-
Chương 509: Đồ đằng Ma Lang
Đôi mắt của Liễu Yên Nhi đột nhiên đanh lại.
Chỉ thấy cái bớt đỏ như máu bên vai trái của cô bé hoàn toàn lộ ra ngoài.
Rõ ràng là một đồ án Huyết Lang.
Giống con mà Ngô Tam triệu hồi ra y như đúc, chẳng qua là bản mini thôi.
Lúc này ấn ký Huyết Lang này đang đứt quãng phóng thích hào quang, thân thể cô bé cũng càng ngày càng nóng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Đây là bệnh trạng xuất hiện sau khi Ngô Tam triệu hồi ra hư ảnh Huyết Lang kia.
Liễu Yên Nhi lập tức nôn nóng nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em mau lại đây nhìn xem thân thể em gái có vẻ không thích hợp.”
Lục Vân trở lại bên người Liễu Yên Nhi, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát cô bé.
Hắn cau mày lại.
Trước kia hắn chưa từng nhìn thấy tình huống quỷ dị như vậy.
Nhưng có thể xác định là sở dĩ cô bé xuất hiện loại bệnh trạng này nhất định có liên quan đến ấn ký Huyết Lang trên vai cô.
Lục Vân không biết thông qua thi châm độ chân khí vào có thể giảm bớt loại bệnh trạng này hay không, hắn chỉ biết trước mắt không phải lúc để thi châm.
Chỉ thấy Ngô Tam kia nhắm hai mắt lại, vẻ mặt lại cực kỳ thành kính mà nói: “Ma Lang đại nhân, xin cho phép tôi mượn một chút sức mạnh của ngài.”
“Hiến tế một phần ba linh hồn.” Hư ảnh Huyết Lang không từ chối mà uy nghiêm nói.
Ngô Tam cung kính dập đầu xuống đất ba cái.
Sau khi dập đầu xong, hư ảnh Huyết Lang đột nhiên ngưng tụ thành một ánh đỏ rồi chui trở về giữa mày của Ngô Tam.
Trong nháy mắt tiếp theo, đôi mắt nhắm chặt của Ngô Tam đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy thân thể vốn đã thoi thóp của hắn ta lại khí huyết tràn trề lên lần nữa, cái bụng cũng ngừng đổ máu một cách quỷ dị.
“Thiên Sáp Vương, mày hại tao phải hiến tế một phần ba linh hồn, món nợ này phải dùng mạng của mày để trả!” Ngô Tam rống lên một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Vân, chân khí xung quanh thân thể tự động nhuộm đẫm thành màu đỏ rồi ngưng tụ ra một hư ảnh, đó là huyết lang trước đó đã biến mất.
Chẳng qua giờ phút này hư ảnh bao bọc lấy thân thể Ngô Tam có màu sắc nhạt hơn vừa rồi rất nhiều.
“Đền mạng cho tao!” Ngô Tam đột nhiên bước lên trước, thân thể lấy tốc độ cực nhanh mà đánh tới.
Khí thế của hắn ta không chỉ khôi phục mà còn mạnh hơn trước đó, tốc độ càng nhanh, công kích cũng càng hung hiểm hơn, thậm chí còn có thêm một tia hung ác.
Lục Vân quá quen thuộc với loại hơi thở này.
Bản năng trong xương cốt hắn lại bị kích thích ra, trong lòng cực kỳ khát vọng.
Lục Vân cố kiềm nén mà nói với Liễu Yên Nhi: “Muốn biết rõ rốt cuộc tình hình của cô bé là như thế nào thì hỏi Ngô Tam này là được.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Tam.
Lúc này Ngô Tam đã xông đến gần đó, hư ảnh Huyết Lang ngưng tụ ra trên người giao cho hắn ta sức mạnh cuồng bạo, đủ để đánh chết một tu luyện giả Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là Trúc Cơ hậu kỳ.
Oanh!
Ngô Tam tung quyền.
Một cái vuốt sói màu máu thật lớn cũng bay ra theo một quyền của hắn ta, từ không trung giáng xuống, vết vuốt màu đỏ nhạt có độ sắc bén không yếu hơn lưỡi bảo kiếm chút nào.
Xèo xèo xèo!
Cứ như xé rách không khí.
