-
Chương 1-5
Chương 1: Nước mắt đàn ông
Bắc Cực, nghìn dặm đóng băng, trời đất một màu.
Ở một nơi bị sông băng tuyết lớn bao phủ quanh năm, đất đai cằn cỗi đến cả vệ tinh cũng không thể thăm dò, có một căn cứ quân sự bí ẩn sừng sững bên trong.
Chiến sĩ tinh nhuệ nhất, nhóm chữa bệnh hoàn thiện nhất, vũ khí khoa học cao cấp nhất.
Nhưng chỉ có nhân tài trong đó hiểu toà căn cứ có thể nói là cao cấp nhất thế giới này không làm nghiên cứu, không làm tình báo, chỉ lập ra để bảo vệ một người!
Một người đàn ông đã sớm được phong thần, đủ để làm vẻ vang cho ba triệu binh lính của nước Đông Hoa.
Gió tuyết như đao, một ông lão mặc quân trang thân thể cường tráng, lông mày lưỡi kiếm, mang một đôi giày quân đội vững vàng bước đi trong gió tuyết.
“Thằng nhóc kia lại phát bệnh à? Tình huống thế nào rồi”, âm thanh của ông lão vô cùng vang dội, trên quân hàm là ba ngôi sao đang rực rỡ toả sáng.
“Thủ trưởng”, một quân y mặc áo blouse trắng cung kính cúi chào, sau đó thở dài một tiếng: “Bệnh của Long thủ ngày càng nghiêm trọng hơn, tháng này đã là lần thứ ba rồi, hơn nữa mức độ điên cuồng và sức phá hoại của anh ấy còn tăng lên gấp ba!”
“Chúng tôi cố ý gia cố vách tường trong phòng, sử dụng hợp kim cứng rắn nhất của ngành hàng không cho Long thủ phát tiết, nhưng…”
Còn chưa nói xong, trước mặt có mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ khiêng một vách tường hợp kim dày chừng hai mươi centimet ra ngoài một cách khó khăn.
Những nắm đấm lớn như bao cát, dấu chân mạnh mẽ, còn có cả dấu đầu… lộ ra vô cùng rõ ràng trên vách tường, sức mạnh khủng khiếp như sắp xuyên qua vách tường chịu lực này vậy.
“Đây đều là thằng nhóc kia làm ư?”
“Dạ, vâng”.
Da đầu ông lão không khỏi tê dại.
Tường chịu lực hợp kim dày chừng hai mươi centimet, làm từ chất liệu của ngành hàng không đủ chống đỡ sự oanh tạc của tên lửa loại nhỏ lại bị thằng nhóc này làm hỏng, sức mạnh thế này có khác nào một chiếc xe tăng đâu.
“Tôi muốn gặp cậu ấy”, ông lão bình tĩnh nói.
Bác sĩ căng thẳng, liên tục can ngăn: “Ông Thủ trưởng, chứng hưng cảm của Long thủ vừa mới hết, có thể tái phát bất cứ lúc nào, bây giờ rất nguy hiểm, ông…”
Ông lão không nói thêm gì, sải bước đi thẳng vào trong căn cứ.
Trong căn phòng hợp kim đặc chế, một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế, hai tay anh đều bị trói chặt, thân trên để trần, làn da như đúc bằng đồng tốt, cơ bắp rõ ràng, vết sẹo, vết dao phủ kín chi chít, khắc đầy vinh quang của một chiến sĩ!
Nhưng lúc này ánh mắt anh lại trống rỗng, cả người âm u.
Khoé miệng ông lão không khỏi nhếch lên, trong lòng vô cùng đau xót.
“Lại không chết được?”
Chàng trai trẻ cười tự giễu, trên khuôn mặt góc cạnh chứa đầy châm chọc và cô đơn:
“Ông đây đã sắp tự chơi mình thành tàn phế rồi, nhưng Diêm Vương vẫn không chịu nể mặt, xem ra nếu con người đã trở nên vô dụng thì cả quỷ cũng lười quan tâm đến”.
“Nói cái quái gì vậy!”, ông lão nghe vậy thì nổi trận lôi đỉnh, ông ấy giơ chân đá đổ cái bàn trước mặt, khiến các bác sĩ ở xung quanh đều hoảng sợ.
“Thằng nhóc Diêm Vương kia là cái thá gì mà dám động vào lính của Tần Thiên Hạo tôi chứ?!”
Ông lão nắm lấy tóc chàng trai trẻ, hùng hổ nói: “Sở Phàm, cậu nghe cho rõ, tiếp tục sống cho ông đây, sống cho đàng hoàng vào!”
“Nếu ông đây không gật đầu thì không ai có thể lấy mạng cậu đâu, không một ai!”
Nhìn người đàn ông suy sụp trước mặt, Tần Thiên Hạo không khỏi nghẹn ngào, tim như dao cắt.
Long thủ Sở Phàm, báu vật của nước nhà, quân nhân ưu tú xuất sắc nhất của Đông Hoa mười mấy năm qua, cũng là niềm tự hào mà ông ấy một tay dẫn dắt!
Nhập ngũ từ nhỏ, chiến công hiển hách, là tín ngưỡng và vinh quang của mấy triệu binh sĩ.
Ba năm trước, Sở Phàm dẫn đội đi càn quét Thánh Điện tự xưng là “tổ chức đứng đầu” ở phương Tây, dưới tình huống đội ngũ bị tách ra, một mình anh đã càn quét cả bảy vương toạ, tắm máu Thánh Điện.
Anh được phong thần từ đó, mang danh hiệu “Quân thần”.
Nhưng cũng vì trận chiến ấy khiến anh trúng “độc Mạn Đà La” của Thánh Điện độc ác kia, mắc phải chứng hưng cảm nghiêm trọng, một khi phát bệnh sẽ tàn sát phá hoại như dã thú, mất hết tính người!
Loại độc này sẽ phát tác ngày càng thường xuyên, hơn nữa còn không có thuốc giải. Cuối cùng chỉ có thể bị tra tấn thành một con thú dữ, trơ mắt nhìn mình bước từng bước đến huỷ diệt.
Vô cùng tàn nhẫn.
“Sống tiếp ư, sống tiếp còn có ý nghĩa gì với tôi đâu”.
“Mỗi ngày sống mơ màng, bị nhốt trong một nơi khỉ ho cò gáy, còn luôn lo lắng mình sẽ phát bệnh lúc nào, có thể làm hại đến anh em đồng đội của mình không. Ông già, tôi đã không thể lên chiến trường, không xứng làm một quân nhân nữa rồi, ngoài mỗi ngày lãng phí lương thực, tôi còn có thể làm được gì chứ?”
“Còn sống chính là một sự tra tấn với tôi, chết đi, mới là giải thoát”.
Sở Phàm hờ hững nói, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Cũng không phải anh nhìn thấu sinh tử, mà là đã sớm chết lặng rồi.
Anh không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy ngày mai. Thậm chí mỗi ngày đều phải áy náy, áy náy vì mình nổi điên làm hại đến các anh em, áy náy vì những hành động của mình.
Đối với một chiến sĩ từng oai phong một cõi, bảo vệ quốc gia, đây là chuyện tàn khốc, sống không bằng chết đến mức nào chứ!
Các chiến sĩ ở xung quanh đều cảm động, không khỏi đỏ mắt.
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng im lặng, không biết nên đáp lời thế nào.
“Ông Thủ trưởng, chứng bệnh của Long thủ đã ngày càng nghiêm trọng, nếu anh ấy còn tiêu cực mãi như thế, tình hình sẽ không lạc quan, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng nữa”.
Một bác sĩ đi tới, lấy một túi bột màu trắng ra: “Nếu tiếp tục như vậy, e rằng chỉ có thể dùng nó thôi…”
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng sửng sốt, từ trước đến giờ ông ấy đều mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc này lại vô cùng chần chừ và đau khổ…
Đây là Quân thần một tay ông ấy dẫn dắt ra, là vinh quang của mấy triệu binh sĩ, chẳng lẽ thật sự phải sử dụng thứ này ư?
Nhưng nếu không sử dụng, một tháng tái phát ba lần chứng tỏ điều gì? Anh có thể biến thành một con thú dữ không có ý thức, biến thành một thứ súc sinh bất cứ lúc nào!
“Cút, cút đi!”
Ngay lúc này, Sở Phàm lại đột nhiên phát điên, anh nổi giận đùng đùng đá bay túi bột kia, quát lên: “Ông đây là quân nhân, đường đường là Quân thần! Cậu kêu tôi sử dụng thứ này rồi biến thành một kẻ nghiện ngập ư? Cậu muốn tôi có lỗi với các anh em đã chết, có lỗi với quân trang trên người sao!”
Mấy chiến sĩ tinh nhuệ lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, tuy Sở Phàm bị trói chặt trên ghế, nhưng vẫn đem lại cho bọn họ một cảm giác áp bách mãnh liệt, như một con mãnh thú có thể nổi điên giết chết bọn họ bất cứ lúc nào vậy.
“Cậu còn biết mình là một quân nhân? Cậu còn biết mình là Long thủ, là Quân thần à? Nếu đã vậy, vì sao một chút việc nhỏ ấy mà cậu cũng không khống chế được, động một tí là tìm đến cái chết, trở thành một kẻ hèn nhát?!”
Tần Thiên Hạo đột nhiên nổi giận, chỉ vào Sở Phàm mắng: “Uy nghiêm của cậu đâu, vinh quang của cậu đâu, cậu thân là quân nhân, vậy khí thế bất khuất không chịu thua kia đâu rồi?”
“Nếu sau này cậu còn dám nói đến chữ ‘chết’ nữa thì lập tức cút đi cho ông đây! Dưới tay của ông đây không có lính vô dụng!”
Cổ họng Sở Phàm nghẹn ngào, đối mặt với ông lão đang nổi giận, anh yếu ớt cúi đầu.
Tần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, ông ấy chần chừ một lát, sau đó lấy một phần tài liệu ra ném xuống trước mặt Sở Phàm:
“Có một chuyện đã giấu diếm cậu suốt năm năm, bây giờ cũng nên nói với cậu rồi. Sau khi xem xong nên đi con đường nào, tự cậu quyết định”.
“Nếu cậu tiếp tục một lòng muốn chết, để mẹ goá con côi bọn họ cô độc cả đời, vậy thì cậu cứ chết đi!”
Mẹ goá con côi?
Sở Phàm sửng sốt, lập tức xé mở tài liệu, vui vẻ nói:
“Tôi, tôi còn có, một đứa con gái ư!”
Sở Phàm nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn, đáng yêu như búp bê trong ảnh, hai tay run rẩy, trong đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên sáng lên sự hy vọng.
Mình có con gái rồi, có hy vọng rồi!
“Đây, đây là thật sao?”
Sở Phàm cảm thấy tất cả mọi chuyện đến quá bất ngờ, sợ đây chỉ là một giấc mơ, anh véo mạnh mình một cái, xuýt, đau!
“Tin tức của Long Hồn sao có thể là giả được, tôi lừa cậu có tác dụng gì à? Còn nhớ năm năm trước khi cậu đi Giang Lăng làm nhiệm vụ không”, Tần Thiên Hạo thản nhiên nói.
Sở Phàm sửng sốt, nhớ đến cảnh nóng bỏng trong quán bar vào một đêm của năm năm trước, nhớ lại dáng người uyển chuyển kia, cũng là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời mình.
Lúc này, Tần Thiên Hạo lại ném một tài liệu đến trước mặt anh: “Đây là báo cáo xuất ngũ của cậu, cậu ký tên sẽ lập tức có hiệu lực. Suy xét đến những cống hiến xuất sắc của cậu, quốc gia chỉ lấy lại quân quyền, không lấy đi quân hàm và chức vị thượng tướng của cậu”.
“Cậu cút đi, đi ra thế giới bên ngoài xem con gái của cậu, bà xã của cậu đi”.
“Ông già, tôi có thể rời khỏi ư? Mấy ông lão ở Kinh Đô sẽ đồng ý à?”
Sở Phàm thoáng đỏ mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một khi vào Long Hồn, không thể lùi bước!
Vào Long Hồn rồi có nghĩa phải hiến dâng cả đời cho quân đội, cho quốc gia, đây là quy định không thể thay đổi!
Mà bây giờ, Tần Thiên Hạo lại cho một đội trưởng của Long Hồn như anh xuất ngũ, đây là khiêu khích pháp luật nước nhà, có thể hiểu được khó khăn và trở ngại trong đó lớn đến mức nào.
“Buồn cười, chuyện Tần Thiên Hạo này muốn làm, ai có thể ngăn cản chứ?”, ông lão kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khí thế.
Nhưng Sở Phàm đột nhiên phát hiện ngôi sao trên vai Tần Thiên Hạo từ bốn trở thành ba!
Việc này…
“Ông già, quân hàm của ông…”
“Dong dài quá, sao cậu cứ như đàn bà thế!”, Tần Thiên Hạo mất kiên nhẫn phất tay, ông ấy đá một cước vào mông Sở Phàm quát mắng:
“Ông đây thấy cậu đã bực bội rồi, mau cút đi. Nhớ đem thuốc theo, đừng có để phát bệnh khắp nơi khiến tôi mất mặt!”
“Vậy tôi đi nhé”, Sở Phàm nhếch miệng cười: “Ông già, đợi ông chết rồi, tôi nhất định sẽ trở về đưa tiễn ông, uống thêm mấy ly rượu của ông!”
Tần Thiên Hạo nổi giận: “Cút!”
Sở Phàm cười ha hả, vẫy tay rời đi, anh cầm ảnh chụp của con gái trong tay, vô cùng ấm áp, chỉ cảm thấy tương lai lại tràn ngập hy vọng…
“Sở Phàm”.
Mới đi được hai bước, Tần Thiên Hạo ở sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng, ông lão đứng trước cửa, mặc cho gió tuyết thổi qua, dáng người cường tráng như núi cao sừng sững bất động.
“Sau khi ra ngoài thì nhớ kỹ cho ông, một ngày là Long Hồn, cả đời vẫn là Long Hồn!”
“Trời này, ông đây chống cho cậu!”
“Đất này, tự cậu bước tiếp!”
“Tất cả quyền quý chó má trên thế gian này đều phải khom lưng nghe theo cậu!”
“Đây mới là Quân thần của Long Hồn tôi, mới là lính Tần Thiên Hạo này dẫn dắt ra”.
Soạt!
Tần Thiên Hạo đột nhiên giơ tay chào, cất lời: “Tần Thiên Hạo tôi, cung tiễn Quân thần của Long Hồn”.
Soạt soạt!
Trong trời đầy gió tuyết, từng hàng binh sĩ kiên cường đều kính chào, âm thanh vang dội:
“Cung tiễn Quân thần của Long Hồn!”
Gió tuyết ngày càng mạnh, Sở Phàm đội gió tuyết ngẩng đầu bước đi, chưa từng dừng lại một bước, cũng chưa từng quay lại một lần.
Không phải vì anh vô tình vô nghĩa.
Mà vì, một người nhập ngũ từ nhỏ, trước giờ đổ máu đổ mồ hôi không rơi lệ như anh…
Lúc này nước mắt lại liên tục rơi xuống!
Đàn ông có lệ, cũng có tình!
Chương 2: Anh về rồi
Sân bay quốc tế thành phố Giang Lăng.
“Mau, mau!”
“Tránh ra, tránh ra!”
