-
Chương 503-506
Chương 503: Vẽ tranh hoặc là chặt tay
Gã đầu đinh không những không thực hiện cá cược là quỳ xuống dập đầu trước Lục Vân, ngược lại còn lộ vẻ hung ác, hiển nhiên không chuẩn bị để Lục Vân đứng thẳng rời khỏi nơi này.
Khi gã buông lời tàn nhẫn thì trong một loạt cả trai lẫn gái phía sau có bảy tám người đàn ông thân thể cường tráng đi ra.
Vẻ mặt của ai cũng rất hung ác.
Cắt đứt đường tiền tài của người ta như giết cha giết mẹ, hiện tại đường tiền tài của bọn họ bị Lục Vân chặt đứt, tương đương với bị Lục Vân diệt cả nhà.
Sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Tuy quần chúng chung quanh đã biết thanh niên trước mắt chính là thần tượng đại sư Vân Lộc của bọn họ, nhưng vừa thấy đội ngũ hùng mạnh của gã đầu đinh thì lập tức rén.
Nhưng thật ra có mấy người nhà giàu mang theo vệ sĩ ra cửa muốn mượn cơ hội này thân cận với đại sư Vân Lộc, vì thế họ phái vệ sĩ đi ra ngoài, chuẩn bị bảo vệ đại sư.
Nhưng mà, mấy vệ sĩ vừa ra tay mới biết được đối phương đều là người biết võ, ai cũng tập công phu Tán Đả cực kỳ lợi hại.
Kỳ thật ngẫm lại cũng hợp lý, nếu không có chút công phu thì làm sao bọn họ dám trắng trợn lừa gạt như vậy?
Bao gồm gã đầu đinh kia cũng không biết học được Thái quyền từ nơi nào mà đã thành thạo đánh ngã vệ sĩ của một phú thương, ra chiêu cực kỳ tàn nhẫn.
“Dừng tay!” Lúc này, người đàn ông lôi thôi quỳ trên mặt đất bỗng ngẩng đầu rống lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng, nước mắt còn chưa khô.
Chỉ là ông ta vừa mở miệng thì gã đầu đinh đã đá một chân vào vai ông ta và cười lạnh nói: “Ngày thường làm ra vẻ còn chưa tính, con mẹ nó mày nghĩ mình cao sang lắm à? Không muốn chết thì ngoan ngoãn câm miệng cho tao!”
Người đàn ông lôi thôi trúng một chân, cảm thấy xương bả vai của mình như tan nát, trong nháy mắt đã ngã xuống đất.
Thời khắc này rốt cuộc ông ta cũng tỉnh ngộ, tất cả đều là giả.
Trước kia đoàn đội của gã đầu đinh khách khách khí khí với ông ta là bởi vì muốn lợi dụng thân phận giả của ông ta để vớt tiền, hiện tại đang nổi nóng nên tất nhiên sẽ không coi ông ta ra gì nữa.
Một đám lừa đảo dối trá!
Sau khi giải quyết xong mấy tên vệ sĩ, gã đầu đinh cười lạnh đi về hướng Lục Vân: “Đại sư Vân Lộc? Hiện tại mày còn muốn tao quỳ xuống dập đầu mày không?”
Gã hài hước nói.
Lục Vân rất trấn định, vẻ mặt thong dong, thậm chí khóe miệng còn hiện ra nụ cười, nói: “Nếu đã đánh cược, mày thua thì phải thực hiện.”
“Mày thật sự không sợ chết?” Trong mắt gã đầu đinh lập loè tia sắc lạnh.
Lục Vân nói: “Nếu tao sợ chết thì sẽ không đánh cược với mày.”
“Ha ha, được, không hổ là đại sư Vân Lộc, có cá tính.” Nghe thấy Lục Vân trả lời, gã đầu đinh không giận mà còn cười rồi nói tiếp: “Như vầy đi, tao không làm khó mày, hiện tại mày vẽ tranh, chỉ cần vẽ cho tụi tao mười bức tranh thì tao tha cho mày.”
Mọi người xung quanh lập tức cảm thấy trái tim run rẩy.
Mười bức họa?
Cộng lại cũng có giá trị trên trăm triệu!
Những người này chuẩn bị ăn một chầu cho no căng!
Nhưng đối với đại sư Vân Lộc, nếu có thể dùng mười bức họa đổi lấy sự an toàn của mình thì cũng đáng.
Dù sao hắn chỉ hao phí một ít thời gian và sức lực mà thôi, không lỗ.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người là Lục Vân lại hỏi lại một câu: “Nếu tao không làm thì sao?”
Không làm……
Trong lúc nhất thời, tâm tình mọi người rất phức tạp, vẻ mặt lại trở nên quái dị.
Vừa rồi đoàn đội của gã đầu đinh đã bày ra sự ngang ngược bá đạo của mình, cả vệ sĩ do những phú thương kia dùng lương cao mời đến cũng bị bọn chúng đánh ngã.
Đại sư Vân Lộc lại dám không đáp ứng?
Chẳng lẽ đầu óc thật sự có hố sao!
Gã đầu đinh cười nhạo nói: “Nếu mày không làm cũng được, vậy để đôi tay của mày lại, bố mày cho mày cả đời không vẽ được nữa!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Nếu đại sư Vân Lộc không có tay thì không chỉ tổn thất giá trị mười bức họa, mà là nổi đau không thể cứu vãn của cả giới thi họa, là tổn thất rất lớn.
Như vậy những bức hoạ trước đó cũng tương đương với tác phẩm cuối cùng của đại sư Vân Lộc.
Những phú thương xung quanh vừa nghe vậy cũng sốt ruột, vội vàng khuyên: “Đại sư, đôi tay của ngài mới là bảo bối giá trị vô giá, nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm!”
“Đúng rồi đại sư, không phải chỉ là mười bức họa sao, đối với ngài thì không phải vấn đề quá lớn, nếu bọn họ muốn thì cho họ đi!”
“Chúng ta đều biết đại sư ngài ngông nghênh cứng cỏi, nhưng đừng hành động theo cảm tính……”
Mọi người sôi nổi khuyên bảo.
Gã đầu đinh cũng dần dần lộ ra nụ cười đắc ý.
Chặt tay và vẽ mười bức họa, chỉ cần là người có đầu óc cũng biết nên chọn như thế nào.
Chắc chắn Lục Vân là người có đầu óc.
Nhưng sự thật lại là Lục Vân không có đầu óc.
Ít nhất trong mắt những người khác thì hắn không có đầu óc, bởi vì hắn lại lắc đầu.
“Tranh cũng không cho, mà tay thì mày không có tư cách lấy.” Lục Vân lạnh nhạt nói.
Vèo!
Mắt gã đầu đinh đanh lại, như đột nhiên bắn ra hai tia sắc lạnh thật sự.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho mày cơ hội cũng không dùng được, các anh em, hầu hạ vị đại sư Vân Lộc này thật tốt cho tao!”
Gã đầu đinh ra lệnh một tiếng, bảy tám kẻ cơ bắp phía sau lập tức đi nhanh tới gần, trên mặt kẻ nào cũng rung động dữ tợn, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn.
“Hừ, dám ăn hiếp tiểu Lục Vân nhà tao, có hỏi bà nội đây chưa?” Lúc này đột nhiên có một tiếng hừ lạnh thanh thúy vang lên, chỉ thấy thân hình nóng bỏng của Liễu Yên Nhi đột nhiên chắn trước mặt Lục Vân.
Lục Vân: “……”
Bị mắng thì em nghe, làm ra vẻ ngầu thì chị đứng ra ……À, không đúng, chị vốn đã ngầu sẵn rồi, không cần làm ra vẻ.
Liễu Yên Nhi xuất hiện lập tức làm bảy tám kẻ cơ bắp sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt quái lạ.
Gã đầu đinh dùng ánh mắt tham lam đánh giá dáng người nóng bỏng quyến rũ của Liễu Yên Nhi một lượt rồi nhe hàm răng trắng ra nói: “Hắc hắc, thiếu chút nữa quên mất còn có đại mỹ nữ này, đừng có gấp, chờ giải quyết đại sư Vân Lộc xong thì anh em tụi tao sẽ cho mày sướng bay lên trời.”
“Sướng bay lên trời con mẹ mày!” Tính tình của Liễu Yên Nhi rất nóng nảy, hơn nữa vốn dĩ đang buồn bực, gã đầu đinh nói một câu lập tức làm cô nổi điên lên.
