Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73: Đêm khuya thanh vắng
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Màn đêm buông xuống, lửa trại được đốt ở bên ngoài lều trại.
Buổi tối gió ở đồng cỏ rất lớn, Tô Hi khoác một chiếc áo choàng màu hạnh trắng có hoa văn ong điệp đuổi hoa, đứng bên bờ suối ngoài khu rừng.
Gió đêm thổi xào xạc, thổi tung bay mái tóc dài đen như gỗ mun và chiếc áo choàng của nàng. Tô Hi đi hai bước dọc theo con suối, nàng quay đầu nhìn vào trong khu rừng, bên trong đen thăm thẳm mà nàng lại không biết Vệ Phong ở chỗ nào, vì thế nàng không dám tuỳ tiện đi vào.
Tô Hi đợi một hồi, đang lưỡng lự có nên xoay người về lại lều trại hay không thì đằng sau có người lớn tiếng quát: “Ai đó?”
Cùng với tiếng quát là tiếng vó ngựa dồn dập.
Vốn dĩ Tô Hi đã chột dạ, vừa nghe được tiếng này thì theo quán tính muốn bỏ chạy.
Nhưng động tác của đối phương còn nhanh hơn cả nàng, y nhanh chóng cưỡi ngựa đến đằng sau nàng, có lẽ xem nàng trở thành kẻ trộm gì đó mà xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tiếp đó thì giữ chặt bả vai mảnh khảnh của nàng lại, nghiêm túc hỏi: “Người nào đó?”
Lực tay của đối phương rất mạnh, Tô Hi chỉ cảm thấy bả vai chìm xuống, sau đó là cực kỳ đau đớn. Nàng hít vào một hơi, sau đó xoay người đối diện với đôi mắt kinh ngạc hoảng sợ của Lệ Diễn, gằn từng chữ nói: “Lệ công tử, là tiểu nữ.”
Chắc cũng do ở bên Vệ Phong lâu rồi nên Tô Hi cũng học được thái độ nói chuyện của hắn, khi càng tức giận phẫn nộ thì càng thong thả bình tĩnh. Vừa nãy khi Lệ Diễn lên tiếng thì nàng đã đoán ra được đó là giọng nói của y. Dù sao kiếp trước cũng sống với nhau mấy năm, ký tức sâu sắc nhất của Tô Hi về Lệ Diễn chính là giọng nói trầm thấp như tảng đá của y.
Mà sở dĩ nàng bỏ chạy hoàn toàn là bởi vì nàng không muốn tiếp xúc chính diện với Lệ Diễn. Nhưng không nghĩ tới Lệ Diễn là người không có mắt như vậy, thế mà lại đuổi theo tận đến đây. Nàng mặc thường phục, bên người lại dẫn theo nha hoàn nữa, nếu thật sự nàng là kẻ trộm, vậy thì cũng quá trắng trợn và táo bạo rồi còn gì?
Ngân Nhạn ở đằng sau sốt ruột nói: “Mau thả tiểu thư nhà nô tỳ ra.”
Lệ Diễn hết sức hoảng sợ, vội vã cuống quýt buông lỏng hai tay đang giữ bả vai của Tô Hi ra.
Bây giờ Lệ Diễn đã là ngự tiền thị vệ, mặc Phi Ngư Phục, trên eo đeo một thanh kiếm dài. Đêm nay đúng lúc đến phiên y đương chức, vừa nãy xa xa nhìn thấy một bóng hình bên bờ suối, sau khi y quát lên một tiếng thì lại thấy đối phương hoảng loạn muốn bỏ chạy, vì thế theo quán tính, y liền ra tay bắt đối phương lại.
Bây giờ y nhìn cô nương trước mặt mà thất thần hồi lâu.
Ánh trăng nhỏ rọi qua khe hở của những chiếc lá cây, rực rỡ phản chiếu lên gương mặt của Tô Hi, lúc nàng xoay người lại thì đôi mắt hạnh như đang kìm nén lửa giận, có lẽ bị y nắm lấy đau nên đôi mắt to sáng ngời nhanh chóng phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi trắng hồng khẽ mím lại, bộ dáng vừa cứng cỏi vừa bất mãn.
Lệ Diễn nhớ rõ gương mặt này, là Cửu cô nương của phủ Tướng quân, khi còn nhỏ nàng rất xinh xắn, không nghĩ tới khi lớn lên thì dung mạo như tiên, khí chất như ngọc thế này, cứ như là người từ trong tranh vẽ bước ra vậy, từng nét bút đều toàn tâm toàn ý mà phác hoạ nên, nét bút nào cũng đều hoàn hảo.
Đôi môi không chấm nốt vẫn hồng, hai hàng lông mày không vẽ vẫn thuý
(1), đôi mắt xinh đẹp, gương mặt trong veo, bất kể ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà nảy ra suy nghĩ muốn giấu nàng đi, một mình hưởng thụ vẻ đẹp thướt tha của nàng. Cho dù là một người trầm tĩnh như Lệ Diễn thì lúc này cũng không khỏi ngơ ngẩn nhìn nàng đến thất thần.
(1) Nhan liệu màu xanh thẫm, phụ nữ ngày xưa dùng để vẽ mày.
Hành động này rõ ràng là thất lễ.
Trên mặt Tô Hi tức giận, nàng nghiêng người rời đi.
Lệ Diễn vội nói: “Là Lệ mỗ mạo phạm. Có điều sắc trời đã tối rồi, sao Tô Cửu cô nương không ở trong lều nghỉ ngơi mà lại tới nơi này?”
Tô Hi ngoái đầu lại nhìn y, vốn nàng đã không thích y, giờ phút này lại bị y làm đau bả vai, vì thế giọng điệu cũng không tốt lắm: “Ngủ không được thì ra ngoài một lát. Nếu tiểu nữ biết gặp phải Lệ công tử thì cho dù là có ngủ không được, cũng không đi loạn ra ngoài đâu.”
Lệ Diễn nghe ra trong lời nói của nàng có ý trách móc thì ôm quyền nhận lỗi: “Lệ mỗ chỉ vì chức trách của mình, mong Tô Cửu cô nương chớ trách tội.”
Nhưng giọng điệu lại chẳng có tí áy náy nào cả.
Con người của Lệ Diễn là thế. Cho dù là bất kỳ chuyện gì thì y chỉ biết cho rằng là người khác sai rồi, còn bản thân của y thì không sai. Chuyện hôm nay là do Tô Hi không nên xuất hiện ở chỗ này, y mạo phạm nàng cũng là vì làm theo chức trách mà thôi.
Tô Hi chẳng muốn đôi co với y, nên xoay người đi về lều trại của mình.
