Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-112
Chương 112: Giao thừa
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Vệ Uyên tới vì vụ án tham ô mấy thập kỷ trước. Bảo là thuộc hạ có một người tổ phụ bị xử oan, mà người xử oan lại chính là Hách Thượng thư hữu bộc xạ hiển hách trên triều đình, vì thế Vệ Uyển đặc biệt tới xin Vệ Phong cho y lật lại bản án.
Vệ Uyên khôn khéo giỏi giang, cũng không thu nhận thuộc hạ không rõ lai lịch, huống hồ gì vị Thượng thư hữu bộc xạ kia cả đời làm việc tận tâm, làm người chính trực. Chuyện này chưa kể có đúng hay không nhưng Chiêu Nguyên Đế chỉ cho Vệ Phong có 1 tháng, hiện tại chỉ còn lại bảy tám ngày, một khi Vệ Phong nhúng tay vào chuyện này thì tiến trình sẽ lập tức bị trì hoãn ngay.
Vệ Phong kêu Vệ Uyên dẫn tên thuộc hạ của y tới đây để hắn đích thân tra hỏi nhưng Vệ Uyên lại bảo người nọ đi Dự Châu làm việc rồi, trong chốc lát cũng không về ngay được, nhanh nhất cũng phải tháng sau mới có thể về.
Khi ấy thì đã quá thời hạn mà Chiêu Nguyên Đế đưa ra.
Việc này chỉ thêm phiền mà thôi. Vệ Phong như không để tâm mà cong khoé miệng, nói: “Không có nhân chứng và vật chứng, sao đường huynh cho rằng đệ có thể làm chuyện này?”
Vệ Uyên cười nói: “Không phải Bệ hạ luôn khen đệ kinh văn vĩ võ, năng lực xuất chúng sao? Chút chuyện cỏn con thế này sao có thể làm khó Đình Chu đường đệ được chứ?”
Vệ Phong chỉ cười không nói, không nói đồng ý hay không đồng ý.
Vệ Uyên còn đang muốn nói gì nữa thì bỗng thấy Vệ Phong dừng bước. Y cũng nhìn về trước, chỉ thấy một cô nương mặc áo choàng màu đỏ rực hoa văn chim phượng hoàng xuyên mẫu đơn
(1) của hàng thêu Tô Châu, đang đứng dưới hành lang. Dáng người nàng thướt tha, đằng sau là mảnh tuyết trắng xoá, xiêm y đỏ, tuyết trắng càng tôn thêm đôi má trắng ngần còn hơn tuyết. Dáng đi uyển chuyển, hệt như ngọc nữ tiên tử mới hạ phàm, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì nàng sẽ tan biến ngay.
Một con lông xù nào đấy trong lồng ngực của nàng bỗng kêu lên một tiếng khiến Vệ Uyên tìm lại được lý trí.
Tô Hi không biết Vệ Uyên cũng ở đây, nàng vốn chỉ muốn ôm con tiểu hồ ly đến cho Vệ Phong xem thôi. Nàng ngẩn người, sau đó cúi người với Vệ Uyên, nói: “Dự Vương thế tử.”
Vệ Uyên nghe thấy giọng nói của nàng thì hoảng hốt không thôi, hệt như quay về chỗ Lộ Hoa Viên của Thọ Xương Trưởng Công chúa lúc ba năm trước. Nàng đứng dưới cây hoa đào, còn y thì ngồi trên núi giả hóng gió rồi nhìn bóng dáng của nàng. Nàng vẫn xinh đẹp mềm mại như ba năm trước, chỉ bớt đi phần ngây ngô và nhiều thêm phần dịu dàng của nữ nhân, vậy mà giọng nói vẫn ngọt ngào như một tiểu cô nương vậy, trái ngược là thế nhưng lại không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Hồi lâu Vệ Uyên vẫn không đáp lời. Ánh mắt Vệ Phong lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ấu Ấu, mực nước trong thư phòng của ta dùng hết rồi, nàng vào mài mực giúp ta đi.”
Tô Hi đang lo không có cớ rời đi, bởi vì ánh mắt của Vệ Uyên quá rõ ràng, muốn khiến người khác không nhìn thấy cũng không được. Nàng gật đầu nói ‘vâng’ một tiếng, sau đó ôm tiểu hồ ly vào trong thư phòng.
