Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-46
Chương 46: Rừng đom đóm
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi Tô Hi đến biệt viện thì tắm suối một cái, tắm xong thì nàng cảm thấy cả người thoải mái và sảng khoái, lại đứng dưới hành lang hóng gió. Đại ca nói lát nữa sẽ dẫn bọn họ đến bên dòng suối ở sau viện nướng cá nên nàng vội vội vàng vàng thay một bộ xiêm y màu trắng rồi kêu Ngân Nhạc lau khô tóc cho mình rồi lại búi một kiểu tóc đơn giản cho nàng.
Vừa chỉnh trang xong thì người của Đại ca bên kia liền tới.
Tô Lăng Vân và Lục đường ca Tô Vũ cũng cùng đi chung.
Cả đoàn người đi đến bên dòng suối, bởi vì chỉ ở đằng sau của biệt viện cho nên không bao lâu liền đến.
Tô Lễ và Tô Vũ xuống nước bắt cá, còn Ngân Nhạn và Ngân Hạc phụ trách kiếm củi và đốt lửa, còn Tô Hi và Tô Lăng Vân không cần làm gì chỉ chờ ăn là được.
Tô Hi ngồi trên tảng đá bằng, nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử nhìn chằm chằm Tô Lễ xuống nước bắt cá của Tô Bách Vũ thì cười hỏi: "Bách ca nhi cũng muốn bắt cá sao?"
Tô Bách Vũ gật đầu, sau đó thì khom lưng học theo bộ dáng của Tô Lễ, rồi lại xắn áo choàng và ống quần lên lộ ra cẳng chân trắng nõn, tiếp đó thì đi xuống dưới suối.
Tô Hi lo thằng bé bị té ngã nên cũng nhắm mắt đi theo sau, nói: "Bách ca nhi, cháu chậm một chút........"
Tâm tình của Tô Bách Vũ hôm nay không tệ, vẻ ngoài nghịch ngợm, căn bản không nghe lời Tô Hi nói mà "bùm" một cái nhảy vào trong suối, rồi bơi qua chỗ của Tô Lễ: "Phụ thân, con bắt cá giúp người nha. Con muốn bắt một con cá trê lớn cho cô cô ăn."
Tô Hi bị nó bắn nước hết cả người, vừa bực vừa bất đắc dĩ, cũng may chỉ ướt có làn váy, quay lại bên đống lửa nướng thì không sao cả.
Ba mươi phút sau, Tô Lễ và Tô Bách Vũ lần lượt bắt được ba bốn con cá trê, sau khi mổ bụng cá rửa sạch sẽ xong thì quét gia vị lên, sau đó thì xiên chúng lên thanh sắt rồi đặt trên giá bắt đầu nướng.
Tô Hi không thích ăn cá lắm, nàng chỉ ăn duy nhất một loại là cá trê, chẳng qua cá trê quý giá, lại là cống phẩm của triều đình nên cũng không có nhiều lắm, cũng không thể thường ăn được, chỉ có thể ngẫu nhiên vài lần có lộc ăn thôi. Tô Lễ nướng cá ăn rất ngon, lớp da bên ngoài nướng đến thơm giòn, thịt cá bên trong lại vừa mềm vừa ngon, nhưng nàng ăn một lát thì bỗng nhiên dừng lại.
Không vì gì khác mà chỉ nhớ tới tối hôm trong sơn động, Vệ Phong cũng nướng cá như vậy cho nàng ăn.
Lúc đó Vệ Phong biểu hiện quân tử cỡ nào chứ, nàng muốn xem vết thương trên đùi thì hắn không nói hai lời liền đi ra ngoài, còn tìm một loại thảo dược cầm máu cho nàng nữa chứ.
Lúc đó Tô Hi thế nào cũng không nghĩ đến, Vệ Phong lại có một mặt khác "ác liệt" như vậy........
Tô Hi thở dài một hơi.
Nói thật, đến giờ Tô Hi cũng không rõ vì sao vô duyên vô cớ Vệ Phong lại hôn nàng. Lần trước vốn dĩ muốn hỏi hắn nhưng đúng lúc nương lại tới, thế là đầu óc nàng cũng hoảng loạn lên, làm sao còn nhớ mà hỏi mấy câu đó chứ.
