-
Chương 500: Vẽ trong vòng mười phút
Liễu Yên Nhi cũng ồn ào theo, cực kì muốn xem Lục Vân tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Nếu những người này biết người mà bọn họ đang chửi mắng bây giờ chính là thần thủ hộ của Long Quốc – Vân Thiên Thần Quân, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nhưng Liễu Yên Nhi không được như ý rồi.
Bởi vì Lục Vân không để lộ thân phận của mình, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Bức tranh giống thế này, tôi dùng mười phút cũng vẽ ra được.”
Mười phút? Vẽ ra “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”?
Tất cả mọi người nhìn Lục Vân như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Phong cách trong các tác phẩm của Vân Lộc đại sư rất mạnh mẽ, rất nhiều người dù có bắt chước bao nhiêu lâu đi nữa cũng không thể vẽ theo được.
Thằng nhóc này còn dám nói mười phút là vẽ xong, không bị điên thì là gì?
Đến chửi họ cũng chẳng buồn chửi nữa.
Tốn nước bọt.
“Nhóc con, xem ra cậu cố ý tới gây rối đúng không? Chỉ là phá hoại kiểu này thực sự trông hơi đần, mười phút vẽ ra được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”, sợ là đến bản thân Vân Lộc đại sư…”
Thanh niên đầu đinh vốn định trào phúng Lục Vân, nhưng lại suýt nữa lỡ miệng.
“Nếu như tôi vẽ được thì sao?”
“Nếu vẽ được thì ông đây cũng quỳ trên đất mà gọi cậu là ông nội!”
“Thôi bỏ đi, tôi không có cháu trai xấu như anh.”
“Cậu…”
Thanh niên đầu đinh tức nghẹn, lập tức hung ác nói: “Cậu vẽ được thì tôi dập đầu xin lỗi, nếu không vẽ được…”
Thanh niên đầu đinh đi một vòng, lấy về một tảng đá, cười nói: “Nếu không vẽ được thì cậu cầm tảng đá này tự đập gãy một ngón tay, sao hả?”
Mọi người nghe điều kiện cá cược xong, cảm thấy hơi độc ác.
Tự đập gãy ngón tay của mình, không chỉ là đau đớn thể xác, còn có sợ hãi từ nội tâm, nếu như đập một phát không gãy, chẳng lẽ phải đập thêm mấy phát nữa sao?
Dám nhận tiền đặt cược này chắc chắn là một người cực kì độc ác!
Chỉ có điều thằng nhóc này bị vậy cũng đáng, ai bảo nó không có việc gì tự dưng nhảy ra quấy rối, còn dõng dạc nói mình có thể vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” trong vòng mười phút.
Đập gãy một ngón tay coi như cho cậu ta một bài học rồi.
Mọi người đều hơi hả hê.
Lục Vân thì bình tĩnh nói: “Tuy rằng tiền đặt cược của hai bên không công bằng lắm, tôi vẫn chấp nhận.”
Nhận…
Thật sự dám nhận.
Con hàng này không ngu đấy chứ?
Hoàn toàn không có ai vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” trong vòng mười phút cả.
“Được, cũng coi như gan dạ đấy, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, nếu cậu vẽ xấu thì không chỉ mất một ngón tay đâu.”
Thanh niên đầu đinh cười lạnh nhìn đằng sau mình, một hàng kia đều là người của anh ta, đội ngũ đông đảo, tuyệt đối sẽ không để Lục Vân có cơ hội đào tẩu.
“Được.” Lục Vân gật đầu.
Thanh niên đầu đinh cũng tích cực, chủ động bảo đồng bọn đằng sau căng một tờ giấy vẽ ra, giống như ban nãy làm cho người đàn ông lôi thôi kia.
Nhưng khác nhau là, lúc này mấy người mở giấy đều có vẻ không tình nguyện chút nào, thậm chí còn nhân lúc Lục Vân vẽ tranh mà rung giấy quấy rầy hắn.
Lục Vân nhìn thoáng qua cuộn giấy vẽ tranh, cầm bút lông dính mực nước, chậm chạp mãi không vẽ.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Lục Vân giống như đã xuất thần, trên tay tuy cầm bút lông nhưng không hề nhúc nhích.
“Ha ha, bây giờ mới phát hiện không thể vẽ được, ngu luôn rồi.”
Xung quanh đã có vài tiếng châm biếm vang lên.
Lúc vẽ tranh, việc đặt bút luôn rất khó khăn, nếu nét đầu tiên không ổn, thì trên cơ bản chỉnh thể bức tranh đã bị hỏng mất hơn nửa.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Vân, rõ ràng hắn đang bối rối.
“Ha ha, không phải thằng nhãi này đang làm trò chứ, lý luận một mớ nhưng đến lượt mình làm thì không dám đặt một nét bút, quá mất mặt.”
“Mà người như vậy cũng dám đứng ra kiểm tra Vân Lộc đại sư sao? Xách giày cho Vân Lộc đại sư cũng không xứng nữa!”