Vệ Phong ở bên ngoài đưa Vệ Uyên ra cổng, không bao lâu thì Chu đại phu xách hòm thuốc đi vào, đầu tiên là kiểm tra chân sau của tiểu hồ ly, sau đó lại dùng rượu thuốc rửa miệng vết thương cho nó. Có lẽ do đau đớn nên tiểu hồ ly trong ngực của Tô Hi vùng vẫy vài cái, nhưng bị đông cứng trên nền tuyết một thời gian dài, lại mấy ngày không ăn uống gì nên sức vùng vẫy của nó cũng rất yếu ớt, vốn không đáng sợ.
Chu Trung Hiền nhanh chóng cho tiểu hồ ly uống thuốc rồi băng bó vết thương cho nó.
Tô Hi nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nhọn của nó, hỏi đại phu: “Vết thương của nó có nghiêm trọng không? Sau này còn có thể đi được không?”
Chu đại phu nói: “Vết thương có hơi nghiêm trọng, nếu chậm trễ thêm mấy ngày nữa thì chỉ sợ không dễ bình phục được. Nếu chăm sóc tốt thì sau này vẫn có thể đi lại bình thương được, phu nhân chỉ cần để ý chút là được.”
Lúc này Tô Hi mới yên tâm, lại hỏi đại phu có cần chú ý về đồ ăn hay gì nữa không, nhưng dù sao đại phu cũng không chuyên về thú y nên về phương diện này cũng không hiểu lắm. Chỉ nói: “Động vật khác với người, phu nhân chỉ cần cho nó ăn nhiều thịt là được.”
Tô Hi gật đầu, sau khi tiễn đại phu đi thì lại kêu Ngân Hạc nhanh chóng nấu một chén canh thịt băm.
Sau khi Vệ Phong tiễn Vệ Uyên đi xong thì quay lại thư phòng, chỉ thấy nàng ngồi sau chiếc bàn nâng của mình, trong lòng ôm một con hồ ly, còn trên bàn thì bày cả đống chén nhỏ bằng sứ, nàng cầm muỗng đút canh cho hồ ly từng chút một. Hắn lại nhìn nghiên mực bên cạnh, mực nước hết sạch, chưa mài gì cả.
Vệ thế tử đi đến bên cạnh nàng, cụp mắt nhìn và hỏi: “Con hồ ly này từ đâu ra vậy?”
Tô Hi ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới hắn đã quay lại, nàng buông muỗng xuống và nói: “Ở đằng sau rừng mai hôm nay thiếp đi đó, thiếp thấy nó bị thương nặng nên nhặt nó về…..” Nàng nói xong thì nhớ tới cảnh đã thấy được, tạm dừng một lát rồi châm chước nói: “Đình Chu biểu ca, thiếp có một việc muốn kể với chàng.”
Vốn Tô Hi không định nói chuyện này cho Vệ Phong, nói ra giống như nàng có vẻ nhiều chuyện thích nói ra nói vào, nhưng không nói thì cứ giữ trong lòng đến mức khó chịu. Cộng thêm quan hệ căng thẳng hiện giờ giữa Vệ Phong và Vệ Uyên, nếu nàng nói chuyện này, không chừng có thể giúp được hắn.
Tô Hi đuổi hết nha hoàn trong thư phòng ra, kêu Ngân Nhạn ôm tiểu hồ ly ra hành lang cho nó ăn. Nàng đứng bên cạnh bàn, vừa mài mực vừa nói: “Hôm nay lúc thiếp và Vệ Hâm cùng đi quét tuyết, thiếp ở sau núi thấy hai người……”
Nàng ngại ngùng nói chi tiết, chỉ nói hai người có thái độ thân mật, ở riêng với nhau hồi lâu. Nàng nói xong thì ngẩng đầu lên, mong chờ nhìn Vệ Phong: “Đình Chu biểu ca, chàng nói xem có phải Phó Nghi và Lệ công tử có gì đó hay không?”
Sau khi Vệ Phong nghe xong thì ngón tay gõ mặt bàn tử đàn, trầm tư hỏi: “Nàng nói bọn họ ở chỗ nào?”
Tô Hi nói địa điểm đó thêm lần nữa.