Bóng hình xinh đẹp loé lên, một cái chân tròn trịa thon dài trắng nõn…… Đôi giày trên chân lập tức thân mật tiếp xúc với một bên mặt của gã đầu đinh.
Chương 504: Đại sư Vân Lộc chứng thực
Sức mạnh cú đá này của Liễu Yên Nhi hoàn toàn khác với lúc dẫm lên người đàn ông lôi thôi trước đó.
Gã đầu đinh ăn trọn một cú.
Ngay tức khắc - Phốc!
Mấy cái răng dính máu vẽ ra một đường cong duyên dáng ở giữa không trung, gã đầu đinh cũng tung bay ra ngoài theo hướng phát lực.
Phanh!
Gã ngã mạnh xuống đất.
Một bên gương mặt còn lại thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Sau đó… không có sau đó nữa.
Gã đầu đinh chậm chạp không nhúc nhích, thì ra đã ngất rồi.
Bảy tám gã đồng lõa của tên đầu đinh lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi đứng ra đều lộ ra vẻ mặt quái dị, khóe miệng nhếch lên nụ cười dâm tà xấu xa, nhưng giờ phút này nụ cười đó lại cứng lại.
Người biết võ!
Mỹ nữ dáng người nóng bỏng này nhất định là người biết võ, nếu không không có khả năng đá ra một chân sắc bén như vậy, cũng không có khả năng làm gã đầu đinh ngất xỉu chỉ bằng một cú đá.
Đương nhiên, trong đó cũng có một phần nguyên nhân do gã đầu đinh sơ suất.
Mấy người ngơ ra, ngay sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Giỏi cho một mỹ nữ táo bạo, càng như vậy thì anh em tụi tao càng có dục vọng chinh phục, lên cho tao!”
Gã hét lớn một tiếng, bảy tám kẻ cơ bắp cũng mặc kệ lấy nhiều hiếp ít lấy nam khinh nữ mà nhất trí ra tay, tất cả đều tung ra công phu sở trường của mình.
Đây chính là cơ hội tốt để xàm sỡ.
Bọn họ ùa lên, nhưng còn chưa chạm vào góc áo của Liễu Yên Nhi liền thấy một cái đùi ngọc thon dài quét ngang lên không vái cái, tạo nên từng tiếng gió sắc bén.
Trong mắt tu luyện giả thì tốc độ này có vẻ không đủ để nói gì, nhưng ở trước mặt những cao thủ Tán Đả bình thường này thì lại nhanh đến cực hạn.
Hoa cả mắt, không chỉ nhanh mà còn rất chính xác, cũng rất mạnh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, bảy tám tên đàn ông đã cùng văng ra ngoài.
Giống như gã đầu đinh trước đó, gương mặt họ đều có một dấu giày đỏ tươi, cũng nhanh chóng ngất đi.
Trong phút chốc, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Yên Nhi đều thay đổi, trở nên rất kinh ngạc.
Không ngờ công phu của mỹ nữ này lại lợi hại như vậy, chỉ cần giây lát đã đá cho những người đó hôn mê bất tỉnh.
Không hổ là vệ sĩ của đại sư Vân Lộc!
Mọi người đều cho rằng Liễu Yên Nhi là vệ sĩ mỹ nữ do đại sư Vân Lộc mời.
Cũng khó trách từ đầu đến cuối đại sư Vân Lộc vẫn mang dáng vẻ thong dong.
“Hừ, một đám chó mèo cũng dám động thủ với bà, ai cho tụi mày lá gan đó?” Liễu Yên Nhi khẽ kêu một tiếng, nhìn lướt qua những kẻ còn lại trong tập thể lừa đảo với vẻ mặt rất đắc ý.
Trong tập thể này, nhóm người lợi hại nhất đều bị đánh hôn mê, những kẻ còn lại một là phụ nữ, hai là đàn ông nhu nhược hơn cả phụ nữ.
Nghe thấy một tiếng khẽ kêu của Liễu Yên Nhi, tất cả đều im như ve sầu mùa đông.
Liễu Yên Nhi thu ánh mắt lại, rất đắc ý hất cái cằm tuyết trắng lên.
Lần này cô tới tỉnh Vân Quý là vì bái tế cha mẹ, tâm tình vốn rất nặng nề, lại gặp phải một đoàn đội giả dạng đại sư Vân Lộc ở trấn nhỏ này nên tất nhiên không nhìn được.
Vậy dùng bọn họ để phát tiết một chút đi.
Sau khi đánh đám người gã đầu đinh hôn mê, tâm tình của Liễu Yên Nhi quả nhiên thoải mái lên không ít.
Những phú thương xung quanh thấy nguy cơ đã được giải trừ thì sôi nổi muốn tiến lên nịnh bợ đại sư Vân Lộc, kết quả bị Liễu Yên Nhi hung ác trừng một cái rồi rụt trở về.
Quả ớt cay nhỏ này không dễ chọc!
Thôi thôi, hôm nay may mắn nhìn thấy đại sư Vân Lộc đã đủ.
Chỉ có người đàn ông lôi thôi kia đã ổn định lại sau cú đá của gã đầu đinh, sau đó liều mạng bị Liễu Yên Nhi đánh một trận mà quỳ bò tới trước mặt Lục Vân.
“Đại sư, tôi đã biết sai rồi, xin ngài thu tôi làm đồ đệ đi, về sau tôi muốn đi theo ngài học vẽ.” Người đàn ông lôi thôi cầu xin.
“Xin lỗi, tôi không thích nhận đồ đệ.” Lục Vân vô tình nói, rất nhanh lại bổ sung một câu trong lòng, muốn thu cũng chỉ thu đồ đệ mỹ nữ.
Ánh mắt của người đàn ông lôi thôi lập tức ảm đạm xuống.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng nên lại lập tức hỏi: “Vậy đại sư có thể chỉ điểm một chút, rốt cuộc làm sao mới có thể vẽ ra thần tác giống như đại sư không?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói hai chữ: “Tùy tâm.”
Tùy tâm……
Người đàn ông lôi thôi trầm tư một lát rồi nói tiếp: “Đại sư, trước kia tôi vẽ tranh cũng là tùy tâm, nhưng vì sao không có người thưởng thức chứ?”
Lục Vân vốn không muốn phản ứng ông ta, nhưng thấy ông ta chấp nhất như vậy, có vẻ rất cuồng nhiệt si mê thi họa.
Hơn nữa Lục Vân cũng biết trước đó người đàn ông lôi thôi này bị đám người gã đầu đinh mê hoặc.
Hắn yên lặng nhìn lướt qua cái bản vẽ trên mặt đất.
Lục Vân nhìn vào một bức họa và hỏi: “Tấm Mặc Lan Đồ này là do ông vẽ?”
Người đàn ông lôi thôi vội vàng gật đầu: “Đúng, đây là bức họa rất sớm trước kia của tôi.”
Không thể không nói, thiên phú thi họa của người đàn ông lôi thôi này không tồi, Lục Vân nhìn chằm chằm tấm Mặc Lan Đồ, tuyệt đối đủ bước vào nơi thanh nhã, nhưng không gặp được người thưởng thức.
Sau lại ông ta lại luôn cố tình bắt chước phong cách của đại sư Vân Lộc, tuy rằng mô phỏng ra một chút ý cảnh nhưng lại có cảm giác quá cố tình, ngược lại không tự nhiên bằng bức Mặc Lan Đồ này.
Lục Vân trầm ngâm một lát rồi bỗng cầm lấy một cây bút, soạt soạt soạt viết xuống mấy chữ lên chỗ trống của bức Mặc Lan Đồ.
“Làm chính ông là được.” Lục Vân viết xong thì thản nhiên để lại một câu cho người đàn ông rồi cùng hồ ly tinh Liễu Yên Nhi rời khỏi nơi này.
Người đàn ông lôi thôi hoang mang nhặt bức Mặc Lan Đồ lên, khi thấy mấy chữ trên đó thì thân thể run lên kịch liệt, lã chã rơi lệ, sau đó đột nhiên dập đầu mấy cái thật mạnh về hướng Lục Vân rời đi.
“Cảm ơn đại sư! Cảm ơn đại sư!!”
Mọi người cũng nghi hoặc, sôi nổi tò mò nhìn về phía bức Mặc Lan Đồ, chỉ thấy trên đó có viết sáu chữ: Đại sư Vân Lộc chứng thực!