Bốn mươi lăm người đàn ông áo đen chạy nhanh về phía lối đi đặc biệt, vội vàng sơ tán đám người, sắc mặt ai cũng vừa căng thẳng vừa cung kính như gặp phải cường địch.
Ầm ầm ầm…
Tiếp theo đó, mười tám chiếc Maybach thuần một màu đen xếp thành hai hàng mở đường, vây quanh một chiếc siêu xe Lincoln xa hoa loại dài ở giữa, vừa khí phách vừa kiêu ngạo chạy ra.
Vô cùng khí thế!
Hành khách qua lại trở nên xôn xao, người thì chụp ảnh, người thì hâm mộ, bàn tán sôi nổi vô cùng náo nhiệt.
Hay thật, đây là nhân vật lớn nào đến Giang Lăng thế?
Thật phô trương!
Mà lúc này, ở ghế sau của chiếc Lincoln xa hoa.
“Ồ, chiếc siêu xe này ngồi thoải mái ghê, tốt hơn ghế đẩu lạnh băng biết bao nhiêu”.
Sở Phàm mặc đồ rằn ri cũ nát, lắc lư ly vang đỏ Bordeaux cực phẩm trong tay, quần áo trên người không phù hợp với tình cảnh này chút nào.
“Ở cái nơi khỉ ho cò gáy là Bắc Cực kia ba năm, cuối cùng cũng được sống tháng ngày giống con người rồi, thoải mái thật”.
Làm việc khiêm tốn chưa bao giờ là tính cách của Sở Phàm anh.
Thân là Quân thần, công lao hiển hách, thì phải có dáng vẻ và khí phách của Quân thần!
Nói theo cách của Sở Phàm là, ông già Tần lớn tuổi như thế mà không có con cái, lỡ như tiền xài không hết thì phải làm sao?
Làm một cấp dưới nên giải quyết vấn đề, gánh vác trọng trách vì Thủ trưởng mới đúng.
“Giang Lăng thật sự là một thành phố chứa đầy kỷ niệm”, Sở Phàm nheo mắt lại nhìn phong cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, vô số kỷ niệm ngày xưa không ngừng hiện lên trong lòng.
Anh duỗi người một cái, nhìn về phía tài xế đang lái xe: “Người anh em, cậu cũng là người của Thủ trưởng à?”
“Báo cáo Long… Long thủ, đúng vậy”.
Nhìn thấy Quân thần của Long Hồn trong truyền thuyết, trong lòng người đàn ông vô cùng kích động, nói chuyện cũng lắp bắp, cậu ta nghiêm túc la to:
“Tôi tên La Cường, quân hàm thượng tá, chức vị là Phó tướng chiến khu Giang Lăng, tôi…”
Sở Phàm giơ tay ngắt lời cậu ta: “Những thân phận này, trong lòng cậu tự hiểu là được, không cần thiết phải báo với tôi, tôi đã xuất ngũ rồi”.
“Ở trong lòng tôi, anh mãi mãi là Quân thần của Long Hồn!”
“Hơn nữa, quốc gia chỉ lấy lại quân quyền của anh, anh vẫn là Tướng quân như trước”.
Trên khuôn mặt cương nghị của La Cường tràn đầy nhiệt huyết: “Thủ trưởng đã nói, sau này anh gặp phải vấn đề gì ở Giang Lăng đều có thể kêu chúng tôi giải quyết”.
“Đương nhiên chuyện tiêu tiền xa xỉ lãng phí ông ấy sẽ không lo. Cho nên, tiền xăng của mấy chiếc siêu xe ra ngoài hôm nay đều trừ vào tiền xuất ngũ của anh…”
“Tên cáo già!”
Chút cảm động khó khăn lắm mới xuất hiện trong lòng Sở Phàm lập tức tan thành mấy khói, tức giận trợn tròn mắt.
“Đi thôi, đi gặp con gái của tôi!”
“Vâng”.
Sở Phàm nắm chặt lấy ảnh chụp, nhìn cô bé mũm mĩm nở nụ cười xán lạn như thiên sứ nhỏ kia, cả trái tim anh đều như bị hoà tan…
Con gái ngoan, bố về rồi đây, đợi bố!
Một tiếng sau, xe dừng lại ở chỗ cách khu chung cư Hoa Viên Hân Hân không xa.
La Cường đưa một túi tài liệu thật dày tới, nói: “Long thủ, tài liệu về vợ và con gái anh đều ở đây hết.”
“Tôi sẽ không quấy rầy cả nhà anh đoàn tụ, đợi anh ở bên ngoài, chờ lệnh bất cứ lúc nào”.
“Vất vả rồi người anh em”, Sở Phàm vỗ lên bả vai La Cường, khiến cậu ta vừa mừng vừa lo, kích động đến mức liên tục cúi chào, không ngừng vâng dạ.
“Hoa Viên Hân Hân, block 1, phòng 102”.
Sở Phàm dựa theo thông tin bước nhanh đến dưới lầu một căn nhà, anh châm một điếu thuốc, tràn đầy tâm sự lật xem tài liệu.
Anh vậy mà không biết gì về “vợ” và “con gái” mình cả, đúng là vừa hoang đường vừa chua xót.
“Vân Mộc Thanh”.
Anh nhìn người phụ nữ như thần tiên trên ảnh chụp trong túi tài liệu, nhỏ giọng nỉ non, mạch suy nghĩ lưu chuyển.
Đây là tên của cô.
Năm năm trước, Sở Phàm chấp hành nhiệm vụ ở Giang Lăng, bất ngờ gặp được Vân Mộc Thanh bị người ta bỏ thuốc, gặp chuyện bất bình, anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng lúc đó Vân Mộc Thanh đã trúng thuốc quá nặng đầu óc mơ hồ, Sở Phàm còn trẻ tuổi tinh lực dồi dào, trai tài gái sắc, lửa gần rơm, mọi thứ đều như nước chảy thành sông!
Đó là lần đầu tiên Sở Phàm biết mùi vị của phụ nữ, cũng là lần duy nhất của anh.
Đến nay, hoa mai đỏ tươi trên khăn trải giường vẫn nằm trong tâm trí anh, khiến anh vô cùng áy náy.
Anh nhớ rõ sau đêm đó, anh đã để lại tiền để dành của mình và viết một bức thư nói rõ tình huống, còn dặn dò người của Long Hồn chăm sóc cô, không ngờ rằng cô lại mang thai, còn sinh con cho mình!
Vân Mộc Thanh vốn là thiên kim của nhà họ Vân giàu có ở Giang Lăng, nhưng có thai trước khi kết hôn khiến cô trở thành trò cười cho người đời, cam chịu ánh mắt xem thường của thế gian. Ngày thứ hai sau khi cô sinh con gái ra đã bị nhà họ Vân đuổi ra khỏi nhà với lý do “bại hoại gia phong”, đuổi khỏi nhà họ Vân, không nơi nương tựa.
Từ đó, một mình cô ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái trưởng thành, chịu đựng suốt năm năm.
Năm năm, đời người có mấy cái năm năm? Vốn là một cô gái trẻ tuổi như hoa như ngọc, trong một đêm lại trở thành mẹ đơn thân.
Năm năm nay, cô chịu đựng biết bao nhiêu chê trách và chỉ trỏ, bị ức hiếp biết bao nhiêu lần, làm cách nào để cùng con nương tựa lẫn nhau sống qua ngày?
Năm năm thủ thân như ngọc, năm năm thui thủi một mình chỉ vì đợi một người không rõ tung tích, chỉ vì một người qua đường vội vã như mình!
“Đúng là cô gái ngốc, sao em lại ngốc thế chứ”.
Sở Phàm vuốt ve hai mẹ coi đang cười tươi trên ảnh chụp, trong lòng càng áy náy, cũng càng khó chịu hơn!
“Nhưng mọi chuyện đã kết thúc!”, Sở Phàm hít sâu một hơi, trong mắt loé lên khí phách nhìn xuống thiên hạ: “Anh đã về rồi”.
“Bắt đầu từ hôm nay, không ai có thể khiến hai người chịu chút uất ức nào nữa, dù là ông trời cũng không được!”
Anh cưng chiều sờ hai mẹ con trên ảnh chụp, hít sâu một hơi chuẩn bị gõ lên cánh cửa nho nhỏ kia, ôm chặt lấy vợ và con gái mình!
Nhưng khi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng lại mãi do dự không tiến lên, bắt đầu trở nên căng thẳng…
Hai mẹ con bọn họ thật sự có thể chấp nhận mình sao?
“Cốp!”
Do dự chừng năm phút, đột nhiên có một hòn đá từ đâu bay tới đập trúng đầu Sở Phàm.
“Này, chú kỳ lạ kia, chú lén lút nhìn trộm cái gì trước cửa nhà cháu đấy?”
Sở Phàm nhướng mày, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt.
Anh xoay người, một cô bé nhỏ xíu bốn năm tuổi mặc váy công chúa xinh đẹp, cột tóc hai sừng cảnh giác trừng mình, đôi mắt to tròn trợn to.
Đây, đây là…
Trong đầu Sở Phàm nổ ầm một tiếng, kích động muốn la lên, tim đập thình thích, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy cô bé đáng yêu trước mặt vào lòng hôn cho đã đời!
Đây là con gái của mình đấy!
“Chú kỳ lạ này, cháu đang hỏi chú đó?”, tiểu loli bĩu môi, cảnh giác nhìn Sở Phàm từ trên xuống dưới: “Chú cũng là người xấu đến làm phiền mẹ cháu đúng không? Hừ, đồ xấu xa, đánh chết chú!”
“Cô bạn nhỏ, chú không phải người xấu”.
Sở Phàm cố nén kích động trong lòng, anh ngồi xổm xuống, xoa xoa tay, cố hết sức nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng nhất: “Cô bạn nhỏ, cháu thật xinh đẹp, chú cho cháu kẹo, nói chú nghe xem cháu tên gì, bao nhiêu tuổi có được không?”
“Chú kỳ lạ, chú ngây thơ quá”.
Cô bé nhỏ xíu khinh thường bĩu môi, giơ đôi tay mũm mĩm lên chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Chú đang dụ dỗ con nít hai ba tuổi à, năm nay Đan Đan đã bốn tuổi rồi, sẽ không mắc lừa đâu!”
“Ha ha ha”, Sở Phàm cưng chiều xoa đầu cô bé: “Đương nhiên rồi, Đan Đan thông minh nhất”.
Tiểu loli kiêu ngạo đáp: “Đúng thế, Đan Đan là đứa trẻ thông minh nhất trong nhà trẻ đó, ấy? Sao chú lại biết tên cháu?”
Sở Phàm cười cười, híp mắt hỏi một câu: “Đan Đan, khi nãy cháu nói có người xấu bắt nạt cháu và mẹ là thật sao?”
Giọng nói chứa sự lạnh lẽo.
“Vâng!”, Đan Đan gật đầu thật mạnh, cô bé tức giận nói: “Hôm nay cậu lại đến đây ức hiếp mẹ, mỗi lần cậu đến, mẹ đều sẽ thầm khóc rất lâu”.
“Cậu là người xấu, Đan Đan không thích cậu”.
Cô nhóc bĩu môi, đỏ mắt quơ nắm tay: “Đan Đan muốn lớn lên nhanh một chút, muốn bảo vệ mẹ!”
Thấy Đan Đan còn nhỏ đã lanh lợi như thế, Sở Phàm càng thấy chua xót và áy náy hơn…
“Bốp!”
“Rầm!”
Lúc này, trong nhà của Vân Mộc Thanh ở cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng đập đồ và tiếng ồn ào, khiến Đan Đan sợ tới mức tái mặt, hoảng hốt trốn sau lưng Sở Phàm.
“Cậu lại đánh mẹ rồi, Đan Đan sợ…”
Sở Phàm lập tức nổi trận lôi đình!
Cậu? Người của nhà họ Vân!
Vân Mộc Thanh đã bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, đuổi khỏi gia tộc rồi, bọn họ vẫn không chịu bỏ qua cho cô sao?
Bọn họ dựa vào cái gì mà ức hiếp người phụ nữ của Sở Phàm này chứ!
“Đan Đan đừng sợ, có chú ở đây”, Sở Phàm an ủi, giơ tay về phía cô bé: “Chúng ta cùng đi bảo vệ mẹ, đuổi người xấu đi nhé, có được không?”
“Dạ được!”, Đan Đan gật đầu thật mạnh.
“Thật dũng cảm”.
Sở Phàm cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cô bé, huyết mạch tương liên, càng khiến máu huyết của anh sôi trào hơn.
Ầm!
Ngay sau đó, lệ khí bá đạo như thuỷ triều cuồn cuộn ầm ầm nổ tung quanh người!
Kẻ dám cả gan ức hiếp người phụ nữ của ông đây, đều phải chết!
Chương 3: Con hoang
“Bốp!”
“Vân Dũng, cậu đừng có khinh người quá đáng!”
Trong phòng khách, Vân Mộc Thanh tức giận ném vỡ ly, lúc này, trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô tràn đầy uất ức và phẫn nộ:
“Muốn tôi tái giá? Đi ngủ với người ta? Các người tưởng tôi là cái gì, dù Vân Mộc Thanh tôi có chết cũng sẽ không làm loại chuyện thấp hèn như thế đâu!”
Đôi mắt Vân Mộc Thanh đẫm lệ, nổi giận quát lên với người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sofa, vừa uất ức vừa bất lực.
Sáng nay, nhà họ Vân năm năm trước đuổi cô ra khỏi gia tộc, không quan tâm đến sống chết của mình đột nhiên báo là có thể cho cô một cơ hội để trở lại nhà họ Vân.
Vân Mộc Thanh vô cùng kích động, còn tưởng rằng nhà họ Vân đổi ý, không thể buông bỏ tình thân nên đặc biệt đến đón cô về nhà.
Nhưng thực tế lại tát mạnh vào mặt cô một bạt tai!
Bọn họ chỉ xem mình như một món hàng giá rẻ, dùng thân thể của mình để cậu cả nhà họ Lý vui vẻ, đổi lấy hợp đồng giá trị mấy trăm triệu!
Mình là người thân của bọn họ, là ruột thịt của nhà họ Vân!
Nhưng hôm nay, bọn họ lại máu lạnh đến mức hoàn toàn không quan tâm đến danh dự và sống chết của mình.
Lúc này, tim Vân Mộc Thanh như bị dao cắt.
“Chị họ, đừng làm như mình cao quý lắm, chị đừng quên năm đó chị vì mang thai trước khi kết hôn, bại hoại gia phong mới bị đuổi khỏi gia tộc!”
“Một người phụ nữ rẻ mạt đến mức không thể tìm thấy bố đứa bé mà giả vờ ngây thơ cái gì, đúng là buồn cười!”
Vân Dũng ngồi trên sofa thoải mái ngắm nghía móng tay của mình, kiêu căng nói:
“Tập đoàn Lý thị có giá trị mấy tỷ bạc, cơ ngơi to lớn. Anh Lý còn là một người ưu tú, người thừa kế thứ nhất của gia tộc, anh ta có thể nhìn trúng chị là may mắn của chị!”
“Anh Lý không tính toán chuyện chị dẫn theo đứa con ghẻ kia, hứa cho chị vinh hoa phú quý, để chị trở thành cô chủ nhà họ Vân cao quý một lần nữa, đây là phúc phận chị tích góp ba đời mới có đấy!”