Chỗ đó cách biệt viện phủ Dự Vương rất gần, nhưng bởi vì vị trí hẻo lánh nên có rất ít người đi đến chỗ đó. Hắn cười mỉa, nói: “Hai người này cũng to gan thật.” Hắn nói xong thì thấy bộ dáng của cô nương ngồi trước hơi xấu hổ thì biết ngay nàng không chỉ thấy đơn giản như thế, nam nữ lén gặp nhau, thiên lôi câu địa hoả
(2), sao chỉ có ôm ấp thôi được?
(2) Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “thiên lôi”, một bên là “địa hỏa”, ở gần nhau là lên giường nằm =))))) (nguồn Tangthuvien)
Hắn cong ngón trỏ búng nhẹ lên trán của nàng, nói: “Ấu Ấu ngốc, quên hết mấy chuyện nàng vừa thấy đi, đừng có nghĩ lung tung. Chuyện này chỉ kể với ta là được, nàng đừng đi nói với ai khác.”
Tô Hi che trán lại, cũng nghe lời gật đầu: “Thiếp mới không nói bậy nói bạ đâu.”
*
Vốn chỉ định ở biệt viện ba ngày thôi, nhưng vô thức lại ở thêm mấy ngày. Đợi đến khi hai người về phủ thì đã là bốn, năm ngày sau. Bây giờ đã vào tháng Chạp
(tháng 12 âm lịch), không bao lâu nữa là đến cuối năm, và sinh nhật mười sáu tuổi của Tô Hi cũng sắp đến gần.
Gần đây Vệ Phong bận bịu vụ án kia nên ngày nào cũng chân không chạm đất, mới vừa về nhà không bao lâu thì đã bị người khác kêu ra ngoài. Có đôi khi ngay cả bữa tối cũng không rảnh về ăn, lúc trở về thì đã nửa đêm rồi. Hắn bảo Tô Hi không cần đợi nhưng nàng không nghe lời, lần nào cũng chờ hắn về mới dùng bữa.
Có một tối đến tận giờ Hợi
(9 đến 11 giờ đêm) hắn mới về, chỉ thấy nàng nằm sấp trên chiếc bàn tròn hoa văn sư tử chạm nổi, trước mặt bày cả bàn món ăn tối, nhưng nàng thì buồn ngủ đến ngủ thiếp đi. Vệ Phong đau lòng không thôi, từ đó về sau dù có bận đến thế nào cũng sẽ nhanh chóng về dùng bữa tối với Tô Hi.
Làm việc vất vả như vậy luôn có kết quả.
Sau khi Vệ Phong báo kết quả với Chiêu Nguyên Đế, bởi vì xử lý vụ án rất tốt, lật án giúp mấy chục người bị xử oan năm đó, còn đồng thời bắt được mấy con cá lọt lưới. Mấy kẻ này là sâu mọt trong triều đình, ngày thường tham lam, lén nhận hối lộ, tên tuổi không mấy tốt lành, bây giờ bị Chiêu Nguyên Đế hạ chỉ xét nhà khiến bá tánh trầm trồ khen ngợi. Thế nên danh tiếng của Vệ Phong cũng ‘nước lên thì thuyền lên’, không những được lòng dân mà ngay cả quan viên trong triều cũng nói lời hay ý đẹp cho hắn.
Nghe nói đầu xuân năm sau Chiêu Nguyên Đế muốn lập trữ.
Bây giờ thế lực trong triều đã rất rõ ràng. Triều thân đều biết Chiêu Nguyên Đế muốn chọn người giữa phủ Tấn Vương và phủ Dự Vương, còn là Vệ Phong hay Vệ Uyên thì…
Đây là điều Chiêu Nguyên Đế đang xem xét.
Vệ Uyên làm việc quả quyết, thủ đoạn dứt khoát, sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng năng lực thì lại không đủ.
Vệ Phong thì có năng lực xuất chúng, văn hay võ giỏi, nhưng tính cách lại quá mức lạnh nhạt, lợi ích cũng phân chia rõ ràng, không thích hợp với cương vị trữ quân cho lắm.
Bây giờ trong triều đã chia làm ba phe phái, một phe bên Vệ Phong, một phe ủng hộ Vệ Uyên, một phe còn lại thì hi vọng Chiêu Nguyên Đế và Hoàng Hậu nương nương sinh tiếp một vị tiểu hoàng tử. Có điều Chiêu Nguyên Đế và Hoàng Hậu đã lớn tuổi rồi, huống chi bây giờ sức khoẻ của Chiêu Nguyên Đế ngày càng yếu, sinh thêm một đứa nữa là không có khả năng, vì vậy nên phần lớn đều thuộc về hai phe phái kia.
