Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Trông thấy phản ứng của Nhược Hi, biết nàng đã nhận ra mình, Thập tứ nhe răng cười, nhấc bàn tay bịt miệng nàng xuống. Nhược Hi lật mình đứng bật dậy, lao tới cạnh rèm cửa, thò đầu ra ngoài nhìn kỹ. Thấy bốn bề không có một ai, nàng nhanh chóng quay vào, ngó quanh rồi lôi Thập tứ ra sau bình phong, ngồi xuống, lại hít mấy hơi thật sâu mới tạm trấn tĩnh lại được.
Nhược Hi tỏ ra căng thẳng như vậy, nhưng Thập tứ thì rất thờ ơ, không rõ cái miệng ẩn sau lớp râu ria kia ra sao, nhưng mắt đang híp lại vì cười. Nhược Hi hạ giọng:
- Anh điên rồi! Sao dám chống thánh chỉ? Hoàng thượng ra lệnh ở lại kinh mà anh đến đây? Anh không sợ người nổi giận ư?
Thập tứ cười khẽ, không trả lời, Nhược Hi lại hỏi:
- Vì sao anh rời kinh thành?
Giọng Thập tứ khàn khàn:
- Ta đến để gặp Bát a ca. Nhưng xung quanh đây chẳng phải người của Hoàng a ma thì lại là người của thái tử, ai cũng quen mặt ta cả, chỉ e họ nhìn thấy dáng lưng sẽ sinh nghi, nên ta vào tìm cô hỏi liệu có cách gì không.
Nhược Hi ngẩn người, đầu óc nhanh như chớp điểm lại xem năm nay trong lịch sử xảy ra sự kiện gì, nhưng lục lọi hồi lâu mà không có một chút ấn tượng nào cả. Đối với một người hiện đại không chuyên nghiên cứu lịch sử Thanh triều, nhiều lắm thì chỉ nắm được đại khái chiều hướng diễn biến, chứ chẳng mấy người biết chi tiết sự kiện từng năm. Vụ thái tử bị phế lần nữa phải đến năm Khang Hy thứ năm mươi mốt kia, bây giờ có thể xảy ra vụ gì được nhỉ, Nhược Hi đành hỏi:
- Trong kinh có vấn đề gì thế?
- Chẳng có gì to tát – Thập tứ đáp – Ta chỉ có mấy chuyện muốn bàn trực tiếp với Bát ca thôi. Dùng thư từ e có người mở ra xem trộm. Hơn nữa thư đi thư về nói cũng chẳng được mạch lạc, nên đành mất công một chút.
Nhược Hi còn định hỏi thêm, Thập tứ bèn ngăn:
- Nói chi li ra cô cũng chẳng hiểu đâu, đừng căn vặn nữa – Gã ngừng một lát, lại bổ sung – Ta cũng vì muốn tốt cho cô thôi.
Nhược Hi liếc gã, cảm thấy râu ria đầy mặt thật quá chướng mắt, bèn giơ tay ra gỡ bộ râu giả của gã đi. Thập tứ né đầu tránh. Nhược Hi thu tay về:
- Tôi phải nghĩ xem làm cách nào mới giúp các anh gặp mặt mà người ta đừng để ý.
Thập tứ cười híp mắt:
- Biết ngay cô sẽ có cách mà – Chợt liếc tay nàng, gã ngạc nhiên – Sao thế?
- Học cưỡi ngựa, không cẩn thận nên bị trầy.
Thập tứ săm soi một hồi rồi nhíu mày:
- Bát ca xót ruột lắm đây.
Nhược Hi trừng mắt nhìn gã, không nói năng gì, vừa ngắm bộ râu vừa mày mò nghĩ cách. Bỗng nhiên trong óc xẹt qua mấy cảnh từng xem trên ti vi, không nhịn được cười phá lên, càng nghĩ càng thấy hài hước mà không dám cười to, nàng đành ôm tay vào bụng, cười đến nhũn cả người, nằm quay ra đệm.
Thập tứ không hiểu vì sao tự nhiên Nhược Hi lại cười, bèn giơ tay đẩy nàng:
- Cười gì?
Nhược Hi nén cười đáp:
- Tôi có sáng kiến rất hay, nhất định không để ai nghi ngờ cả – Dứt lời lại cười rũ rượi.
Thập tứ hừ khẽ:
- Trông cái bộ dạng là biết không phải sáng kiến tử tế gì, nhưng cứ nói thử xem.
Nhược Hi hức hức:
- Chi bằng anh đóng giả làm con gái, dẫu nhìn thấy anh với Bát gia, thiên hạ có nằm mơ cũng không tưởng được đường đường Thập tứ gia của Đại Thanh lại đi cải dạng nữ nhi.
