ngoài kia chờ anh, có gì anh sẽ báo ngay.
Hắn đóng cửa. Mai cơn đã chễm chệ ngồi trong chiếc ghế bành bọc da. Xônni liếc anh một phát sắc lém và quay về bàn.
Liệu đãy, Mai,- hắn nói. - Mày ngồi đấy là phải nghe những chuyện không khoái tai đâu.
Mai cơn đốt thuốc .
Nhỡ tôi giúp được gì thì sao?
Thôi đi, - Xônni gắt. - BỐ mà biết mày dây vào đây thì chết tao .
Maicơn bật dậy:
- ĐỒ gỗ đá kia, bố là bố tôi, nghe chưa? Tôi cũng đỡ đần được gì chứ! Không cớ phải bắn nhau, để tôi làm việc gì khác cho. Tôi cấm anh quát nạt tôi như tuồng bé con đấy. Tôi cũng ra trận, cũng bị thương như ai chứ, anh không nhớ à? Tôi cũng giết khối đứa ra kia, bọn Nhật đấy. Anh sợ cái gì nào? Sợ tôi thấy máu là ngã quay lơ ra đấy chắc?
- Mày còn tính quát tao "giơ tay lên" nữa chắc? - Xônni nhẹ giọng. - Thôi được, mày ngồi đây canh máy.
- Đoạn hắn quay sang Texxiô. Người ta vừa báo những điều mình đang thiếu. - Hắn liếc sang Mai cơn. - CÓ đứa đã dắt bọn kia đến bắn ông già. CÓ thể là Clemenxa,
cũng có thể là Pô li Gattô - thằng này chọn đúng hôm nay mà ốm mới hay chứ. Tao đã biết đứa nào rồi, nhưng để thử xem đẩu óc mày làm việc thế nào, chằng gì mày
cũng là "học giả" mà. mày bảo đứa nào bán mình cho Xôlôdô nào?
Mai cơn lại ngồi xuống, ngửa người ra ghế. Anh thong thả điểm lại trong óc tất cả những gì mình biết. Trong đế chế Côrleône, Clemenxa giữ chức caporegimes. ông
Trùm đã giúp Clemenxa trở thành triệu phú, hơn hai chục năm nay Clemenxa là bạn thân của ông Trùm. Lão nắm giữ một trong những vị trí then chốt trong tổ chức.
Bán ông Trùm thì Clemenxa được lợi gì? Tiền Lão rất giàu thật, nhưng lòng tham người ta biết đâu là cùng. Quyền lực ư Muốn thanh toán một món nợ cũ, tự ái vì
nghĩ không được quan tâm ? Không bằng lòng việc cử Ha ghen làm consigliori Hay lão tiên đoán trúng Xôlôdô sẽ thắng thế, nên theo hắn thì lãi hơn? Không, Clemenxa không thể phản. Nhưng liền đấy Mai cơn buồn rầu hiểu ra rằng mình nghĩ vậy chỉ vì không muốn Clemenxa chết. Lúc còn bé, lão béo vẫn cho anh quà và dắt anh đi chơi mỗi khi bố anh bận. Không, không phải Clemenxa.
Nhưng rất có thể Xôlôdô muốn chèo kéo vế mình một nhân vật cỡ Clemenxa trong bộ máy của don Côrleône mới đáng.
Pô li Gattô. Pô li còn chưa gọi là giàu được. Hắn có dư dả một chút, đang phất lên, nhưng muốn có đủ tất cả thì đòi hỏi phải mất khá nhiều thời gian nữa. Hắn còn trẻ và dĩ nhiên còn muốn leo cao, muốn vươn tới quyền lực. Phải, có lẽ Pô li thì phải hơn... Mai cơn nhớ lại hai thằng cùng đi học với nhau và anh mong rằng dó không
phải là Pô li.
Anh lắc đầu:
- Cả hai đều không phải, - anh nói.
Anh nói thế vì biết rằng Xôni đã biết hết rồi. Nếu buộc phải quyết án thì Mai cơn đã nêu đích danh tội phạm là Pô li Gattô. Xônni mỉm cười:
- Mày yên chí, - hắn nói. - Clemenxa không sao đâu. Pô li đấy.
Mai cơn nhận thấy Texxiô nhẹ cả người. Lão cũng là caporegimes và lo lắng cho Clemenxa như một chiến hữu. Ngoài ra, một khi sự phản bội không phải ở cấp
cao nhất thì nghĩa là tình thế cũng chưa đến nỗi nào.
Mai tôi đưa bọn đàn em về được rồi chứ - Texxiô hỏi.
Để ngày kia, - Xônni đáp. - Từ giờ tới đó đừng để đứa nào biết chuyện Pô li cả. Xin lỗi chú, tôi muốn nói chuyện tâm tình với thằng em một tí, chuyện riêng. Chú chờ cho một lúc ngoài phòng khách nhé? Còn bản danh sách mình làm nốt sau. Chú thử bàn trước với Clemenxa
- RÕ rồi, - Texxiô đáp. Lão đi ra khỏi phòng.
- Sao anh biết thằng Pô li phản - Mai cơn hỏi.
- Người mình bên công ty điện thoại nói, - Xôuni giải thích. - Người ta đã rà lại hết mọi cuộc điện đàm của Pô li. Cả của Clemenxa nữa. Tháng vừa rồi Pô li Gattô ốm ba lần và ba lần đều có đứa gọi điện cho nó từ trạm điện thoại tự động trước văn phòng ông già. Hôm nay cũng gọi. chắc bọn nó kiểm tra xem có ai thay thế Pô li chưa, hay nó vẫn đi làm. Có thể bọn nó còn có ý gì khác nữa. Bây giờ cái đó không quan trọng, - Xôuni so vai. - May mà là Pôli. Thiếu Clemenxa thì bọn mình mệt lòi kèn ra đấy.