Triều đình nổi trận phong ba nhưng Tô Hi ở trong nhà không cảm nhận được cảm giác căng thẳng ấy, mà nàng đang xem nhân duyên cho Tuyết Tình.
Dù sao Tuyết Tình đã hầu hạ Vệ Phong hơn mười năm qua, chuyện hôn sự không thể để nàng ta thiệt thòi được, nếu không thì nhìn rất kỳ cục.
Tô Hi có chọn mấy hộ gia đình, trong đó có hai hộ ở Kinh Thành, một hội ở Tân Châu, còn một hộ ở Hà Châu. Gia đình ở Tân Châu có gia cảnh tốt nhất, đối phương cũng thuộc dạng nề nếp, trong nhà có luật lệ qua 30 tuổi mới có thể nạp thiếp. Mà nhà Tuyết Tình cũng ở Tân Châu, coi như cũng quen thuộc với địa phương kia, cuộc hôn này nếu thành cũng không khiến nàng ta phải thiệt thòi.
Sau khi Tô Hi xem xong thì dò hỏi ý kiến của Vệ Phong.
“Chàng cảm thấy người nào được?”
Vệ Phòng nhìn thoáng qua, thuận miệng đáp: “Cứ theo ý nàng là được.”
Nhưng Tô Hi cứ nằng nặc bắt hắn phải xem, nàng chu miệng, đúng tình hợp lý nói: “Không thể theo ý thiếp được. Lỡ như sau này Tuyết Tình không sống tốt thì chẳng phải là do thiếp sai sao?”
Vệ Phong mỉm cười nhìn nàng, biết được trong cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì, nàng lo sau này hắn nhớ tới Tuyết Tình Tuyết Trúc thì sẽ đổ tội lên đầu nàng. Cô ngốc này, sao hắn nỡ vì hai nha hoàn mà trách mắng nàng được chứ? Hắn tiện tay chỉ vào một người, nói: “Chọn người này đi, chỗ Tân Châu không quá xa, nếu nàng đã quyết định rồi thì kêu người báo với Tuyết Tình một tiếng luôn.”
Tô Hi gật đầu nói ‘vâng’, sau đó quay đầu nhìn lại lần nữa, hôm sau mới gọi Tuyết Tình tới nói chuyện này.
Tuyết Tình thông minh hơn Tuyết Trúc, lúc Tuyết Trúc rời đi thì nàng ta đã định liệu được kết cục của bản thân. Vì thế lúc Tô Hi nói chuyện này với nàng ta thì nàng ta hết sức bình tĩnh, khuỵu gối nói: “Nô tỳ đa tạ phu nhân ban duyên.”
Mấy ngày sau, Tô Hi lập tức gọi hộ gia đình đó tới nhìn thử. Hộ gia đình này họ Lý, cháu trai cả là Lý Thành Di, dáng người đĩnh đạc cao gầy, vừa nhìn là biết thư sinh nho nhã. Lý gia ở Tân Châu cũng được xem là khá giả, dòng dõi thư hương, cưới tức phụ đều là người có có ăn có học, dịu dàng hiền thục.
Sau khi Lý phu nhân gặp Tuyết Tình, tuy cảm thấy thân phận Tuyết Tình hơi thấp, nhưng dù sao đối phương cũng là phủ Tấn Vương nên bà cũng không tiện từ chối, chỉ bảo quay về suy nghĩ lại.
Tô Hi tỏ vẻ có thể hiểu, khách sáo sai người đưa bọn họ quay về. Lại trôi qua mấy ngày, người Lý gia đồng ý, tiếp đó lại đến phủ Tấn Vương so bát tự rồi tiến hành lục lễ
(3).
(3) Sáu lễ (ngày xưa) trong việc cưới xin, gồm: “nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kì, thân nghênh”
Sau một loạt thủ tục, ngày cưới của Tuyết Tình được định vào cuối tháng Chạp.
Thời gian có hơi gấp. Tô Hi thừa nhận, đây là nàng ích kỷ…….Muốn Tuyết Tình lấy chồng sớm một chút, miễn làm cho đêm dài lắm mộng.
Chớp mắt một cái mà đã sắp đến cuối năm, Tuyết Tình ngồi kiệu hoa đến Tân Châu. Ngay sau đó là đến đêm giao thừa.
Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Vệ Uyên tới vì vụ án tham ô mấy thập kỷ trước. Bảo là thuộc hạ có một người tổ phụ bị xử oan, mà người xử oan lại chính là Hách Thượng thư hữu bộc xạ hiển hách trên triều đình, vì thế Vệ Uyển đặc biệt tới xin Vệ Phong cho y lật lại bản án.
Vệ Uyên khôn khéo giỏi giang, cũng không thu nhận thuộc hạ không rõ lai lịch, huống hồ gì vị Thượng thư hữu bộc xạ kia cả đời làm việc tận tâm, làm người chính trực. Chuyện này chưa kể có đúng hay không nhưng Chiêu Nguyên Đế chỉ cho Vệ Phong có 1 tháng, hiện tại chỉ còn lại bảy tám ngày, một khi Vệ Phong nhúng tay vào chuyện này thì tiến trình sẽ lập tức bị trì hoãn ngay.
Vệ Phong kêu Vệ Uyên dẫn tên thuộc hạ của y tới đây để hắn đích thân tra hỏi nhưng Vệ Uyên lại bảo người nọ đi Dự Châu làm việc rồi, trong chốc lát cũng không về ngay được, nhanh nhất cũng phải tháng sau mới có thể về.
Khi ấy thì đã quá thời hạn mà Chiêu Nguyên Đế đưa ra.
Việc này chỉ thêm phiền mà thôi. Vệ Phong như không để tâm mà cong khoé miệng, nói: “Không có nhân chứng và vật chứng, sao đường huynh cho rằng đệ có thể làm chuyện này?”
Vệ Uyên cười nói: “Không phải Bệ hạ luôn khen đệ kinh văn vĩ võ, năng lực xuất chúng sao? Chút chuyện cỏn con thế này sao có thể làm khó Đình Chu đường đệ được chứ?”
Vệ Phong chỉ cười không nói, không nói đồng ý hay không đồng ý.
Vệ Uyên còn đang muốn nói gì nữa thì bỗng thấy Vệ Phong dừng bước. Y cũng nhìn về trước, chỉ thấy một cô nương mặc áo choàng màu đỏ rực hoa văn chim phượng hoàng xuyên mẫu đơn
(1) của hàng thêu Tô Châu, đang đứng dưới hành lang. Dáng người nàng thướt tha, đằng sau là mảnh tuyết trắng xoá, xiêm y đỏ, tuyết trắng càng tôn thêm đôi má trắng ngần còn hơn tuyết. Dáng đi uyển chuyển, hệt như ngọc nữ tiên tử mới hạ phàm, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì nàng sẽ tan biến ngay.
Một con lông xù nào đấy trong lồng ngực của nàng bỗng kêu lên một tiếng khiến Vệ Uyên tìm lại được lý trí.
Tô Hi không biết Vệ Uyên cũng ở đây, nàng vốn chỉ muốn ôm con tiểu hồ ly đến cho Vệ Phong xem thôi. Nàng ngẩn người, sau đó cúi người với Vệ Uyên, nói: “Dự Vương thế tử.”
Vệ Uyên nghe thấy giọng nói của nàng thì hoảng hốt không thôi, hệt như quay về chỗ Lộ Hoa Viên của Thọ Xương Trưởng Công chúa lúc ba năm trước. Nàng đứng dưới cây hoa đào, còn y thì ngồi trên núi giả hóng gió rồi nhìn bóng dáng của nàng. Nàng vẫn xinh đẹp mềm mại như ba năm trước, chỉ bớt đi phần ngây ngô và nhiều thêm phần dịu dàng của nữ nhân, vậy mà giọng nói vẫn ngọt ngào như một tiểu cô nương vậy, trái ngược là thế nhưng lại không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Hồi lâu Vệ Uyên vẫn không đáp lời. Ánh mắt Vệ Phong lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ấu Ấu, mực nước trong thư phòng của ta dùng hết rồi, nàng vào mài mực giúp ta đi.”
Tô Hi đang lo không có cớ rời đi, bởi vì ánh mắt của Vệ Uyên quá rõ ràng, muốn khiến người khác không nhìn thấy cũng không được. Nàng gật đầu nói ‘vâng’ một tiếng, sau đó ôm tiểu hồ ly vào trong thư phòng.