Không nói đến việc Vệ Phong sẽ trở thành Hoàng Thượng trong tương lai, ở kiếp trước hắn trước sau định thân cùng với hai cô nương nhưng cả hai đều chết, điều này thật sự không thể tưởng tượng được. Tô Hi rất quý trọng mạng nhỏ của mình, nàng không muốn liên quan quá nhiều với Vệ Phong phần lớn cũng là vì điều này, lỡ như mạng mình không lớn như Vệ Phong rồi bị hắn khắc chết thì làm sao bây giờ?
Kiếp này nàng còn chưa sống đủ đâu.
"Này, Tô đại ca, Tô lục ca và Hi tỷ nhi đều ở chỗ này sao?" Một thanh âm vang lên ngắt dòng suy nghĩ của Tô Hi.
Tô Hi xoay người lại thì nhìn thấy Ân Thê Thê và Ân Bồng Bồng đi về phía này, người nói chuyện chính là Ân Thê Thê.
Ân Thê Thê cười nói: "Muội nhìn thấy ánh lửa từ xa, lại đúng hướng biệt viện của Tô gia nên mới dẫn Bồng Bồng lại đây, không nghĩ mọi người cũng ở chỗ này."
Ân Bồng Bồng cũng mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Tô Lễ nói: "Nếu đã tới rồi thì mọi người cùng nhau ngồi xuống đi."
Ân Thê Thê và Ân Bồng Bồng cũng không khách sáo, từng người chọn một chỗ rồi ngồi xuống. Ân Thê Thê ngồi bên trái của Tô Hi còn Ân Bồng Bồng ngồi bên tay phải, bên phía kia của Ân Bồng Bồng chính là Tô Bách Vũ và tiếp theo là Tô Lễ.
Ân Bồng Bồng thấy Tô Bách Vũ ăn cá không nhả xương thì lấy một cái dĩa trên bàn vuông nhỏ, rồi tách thịt cá làm từng miếng, lại cẩn thận nhặt xương cá ra rồi đưa tới trước mặt thằng bé, nói: "Bách ca nhi ăn thịt cá ở đây này, chỗ này không có xương sẽ không bị mắc đâu."
Tô Bách Vũ nhìn Ân Bồng Bồng một cái rồi lại quay đầu nhìn Tô Lễ tựa như đang hỏi ý kiến phụ thân của nó.
Tô Lễ sờ đầu nó nói: "Biểu dì Bồng Bồng cho con thì con ăn đi."
Tô Bách Vũ cúi đầu nói: "Cảm ơn biểu dì Bồng Bồng."
Ân Bồng Bồng cong mắt cười.
Phía bên kia, ánh mắt Ân Thê Thê phức tạp nhìn nàng ấy một cái.
Mọi người vừa ăn cá vừa nói chuyện, bởi vì hai nhà cũng là bà con cho nên nói chuyện cũng không câu nệ.
Ân Thê Thê nói: "Nghe nói Hi tỷ nhi gần đây vẫn theo Cốc Đồng tiên sinh học đàn phải không? Tỷ có nghe người ta nói qua về tên này, nghe nói cầm nghệ của ông ấy rất tinh thông, năm đó còn đàn một khúc cho Hoàng Thượng nữa, còn được Hoàng Thượng giữ lại trong cung làm cầm sư riêng cho ngài ấy. Chẳng qua tính tình của vị Cốc Đồng tiên sinh này cổ quái nên không đồng ý mà ngược lại rời Hoàng cung đi chỗ khác ẩn cư."
Tô Hi cũng từng nghe qua chuyện này, nàng cười nói: "Tiên sinh hướng tới cuộc sống tự do tự tại, ông ấy nói trong cung không thích hợp với ông ấy."
Ân Thê Thê nghe nói cả đời của Cốc Đồng tiên sinh chỉ nhận có ba người học trò, mà ba người này sau đó đều có thành tựu riêng trong cầm nghệ, không ai có thể theo kịp. Mà Tô Hi có thể được Cốc Đồng tiên sinh coi trọng rồi nhận làm học trò làm Ân Thê Thê không khỏi hâm mộ, "Hi tỷ nhi có thể được Cốc Đồng tiên sinh coi trọng vậy thì chắc chắn có chỗ hơn người. Chỉ tiếc tỷ chưa được nghe qua tiếng đàn của muội, không biết ngày khác muội có thể đàn một khúc cho tỷ nghe được không?"