Đúng lúc cách đó không xa truyền đế tiếng động lạ thường, Lệ Diễn ngước mắt lên thì thấy có một bóng người xẹt nhanh qua, vì thế y vội vàng cáo từ với Tô Hi rồi lập tức xoay người nhảy lên ngựa và đuổi theo.
Sau khi một người một ngựa đi xa, Tô Hi thấy trong khu rừng này có điều bất thường, vì vậy nhất thời cũng không biết có nên trở về hay là tiếp tục tìm Vệ Phong nữa. Bả vai nàng truyền đến một cơn đau nhức, chắc là bị nắm chặt đến sưng lên.
Cuối cùng, Tô Hi vẫn bảo Ngân Nhạn đi theo sau không rời nửa bước, nàng xách váy lên rồi giẫm lên tảng đá bên cạnh con suối.
Tuy dòng chảy rất chậm nhưng vẫn làm đôi giày thêu của Tô Hi bị thấm ướt. Nàng giẫm bọt nước trên đôi giày, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy Vệ Phong mặc áo bào gấm màu đen đứng dưới tàng cây to lớn cách vài bước chân.
Tô Hi sửng sốt, nàng không đoán được Vệ Phong lại đứng ở nơi gần như vậy. Trong rừng đen như mực, nàng không nhìn thấy hắn là bình thường, nhưng nàng đứng ở chỗ sáng, nàng lang thang bên ngoài lâu như thế, còn suýt chút nữa bị Lệ Diễn bắt được, chắc hắn cũng nhìn thấy được, vậy tại sao hắn chẳng lên tiếng chứ?
Tô Hi nghĩ mãi không hiểu, cũng dùng dằng mãi không tiến lên.
Vệ Phong thấy nàng chần chừ không qua thì cuối cùng cũng lên tiếng: “Còn không qua đây, lần này muốn ta chờ muội bao lâu nữa?”
Vì thế mà Tô Hi nghe lời đi tới trước mặt hắn.
Ngân Nhạn thức thời đứng yên tại chỗ.
Có lẽ bởi vì đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt ở Tết Thượng Nguyên, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn mạnh mẽ hôn một lúc. Còn khi trên đường tới bãi săn Tây Bắc thì có rất nhiều tai mắt khắp nơi, nên hai người cũng không tiện nói chuyện. Nếu tính toán thì đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên kể từ sau ba năm của hai người.
Đôi tay của Tô Hi giấu ở sau lưng, nàng cụp mắt, dáng vẻ co quắp đầy bất an. Vừa nãy nàng còn ấp ủ mấy lời nói dài cả mấy tờ giấy, mà bây giờ nó đã bay sạch hết trơn.
Dưới ánh trăng thưa thớt, nàng thấy Vệ Phong đeo túi tiền thêu hình con thỏ ôm tú cầu vắt ngay hông, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức quen thuộc. Màu sắc của túi thơm có hơi cũ, nàng thấy mấy đường chỉ không được tự nhiên xung quanh tú cầu bởi vì để che giấu lỗ thủng bị cháy. Nàng nhớ lúc ấy nàng buồn ngủ mắt díu hết lại nên cũng không biết mình thêu ra sao nữa, bây giờ nhìn thì thấy đúng là hơi buồn cười. Một chiếc túi thơm như vậy đeo trên người Vệ Phong, chẳng hề xứng với hình tượng kim tôn ngọc quý của hắn tí nào cả.
Tô Hi không nghĩ tới Vệ Phong vẫn luôn đeo cái thơm này, nàng cho rằng hắn chỉ nhất thời nổi hứng mà thôi……
Cái mũi của Tô Hi có hơi cay cay, nàng còn chưa mở miệng thì Vệ Phong đã hỏi: “Bả vai có đau không?”
Quả nhiên hắn thấy được cảnh vừa rồi.
Tô Hi cúi đầu chớp mắt, cũng không giấu diếm: “Đau.”
Nàng loáng thoáng nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Vệ Phong, hắn cúi người, bàn tay to rộng bao bọc lấy bàn tay nhỏ của nàng, sau đó dẫn nàng đến dưới gốc cây. Dưới gốc cây có một một tảng đá lớn bằng phẳng, hắn ôm Tô Hi rồi để nàng ngồi lên trên ấy, còn bàn tay thì nhẹ nhàng ấn nắn cho nàng, hắn hỏi: “Muội thấy Lệ Diễn thì sao phải chạy chứ?”
Tô Hi cúi đầu chột dạ không lên tiếng. Nàng cũng không thể nói rằng bởi vì kiếp trước nàng gả cho Lệ Diễn, nên kiếp này khi nhìn thấy hắn thì không thoải mái?
Cũng may Vệ Phong không hỏi tiếp nữa. Tay của hắn vừa mạnh vừa đủ, gãi đúng chỗ ngứa, ấn nắn khiến Tô Hi rất thoải mái.
Vốn là khoảnh khắc rất bình lặng, nhưng Tô Hi biết, tất cả đều là biểu hiện giả dối cả thôi.
Trong lòng nàng còn cất giấu một điều, mà trong lòng Vệ Phong cũng không có khả năng không có khoảng cách, dù sao lúc trước cũng là do nàng sai hẹn trước, đầu tiên là bắt hắn đợi cả ngày trời, tiếp theo là bắt hắn đợi tận 3 năm.
Một lát sau, khi Tô Hi cảm thấy không còn đau nữa thì mới bắt đầu lên tiếng, vừa châm chước vừa chậm rãi hỏi: “Lúc ở biệt viện Tây Giao……..Con ngựa của muội nổi điên, là do huynh làm sao?”
Vệ Phong không nói tiếng nào, cũng dừng động tác lại.
Tô Hi cúi đầu nhìn móng tay của mình, giọng nói nhẹ nhàng, ba năm này nàng ở quận Ngô học được không ít thứ, nói chuyện cũng ngày càng giống các cô nương ở bên kia, giọng điệu kéo dài, giọng nói như được bọc một lớp mật, vừa ngọt lại vừa mềm. “Muội nghe Lữ đại ca nói trên người của con ngựa kia dính phải một thứ gọi là huyết manh, vì vậy nó mới bị mất khống chế…….Mà trong nhà Ôn đại phu cũng có thứ này, dược đồng của Ôn đại phu bảo là do huynh đưa……Còn nữa, lúc trước con ngựa rơi xuống vách đá là do huynh kêu người đi huỷ thi diệt tích.” Nói tới đây thì nàng ngừng một lát, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Vì vậy muội muốn biết, rốt cuộc là chuyện đó có liên quan tới huynh không?”
Tô Hi đợi hồi lâu cũng không thấy Vệ Phong trả lời.
Nàng siết đầu ngón tay, có hơi thấp thỏm lo lắng.