Vệ Phong ở bên ngoài đưa Vệ Uyên ra cổng, không bao lâu thì Chu đại phu xách hòm thuốc đi vào, đầu tiên là kiểm tra chân sau của tiểu hồ ly, sau đó lại dùng rượu thuốc rửa miệng vết thương cho nó. Có lẽ do đau đớn nên tiểu hồ ly trong ngực của Tô Hi vùng vẫy vài cái, nhưng bị đông cứng trên nền tuyết một thời gian dài, lại mấy ngày không ăn uống gì nên sức vùng vẫy của nó cũng rất yếu ớt, vốn không đáng sợ.
Chu Trung Hiền nhanh chóng cho tiểu hồ ly uống thuốc rồi băng bó vết thương cho nó.
Tô Hi nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nhọn của nó, hỏi đại phu: “Vết thương của nó có nghiêm trọng không? Sau này còn có thể đi được không?”
Chu đại phu nói: “Vết thương có hơi nghiêm trọng, nếu chậm trễ thêm mấy ngày nữa thì chỉ sợ không dễ bình phục được. Nếu chăm sóc tốt thì sau này vẫn có thể đi lại bình thương được, phu nhân chỉ cần để ý chút là được.”
Lúc này Tô Hi mới yên tâm, lại hỏi đại phu có cần chú ý về đồ ăn hay gì nữa không, nhưng dù sao đại phu cũng không chuyên về thú y nên về phương diện này cũng không hiểu lắm. Chỉ nói: “Động vật khác với người, phu nhân chỉ cần cho nó ăn nhiều thịt là được.”
Tô Hi gật đầu, sau khi tiễn đại phu đi thì lại kêu Ngân Hạc nhanh chóng nấu một chén canh thịt băm.
Sau khi Vệ Phong tiễn Vệ Uyên đi xong thì quay lại thư phòng, chỉ thấy nàng ngồi sau chiếc bàn nâng của mình, trong lòng ôm một con hồ ly, còn trên bàn thì bày cả đống chén nhỏ bằng sứ, nàng cầm muỗng đút canh cho hồ ly từng chút một. Hắn lại nhìn nghiên mực bên cạnh, mực nước hết sạch, chưa mài gì cả.
Vệ thế tử đi đến bên cạnh nàng, cụp mắt nhìn và hỏi: “Con hồ ly này từ đâu ra vậy?”
Tô Hi ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới hắn đã quay lại, nàng buông muỗng xuống và nói: “Ở đằng sau rừng mai hôm nay thiếp đi đó, thiếp thấy nó bị thương nặng nên nhặt nó về…..” Nàng nói xong thì nhớ tới cảnh đã thấy được, tạm dừng một lát rồi châm chước nói: “Đình Chu biểu ca, thiếp có một việc muốn kể với chàng.”
Vốn Tô Hi không định nói chuyện này cho Vệ Phong, nói ra giống như nàng có vẻ nhiều chuyện thích nói ra nói vào, nhưng không nói thì cứ giữ trong lòng đến mức khó chịu. Cộng thêm quan hệ căng thẳng hiện giờ giữa Vệ Phong và Vệ Uyên, nếu nàng nói chuyện này, không chừng có thể giúp được hắn.
Tô Hi đuổi hết nha hoàn trong thư phòng ra, kêu Ngân Nhạn ôm tiểu hồ ly ra hành lang cho nó ăn. Nàng đứng bên cạnh bàn, vừa mài mực vừa nói: “Hôm nay lúc thiếp và Vệ Hâm cùng đi quét tuyết, thiếp ở sau núi thấy hai người……”
Nàng ngại ngùng nói chi tiết, chỉ nói hai người có thái độ thân mật, ở riêng với nhau hồi lâu. Nàng nói xong thì ngẩng đầu lên, mong chờ nhìn Vệ Phong: “Đình Chu biểu ca, chàng nói xem có phải Phó Nghi và Lệ công tử có gì đó hay không?”
Sau khi Vệ Phong nghe xong thì ngón tay gõ mặt bàn tử đàn, trầm tư hỏi: “Nàng nói bọn họ ở chỗ nào?”
Tô Hi nói địa điểm đó thêm lần nữa.