Sáu chữ này được viết bằng nét bút nghệ thuật, phong cách cá nhân cực kỳ mãnh liệt, người ta vừa nhìn liền biết đây là chữ của đại sư Vân Lộc.
Chỉ một thoáng, đám đông sôi trào.
Đại sư Vân Lộc chứng thực, đây là sự tán thành rất lớn đối với người đàn ông lôi thôi!
Chương 505: Cái này gọi là cơ hội thương nghiệp
Hạnh phúc lớn nhất trong đời một người chấp nhất theo đuổi nghệ thuật chính là một ngày kia được thần tượng tán thành!
Hiện tại người đàn ông lôi thôi đang có cảm giác như vậy.
Trước đó đoàn đội gã đầu đinh chỉ khen ông ta một câu là phong cách tương tự như đại sư Vân Lộc mà ông ta đã vô cùng kích động, còn thả lỏng cảnh giác với đám người đó.
Hôm nay ông ta nhận được sự tán thành đến từ thần tượng của mình, đại sư Vân Lộc,.
Có thể đoán ra ông ta kích động đến mức nào, trực tiếp rơi lệ đầy mặt, kích động đến quỳ xuống đất dập đầu.
Nhiều năm kiên trì đã trở nên đáng giá khi nhìn thấy này sáu chữ nghệ thuật kia.
Ông ta dập đầu hướng về phía Lục Vân rời đi.
Người đàn ông lôi thôi ôm lấy bức Mặc Lan Đồ, coi nó như báu vật, nước mắt ào ào chảy ròng.
Những phú thương xung quanh lại sáng mắt lên và nói: “Tiên sinh, bán bức Mặc Lan Đồ của ngài cho tôi đi được không, tôi cho ngài một triệu.”
“Một triệu, ông đùa cái gì vậy, bức Mặc Lan Đồ này vốn đã có tiêu chuẩn cực cao, trên đó lại có chữ ký chứng thực do đại sư Vân Lộc tự tay viết, giá trị ít nhất cũng trên ba triệu.”
“Hẹp hòi, quá hẹp hòi, tôi ra năm triệu.”
“……”
Những phú thương kia đột nhiên lại kêu giá cạnh tranh, muốn thuyết phục người đàn ông lôi thôi bán bức Mặc Lan Đồ này cho bọn họ.
Kỳ thật rất nhiều nghệ thuật gia vô danh trong dân gian có trình độ rất cao, nhưng tác phẩm của bọn họ bán ra giá không cao, cũng chỉ vì hai chữ danh tiếng.
Danh tiếng không chỉ yêu cầu trình độ thi họa mà còn phải biết marketing, cũng chính là lăng xê khoác lác.
Lúc trước không biết Thiên Huyền Tử sử dụng thủ đoạn marketing gì mà đã thổi phòng bức hoạ tuỳ bút của Lục Vân thành một trường phái…… Nói như vậy cũng không thích hợp, dù sao trình độ của hắn thật sự rất cao.
Đây là thiên phú, hâm mộ không được.
Dù sao tác phẩm của những họa gia dân gian không có bao nhiêu danh tiếng đó có giá trị vốn không cao, nhưng một khi khắc tên của đại sư thi họa nào đó lên thì sẽ cách biệt một trời.
Ví dụ như người đàn ông lôi thôi này đi, trước đó vì lừa gạt ba trăm ngàn mà bọn họ phải vắt hết óc nghĩ ra đủ loại kịch bản.
Nhìn lại hiện tại, chỉ vì có chữ ‘Đại sư Vân Lộc chứng thực’ này mà giá cả tăng vọt như ngồi hỏa tiễn, vừa mở miệng đã là mấy triệu mấy triệu.
Người đàn ông lôi thôi nằm mơ cũng không nghĩ đến mình thật sự có ngày được thần may mắn phù hộ.
Ông ta nâng bức Mặc Lan Đồ, nghe những phú thương chung quanh gọi giá mà đôi tay không ngăn được run rẩy.
Ông ta trầm mặc thật lâu, trước kia ông ta thấy một trăm ngàn là đầu óc choáng váng lại đột nhiên đưa ra một quyết định khó lường.
Không bán!
Đây là sự tán thành của thần tượng dành cho ông ta, là một loại vinh dự, căn bản không thể dùng giá cả để đánh giá.
Cho nên dù đối phương đưa ra giá cả cao bao nhiêu thì người đàn ông lôi thôi cũng kiên quyết không bán.
Những phú thương đó vừa thấy như thế đều ủ rũ cụp đuôi.
Người ta không chịu bán, bọn họ còn có cách nào chứ, không có khả năng cướp đi!
Hả?
Gần như cùng một lúc, rất nhiều người đều dời tầm mắt nhìn về phía những vụn giấy đầy đất dưới chân người đàn ông lôi thôi.
Họ nhớ đó là một bức《 Hùng Ưng Tê Thụ Đồ 》chính bản, nhưng lại bị đại sư Vân Lộc làm vỡ nát.
Nếu có thể dán chúng lại……
Trong nháy mắt, hiện trường xuất hiện cảnh tranh đoạt.
Đám người gã đầu đinh đã ngất đi không biết lại bị đám người dẫm bao nhiêu cú.
Người đàn ông lôi thôi vội vàng tránh thoát, sợ những người này đoạt đi bức Mặc Lan Đồ trong lúc hỗn loạn.
Lúc này, một phú thương vuốt tóc ngược cười đi tới trước mặt người đàn ông lôi thôi, duỗi tay nói: “Chào ông, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện không?”
Người đàn ông lôi thôi lập tức cảnh giác mà nói: “Tôi đã nói dù các người ra giá bao nhiêu thì tôi cũng không bán bức họa này.”
Người vuốt tóc ngược cười lắc đầu: “Ông đừng khẩn trương, tôi không phải tới mua bức Mặc Lan Đồ trên tay ông, mà là muốn bàn chuyện hợp tác với ông.”
“Bàn chuyện hợp tác?” Người đàn ông lôi thôi lập tức vẻ kinh ngạc.
“Tôi có thể ra tiền giúp ông tổ chức triển lãm tranh, nhưng có một yêu cầu, chính là về sau tất cả tác phẩm của ông chỉ có thể trao quyền cho công ty tôi, tôi sẽ chia tiền dựa theo tỉ lệ với ông, lát nữa sẽ nói chi tiết hơn trên hợp đồng.”
Nhìn xem, cái gì là đầu óc làm ăn?
Đây là đầu óc làm ăn.
Trình độ thi họa của người đàn ông lôi thôi cũng không thấp, chỉ cần có bức Mặc Lan Đồ được đại sư Vân Lộc chứng thực coi như mánh lới thì nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều người tham quan triển lãm tranh.
Đến lúc đó cứ coi bức Mặc Lan Đồ này như hàng triển lãm không bán ra ngoài, còn lại chỉ cần dùng những tác phẩm trước kia của người đàn ông lôi thôi bỏ thêm vào.
Hoạ gia mà cả đại sư Vân Lộc cũng tán thành, ai dám nói không tốt?
Những người nói không tốt đều không hiểu thưởng thức nghệ thuật.
Không nghi ngờ gì nữa, đến lúc đó giá trị của người đàn ông lôi thôi nhất định sẽ tăng vọt, giá trị tác phẩm của ông ta cũng có thể lập tức tăng lên trình độ kinh người.
Cái này gọi là cơ hội thương nghiệp.
Người đàn ông lôi thôi tim đập thình thịch, tất nhiên không có khả năng bỏ lỡ cơ hội tuyệt diệu như vậy, ông ta lập tức quyết định hợp tác với người vuốt tóc ngược này.
Cả Lục Vân cũng không nghĩ đến hắn tùy ý tặng ra sáu chữ đã giúp giới thi hoạ ra đời một vị đại sư chỉ đứng sau hắn trong tương lai.
Cái này kêu là cơ duyên.
Chỉ một hành động tuỳ tiện của một người ưu tú đến toả sáng cũng có thể mang đến cơ duyên lớn cho người khác, trực tiếp thay đổi cả đời người đó.
Đây cũng là vì sao lúc trước sau khi Lữ Khinh Nga biết Lục Vân chính là người thừa kế ý chí Thanh Đế thì khăng khăng muốn làm thân với Lục Vân.
……
Sau khi hai người Lục Vân rời đi, Liễu Yên Nhi khó hiểu hỏi: “Tiểu Lục Vân, vì sao em lại viết mấy chữ cho ông quỷ lôi thôi đó? Chẳng lẽ em không biết chữ của mình giá trị ngàn vàng sao?”