“Cậu ta là diễn viên hề rồi thì còn trông cậy cái gì nữa? Đã làm loạn tới mức này là do cậu ta tự tìm hết, rảnh rỗi đi phá người ta làm gì, bị đánh gãy một ngón tay cũng không đáng thương!”
Có một người lên tiếng chế nhạo.
Người đàn ông lôi thôi ngẩng đầu nhìn Lục Vân, chưa nói gì hết, nhưng đã hừ khẽ một tiếng.
Cực kì khinh miệt.
Mười phút mà vẽ được bức tranh kia, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lục Vân vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích gì.
Sáu phút trôi qua, mọi người không còn hi vọng, mấy người mở cuộn giấy vẽ tranh cũng không nhịn được mà nói: “Nhãi con, rốt cuộc là cậu có vẽ nữa không? Nếu không vẽ thì nói một câu là được!”
Bọn họ cũng mệt rồi.
Còn nói lát nữa sẽ lén rung mấy cái, quấy rầy Lục Vân vẽ tranh, bây giờ xem ra bọn họ lo thừa rồi.
Chưa cần quấy rầy, thằng nhóc này đã tự loạn.
“Rồi!”
Chỉ còn lại hai phút cuối cùng, Lục Vân cuối cùng cũng có động tác, chỉ là dùng cái tay không vỗ lên gáy nói: “Chị Yên Nhi, chúng ta đi ăn bún ốc niêu nhé, nghe nói món đó ở đây ngon lắm.”
“…”
Thằng nhãi này, còn tưởng hắn thật sự bí ý tưởng, thì ra hắn lãng phí tám phút liền chỉ để nghĩ xem lát nữa ăn gì.
Đang đùa đấy à?
Trong mắt thanh niên đầu đinh ánh lên lửa giận, chỉ là nghĩ lại còn có hai phút, nên anh ta ép lửa giận xuống.
Dù sao thì hai phút nữa thôi, thằng nhóc này cũng chẳng thể vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”, chắc chắn phải đập gãy ngón tay nó, thằng này kiêu ngạo quá rồi.
Quan trọng là lúc này, Liễu Yên Nhi lại vừa cười vừa nói: “Được, đi ăn bún ốc niêu!”
Mọi người: “…”
Rốt cuộc là vô tư quá hay đầu óc có vấn đề thật?
“Ha ha, quyết định vậy đi.”
Lúc này, Lục Vân đột nhiên cười sang sảng.
Tiếp theo, ngòi bút chạm xuống giấy.
Nếu những người này biết người mà bọn họ đang chửi mắng bây giờ chính là thần thủ hộ của Long Quốc – Vân Thiên Thần Quân, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nhưng Liễu Yên Nhi không được như ý rồi.
Bởi vì Lục Vân không để lộ thân phận của mình, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Bức tranh giống thế này, tôi dùng mười phút cũng vẽ ra được.”
Mười phút? Vẽ ra “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”?
Tất cả mọi người nhìn Lục Vân như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Phong cách trong các tác phẩm của Vân Lộc đại sư rất mạnh mẽ, rất nhiều người dù có bắt chước bao nhiêu lâu đi nữa cũng không thể vẽ theo được.
Thằng nhóc này còn dám nói mười phút là vẽ xong, không bị điên thì là gì?
Đến chửi họ cũng chẳng buồn chửi nữa.
Tốn nước bọt.
“Nhóc con, xem ra cậu cố ý tới gây rối đúng không? Chỉ là phá hoại kiểu này thực sự trông hơi đần, mười phút vẽ ra được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”, sợ là đến bản thân Vân Lộc đại sư…”
Thanh niên đầu đinh vốn định trào phúng Lục Vân, nhưng lại suýt nữa lỡ miệng.
“Nếu như tôi vẽ được thì sao?”
“Nếu vẽ được thì ông đây cũng quỳ trên đất mà gọi cậu là ông nội!”
“Thôi bỏ đi, tôi không có cháu trai xấu như anh.”
“Cậu…”
Thanh niên đầu đinh tức nghẹn, lập tức hung ác nói: “Cậu vẽ được thì tôi dập đầu xin lỗi, nếu không vẽ được…”
Thanh niên đầu đinh đi một vòng, lấy về một tảng đá, cười nói: “Nếu không vẽ được thì cậu cầm tảng đá này tự đập gãy một ngón tay, sao hả?”
Mọi người nghe điều kiện cá cược xong, cảm thấy hơi độc ác.
Tự đập gãy ngón tay của mình, không chỉ là đau đớn thể xác, còn có sợ hãi từ nội tâm, nếu như đập một phát không gãy, chẳng lẽ phải đập thêm mấy phát nữa sao?
Dám nhận tiền đặt cược này chắc chắn là một người cực kì độc ác!
Chỉ có điều thằng nhóc này bị vậy cũng đáng, ai bảo nó không có việc gì tự dưng nhảy ra quấy rối, còn dõng dạc nói mình có thể vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” trong vòng mười phút.