Ngay lúc Tô Hi cho rằng Vệ Phong sẽ không trả lời nàng thì giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lúc trước muội không từ mà biệt là bởi vì tin lời y nói, nghĩ rằng ta làm điều đó?”
Tô Hi bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Huynh biết sao?”
Đôi môi mỏng của Vệ Phong gợn lên một độ cong lành lạnh, không có khẳng định, cũng không có phủ định.
Trong lòng Tô Hi bỗng lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên tái nhợt, hắn đều biết, vậy tại sao không tìm nàng giải thích mọi việc chứ? Chẳng lẽ thật sự là do hắn làm sao?
Vệ Phong liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hai con ngươi tối sầm lại, bàn tay nắm bả vai của nàng càng thêm chặt.
Tô Hi nhíu mày, nhõng nhẽo nói: “Ưm……Đau.”
Qua 3 năm rồi mà sao cái cô nương ngốc này chẳng thể thông minh hơn tí nào vậy? Vệ Phong nhấc cánh tay đang cầm cổ tay của nàng lên, sau đó dẫn nàng vào trong rừng sâu.
Tô Hi thất tha thất thểu, đôi chân của hắn vừa dài vừa lớn khiến nàng đuổi kịp rất vất vả, “Huynh muốn dẫn muội đi đâu?”
Vệ Phong không nói lời nào, cuối cùng đến bên con ngựa buộc dưới gốc cây, hắn cởi dây thừng ra rồi ôm Tô Hi ngồi lên lưng ngựa.
Bởi vì mấy sự cố xảy ra đều liên quan đến ngựa nên bây giờ Tô Hi vừa thấy con ngựa thì theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Nàng nắm chặt yên ngựa, hoảng loạn hỏi: “Đình Chu biểu ca, huynh muốn làm gì?”
Vệ Phong nói: “Không phải muội cho rằng ta muốn hại muội sao? Ấu Ấu, muội cho rằng lý do ta làm điều đó là gì?”
Cả người Tô Hi cứng đờ: “Vì cứu muội…..Ép buộc muội chấp nhận huynh.”
“Đoán giỏi nhỉ, ta cũng nghĩ vậy đấy.” Tiếng nói của Vệ Phong không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào, một tay của hắn vòng quanh chiếc eo thon nhỏ của Tô Hi, một tay nắm lấy dây cương, “Không phải ta làm như vậy sẽ trực tiếp hơn sao? Giữ chặt lấy, bằng không ngã xuống là ta mặc kệ muội đấy.”
Không đợi Tô Hi chuẩn bị, hắn đã vung tay quất mạnh một roi khiến con ngựa lao nhanh ra ngoài như mũi tên rời cung.
Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, cảnh sắc hai bên cũng vụt qua nhanh như chớp, Vệ Phong cưỡi ngựa lao thật nhanh. Ban đêm núi rừng tối tăm không rõ, có rất nhiều lần Tô Hi tưởng hai người sẽ đụng vào cái cây phía trước rồi, nhưng mà Vệ Phong luôn tránh né được nguy hiểm.
Trong lòng nàng như trống đánh, sắc mặt thì trắng bệch, nàng muốn xin Vệ Phong dừng lại nhưng bởi vì tiếng gió quá lớn, nên chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng gió lấn át.
Tô Hi dần không giữ được yên ngựa, Vệ Phong lại không có ý định dừng lại mà ngược lại còn quất thêm vài roi. Nàng xoay người ôm chặt eo của Vệ Phong, nước mắt chảy dài xuống, “Xin huynh, dừng lại đi…….”
Vệ Phong cúi đầu, nói thầm bên tai của nàng: “Ấu Ấu, có phải chỉ có những lúc như này thì muội mới bằng lòng ôm ta không?”
Nước mắt Tô Hi mới vừa chảy xuống thì đã bị gió cuốn đi. Nàng vùi mặt vào trong lồng ngực của Vệ Phong, nức nở nói: “Không phải.”
Bọn họ vô thức chạy vào sâu trong rừng, đằng trước đúng lúc là một con dốc, con ngựa chở bọn họ lao xuống, tiếng gió gào thét. Cảm giác không trọng lượng khiến người ta càng thêm sợ hãi, Tô Hi ôm chặt eo của Vệ Phong, nàng vừa giận hắn nhưng lại không thể không ôm chặt hắn, nàng nức nở đáng thương nói: “Đình Chu biểu ca, muội sợ lắm…….Huhu huhu, huynh dừng lại được không?”
Vệ Phong bỗng không đầu không đuôi hỏi: “Tô Hi, muội có biết ba năm nay ta nghĩ thế nào không?”
Tô Hi nào còn có tâm tư suy nghĩ điều khác nữa, nàng lắc đầu, nhân tiện còn lau hết nước mắt lên quần áo của hắn.
Vệ Phong khàn giọng nói: “Muốn vò nát muội rồi cất vào trong tim của ta.”
*
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vệ Phong cũng chạy chậm lại, hắn cưỡi ngựa chầm chậm đi trong rừng.
Tô Hi vẫn không buông hắn ra, hai tay ôm chặt lấy eo của hắn, cả người thì rúc vào trong lồng ngực, còn gương mặt thì dán lên ngực của hắn, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Trong đầu nàng vẫn còn quanh quẩn lời nói của Vệ Phong——-
“Nếu ta thật sự muốn ép buộc muội thì lúc đó đã nên đính hôn với muội rồi, cớ gì phải chờ tới bây giờ? Để người kéo ngựa về là để kiểm tra manh mối trên người nó, còn về chuyện huyết manh, muội đúng thật là tin tưởng lời nói của Lữ Giang Hoài nhỉ? Ấu Ấu, một người cầm kiếm trong tay thì nói lên rằng hắn vừa mới giết người sao? Muội cứ phủ định tất cả như vậy, không cho ta một cơ hội giải thích, có phải là quá bất công với ta rồi hay không?”
Vệ Phong vươn một tay ra vuốt ve hàng lông mi dày của nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Ngựa dừng rồi, sao muội còn chưa buông tay?”
Tô Hi quay đầu tránh né nhưng hai tay vẫn ôm hắn, chỉ muốn ôm hắn thôi.
Vệ Phong thấp giọng mỉm cười, hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, dọc một đường đi thẳng xuống, ngậm lấy bờ môi của nàng rồi quấn quýt hôn môi. Hắn hôn hồi lâu mới buông ra, rồi nói: “Nếu muội còn không buông tay nữa thì không chỉ là hôn đơn giản thế thôi đâu.”
Tô Hi đỏ mặt, vội vàng thả hai tay đang ôm hắn ra, nhưng trong giây tiếp theo đã bị Vệ Phong đè xuống lại. Hắn nói: “Thôi, muội cứ ôm tiếp đi.”