Lục Vân cười cười nói: “Có lẽ do nhìn ra bản chất của người nọ không xấu, hơn nữa trình độ thi họa của ông ta thật sự không thấp, vừa rồi em nhất thời xúc động nên viết.”
Đó là người duy nhất bắt chước ra ý cảnh trong tác phẩm của hắn, tuy chỉ có một chút, nhưng cũng đủ để chứng minh người đàn ông lôi thôi có thiên phú cực cao.
“Thật không hiểu được em.” Liễu Yên Nhi nghiêng đầu, đúng lúc này cô bỗng cảm thấy áo của mình bị người ta khẽ động từ phía sau, đồng thời một cảm giác dị thường bỗng sinh ra trong lòng.
Chương 506: Cầu cứu
Liễu Yên Nhi có thể khẳng định bàn tay kéo áo mình tuyệt đối không phải tiểu Lục Vân.
Bởi vì nếu tên lưu manh tiểu Lục Vân thật sự ra tay thì nhất định không chỉ kéo áo, mà là di chuyển bàn tay xuống phía dưới thêm một chút, dừng lại ở vị trí cong vểnh kia.
Khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị đá thẳng một chân ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của một cô bé, đồng thời mang theo vài phần nôn nóng: “Chị ơi, cứu em!”
Hả?
Liễu Yên Nhi nhăn mày lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Quay đầu lại nhìn lại thì chỉ thấy người kéo áo cô là một cô bé, nhìn dáng vẻ thì khoảng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc xong.
Lục Vân cũng nhìn thấy cô bé.
Tầm mắt hắn trực tiếp nhìn xuống đầu vai trắng nõn bên trái của cô bé, trên đó có một vệt đỏ tươi.
Đó không phải là máu, chắc là dạng tương tự như cái bớt.
“Em gái, em gặp phải khó khăn gì sao……”
Liễu Yên Nhi khom người, vừa chuẩn bị dò hỏi tình hình của cô bé như thế nào, nhưng lúc này lại thấy cô bé hoảng loạn liếc nhìn về phía sau, chưa kịp nói cái gì đã vội vàng chạy đi.
Cô bé chạy đi không lâu thì một người đàn ông mặc áo đen đã đuổi theo.
Khi chạy ngang qua hai người Lục Vân, người đó hung hăng trừng Liễu Yên Nhi một cái, hình như đang cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác.
Liễu Yên Nhi lập tức nhăn mày càng sâu.
Lục Vân nhìn bóng dáng người áo đen, trầm ngâm nói: “Từ trên người người kia, em cảm giác được hơi thở của tu luyện giả, hẳn là một tu luyện giả.”
“Tiểu Lục Vân, chị cũng có một cảm giác kỳ quái ……”
“Cảm giác kỳ quái?” Lục Vân sửng sốt nói: “Ý chị là người đàn ông vừa rồi là tộc U Hồn?”
Liễu Yên Nhi có được khả năng cảm giác rất mạnh của tộc Linh Hồ, một khi xuất hiện cảm giác kỳ quái thì chứng minh đối phương không đơn giản.
“Không phải.” Nhưng Liễu Yên Nhi lại lắc đầu, nói: “Cảm giác vừa rồi không giống với hơi thở trước kia chị cảm nhận được từ trên người tộc U Hồn, hơn nữa……”
Cô càng cau mày chặt hơn.
“Không chỉ là người đàn ông kia, hơi thở trên người cô bé lúc nãy càng nồng đậm.”
Hơi thở trên người cô bé càng nồng đậm?
Lục Vân cũng đột nhiên nhíu mày.
Liễu Yên Nhi nói: “Tiểu Lục Vân, hay chúng ta cùng đi qua xem đi, cô bé vừa rồi nhất định đã gặp nguy hiểm gì, nếu không sẽ không cầu cứu chúng ta.”
“Được.” Lục Vân gật đầu.
Người đàn ông áo đen chưa đi được quá xa.
Hai người nhanh chóng đuổi kịp và lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Sau khi theo dõi một thời gian, họ phát hiện người đàn ông áo đen tiến vào một vùng cỏ dại lan tràn.
Bước chân gã chậm lại, ánh mắt như chim ưng tuần tra khắp nơi, hẳn là đang tìm kiếm cô bé vừa rồi.
Dạo qua một vòng mà gã vẫn không có thu hoạch gì, người đàn ông áo đen đột nhiên nghỉ chân, nhắm mắt lại tập trung một lát, giữa mày mơ hồ có chút ánh đỏ tràn ra.
“Tiểu súc sinh, còn muốn chạy trốn đi đâu?” Đột nhiên, ánh đỏ giữa mày người đàn ông áo đen biến mất, gã mở to đôi mắt rồi nhảy dựng lên, thân hình hóa thành dáng vẻ một con chim ưng khổng lồ mà vồ xuống.
Phía sau một con dốc nhỏ trong góc núi, cô bé cuộn tròn thân mình, cảm giác được hơi thở của người đàn ông tới gần thì lập tức hét lên một tiếng.
“Đừng……” Cô bé vội vàng bò lên chuẩn bị chạy trốn, nhưng dưới chân lại bị một cái hố đất vướng ngã rồi té xuống đất.
“Hừ, còn không ngoan ngoãn trở về với tao!” Gã cười lạnh một tiếng rồi vồ xuống, năm ngón tay mở ra như vuốt diều hâu, chuẩn bị bắt lấy cô bé.
Cô bé bị dọa run bần bật, không dám mở đôi mắt ra.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có một bóng hình xinh đẹp bỗng xẹt qua, bế cô bé lên bay nhanh rời đi, đúng lúc tránh thoát cái vồ của người đàn ông.
“Em gái đừng sợ, có tụi chị ở đây thì không ai có thể tổn thương em.” Người ra tay chính là Liễu Yên Nhi.
Sau khi cô bế cô bé lên thì nhanh chóng về tới bên người Lục Vân, tri kỷ an ủi cô bé.
Nhưng cô bé vẫn lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
“Chị…… Người kia rất lợi hại, em sợ……”
Khi cô bé đang chạy trốn thì đúng lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi ra tay dạy dỗ đám người gã đầu đinh, vì thế liền chạy tới cầu cứu.
Nhưng cô bé cũng biết có lẽ Liễu Yên Nhi không phải đối thủ của người đàn ông áo đen, cho nên sau khi nói một câu thì lập tức vội vội vàng vàng rời đi.
Bởi vì người đàn ông áo đen kia đã phát hiện cô bé.
Lúc này người đàn ông áo đen tung một chiêu thất bại lộ ra vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Liễu Yên Nhi, nói: “Cô em, vừa rồi hình như tao đã cảnh cáo đừng xen vào việc của người khác?”
“Phi, hôm nay bà đây nhất định phải xen vào chuyện này, mày có thể làm gì được tao?” Liễu Yên Nhi không chút nào yếu thế mà nói.
“Vậy thì mày đang tự tìm đường chết!”
Người đàn ông áo đen đột nhiên đi nhanh tới bên này, hơi thở tu luyện giả trên người hoàn toàn phóng thích ra, rõ ràng là tu vi Trúc Cơ kỳ.
Trong nháy mắt gã phóng ra hơi thở, cô bé lập tức run rẩy càng kịch liệt, vẻ mặt cũng càng hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen vừa bước tới vừa cười lạnh nói: “Cô em, tao thấy hình như mày cũng là tu luyện giả, nhưng cảnh giới của mày quá thấp, thật sự muốn xen vào chuyện này à?”
Vừa rồi Liễu Yên Nhi tiến lên cứu cô bé đã vận dụng chân khí, cho nên người đàn ông áo đen lập tức phát hiện cô là tu vi Luyện Khí tầng năm.
Luyện Khí tầng năm đối đầu với tu luyện giả Trúc Cơ kỳ là gã thì hoàn toàn không đủ xem.
Cho nên người đàn ông áo đen cảm thấy Liễu Yên Nhi căn bản đang tự tìm đường chết.
Nhưng làm người đàn ông áo đen không ngờ đến là sau khi Liễu Yên Nhi cảm nhận được hơi thở của gã thì không những không sợ, còn trừng lớn mắt phản kích: “Còn không phải là Trúc Cơ kỳ sao, mày hung hăng cái gì, có tin bà đây thả chó cắn mày không?”
Lục Vân: “……”
Chị mới là chó, cả nhà chị đều là chó, không đúng, chị là hồ ly tinh, đồ hồ ly tinh lẳng lơ!