- Nghĩa là chiến tranh - Mai cơn băn khoăn hỏi.
Xônni nhìn anh nghiêm khắc:
- Tôm về là nổ luôn. Phải, chiến tranh - trừ phi ông già ngăn thì thôi.
Sao không đợi xem bố quyết định thế nào đã. - Mai cơn hỏi.
Xôni nói ngờ vực nhìn anh :
Thế mà cũng đòi đeo huân chương! Bọn kia đã kề súng vào đầu mình rồi, chú em ạ, phải đánh thôi. Tao chỉ sợ bọn nó không thả thằng Tôm.
- Tại sao? - Maicơn ngạc nhiên.
Bọn nó tóm thằng Tôm vì cho rằng ông già chắc chết, bọn nó sẽ thỏa thuận được với tao và thằng Tôm sẽ là trung gian chuyển cho mình những điều kiện của chúng. Bây giờ ông già không chết, bọn nó hiểu rằng tao sẽ không chịu, nghĩa là thằng Tôm không cần cho bọn nó nữa. Chúng có thể thả, mà cũng có thể thịt, cái đó hoàn toàn do Xôlôđô quyết định hết. Nếu thịt là để doạ mình; cho mình thấy rằng bọn nó không đùa đâu.
Mai cơn hỏi:
- Thế tại sao Xôlôđô lại tin rằng có thể điều đình với anh được?
Xônni đỏ bừng mặt, không trả lời ngay:
Vài tháng trước thằng Xôlôđô .đến nhà mình đề nghị làm ăn với hắn - tổ chức buôn ma túy. ông già gạt đi Nhưng trong lúc nói chuyện, tao buột miệng Trói dại một câu và hắn đoán ngay ra rằng tao ham. Tao ngu quá ông già đã giềng tao một trận đến nơi, bảo tao vạch áo cho người xem lưng, bới cả những bất đồng trong nhà ra cho người ngoài thấy. Thằng Xôlôdô mới tính rằng nếu loại được cái vướng mắc chính thì tao sẽ chịu bắt tay làm ăn với hắn. Không có ông già thì nhà mình mất một nửa lực lượng. Nếu vậy tao phải chơi xả láng mới may ra giữ được tình thế. Tới đây ma túy là ăn nhất. Bọn mình rồi phải điều đình thôi. Xôlôdô sai hạ ông già không phải thù oán cá nhân gì đâu. Hắn hành động như một người làm ăn. Tao có làm với hắn cũng vì lợi ích đại cuộc thôi. Tất nhiên hắn sẽ không để tao đến gần đâu mà phải né né một tí để phòng hờ. Tuy hắn cũng thừa biết rằng nếu tao nhận các điều kiện của hắn rồi thì các cánh khác sẽ không để sau đây vài năm tao lại gây cuộc chiến chỉ để trả thù đâu. Hơn nữa, hắn còn có nhà Tataglia đứng sau nữa.
Nhưng nếu chúng giết được ông già thì sao? - Mai cơn hỏi.
- Thằng Xôlôđô thế nào tao cũng xin hết - Xônni dáp tỉnh bơ. - Tao không sá gì hết. Tao chấp cả Ngũ Đại Gia Niu York xúm- vào đánh tao đây Tao phải cắt tiết
cả nhà Tatnglia không để thoát đứa nào. ..Dù mình có chết hết, tao cũng chơi
- Nếu là bố thì bố sẽ không chơi đâu, - Mai cơn nhỏ nhẹ nhận xét.
Xônni hung hăng phẩy tay:
- Tao biết tao không bằng bố. Tao chỉ nói mày điều này: tao chắc bố cũng phải gật. Về khoản cận chiến thì khó thằng nào chơi lại tao. Thằng Xôlôdô biết thừa đi rồi. Texxiô và Clemenxa cũng thế. Tao có đầu danh trạng, lần đầu tiên tao giết người lúc tao mới mười chín, nhà mình đụng trận và tao đã giúp bố rất nhiều. Bởi vậy tao không ngán chó gì hết. Hơn nữa tao lại nắm hết chủ bài đây rồi. Mẹ, tao mà tìm ra Lu ca rồi sẽ biết tay tao!
- Luca mà ghê thế cơ à? - Mai cơn tò mò hỏi. - Tại sao hắn lại có ý nghĩa quyết định thế
Xônni gật đầu:
- Hắn sức địch muôn người. Tao muốn thả hắn ra đi săn ba anh em nhà Tataglia. Còn thằng Xôlôdô tao sẽ tự tay làm lòng lấy.
Ngoài phòng khách có tiếng đàn bà rú lên. BỎ mẹ rồi, vợ Tôm, Mai cơn nghĩ. Anh lao bổ ra cửa. Mọi người đang xúm xít quanh đi văng: Tôm Haghen ngượng nghịu ôm vợ Chị vợ khóc nức nở và Mai cơn hiểu ra, trông thấy chồng, chị mừng quá hét lên lúc nãy. Haghen gỡ tay vợ, ấn chị ngồi xuống đi văng. Y nhăn nhó chào Mai cơn:
Rất mừng gặp chú, mày, mừng lắm - Đoạn bỏ vào văn phòng, không thèm để mắt đến chị vợ đang khóc như mưa. Ngần ấy năm sống trong nhà Côrleône có khác Mai cơn thầm nghĩ một cách tự hào khó hiểu. - ông già đã để lại dấu ấn của ông ở Haghen cũng như ở Xônni, mà cả ở chính mình nữa mới lạ chứ.