Lục Vân lấy thân thể của mình làm trung tâm để hình thành một cái chắn chân khí, chủ yếu là sợ đòn công kích của Ngô Tam sẽ lan đến gần hai người Liễu Yên Nhi.
Dù sao với uy lực của đòn công kích này, chỉ cần chạm nhẹ vào một cái cũng dẫn tới trọng thương.
“Chỉ dựa vào cái chắn chân khí này cũng vọng tưởng chống cự sức mạnh của Ma Lang đại nhân, Thiên Sáp Vương, mày thật là nằm mơ giữa ban ngày!” Ngô Tam cười dữ tợn một tiếng, cái vuốt sói lập tức chộp đến.
“Phải không?” Lục Vân lại lộ ra nụ cười quái lạ, chủ động bước ra khỏi cái chắn chân khí rồi đón lấy cái vuốt của Ma Lang, đột nhiên tung một quyền ra ngoài.
“Tao đã nói mặc kệ trên đời này có bao nhiêu thứ mà tao không biết, chỉ cần tao có đôi tay sắt này thì sẽ lần lượt nghiền nát!”
Lục Vân tự tin nói xong rồi ngang nhiên va chạm nắm tay với vuốt sói.
Phanh!
Chân khí dao động kịch liệt, nổ vang như sấm sét.
Trong nháy mắt chạm vào vuốt sói, khát vọng khắc vào huyết mạch của Lục Vân điên cuồng trào ra, cắn nuốt lý trí của hắn.
Hắn rất muốn, đặc biệt muốn, cực kỳ muốn cắt bàn tay rồi dùng máu tươi của mình đi cắn nuốt hư ảnh Huyết Lang kia.
Nhưng hắn cố kiềm nén lại.
Bởi vì thời cơ chưa tới.
Tựa như lúc trước ở ngục giam Long Hồn sau khi cắn nuốt hồn Huyết Long vào người thì Lục Vân hoàn toàn không giữ được, rất nhanh đã để nó thoát ra ngoài.
Hiện tại Lục Vân còn chưa biết cách khống chế thứ này.
Cho dù trong lòng khát vọng đến mấy thì hắn chỉ có thể chịu đựng.
Hơn nữa hư ảnh trước mắt chỉ do Ngô Tam triệu hồi ra, là món khai vị, nhất định còn có bất ngờ lớn hơn ở phía sau.
Lục Vân không muốn rút dây động rừng quá sớm.
Ít nhất phải chờ sau khi hắn nắm giữ phương pháp áp chế thì mới để lộ bí mật máu của mình có thể cắn nuốt.
Cho nên lần này Lục Vân chỉ dùng chân khí hùng mạnh bao lấy nắm tay rồi tung ra ngoài.
Khi một tiếng vang lớn động trời vang lên thì cái vuốt sói quét xuống đột nhiên run lên, ngay sau đó thì rách nát.
Răng rắc!
Lục Vân lại nhanh chóng đấm ra một quyền, sau khi cái vuốt bị đánh gãy thì hư ảnh Huyết Lang ngưng tụ ra xung quanh thân thể Ngô Tam liên tục rách nát như pha lê yếu ớt.
“Mày……” Ngô Tam lập tức trừng to hai mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Mất đi sức mạnh huyết lang, khí thế hắn ta cố tạo dựng nên lập tức xìu xuống.
Căn bản không cần Lục Vân tiếp tục ra tay, vào khoảnh khắc hư ảnh Huyết Lang tan rã thì Ngô Tam đã ngã văng ra ngoài, máu tươi điên cuồng trào ra từ miệng.
Phốc!
Khi thấy hắn ta sắp tắt thở, bóng dáng của Lục Vân chợt lóe lên, bỗng bước nhanh xông lên rồi dùng kim châm khóa chặt sự sống và treo lấy hơi thở cuối cùng của Ngô Tam.
Đồng thời hắn phong kín huyệt vị của Ngô Tam để ngăn chặn chân khí vận hành, phòng ngừa hắn ta tự nổ tung.
Sau khi trải qua chuyện của đám tộc U Hồn, hiện tại Lục Vân đã học khôn lên, trước khi chưa hỏi ra đáp án mình muốn thì tuyệt đối không cho phép đối phương tự nổ tung.