Tô Hi ngửa đầu hỏi: “Vậy người hại muội lúc trước là ai?”
“Lúc muội gảy đàn Lục Ỷ thì ai ở bên cạnh muội?” Ngón cái của Vệ Phong vuốt ve cánh môi trắng hồng của nàng.
Tô Hi suy nghĩ: “Thê tỷ tỷ sao?”
Vệ Phong nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Tô Hi kinh ngạc: “Tại sao tỷ ấy phải làm như vậy với muội chứ?” Sau khi liên hệ nguyên nhân và kết quả thì nàng không thể tin, nói: “Bởi vì muội cầm đàn Lục Ỷ đi sao?”
Vệ Phong không nói. Đây chỉ là một trong số đó thôi.
Còn một nguyên nhân nữa, đó là bởi vì Ân Thê Thê đã biết quan hệ của hai người, lần đó lúc hắn thả đom đóm ở biệt viện Tây Giao, nhất thời sơ xuất không phát hiện Ân Thê Thê ở gần đó. Sau đó, Ân Thê Thê thiết kế chuyện ngựa nổi điên, muốn nhân lúc Lữ Giang Hoài ở bên cạnh Tô Hi để y cứu nàng, khiến họ có quan hệ xác thịt với nhau.
Sau khi điều tra ra là do nàng ta làm thì ngược lại nàng ta không những không sợ mà vào ngày sinh nhật của Vệ Phong, còn lấy chuyện này ép buộc hắn phải nhận lấy cây quạt do đích thân nàng ta làm.
“Vậy bây giờ tỷ ấy sao rồi?” Tô Hi vội hỏi.
Giọng điệu của Vệ Phong không hề gợn sóng: “Chết rồi.”
Tô Hi trợn tròn đôi mắt. Tuy nói kiếp trước Ân Thê Thê cũng chết, nhưng đó là sau khi nàng ta đính hôn với Vệ Phong, bây giờ nàng ta không đính hôn với Vệ Phong, vậy sao lại chết chứ?
Vệ Phong bóp nhẹ cánh mũi của Tô Hi, ngăn dòng suy nghĩ miên man của nàng lại: “Không phải do ta làm.”
Tô Hi nói: “Vậy sao tỷ ấy lại………”
Vệ Phong đích thật là chưa làm gì hết, hắn chỉ loan truyền ra ngoài chuyện Ân Thê Thê lén đưa đồ riêng tư cho hắn, đầu tiên là túi tiền, sau đó là cây quạt. Bởi vì thế mà thanh danh của Ân Thê Thê cũng bị ảnh hưởng, thậm chí Tấn Vương phi còn công khai nói nàng ta “Đồi phong bại tục”.
Ân gia thấy không có hi vọng liên hôn với phủ Tấn Vương nữa, bèn tìm một mối hôn nhân khác cho Ân Thê Thê. Nhất thời nàng ta không thể chấp nhận được, vì thế nhảy xuống hồ ở hậu viện mà tự sát.
Việc này đã qua hai năm rồi.
Tô Hi khẽ mở miệng, ngập ngừng nói: “Thế mà muội chưa từng nghe ai nói qua cả.”
Ngón tay vuốt ve bờ môi nàng của Vệ Phong lại ấn xuống, ánh mắt cũng sa sầm lại: “Muội ở quận Ngô, sao mà biết chuyện của Kinh Thành được chứ?”
Tô Hi biết mình đuối lý, thế là nàng chu miệng, lại còn đổ lỗi: “Vậy sao Đình Chu biểu ca không đến tìm muội nói cho rõ ràng chứ?”
Vệ Phong cười giễu, ngón tay véo cằm của nàng: “Ấu Ấu, ta chưa trách muội dễ tin lời nam nhân khác nói mà muội còn trách ngược lại ta sao?” Lúc đó trong lòng hắn cũng tức giận, rõ ràng không hề muốn quan tâm đến nàng nữa, nhưng trước sau vẫn mãi không yên lòng, vì thế còn sai người đi theo nàng cả đường đến quận Ngô.
Hai con ngươi của Tô Hi chuyển động, còn chưa nghĩ phải nên giải thích thế nào cho tốt thì đã bị Vệ Phong ôm rồi quay người nàng lại ngồi đối diện với hắn ở trên lưng ngựa. Sau đó là một tiếng giòn vang, cái mông nhỏ của nàng truyền đến một cơn đau rát.
Tô Hi vừa xấu hổ vừa bực mình, nàng lườm Vệ Phong một cái: “Huynh, huynh làm gì đấy?”
Vệ Phong không nói lời nào, mà lại vỗ lên cái mông nhỏ của nàng thêm vài cái.
Tuy Vệ Phong chỉ dùng ba phần sức lực, nhưng dù sao hắn cũng là người tập võ, bàn tay vừa mạnh vừa to, làm sao làn da mềm mại non nớt chịu nổi.
Đôi mắt của Tô Hi nhanh chóng đỏ ửng, không biết là do xấu hổ hay là do đau, “Huhu….Đừng đánh mà.”
Lúc này, Vệ Phong mới dừng tay, lại xoa xoa cái chỗ vừa mới vỗ lên: “Đây là trừng phạt muội dễ tin lời người khác nói.”
Tô Hi chớp đôi mắt to ướt át chan chứa, nàng không hiểu cho lắm, chẳng lẽ còn nữa sao?
Đúng như nàng đoán, Vệ Phong nói tiếp: “Lần sau sẽ trừng phạt muội không từ mà biệt.”
Tô Hi: “….”
Lúc quay lại, hai người đi suốt cả một canh giờ, Vệ Phong mèo khóc chuột giả từ bi, rõ ràng hắn đánh nàng đau, mà còn nói phải xoa cho nàng. Tô Hi mới không để cho hắn chiếm hời đâu.
Vệ Phong dán sát bên lỗ tai của nàng, thấp giọng hỏi: “Có cần ta nhìn thử giúp muội xem sao không?”
Chỗ riêng tư như vậy, sao Tô Hi có thể để hắn xem được chứ, nàng lập tức giận dỗi đẩy ngực hắn ra, khuôn mặt đỏ bừng nghiêm túc từ chối: “Không cần.”
Sau khi trở lại lều bạt thì Tô Hi muốn xem thử vết thương của mình, nhưng lại ngại mở miêng với Ngân Nhạn, vì thế chỉ đành nhịn xuống, sau đó vùi mình trong chăn rồi ngủ một giấc.
Hôm sau là ngày đầu tiên săn bắt. Tổng cộng có ba ngày.
Chiêu Nguyên Đế đích thân ngồi làm giám khảo, cũng hào phóng hứa hẹn rằng nếu ai mà đứng đầu trong cuộc thi săn bắt lần này, thì sẽ đồng ý một yêu cầu của người đó.