Gã đầu đinh không những không thực hiện cá cược là quỳ xuống dập đầu trước Lục Vân, ngược lại còn lộ vẻ hung ác, hiển nhiên không chuẩn bị để Lục Vân đứng thẳng rời khỏi nơi này.
Khi gã buông lời tàn nhẫn thì trong một loạt cả trai lẫn gái phía sau có bảy tám người đàn ông thân thể cường tráng đi ra.
Vẻ mặt của ai cũng rất hung ác.
Cắt đứt đường tiền tài của người ta như giết cha giết mẹ, hiện tại đường tiền tài của bọn họ bị Lục Vân chặt đứt, tương đương với bị Lục Vân diệt cả nhà.
Sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Tuy quần chúng chung quanh đã biết thanh niên trước mắt chính là thần tượng đại sư Vân Lộc của bọn họ, nhưng vừa thấy đội ngũ hùng mạnh của gã đầu đinh thì lập tức rén.
Nhưng thật ra có mấy người nhà giàu mang theo vệ sĩ ra cửa muốn mượn cơ hội này thân cận với đại sư Vân Lộc, vì thế họ phái vệ sĩ đi ra ngoài, chuẩn bị bảo vệ đại sư.
Nhưng mà, mấy vệ sĩ vừa ra tay mới biết được đối phương đều là người biết võ, ai cũng tập công phu Tán Đả cực kỳ lợi hại.
Kỳ thật ngẫm lại cũng hợp lý, nếu không có chút công phu thì làm sao bọn họ dám trắng trợn lừa gạt như vậy?
Bao gồm gã đầu đinh kia cũng không biết học được Thái quyền từ nơi nào mà đã thành thạo đánh ngã vệ sĩ của một phú thương, ra chiêu cực kỳ tàn nhẫn.
“Dừng tay!” Lúc này, người đàn ông lôi thôi quỳ trên mặt đất bỗng ngẩng đầu rống lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng, nước mắt còn chưa khô.
Chỉ là ông ta vừa mở miệng thì gã đầu đinh đã đá một chân vào vai ông ta và cười lạnh nói: “Ngày thường làm ra vẻ còn chưa tính, con mẹ nó mày nghĩ mình cao sang lắm à? Không muốn chết thì ngoan ngoãn câm miệng cho tao!”
Người đàn ông lôi thôi trúng một chân, cảm thấy xương bả vai của mình như tan nát, trong nháy mắt đã ngã xuống đất.
Thời khắc này rốt cuộc ông ta cũng tỉnh ngộ, tất cả đều là giả.
Trước kia đoàn đội của gã đầu đinh khách khách khí khí với ông ta là bởi vì muốn lợi dụng thân phận giả của ông ta để vớt tiền, hiện tại đang nổi nóng nên tất nhiên sẽ không coi ông ta ra gì nữa.
Một đám lừa đảo dối trá!
Sau khi giải quyết xong mấy tên vệ sĩ, gã đầu đinh cười lạnh đi về hướng Lục Vân: “Đại sư Vân Lộc? Hiện tại mày còn muốn tao quỳ xuống dập đầu mày không?”
Gã hài hước nói.
Lục Vân rất trấn định, vẻ mặt thong dong, thậm chí khóe miệng còn hiện ra nụ cười, nói: “Nếu đã đánh cược, mày thua thì phải thực hiện.”
“Mày thật sự không sợ chết?” Trong mắt gã đầu đinh lập loè tia sắc lạnh.
Lục Vân nói: “Nếu tao sợ chết thì sẽ không đánh cược với mày.”
“Ha ha, được, không hổ là đại sư Vân Lộc, có cá tính.” Nghe thấy Lục Vân trả lời, gã đầu đinh không giận mà còn cười rồi nói tiếp: “Như vầy đi, tao không làm khó mày, hiện tại mày vẽ tranh, chỉ cần vẽ cho tụi tao mười bức tranh thì tao tha cho mày.”
Mọi người xung quanh lập tức cảm thấy trái tim run rẩy.
Mười bức họa?
Cộng lại cũng có giá trị trên trăm triệu!
Những người này chuẩn bị ăn một chầu cho no căng!
Nhưng đối với đại sư Vân Lộc, nếu có thể dùng mười bức họa đổi lấy sự an toàn của mình thì cũng đáng.
Dù sao hắn chỉ hao phí một ít thời gian và sức lực mà thôi, không lỗ.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người là Lục Vân lại hỏi lại một câu: “Nếu tao không làm thì sao?”
Không làm……
Trong lúc nhất thời, tâm tình mọi người rất phức tạp, vẻ mặt lại trở nên quái dị.
Vừa rồi đoàn đội của gã đầu đinh đã bày ra sự ngang ngược bá đạo của mình, cả vệ sĩ do những phú thương kia dùng lương cao mời đến cũng bị bọn chúng đánh ngã.
Đại sư Vân Lộc lại dám không đáp ứng?
Chẳng lẽ đầu óc thật sự có hố sao!
Gã đầu đinh cười nhạo nói: “Nếu mày không làm cũng được, vậy để đôi tay của mày lại, bố mày cho mày cả đời không vẽ được nữa!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Nếu đại sư Vân Lộc không có tay thì không chỉ tổn thất giá trị mười bức họa, mà là nổi đau không thể cứu vãn của cả giới thi họa, là tổn thất rất lớn.
Như vậy những bức hoạ trước đó cũng tương đương với tác phẩm cuối cùng của đại sư Vân Lộc.
Những phú thương xung quanh vừa nghe vậy cũng sốt ruột, vội vàng khuyên: “Đại sư, đôi tay của ngài mới là bảo bối giá trị vô giá, nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm!”
“Đúng rồi đại sư, không phải chỉ là mười bức họa sao, đối với ngài thì không phải vấn đề quá lớn, nếu bọn họ muốn thì cho họ đi!”
“Chúng ta đều biết đại sư ngài ngông nghênh cứng cỏi, nhưng đừng hành động theo cảm tính……”
Mọi người sôi nổi khuyên bảo.
Gã đầu đinh cũng dần dần lộ ra nụ cười đắc ý.
Chặt tay và vẽ mười bức họa, chỉ cần là người có đầu óc cũng biết nên chọn như thế nào.
Chắc chắn Lục Vân là người có đầu óc.
Nhưng sự thật lại là Lục Vân không có đầu óc.
Ít nhất trong mắt những người khác thì hắn không có đầu óc, bởi vì hắn lại lắc đầu.
“Tranh cũng không cho, mà tay thì mày không có tư cách lấy.” Lục Vân lạnh nhạt nói.
Vèo!
Mắt gã đầu đinh đanh lại, như đột nhiên bắn ra hai tia sắc lạnh thật sự.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho mày cơ hội cũng không dùng được, các anh em, hầu hạ vị đại sư Vân Lộc này thật tốt cho tao!”
Gã đầu đinh ra lệnh một tiếng, bảy tám kẻ cơ bắp phía sau lập tức đi nhanh tới gần, trên mặt kẻ nào cũng rung động dữ tợn, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn.
“Hừ, dám ăn hiếp tiểu Lục Vân nhà tao, có hỏi bà nội đây chưa?” Lúc này đột nhiên có một tiếng hừ lạnh thanh thúy vang lên, chỉ thấy thân hình nóng bỏng của Liễu Yên Nhi đột nhiên chắn trước mặt Lục Vân.
Lục Vân: “……”
Bị mắng thì em nghe, làm ra vẻ ngầu thì chị đứng ra ……À, không đúng, chị vốn đã ngầu sẵn rồi, không cần làm ra vẻ.
Liễu Yên Nhi xuất hiện lập tức làm bảy tám kẻ cơ bắp sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt quái lạ.
Gã đầu đinh dùng ánh mắt tham lam đánh giá dáng người nóng bỏng quyến rũ của Liễu Yên Nhi một lượt rồi nhe hàm răng trắng ra nói: “Hắc hắc, thiếu chút nữa quên mất còn có đại mỹ nữ này, đừng có gấp, chờ giải quyết đại sư Vân Lộc xong thì anh em tụi tao sẽ cho mày sướng bay lên trời.”
“Sướng bay lên trời con mẹ mày!” Tính tình của Liễu Yên Nhi rất nóng nảy, hơn nữa vốn dĩ đang buồn bực, gã đầu đinh nói một câu lập tức làm cô nổi điên lên.