Ân Thê Thê đã nói vậy nên Tô Hi cũng không tiện từ chối, nàng nói: "Thê tỷ tỷ đừng nói như vậy........Nếu tỷ muốn nghe thì ngày khác muội sẽ đàn cho tỷ nghe, chẳng qua tỷ ngàn vạn lần đừng ghét bỏ nhé."
Ân Thê Thê cười nói sẽ không. Hai người lại nói vài câu, sau đó chợt nghe bên suối có tiếng hét lên.
Tô Hi nhìn sang bên ấy, chỉ thấy Tô Lễ nắm tay của Ân Bồng Bồng, còn nửa thân người của Ân Bồng Bồng dựa vào người của Tô Lễ, vẻ mặt sợ hãi còn chưa hết.
Thì ra vừa rồi Ân Bồng Bồng rồi xổm bên bờ biển rửa tay, lúc đứng lên thì không đứng vững nên dẫm trúng rêu xanh suýt nữa rơi xuống nước. Vừa lúc Tô Lễ từ bên kia đi qua rồi thuận tiện kéo nàng ấy.
Sau khi Ân Bồng Bồng đứng vững thì nhận ra tư thế của hai người thân mật, thế là vội vàng buông tay chui ra khỏi lòng ngực của Tô Lễ, đỏ mặt nói: "Cảm ơn Tô đại ca.......Muội nhất thời không chú ý........"
Mặt Tô Lễ vẫn bình thường, nói: "Nhớ cẩn thận một chút."
Sau đó liền quay lại.
Ân Bồng Bồng vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của Tô Lễ, mặc dù ánh sáng xung quanh không mờ nhạt nhưng Tô Hi cũng có thể nhìn thấy mặt nàng ấy đỏ ửng.
Tô Hi thầm nghĩ, tâm tư của Ân Bồng Bồng đối với Đại ca chỉ kém không viết rõ lên trên mặt luôn, ngay cả nàng đều nhận ra, chỉ có Đại ca vẫn thờ ơ.
Tô Hi lấy nhánh cây chọc vào đống lửa trước mặt, âm thầm tiếc hận dùm Ân Bồng Bồng. Trong lòng Đại ca của nàng chỉ có Đại tẩu đã qua đời, nếu thật sự dễ dàng mở lòng đón nhận người khác thì cũng không nhiều năm như vậy mà vẫn không chịu cưới vợ khác.
*
"Cô cô, cháu thấy một con đom đóm." Tô Bách Vũ từ bên kia chạy tới, kéo tay áo của Tô Hi.
Tô Hi hỏi: "Ở đâu?"
Tô Bách Vũ chỉ về một hướng. Tô Hi nhìn về hướng đó, tối đen như mực không thấy được gì cả. Nàng nói: "Nếu Bách ca nhi muốn xem đom đóm thì ngày mai để phụ thân đi bắt cho cháu được không? Bây giờ muộn rồi, chúng ta phải đi về."
Tô Bách Vũ thấy nàng không tin thì lắc đầu, kiên trì nói: "Thật sự có đom đóm đó ạ." Vừa nói vừa kéo Tô Hi, muốn dẫn nàng đi qua xem.
Thời tiết giữa hè nhìn thấy đom đóm cũng không có gì kỳ lạ cả, Tô Hi cũng không để ở trong lòng, chỉ coi như con nít ham chơi thôi.
Tô Hi nói: "Để cô cô đi qua xem với cháu, nhưng không thể đi xa quá được không? Một lát là chúng ta phải về rồi."
Tô Bách Vũ gật đầu đồng ý.
Tô Hi vốn dĩ cứ tưởng rằng chỉ ở gần thôi, cho nên cũng không dẫn theo nha hoàn mà cùng Tô Bách Vũ đi sang phía bên kia khu rừng. Sau khi đi được một lúc thì quả thật thấy trước mặt có một con đom đóm màu vàng ấm áp vụt qua, rất nhanh lại bay về phía trước.