Đây đều là kinh nghiệm.
Chỉ thấy cái bớt đỏ như máu bên vai trái của cô bé hoàn toàn lộ ra ngoài.
Rõ ràng là một đồ án Huyết Lang.
Giống con mà Ngô Tam triệu hồi ra y như đúc, chẳng qua là bản mini thôi.
Lúc này ấn ký Huyết Lang này đang đứt quãng phóng thích hào quang, thân thể cô bé cũng càng ngày càng nóng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Đây là bệnh trạng xuất hiện sau khi Ngô Tam triệu hồi ra hư ảnh Huyết Lang kia.
Liễu Yên Nhi lập tức nôn nóng nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em mau lại đây nhìn xem thân thể em gái có vẻ không thích hợp.”
Lục Vân trở lại bên người Liễu Yên Nhi, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát cô bé.
Hắn cau mày lại.
Trước kia hắn chưa từng nhìn thấy tình huống quỷ dị như vậy.
Nhưng có thể xác định là sở dĩ cô bé xuất hiện loại bệnh trạng này nhất định có liên quan đến ấn ký Huyết Lang trên vai cô.
Lục Vân không biết thông qua thi châm độ chân khí vào có thể giảm bớt loại bệnh trạng này hay không, hắn chỉ biết trước mắt không phải lúc để thi châm.
Chỉ thấy Ngô Tam kia nhắm hai mắt lại, vẻ mặt lại cực kỳ thành kính mà nói: “Ma Lang đại nhân, xin cho phép tôi mượn một chút sức mạnh của ngài.”
“Hiến tế một phần ba linh hồn.” Hư ảnh Huyết Lang không từ chối mà uy nghiêm nói.
Ngô Tam cung kính dập đầu xuống đất ba cái.
Sau khi dập đầu xong, hư ảnh Huyết Lang đột nhiên ngưng tụ thành một ánh đỏ rồi chui trở về giữa mày của Ngô Tam.
Trong nháy mắt tiếp theo, đôi mắt nhắm chặt của Ngô Tam đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy thân thể vốn đã thoi thóp của hắn ta lại khí huyết tràn trề lên lần nữa, cái bụng cũng ngừng đổ máu một cách quỷ dị.
“Thiên Sáp Vương, mày hại tao phải hiến tế một phần ba linh hồn, món nợ này phải dùng mạng của mày để trả!” Ngô Tam rống lên một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Vân, chân khí xung quanh thân thể tự động nhuộm đẫm thành màu đỏ rồi ngưng tụ ra một hư ảnh, đó là huyết lang trước đó đã biến mất.
Chẳng qua giờ phút này hư ảnh bao bọc lấy thân thể Ngô Tam có màu sắc nhạt hơn vừa rồi rất nhiều.
“Đền mạng cho tao!” Ngô Tam đột nhiên bước lên trước, thân thể lấy tốc độ cực nhanh mà đánh tới.
Khí thế của hắn ta không chỉ khôi phục mà còn mạnh hơn trước đó, tốc độ càng nhanh, công kích cũng càng hung hiểm hơn, thậm chí còn có thêm một tia hung ác.
Lục Vân quá quen thuộc với loại hơi thở này.
Bản năng trong xương cốt hắn lại bị kích thích ra, trong lòng cực kỳ khát vọng.
Lục Vân cố kiềm nén mà nói với Liễu Yên Nhi: “Muốn biết rõ rốt cuộc tình hình của cô bé là như thế nào thì hỏi Ngô Tam này là được.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Tam.
Lúc này Ngô Tam đã xông đến gần đó, hư ảnh Huyết Lang ngưng tụ ra trên người giao cho hắn ta sức mạnh cuồng bạo, đủ để đánh chết một tu luyện giả Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là Trúc Cơ hậu kỳ.
Oanh!
Ngô Tam tung quyền.
Một cái vuốt sói màu máu thật lớn cũng bay ra theo một quyền của hắn ta, từ không trung giáng xuống, vết vuốt màu đỏ nhạt có độ sắc bén không yếu hơn lưỡi bảo kiếm chút nào.
Xèo xèo xèo!
Cứ như xé rách không khí.