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Màn đêm buông xuống, lửa trại được đốt ở bên ngoài lều trại.
Buổi tối gió ở đồng cỏ rất lớn, Tô Hi khoác một chiếc áo choàng màu hạnh trắng có hoa văn ong điệp đuổi hoa, đứng bên bờ suối ngoài khu rừng.
Gió đêm thổi xào xạc, thổi tung bay mái tóc dài đen như gỗ mun và chiếc áo choàng của nàng. Tô Hi đi hai bước dọc theo con suối, nàng quay đầu nhìn vào trong khu rừng, bên trong đen thăm thẳm mà nàng lại không biết Vệ Phong ở chỗ nào, vì thế nàng không dám tuỳ tiện đi vào.
Tô Hi đợi một hồi, đang lưỡng lự có nên xoay người về lại lều trại hay không thì đằng sau có người lớn tiếng quát: “Ai đó?”
Cùng với tiếng quát là tiếng vó ngựa dồn dập.
Vốn dĩ Tô Hi đã chột dạ, vừa nghe được tiếng này thì theo quán tính muốn bỏ chạy.
Nhưng động tác của đối phương còn nhanh hơn cả nàng, y nhanh chóng cưỡi ngựa đến đằng sau nàng, có lẽ xem nàng trở thành kẻ trộm gì đó mà xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tiếp đó thì giữ chặt bả vai mảnh khảnh của nàng lại, nghiêm túc hỏi: “Người nào đó?”
Lực tay của đối phương rất mạnh, Tô Hi chỉ cảm thấy bả vai chìm xuống, sau đó là cực kỳ đau đớn. Nàng hít vào một hơi, sau đó xoay người đối diện với đôi mắt kinh ngạc hoảng sợ của Lệ Diễn, gằn từng chữ nói: “Lệ công tử, là tiểu nữ.”
Chắc cũng do ở bên Vệ Phong lâu rồi nên Tô Hi cũng học được thái độ nói chuyện của hắn, khi càng tức giận phẫn nộ thì càng thong thả bình tĩnh. Vừa nãy khi Lệ Diễn lên tiếng thì nàng đã đoán ra được đó là giọng nói của y. Dù sao kiếp trước cũng sống với nhau mấy năm, ký tức sâu sắc nhất của Tô Hi về Lệ Diễn chính là giọng nói trầm thấp như tảng đá của y.
Mà sở dĩ nàng bỏ chạy hoàn toàn là bởi vì nàng không muốn tiếp xúc chính diện với Lệ Diễn. Nhưng không nghĩ tới Lệ Diễn là người không có mắt như vậy, thế mà lại đuổi theo tận đến đây. Nàng mặc thường phục, bên người lại dẫn theo nha hoàn nữa, nếu thật sự nàng là kẻ trộm, vậy thì cũng quá trắng trợn và táo bạo rồi còn gì?
Ngân Nhạn ở đằng sau sốt ruột nói: “Mau thả tiểu thư nhà nô tỳ ra.”
Lệ Diễn hết sức hoảng sợ, vội vã cuống quýt buông lỏng hai tay đang giữ bả vai của Tô Hi ra.
Bây giờ Lệ Diễn đã là ngự tiền thị vệ, mặc Phi Ngư Phục, trên eo đeo một thanh kiếm dài. Đêm nay đúng lúc đến phiên y đương chức, vừa nãy xa xa nhìn thấy một bóng hình bên bờ suối, sau khi y quát lên một tiếng thì lại thấy đối phương hoảng loạn muốn bỏ chạy, vì thế theo quán tính, y liền ra tay bắt đối phương lại.
Bây giờ y nhìn cô nương trước mặt mà thất thần hồi lâu.
Ánh trăng nhỏ rọi qua khe hở của những chiếc lá cây, rực rỡ phản chiếu lên gương mặt của Tô Hi, lúc nàng xoay người lại thì đôi mắt hạnh như đang kìm nén lửa giận, có lẽ bị y nắm lấy đau nên đôi mắt to sáng ngời nhanh chóng phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi trắng hồng khẽ mím lại, bộ dáng vừa cứng cỏi vừa bất mãn.
Lệ Diễn nhớ rõ gương mặt này, là Cửu cô nương của phủ Tướng quân, khi còn nhỏ nàng rất xinh xắn, không nghĩ tới khi lớn lên thì dung mạo như tiên, khí chất như ngọc thế này, cứ như là người từ trong tranh vẽ bước ra vậy, từng nét bút đều toàn tâm toàn ý mà phác hoạ nên, nét bút nào cũng đều hoàn hảo.
Đôi môi không chấm nốt vẫn hồng, hai hàng lông mày không vẽ vẫn thuý
(1), đôi mắt xinh đẹp, gương mặt trong veo, bất kể ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà nảy ra suy nghĩ muốn giấu nàng đi, một mình hưởng thụ vẻ đẹp thướt tha của nàng. Cho dù là một người trầm tĩnh như Lệ Diễn thì lúc này cũng không khỏi ngơ ngẩn nhìn nàng đến thất thần.
(1) Nhan liệu màu xanh thẫm, phụ nữ ngày xưa dùng để vẽ mày.
Hành động này rõ ràng là thất lễ.
Trên mặt Tô Hi tức giận, nàng nghiêng người rời đi.
Lệ Diễn vội nói: “Là Lệ mỗ mạo phạm. Có điều sắc trời đã tối rồi, sao Tô Cửu cô nương không ở trong lều nghỉ ngơi mà lại tới nơi này?”
Tô Hi ngoái đầu lại nhìn y, vốn nàng đã không thích y, giờ phút này lại bị y làm đau bả vai, vì thế giọng điệu cũng không tốt lắm: “Ngủ không được thì ra ngoài một lát. Nếu tiểu nữ biết gặp phải Lệ công tử thì cho dù là có ngủ không được, cũng không đi loạn ra ngoài đâu.”
Lệ Diễn nghe ra trong lời nói của nàng có ý trách móc thì ôm quyền nhận lỗi: “Lệ mỗ chỉ vì chức trách của mình, mong Tô Cửu cô nương chớ trách tội.”
Nhưng giọng điệu lại chẳng có tí áy náy nào cả.
Con người của Lệ Diễn là thế. Cho dù là bất kỳ chuyện gì thì y chỉ biết cho rằng là người khác sai rồi, còn bản thân của y thì không sai. Chuyện hôm nay là do Tô Hi không nên xuất hiện ở chỗ này, y mạo phạm nàng cũng là vì làm theo chức trách mà thôi.
Tô Hi chẳng muốn đôi co với y, nên xoay người đi về lều trại của mình.