Đuôi của đom đóm chiếu sáng con đường phía trước, như dụ dỗ người ta tiếp tục tiến về trước. Ánh mắt của Tô Bách Vũ sáng lên, càng nắm tay Tô Hi chặt hơn nữa, rồi bước nhanh về phía trước, "Cô cô, chúng ta bắt nó lại về đặt trong phòng đi, vậy thì buổi tối không cần đốt đèn nữa rồi."
Tô Hi vội vàng theo sau, lo lắng một mình thằng bé bị lạc, "Bách ca nhi, cháu chậm lại nào, đừng đi xa quá."
Lúc này, trong mắt Tô Bách Vũ đều là đom đóm, nào có thể nghe được lời Tô Hi nói chứ.
Tô Hi đành phải đi theo sát nó, vừa đi vừa nhớ kỹ đường. Không biết đi bao lâu thì bỗng nhiên đom đóm trước mặt ngày càng nhiều thêm, đầu tiên là một hai con, sau đó là ba năm con, càng tiến về trước thì càng lúc càng nhiều. Đom đóm chiếu sáng hết xung quanh làm Tô Hi không tự chủ cũng đi chậm lại, theo chúng nó tiến về trước.
Tô Bách Vũ duỗi cánh tay ra muốn bắt một con, nhưng đom đóm lại bay nhanh quá làm nó bắt nửa ngày cũng không bắt được, "Cô cô, sao chỗ này nhiều đom đóm vậy ạ?"
Tô Hi lắc đầu, "Cô cô cũng không biết nữa."
Tuy nói trên núi có đom đóm cũng không phải gì hiếm lạ, nhưng mà nhìn thấy nhiều đom đóm như vậy cùng một lúc thì rất là hiếm.
Không ngừng có đom đóm từ xa bay tới, phảng phất như hai thiên hà màu vàng ấm áp trải dài bên cạnh hai người, cứ kéo dài về phía trước, dẫn bọn họ đến điểm cuối không xác định được. Tô Hi ma xui quỷ khiến cứ đi về phía trước, bỗng nhiên đi đến chỗ đất trống thì trước mắt sáng ngời lên, nàng nheo mắt lại, chờ đến khi thấy rõ quang cảnh xung quanh thì ngơ ngẩn dừng bước———
Vô số đom đóm tụ tập tại một chỗ, không ngừng lơ lửng giữa không trung, đuôi của mỗi con đom đóm như chiếc đen vậy, cứ bay múa trong không trung hợp thành một bầu trời đêm lộng lẫy tráng lệ. Hàng ngàn hàng vạn con đom đóm ở trước mắt nàng làm bầu trời đêm sáng như ban ngày. Tô Hi ngơ ngẩn nhìn, giống như được đặt mình trong sao trời cuồn cuộn, nàng vừa tiến lên một bước thì liền bị vật bé nhỏ này nâng lên, lâng lâng bay trên bầu trời.
Tô Hi cực kỳ kinh ngạc, không hiểu tại sao sau núi của biệt viện lại có chỗ như tiên cảnh thế này, trước kia nàng đã tới vô số lần nhưng lại chưa từng gặp được cảnh tượng như vậy.
"Cô cô, hình như ở đó có người." Tô Bách Vũ chỉ vào một chỗ rồi nói.
Tô Hi nhìn theo, xuyên qua bầu trời đêm được bao quanh bởi những con đom đóm thì quả nhiên có một người đứng đối diện cây đại thụ trăm năm.
Bởi vì cách quá xa nên Tô Hi không nhìn rõ, thế là nàng dẫn Tô Bách Vũ đi về trước vài bước.
Chờ tới khi đến gần thì cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của người nọ.
Vệ Phong mặc một bộ trường bào, đứng cách vài bước. Ánh trắng chiếu lên người hắn, chỉ thấy bên môi hắn là nụ cười nhạt, gương mặt tuấn tú, khí khái bất phàm, phảng phất như đã ở đây đợi nàng hồi lâu.