Cậu ta giễu cợt, hừ lạnh nói: “Cởi quần áo một cái, mở hai chân ra thôi đã có vạn lượng hoàng kim. Cơ hội này không biết bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán kia kìa, gia tộc cho chị cái ơn lớn như thế, chị đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Cút, các người cút đi cho tôi!”
Vân Mộc Thanh vô cùng giận dữ, cô vừa thấy uất ức vừa thấy phẫn nộ, hốc mắt ướt đẫm: “Dù tôi có chết cũng sẽ không gả đi, sẽ không để các người đạt được mục đích đâu!”
“Không lấy chồng? Chuyện này không nghe theo chị được, chuyện nhà họ Vân quyết định đến lượt chị làm chủ à?”, Vân Dũng hoàn toàn trở mặt, vung tay lên: “Trói lại”.
Mấy vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên muốn bắt lấy Vân Mộc Thanh.
“Đừng, đừng có đến đây!”
Một cô gái yếu ớt như Vân Mộc Thanh sao có thể đấu lại mấy người đàn ông to con được, cô hoảng hốt lùi về sau, cầm lấy ấm nước sôi trên bàn trà ném qua!
Ào!
“A…”
Nước sôi nóng bỏng hất thẳng lên mặt Vân Dũng, nóng đến mức muốn tróc một lớp da, khiến cậu ta kêu lên thảm thiết như chọc tiết heo!
“Đồ đê tiện, con mẹ nó, chị dám khiến tôi bị thương hả, ông đây giết chết chị!”
Cậu ta đỏ mắt, xoay cổ tay muốn tát một cái lên má Vân Mộc Thanh!
Cái tát này vô cùng mạnh mẽ, đánh trúng dù không bị huỷ dung cũng sẽ da tróc thịt bong.
Vân Mộc Thanh vô cùng hoảng sợ, gần như tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại!
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, một bóng người trực tiếp đá văng cửa nhà xông vào, Sở Phàm chạy nhanh tới, nắm lấy cánh tay đang vung lên của Vân Dũng.
“Anh… Anh là ai?”, Vân Dũng cảm thấy cánh tay mình như bị một cái gọng sắt khoá lấy, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, còn vệ sĩ phía sau thì vô cùng ngạc nhiên.
Tên này vào đây bằng cách nào vậy?
Sở Phàm không thèm trả lời cậu ta, lạnh lùng nói: “Cánh tay này của cậu quá đê tiện”.
“Tôi không thích”.
Vân Dũng giận dữ quát to: “Tên chết tiệt nào đấy, mau buông ông ra, nếu không…”
Răng rắc!
“A…”
Sở Phàm trực tiếp bẻ gãy cánh tay Vân Dũng, cậu ta lại thét lên một tiếng, âm thanh như muốn chọc thủng màng nhĩ.
“Cậu Vân, cậu Vân…”, mấy vệ sĩ vô cùng sợ hãi, vội vàng kiểm tra vết thương cho cậu ta, sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh khắp người…
Giỏi thật, chỉ trong nháy mắt đã làm vỡ tất cả khớp xương ngón tay, cái tay này hoàn toàn tàn phế rồi, dù có Hoa Đà tái thế cũng không thể làm gì được!
Quá tàn nhẫn!
Vân Mộc Thanh trợn to mắt ngạc nhiên, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy? Người đàn ông xa lạ này là ai?
“Mẹ, mẹ…”, lúc này, Đan Đan chạy vào từ ngoài cửa, Vân Mộc Thanh thấy thế thì ôm lấy con gái vào lòng.
“Đan Đan, con không sao chứ”.
“Mẹ, con không sao, chú kỳ lạ này là bạn con mới quen, chú ấy nói muốn bảo vệ mẹ, muốn đánh người xấu giúp mẹ”, Đan Đan kéo Sở Phàm, cực kỳ vui vẻ nói.
“Bạn con hả?”, Vân Mộc Thanh hơi giật mình, vừa ôm chặt lấy con gái vừa quan sát Sở Phàm.
Sở Phàm cũng xoay người, bóng hình xinh đẹp đập vào mắt khiến anh ngơ ngẩn.
Cô mặc đồ vest xanh dương nhạt vừa người, làm tôn lên dáng người hoàn mỹ mà thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, khí chất dịu dàng tao nhã lại không mất đi sự gợi cảm của phụ nữ.
Lúc này, vì đối mặt với nguy hiểm nên đầu tóc cô tán loạn, cắn đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy bất lực và bối rối, cực kỳ đáng thương.
“Là cô ấy, thật sự là cô ấy!”, nhìn thấy cô gái ngây ngô trước mặt, trong lòng Sở Phàm có xúc động muốn rơi nước mắt.
Là người phụ nữ này độc thân vì mình suốt năm năm, sinh con đẻ cái vì mình, cũng vì mình mà bị đuổi ra khỏi gia tộc, lưu lạc khắp nơi, chịu đủ chế nhạo và châm chọc!
Trong nháy mắt, Sở Phàm có một xúc động chỉ hận không thể kéo cô vào lòng mình.
“Vân Mộc Thanh, cái đồ đê tiện này, chị to gan ghê nhỉ!”
“Chẳng trách chị không chịu gả cho anh Lý, thì ra là nuôi một tên ăn bám trong nhà!”
Lúc này Vân Dũng đau đớn đứng lên, hùng hổ quát: “Chị dám cãi lại gia tộc qua lại với tên đàn ông lỗ mãng này, còn làm gãy tay của tôi? Chị đợi đó, nhà họ Vân sẽ không tha cho chị đâu!”
“Đợi tôi mách ông nội rồi, hai cái đồ cẩu nam nữ các người, cả đứa con hoang không có bố này đều phải chết hết!”
Đứa con hoang không có bố!
Mấy chữ này không chỉ khiến Sở Phàm vô cùng đau đớn, còn khiến thân thể yêu kiều của Vân Mộc Thanh thoáng run rẩy, hốc mắt đỏ lên.
Sở Phàm xoay người, hơi nheo mắt lại, nếu người quen nhìn thấy vẻ mặt này của anh chắc chắn sẽ hồn bay phách tán.
Chiến thần nổi giận rồi!
Anh chỉ vào Vân Dũng: “Cậu nói lại lần nữa xem?”
“Uy hiếp tôi á? Anh nghĩ mình là ai!”
Vân Dũng khinh thường phun nước bọt, kiêu ngạo khiêu khích, còn cố ý kéo dài giọng: “Đồ con hoang…”
Sở Phàm lập tức xông tới.
Bốp…
Chương 4: Bố là anh hùng
Bốp!
Còn chưa dứt lời, Sở Phàm đã hung hãn tát mạnh một cái lên mặt Vân Dũng.
Mặt mũi cậu ta lập tức bầm dập, rơi mất ba cái răng ra ngoài!
Đan Đan vung nắm đấm nhỏ, hưng phấn nói: “Chú thật giỏi, chú cố lên!”
“Trẻ con đừng nhìn mấy cái này”.
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên vội vàng ôm Đan Đan vào lòng, che kín mắt cô bé.
Mấy vệ sĩ cũng hít sâu một hơi, người đàn ông này thật quá dũng mãnh!
“Anh… Anh dám đánh tôi?”, mặt Vân Dũng đầy máu tươi, thều thào nói: “Tôi là cậu chủ của nhà họ Vân, bố tôi là con trai trưởng, ông nội tôi là Vân Trường Thanh, giá trị con người mấy tỷ bạc!”
Bốp!
“Liên quan gì đến tôi”.
Sở Phàm lại tát mạnh một cái.
Đánh cậu thì cứ lo chịu đòn đi, lúc này lôi bố ra nói thì có tác dụng cái mẹ gì.
“Nhà họ Vân sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tôi muốn anh phải ngồi tù, không được chết tử tế…”
Bốp!
“Tôi… muốn giết anh!”
Chát, bốp, chát chát!
Liên tiếp hai mươi mấy cái bạt tai thật mạnh, từng quyền tới xương, đánh đến mức trên mặt Vân Dũng máu thịt mơ hồ, sưng thành đầu heo, cuối cùng chỉ có thể kêu rên, liên tục cầu xin.
“Tôi… tôi sai rồi, van xin anh đừng đánh, đừng đánh nữa…”
Chát!
Sở Phàm lại tát thêm cái nữa: “Cậu nói không đánh thì không đánh nữa à? Cậu nghĩ mình là ai!”
Vân Dũng sắp khóc luôn rồi…
Mấy vệ sĩ sợ đến mức run rẩy, trốn trong góc không dám lên tiếng.
Vân Mộc Thanh vội vàng ngăn cản: “Bỏ đi, còn tiếp tục nữa sẽ đánh chết cậu ta đó…”
Nếu Sở Phàm thật sự đánh chết người vì mình thì lớn chuyện rồi, huống hồ dù sao Vân Dũng cũng là em họ cô, trong lòng cô còn có tình thân ràng buộc, cũng không đành lòng.
Sở Phàm đá một cước khiến Vân Dũng văng đi thật xa, mấy vệ sĩ vội đỡ cậu ta dậy, che khuôn mặt máu thịt mơ hồ, oán hận nói: “Vân Mộc Thanh, chị đừng tưởng có tên đàn ông lỗ mãng này bảo vệ thì sẽ không có chuyện gì nữa, tôi cho chị biết, chị không trốn thoát được đâu!”
“Là ông nội tự mình quyết định chuyện chị gả cho anh Lý, nếu chị dám cãi lại lệnh ông thì chị cứ chờ chết đi!”
Khuôn mặt Vân Mộc Thanh trở nên trắng bệch, ở nhà họ Vân, cụ ông chính là trời, cụ có quyền lực trong tay, còn vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ cần là người dám cãi lại cụ ta đều sẽ không có kết cục tốt!
“Xem ra cái miệng này của cậu vẫn không được sạch sẽ lắm nhỉ”.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn cậu ta, xắn tay áo lên, Vân Dũng lập tức sợ đến mức la lên một tiếng rồi tè ra quần, chạy trốn như chó nhà có tang…
“Đồ nhát gan, phi phi phi!”
Người xấu bị đánh chạy, Đan Đan cũng vô cùng vui vẻ, hoa tay múa chân nói: “Chú thật lợi hại, chú thật giỏi!”
“Moa…”
Cô bé ôm lấy mặt Sở Phàm hôn mạnh một cái, khiến anh vô cùng vui vẻ.
Không hổ là con gái của mình.
“Đan Đan, không được quậy chú”, Vân Mộc Thanh oán trách một tiếng, Đan Đan bĩu môi miễn cưỡng đi xuống từ trên người Sở Phàm, sau đó Vân Mộc Thanh cảm ơn anh:
“Hôm nay cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, đúng rồi, không biết họ tên anh là gì thế?”
Vân Mộc Thanh chớp mắt cười dịu dàng, tò mò hỏi.
“Tôi tên Sở Phàm, tôi…”
Tôi là người đàn ông của em, là người chồng mà em đã chờ đợi suốt năm năm!
Sở Phàm muốn nói ra mọi chuyện, nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt và khuôn mặt đáng yêu ngây thơ của Đan Đan, anh lại không thể nào nói nên lời.
Thẳng thắn nói ra sự thật năm đó sao? Cô sẽ chấp nhận mình ư? Dù mình có nỗi khổ tâm lớn đến mức nào thì cũng đã khiến cô phải đau khổ chờ đợi suốt năm năm, khiến cô phải chịu biết bao nhiêu uất ức, biết bao nhiêu khuất nhục.
Còn cả Đan Đan nữa, con bé sẽ chấp nhận một người bố đột nhiên xuất hiện như anh sao? Cô bé sẽ hận mình không…
Cảm giác áy náy và bối rối mãnh liệt tràn ngập trong lòng Sở Phàm.
Chiến thần của Long Hồn từng oai phong một cõi, tung hoành khắp chốn này chợt trở nên luống cuống tựa như một đứa trẻ.
“Chú, là bố phái chú tới sao?”
Đan Đan đột nhiên chớp đôi mắt to, cất tiếng hỏi.
“Bố…”
Sở Phàm sửng sốt.
“Đúng vậy ạ, mẹ từng nói với Đan Đan bố là quân nhân, là một anh hùng”.
Lúc Sở Phàm ngẩn người, trong đôi mắt to đen láy của Đan Đàn tràn ngập kiêu ngạo và hạnh phúc, cô bé nói: “Bố còn lợi hại hơn cả siêu nhân, còn đẹp trai hơn cả chú Iron Man nữa”.
“Tuy… Tuy là bố chưa từng đến thăm Đan Đan, nhưng mẹ nói là vì bố phải bảo vệ nhiều người hơn, muốn bắt sạch tất cả người xấu! Đan Đan không trách bố, Đan Đan chỉ… chỉ nhớ bố thôi…”
Đôi mắt cô bé hiện lên một vòng nước mắt, nhưng lại nhanh chóng lau khô.
“Nhưng… nhưng mẹ từng nói chỉ cần Đan Đan gặp nguy hiểm, chỉ cần mẹ và Đan Đan bị ức hiếp, bố nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Đan Đan, bảo vệ Đan Đan!”
Cô bé chớp đôi mắt to đen nhánh, tràn ngập chờ mong và khát vọng: “Chú lợi hại như vậy chắc chắn là người bố phái đến bảo vệ Đan Đan, bố sắp về thăm Đan Đan rồi có đúng không?”
“Có đúng không ạ?”
Sở Phàm cảm thấy trong lòng như bị nhét vào thứ gì đó, khó chịu đến mức không thở nổi, anh đỏ mắt, mỉm cười gật đầu:
“Phải, Đan Đan thật thông minh”.
“Oa, bố sắp về rồi, Đan Đan có bố rồi!”
Cô bé lập tức vui vẻ nhảy lên, nụ cười của cô bé trong sáng, sạch sẽ, ngây thơ giống một giấc mơ vậy, như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan ngay lập tức.
Mắt Vân Mộc Thanh cũng đỏ ửng, cô lén xoay người lau đi nước mắt trên gò má.
Chua xót và khổ sở mấy năm nay chỉ có hai mẹ con cô biết, người thường khó mà hiểu được.
“Chú kỳ lạ, cháu cho chú biết một bí mật, chỉ có hai chúng ta biết thôi, cả cô và mẹ cũng không biết luôn”, Đan Đan kéo Sở Phàm đến phòng của mình, đầy vẻ ao ước lấy một bức tranh nguệch ngoạc ra:
“Chú kỳ lạ, chú nhìn đi, đây là cháu vẽ bố đó, người cao lớn mặc quân phục cầm súng là bố cháu, hai người màu đỏ nho nhỏ ở phía sau là cháu và mẹ!”
“Đợi bố về rồi, mẹ sẽ không bị người xấu bắt nạt, cũng không cần vì sợ chó hoang mà phải đi đường vòng rất xa để về nhà, bọn Tiểu Hổ cũng không dám mắng Đan Đan là đứa con hoang không có bố nữa…”
“Chú kỳ lạ, chú biết không, Đan Đan vui lắm đó”.
Hai tay Sở Phàm run rẩy cầm lấy bức tranh non nớt và ngây thơ kia, cảm xúc cuồn cuộn lên trong lòng, không thể chịu đựng cảm giác áy náy và tự trách nồng đậm kia nữa.
‘Xin lỗi con, bố của con không phải anh hùng đâu’.
