Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
Chương 117: Không gợn sóng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Năm nay Lệ An Nghi mười bảy tuổi, lớn hơn Tô Hi một tuổi. Mùa hè năm nay Lư Dương Hầu đã định hôn sự cho nàng ta, đối phương là đứa cháu nhà mẹ đẻ của phu nhân Lư Dương Hầu quá cố, nhà ở Đăng Châu, khoảng cách đến Kinh Thành khá xa, đi xe ngựa phải mất cả nửa tháng.
Với độ tuổi hiện tại của Lệ An Nghi, bây giờ mới đính hôn đã là trễ so với lứa cùng tuổi. Trước đây, nàng ta còn ôm chút hi vọng rằng Tô Chỉ chưa đính hôn, nàng ta chưa lấy chồng, nói không chừng mình cũng còn hi vọng. Đúng lúc Lư Dương Hầu cũng có ý này, đã đến Tô gia tìm hiểu hai lần rồi, nhưng cho dù là nói rõ hay là ám chỉ thì Tô gia đều hờ hững, vì thế nhà bọn họ cũng gạt bỏ tâm tư này.
Bây giờ nghe nói Tô Chỉ sắp đính hôn, mà hôn kỳ của nàng ta cũng sắp tới rồi, rốt cuộc Lệ An Nghi cũng thật sự hết hy vọng.
Tuy rằng Tô nhị ca vẫn luôn lạnh nhạt và hờ hững với nàng ta, nhưng nàng ta cũng không biết tại sao mình lại thích hắn nữa. Lần đầu tiên gặp hắn vào năm năm trước ở phủ Khánh An Hầu, nàng đã không kìm lòng được mà rung động, sau đó bắt đầu chú ý tới hắn, nghĩ mọi cách tìm kiếm cơ hội gần gũi với hắn. Mặc dù Tô Chỉ lạnh lùng từ chối nàng ta, còn mong nàng ta “Tự trọng”, nhưng nàng ta vẫn không thể quên được hắn.
Lệ An Nghi vất vả lắm mới có thể bước ra khỏi vết thương lòng đó, bây giờ nhìn thấy Tô Hi thì những ký ức đó lập tức bị khơi dậy. Nàng ta nhìn hai người ân ái trước mặt, vừa chua xót nhưng cũng vừa hâm mộ Tô Hi, nếu ai cũng được như Tô Hi vậy thì tốt quá rồi.
Lưỡng tình tương duyệt, thật sự khó lắm sao?
Tô Hi thấy Vệ Phong bình tĩnh như thế, đang định nhét thêm một quả mận nữa vào miệng hắn, vừa lúc quay đầu thì thấy Lệ An Nghi. Từ sau khi cô thành thân thì hai người đã lâu chưa gặp. Tay nàng cứng ngắc giữa không trung, lại nhìn Lệ Diễn đứng đằng sau thì bỗng có hơi xấu hổ.
Không nói đến kiếp trước Lệ Diễn là phu quân của nàng, mà chỉ nói đến lần trước thấy hắn và Phó Nghi lén lút vụng trộm, nàng đều cảm thấy không thể bình thường đối mặt với hai người này được nữa. Tô Hi mím môi, miễn cưỡng cười nói: “An Nghi tỷ tỷ cũng thích ăn mứt sao?”
Lệ An Nghi gật đầu, trông có vẻ trầm ổn hơn trước, giống như trong một đêm mà đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng ta mỉm cười, nhìn Tô Hi và Vệ Phong một lượt rồi sau đó chân thành nói: “Tình cảm của Hi tỷ nhi và Vệ thế tử thật tốt.” Nàng ta nói xong thì kéo Lệ Diễn đến trước mặt rồi nói: “Tỷ nghe bảo chỗ này có tiệm bán mứt mới mở, nên cùng ca ca tới xem thử. Hi tỷ nhi biết ở đây có mứt nào ngon không? Nếu không muội giới thiệu cho tỷ một ít đi, tỷ mới tới đây lần đầu thôi.”
Tô Hi uyển chuyển từ chối: “Muội chỉ thích ăn chua thôi, chỉ sợ không hợp khẩu vị của tỷ.”
Không nghĩ tới Lệ An Nghi lại vui vẻ đáp: “Đúng lúc tỷ cũng thích ăn chua.”