Anh Vệ ra tay dỗ vợ rồi =)))) con đường thê nô bắt đầu =)))
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Sau khi Tô Hi đến biệt viện thì tắm suối một cái, tắm xong thì nàng cảm thấy cả người thoải mái và sảng khoái, lại đứng dưới hành lang hóng gió. Đại ca nói lát nữa sẽ dẫn bọn họ đến bên dòng suối ở sau viện nướng cá nên nàng vội vội vàng vàng thay một bộ xiêm y màu trắng rồi kêu Ngân Nhạc lau khô tóc cho mình rồi lại búi một kiểu tóc đơn giản cho nàng.
Vừa chỉnh trang xong thì người của Đại ca bên kia liền tới.
Tô Lăng Vân và Lục đường ca Tô Vũ cũng cùng đi chung.
Cả đoàn người đi đến bên dòng suối, bởi vì chỉ ở đằng sau của biệt viện cho nên không bao lâu liền đến.
Tô Lễ và Tô Vũ xuống nước bắt cá, còn Ngân Nhạn và Ngân Hạc phụ trách kiếm củi và đốt lửa, còn Tô Hi và Tô Lăng Vân không cần làm gì chỉ chờ ăn là được.
Tô Hi ngồi trên tảng đá bằng, nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử nhìn chằm chằm Tô Lễ xuống nước bắt cá của Tô Bách Vũ thì cười hỏi: "Bách ca nhi cũng muốn bắt cá sao?"
Tô Bách Vũ gật đầu, sau đó thì khom lưng học theo bộ dáng của Tô Lễ, rồi lại xắn áo choàng và ống quần lên lộ ra cẳng chân trắng nõn, tiếp đó thì đi xuống dưới suối.
Tô Hi lo thằng bé bị té ngã nên cũng nhắm mắt đi theo sau, nói: "Bách ca nhi, cháu chậm một chút........"
Tâm tình của Tô Bách Vũ hôm nay không tệ, vẻ ngoài nghịch ngợm, căn bản không nghe lời Tô Hi nói mà "bùm" một cái nhảy vào trong suối, rồi bơi qua chỗ của Tô Lễ: "Phụ thân, con bắt cá giúp người nha. Con muốn bắt một con cá trê lớn cho cô cô ăn."
Tô Hi bị nó bắn nước hết cả người, vừa bực vừa bất đắc dĩ, cũng may chỉ ướt có làn váy, quay lại bên đống lửa nướng thì không sao cả.
Ba mươi phút sau, Tô Lễ và Tô Bách Vũ lần lượt bắt được ba bốn con cá trê, sau khi mổ bụng cá rửa sạch sẽ xong thì quét gia vị lên, sau đó thì xiên chúng lên thanh sắt rồi đặt trên giá bắt đầu nướng.
Tô Hi không thích ăn cá lắm, nàng chỉ ăn duy nhất một loại là cá trê, chẳng qua cá trê quý giá, lại là cống phẩm của triều đình nên cũng không có nhiều lắm, cũng không thể thường ăn được, chỉ có thể ngẫu nhiên vài lần có lộc ăn thôi. Tô Lễ nướng cá ăn rất ngon, lớp da bên ngoài nướng đến thơm giòn, thịt cá bên trong lại vừa mềm vừa ngon, nhưng nàng ăn một lát thì bỗng nhiên dừng lại.
Không vì gì khác mà chỉ nhớ tới tối hôm trong sơn động, Vệ Phong cũng nướng cá như vậy cho nàng ăn.
Lúc đó Vệ Phong biểu hiện quân tử cỡ nào chứ, nàng muốn xem vết thương trên đùi thì hắn không nói hai lời liền đi ra ngoài, còn tìm một loại thảo dược cầm máu cho nàng nữa chứ.
Lúc đó Tô Hi thế nào cũng không nghĩ đến, Vệ Phong lại có một mặt khác "ác liệt" như vậy........
Tô Hi thở dài một hơi.
Nói thật, đến giờ Tô Hi cũng không rõ vì sao vô duyên vô cớ Vệ Phong lại hôn nàng. Lần trước vốn dĩ muốn hỏi hắn nhưng đúng lúc nương lại tới, thế là đầu óc nàng cũng hoảng loạn lên, làm sao còn nhớ mà hỏi mấy câu đó chứ.