‘Hắn là người đàn ông vô dụng nhất, ích kỷ nhất trên đời này, một tên súc sinh hèn nhát nhất, khốn nạn nhất!’
Anh chỉ hận không thể lập tức tát mình hai bạt tai.
“Chú kỳ lạ, chú sao thế?”, Đan Đan chớp đôi mắt to vô tội, giơ tay lau đi nước mắt trên má Sở Phàm: “Sao chú lại khóc thế?”
“Đan Đan, xin lỗi, chú còn có việc, hôm khác lại đến thăm cháu nhé”, Sở Phàm xoay người nhanh chóng rời đi.
Lúc này tất cả suy nghĩ của anh đều tan thành mây khói, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến mình áy náy này!
“Sở Phàm…”
Vân Mộc Thanh đuổi theo gọi một tiếng, lại phát hiện anh đã sớm rời đi, cô hơi nhíu mày, lắc đầu nói:
“Đúng là một người kỳ lạ”.
Chương 5: Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất
Thời tiết lạnh dần.
Sở Phàm với dáng người cao ngất tựa bên một gốc cây phong, chậm rãi châm một điếu thuốc, u sầu không thôi.
Lúc trước, trong đầu anh từng tưởng tượng rất nhiều cách nhận lại hai mẹ con Vân Mộc Thanh, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý bị mắng chửi, bị chỉ trích, thậm chí là oán hận.
Nhưng anh không ngờ khi thật sự đối mặt với hai mẹ con, mình lại không dám nhận!
Vân Mộc Thanh là hiểu chuyện như vậy, dịu dàng hiền lành như thế, vì sinh con cho mình mà thui thủi một mình năm năm, thậm chí không tiếc bị đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt với gia tộc.
Còn Đan Đan lại xem một người bố chưa từng gặp mặt như anh trở thành anh hùng, con bé sùng bái mình như vậy, trong lòng con bé, mình là hoàn mỹ như thế.
Nhưng sao mình có thể gánh vác được kỳ vọng lớn đến thế, sao có thể xứng với hai mẹ con bọn họ đây?
Năm năm nay Sở Phàm chưa từng quan tâm đến hai mẹ con thì có mặt mũi gì đứng trước mặt bọn họ, thực hiện cái gọi là “cả nhà đoàn tụ” chứ?
“Mình mắc nợ hai mẹ con bọn họ quá nhiều rồi, ít nhất bây giờ mình vẫn không đủ tư cách làm một người chồng, làm một người bố!”, Sở Phàm nhìn về phía xa, thở dài một hơi.
“Tạm thờ vẫn không nên nhận lại thì hơn”.
“Mình phải ở lại bên cạnh hai mẹ con, dốc hết sức bảo vệ bọn họ, bù đắp cho bọn họ, mãi đến khi mình có tư cách nhìn thẳng vào thân phận của mình mới thôi”.
Nhưng mình phải dùng cách nào ở lại bên cạnh hai người mới hợp lý, còn không khiến hai mẹ con nghi ngờ đây?
Sở Phàm chỉ cảm thấy đầu như to ra, đau đầu chết đi được.
Anh dập tắt tàn thuốc, vừa nghĩ vừa rời khỏi chung cư.
“Long thủ, anh quay lại rồi ạ?”
La Cường vẫn luôn đợi ở ven đường vội bước ra từ trong xe, thẳng người dậy, vô cùng cung kính hỏi.
“Ừm”, Sở Phàm gật đầu, tiến vào trong xe.
“Long thủ, có người ra tay với anh ư?”, La Cường nhăn mày, đều là quân nhân, cậu ta có thể cảm nhận được lệ khí chảy xuôi trên người Sở Phàm.
“Có cần tôi đuổi cùng giết tuyệt giúp anh không”.
Trong mắt La Cường loé lên sát khí, dù ở trước mặt Quân thần là Sở Phàm, cậu ta cung kính như học sinh tiểu học.
Nhưng đồng thời cậu ta cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, hùng dũng một phương ở Giang Lăng.
Ít nhất với loại gia tộc hạng hai như nhà họ Vân và nhà họ Lý ở trước mặt cậu ta chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin mà thôi.
“Chỉ là bọn tép riu thôi, cứ kệ đi”.
Sở Phàm ngồi trong xe, hơi lười biếng phất tay, ánh mắt chớp loé.
Dù sao nhà họ Vân cũng là người thân của Vân Mộc Thanh, cô gái ngốc này mềm lòng, còn để ý đến tình thân, mình cũng không muốn làm quá lên khiến cô phải đau lòng.
Nhưng nếu bọn họ cố chấp muốn khiêu khích giới hạn của mình, vậy mình cũng không ngại tự tay tiễn già trẻ cả nhà bọn họ lên đường.
“Vâng”, La Cường gật đầu đáp lời, không hề có ý kiến và thay đổi cảm xúc, thiên chức của quân nhân vốn là phục tùng mệnh lệnh.
“Vậy Long thủ, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Đi đâu?
Sở Phàm xuyên qua cửa sổ nhìn đường lớn ngựa xe như nước, trong mắt hiện lên hồi ức nhớ nhung.
Thành phố Giang Lăng là quê hương thứ hai của mình, thật sự có rất nhiều kỷ niệm đẹp và tiếc nuối thời thơ ấu.
Ví dụ như bố mẹ nuôi của anh.
Hai vợ chồng Chu Long không hề có quan hệ huyết thống với mình lại coi mình như con ruột.
Còn có cô nhóc Chu Dĩnh theo đuôi thích mặc váy hoa, buộc tóc sừng dê, luôn quấn quýt lấy mình không ngừng gọi “anh Sở Phàm” kia nữa.
Từ đêm đó khi mình không chào mà biệt đi nhập ngũ đến nay đã là mười năm rồi.
“Mười năm, có lẽ bọn họ đã già đi không ít, cũng nên trở về xem sao…”
Trong mắt Sở Phàm hiện lên muôn vàn nhớ nhung, dù sao bên phía Vân Mộc Thanh và Đan Đan cũng không thể nôn nóng nhất thời, thế thì trở về thăm hai ông bà, hiếu thuận với bọn họ vậy.
“La Cường, về nhà một chuyến đi”.
“Về nhà? Long thủ, anh muốn về Kinh Đô ạ?”, La Cường hơi ngạc nhiên, nhưng mới thốt lên, cậu ta lập tức thầm kêu không xong.
Đây là cấm kỵ của Long thủ mà!
“La Cường, tôi chỉ nói một lần”.
“Sở Phàm tôi chỉ có một gia đình ở thành phố Giang Lăng này, tôi không có một chút quan hệ nào với nhà họ Sở ở Kinh Đô và Vương gia Sở đứng trên vạn người kia cả”.
“Cậu, nghe rõ rồi chứ?”
Ánh mắt Sở Phàm vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực như núi cao đè xuống, khiến người ta không thở nổi.
“Hiểu, tôi hiểu rồi ạ Long thủ”, La Cường vẫn còn thấy sợ, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sở Phàm gật đầu, dựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Lái xe đi, tới nơi thì gọi tôi”.
…
Thôn Hạnh Hoa, trấn Đông Dương.
Cả nhà bố nuôi Chu Long của Sở Phàm định cư ở đây.
Nơi này đã sớm khắc sâu vào tim Sở Phàm.
Thậm chí trong cuộc đời mười năm chinh chiến, có vô số lần trở về nơi này trong mơ, trở lại căn nhà nhỏ ấm áp kia.
Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất.
Sở Phàm nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã già đi, mà những khuôn mặt mới ra đời lại vô cùng xa lạ.
Đất ruộng trong trí nhớ cũng đã biến thành nhà xưởng, biến thành nhà lầu, nồng đậm hơi thở hiện đại, nhưng không còn cảm giác trước đây nữa.
Anh nhớ lúc còn nhỏ mình thích nhất chơi thả diều, bắt dế trên mảnh đất ruộng kia, mùa hè thì trộm dưa, mò cá, mùa đông thì bắt chim, ngắm tuyết.
Mỗi khi đến đầu xuân, khắp nơi đều là hoa hạnh rực rỡ tựa như một biển hoa, đẹp không sao tả xiết.
Chu Long xem rượu như mạng năm nào cũng sẽ cho mình một khoản “tiền lớn” đi làm một vò rượu hoa hạnh tự ủ, phí chạy vặt còn dư sẽ bị mình và Chu Dĩnh đổi thành kẹo, que cay, dây buộc tóc hồng, ná bắn vân vân…
Tuổi thơ đúng là tốt đẹp.
“Đã mười năm, con về rồi”.
Sở Phàm ổn định lại cảm xúc, cười ha ha nói.
Anh xuống xe trên con đường cách nhà Chu Long không xa.
La Cường biết điều lái xe rời đi, không làm phiền cả nhà Sở Phàm đoàn tụ.
Dọc đường đi một lát dừng một lát, khoảng hơn nửa tiếng sau, cuối cùng Sở Phàm cũng tới trước cửa nhà họ Chu.
Lúc này, cổng lớn của nhà họ Chu mở rộng, trong sân khách khứa lui tới cực kỳ náo nhiệt.
Hình như đang tổ chức tiệc gì đó.
“Cô ba, mọi người tán gẫu đi nhé, tôi đi đón tiếp thân thích khác”.
“Thế nhé, Dĩnh Dĩnh đính hôn, mọi người uống nhiều một chút, hôm nay bảo đảm đủ rượu đủ thịt”.
Lúc này, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi nhiệt tình chào hỏi mọi người, bà ấy mặt mày hồng hào bước ra khỏi nhà, nhìn thấy Sở Phàm trước mặt thì có hơi sửng sốt.
“Cậu là…”
“Mẹ”, Sở Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt, nhỏ giọng gọi một tiếng, hơi đau lòng nói: “Trên mặt mẹ có thêm nhiều nếp nhăn quá, tóc cũng bạc rồi”.
Người phụ nữ này là mẹ nuôi Lưu Minh Hà.
“Chàng trai trẻ, không thể nhận mẹ lung tung như thế được…”, Lưu Minh Hà thấy thế thì hơi bối rối, liên tục xua tay: “Tôi đâu có đứa con trai nào lớn như cậu, tôi chỉ có một đứa con gái thôi”.
“Mẹ, con mới đi có mấy năm mà mẹ đã không nhận đứa con trai này rồi sao?”
Sở Phàm cười khẽ, anh tiến lên nắm lấy cổ tay đầy vết chai và sạm màu của bà ấy, cười nói: “Vòng ngọc con tặng mẹ mẹ vẫn còn đeo đây, lúc trước vì mua nó, con đã khiêng hàng suốt nửa tháng đó, bả vai cũng trật khớp luôn”.
“Con… Con là Tiểu Phàm ư!”
Lưu Minh Hà há to miệng, ngạc nhiên nhìn Sở Phàm một lúc lâu, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Thằng nhóc xấu xa, con còn biết về hả, đi một cái đã đi suốt mười năm, con đi đâu đó”, Lưu Minh Hà vỗ lên ngực Sở Phàm, vừa thương vừa giận: “Mẹ nhớ con chết đi được ấy”.
Sở Phàm mỉm cười, thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, tràn đầy hạnh phúc và thoả mãn.
“Mẹ, không phải con đã về rồi đây sao”.
Anh nhìn vào sân nhà náo nhiệt: “Mẹ, sao trong nhà náo nhiệt thế? Có chuyện vui ạ?”
Lưu Minh Hà lau nước mắt đi, vừa kích động vừa vui vẻ: “Đúng thế, con nhóc Dĩnh Dĩnh kia muốn lập gia đình, hôm nay là tiệc đính hôn!”
“Hôm nay mẹ gả con gái, con trai lại về nhà, thật đúng là song hỷ lâm môn mà!”
Sở Phàm cười tươi, cũng phải, năm nay con nhóc Dĩnh Dĩnh kia đã hai mươi tuổi, đã đến tuổi lấy chồng rồi!
Thời gian trôi qua thật nhanh quá.
Tuy trước đây Chu Long từng muốn tác hợp mình và Chu Dĩnh, muốn thân càng thêm thân, hai người thanh mai trúc mã cũng bị đám bạn tốt nói mãi, nhưng Sở Phàm vẫn luôn xem Chu Dĩnh như em gái mà thôi.
Chu Long hiểu ra nỗi lòng của Sở Phàm cũng chỉ đành từ bỏ.
“Mau, Tiểu Phàm mau vào nhà nào!”, Lưu Minh Hà kéo Sở Phàm, từ phía xa đã la to:
“Dĩnh Dĩnh, mau xem ai về này, anh trai con, anh trai con về rồi đây”.
Mấy người thân bạn bè trong sân chỉ trỏ bàn tán, lát sau, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước ra từ trong nhà, cô nhóc theo đuôi ngày xưa đã trở nên duyên dáng yêu kiều, sắp lập gia đình rồi.
“Dĩnh Dĩnh, đã lâu không gặp”, Sở Phàm đi lên phía trước nói.
“Ừm”.
Chu Dĩnh chỉ gật đầu, khuôn mặt thanh tú vô cùng lạnh lùng, như Sở Phàm chỉ là một người xa lạ, thậm chí trong mắt cô ta còn mang theo cảnh giác và chán ghét.
Tựa hồ anh trai là anh chỉ là một người dư thừa thôi.
Trong lòng Sở Phàm có hàng vạn hàng nghìn lời chúc phúc, nhưng lại không thể nói ra.
Anh chợt cảm thấy Chu Dĩnh trước mặt trở nên rất xa lạ, rất xa xôi.
“Dĩnh Dĩnh, con làm sao đấy”, Lưu Minh Hà hơi không vui nói: “Anh con về rồi mà con có thái độ gì vậy”.
“Vậy con nên thế nào?”, Chu Dĩnh mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua Sở Phàm: “Mười năm trước anh ta không nói một lời muốn đi là đi, bây giờ lại không nói trước muốn về là về, anh ta tưởng nhà là cái gì, khách sạn hả?”
“Chẳng lẽ con phải kêu kiệu lớn tám người khiêng đến vui vẻ nghênh đón anh ta à?”
Chu Dĩnh cực kỳ chán ghét trừng Sở Phàm một cái, hừ lạnh xoay người rời đi.
Cô ta tràn đầy tâm sự: Tên chết tiệt này, sớm không về muộn không về lại về ngay ngày đính hôn của mình, anh ta có ý gì?
Nếu thật sự áo gấm về làng, khiến mình nở mày nở mặt còn được đi, nhưng bây giờ lại sống thành dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi thế này.
Không phải là đang cố tính khiến mình bực bội, khiến mình khó chịu sao?
“Con… cái con bé này…”, Lưu Minh Hà vô cùng tức giận.
Sở Phàm chỉ cười cười, đỡ bà ấy nói: “Kệ đi mẹ, năm đó rời đi thật sự là con không đúng, Dĩnh Dĩnh trách con cũng là chuyện bình thường thôi”.
Lưu Minh Hà thở dài một tiếng, không biết nên nói sao.
Sở Phàm nhìn Chu Dĩnh đang khéo léo tự nhiên nói chuyện với người thân bạn bè ở cách đó không xa, cực kỳ giỏi giao tiếp.
Đây còn là cô nhóc chỉ biết sợ hãi trốn sau lưng mình, nói nhiều với con trai một câu cũng sẽ đỏ mặt khi xưa sao?
Sở Phàm vô thức cảm thán một tiếng:
“Cảnh còn người mất”.