Tô Hi: “……”
Tô Hi nghĩ đến tình cảm giữa hai nhà, bèn cùng Lệ An Nghi chọn các loại mứt, nàng cũng không biết có ngon không, nên đặc biệt chọn mấy loại nhìn chua chua ngọt ngọt. Lệ Diễn đứng sau lưng nàng khiến cả người nàng khó chịu, chỉ vội vàng chọn nhanh nhanh, sau khi tạm biệt Lệ An Nghi xong thì vội kéo Vệ Phong chạy ra khỏi tiệm bán mứt.
Lúc lên xe ngựa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Khi quay đầu lại, bỗng phát hiện Vệ Phong như suy tư mà nhìn nàng.
Tô Hi hỏi: “Sao Đình Chu biểu ca lại nhìn thiếp?”
Vệ Phong vuốt cằm, nói: “Khi nãy sao muội phải chạy?”
Ánh mắt Tô Hi khẽ dao động, rõ ràng trong lòng nàng không gợn sóng, nhưng lại sợ Vệ Phong phát hiện ra bí mật nhỏ của nàng. Nếu hắn biết được kiếp trước nàng lấy Lệ Diễn, không biết có cười nhạo mắt nhìn người của nàng hay không? Dù sao nàng cũng kể với Vệ Phong nghe chuyện Lệ Diễn và Phó Nghi lén lút vụng trộm. Nàng cúi đầu nghịch dây chuyền hạt đậu
(1) trên eo, tức giận nói: “Rõ ràng chàng biết tại sao thiếp chạy mà…….”
Vệ Phong nhìn nàng, nhưng không nói gì. Một lúc sau, hắn mới nói: “Sau này nàng tránh xa Lệ Diễn một chút.”
Tô Hi gật đầu, không cần hắn nói thì nàng cũng sẽ làm thế. Ngay cả phụ nữ có chồng mà Lệ Diễn cũng dám vấy bẩn thì đạo đức chả ra sao cả.
Tô Hi nghĩ đến đây thì không khỏi hối hận, rốt cuộc sao kiếp trước nàng lại coi trọng Lệ Diễn vậy chứ?
(1) dây chuyền hạt đậu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Năm nay Lệ An Nghi mười bảy tuổi, lớn hơn Tô Hi một tuổi. Mùa hè năm nay Lư Dương Hầu đã định hôn sự cho nàng ta, đối phương là đứa cháu nhà mẹ đẻ của phu nhân Lư Dương Hầu quá cố, nhà ở Đăng Châu, khoảng cách đến Kinh Thành khá xa, đi xe ngựa phải mất cả nửa tháng.
Với độ tuổi hiện tại của Lệ An Nghi, bây giờ mới đính hôn đã là trễ so với lứa cùng tuổi. Trước đây, nàng ta còn ôm chút hi vọng rằng Tô Chỉ chưa đính hôn, nàng ta chưa lấy chồng, nói không chừng mình cũng còn hi vọng. Đúng lúc Lư Dương Hầu cũng có ý này, đã đến Tô gia tìm hiểu hai lần rồi, nhưng cho dù là nói rõ hay là ám chỉ thì Tô gia đều hờ hững, vì thế nhà bọn họ cũng gạt bỏ tâm tư này.
Bây giờ nghe nói Tô Chỉ sắp đính hôn, mà hôn kỳ của nàng ta cũng sắp tới rồi, rốt cuộc Lệ An Nghi cũng thật sự hết hy vọng.
Tuy rằng Tô nhị ca vẫn luôn lạnh nhạt và hờ hững với nàng ta, nhưng nàng ta cũng không biết tại sao mình lại thích hắn nữa. Lần đầu tiên gặp hắn vào năm năm trước ở phủ Khánh An Hầu, nàng đã không kìm lòng được mà rung động, sau đó bắt đầu chú ý tới hắn, nghĩ mọi cách tìm kiếm cơ hội gần gũi với hắn. Mặc dù Tô Chỉ lạnh lùng từ chối nàng ta, còn mong nàng ta “Tự trọng”, nhưng nàng ta vẫn không thể quên được hắn.
