-
Chương 483-484
Chương 483: Ngục giam Long Hồn, thật sự có rồng ư?
Ùng ùng!
Lúc này, kiếm ý ngút trời chém ra, toàn bộ ngục giam Long Hồn điên cuồng rung lên.
Trên long trụ gần nhất, lớp sơn loang lổ bắt đầu tróc ra, một cái đầu rồng cực lớn ở trên chóp trụ như có ánh sáng lóe ra, đôi mắt như có dấu hiệu sắp mở.
Những biến hóa này tạm thời chưa có ai để ý tới.
Bất kể là Liễu Yên Nhi, Hồn Trường Thánh hay là Hồn Vô Cực đều đang cực kì kinh hãi.
Đòn công kích này của Lục Vân quá kinh khủng.
Kinh khủng đến mức khó mà dùng từ nào hình dung được, dường như trời đất đang sụp đổ.
Hồn Vô Cực ở ngay giữa kiếm ý, sắc mặt thay đổi cực nhanh, sắp trở nên vặn vẹo.
“Chết tiệt! Thiên Sáp Vương chết tiệt, sao ngươi có thể ngưng tụ ra kiếm ý kinh khủng như vậy chứ, a!”
Hồn Vô Cực gào thét lạc cả giọng điên cuồng thúc giục cánh tay trái Thần Thi của nó, ý định chống lại đòn tấn công của kiếm ý.
Đùng!
Mắt thường có thể thấy được nửa người Hồn Vô Cực nổ tung, đầu còn lại một nửa, nhãn cầu rơi ra ngoài.
Nó ngưng tụ thành hồn lực như làn sương đen, tản ra xung quanh, khiến mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
Nhưng lát sau, trong bóng tối có một luồng ánh sáng chói mắt hội tụ lại thành một cánh tay.
Con ngươi Lục Vân co lại.
Kiếm ý kinh khủng như thế vẫn không thể phá hủy được cánh tay đó.
Thần Thi tộc này quả nhiên là mạnh thái quá.
Khó trách Hồn Trường Thánh lại nói, chỉ cần trái tim của Thần Thi tộc bất diệt thì chúng gần như không chết.
Đến cả đòn công kích mạnh nhất của Lục Vân cũng đã được sử dụng nhưng vẫn không thể phá hoại cánh tay đó, phải chơi thế nào đây?
Lần đầu tiên Lục Vân gặp một chuyện khó giải quyết như thế.
“Thiên Sáp Vương!”
Một tiếng rống đầy phẫn nộ vang lên.
Sương đen tản mát khắp nơi nhanh chóng tụ lại, cuối cùng chui hết vào cánh tay của con Thần Thi kia.
“Thiên Sáp vương, đợi bản vương đắp nặn lại được cơ thể, nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!” Hồn Vô Cực điên cuồng gào thét.
Đùng một tiếng, cánh tay trái của Thần Thi tộc rời khỏi cơ thể Tiểu Vô Hải, mang theo bản thể của Hồn Vô Cực, hóa thành tia sáng lao ra khỏi ngục giam Long Hồn, chạy về phía biển sâu.
Tốc độ quá nhanh, Lục Vân cũng không phản ứng kịp.
“Chạy!”
Vẻ mặt Lục Vân đầy nghiêm trọng, liếc mắt nhìn xác Tiêu Vô Hải, một viên kim đan đang bay lên lơ lửng.
Vì lúc Lục Vân chém kiếm ý ra, cũng đã diệt sạch ý thức cuối cùng còn sót lại của tvh, cho nên Hồn Vô Cực cũng không cần dựa vào kim đan để tự bạo, phá vỡ cơ thể Tiêu Vô Hải.
Nó nhẹ nhàng thoát đi.
Lục Vân chỉ có thể kêu lên đáng tiếc, nhưng cũng không bỏ qua viên kim đan trước mắt, vì thế hắn nhanh chóng tiến lên cắn nuốt.
Vòng năng lượng thứ ba trong lòng bàn tay được thắp sáng.
“Người anh em nhân tộc, ngươi quả thực chính là khắc tinh của U Hồn tộc ta, chỉ cần Thần Thi không còn sống nữa, ngươi có đối mặt với tam đại Hồn Vương cũng chẳng có gì phải sợ.”
Hồn Trường Thánh cảm thấy phức tạp, nói.
Linh hỏa khắc chế hồn lực, kiếm ý xé nát cơ thể, tam đại Hồn Vương không thể là đối thủ của Lục Vân.
Nhưng Hồn Trường Thánh đâu biết rằng kiếm ý uy lực cỡ này Lục Vân chỉ có thể dùng lại một lần cuối.
Lục Vân không giải thích nhiều.
Hắn rất thất vọng, dù là kiếm ý đáng sợ như vậy cũng không thể phá hủy cánh tay Thần Thi tộc kia. Nếu quả thật có thể khiến Thần Thi tộc sống lại thì hậu quả khôn lường.