Lục Vân lấy thân thể của mình làm trung tâm để hình thành một cái chắn chân khí, chủ yếu là sợ đòn công kích của Ngô Tam sẽ lan đến gần hai người Liễu Yên Nhi.
Dù sao với uy lực của đòn công kích này, chỉ cần chạm nhẹ vào một cái cũng dẫn tới trọng thương.
“Chỉ dựa vào cái chắn chân khí này cũng vọng tưởng chống cự sức mạnh của Ma Lang đại nhân, Thiên Sáp Vương, mày thật là nằm mơ giữa ban ngày!” Ngô Tam cười dữ tợn một tiếng, cái vuốt sói lập tức chộp đến.
“Phải không?” Lục Vân lại lộ ra nụ cười quái lạ, chủ động bước ra khỏi cái chắn chân khí rồi đón lấy cái vuốt của Ma Lang, đột nhiên tung một quyền ra ngoài.
“Tao đã nói mặc kệ trên đời này có bao nhiêu thứ mà tao không biết, chỉ cần tao có đôi tay sắt này thì sẽ lần lượt nghiền nát!”
Lục Vân tự tin nói xong rồi ngang nhiên va chạm nắm tay với vuốt sói.
Phanh!
Chân khí dao động kịch liệt, nổ vang như sấm sét.
Trong nháy mắt chạm vào vuốt sói, khát vọng khắc vào huyết mạch của Lục Vân điên cuồng trào ra, cắn nuốt lý trí của hắn.
Hắn rất muốn, đặc biệt muốn, cực kỳ muốn cắt bàn tay rồi dùng máu tươi của mình đi cắn nuốt hư ảnh Huyết Lang kia.
Nhưng hắn cố kiềm nén lại.
Bởi vì thời cơ chưa tới.
Tựa như lúc trước ở ngục giam Long Hồn sau khi cắn nuốt hồn Huyết Long vào người thì Lục Vân hoàn toàn không giữ được, rất nhanh đã để nó thoát ra ngoài.
Hiện tại Lục Vân còn chưa biết cách khống chế thứ này.
Cho dù trong lòng khát vọng đến mấy thì hắn chỉ có thể chịu đựng.
Hơn nữa hư ảnh trước mắt chỉ do Ngô Tam triệu hồi ra, là món khai vị, nhất định còn có bất ngờ lớn hơn ở phía sau.
Lục Vân không muốn rút dây động rừng quá sớm.
Ít nhất phải chờ sau khi hắn nắm giữ phương pháp áp chế thì mới để lộ bí mật máu của mình có thể cắn nuốt.
Cho nên lần này Lục Vân chỉ dùng chân khí hùng mạnh bao lấy nắm tay rồi tung ra ngoài.
Khi một tiếng vang lớn động trời vang lên thì cái vuốt sói quét xuống đột nhiên run lên, ngay sau đó thì rách nát.
Răng rắc!
Lục Vân lại nhanh chóng đấm ra một quyền, sau khi cái vuốt bị đánh gãy thì hư ảnh Huyết Lang ngưng tụ ra xung quanh thân thể Ngô Tam liên tục rách nát như pha lê yếu ớt.
“Mày……” Ngô Tam lập tức trừng to hai mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Mất đi sức mạnh huyết lang, khí thế hắn ta cố tạo dựng nên lập tức xìu xuống.
Căn bản không cần Lục Vân tiếp tục ra tay, vào khoảnh khắc hư ảnh Huyết Lang tan rã thì Ngô Tam đã ngã văng ra ngoài, máu tươi điên cuồng trào ra từ miệng.
Phốc!
Khi thấy hắn ta sắp tắt thở, bóng dáng của Lục Vân chợt lóe lên, bỗng bước nhanh xông lên rồi dùng kim châm khóa chặt sự sống và treo lấy hơi thở cuối cùng của Ngô Tam.
Đồng thời hắn phong kín huyệt vị của Ngô Tam để ngăn chặn chân khí vận hành, phòng ngừa hắn ta tự nổ tung.
Sau khi trải qua chuyện của đám tộc U Hồn, hiện tại Lục Vân đã học khôn lên, trước khi chưa hỏi ra đáp án mình muốn thì tuyệt đối không cho phép đối phương tự nổ tung.
Đây đều là kinh nghiệm.