Óc thầm duyệt những phim hài Hồng Kông từng xem hồi trước, mắt lại săm soi từ đầu đến chân Thập tứ, hình dung ra cảnh gã vận váy dài, tô son trát phấn vẽ mày bôi môi, Nhược Hi cười đến đứt cả hơi.
Thập tứ nghe xong, thoạt tiên ngẩn người, không dám tin Nhược Hi lại nói với mình những lời bất kính như vậy. Đang thời buổi trọng nam khinh nữ, mặc quần áo con gái khác nào một việc xúi quẩy. Một lúc sau, gã lắc lắc đầu, bản thân cũng bắt đầu phì cười, đưa tay bẹo má Nhược Hi:
- Hôm nay phải trị cô một trận nên thân. Dám lấy ta ra làm trò đùa.
Nhược Hi lăn tránh:
- Tôi sai, tôi sai rồi!
Thập tứ ghẹo nàng chốc lát rồi thu tay về, ngồi thẳng dậy im lặng suy nghĩ. Trông vẻ mặt gã nặng nề, Nhược Hi thôi cười:
- Đừng nghĩ nữa, trêu anh thôi. Nếu để anh đóng giả nữ nhi thật, tôi chặt mười cái đầu cũng không hết tội. Hơn nữa việc này chẳng khó khăn lắm đâu, chỉ cần cẩn thận là được.
Bấy giờ Thập tứ mới thư thái trở lại. Nhược Hi thở dài ngó gã. Thấy gã thắc mắc nhìn mình, nàng bảo:
- Bát gia có được một người em như anh đây, thực quý giá hơn mọi thứ trên đời.
Mặt Thập tứ u ám hẳn đi:
- Thế mà Hoàng a ma mắng ta “chẳng qua chỉ là thứ nghĩa khí của bọn Lương Sơn thủy bạc”.
Nhược Hi không dám bình phẩm câu nói của Khang Hy, chỉ mỉm cười, nhún nhún vai vẻ không tán đồng. Thập tứ lắc đầu than:
- Những tưởng vào cung cô đã thay đổi rồi, không ngờ vẫn vậy.
Nhược Hi hỏi:
- Tối anh ngủ ở đâu?
- Quấy quá chỗ nào đấy, làm gì không qua được một đêm – Thập tứ nhỏm dậy định đi – Cô cứ nghĩ nhé, buổi tối ta quay lại.
Nhược Hi kéo tay gã:
- Cứ thế mà ra ra vào vào chỉ tổ khiến người ta chú ý. Biết tính tôi thích thanh tịnh nên cũng ít người lai vãng lán này. Chi bằng anh cứ ở lại đây. Tối tôi nghĩ cách để anh gặp được Bát gia.
Thập tứ đăm chiêu hỏi:
- Ai nghỉ ở đây với cô?
- Ngọc Đàn – Nhược Hi trả lời – Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách dụ cô ấy đi nơi khác. Với lại chúng tôi thân nhau lắm.
Thập tứ nghe vậy, tư lự lẩm bẩm: “Ngọc Đàn!”, rồi gật đầu, ngồi xuống như cũ.
Gã đi đường mấy hôm, giọng đã khàn đặc, để tránh tai mắt người ta chắc cũng chẳng được ăn uống ngủ nghê thoải mái. Nghĩ vậy, Nhược Hi bèn đứng dậy ra ngoài lấy ít bánh trái và rót thêm một bát sữa nóng pha mật ong. Khi trở vào, thấy Thập tứ đã nghiêng người xuống thảm ngủ thiếp đi rồi, nàng bèn rón rén đặt khay lên chiếc bàn bên cạnh. Thập tứ nghe tiếng ngồi bật dậy, Nhược Hi vội bảo:
- Nằm xuống ngủ đi. Tôi canh ngoài cửa cho, không việc gì đâu.
Nàng vừa nói vừa kê gối mềm cho gã. Thập tứ cũng không cự cãi gì, nằm xuống, Nhược Hi lấy chăn mỏng đắp lên mình gã rồi đi ra.
Vì cách một bức bình phong, ở ngoài nhìn vào không thấy bên trong, cho rằng hẳn không vấn đề gì, Nhược Hi bèn vớ quyển sách, ngả mình ra đệm xem. Giả vờ vậy thôi, chứ nàng đọc không vào được một chữ, đầu còn mải ngẫm nghĩ xem làm cách nào dẫn Thập tứ sang gặp Bát a ca mà không bị ai chú ý. Xem chừng đến tối phải đích thân đi một chuyến mới được. Đúng lúc ấy, bên ngoài lán có tiếng gọi:
- Nhược Hi cô nương?