Bóng hình xinh đẹp loé lên, một cái chân tròn trịa thon dài trắng nõn…… Đôi giày trên chân lập tức thân mật tiếp xúc với một bên mặt của gã đầu đinh.
Chương 504: Đại sư Vân Lộc chứng thực
Sức mạnh cú đá này của Liễu Yên Nhi hoàn toàn khác với lúc dẫm lên người đàn ông lôi thôi trước đó.
Gã đầu đinh ăn trọn một cú.
Ngay tức khắc - Phốc!
Mấy cái răng dính máu vẽ ra một đường cong duyên dáng ở giữa không trung, gã đầu đinh cũng tung bay ra ngoài theo hướng phát lực.
Phanh!
Gã ngã mạnh xuống đất.
Một bên gương mặt còn lại thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Sau đó… không có sau đó nữa.
Gã đầu đinh chậm chạp không nhúc nhích, thì ra đã ngất rồi.
Bảy tám gã đồng lõa của tên đầu đinh lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi đứng ra đều lộ ra vẻ mặt quái dị, khóe miệng nhếch lên nụ cười dâm tà xấu xa, nhưng giờ phút này nụ cười đó lại cứng lại.
Người biết võ!
Mỹ nữ dáng người nóng bỏng này nhất định là người biết võ, nếu không không có khả năng đá ra một chân sắc bén như vậy, cũng không có khả năng làm gã đầu đinh ngất xỉu chỉ bằng một cú đá.
Đương nhiên, trong đó cũng có một phần nguyên nhân do gã đầu đinh sơ suất.
Mấy người ngơ ra, ngay sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Giỏi cho một mỹ nữ táo bạo, càng như vậy thì anh em tụi tao càng có dục vọng chinh phục, lên cho tao!”
Gã hét lớn một tiếng, bảy tám kẻ cơ bắp cũng mặc kệ lấy nhiều hiếp ít lấy nam khinh nữ mà nhất trí ra tay, tất cả đều tung ra công phu sở trường của mình.
Đây chính là cơ hội tốt để xàm sỡ.
Bọn họ ùa lên, nhưng còn chưa chạm vào góc áo của Liễu Yên Nhi liền thấy một cái đùi ngọc thon dài quét ngang lên không vái cái, tạo nên từng tiếng gió sắc bén.
Trong mắt tu luyện giả thì tốc độ này có vẻ không đủ để nói gì, nhưng ở trước mặt những cao thủ Tán Đả bình thường này thì lại nhanh đến cực hạn.
Hoa cả mắt, không chỉ nhanh mà còn rất chính xác, cũng rất mạnh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, bảy tám tên đàn ông đã cùng văng ra ngoài.
Giống như gã đầu đinh trước đó, gương mặt họ đều có một dấu giày đỏ tươi, cũng nhanh chóng ngất đi.
Trong phút chốc, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Yên Nhi đều thay đổi, trở nên rất kinh ngạc.
Không ngờ công phu của mỹ nữ này lại lợi hại như vậy, chỉ cần giây lát đã đá cho những người đó hôn mê bất tỉnh.
Không hổ là vệ sĩ của đại sư Vân Lộc!
Mọi người đều cho rằng Liễu Yên Nhi là vệ sĩ mỹ nữ do đại sư Vân Lộc mời.
Cũng khó trách từ đầu đến cuối đại sư Vân Lộc vẫn mang dáng vẻ thong dong.
“Hừ, một đám chó mèo cũng dám động thủ với bà, ai cho tụi mày lá gan đó?” Liễu Yên Nhi khẽ kêu một tiếng, nhìn lướt qua những kẻ còn lại trong tập thể lừa đảo với vẻ mặt rất đắc ý.
Trong tập thể này, nhóm người lợi hại nhất đều bị đánh hôn mê, những kẻ còn lại một là phụ nữ, hai là đàn ông nhu nhược hơn cả phụ nữ.
Nghe thấy một tiếng khẽ kêu của Liễu Yên Nhi, tất cả đều im như ve sầu mùa đông.
Liễu Yên Nhi thu ánh mắt lại, rất đắc ý hất cái cằm tuyết trắng lên.
Lần này cô tới tỉnh Vân Quý là vì bái tế cha mẹ, tâm tình vốn rất nặng nề, lại gặp phải một đoàn đội giả dạng đại sư Vân Lộc ở trấn nhỏ này nên tất nhiên không nhìn được.
Vậy dùng bọn họ để phát tiết một chút đi.
Sau khi đánh đám người gã đầu đinh hôn mê, tâm tình của Liễu Yên Nhi quả nhiên thoải mái lên không ít.
Những phú thương xung quanh thấy nguy cơ đã được giải trừ thì sôi nổi muốn tiến lên nịnh bợ đại sư Vân Lộc, kết quả bị Liễu Yên Nhi hung ác trừng một cái rồi rụt trở về.
Quả ớt cay nhỏ này không dễ chọc!
Thôi thôi, hôm nay may mắn nhìn thấy đại sư Vân Lộc đã đủ.
Chỉ có người đàn ông lôi thôi kia đã ổn định lại sau cú đá của gã đầu đinh, sau đó liều mạng bị Liễu Yên Nhi đánh một trận mà quỳ bò tới trước mặt Lục Vân.
“Đại sư, tôi đã biết sai rồi, xin ngài thu tôi làm đồ đệ đi, về sau tôi muốn đi theo ngài học vẽ.” Người đàn ông lôi thôi cầu xin.
“Xin lỗi, tôi không thích nhận đồ đệ.” Lục Vân vô tình nói, rất nhanh lại bổ sung một câu trong lòng, muốn thu cũng chỉ thu đồ đệ mỹ nữ.
Ánh mắt của người đàn ông lôi thôi lập tức ảm đạm xuống.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng nên lại lập tức hỏi: “Vậy đại sư có thể chỉ điểm một chút, rốt cuộc làm sao mới có thể vẽ ra thần tác giống như đại sư không?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói hai chữ: “Tùy tâm.”
Tùy tâm……
Người đàn ông lôi thôi trầm tư một lát rồi nói tiếp: “Đại sư, trước kia tôi vẽ tranh cũng là tùy tâm, nhưng vì sao không có người thưởng thức chứ?”
Lục Vân vốn không muốn phản ứng ông ta, nhưng thấy ông ta chấp nhất như vậy, có vẻ rất cuồng nhiệt si mê thi họa.
Hơn nữa Lục Vân cũng biết trước đó người đàn ông lôi thôi này bị đám người gã đầu đinh mê hoặc.
Hắn yên lặng nhìn lướt qua cái bản vẽ trên mặt đất.
Lục Vân nhìn vào một bức họa và hỏi: “Tấm Mặc Lan Đồ này là do ông vẽ?”
Người đàn ông lôi thôi vội vàng gật đầu: “Đúng, đây là bức họa rất sớm trước kia của tôi.”
Không thể không nói, thiên phú thi họa của người đàn ông lôi thôi này không tồi, Lục Vân nhìn chằm chằm tấm Mặc Lan Đồ, tuyệt đối đủ bước vào nơi thanh nhã, nhưng không gặp được người thưởng thức.
Sau lại ông ta lại luôn cố tình bắt chước phong cách của đại sư Vân Lộc, tuy rằng mô phỏng ra một chút ý cảnh nhưng lại có cảm giác quá cố tình, ngược lại không tự nhiên bằng bức Mặc Lan Đồ này.
Lục Vân trầm ngâm một lát rồi bỗng cầm lấy một cây bút, soạt soạt soạt viết xuống mấy chữ lên chỗ trống của bức Mặc Lan Đồ.
“Làm chính ông là được.” Lục Vân viết xong thì thản nhiên để lại một câu cho người đàn ông rồi cùng hồ ly tinh Liễu Yên Nhi rời khỏi nơi này.
Người đàn ông lôi thôi hoang mang nhặt bức Mặc Lan Đồ lên, khi thấy mấy chữ trên đó thì thân thể run lên kịch liệt, lã chã rơi lệ, sau đó đột nhiên dập đầu mấy cái thật mạnh về hướng Lục Vân rời đi.
“Cảm ơn đại sư! Cảm ơn đại sư!!”
Mọi người cũng nghi hoặc, sôi nổi tò mò nhìn về phía bức Mặc Lan Đồ, chỉ thấy trên đó có viết sáu chữ: Đại sư Vân Lộc chứng thực!
Sáu chữ này được viết bằng nét bút nghệ thuật, phong cách cá nhân cực kỳ mãnh liệt, người ta vừa nhìn liền biết đây là chữ của đại sư Vân Lộc.