Chỗ đó cách biệt viện phủ Dự Vương rất gần, nhưng bởi vì vị trí hẻo lánh nên có rất ít người đi đến chỗ đó. Hắn cười mỉa, nói: “Hai người này cũng to gan thật.” Hắn nói xong thì thấy bộ dáng của cô nương ngồi trước hơi xấu hổ thì biết ngay nàng không chỉ thấy đơn giản như thế, nam nữ lén gặp nhau, thiên lôi câu địa hoả
(2), sao chỉ có ôm ấp thôi được?
(2) Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất). Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “thiên lôi”, một bên là “địa hỏa”, ở gần nhau là lên giường nằm =))))) (nguồn Tangthuvien)
Hắn cong ngón trỏ búng nhẹ lên trán của nàng, nói: “Ấu Ấu ngốc, quên hết mấy chuyện nàng vừa thấy đi, đừng có nghĩ lung tung. Chuyện này chỉ kể với ta là được, nàng đừng đi nói với ai khác.”
Tô Hi che trán lại, cũng nghe lời gật đầu: “Thiếp mới không nói bậy nói bạ đâu.”
*
Vốn chỉ định ở biệt viện ba ngày thôi, nhưng vô thức lại ở thêm mấy ngày. Đợi đến khi hai người về phủ thì đã là bốn, năm ngày sau. Bây giờ đã vào tháng Chạp
(tháng 12 âm lịch), không bao lâu nữa là đến cuối năm, và sinh nhật mười sáu tuổi của Tô Hi cũng sắp đến gần.
Gần đây Vệ Phong bận bịu vụ án kia nên ngày nào cũng chân không chạm đất, mới vừa về nhà không bao lâu thì đã bị người khác kêu ra ngoài. Có đôi khi ngay cả bữa tối cũng không rảnh về ăn, lúc trở về thì đã nửa đêm rồi. Hắn bảo Tô Hi không cần đợi nhưng nàng không nghe lời, lần nào cũng chờ hắn về mới dùng bữa.
Có một tối đến tận giờ Hợi
(9 đến 11 giờ đêm) hắn mới về, chỉ thấy nàng nằm sấp trên chiếc bàn tròn hoa văn sư tử chạm nổi, trước mặt bày cả bàn món ăn tối, nhưng nàng thì buồn ngủ đến ngủ thiếp đi. Vệ Phong đau lòng không thôi, từ đó về sau dù có bận đến thế nào cũng sẽ nhanh chóng về dùng bữa tối với Tô Hi.
Làm việc vất vả như vậy luôn có kết quả.
Sau khi Vệ Phong báo kết quả với Chiêu Nguyên Đế, bởi vì xử lý vụ án rất tốt, lật án giúp mấy chục người bị xử oan năm đó, còn đồng thời bắt được mấy con cá lọt lưới. Mấy kẻ này là sâu mọt trong triều đình, ngày thường tham lam, lén nhận hối lộ, tên tuổi không mấy tốt lành, bây giờ bị Chiêu Nguyên Đế hạ chỉ xét nhà khiến bá tánh trầm trồ khen ngợi. Thế nên danh tiếng của Vệ Phong cũng ‘nước lên thì thuyền lên’, không những được lòng dân mà ngay cả quan viên trong triều cũng nói lời hay ý đẹp cho hắn.
Nghe nói đầu xuân năm sau Chiêu Nguyên Đế muốn lập trữ.
Bây giờ thế lực trong triều đã rất rõ ràng. Triều thân đều biết Chiêu Nguyên Đế muốn chọn người giữa phủ Tấn Vương và phủ Dự Vương, còn là Vệ Phong hay Vệ Uyên thì…
Đây là điều Chiêu Nguyên Đế đang xem xét.
Vệ Uyên làm việc quả quyết, thủ đoạn dứt khoát, sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng năng lực thì lại không đủ.
Vệ Phong thì có năng lực xuất chúng, văn hay võ giỏi, nhưng tính cách lại quá mức lạnh nhạt, lợi ích cũng phân chia rõ ràng, không thích hợp với cương vị trữ quân cho lắm.
Bây giờ trong triều đã chia làm ba phe phái, một phe bên Vệ Phong, một phe ủng hộ Vệ Uyên, một phe còn lại thì hi vọng Chiêu Nguyên Đế và Hoàng Hậu nương nương sinh tiếp một vị tiểu hoàng tử. Có điều Chiêu Nguyên Đế và Hoàng Hậu đã lớn tuổi rồi, huống chi bây giờ sức khoẻ của Chiêu Nguyên Đế ngày càng yếu, sinh thêm một đứa nữa là không có khả năng, vì vậy nên phần lớn đều thuộc về hai phe phái kia.