Bắc Cực, nghìn dặm đóng băng, trời đất một màu.
Ở một nơi bị sông băng tuyết lớn bao phủ quanh năm, đất đai cằn cỗi đến cả vệ tinh cũng không thể thăm dò, có một căn cứ quân sự bí ẩn sừng sững bên trong.
Chiến sĩ tinh nhuệ nhất, nhóm chữa bệnh hoàn thiện nhất, vũ khí khoa học cao cấp nhất.
Nhưng chỉ có nhân tài trong đó hiểu toà căn cứ có thể nói là cao cấp nhất thế giới này không làm nghiên cứu, không làm tình báo, chỉ lập ra để bảo vệ một người!
Một người đàn ông đã sớm được phong thần, đủ để làm vẻ vang cho ba triệu binh lính của nước Đông Hoa.
Gió tuyết như đao, một ông lão mặc quân trang thân thể cường tráng, lông mày lưỡi kiếm, mang một đôi giày quân đội vững vàng bước đi trong gió tuyết.
“Thằng nhóc kia lại phát bệnh à? Tình huống thế nào rồi”, âm thanh của ông lão vô cùng vang dội, trên quân hàm là ba ngôi sao đang rực rỡ toả sáng.
“Thủ trưởng”, một quân y mặc áo blouse trắng cung kính cúi chào, sau đó thở dài một tiếng: “Bệnh của Long thủ ngày càng nghiêm trọng hơn, tháng này đã là lần thứ ba rồi, hơn nữa mức độ điên cuồng và sức phá hoại của anh ấy còn tăng lên gấp ba!”
“Chúng tôi cố ý gia cố vách tường trong phòng, sử dụng hợp kim cứng rắn nhất của ngành hàng không cho Long thủ phát tiết, nhưng…”
Còn chưa nói xong, trước mặt có mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ khiêng một vách tường hợp kim dày chừng hai mươi centimet ra ngoài một cách khó khăn.
Những nắm đấm lớn như bao cát, dấu chân mạnh mẽ, còn có cả dấu đầu… lộ ra vô cùng rõ ràng trên vách tường, sức mạnh khủng khiếp như sắp xuyên qua vách tường chịu lực này vậy.
“Đây đều là thằng nhóc kia làm ư?”
“Dạ, vâng”.
Da đầu ông lão không khỏi tê dại.
Tường chịu lực hợp kim dày chừng hai mươi centimet, làm từ chất liệu của ngành hàng không đủ chống đỡ sự oanh tạc của tên lửa loại nhỏ lại bị thằng nhóc này làm hỏng, sức mạnh thế này có khác nào một chiếc xe tăng đâu.
“Tôi muốn gặp cậu ấy”, ông lão bình tĩnh nói.
Bác sĩ căng thẳng, liên tục can ngăn: “Ông Thủ trưởng, chứng hưng cảm của Long thủ vừa mới hết, có thể tái phát bất cứ lúc nào, bây giờ rất nguy hiểm, ông…”
Ông lão không nói thêm gì, sải bước đi thẳng vào trong căn cứ.
Trong căn phòng hợp kim đặc chế, một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế, hai tay anh đều bị trói chặt, thân trên để trần, làn da như đúc bằng đồng tốt, cơ bắp rõ ràng, vết sẹo, vết dao phủ kín chi chít, khắc đầy vinh quang của một chiến sĩ!
Nhưng lúc này ánh mắt anh lại trống rỗng, cả người âm u.
Khoé miệng ông lão không khỏi nhếch lên, trong lòng vô cùng đau xót.
“Lại không chết được?”
Chàng trai trẻ cười tự giễu, trên khuôn mặt góc cạnh chứa đầy châm chọc và cô đơn:
“Ông đây đã sắp tự chơi mình thành tàn phế rồi, nhưng Diêm Vương vẫn không chịu nể mặt, xem ra nếu con người đã trở nên vô dụng thì cả quỷ cũng lười quan tâm đến”.
“Nói cái quái gì vậy!”, ông lão nghe vậy thì nổi trận lôi đỉnh, ông ấy giơ chân đá đổ cái bàn trước mặt, khiến các bác sĩ ở xung quanh đều hoảng sợ.
“Thằng nhóc Diêm Vương kia là cái thá gì mà dám động vào lính của Tần Thiên Hạo tôi chứ?!”
Ông lão nắm lấy tóc chàng trai trẻ, hùng hổ nói: “Sở Phàm, cậu nghe cho rõ, tiếp tục sống cho ông đây, sống cho đàng hoàng vào!”
“Nếu ông đây không gật đầu thì không ai có thể lấy mạng cậu đâu, không một ai!”
Nhìn người đàn ông suy sụp trước mặt, Tần Thiên Hạo không khỏi nghẹn ngào, tim như dao cắt.
Long thủ Sở Phàm, báu vật của nước nhà, quân nhân ưu tú xuất sắc nhất của Đông Hoa mười mấy năm qua, cũng là niềm tự hào mà ông ấy một tay dẫn dắt!
Nhập ngũ từ nhỏ, chiến công hiển hách, là tín ngưỡng và vinh quang của mấy triệu binh sĩ.
Ba năm trước, Sở Phàm dẫn đội đi càn quét Thánh Điện tự xưng là “tổ chức đứng đầu” ở phương Tây, dưới tình huống đội ngũ bị tách ra, một mình anh đã càn quét cả bảy vương toạ, tắm máu Thánh Điện.
Anh được phong thần từ đó, mang danh hiệu “Quân thần”.
Nhưng cũng vì trận chiến ấy khiến anh trúng “độc Mạn Đà La” của Thánh Điện độc ác kia, mắc phải chứng hưng cảm nghiêm trọng, một khi phát bệnh sẽ tàn sát phá hoại như dã thú, mất hết tính người!
Loại độc này sẽ phát tác ngày càng thường xuyên, hơn nữa còn không có thuốc giải. Cuối cùng chỉ có thể bị tra tấn thành một con thú dữ, trơ mắt nhìn mình bước từng bước đến huỷ diệt.
Vô cùng tàn nhẫn.
“Sống tiếp ư, sống tiếp còn có ý nghĩa gì với tôi đâu”.
“Mỗi ngày sống mơ màng, bị nhốt trong một nơi khỉ ho cò gáy, còn luôn lo lắng mình sẽ phát bệnh lúc nào, có thể làm hại đến anh em đồng đội của mình không. Ông già, tôi đã không thể lên chiến trường, không xứng làm một quân nhân nữa rồi, ngoài mỗi ngày lãng phí lương thực, tôi còn có thể làm được gì chứ?”
“Còn sống chính là một sự tra tấn với tôi, chết đi, mới là giải thoát”.
Sở Phàm hờ hững nói, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Cũng không phải anh nhìn thấu sinh tử, mà là đã sớm chết lặng rồi.
Anh không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy ngày mai. Thậm chí mỗi ngày đều phải áy náy, áy náy vì mình nổi điên làm hại đến các anh em, áy náy vì những hành động của mình.
Đối với một chiến sĩ từng oai phong một cõi, bảo vệ quốc gia, đây là chuyện tàn khốc, sống không bằng chết đến mức nào chứ!
Các chiến sĩ ở xung quanh đều cảm động, không khỏi đỏ mắt.
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng im lặng, không biết nên đáp lời thế nào.
“Ông Thủ trưởng, chứng bệnh của Long thủ đã ngày càng nghiêm trọng, nếu anh ấy còn tiêu cực mãi như thế, tình hình sẽ không lạc quan, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng nữa”.
Một bác sĩ đi tới, lấy một túi bột màu trắng ra: “Nếu tiếp tục như vậy, e rằng chỉ có thể dùng nó thôi…”
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng sửng sốt, từ trước đến giờ ông ấy đều mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc này lại vô cùng chần chừ và đau khổ…
Đây là Quân thần một tay ông ấy dẫn dắt ra, là vinh quang của mấy triệu binh sĩ, chẳng lẽ thật sự phải sử dụng thứ này ư?
Nhưng nếu không sử dụng, một tháng tái phát ba lần chứng tỏ điều gì? Anh có thể biến thành một con thú dữ không có ý thức, biến thành một thứ súc sinh bất cứ lúc nào!
“Cút, cút đi!”
Ngay lúc này, Sở Phàm lại đột nhiên phát điên, anh nổi giận đùng đùng đá bay túi bột kia, quát lên: “Ông đây là quân nhân, đường đường là Quân thần! Cậu kêu tôi sử dụng thứ này rồi biến thành một kẻ nghiện ngập ư? Cậu muốn tôi có lỗi với các anh em đã chết, có lỗi với quân trang trên người sao!”
Mấy chiến sĩ tinh nhuệ lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, tuy Sở Phàm bị trói chặt trên ghế, nhưng vẫn đem lại cho bọn họ một cảm giác áp bách mãnh liệt, như một con mãnh thú có thể nổi điên giết chết bọn họ bất cứ lúc nào vậy.
“Cậu còn biết mình là một quân nhân? Cậu còn biết mình là Long thủ, là Quân thần à? Nếu đã vậy, vì sao một chút việc nhỏ ấy mà cậu cũng không khống chế được, động một tí là tìm đến cái chết, trở thành một kẻ hèn nhát?!”
Tần Thiên Hạo đột nhiên nổi giận, chỉ vào Sở Phàm mắng: “Uy nghiêm của cậu đâu, vinh quang của cậu đâu, cậu thân là quân nhân, vậy khí thế bất khuất không chịu thua kia đâu rồi?”
“Nếu sau này cậu còn dám nói đến chữ ‘chết’ nữa thì lập tức cút đi cho ông đây! Dưới tay của ông đây không có lính vô dụng!”
Cổ họng Sở Phàm nghẹn ngào, đối mặt với ông lão đang nổi giận, anh yếu ớt cúi đầu.
Tần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, ông ấy chần chừ một lát, sau đó lấy một phần tài liệu ra ném xuống trước mặt Sở Phàm:
“Có một chuyện đã giấu diếm cậu suốt năm năm, bây giờ cũng nên nói với cậu rồi. Sau khi xem xong nên đi con đường nào, tự cậu quyết định”.
“Nếu cậu tiếp tục một lòng muốn chết, để mẹ goá con côi bọn họ cô độc cả đời, vậy thì cậu cứ chết đi!”
Mẹ goá con côi?
Sở Phàm sửng sốt, lập tức xé mở tài liệu, vui vẻ nói:
“Tôi, tôi còn có, một đứa con gái ư!”
Sở Phàm nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn, đáng yêu như búp bê trong ảnh, hai tay run rẩy, trong đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên sáng lên sự hy vọng.
Mình có con gái rồi, có hy vọng rồi!
“Đây, đây là thật sao?”
Sở Phàm cảm thấy tất cả mọi chuyện đến quá bất ngờ, sợ đây chỉ là một giấc mơ, anh véo mạnh mình một cái, xuýt, đau!
“Tin tức của Long Hồn sao có thể là giả được, tôi lừa cậu có tác dụng gì à? Còn nhớ năm năm trước khi cậu đi Giang Lăng làm nhiệm vụ không”, Tần Thiên Hạo thản nhiên nói.
Sở Phàm sửng sốt, nhớ đến cảnh nóng bỏng trong quán bar vào một đêm của năm năm trước, nhớ lại dáng người uyển chuyển kia, cũng là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời mình.
Lúc này, Tần Thiên Hạo lại ném một tài liệu đến trước mặt anh: “Đây là báo cáo xuất ngũ của cậu, cậu ký tên sẽ lập tức có hiệu lực. Suy xét đến những cống hiến xuất sắc của cậu, quốc gia chỉ lấy lại quân quyền, không lấy đi quân hàm và chức vị thượng tướng của cậu”.
“Cậu cút đi, đi ra thế giới bên ngoài xem con gái của cậu, bà xã của cậu đi”.
“Ông già, tôi có thể rời khỏi ư? Mấy ông lão ở Kinh Đô sẽ đồng ý à?”
Sở Phàm thoáng đỏ mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một khi vào Long Hồn, không thể lùi bước!
Vào Long Hồn rồi có nghĩa phải hiến dâng cả đời cho quân đội, cho quốc gia, đây là quy định không thể thay đổi!
Mà bây giờ, Tần Thiên Hạo lại cho một đội trưởng của Long Hồn như anh xuất ngũ, đây là khiêu khích pháp luật nước nhà, có thể hiểu được khó khăn và trở ngại trong đó lớn đến mức nào.
“Buồn cười, chuyện Tần Thiên Hạo này muốn làm, ai có thể ngăn cản chứ?”, ông lão kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khí thế.
Nhưng Sở Phàm đột nhiên phát hiện ngôi sao trên vai Tần Thiên Hạo từ bốn trở thành ba!
Việc này…
“Ông già, quân hàm của ông…”
“Dong dài quá, sao cậu cứ như đàn bà thế!”, Tần Thiên Hạo mất kiên nhẫn phất tay, ông ấy đá một cước vào mông Sở Phàm quát mắng:
“Ông đây thấy cậu đã bực bội rồi, mau cút đi. Nhớ đem thuốc theo, đừng có để phát bệnh khắp nơi khiến tôi mất mặt!”
“Vậy tôi đi nhé”, Sở Phàm nhếch miệng cười: “Ông già, đợi ông chết rồi, tôi nhất định sẽ trở về đưa tiễn ông, uống thêm mấy ly rượu của ông!”
Tần Thiên Hạo nổi giận: “Cút!”
Sở Phàm cười ha hả, vẫy tay rời đi, anh cầm ảnh chụp của con gái trong tay, vô cùng ấm áp, chỉ cảm thấy tương lai lại tràn ngập hy vọng…
“Sở Phàm”.
Mới đi được hai bước, Tần Thiên Hạo ở sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng, ông lão đứng trước cửa, mặc cho gió tuyết thổi qua, dáng người cường tráng như núi cao sừng sững bất động.
“Sau khi ra ngoài thì nhớ kỹ cho ông, một ngày là Long Hồn, cả đời vẫn là Long Hồn!”
“Trời này, ông đây chống cho cậu!”
“Đất này, tự cậu bước tiếp!”
“Tất cả quyền quý chó má trên thế gian này đều phải khom lưng nghe theo cậu!”
“Đây mới là Quân thần của Long Hồn tôi, mới là lính Tần Thiên Hạo này dẫn dắt ra”.
Soạt!
Tần Thiên Hạo đột nhiên giơ tay chào, cất lời: “Tần Thiên Hạo tôi, cung tiễn Quân thần của Long Hồn”.
Soạt soạt!
Trong trời đầy gió tuyết, từng hàng binh sĩ kiên cường đều kính chào, âm thanh vang dội:
“Cung tiễn Quân thần của Long Hồn!”
Gió tuyết ngày càng mạnh, Sở Phàm đội gió tuyết ngẩng đầu bước đi, chưa từng dừng lại một bước, cũng chưa từng quay lại một lần.
Không phải vì anh vô tình vô nghĩa.
Mà vì, một người nhập ngũ từ nhỏ, trước giờ đổ máu đổ mồ hôi không rơi lệ như anh…
Lúc này nước mắt lại liên tục rơi xuống!
Đàn ông có lệ, cũng có tình!
Chương 2: Anh về rồi
Sân bay quốc tế thành phố Giang Lăng.
“Mau, mau!”
“Tránh ra, tránh ra!”