Đúng lúc cách đó không xa truyền đế tiếng động lạ thường, Lệ Diễn ngước mắt lên thì thấy có một bóng người xẹt nhanh qua, vì thế y vội vàng cáo từ với Tô Hi rồi lập tức xoay người nhảy lên ngựa và đuổi theo.
Sau khi một người một ngựa đi xa, Tô Hi thấy trong khu rừng này có điều bất thường, vì vậy nhất thời cũng không biết có nên trở về hay là tiếp tục tìm Vệ Phong nữa. Bả vai nàng truyền đến một cơn đau nhức, chắc là bị nắm chặt đến sưng lên.
Cuối cùng, Tô Hi vẫn bảo Ngân Nhạn đi theo sau không rời nửa bước, nàng xách váy lên rồi giẫm lên tảng đá bên cạnh con suối.
Tuy dòng chảy rất chậm nhưng vẫn làm đôi giày thêu của Tô Hi bị thấm ướt. Nàng giẫm bọt nước trên đôi giày, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy Vệ Phong mặc áo bào gấm màu đen đứng dưới tàng cây to lớn cách vài bước chân.
Tô Hi sửng sốt, nàng không đoán được Vệ Phong lại đứng ở nơi gần như vậy. Trong rừng đen như mực, nàng không nhìn thấy hắn là bình thường, nhưng nàng đứng ở chỗ sáng, nàng lang thang bên ngoài lâu như thế, còn suýt chút nữa bị Lệ Diễn bắt được, chắc hắn cũng nhìn thấy được, vậy tại sao hắn chẳng lên tiếng chứ?
Tô Hi nghĩ mãi không hiểu, cũng dùng dằng mãi không tiến lên.
Vệ Phong thấy nàng chần chừ không qua thì cuối cùng cũng lên tiếng: “Còn không qua đây, lần này muốn ta chờ muội bao lâu nữa?”
Vì thế mà Tô Hi nghe lời đi tới trước mặt hắn.
Ngân Nhạn thức thời đứng yên tại chỗ.
Có lẽ bởi vì đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt ở Tết Thượng Nguyên, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn mạnh mẽ hôn một lúc. Còn khi trên đường tới bãi săn Tây Bắc thì có rất nhiều tai mắt khắp nơi, nên hai người cũng không tiện nói chuyện. Nếu tính toán thì đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên kể từ sau ba năm của hai người.
Đôi tay của Tô Hi giấu ở sau lưng, nàng cụp mắt, dáng vẻ co quắp đầy bất an. Vừa nãy nàng còn ấp ủ mấy lời nói dài cả mấy tờ giấy, mà bây giờ nó đã bay sạch hết trơn.
Dưới ánh trăng thưa thớt, nàng thấy Vệ Phong đeo túi tiền thêu hình con thỏ ôm tú cầu vắt ngay hông, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức quen thuộc. Màu sắc của túi thơm có hơi cũ, nàng thấy mấy đường chỉ không được tự nhiên xung quanh tú cầu bởi vì để che giấu lỗ thủng bị cháy. Nàng nhớ lúc ấy nàng buồn ngủ mắt díu hết lại nên cũng không biết mình thêu ra sao nữa, bây giờ nhìn thì thấy đúng là hơi buồn cười. Một chiếc túi thơm như vậy đeo trên người Vệ Phong, chẳng hề xứng với hình tượng kim tôn ngọc quý của hắn tí nào cả.
Tô Hi không nghĩ tới Vệ Phong vẫn luôn đeo cái thơm này, nàng cho rằng hắn chỉ nhất thời nổi hứng mà thôi……
Cái mũi của Tô Hi có hơi cay cay, nàng còn chưa mở miệng thì Vệ Phong đã hỏi: “Bả vai có đau không?”
Quả nhiên hắn thấy được cảnh vừa rồi.
Tô Hi cúi đầu chớp mắt, cũng không giấu diếm: “Đau.”
Nàng loáng thoáng nghe được tiếng thở dài khe khẽ của Vệ Phong, hắn cúi người, bàn tay to rộng bao bọc lấy bàn tay nhỏ của nàng, sau đó dẫn nàng đến dưới gốc cây. Dưới gốc cây có một một tảng đá lớn bằng phẳng, hắn ôm Tô Hi rồi để nàng ngồi lên trên ấy, còn bàn tay thì nhẹ nhàng ấn nắn cho nàng, hắn hỏi: “Muội thấy Lệ Diễn thì sao phải chạy chứ?”
Tô Hi cúi đầu chột dạ không lên tiếng. Nàng cũng không thể nói rằng bởi vì kiếp trước nàng gả cho Lệ Diễn, nên kiếp này khi nhìn thấy hắn thì không thoải mái?
Cũng may Vệ Phong không hỏi tiếp nữa. Tay của hắn vừa mạnh vừa đủ, gãi đúng chỗ ngứa, ấn nắn khiến Tô Hi rất thoải mái.
Vốn là khoảnh khắc rất bình lặng, nhưng Tô Hi biết, tất cả đều là biểu hiện giả dối cả thôi.
Trong lòng nàng còn cất giấu một điều, mà trong lòng Vệ Phong cũng không có khả năng không có khoảng cách, dù sao lúc trước cũng là do nàng sai hẹn trước, đầu tiên là bắt hắn đợi cả ngày trời, tiếp theo là bắt hắn đợi tận 3 năm.
Một lát sau, khi Tô Hi cảm thấy không còn đau nữa thì mới bắt đầu lên tiếng, vừa châm chước vừa chậm rãi hỏi: “Lúc ở biệt viện Tây Giao……..Con ngựa của muội nổi điên, là do huynh làm sao?”
Vệ Phong không nói tiếng nào, cũng dừng động tác lại.
Tô Hi cúi đầu nhìn móng tay của mình, giọng nói nhẹ nhàng, ba năm này nàng ở quận Ngô học được không ít thứ, nói chuyện cũng ngày càng giống các cô nương ở bên kia, giọng điệu kéo dài, giọng nói như được bọc một lớp mật, vừa ngọt lại vừa mềm. “Muội nghe Lữ đại ca nói trên người của con ngựa kia dính phải một thứ gọi là huyết manh, vì vậy nó mới bị mất khống chế…….Mà trong nhà Ôn đại phu cũng có thứ này, dược đồng của Ôn đại phu bảo là do huynh đưa……Còn nữa, lúc trước con ngựa rơi xuống vách đá là do huynh kêu người đi huỷ thi diệt tích.” Nói tới đây thì nàng ngừng một lát, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Vì vậy muội muốn biết, rốt cuộc là chuyện đó có liên quan tới huynh không?”
Tô Hi đợi hồi lâu cũng không thấy Vệ Phong trả lời.
Nàng siết đầu ngón tay, có hơi thấp thỏm lo lắng.