Không nói đến việc Vệ Phong sẽ trở thành Hoàng Thượng trong tương lai, ở kiếp trước hắn trước sau định thân cùng với hai cô nương nhưng cả hai đều chết, điều này thật sự không thể tưởng tượng được. Tô Hi rất quý trọng mạng nhỏ của mình, nàng không muốn liên quan quá nhiều với Vệ Phong phần lớn cũng là vì điều này, lỡ như mạng mình không lớn như Vệ Phong rồi bị hắn khắc chết thì làm sao bây giờ?
Kiếp này nàng còn chưa sống đủ đâu.
"Này, Tô đại ca, Tô lục ca và Hi tỷ nhi đều ở chỗ này sao?" Một thanh âm vang lên ngắt dòng suy nghĩ của Tô Hi.
Tô Hi xoay người lại thì nhìn thấy Ân Thê Thê và Ân Bồng Bồng đi về phía này, người nói chuyện chính là Ân Thê Thê.
Ân Thê Thê cười nói: "Muội nhìn thấy ánh lửa từ xa, lại đúng hướng biệt viện của Tô gia nên mới dẫn Bồng Bồng lại đây, không nghĩ mọi người cũng ở chỗ này."
Ân Bồng Bồng cũng mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Tô Lễ nói: "Nếu đã tới rồi thì mọi người cùng nhau ngồi xuống đi."
Ân Thê Thê và Ân Bồng Bồng cũng không khách sáo, từng người chọn một chỗ rồi ngồi xuống. Ân Thê Thê ngồi bên trái của Tô Hi còn Ân Bồng Bồng ngồi bên tay phải, bên phía kia của Ân Bồng Bồng chính là Tô Bách Vũ và tiếp theo là Tô Lễ.
Ân Bồng Bồng thấy Tô Bách Vũ ăn cá không nhả xương thì lấy một cái dĩa trên bàn vuông nhỏ, rồi tách thịt cá làm từng miếng, lại cẩn thận nhặt xương cá ra rồi đưa tới trước mặt thằng bé, nói: "Bách ca nhi ăn thịt cá ở đây này, chỗ này không có xương sẽ không bị mắc đâu."
Tô Bách Vũ nhìn Ân Bồng Bồng một cái rồi lại quay đầu nhìn Tô Lễ tựa như đang hỏi ý kiến phụ thân của nó.
Tô Lễ sờ đầu nó nói: "Biểu dì Bồng Bồng cho con thì con ăn đi."
Tô Bách Vũ cúi đầu nói: "Cảm ơn biểu dì Bồng Bồng."
Ân Bồng Bồng cong mắt cười.
Phía bên kia, ánh mắt Ân Thê Thê phức tạp nhìn nàng ấy một cái.
Mọi người vừa ăn cá vừa nói chuyện, bởi vì hai nhà cũng là bà con cho nên nói chuyện cũng không câu nệ.
Ân Thê Thê nói: "Nghe nói Hi tỷ nhi gần đây vẫn theo Cốc Đồng tiên sinh học đàn phải không? Tỷ có nghe người ta nói qua về tên này, nghe nói cầm nghệ của ông ấy rất tinh thông, năm đó còn đàn một khúc cho Hoàng Thượng nữa, còn được Hoàng Thượng giữ lại trong cung làm cầm sư riêng cho ngài ấy. Chẳng qua tính tình của vị Cốc Đồng tiên sinh này cổ quái nên không đồng ý mà ngược lại rời Hoàng cung đi chỗ khác ẩn cư."
Tô Hi cũng từng nghe qua chuyện này, nàng cười nói: "Tiên sinh hướng tới cuộc sống tự do tự tại, ông ấy nói trong cung không thích hợp với ông ấy."
Ân Thê Thê nghe nói cả đời của Cốc Đồng tiên sinh chỉ nhận có ba người học trò, mà ba người này sau đó đều có thành tựu riêng trong cầm nghệ, không ai có thể theo kịp. Mà Tô Hi có thể được Cốc Đồng tiên sinh coi trọng rồi nhận làm học trò làm Ân Thê Thê không khỏi hâm mộ, "Hi tỷ nhi có thể được Cốc Đồng tiên sinh coi trọng vậy thì chắc chắn có chỗ hơn người. Chỉ tiếc tỷ chưa được nghe qua tiếng đàn của muội, không biết ngày khác muội có thể đàn một khúc cho tỷ nghe được không?"