Bốn mươi lăm người đàn ông áo đen chạy nhanh về phía lối đi đặc biệt, vội vàng sơ tán đám người, sắc mặt ai cũng vừa căng thẳng vừa cung kính như gặp phải cường địch.
Ầm ầm ầm…
Tiếp theo đó, mười tám chiếc Maybach thuần một màu đen xếp thành hai hàng mở đường, vây quanh một chiếc siêu xe Lincoln xa hoa loại dài ở giữa, vừa khí phách vừa kiêu ngạo chạy ra.
Vô cùng khí thế!
Hành khách qua lại trở nên xôn xao, người thì chụp ảnh, người thì hâm mộ, bàn tán sôi nổi vô cùng náo nhiệt.
Hay thật, đây là nhân vật lớn nào đến Giang Lăng thế?
Thật phô trương!
Mà lúc này, ở ghế sau của chiếc Lincoln xa hoa.
“Ồ, chiếc siêu xe này ngồi thoải mái ghê, tốt hơn ghế đẩu lạnh băng biết bao nhiêu”.
Sở Phàm mặc đồ rằn ri cũ nát, lắc lư ly vang đỏ Bordeaux cực phẩm trong tay, quần áo trên người không phù hợp với tình cảnh này chút nào.
“Ở cái nơi khỉ ho cò gáy là Bắc Cực kia ba năm, cuối cùng cũng được sống tháng ngày giống con người rồi, thoải mái thật”.
Làm việc khiêm tốn chưa bao giờ là tính cách của Sở Phàm anh.
Thân là Quân thần, công lao hiển hách, thì phải có dáng vẻ và khí phách của Quân thần!
Nói theo cách của Sở Phàm là, ông già Tần lớn tuổi như thế mà không có con cái, lỡ như tiền xài không hết thì phải làm sao?
Làm một cấp dưới nên giải quyết vấn đề, gánh vác trọng trách vì Thủ trưởng mới đúng.
“Giang Lăng thật sự là một thành phố chứa đầy kỷ niệm”, Sở Phàm nheo mắt lại nhìn phong cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, vô số kỷ niệm ngày xưa không ngừng hiện lên trong lòng.
Anh duỗi người một cái, nhìn về phía tài xế đang lái xe: “Người anh em, cậu cũng là người của Thủ trưởng à?”
“Báo cáo Long… Long thủ, đúng vậy”.
Nhìn thấy Quân thần của Long Hồn trong truyền thuyết, trong lòng người đàn ông vô cùng kích động, nói chuyện cũng lắp bắp, cậu ta nghiêm túc la to:
“Tôi tên La Cường, quân hàm thượng tá, chức vị là Phó tướng chiến khu Giang Lăng, tôi…”
Sở Phàm giơ tay ngắt lời cậu ta: “Những thân phận này, trong lòng cậu tự hiểu là được, không cần thiết phải báo với tôi, tôi đã xuất ngũ rồi”.
“Ở trong lòng tôi, anh mãi mãi là Quân thần của Long Hồn!”
“Hơn nữa, quốc gia chỉ lấy lại quân quyền của anh, anh vẫn là Tướng quân như trước”.
Trên khuôn mặt cương nghị của La Cường tràn đầy nhiệt huyết: “Thủ trưởng đã nói, sau này anh gặp phải vấn đề gì ở Giang Lăng đều có thể kêu chúng tôi giải quyết”.
“Đương nhiên chuyện tiêu tiền xa xỉ lãng phí ông ấy sẽ không lo. Cho nên, tiền xăng của mấy chiếc siêu xe ra ngoài hôm nay đều trừ vào tiền xuất ngũ của anh…”
“Tên cáo già!”
Chút cảm động khó khăn lắm mới xuất hiện trong lòng Sở Phàm lập tức tan thành mấy khói, tức giận trợn tròn mắt.
“Đi thôi, đi gặp con gái của tôi!”
“Vâng”.
Sở Phàm nắm chặt lấy ảnh chụp, nhìn cô bé mũm mĩm nở nụ cười xán lạn như thiên sứ nhỏ kia, cả trái tim anh đều như bị hoà tan…
Con gái ngoan, bố về rồi đây, đợi bố!
Một tiếng sau, xe dừng lại ở chỗ cách khu chung cư Hoa Viên Hân Hân không xa.
La Cường đưa một túi tài liệu thật dày tới, nói: “Long thủ, tài liệu về vợ và con gái anh đều ở đây hết.”
“Tôi sẽ không quấy rầy cả nhà anh đoàn tụ, đợi anh ở bên ngoài, chờ lệnh bất cứ lúc nào”.
“Vất vả rồi người anh em”, Sở Phàm vỗ lên bả vai La Cường, khiến cậu ta vừa mừng vừa lo, kích động đến mức liên tục cúi chào, không ngừng vâng dạ.
“Hoa Viên Hân Hân, block 1, phòng 102”.
Sở Phàm dựa theo thông tin bước nhanh đến dưới lầu một căn nhà, anh châm một điếu thuốc, tràn đầy tâm sự lật xem tài liệu.
Anh vậy mà không biết gì về “vợ” và “con gái” mình cả, đúng là vừa hoang đường vừa chua xót.
“Vân Mộc Thanh”.
Anh nhìn người phụ nữ như thần tiên trên ảnh chụp trong túi tài liệu, nhỏ giọng nỉ non, mạch suy nghĩ lưu chuyển.
Đây là tên của cô.
Năm năm trước, Sở Phàm chấp hành nhiệm vụ ở Giang Lăng, bất ngờ gặp được Vân Mộc Thanh bị người ta bỏ thuốc, gặp chuyện bất bình, anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng lúc đó Vân Mộc Thanh đã trúng thuốc quá nặng đầu óc mơ hồ, Sở Phàm còn trẻ tuổi tinh lực dồi dào, trai tài gái sắc, lửa gần rơm, mọi thứ đều như nước chảy thành sông!
Đó là lần đầu tiên Sở Phàm biết mùi vị của phụ nữ, cũng là lần duy nhất của anh.
Đến nay, hoa mai đỏ tươi trên khăn trải giường vẫn nằm trong tâm trí anh, khiến anh vô cùng áy náy.
Anh nhớ rõ sau đêm đó, anh đã để lại tiền để dành của mình và viết một bức thư nói rõ tình huống, còn dặn dò người của Long Hồn chăm sóc cô, không ngờ rằng cô lại mang thai, còn sinh con cho mình!
Vân Mộc Thanh vốn là thiên kim của nhà họ Vân giàu có ở Giang Lăng, nhưng có thai trước khi kết hôn khiến cô trở thành trò cười cho người đời, cam chịu ánh mắt xem thường của thế gian. Ngày thứ hai sau khi cô sinh con gái ra đã bị nhà họ Vân đuổi ra khỏi nhà với lý do “bại hoại gia phong”, đuổi khỏi nhà họ Vân, không nơi nương tựa.
Từ đó, một mình cô ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái trưởng thành, chịu đựng suốt năm năm.
Năm năm, đời người có mấy cái năm năm? Vốn là một cô gái trẻ tuổi như hoa như ngọc, trong một đêm lại trở thành mẹ đơn thân.
Năm năm nay, cô chịu đựng biết bao nhiêu chê trách và chỉ trỏ, bị ức hiếp biết bao nhiêu lần, làm cách nào để cùng con nương tựa lẫn nhau sống qua ngày?
Năm năm thủ thân như ngọc, năm năm thui thủi một mình chỉ vì đợi một người không rõ tung tích, chỉ vì một người qua đường vội vã như mình!
“Đúng là cô gái ngốc, sao em lại ngốc thế chứ”.
Sở Phàm vuốt ve hai mẹ coi đang cười tươi trên ảnh chụp, trong lòng càng áy náy, cũng càng khó chịu hơn!
“Nhưng mọi chuyện đã kết thúc!”, Sở Phàm hít sâu một hơi, trong mắt loé lên khí phách nhìn xuống thiên hạ: “Anh đã về rồi”.
“Bắt đầu từ hôm nay, không ai có thể khiến hai người chịu chút uất ức nào nữa, dù là ông trời cũng không được!”
Anh cưng chiều sờ hai mẹ con trên ảnh chụp, hít sâu một hơi chuẩn bị gõ lên cánh cửa nho nhỏ kia, ôm chặt lấy vợ và con gái mình!
Nhưng khi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng lại mãi do dự không tiến lên, bắt đầu trở nên căng thẳng…
Hai mẹ con bọn họ thật sự có thể chấp nhận mình sao?
“Cốp!”
Do dự chừng năm phút, đột nhiên có một hòn đá từ đâu bay tới đập trúng đầu Sở Phàm.
“Này, chú kỳ lạ kia, chú lén lút nhìn trộm cái gì trước cửa nhà cháu đấy?”
Sở Phàm nhướng mày, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt.
Anh xoay người, một cô bé nhỏ xíu bốn năm tuổi mặc váy công chúa xinh đẹp, cột tóc hai sừng cảnh giác trừng mình, đôi mắt to tròn trợn to.
Đây, đây là…
Trong đầu Sở Phàm nổ ầm một tiếng, kích động muốn la lên, tim đập thình thích, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy cô bé đáng yêu trước mặt vào lòng hôn cho đã đời!
Đây là con gái của mình đấy!
“Chú kỳ lạ này, cháu đang hỏi chú đó?”, tiểu loli bĩu môi, cảnh giác nhìn Sở Phàm từ trên xuống dưới: “Chú cũng là người xấu đến làm phiền mẹ cháu đúng không? Hừ, đồ xấu xa, đánh chết chú!”
“Cô bạn nhỏ, chú không phải người xấu”.
Sở Phàm cố nén kích động trong lòng, anh ngồi xổm xuống, xoa xoa tay, cố hết sức nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng nhất: “Cô bạn nhỏ, cháu thật xinh đẹp, chú cho cháu kẹo, nói chú nghe xem cháu tên gì, bao nhiêu tuổi có được không?”
“Chú kỳ lạ, chú ngây thơ quá”.
Cô bé nhỏ xíu khinh thường bĩu môi, giơ đôi tay mũm mĩm lên chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Chú đang dụ dỗ con nít hai ba tuổi à, năm nay Đan Đan đã bốn tuổi rồi, sẽ không mắc lừa đâu!”
“Ha ha ha”, Sở Phàm cưng chiều xoa đầu cô bé: “Đương nhiên rồi, Đan Đan thông minh nhất”.
Tiểu loli kiêu ngạo đáp: “Đúng thế, Đan Đan là đứa trẻ thông minh nhất trong nhà trẻ đó, ấy? Sao chú lại biết tên cháu?”
Sở Phàm cười cười, híp mắt hỏi một câu: “Đan Đan, khi nãy cháu nói có người xấu bắt nạt cháu và mẹ là thật sao?”
Giọng nói chứa sự lạnh lẽo.
“Vâng!”, Đan Đan gật đầu thật mạnh, cô bé tức giận nói: “Hôm nay cậu lại đến đây ức hiếp mẹ, mỗi lần cậu đến, mẹ đều sẽ thầm khóc rất lâu”.
“Cậu là người xấu, Đan Đan không thích cậu”.
Cô nhóc bĩu môi, đỏ mắt quơ nắm tay: “Đan Đan muốn lớn lên nhanh một chút, muốn bảo vệ mẹ!”
Thấy Đan Đan còn nhỏ đã lanh lợi như thế, Sở Phàm càng thấy chua xót và áy náy hơn…
“Bốp!”
“Rầm!”
Lúc này, trong nhà của Vân Mộc Thanh ở cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng đập đồ và tiếng ồn ào, khiến Đan Đan sợ tới mức tái mặt, hoảng hốt trốn sau lưng Sở Phàm.
“Cậu lại đánh mẹ rồi, Đan Đan sợ…”
Sở Phàm lập tức nổi trận lôi đình!
Cậu? Người của nhà họ Vân!
Vân Mộc Thanh đã bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, đuổi khỏi gia tộc rồi, bọn họ vẫn không chịu bỏ qua cho cô sao?
Bọn họ dựa vào cái gì mà ức hiếp người phụ nữ của Sở Phàm này chứ!
“Đan Đan đừng sợ, có chú ở đây”, Sở Phàm an ủi, giơ tay về phía cô bé: “Chúng ta cùng đi bảo vệ mẹ, đuổi người xấu đi nhé, có được không?”
“Dạ được!”, Đan Đan gật đầu thật mạnh.
“Thật dũng cảm”.
Sở Phàm cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cô bé, huyết mạch tương liên, càng khiến máu huyết của anh sôi trào hơn.
Ầm!
Ngay sau đó, lệ khí bá đạo như thuỷ triều cuồn cuộn ầm ầm nổ tung quanh người!
Kẻ dám cả gan ức hiếp người phụ nữ của ông đây, đều phải chết!
Chương 3: Con hoang
“Bốp!”
“Vân Dũng, cậu đừng có khinh người quá đáng!”
Trong phòng khách, Vân Mộc Thanh tức giận ném vỡ ly, lúc này, trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô tràn đầy uất ức và phẫn nộ:
“Muốn tôi tái giá? Đi ngủ với người ta? Các người tưởng tôi là cái gì, dù Vân Mộc Thanh tôi có chết cũng sẽ không làm loại chuyện thấp hèn như thế đâu!”
Đôi mắt Vân Mộc Thanh đẫm lệ, nổi giận quát lên với người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sofa, vừa uất ức vừa bất lực.
Sáng nay, nhà họ Vân năm năm trước đuổi cô ra khỏi gia tộc, không quan tâm đến sống chết của mình đột nhiên báo là có thể cho cô một cơ hội để trở lại nhà họ Vân.
Vân Mộc Thanh vô cùng kích động, còn tưởng rằng nhà họ Vân đổi ý, không thể buông bỏ tình thân nên đặc biệt đến đón cô về nhà.
Nhưng thực tế lại tát mạnh vào mặt cô một bạt tai!
Bọn họ chỉ xem mình như một món hàng giá rẻ, dùng thân thể của mình để cậu cả nhà họ Lý vui vẻ, đổi lấy hợp đồng giá trị mấy trăm triệu!
Mình là người thân của bọn họ, là ruột thịt của nhà họ Vân!
Nhưng hôm nay, bọn họ lại máu lạnh đến mức hoàn toàn không quan tâm đến danh dự và sống chết của mình.
Lúc này, tim Vân Mộc Thanh như bị dao cắt.
“Chị họ, đừng làm như mình cao quý lắm, chị đừng quên năm đó chị vì mang thai trước khi kết hôn, bại hoại gia phong mới bị đuổi khỏi gia tộc!”
“Một người phụ nữ rẻ mạt đến mức không thể tìm thấy bố đứa bé mà giả vờ ngây thơ cái gì, đúng là buồn cười!”
Vân Dũng ngồi trên sofa thoải mái ngắm nghía móng tay của mình, kiêu căng nói:
“Tập đoàn Lý thị có giá trị mấy tỷ bạc, cơ ngơi to lớn. Anh Lý còn là một người ưu tú, người thừa kế thứ nhất của gia tộc, anh ta có thể nhìn trúng chị là may mắn của chị!”
“Anh Lý không tính toán chuyện chị dẫn theo đứa con ghẻ kia, hứa cho chị vinh hoa phú quý, để chị trở thành cô chủ nhà họ Vân cao quý một lần nữa, đây là phúc phận chị tích góp ba đời mới có đấy!”