Chỉ một thoáng, đám đông sôi trào.
Đại sư Vân Lộc chứng thực, đây là sự tán thành rất lớn đối với người đàn ông lôi thôi!
Chương 505: Cái này gọi là cơ hội thương nghiệp
Hạnh phúc lớn nhất trong đời một người chấp nhất theo đuổi nghệ thuật chính là một ngày kia được thần tượng tán thành!
Hiện tại người đàn ông lôi thôi đang có cảm giác như vậy.
Trước đó đoàn đội gã đầu đinh chỉ khen ông ta một câu là phong cách tương tự như đại sư Vân Lộc mà ông ta đã vô cùng kích động, còn thả lỏng cảnh giác với đám người đó.
Hôm nay ông ta nhận được sự tán thành đến từ thần tượng của mình, đại sư Vân Lộc,.
Có thể đoán ra ông ta kích động đến mức nào, trực tiếp rơi lệ đầy mặt, kích động đến quỳ xuống đất dập đầu.
Nhiều năm kiên trì đã trở nên đáng giá khi nhìn thấy này sáu chữ nghệ thuật kia.
Ông ta dập đầu hướng về phía Lục Vân rời đi.
Người đàn ông lôi thôi ôm lấy bức Mặc Lan Đồ, coi nó như báu vật, nước mắt ào ào chảy ròng.
Những phú thương xung quanh lại sáng mắt lên và nói: “Tiên sinh, bán bức Mặc Lan Đồ của ngài cho tôi đi được không, tôi cho ngài một triệu.”
“Một triệu, ông đùa cái gì vậy, bức Mặc Lan Đồ này vốn đã có tiêu chuẩn cực cao, trên đó lại có chữ ký chứng thực do đại sư Vân Lộc tự tay viết, giá trị ít nhất cũng trên ba triệu.”
“Hẹp hòi, quá hẹp hòi, tôi ra năm triệu.”
“……”
Những phú thương kia đột nhiên lại kêu giá cạnh tranh, muốn thuyết phục người đàn ông lôi thôi bán bức Mặc Lan Đồ này cho bọn họ.
Kỳ thật rất nhiều nghệ thuật gia vô danh trong dân gian có trình độ rất cao, nhưng tác phẩm của bọn họ bán ra giá không cao, cũng chỉ vì hai chữ danh tiếng.
Danh tiếng không chỉ yêu cầu trình độ thi họa mà còn phải biết marketing, cũng chính là lăng xê khoác lác.
Lúc trước không biết Thiên Huyền Tử sử dụng thủ đoạn marketing gì mà đã thổi phòng bức hoạ tuỳ bút của Lục Vân thành một trường phái…… Nói như vậy cũng không thích hợp, dù sao trình độ của hắn thật sự rất cao.
Đây là thiên phú, hâm mộ không được.
Dù sao tác phẩm của những họa gia dân gian không có bao nhiêu danh tiếng đó có giá trị vốn không cao, nhưng một khi khắc tên của đại sư thi họa nào đó lên thì sẽ cách biệt một trời.
Ví dụ như người đàn ông lôi thôi này đi, trước đó vì lừa gạt ba trăm ngàn mà bọn họ phải vắt hết óc nghĩ ra đủ loại kịch bản.
Nhìn lại hiện tại, chỉ vì có chữ ‘Đại sư Vân Lộc chứng thực’ này mà giá cả tăng vọt như ngồi hỏa tiễn, vừa mở miệng đã là mấy triệu mấy triệu.
Người đàn ông lôi thôi nằm mơ cũng không nghĩ đến mình thật sự có ngày được thần may mắn phù hộ.
Ông ta nâng bức Mặc Lan Đồ, nghe những phú thương chung quanh gọi giá mà đôi tay không ngăn được run rẩy.
Ông ta trầm mặc thật lâu, trước kia ông ta thấy một trăm ngàn là đầu óc choáng váng lại đột nhiên đưa ra một quyết định khó lường.
Không bán!
Đây là sự tán thành của thần tượng dành cho ông ta, là một loại vinh dự, căn bản không thể dùng giá cả để đánh giá.
Cho nên dù đối phương đưa ra giá cả cao bao nhiêu thì người đàn ông lôi thôi cũng kiên quyết không bán.
Những phú thương đó vừa thấy như thế đều ủ rũ cụp đuôi.
Người ta không chịu bán, bọn họ còn có cách nào chứ, không có khả năng cướp đi!
Hả?
Gần như cùng một lúc, rất nhiều người đều dời tầm mắt nhìn về phía những vụn giấy đầy đất dưới chân người đàn ông lôi thôi.
Họ nhớ đó là một bức《 Hùng Ưng Tê Thụ Đồ 》chính bản, nhưng lại bị đại sư Vân Lộc làm vỡ nát.
Nếu có thể dán chúng lại……
Trong nháy mắt, hiện trường xuất hiện cảnh tranh đoạt.
Đám người gã đầu đinh đã ngất đi không biết lại bị đám người dẫm bao nhiêu cú.
Người đàn ông lôi thôi vội vàng tránh thoát, sợ những người này đoạt đi bức Mặc Lan Đồ trong lúc hỗn loạn.
Lúc này, một phú thương vuốt tóc ngược cười đi tới trước mặt người đàn ông lôi thôi, duỗi tay nói: “Chào ông, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện không?”
Người đàn ông lôi thôi lập tức cảnh giác mà nói: “Tôi đã nói dù các người ra giá bao nhiêu thì tôi cũng không bán bức họa này.”
Người vuốt tóc ngược cười lắc đầu: “Ông đừng khẩn trương, tôi không phải tới mua bức Mặc Lan Đồ trên tay ông, mà là muốn bàn chuyện hợp tác với ông.”
“Bàn chuyện hợp tác?” Người đàn ông lôi thôi lập tức vẻ kinh ngạc.
“Tôi có thể ra tiền giúp ông tổ chức triển lãm tranh, nhưng có một yêu cầu, chính là về sau tất cả tác phẩm của ông chỉ có thể trao quyền cho công ty tôi, tôi sẽ chia tiền dựa theo tỉ lệ với ông, lát nữa sẽ nói chi tiết hơn trên hợp đồng.”
Nhìn xem, cái gì là đầu óc làm ăn?
Đây là đầu óc làm ăn.
Trình độ thi họa của người đàn ông lôi thôi cũng không thấp, chỉ cần có bức Mặc Lan Đồ được đại sư Vân Lộc chứng thực coi như mánh lới thì nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều người tham quan triển lãm tranh.
Đến lúc đó cứ coi bức Mặc Lan Đồ này như hàng triển lãm không bán ra ngoài, còn lại chỉ cần dùng những tác phẩm trước kia của người đàn ông lôi thôi bỏ thêm vào.
Hoạ gia mà cả đại sư Vân Lộc cũng tán thành, ai dám nói không tốt?
Những người nói không tốt đều không hiểu thưởng thức nghệ thuật.
Không nghi ngờ gì nữa, đến lúc đó giá trị của người đàn ông lôi thôi nhất định sẽ tăng vọt, giá trị tác phẩm của ông ta cũng có thể lập tức tăng lên trình độ kinh người.
Cái này gọi là cơ hội thương nghiệp.
Người đàn ông lôi thôi tim đập thình thịch, tất nhiên không có khả năng bỏ lỡ cơ hội tuyệt diệu như vậy, ông ta lập tức quyết định hợp tác với người vuốt tóc ngược này.
Cả Lục Vân cũng không nghĩ đến hắn tùy ý tặng ra sáu chữ đã giúp giới thi hoạ ra đời một vị đại sư chỉ đứng sau hắn trong tương lai.
Cái này kêu là cơ duyên.
Chỉ một hành động tuỳ tiện của một người ưu tú đến toả sáng cũng có thể mang đến cơ duyên lớn cho người khác, trực tiếp thay đổi cả đời người đó.
Đây cũng là vì sao lúc trước sau khi Lữ Khinh Nga biết Lục Vân chính là người thừa kế ý chí Thanh Đế thì khăng khăng muốn làm thân với Lục Vân.
……
Sau khi hai người Lục Vân rời đi, Liễu Yên Nhi khó hiểu hỏi: “Tiểu Lục Vân, vì sao em lại viết mấy chữ cho ông quỷ lôi thôi đó? Chẳng lẽ em không biết chữ của mình giá trị ngàn vàng sao?”