Nhược Hi giật mình, tay run bắn, quyển sách rơi bộp xuống đất.
Nhược Hi tỏ ra căng thẳng như vậy, nhưng Thập tứ thì rất thờ ơ, không rõ cái miệng ẩn sau lớp râu ria kia ra sao, nhưng mắt đang híp lại vì cười. Nhược Hi hạ giọng:
- Anh điên rồi! Sao dám chống thánh chỉ? Hoàng thượng ra lệnh ở lại kinh mà anh đến đây? Anh không sợ người nổi giận ư?
Thập tứ cười khẽ, không trả lời, Nhược Hi lại hỏi:
- Vì sao anh rời kinh thành?
Giọng Thập tứ khàn khàn:
- Ta đến để gặp Bát a ca. Nhưng xung quanh đây chẳng phải người của Hoàng a ma thì lại là người của thái tử, ai cũng quen mặt ta cả, chỉ e họ nhìn thấy dáng lưng sẽ sinh nghi, nên ta vào tìm cô hỏi liệu có cách gì không.
Nhược Hi ngẩn người, đầu óc nhanh như chớp điểm lại xem năm nay trong lịch sử xảy ra sự kiện gì, nhưng lục lọi hồi lâu mà không có một chút ấn tượng nào cả. Đối với một người hiện đại không chuyên nghiên cứu lịch sử Thanh triều, nhiều lắm thì chỉ nắm được đại khái chiều hướng diễn biến, chứ chẳng mấy người biết chi tiết sự kiện từng năm. Vụ thái tử bị phế lần nữa phải đến năm Khang Hy thứ năm mươi mốt kia, bây giờ có thể xảy ra vụ gì được nhỉ, Nhược Hi đành hỏi:
- Trong kinh có vấn đề gì thế?
- Chẳng có gì to tát – Thập tứ đáp – Ta chỉ có mấy chuyện muốn bàn trực tiếp với Bát ca thôi. Dùng thư từ e có người mở ra xem trộm. Hơn nữa thư đi thư về nói cũng chẳng được mạch lạc, nên đành mất công một chút.
Nhược Hi còn định hỏi thêm, Thập tứ bèn ngăn:
- Nói chi li ra cô cũng chẳng hiểu đâu, đừng căn vặn nữa – Gã ngừng một lát, lại bổ sung – Ta cũng vì muốn tốt cho cô thôi.
Nhược Hi liếc gã, cảm thấy râu ria đầy mặt thật quá chướng mắt, bèn giơ tay ra gỡ bộ râu giả của gã đi. Thập tứ né đầu tránh. Nhược Hi thu tay về:
- Tôi phải nghĩ xem làm cách nào mới giúp các anh gặp mặt mà người ta đừng để ý.
Thập tứ cười híp mắt:
- Biết ngay cô sẽ có cách mà – Chợt liếc tay nàng, gã ngạc nhiên – Sao thế?
- Học cưỡi ngựa, không cẩn thận nên bị trầy.
Thập tứ săm soi một hồi rồi nhíu mày:
- Bát ca xót ruột lắm đây.
Nhược Hi trừng mắt nhìn gã, không nói năng gì, vừa ngắm bộ râu vừa mày mò nghĩ cách. Bỗng nhiên trong óc xẹt qua mấy cảnh từng xem trên ti vi, không nhịn được cười phá lên, càng nghĩ càng thấy hài hước mà không dám cười to, nàng đành ôm tay vào bụng, cười đến nhũn cả người, nằm quay ra đệm.
Thập tứ không hiểu vì sao tự nhiên Nhược Hi lại cười, bèn giơ tay đẩy nàng:
- Cười gì?
Nhược Hi nén cười đáp:
- Tôi có sáng kiến rất hay, nhất định không để ai nghi ngờ cả – Dứt lời lại cười rũ rượi.
Thập tứ hừ khẽ:
- Trông cái bộ dạng là biết không phải sáng kiến tử tế gì, nhưng cứ nói thử xem.
Nhược Hi hức hức:
- Chi bằng anh đóng giả làm con gái, dẫu nhìn thấy anh với Bát gia, thiên hạ có nằm mơ cũng không tưởng được đường đường Thập tứ gia của Đại Thanh lại đi cải dạng nữ nhi.
Óc thầm duyệt những phim hài Hồng Kông từng xem hồi trước, mắt lại săm soi từ đầu đến chân Thập tứ, hình dung ra cảnh gã vận váy dài, tô son trát phấn vẽ mày bôi môi, Nhược Hi cười đến đứt cả hơi.