Lệ An Nghi vất vả lắm mới có thể bước ra khỏi vết thương lòng đó, bây giờ nhìn thấy Tô Hi thì những ký ức đó lập tức bị khơi dậy. Nàng ta nhìn hai người ân ái trước mặt, vừa chua xót nhưng cũng vừa hâm mộ Tô Hi, nếu ai cũng được như Tô Hi vậy thì tốt quá rồi.
Lưỡng tình tương duyệt, thật sự khó lắm sao?
Tô Hi thấy Vệ Phong bình tĩnh như thế, đang định nhét thêm một quả mận nữa vào miệng hắn, vừa lúc quay đầu thì thấy Lệ An Nghi. Từ sau khi cô thành thân thì hai người đã lâu chưa gặp. Tay nàng cứng ngắc giữa không trung, lại nhìn Lệ Diễn đứng đằng sau thì bỗng có hơi xấu hổ.
Không nói đến kiếp trước Lệ Diễn là phu quân của nàng, mà chỉ nói đến lần trước thấy hắn và Phó Nghi lén lút vụng trộm, nàng đều cảm thấy không thể bình thường đối mặt với hai người này được nữa. Tô Hi mím môi, miễn cưỡng cười nói: “An Nghi tỷ tỷ cũng thích ăn mứt sao?”
Lệ An Nghi gật đầu, trông có vẻ trầm ổn hơn trước, giống như trong một đêm mà đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng ta mỉm cười, nhìn Tô Hi và Vệ Phong một lượt rồi sau đó chân thành nói: “Tình cảm của Hi tỷ nhi và Vệ thế tử thật tốt.” Nàng ta nói xong thì kéo Lệ Diễn đến trước mặt rồi nói: “Tỷ nghe bảo chỗ này có tiệm bán mứt mới mở, nên cùng ca ca tới xem thử. Hi tỷ nhi biết ở đây có mứt nào ngon không? Nếu không muội giới thiệu cho tỷ một ít đi, tỷ mới tới đây lần đầu thôi.”
Tô Hi uyển chuyển từ chối: “Muội chỉ thích ăn chua thôi, chỉ sợ không hợp khẩu vị của tỷ.”
Không nghĩ tới Lệ An Nghi lại vui vẻ đáp: “Đúng lúc tỷ cũng thích ăn chua.”
Tô Hi: “……”
Tô Hi nghĩ đến tình cảm giữa hai nhà, bèn cùng Lệ An Nghi chọn các loại mứt, nàng cũng không biết có ngon không, nên đặc biệt chọn mấy loại nhìn chua chua ngọt ngọt. Lệ Diễn đứng sau lưng nàng khiến cả người nàng khó chịu, chỉ vội vàng chọn nhanh nhanh, sau khi tạm biệt Lệ An Nghi xong thì vội kéo Vệ Phong chạy ra khỏi tiệm bán mứt.
Lúc lên xe ngựa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Khi quay đầu lại, bỗng phát hiện Vệ Phong như suy tư mà nhìn nàng.
Tô Hi hỏi: “Sao Đình Chu biểu ca lại nhìn thiếp?”
Vệ Phong vuốt cằm, nói: “Khi nãy sao muội phải chạy?”
Ánh mắt Tô Hi khẽ dao động, rõ ràng trong lòng nàng không gợn sóng, nhưng lại sợ Vệ Phong phát hiện ra bí mật nhỏ của nàng. Nếu hắn biết được kiếp trước nàng lấy Lệ Diễn, không biết có cười nhạo mắt nhìn người của nàng hay không? Dù sao nàng cũng kể với Vệ Phong nghe chuyện Lệ Diễn và Phó Nghi lén lút vụng trộm. Nàng cúi đầu nghịch dây chuyền hạt đậu
(1) trên eo, tức giận nói: “Rõ ràng chàng biết tại sao thiếp chạy mà…….”
Vệ Phong nhìn nàng, nhưng không nói gì. Một lúc sau, hắn mới nói: “Sau này nàng tránh xa Lệ Diễn một chút.”
Tô Hi gật đầu, không cần hắn nói thì nàng cũng sẽ làm thế. Ngay cả phụ nữ có chồng mà Lệ Diễn cũng dám vấy bẩn thì đạo đức chả ra sao cả.
Tô Hi nghĩ đến đây thì không khỏi hối hận, rốt cuộc sao kiếp trước nàng lại coi trọng Lệ Diễn vậy chứ?
(1) dây chuyền hạt đậu