Cậu ta giễu cợt, hừ lạnh nói: “Cởi quần áo một cái, mở hai chân ra thôi đã có vạn lượng hoàng kim. Cơ hội này không biết bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán kia kìa, gia tộc cho chị cái ơn lớn như thế, chị đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Cút, các người cút đi cho tôi!”
Vân Mộc Thanh vô cùng giận dữ, cô vừa thấy uất ức vừa thấy phẫn nộ, hốc mắt ướt đẫm: “Dù tôi có chết cũng sẽ không gả đi, sẽ không để các người đạt được mục đích đâu!”
“Không lấy chồng? Chuyện này không nghe theo chị được, chuyện nhà họ Vân quyết định đến lượt chị làm chủ à?”, Vân Dũng hoàn toàn trở mặt, vung tay lên: “Trói lại”.
Mấy vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên muốn bắt lấy Vân Mộc Thanh.
“Đừng, đừng có đến đây!”
Một cô gái yếu ớt như Vân Mộc Thanh sao có thể đấu lại mấy người đàn ông to con được, cô hoảng hốt lùi về sau, cầm lấy ấm nước sôi trên bàn trà ném qua!
Ào!
“A…”
Nước sôi nóng bỏng hất thẳng lên mặt Vân Dũng, nóng đến mức muốn tróc một lớp da, khiến cậu ta kêu lên thảm thiết như chọc tiết heo!
“Đồ đê tiện, con mẹ nó, chị dám khiến tôi bị thương hả, ông đây giết chết chị!”
Cậu ta đỏ mắt, xoay cổ tay muốn tát một cái lên má Vân Mộc Thanh!
Cái tát này vô cùng mạnh mẽ, đánh trúng dù không bị huỷ dung cũng sẽ da tróc thịt bong.
Vân Mộc Thanh vô cùng hoảng sợ, gần như tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại!
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, một bóng người trực tiếp đá văng cửa nhà xông vào, Sở Phàm chạy nhanh tới, nắm lấy cánh tay đang vung lên của Vân Dũng.
“Anh… Anh là ai?”, Vân Dũng cảm thấy cánh tay mình như bị một cái gọng sắt khoá lấy, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, còn vệ sĩ phía sau thì vô cùng ngạc nhiên.
Tên này vào đây bằng cách nào vậy?
Sở Phàm không thèm trả lời cậu ta, lạnh lùng nói: “Cánh tay này của cậu quá đê tiện”.
“Tôi không thích”.
Vân Dũng giận dữ quát to: “Tên chết tiệt nào đấy, mau buông ông ra, nếu không…”
Răng rắc!
“A…”
Sở Phàm trực tiếp bẻ gãy cánh tay Vân Dũng, cậu ta lại thét lên một tiếng, âm thanh như muốn chọc thủng màng nhĩ.
“Cậu Vân, cậu Vân…”, mấy vệ sĩ vô cùng sợ hãi, vội vàng kiểm tra vết thương cho cậu ta, sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh khắp người…
Giỏi thật, chỉ trong nháy mắt đã làm vỡ tất cả khớp xương ngón tay, cái tay này hoàn toàn tàn phế rồi, dù có Hoa Đà tái thế cũng không thể làm gì được!
Quá tàn nhẫn!
Vân Mộc Thanh trợn to mắt ngạc nhiên, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy? Người đàn ông xa lạ này là ai?
“Mẹ, mẹ…”, lúc này, Đan Đan chạy vào từ ngoài cửa, Vân Mộc Thanh thấy thế thì ôm lấy con gái vào lòng.
“Đan Đan, con không sao chứ”.
“Mẹ, con không sao, chú kỳ lạ này là bạn con mới quen, chú ấy nói muốn bảo vệ mẹ, muốn đánh người xấu giúp mẹ”, Đan Đan kéo Sở Phàm, cực kỳ vui vẻ nói.
“Bạn con hả?”, Vân Mộc Thanh hơi giật mình, vừa ôm chặt lấy con gái vừa quan sát Sở Phàm.
Sở Phàm cũng xoay người, bóng hình xinh đẹp đập vào mắt khiến anh ngơ ngẩn.
Cô mặc đồ vest xanh dương nhạt vừa người, làm tôn lên dáng người hoàn mỹ mà thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, khí chất dịu dàng tao nhã lại không mất đi sự gợi cảm của phụ nữ.
Lúc này, vì đối mặt với nguy hiểm nên đầu tóc cô tán loạn, cắn đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy bất lực và bối rối, cực kỳ đáng thương.
“Là cô ấy, thật sự là cô ấy!”, nhìn thấy cô gái ngây ngô trước mặt, trong lòng Sở Phàm có xúc động muốn rơi nước mắt.
Là người phụ nữ này độc thân vì mình suốt năm năm, sinh con đẻ cái vì mình, cũng vì mình mà bị đuổi ra khỏi gia tộc, lưu lạc khắp nơi, chịu đủ chế nhạo và châm chọc!
Trong nháy mắt, Sở Phàm có một xúc động chỉ hận không thể kéo cô vào lòng mình.
“Vân Mộc Thanh, cái đồ đê tiện này, chị to gan ghê nhỉ!”
“Chẳng trách chị không chịu gả cho anh Lý, thì ra là nuôi một tên ăn bám trong nhà!”
Lúc này Vân Dũng đau đớn đứng lên, hùng hổ quát: “Chị dám cãi lại gia tộc qua lại với tên đàn ông lỗ mãng này, còn làm gãy tay của tôi? Chị đợi đó, nhà họ Vân sẽ không tha cho chị đâu!”
“Đợi tôi mách ông nội rồi, hai cái đồ cẩu nam nữ các người, cả đứa con hoang không có bố này đều phải chết hết!”
Đứa con hoang không có bố!
Mấy chữ này không chỉ khiến Sở Phàm vô cùng đau đớn, còn khiến thân thể yêu kiều của Vân Mộc Thanh thoáng run rẩy, hốc mắt đỏ lên.
Sở Phàm xoay người, hơi nheo mắt lại, nếu người quen nhìn thấy vẻ mặt này của anh chắc chắn sẽ hồn bay phách tán.
Chiến thần nổi giận rồi!
Anh chỉ vào Vân Dũng: “Cậu nói lại lần nữa xem?”
“Uy hiếp tôi á? Anh nghĩ mình là ai!”
Vân Dũng khinh thường phun nước bọt, kiêu ngạo khiêu khích, còn cố ý kéo dài giọng: “Đồ con hoang…”
Sở Phàm lập tức xông tới.
Bốp…
Chương 4: Bố là anh hùng
Bốp!
Còn chưa dứt lời, Sở Phàm đã hung hãn tát mạnh một cái lên mặt Vân Dũng.
Mặt mũi cậu ta lập tức bầm dập, rơi mất ba cái răng ra ngoài!
Đan Đan vung nắm đấm nhỏ, hưng phấn nói: “Chú thật giỏi, chú cố lên!”
“Trẻ con đừng nhìn mấy cái này”.
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên vội vàng ôm Đan Đan vào lòng, che kín mắt cô bé.
Mấy vệ sĩ cũng hít sâu một hơi, người đàn ông này thật quá dũng mãnh!
“Anh… Anh dám đánh tôi?”, mặt Vân Dũng đầy máu tươi, thều thào nói: “Tôi là cậu chủ của nhà họ Vân, bố tôi là con trai trưởng, ông nội tôi là Vân Trường Thanh, giá trị con người mấy tỷ bạc!”
Bốp!
“Liên quan gì đến tôi”.
Sở Phàm lại tát mạnh một cái.
Đánh cậu thì cứ lo chịu đòn đi, lúc này lôi bố ra nói thì có tác dụng cái mẹ gì.
“Nhà họ Vân sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tôi muốn anh phải ngồi tù, không được chết tử tế…”
Bốp!
“Tôi… muốn giết anh!”
Chát, bốp, chát chát!
Liên tiếp hai mươi mấy cái bạt tai thật mạnh, từng quyền tới xương, đánh đến mức trên mặt Vân Dũng máu thịt mơ hồ, sưng thành đầu heo, cuối cùng chỉ có thể kêu rên, liên tục cầu xin.
“Tôi… tôi sai rồi, van xin anh đừng đánh, đừng đánh nữa…”
Chát!
Sở Phàm lại tát thêm cái nữa: “Cậu nói không đánh thì không đánh nữa à? Cậu nghĩ mình là ai!”
Vân Dũng sắp khóc luôn rồi…
Mấy vệ sĩ sợ đến mức run rẩy, trốn trong góc không dám lên tiếng.
Vân Mộc Thanh vội vàng ngăn cản: “Bỏ đi, còn tiếp tục nữa sẽ đánh chết cậu ta đó…”
Nếu Sở Phàm thật sự đánh chết người vì mình thì lớn chuyện rồi, huống hồ dù sao Vân Dũng cũng là em họ cô, trong lòng cô còn có tình thân ràng buộc, cũng không đành lòng.
Sở Phàm đá một cước khiến Vân Dũng văng đi thật xa, mấy vệ sĩ vội đỡ cậu ta dậy, che khuôn mặt máu thịt mơ hồ, oán hận nói: “Vân Mộc Thanh, chị đừng tưởng có tên đàn ông lỗ mãng này bảo vệ thì sẽ không có chuyện gì nữa, tôi cho chị biết, chị không trốn thoát được đâu!”
“Là ông nội tự mình quyết định chuyện chị gả cho anh Lý, nếu chị dám cãi lại lệnh ông thì chị cứ chờ chết đi!”
Khuôn mặt Vân Mộc Thanh trở nên trắng bệch, ở nhà họ Vân, cụ ông chính là trời, cụ có quyền lực trong tay, còn vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ cần là người dám cãi lại cụ ta đều sẽ không có kết cục tốt!
“Xem ra cái miệng này của cậu vẫn không được sạch sẽ lắm nhỉ”.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn cậu ta, xắn tay áo lên, Vân Dũng lập tức sợ đến mức la lên một tiếng rồi tè ra quần, chạy trốn như chó nhà có tang…
“Đồ nhát gan, phi phi phi!”
Người xấu bị đánh chạy, Đan Đan cũng vô cùng vui vẻ, hoa tay múa chân nói: “Chú thật lợi hại, chú thật giỏi!”
“Moa…”
Cô bé ôm lấy mặt Sở Phàm hôn mạnh một cái, khiến anh vô cùng vui vẻ.
Không hổ là con gái của mình.
“Đan Đan, không được quậy chú”, Vân Mộc Thanh oán trách một tiếng, Đan Đan bĩu môi miễn cưỡng đi xuống từ trên người Sở Phàm, sau đó Vân Mộc Thanh cảm ơn anh:
“Hôm nay cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, đúng rồi, không biết họ tên anh là gì thế?”
Vân Mộc Thanh chớp mắt cười dịu dàng, tò mò hỏi.
“Tôi tên Sở Phàm, tôi…”
Tôi là người đàn ông của em, là người chồng mà em đã chờ đợi suốt năm năm!
Sở Phàm muốn nói ra mọi chuyện, nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt và khuôn mặt đáng yêu ngây thơ của Đan Đan, anh lại không thể nào nói nên lời.
Thẳng thắn nói ra sự thật năm đó sao? Cô sẽ chấp nhận mình ư? Dù mình có nỗi khổ tâm lớn đến mức nào thì cũng đã khiến cô phải đau khổ chờ đợi suốt năm năm, khiến cô phải chịu biết bao nhiêu uất ức, biết bao nhiêu khuất nhục.
Còn cả Đan Đan nữa, con bé sẽ chấp nhận một người bố đột nhiên xuất hiện như anh sao? Cô bé sẽ hận mình không…
Cảm giác áy náy và bối rối mãnh liệt tràn ngập trong lòng Sở Phàm.
Chiến thần của Long Hồn từng oai phong một cõi, tung hoành khắp chốn này chợt trở nên luống cuống tựa như một đứa trẻ.
“Chú, là bố phái chú tới sao?”
Đan Đan đột nhiên chớp đôi mắt to, cất tiếng hỏi.
“Bố…”
Sở Phàm sửng sốt.
“Đúng vậy ạ, mẹ từng nói với Đan Đan bố là quân nhân, là một anh hùng”.
Lúc Sở Phàm ngẩn người, trong đôi mắt to đen láy của Đan Đàn tràn ngập kiêu ngạo và hạnh phúc, cô bé nói: “Bố còn lợi hại hơn cả siêu nhân, còn đẹp trai hơn cả chú Iron Man nữa”.
“Tuy… Tuy là bố chưa từng đến thăm Đan Đan, nhưng mẹ nói là vì bố phải bảo vệ nhiều người hơn, muốn bắt sạch tất cả người xấu! Đan Đan không trách bố, Đan Đan chỉ… chỉ nhớ bố thôi…”
Đôi mắt cô bé hiện lên một vòng nước mắt, nhưng lại nhanh chóng lau khô.
“Nhưng… nhưng mẹ từng nói chỉ cần Đan Đan gặp nguy hiểm, chỉ cần mẹ và Đan Đan bị ức hiếp, bố nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Đan Đan, bảo vệ Đan Đan!”
Cô bé chớp đôi mắt to đen nhánh, tràn ngập chờ mong và khát vọng: “Chú lợi hại như vậy chắc chắn là người bố phái đến bảo vệ Đan Đan, bố sắp về thăm Đan Đan rồi có đúng không?”
“Có đúng không ạ?”
Sở Phàm cảm thấy trong lòng như bị nhét vào thứ gì đó, khó chịu đến mức không thở nổi, anh đỏ mắt, mỉm cười gật đầu:
“Phải, Đan Đan thật thông minh”.
“Oa, bố sắp về rồi, Đan Đan có bố rồi!”
Cô bé lập tức vui vẻ nhảy lên, nụ cười của cô bé trong sáng, sạch sẽ, ngây thơ giống một giấc mơ vậy, như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan ngay lập tức.
Mắt Vân Mộc Thanh cũng đỏ ửng, cô lén xoay người lau đi nước mắt trên gò má.
Chua xót và khổ sở mấy năm nay chỉ có hai mẹ con cô biết, người thường khó mà hiểu được.
“Chú kỳ lạ, cháu cho chú biết một bí mật, chỉ có hai chúng ta biết thôi, cả cô và mẹ cũng không biết luôn”, Đan Đan kéo Sở Phàm đến phòng của mình, đầy vẻ ao ước lấy một bức tranh nguệch ngoạc ra:
“Chú kỳ lạ, chú nhìn đi, đây là cháu vẽ bố đó, người cao lớn mặc quân phục cầm súng là bố cháu, hai người màu đỏ nho nhỏ ở phía sau là cháu và mẹ!”
“Đợi bố về rồi, mẹ sẽ không bị người xấu bắt nạt, cũng không cần vì sợ chó hoang mà phải đi đường vòng rất xa để về nhà, bọn Tiểu Hổ cũng không dám mắng Đan Đan là đứa con hoang không có bố nữa…”
“Chú kỳ lạ, chú biết không, Đan Đan vui lắm đó”.
Hai tay Sở Phàm run rẩy cầm lấy bức tranh non nớt và ngây thơ kia, cảm xúc cuồn cuộn lên trong lòng, không thể chịu đựng cảm giác áy náy và tự trách nồng đậm kia nữa.
‘Xin lỗi con, bố của con không phải anh hùng đâu’.