Ân Thê Thê đã nói vậy nên Tô Hi cũng không tiện từ chối, nàng nói: "Thê tỷ tỷ đừng nói như vậy........Nếu tỷ muốn nghe thì ngày khác muội sẽ đàn cho tỷ nghe, chẳng qua tỷ ngàn vạn lần đừng ghét bỏ nhé."
Ân Thê Thê cười nói sẽ không. Hai người lại nói vài câu, sau đó chợt nghe bên suối có tiếng hét lên.
Tô Hi nhìn sang bên ấy, chỉ thấy Tô Lễ nắm tay của Ân Bồng Bồng, còn nửa thân người của Ân Bồng Bồng dựa vào người của Tô Lễ, vẻ mặt sợ hãi còn chưa hết.
Thì ra vừa rồi Ân Bồng Bồng rồi xổm bên bờ biển rửa tay, lúc đứng lên thì không đứng vững nên dẫm trúng rêu xanh suýt nữa rơi xuống nước. Vừa lúc Tô Lễ từ bên kia đi qua rồi thuận tiện kéo nàng ấy.
Sau khi Ân Bồng Bồng đứng vững thì nhận ra tư thế của hai người thân mật, thế là vội vàng buông tay chui ra khỏi lòng ngực của Tô Lễ, đỏ mặt nói: "Cảm ơn Tô đại ca.......Muội nhất thời không chú ý........"
Mặt Tô Lễ vẫn bình thường, nói: "Nhớ cẩn thận một chút."
Sau đó liền quay lại.
Ân Bồng Bồng vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của Tô Lễ, mặc dù ánh sáng xung quanh không mờ nhạt nhưng Tô Hi cũng có thể nhìn thấy mặt nàng ấy đỏ ửng.
Tô Hi thầm nghĩ, tâm tư của Ân Bồng Bồng đối với Đại ca chỉ kém không viết rõ lên trên mặt luôn, ngay cả nàng đều nhận ra, chỉ có Đại ca vẫn thờ ơ.
Tô Hi lấy nhánh cây chọc vào đống lửa trước mặt, âm thầm tiếc hận dùm Ân Bồng Bồng. Trong lòng Đại ca của nàng chỉ có Đại tẩu đã qua đời, nếu thật sự dễ dàng mở lòng đón nhận người khác thì cũng không nhiều năm như vậy mà vẫn không chịu cưới vợ khác.
*
"Cô cô, cháu thấy một con đom đóm." Tô Bách Vũ từ bên kia chạy tới, kéo tay áo của Tô Hi.
Tô Hi hỏi: "Ở đâu?"
Tô Bách Vũ chỉ về một hướng. Tô Hi nhìn về hướng đó, tối đen như mực không thấy được gì cả. Nàng nói: "Nếu Bách ca nhi muốn xem đom đóm thì ngày mai để phụ thân đi bắt cho cháu được không? Bây giờ muộn rồi, chúng ta phải đi về."
Tô Bách Vũ thấy nàng không tin thì lắc đầu, kiên trì nói: "Thật sự có đom đóm đó ạ." Vừa nói vừa kéo Tô Hi, muốn dẫn nàng đi qua xem.
Thời tiết giữa hè nhìn thấy đom đóm cũng không có gì kỳ lạ cả, Tô Hi cũng không để ở trong lòng, chỉ coi như con nít ham chơi thôi.
Tô Hi nói: "Để cô cô đi qua xem với cháu, nhưng không thể đi xa quá được không? Một lát là chúng ta phải về rồi."
Tô Bách Vũ gật đầu đồng ý.
Tô Hi vốn dĩ cứ tưởng rằng chỉ ở gần thôi, cho nên cũng không dẫn theo nha hoàn mà cùng Tô Bách Vũ đi sang phía bên kia khu rừng. Sau khi đi được một lúc thì quả thật thấy trước mặt có một con đom đóm màu vàng ấm áp vụt qua, rất nhanh lại bay về phía trước.