Lục Vân cười cười nói: “Có lẽ do nhìn ra bản chất của người nọ không xấu, hơn nữa trình độ thi họa của ông ta thật sự không thấp, vừa rồi em nhất thời xúc động nên viết.”
Đó là người duy nhất bắt chước ra ý cảnh trong tác phẩm của hắn, tuy chỉ có một chút, nhưng cũng đủ để chứng minh người đàn ông lôi thôi có thiên phú cực cao.
“Thật không hiểu được em.” Liễu Yên Nhi nghiêng đầu, đúng lúc này cô bỗng cảm thấy áo của mình bị người ta khẽ động từ phía sau, đồng thời một cảm giác dị thường bỗng sinh ra trong lòng.
Chương 506: Cầu cứu
Liễu Yên Nhi có thể khẳng định bàn tay kéo áo mình tuyệt đối không phải tiểu Lục Vân.
Bởi vì nếu tên lưu manh tiểu Lục Vân thật sự ra tay thì nhất định không chỉ kéo áo, mà là di chuyển bàn tay xuống phía dưới thêm một chút, dừng lại ở vị trí cong vểnh kia.
Khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị đá thẳng một chân ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của một cô bé, đồng thời mang theo vài phần nôn nóng: “Chị ơi, cứu em!”
Hả?
Liễu Yên Nhi nhăn mày lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Quay đầu lại nhìn lại thì chỉ thấy người kéo áo cô là một cô bé, nhìn dáng vẻ thì khoảng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc xong.
Lục Vân cũng nhìn thấy cô bé.
Tầm mắt hắn trực tiếp nhìn xuống đầu vai trắng nõn bên trái của cô bé, trên đó có một vệt đỏ tươi.
Đó không phải là máu, chắc là dạng tương tự như cái bớt.
“Em gái, em gặp phải khó khăn gì sao……”
Liễu Yên Nhi khom người, vừa chuẩn bị dò hỏi tình hình của cô bé như thế nào, nhưng lúc này lại thấy cô bé hoảng loạn liếc nhìn về phía sau, chưa kịp nói cái gì đã vội vàng chạy đi.
Cô bé chạy đi không lâu thì một người đàn ông mặc áo đen đã đuổi theo.
Khi chạy ngang qua hai người Lục Vân, người đó hung hăng trừng Liễu Yên Nhi một cái, hình như đang cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác.
Liễu Yên Nhi lập tức nhăn mày càng sâu.
Lục Vân nhìn bóng dáng người áo đen, trầm ngâm nói: “Từ trên người người kia, em cảm giác được hơi thở của tu luyện giả, hẳn là một tu luyện giả.”
“Tiểu Lục Vân, chị cũng có một cảm giác kỳ quái ……”
“Cảm giác kỳ quái?” Lục Vân sửng sốt nói: “Ý chị là người đàn ông vừa rồi là tộc U Hồn?”
Liễu Yên Nhi có được khả năng cảm giác rất mạnh của tộc Linh Hồ, một khi xuất hiện cảm giác kỳ quái thì chứng minh đối phương không đơn giản.
“Không phải.” Nhưng Liễu Yên Nhi lại lắc đầu, nói: “Cảm giác vừa rồi không giống với hơi thở trước kia chị cảm nhận được từ trên người tộc U Hồn, hơn nữa……”
Cô càng cau mày chặt hơn.
“Không chỉ là người đàn ông kia, hơi thở trên người cô bé lúc nãy càng nồng đậm.”
Hơi thở trên người cô bé càng nồng đậm?
Lục Vân cũng đột nhiên nhíu mày.
Liễu Yên Nhi nói: “Tiểu Lục Vân, hay chúng ta cùng đi qua xem đi, cô bé vừa rồi nhất định đã gặp nguy hiểm gì, nếu không sẽ không cầu cứu chúng ta.”
“Được.” Lục Vân gật đầu.
Người đàn ông áo đen chưa đi được quá xa.
Hai người nhanh chóng đuổi kịp và lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Sau khi theo dõi một thời gian, họ phát hiện người đàn ông áo đen tiến vào một vùng cỏ dại lan tràn.
Bước chân gã chậm lại, ánh mắt như chim ưng tuần tra khắp nơi, hẳn là đang tìm kiếm cô bé vừa rồi.
Dạo qua một vòng mà gã vẫn không có thu hoạch gì, người đàn ông áo đen đột nhiên nghỉ chân, nhắm mắt lại tập trung một lát, giữa mày mơ hồ có chút ánh đỏ tràn ra.
“Tiểu súc sinh, còn muốn chạy trốn đi đâu?” Đột nhiên, ánh đỏ giữa mày người đàn ông áo đen biến mất, gã mở to đôi mắt rồi nhảy dựng lên, thân hình hóa thành dáng vẻ một con chim ưng khổng lồ mà vồ xuống.
Phía sau một con dốc nhỏ trong góc núi, cô bé cuộn tròn thân mình, cảm giác được hơi thở của người đàn ông tới gần thì lập tức hét lên một tiếng.
“Đừng……” Cô bé vội vàng bò lên chuẩn bị chạy trốn, nhưng dưới chân lại bị một cái hố đất vướng ngã rồi té xuống đất.
“Hừ, còn không ngoan ngoãn trở về với tao!” Gã cười lạnh một tiếng rồi vồ xuống, năm ngón tay mở ra như vuốt diều hâu, chuẩn bị bắt lấy cô bé.
Cô bé bị dọa run bần bật, không dám mở đôi mắt ra.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có một bóng hình xinh đẹp bỗng xẹt qua, bế cô bé lên bay nhanh rời đi, đúng lúc tránh thoát cái vồ của người đàn ông.
“Em gái đừng sợ, có tụi chị ở đây thì không ai có thể tổn thương em.” Người ra tay chính là Liễu Yên Nhi.
Sau khi cô bế cô bé lên thì nhanh chóng về tới bên người Lục Vân, tri kỷ an ủi cô bé.
Nhưng cô bé vẫn lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
“Chị…… Người kia rất lợi hại, em sợ……”
Khi cô bé đang chạy trốn thì đúng lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi ra tay dạy dỗ đám người gã đầu đinh, vì thế liền chạy tới cầu cứu.
Nhưng cô bé cũng biết có lẽ Liễu Yên Nhi không phải đối thủ của người đàn ông áo đen, cho nên sau khi nói một câu thì lập tức vội vội vàng vàng rời đi.
Bởi vì người đàn ông áo đen kia đã phát hiện cô bé.
Lúc này người đàn ông áo đen tung một chiêu thất bại lộ ra vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Liễu Yên Nhi, nói: “Cô em, vừa rồi hình như tao đã cảnh cáo đừng xen vào việc của người khác?”
“Phi, hôm nay bà đây nhất định phải xen vào chuyện này, mày có thể làm gì được tao?” Liễu Yên Nhi không chút nào yếu thế mà nói.
“Vậy thì mày đang tự tìm đường chết!”
Người đàn ông áo đen đột nhiên đi nhanh tới bên này, hơi thở tu luyện giả trên người hoàn toàn phóng thích ra, rõ ràng là tu vi Trúc Cơ kỳ.
Trong nháy mắt gã phóng ra hơi thở, cô bé lập tức run rẩy càng kịch liệt, vẻ mặt cũng càng hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen vừa bước tới vừa cười lạnh nói: “Cô em, tao thấy hình như mày cũng là tu luyện giả, nhưng cảnh giới của mày quá thấp, thật sự muốn xen vào chuyện này à?”
Vừa rồi Liễu Yên Nhi tiến lên cứu cô bé đã vận dụng chân khí, cho nên người đàn ông áo đen lập tức phát hiện cô là tu vi Luyện Khí tầng năm.
Luyện Khí tầng năm đối đầu với tu luyện giả Trúc Cơ kỳ là gã thì hoàn toàn không đủ xem.
Cho nên người đàn ông áo đen cảm thấy Liễu Yên Nhi căn bản đang tự tìm đường chết.
Nhưng làm người đàn ông áo đen không ngờ đến là sau khi Liễu Yên Nhi cảm nhận được hơi thở của gã thì không những không sợ, còn trừng lớn mắt phản kích: “Còn không phải là Trúc Cơ kỳ sao, mày hung hăng cái gì, có tin bà đây thả chó cắn mày không?”
Lục Vân: “……”
Chị mới là chó, cả nhà chị đều là chó, không đúng, chị là hồ ly tinh, đồ hồ ly tinh lẳng lơ!