Thập tứ nghe xong, thoạt tiên ngẩn người, không dám tin Nhược Hi lại nói với mình những lời bất kính như vậy. Đang thời buổi trọng nam khinh nữ, mặc quần áo con gái khác nào một việc xúi quẩy. Một lúc sau, gã lắc lắc đầu, bản thân cũng bắt đầu phì cười, đưa tay bẹo má Nhược Hi:
- Hôm nay phải trị cô một trận nên thân. Dám lấy ta ra làm trò đùa.
Nhược Hi lăn tránh:
- Tôi sai, tôi sai rồi!
Thập tứ ghẹo nàng chốc lát rồi thu tay về, ngồi thẳng dậy im lặng suy nghĩ. Trông vẻ mặt gã nặng nề, Nhược Hi thôi cười:
- Đừng nghĩ nữa, trêu anh thôi. Nếu để anh đóng giả nữ nhi thật, tôi chặt mười cái đầu cũng không hết tội. Hơn nữa việc này chẳng khó khăn lắm đâu, chỉ cần cẩn thận là được.
Bấy giờ Thập tứ mới thư thái trở lại. Nhược Hi thở dài ngó gã. Thấy gã thắc mắc nhìn mình, nàng bảo:
- Bát gia có được một người em như anh đây, thực quý giá hơn mọi thứ trên đời.
Mặt Thập tứ u ám hẳn đi:
- Thế mà Hoàng a ma mắng ta “chẳng qua chỉ là thứ nghĩa khí của bọn Lương Sơn thủy bạc”.
Nhược Hi không dám bình phẩm câu nói của Khang Hy, chỉ mỉm cười, nhún nhún vai vẻ không tán đồng. Thập tứ lắc đầu than:
- Những tưởng vào cung cô đã thay đổi rồi, không ngờ vẫn vậy.
Nhược Hi hỏi:
- Tối anh ngủ ở đâu?
- Quấy quá chỗ nào đấy, làm gì không qua được một đêm – Thập tứ nhỏm dậy định đi – Cô cứ nghĩ nhé, buổi tối ta quay lại.
Nhược Hi kéo tay gã:
- Cứ thế mà ra ra vào vào chỉ tổ khiến người ta chú ý. Biết tính tôi thích thanh tịnh nên cũng ít người lai vãng lán này. Chi bằng anh cứ ở lại đây. Tối tôi nghĩ cách để anh gặp được Bát gia.
Thập tứ đăm chiêu hỏi:
- Ai nghỉ ở đây với cô?
- Ngọc Đàn – Nhược Hi trả lời – Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách dụ cô ấy đi nơi khác. Với lại chúng tôi thân nhau lắm.
Thập tứ nghe vậy, tư lự lẩm bẩm: “Ngọc Đàn!”, rồi gật đầu, ngồi xuống như cũ.
Gã đi đường mấy hôm, giọng đã khàn đặc, để tránh tai mắt người ta chắc cũng chẳng được ăn uống ngủ nghê thoải mái. Nghĩ vậy, Nhược Hi bèn đứng dậy ra ngoài lấy ít bánh trái và rót thêm một bát sữa nóng pha mật ong. Khi trở vào, thấy Thập tứ đã nghiêng người xuống thảm ngủ thiếp đi rồi, nàng bèn rón rén đặt khay lên chiếc bàn bên cạnh. Thập tứ nghe tiếng ngồi bật dậy, Nhược Hi vội bảo:
- Nằm xuống ngủ đi. Tôi canh ngoài cửa cho, không việc gì đâu.
Nàng vừa nói vừa kê gối mềm cho gã. Thập tứ cũng không cự cãi gì, nằm xuống, Nhược Hi lấy chăn mỏng đắp lên mình gã rồi đi ra.
Vì cách một bức bình phong, ở ngoài nhìn vào không thấy bên trong, cho rằng hẳn không vấn đề gì, Nhược Hi bèn vớ quyển sách, ngả mình ra đệm xem. Giả vờ vậy thôi, chứ nàng đọc không vào được một chữ, đầu còn mải ngẫm nghĩ xem làm cách nào dẫn Thập tứ sang gặp Bát a ca mà không bị ai chú ý. Xem chừng đến tối phải đích thân đi một chuyến mới được. Đúng lúc ấy, bên ngoài lán có tiếng gọi:
- Nhược Hi cô nương?
Nhược Hi giật mình, tay run bắn, quyển sách rơi bộp xuống đất.