Đuôi của đom đóm chiếu sáng con đường phía trước, như dụ dỗ người ta tiếp tục tiến về trước. Ánh mắt của Tô Bách Vũ sáng lên, càng nắm tay Tô Hi chặt hơn nữa, rồi bước nhanh về phía trước, "Cô cô, chúng ta bắt nó lại về đặt trong phòng đi, vậy thì buổi tối không cần đốt đèn nữa rồi."
Tô Hi vội vàng theo sau, lo lắng một mình thằng bé bị lạc, "Bách ca nhi, cháu chậm lại nào, đừng đi xa quá."
Lúc này, trong mắt Tô Bách Vũ đều là đom đóm, nào có thể nghe được lời Tô Hi nói chứ.
Tô Hi đành phải đi theo sát nó, vừa đi vừa nhớ kỹ đường. Không biết đi bao lâu thì bỗng nhiên đom đóm trước mặt ngày càng nhiều thêm, đầu tiên là một hai con, sau đó là ba năm con, càng tiến về trước thì càng lúc càng nhiều. Đom đóm chiếu sáng hết xung quanh làm Tô Hi không tự chủ cũng đi chậm lại, theo chúng nó tiến về trước.
Tô Bách Vũ duỗi cánh tay ra muốn bắt một con, nhưng đom đóm lại bay nhanh quá làm nó bắt nửa ngày cũng không bắt được, "Cô cô, sao chỗ này nhiều đom đóm vậy ạ?"
Tô Hi lắc đầu, "Cô cô cũng không biết nữa."
Tuy nói trên núi có đom đóm cũng không phải gì hiếm lạ, nhưng mà nhìn thấy nhiều đom đóm như vậy cùng một lúc thì rất là hiếm.
Không ngừng có đom đóm từ xa bay tới, phảng phất như hai thiên hà màu vàng ấm áp trải dài bên cạnh hai người, cứ kéo dài về phía trước, dẫn bọn họ đến điểm cuối không xác định được. Tô Hi ma xui quỷ khiến cứ đi về phía trước, bỗng nhiên đi đến chỗ đất trống thì trước mắt sáng ngời lên, nàng nheo mắt lại, chờ đến khi thấy rõ quang cảnh xung quanh thì ngơ ngẩn dừng bước———
Vô số đom đóm tụ tập tại một chỗ, không ngừng lơ lửng giữa không trung, đuôi của mỗi con đom đóm như chiếc đen vậy, cứ bay múa trong không trung hợp thành một bầu trời đêm lộng lẫy tráng lệ. Hàng ngàn hàng vạn con đom đóm ở trước mắt nàng làm bầu trời đêm sáng như ban ngày. Tô Hi ngơ ngẩn nhìn, giống như được đặt mình trong sao trời cuồn cuộn, nàng vừa tiến lên một bước thì liền bị vật bé nhỏ này nâng lên, lâng lâng bay trên bầu trời.
Tô Hi cực kỳ kinh ngạc, không hiểu tại sao sau núi của biệt viện lại có chỗ như tiên cảnh thế này, trước kia nàng đã tới vô số lần nhưng lại chưa từng gặp được cảnh tượng như vậy.
"Cô cô, hình như ở đó có người." Tô Bách Vũ chỉ vào một chỗ rồi nói.
Tô Hi nhìn theo, xuyên qua bầu trời đêm được bao quanh bởi những con đom đóm thì quả nhiên có một người đứng đối diện cây đại thụ trăm năm.
Bởi vì cách quá xa nên Tô Hi không nhìn rõ, thế là nàng dẫn Tô Bách Vũ đi về trước vài bước.
Chờ tới khi đến gần thì cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của người nọ.
Vệ Phong mặc một bộ trường bào, đứng cách vài bước. Ánh trắng chiếu lên người hắn, chỉ thấy bên môi hắn là nụ cười nhạt, gương mặt tuấn tú, khí khái bất phàm, phảng phất như đã ở đây đợi nàng hồi lâu.
Anh Vệ ra tay dỗ vợ rồi =)))) con đường thê nô bắt đầu =)))