Triều đình nổi trận phong ba nhưng Tô Hi ở trong nhà không cảm nhận được cảm giác căng thẳng ấy, mà nàng đang xem nhân duyên cho Tuyết Tình.
Dù sao Tuyết Tình đã hầu hạ Vệ Phong hơn mười năm qua, chuyện hôn sự không thể để nàng ta thiệt thòi được, nếu không thì nhìn rất kỳ cục.
Tô Hi có chọn mấy hộ gia đình, trong đó có hai hộ ở Kinh Thành, một hội ở Tân Châu, còn một hộ ở Hà Châu. Gia đình ở Tân Châu có gia cảnh tốt nhất, đối phương cũng thuộc dạng nề nếp, trong nhà có luật lệ qua 30 tuổi mới có thể nạp thiếp. Mà nhà Tuyết Tình cũng ở Tân Châu, coi như cũng quen thuộc với địa phương kia, cuộc hôn này nếu thành cũng không khiến nàng ta phải thiệt thòi.
Sau khi Tô Hi xem xong thì dò hỏi ý kiến của Vệ Phong.
“Chàng cảm thấy người nào được?”
Vệ Phòng nhìn thoáng qua, thuận miệng đáp: “Cứ theo ý nàng là được.”
Nhưng Tô Hi cứ nằng nặc bắt hắn phải xem, nàng chu miệng, đúng tình hợp lý nói: “Không thể theo ý thiếp được. Lỡ như sau này Tuyết Tình không sống tốt thì chẳng phải là do thiếp sai sao?”
Vệ Phong mỉm cười nhìn nàng, biết được trong cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì, nàng lo sau này hắn nhớ tới Tuyết Tình Tuyết Trúc thì sẽ đổ tội lên đầu nàng. Cô ngốc này, sao hắn nỡ vì hai nha hoàn mà trách mắng nàng được chứ? Hắn tiện tay chỉ vào một người, nói: “Chọn người này đi, chỗ Tân Châu không quá xa, nếu nàng đã quyết định rồi thì kêu người báo với Tuyết Tình một tiếng luôn.”
Tô Hi gật đầu nói ‘vâng’, sau đó quay đầu nhìn lại lần nữa, hôm sau mới gọi Tuyết Tình tới nói chuyện này.
Tuyết Tình thông minh hơn Tuyết Trúc, lúc Tuyết Trúc rời đi thì nàng ta đã định liệu được kết cục của bản thân. Vì thế lúc Tô Hi nói chuyện này với nàng ta thì nàng ta hết sức bình tĩnh, khuỵu gối nói: “Nô tỳ đa tạ phu nhân ban duyên.”
Mấy ngày sau, Tô Hi lập tức gọi hộ gia đình đó tới nhìn thử. Hộ gia đình này họ Lý, cháu trai cả là Lý Thành Di, dáng người đĩnh đạc cao gầy, vừa nhìn là biết thư sinh nho nhã. Lý gia ở Tân Châu cũng được xem là khá giả, dòng dõi thư hương, cưới tức phụ đều là người có có ăn có học, dịu dàng hiền thục.
Sau khi Lý phu nhân gặp Tuyết Tình, tuy cảm thấy thân phận Tuyết Tình hơi thấp, nhưng dù sao đối phương cũng là phủ Tấn Vương nên bà cũng không tiện từ chối, chỉ bảo quay về suy nghĩ lại.
Tô Hi tỏ vẻ có thể hiểu, khách sáo sai người đưa bọn họ quay về. Lại trôi qua mấy ngày, người Lý gia đồng ý, tiếp đó lại đến phủ Tấn Vương so bát tự rồi tiến hành lục lễ
(3).
(3) Sáu lễ (ngày xưa) trong việc cưới xin, gồm: “nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kì, thân nghênh”
Sau một loạt thủ tục, ngày cưới của Tuyết Tình được định vào cuối tháng Chạp.
Thời gian có hơi gấp. Tô Hi thừa nhận, đây là nàng ích kỷ…….Muốn Tuyết Tình lấy chồng sớm một chút, miễn làm cho đêm dài lắm mộng.
Chớp mắt một cái mà đã sắp đến cuối năm, Tuyết Tình ngồi kiệu hoa đến Tân Châu. Ngay sau đó là đến đêm giao thừa.