Đập gãy một ngón tay coi như cho cậu ta một bài học rồi.
Mọi người đều hơi hả hê.
Lục Vân thì bình tĩnh nói: “Tuy rằng tiền đặt cược của hai bên không công bằng lắm, tôi vẫn chấp nhận.”
Nhận…
Thật sự dám nhận.
Con hàng này không ngu đấy chứ?
Hoàn toàn không có ai vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” trong vòng mười phút cả.
“Được, cũng coi như gan dạ đấy, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, nếu cậu vẽ xấu thì không chỉ mất một ngón tay đâu.”
Thanh niên đầu đinh cười lạnh nhìn đằng sau mình, một hàng kia đều là người của anh ta, đội ngũ đông đảo, tuyệt đối sẽ không để Lục Vân có cơ hội đào tẩu.
“Được.” Lục Vân gật đầu.
Thanh niên đầu đinh cũng tích cực, chủ động bảo đồng bọn đằng sau căng một tờ giấy vẽ ra, giống như ban nãy làm cho người đàn ông lôi thôi kia.
Nhưng khác nhau là, lúc này mấy người mở giấy đều có vẻ không tình nguyện chút nào, thậm chí còn nhân lúc Lục Vân vẽ tranh mà rung giấy quấy rầy hắn.
Lục Vân nhìn thoáng qua cuộn giấy vẽ tranh, cầm bút lông dính mực nước, chậm chạp mãi không vẽ.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Lục Vân giống như đã xuất thần, trên tay tuy cầm bút lông nhưng không hề nhúc nhích.
“Ha ha, bây giờ mới phát hiện không thể vẽ được, ngu luôn rồi.”
Xung quanh đã có vài tiếng châm biếm vang lên.
Lúc vẽ tranh, việc đặt bút luôn rất khó khăn, nếu nét đầu tiên không ổn, thì trên cơ bản chỉnh thể bức tranh đã bị hỏng mất hơn nửa.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Vân, rõ ràng hắn đang bối rối.
“Ha ha, không phải thằng nhãi này đang làm trò chứ, lý luận một mớ nhưng đến lượt mình làm thì không dám đặt một nét bút, quá mất mặt.”
“Mà người như vậy cũng dám đứng ra kiểm tra Vân Lộc đại sư sao? Xách giày cho Vân Lộc đại sư cũng không xứng nữa!”
“Cậu ta là diễn viên hề rồi thì còn trông cậy cái gì nữa? Đã làm loạn tới mức này là do cậu ta tự tìm hết, rảnh rỗi đi phá người ta làm gì, bị đánh gãy một ngón tay cũng không đáng thương!”
Có một người lên tiếng chế nhạo.
Người đàn ông lôi thôi ngẩng đầu nhìn Lục Vân, chưa nói gì hết, nhưng đã hừ khẽ một tiếng.
Cực kì khinh miệt.
Mười phút mà vẽ được bức tranh kia, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lục Vân vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích gì.
Sáu phút trôi qua, mọi người không còn hi vọng, mấy người mở cuộn giấy vẽ tranh cũng không nhịn được mà nói: “Nhãi con, rốt cuộc là cậu có vẽ nữa không? Nếu không vẽ thì nói một câu là được!”
Bọn họ cũng mệt rồi.
Còn nói lát nữa sẽ lén rung mấy cái, quấy rầy Lục Vân vẽ tranh, bây giờ xem ra bọn họ lo thừa rồi.
Chưa cần quấy rầy, thằng nhóc này đã tự loạn.
“Rồi!”
Chỉ còn lại hai phút cuối cùng, Lục Vân cuối cùng cũng có động tác, chỉ là dùng cái tay không vỗ lên gáy nói: “Chị Yên Nhi, chúng ta đi ăn bún ốc niêu nhé, nghe nói món đó ở đây ngon lắm.”
“…”
Thằng nhãi này, còn tưởng hắn thật sự bí ý tưởng, thì ra hắn lãng phí tám phút liền chỉ để nghĩ xem lát nữa ăn gì.
Đang đùa đấy à?
Trong mắt thanh niên đầu đinh ánh lên lửa giận, chỉ là nghĩ lại còn có hai phút, nên anh ta ép lửa giận xuống.
Dù sao thì hai phút nữa thôi, thằng nhóc này cũng chẳng thể vẽ được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”, chắc chắn phải đập gãy ngón tay nó, thằng này kiêu ngạo quá rồi.
Quan trọng là lúc này, Liễu Yên Nhi lại vừa cười vừa nói: “Được, đi ăn bún ốc niêu!”
Mọi người: “…”
Rốt cuộc là vô tư quá hay đầu óc có vấn đề thật?
“Ha ha, quyết định vậy đi.”
Lúc này, Lục Vân đột nhiên cười sang sảng.
Tiếp theo, ngòi bút chạm xuống giấy.