Ngay lúc Tô Hi cho rằng Vệ Phong sẽ không trả lời nàng thì giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lúc trước muội không từ mà biệt là bởi vì tin lời y nói, nghĩ rằng ta làm điều đó?”
Tô Hi bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Huynh biết sao?”
Đôi môi mỏng của Vệ Phong gợn lên một độ cong lành lạnh, không có khẳng định, cũng không có phủ định.
Trong lòng Tô Hi bỗng lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên tái nhợt, hắn đều biết, vậy tại sao không tìm nàng giải thích mọi việc chứ? Chẳng lẽ thật sự là do hắn làm sao?
Vệ Phong liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hai con ngươi tối sầm lại, bàn tay nắm bả vai của nàng càng thêm chặt.
Tô Hi nhíu mày, nhõng nhẽo nói: “Ưm……Đau.”
Qua 3 năm rồi mà sao cái cô nương ngốc này chẳng thể thông minh hơn tí nào vậy? Vệ Phong nhấc cánh tay đang cầm cổ tay của nàng lên, sau đó dẫn nàng vào trong rừng sâu.
Tô Hi thất tha thất thểu, đôi chân của hắn vừa dài vừa lớn khiến nàng đuổi kịp rất vất vả, “Huynh muốn dẫn muội đi đâu?”
Vệ Phong không nói lời nào, cuối cùng đến bên con ngựa buộc dưới gốc cây, hắn cởi dây thừng ra rồi ôm Tô Hi ngồi lên lưng ngựa.
Bởi vì mấy sự cố xảy ra đều liên quan đến ngựa nên bây giờ Tô Hi vừa thấy con ngựa thì theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Nàng nắm chặt yên ngựa, hoảng loạn hỏi: “Đình Chu biểu ca, huynh muốn làm gì?”
Vệ Phong nói: “Không phải muội cho rằng ta muốn hại muội sao? Ấu Ấu, muội cho rằng lý do ta làm điều đó là gì?”
Cả người Tô Hi cứng đờ: “Vì cứu muội…..Ép buộc muội chấp nhận huynh.”
“Đoán giỏi nhỉ, ta cũng nghĩ vậy đấy.” Tiếng nói của Vệ Phong không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào, một tay của hắn vòng quanh chiếc eo thon nhỏ của Tô Hi, một tay nắm lấy dây cương, “Không phải ta làm như vậy sẽ trực tiếp hơn sao? Giữ chặt lấy, bằng không ngã xuống là ta mặc kệ muội đấy.”
Không đợi Tô Hi chuẩn bị, hắn đã vung tay quất mạnh một roi khiến con ngựa lao nhanh ra ngoài như mũi tên rời cung.
Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, cảnh sắc hai bên cũng vụt qua nhanh như chớp, Vệ Phong cưỡi ngựa lao thật nhanh. Ban đêm núi rừng tối tăm không rõ, có rất nhiều lần Tô Hi tưởng hai người sẽ đụng vào cái cây phía trước rồi, nhưng mà Vệ Phong luôn tránh né được nguy hiểm.
Trong lòng nàng như trống đánh, sắc mặt thì trắng bệch, nàng muốn xin Vệ Phong dừng lại nhưng bởi vì tiếng gió quá lớn, nên chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng gió lấn át.
Tô Hi dần không giữ được yên ngựa, Vệ Phong lại không có ý định dừng lại mà ngược lại còn quất thêm vài roi. Nàng xoay người ôm chặt eo của Vệ Phong, nước mắt chảy dài xuống, “Xin huynh, dừng lại đi…….”
Vệ Phong cúi đầu, nói thầm bên tai của nàng: “Ấu Ấu, có phải chỉ có những lúc như này thì muội mới bằng lòng ôm ta không?”
Nước mắt Tô Hi mới vừa chảy xuống thì đã bị gió cuốn đi. Nàng vùi mặt vào trong lồng ngực của Vệ Phong, nức nở nói: “Không phải.”
Bọn họ vô thức chạy vào sâu trong rừng, đằng trước đúng lúc là một con dốc, con ngựa chở bọn họ lao xuống, tiếng gió gào thét. Cảm giác không trọng lượng khiến người ta càng thêm sợ hãi, Tô Hi ôm chặt eo của Vệ Phong, nàng vừa giận hắn nhưng lại không thể không ôm chặt hắn, nàng nức nở đáng thương nói: “Đình Chu biểu ca, muội sợ lắm…….Huhu huhu, huynh dừng lại được không?”
Vệ Phong bỗng không đầu không đuôi hỏi: “Tô Hi, muội có biết ba năm nay ta nghĩ thế nào không?”
Tô Hi nào còn có tâm tư suy nghĩ điều khác nữa, nàng lắc đầu, nhân tiện còn lau hết nước mắt lên quần áo của hắn.
Vệ Phong khàn giọng nói: “Muốn vò nát muội rồi cất vào trong tim của ta.”
*
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vệ Phong cũng chạy chậm lại, hắn cưỡi ngựa chầm chậm đi trong rừng.
Tô Hi vẫn không buông hắn ra, hai tay ôm chặt lấy eo của hắn, cả người thì rúc vào trong lồng ngực, còn gương mặt thì dán lên ngực của hắn, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Trong đầu nàng vẫn còn quanh quẩn lời nói của Vệ Phong——-
“Nếu ta thật sự muốn ép buộc muội thì lúc đó đã nên đính hôn với muội rồi, cớ gì phải chờ tới bây giờ? Để người kéo ngựa về là để kiểm tra manh mối trên người nó, còn về chuyện huyết manh, muội đúng thật là tin tưởng lời nói của Lữ Giang Hoài nhỉ? Ấu Ấu, một người cầm kiếm trong tay thì nói lên rằng hắn vừa mới giết người sao? Muội cứ phủ định tất cả như vậy, không cho ta một cơ hội giải thích, có phải là quá bất công với ta rồi hay không?”
Vệ Phong vươn một tay ra vuốt ve hàng lông mi dày của nàng, lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Ngựa dừng rồi, sao muội còn chưa buông tay?”
Tô Hi quay đầu tránh né nhưng hai tay vẫn ôm hắn, chỉ muốn ôm hắn thôi.
Vệ Phong thấp giọng mỉm cười, hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, dọc một đường đi thẳng xuống, ngậm lấy bờ môi của nàng rồi quấn quýt hôn môi. Hắn hôn hồi lâu mới buông ra, rồi nói: “Nếu muội còn không buông tay nữa thì không chỉ là hôn đơn giản thế thôi đâu.”
Tô Hi đỏ mặt, vội vàng thả hai tay đang ôm hắn ra, nhưng trong giây tiếp theo đã bị Vệ Phong đè xuống lại. Hắn nói: “Thôi, muội cứ ôm tiếp đi.”