‘Hắn là người đàn ông vô dụng nhất, ích kỷ nhất trên đời này, một tên súc sinh hèn nhát nhất, khốn nạn nhất!’
Anh chỉ hận không thể lập tức tát mình hai bạt tai.
“Chú kỳ lạ, chú sao thế?”, Đan Đan chớp đôi mắt to vô tội, giơ tay lau đi nước mắt trên má Sở Phàm: “Sao chú lại khóc thế?”
“Đan Đan, xin lỗi, chú còn có việc, hôm khác lại đến thăm cháu nhé”, Sở Phàm xoay người nhanh chóng rời đi.
Lúc này tất cả suy nghĩ của anh đều tan thành mây khói, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến mình áy náy này!
“Sở Phàm…”
Vân Mộc Thanh đuổi theo gọi một tiếng, lại phát hiện anh đã sớm rời đi, cô hơi nhíu mày, lắc đầu nói:
“Đúng là một người kỳ lạ”.
Chương 5: Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất
Thời tiết lạnh dần.
Sở Phàm với dáng người cao ngất tựa bên một gốc cây phong, chậm rãi châm một điếu thuốc, u sầu không thôi.
Lúc trước, trong đầu anh từng tưởng tượng rất nhiều cách nhận lại hai mẹ con Vân Mộc Thanh, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý bị mắng chửi, bị chỉ trích, thậm chí là oán hận.
Nhưng anh không ngờ khi thật sự đối mặt với hai mẹ con, mình lại không dám nhận!
Vân Mộc Thanh là hiểu chuyện như vậy, dịu dàng hiền lành như thế, vì sinh con cho mình mà thui thủi một mình năm năm, thậm chí không tiếc bị đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt với gia tộc.
Còn Đan Đan lại xem một người bố chưa từng gặp mặt như anh trở thành anh hùng, con bé sùng bái mình như vậy, trong lòng con bé, mình là hoàn mỹ như thế.
Nhưng sao mình có thể gánh vác được kỳ vọng lớn đến thế, sao có thể xứng với hai mẹ con bọn họ đây?
Năm năm nay Sở Phàm chưa từng quan tâm đến hai mẹ con thì có mặt mũi gì đứng trước mặt bọn họ, thực hiện cái gọi là “cả nhà đoàn tụ” chứ?
“Mình mắc nợ hai mẹ con bọn họ quá nhiều rồi, ít nhất bây giờ mình vẫn không đủ tư cách làm một người chồng, làm một người bố!”, Sở Phàm nhìn về phía xa, thở dài một hơi.
“Tạm thờ vẫn không nên nhận lại thì hơn”.
“Mình phải ở lại bên cạnh hai mẹ con, dốc hết sức bảo vệ bọn họ, bù đắp cho bọn họ, mãi đến khi mình có tư cách nhìn thẳng vào thân phận của mình mới thôi”.
Nhưng mình phải dùng cách nào ở lại bên cạnh hai người mới hợp lý, còn không khiến hai mẹ con nghi ngờ đây?
Sở Phàm chỉ cảm thấy đầu như to ra, đau đầu chết đi được.
Anh dập tắt tàn thuốc, vừa nghĩ vừa rời khỏi chung cư.
“Long thủ, anh quay lại rồi ạ?”
La Cường vẫn luôn đợi ở ven đường vội bước ra từ trong xe, thẳng người dậy, vô cùng cung kính hỏi.
“Ừm”, Sở Phàm gật đầu, tiến vào trong xe.
“Long thủ, có người ra tay với anh ư?”, La Cường nhăn mày, đều là quân nhân, cậu ta có thể cảm nhận được lệ khí chảy xuôi trên người Sở Phàm.
“Có cần tôi đuổi cùng giết tuyệt giúp anh không”.
Trong mắt La Cường loé lên sát khí, dù ở trước mặt Quân thần là Sở Phàm, cậu ta cung kính như học sinh tiểu học.
Nhưng đồng thời cậu ta cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, hùng dũng một phương ở Giang Lăng.
Ít nhất với loại gia tộc hạng hai như nhà họ Vân và nhà họ Lý ở trước mặt cậu ta chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin mà thôi.
“Chỉ là bọn tép riu thôi, cứ kệ đi”.
Sở Phàm ngồi trong xe, hơi lười biếng phất tay, ánh mắt chớp loé.
Dù sao nhà họ Vân cũng là người thân của Vân Mộc Thanh, cô gái ngốc này mềm lòng, còn để ý đến tình thân, mình cũng không muốn làm quá lên khiến cô phải đau lòng.
Nhưng nếu bọn họ cố chấp muốn khiêu khích giới hạn của mình, vậy mình cũng không ngại tự tay tiễn già trẻ cả nhà bọn họ lên đường.
“Vâng”, La Cường gật đầu đáp lời, không hề có ý kiến và thay đổi cảm xúc, thiên chức của quân nhân vốn là phục tùng mệnh lệnh.
“Vậy Long thủ, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Đi đâu?
Sở Phàm xuyên qua cửa sổ nhìn đường lớn ngựa xe như nước, trong mắt hiện lên hồi ức nhớ nhung.
Thành phố Giang Lăng là quê hương thứ hai của mình, thật sự có rất nhiều kỷ niệm đẹp và tiếc nuối thời thơ ấu.
Ví dụ như bố mẹ nuôi của anh.
Hai vợ chồng Chu Long không hề có quan hệ huyết thống với mình lại coi mình như con ruột.
Còn có cô nhóc Chu Dĩnh theo đuôi thích mặc váy hoa, buộc tóc sừng dê, luôn quấn quýt lấy mình không ngừng gọi “anh Sở Phàm” kia nữa.
Từ đêm đó khi mình không chào mà biệt đi nhập ngũ đến nay đã là mười năm rồi.
“Mười năm, có lẽ bọn họ đã già đi không ít, cũng nên trở về xem sao…”
Trong mắt Sở Phàm hiện lên muôn vàn nhớ nhung, dù sao bên phía Vân Mộc Thanh và Đan Đan cũng không thể nôn nóng nhất thời, thế thì trở về thăm hai ông bà, hiếu thuận với bọn họ vậy.
“La Cường, về nhà một chuyến đi”.
“Về nhà? Long thủ, anh muốn về Kinh Đô ạ?”, La Cường hơi ngạc nhiên, nhưng mới thốt lên, cậu ta lập tức thầm kêu không xong.
Đây là cấm kỵ của Long thủ mà!
“La Cường, tôi chỉ nói một lần”.
“Sở Phàm tôi chỉ có một gia đình ở thành phố Giang Lăng này, tôi không có một chút quan hệ nào với nhà họ Sở ở Kinh Đô và Vương gia Sở đứng trên vạn người kia cả”.
“Cậu, nghe rõ rồi chứ?”
Ánh mắt Sở Phàm vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực như núi cao đè xuống, khiến người ta không thở nổi.
“Hiểu, tôi hiểu rồi ạ Long thủ”, La Cường vẫn còn thấy sợ, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sở Phàm gật đầu, dựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Lái xe đi, tới nơi thì gọi tôi”.
…
Thôn Hạnh Hoa, trấn Đông Dương.
Cả nhà bố nuôi Chu Long của Sở Phàm định cư ở đây.
Nơi này đã sớm khắc sâu vào tim Sở Phàm.
Thậm chí trong cuộc đời mười năm chinh chiến, có vô số lần trở về nơi này trong mơ, trở lại căn nhà nhỏ ấm áp kia.
Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất.
Sở Phàm nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã già đi, mà những khuôn mặt mới ra đời lại vô cùng xa lạ.
Đất ruộng trong trí nhớ cũng đã biến thành nhà xưởng, biến thành nhà lầu, nồng đậm hơi thở hiện đại, nhưng không còn cảm giác trước đây nữa.
Anh nhớ lúc còn nhỏ mình thích nhất chơi thả diều, bắt dế trên mảnh đất ruộng kia, mùa hè thì trộm dưa, mò cá, mùa đông thì bắt chim, ngắm tuyết.
Mỗi khi đến đầu xuân, khắp nơi đều là hoa hạnh rực rỡ tựa như một biển hoa, đẹp không sao tả xiết.
Chu Long xem rượu như mạng năm nào cũng sẽ cho mình một khoản “tiền lớn” đi làm một vò rượu hoa hạnh tự ủ, phí chạy vặt còn dư sẽ bị mình và Chu Dĩnh đổi thành kẹo, que cay, dây buộc tóc hồng, ná bắn vân vân…
Tuổi thơ đúng là tốt đẹp.
“Đã mười năm, con về rồi”.
Sở Phàm ổn định lại cảm xúc, cười ha ha nói.
Anh xuống xe trên con đường cách nhà Chu Long không xa.
La Cường biết điều lái xe rời đi, không làm phiền cả nhà Sở Phàm đoàn tụ.
Dọc đường đi một lát dừng một lát, khoảng hơn nửa tiếng sau, cuối cùng Sở Phàm cũng tới trước cửa nhà họ Chu.
Lúc này, cổng lớn của nhà họ Chu mở rộng, trong sân khách khứa lui tới cực kỳ náo nhiệt.
Hình như đang tổ chức tiệc gì đó.
“Cô ba, mọi người tán gẫu đi nhé, tôi đi đón tiếp thân thích khác”.
“Thế nhé, Dĩnh Dĩnh đính hôn, mọi người uống nhiều một chút, hôm nay bảo đảm đủ rượu đủ thịt”.
Lúc này, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi nhiệt tình chào hỏi mọi người, bà ấy mặt mày hồng hào bước ra khỏi nhà, nhìn thấy Sở Phàm trước mặt thì có hơi sửng sốt.
“Cậu là…”
“Mẹ”, Sở Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt, nhỏ giọng gọi một tiếng, hơi đau lòng nói: “Trên mặt mẹ có thêm nhiều nếp nhăn quá, tóc cũng bạc rồi”.
Người phụ nữ này là mẹ nuôi Lưu Minh Hà.
“Chàng trai trẻ, không thể nhận mẹ lung tung như thế được…”, Lưu Minh Hà thấy thế thì hơi bối rối, liên tục xua tay: “Tôi đâu có đứa con trai nào lớn như cậu, tôi chỉ có một đứa con gái thôi”.
“Mẹ, con mới đi có mấy năm mà mẹ đã không nhận đứa con trai này rồi sao?”
Sở Phàm cười khẽ, anh tiến lên nắm lấy cổ tay đầy vết chai và sạm màu của bà ấy, cười nói: “Vòng ngọc con tặng mẹ mẹ vẫn còn đeo đây, lúc trước vì mua nó, con đã khiêng hàng suốt nửa tháng đó, bả vai cũng trật khớp luôn”.
“Con… Con là Tiểu Phàm ư!”
Lưu Minh Hà há to miệng, ngạc nhiên nhìn Sở Phàm một lúc lâu, nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Thằng nhóc xấu xa, con còn biết về hả, đi một cái đã đi suốt mười năm, con đi đâu đó”, Lưu Minh Hà vỗ lên ngực Sở Phàm, vừa thương vừa giận: “Mẹ nhớ con chết đi được ấy”.
Sở Phàm mỉm cười, thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, tràn đầy hạnh phúc và thoả mãn.
“Mẹ, không phải con đã về rồi đây sao”.
Anh nhìn vào sân nhà náo nhiệt: “Mẹ, sao trong nhà náo nhiệt thế? Có chuyện vui ạ?”
Lưu Minh Hà lau nước mắt đi, vừa kích động vừa vui vẻ: “Đúng thế, con nhóc Dĩnh Dĩnh kia muốn lập gia đình, hôm nay là tiệc đính hôn!”
“Hôm nay mẹ gả con gái, con trai lại về nhà, thật đúng là song hỷ lâm môn mà!”
Sở Phàm cười tươi, cũng phải, năm nay con nhóc Dĩnh Dĩnh kia đã hai mươi tuổi, đã đến tuổi lấy chồng rồi!
Thời gian trôi qua thật nhanh quá.
Tuy trước đây Chu Long từng muốn tác hợp mình và Chu Dĩnh, muốn thân càng thêm thân, hai người thanh mai trúc mã cũng bị đám bạn tốt nói mãi, nhưng Sở Phàm vẫn luôn xem Chu Dĩnh như em gái mà thôi.
Chu Long hiểu ra nỗi lòng của Sở Phàm cũng chỉ đành từ bỏ.
“Mau, Tiểu Phàm mau vào nhà nào!”, Lưu Minh Hà kéo Sở Phàm, từ phía xa đã la to:
“Dĩnh Dĩnh, mau xem ai về này, anh trai con, anh trai con về rồi đây”.
Mấy người thân bạn bè trong sân chỉ trỏ bàn tán, lát sau, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước ra từ trong nhà, cô nhóc theo đuôi ngày xưa đã trở nên duyên dáng yêu kiều, sắp lập gia đình rồi.
“Dĩnh Dĩnh, đã lâu không gặp”, Sở Phàm đi lên phía trước nói.
“Ừm”.
Chu Dĩnh chỉ gật đầu, khuôn mặt thanh tú vô cùng lạnh lùng, như Sở Phàm chỉ là một người xa lạ, thậm chí trong mắt cô ta còn mang theo cảnh giác và chán ghét.
Tựa hồ anh trai là anh chỉ là một người dư thừa thôi.
Trong lòng Sở Phàm có hàng vạn hàng nghìn lời chúc phúc, nhưng lại không thể nói ra.
Anh chợt cảm thấy Chu Dĩnh trước mặt trở nên rất xa lạ, rất xa xôi.
“Dĩnh Dĩnh, con làm sao đấy”, Lưu Minh Hà hơi không vui nói: “Anh con về rồi mà con có thái độ gì vậy”.
“Vậy con nên thế nào?”, Chu Dĩnh mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua Sở Phàm: “Mười năm trước anh ta không nói một lời muốn đi là đi, bây giờ lại không nói trước muốn về là về, anh ta tưởng nhà là cái gì, khách sạn hả?”
“Chẳng lẽ con phải kêu kiệu lớn tám người khiêng đến vui vẻ nghênh đón anh ta à?”
Chu Dĩnh cực kỳ chán ghét trừng Sở Phàm một cái, hừ lạnh xoay người rời đi.
Cô ta tràn đầy tâm sự: Tên chết tiệt này, sớm không về muộn không về lại về ngay ngày đính hôn của mình, anh ta có ý gì?
Nếu thật sự áo gấm về làng, khiến mình nở mày nở mặt còn được đi, nhưng bây giờ lại sống thành dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi thế này.
Không phải là đang cố tính khiến mình bực bội, khiến mình khó chịu sao?
“Con… cái con bé này…”, Lưu Minh Hà vô cùng tức giận.
Sở Phàm chỉ cười cười, đỡ bà ấy nói: “Kệ đi mẹ, năm đó rời đi thật sự là con không đúng, Dĩnh Dĩnh trách con cũng là chuyện bình thường thôi”.
Lưu Minh Hà thở dài một tiếng, không biết nên nói sao.
Sở Phàm nhìn Chu Dĩnh đang khéo léo tự nhiên nói chuyện với người thân bạn bè ở cách đó không xa, cực kỳ giỏi giao tiếp.
Đây còn là cô nhóc chỉ biết sợ hãi trốn sau lưng mình, nói nhiều với con trai một câu cũng sẽ đỏ mặt khi xưa sao?
Sở Phàm vô thức cảm thán một tiếng:
“Cảnh còn người mất”.