Tô Hi ngửa đầu hỏi: “Vậy người hại muội lúc trước là ai?”
“Lúc muội gảy đàn Lục Ỷ thì ai ở bên cạnh muội?” Ngón cái của Vệ Phong vuốt ve cánh môi trắng hồng của nàng.
Tô Hi suy nghĩ: “Thê tỷ tỷ sao?”
Vệ Phong nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Tô Hi kinh ngạc: “Tại sao tỷ ấy phải làm như vậy với muội chứ?” Sau khi liên hệ nguyên nhân và kết quả thì nàng không thể tin, nói: “Bởi vì muội cầm đàn Lục Ỷ đi sao?”
Vệ Phong không nói. Đây chỉ là một trong số đó thôi.
Còn một nguyên nhân nữa, đó là bởi vì Ân Thê Thê đã biết quan hệ của hai người, lần đó lúc hắn thả đom đóm ở biệt viện Tây Giao, nhất thời sơ xuất không phát hiện Ân Thê Thê ở gần đó. Sau đó, Ân Thê Thê thiết kế chuyện ngựa nổi điên, muốn nhân lúc Lữ Giang Hoài ở bên cạnh Tô Hi để y cứu nàng, khiến họ có quan hệ xác thịt với nhau.
Sau khi điều tra ra là do nàng ta làm thì ngược lại nàng ta không những không sợ mà vào ngày sinh nhật của Vệ Phong, còn lấy chuyện này ép buộc hắn phải nhận lấy cây quạt do đích thân nàng ta làm.
“Vậy bây giờ tỷ ấy sao rồi?” Tô Hi vội hỏi.
Giọng điệu của Vệ Phong không hề gợn sóng: “Chết rồi.”
Tô Hi trợn tròn đôi mắt. Tuy nói kiếp trước Ân Thê Thê cũng chết, nhưng đó là sau khi nàng ta đính hôn với Vệ Phong, bây giờ nàng ta không đính hôn với Vệ Phong, vậy sao lại chết chứ?
Vệ Phong bóp nhẹ cánh mũi của Tô Hi, ngăn dòng suy nghĩ miên man của nàng lại: “Không phải do ta làm.”
Tô Hi nói: “Vậy sao tỷ ấy lại………”
Vệ Phong đích thật là chưa làm gì hết, hắn chỉ loan truyền ra ngoài chuyện Ân Thê Thê lén đưa đồ riêng tư cho hắn, đầu tiên là túi tiền, sau đó là cây quạt. Bởi vì thế mà thanh danh của Ân Thê Thê cũng bị ảnh hưởng, thậm chí Tấn Vương phi còn công khai nói nàng ta “Đồi phong bại tục”.
Ân gia thấy không có hi vọng liên hôn với phủ Tấn Vương nữa, bèn tìm một mối hôn nhân khác cho Ân Thê Thê. Nhất thời nàng ta không thể chấp nhận được, vì thế nhảy xuống hồ ở hậu viện mà tự sát.
Việc này đã qua hai năm rồi.
Tô Hi khẽ mở miệng, ngập ngừng nói: “Thế mà muội chưa từng nghe ai nói qua cả.”
Ngón tay vuốt ve bờ môi nàng của Vệ Phong lại ấn xuống, ánh mắt cũng sa sầm lại: “Muội ở quận Ngô, sao mà biết chuyện của Kinh Thành được chứ?”
Tô Hi biết mình đuối lý, thế là nàng chu miệng, lại còn đổ lỗi: “Vậy sao Đình Chu biểu ca không đến tìm muội nói cho rõ ràng chứ?”
Vệ Phong cười giễu, ngón tay véo cằm của nàng: “Ấu Ấu, ta chưa trách muội dễ tin lời nam nhân khác nói mà muội còn trách ngược lại ta sao?” Lúc đó trong lòng hắn cũng tức giận, rõ ràng không hề muốn quan tâm đến nàng nữa, nhưng trước sau vẫn mãi không yên lòng, vì thế còn sai người đi theo nàng cả đường đến quận Ngô.
Hai con ngươi của Tô Hi chuyển động, còn chưa nghĩ phải nên giải thích thế nào cho tốt thì đã bị Vệ Phong ôm rồi quay người nàng lại ngồi đối diện với hắn ở trên lưng ngựa. Sau đó là một tiếng giòn vang, cái mông nhỏ của nàng truyền đến một cơn đau rát.
Tô Hi vừa xấu hổ vừa bực mình, nàng lườm Vệ Phong một cái: “Huynh, huynh làm gì đấy?”
Vệ Phong không nói lời nào, mà lại vỗ lên cái mông nhỏ của nàng thêm vài cái.
Tuy Vệ Phong chỉ dùng ba phần sức lực, nhưng dù sao hắn cũng là người tập võ, bàn tay vừa mạnh vừa to, làm sao làn da mềm mại non nớt chịu nổi.
Đôi mắt của Tô Hi nhanh chóng đỏ ửng, không biết là do xấu hổ hay là do đau, “Huhu….Đừng đánh mà.”
Lúc này, Vệ Phong mới dừng tay, lại xoa xoa cái chỗ vừa mới vỗ lên: “Đây là trừng phạt muội dễ tin lời người khác nói.”
Tô Hi chớp đôi mắt to ướt át chan chứa, nàng không hiểu cho lắm, chẳng lẽ còn nữa sao?
Đúng như nàng đoán, Vệ Phong nói tiếp: “Lần sau sẽ trừng phạt muội không từ mà biệt.”
Tô Hi: “….”
Lúc quay lại, hai người đi suốt cả một canh giờ, Vệ Phong mèo khóc chuột giả từ bi, rõ ràng hắn đánh nàng đau, mà còn nói phải xoa cho nàng. Tô Hi mới không để cho hắn chiếm hời đâu.
Vệ Phong dán sát bên lỗ tai của nàng, thấp giọng hỏi: “Có cần ta nhìn thử giúp muội xem sao không?”
Chỗ riêng tư như vậy, sao Tô Hi có thể để hắn xem được chứ, nàng lập tức giận dỗi đẩy ngực hắn ra, khuôn mặt đỏ bừng nghiêm túc từ chối: “Không cần.”
Sau khi trở lại lều bạt thì Tô Hi muốn xem thử vết thương của mình, nhưng lại ngại mở miêng với Ngân Nhạn, vì thế chỉ đành nhịn xuống, sau đó vùi mình trong chăn rồi ngủ một giấc.
Hôm sau là ngày đầu tiên săn bắt. Tổng cộng có ba ngày.
Chiêu Nguyên Đế đích thân ngồi làm giám khảo, cũng hào phóng hứa hẹn rằng nếu ai mà đứng đầu trong cuộc thi săn bắt lần này, thì sẽ đồng ý một yêu cầu của người đó.