“Hai Hồn Vương còn lại ngụy trang thành thân phận gì?” Lục Vân quay lại hỏi Hồn Trường Thánh.
Hồn Trường Thánh suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Ta chỉ biết hai người bọn chúng, một tên là Tác Hồn Kiền, một tên Tác Hồn Nguyên, còn ngụy trang thành ai thì không rõ.”
Trước kia bọn chúng từ Giới Hành sơn tới, tự mình chọn ký chủ, Hồn Trường Thánh chỉ biết Hồn Vô Cực chọn ký chủ là Tiêu Vô Hải, là minh chủ Võ Minh của Long Quốc.
Vì vậy Hồn Trường Thánh lợi dụng thân phận của Liễu Kình Thiên để vào tổ chức là cái bóng của Võ Minh, Ám Ảnh các.
Còn hai tên khác thì không rõ.
Khi Hồn Trường Thánh bị coi là kẻ phản bội U Hồn tộc, là Hồn Vô Cực liên lạc với hai Hồn Vương còn lại làm nó bị thương nặng.
Thân phận ký chủ của hai Hồn Vương còn lại, Hồn Trường Thánh không rõ lắm.
Lục Vân nhíu mày hỏi: “Vậy ngươi có thể hình dung ra dung mạo của bọn họ không?”
Đám U Hồn tộc này định hồi sinh Thần Thi, kế hoạch này quá điên rồ, nếu có cơ hội, Lục Vân muốn nhanh chóng đi giải quyết hai tên Hồn Vương còn lại.
“Lâu quá rồi, ký ức không rõ ràng lắm, chỉ là nếu gặp lại thì vẫn có thể nhận ra chúng.”
Hơn hai mươi năm trước, Hồn Trường Thánh đánh nhau với bọn chúng, tuy không biết thân phận ký chủ của nhau, nhưng cũng nhìn thấy mặt rồi, muốn nhận diện không thành vấn đề.
“Vậy được rồi, ngươi đi theo ta, có khi sẽ gặp hai con kia.” Lục Vân nói.
Hồn Trường Thánh cười khổ lắc đầu: “Sợ là không được.”
“Sao lại không được?” Lục Vân nhíu mày.
“Hồn lực của ta đã bị Hồn Vô Cực cắn nuốt hết, mạng không còn dài, có thể cố gắng tới bây giờ cũng coi như là kì tích rồi.” Hồn Trường Thánh cười khổ.
Dứt lời, cũng lập tức biến mất.
“…”
Chết đúng lúc quá.
Lục Vân không nói gì, chuẩn bị dẫn Liễu Yên Nhi rời khỏi ngục giam Long Hồn, nhưng đúng lúc này mặt đất rung lên.
Gì thế này? Lẽ nào ngục giam Long Hồn này sẽ sụp xuống ư?
Lục Vân nhìn quanh một vòng, lập tức túm lấy cổ tay Liễu Yên Nhi, nói: “Chị Yên Nhi, chúng ta mau rời khỏi đây đi, cái ngục giam Long Hồn này sợ là không đơn giản.”
Vừa dứt lời, bốn phía có lồng giam trận pháp khổng lồ dâng lên, những phù văn cổ xưa lơ lửng như một bức tường, vây hai người ở giữa.
Cùng lúc đó, từ đầu của một con rồng trên một trong số chín cột trụ, có hai luồng sáng đỏ đột nhiên bắn ra.
Đôi mắt rồng đột ngột mở ra!
Ngục giam Long Hồn, thật sự có rồng ư?
Chương 484: Long Hồn run sợ
Một ảo ảnh huyết long khổng lồ chiếm đóng đỉnh lồng giam.
Ánh mắt nó long lên, khí tức uy nghiêm nhìn xuống hai người.
“Vừa nãy là hai tiểu bối các ngươi quấy rầy bản tọa nghỉ ngơi?”
Giọng nói tràn ngập uy áp ập xuống.
Liễu Yên Nhi sợ ngây người, đôi mắt hẹp dài như hồ ly trợn to, không thể tin nổi.
Ngục giam Long Hồn thật sự có rồng?
Không chỉ có rồng, còn nói chuyện được luôn?
Tình huống như thế này, trước đây Liễu Yên Nhi chỉ thấy trong tivi, không ngờ lại tồn tại thật.
Cái này bảo cô tin kiểu gì đây?
“Tiểu Lục Vân, đây đây…”
Liễu Yên Nhi sợ hãi nói lắp bắp, hai tay nắm chặt tay Lục Vân, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Lục Vân thì bình tĩnh hơn, liếc nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, đến chị còn là hồ ly tinh, rồng thật hiện thân không phải chuyện bình thường sao?”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn kinh ngạc.
Chẳng qua kinh ngạc không phải vì có rồng thật, mà là con cự long cả người đỏ như máu này lại xuất hiện ở ngục giam Long Hồn.
Quả nhiên đúng như Hồn Nghiệp trước kia đã nói, thế giới này không hề đơn giản.
Liễu Yên Nhi đang bi thương, sau một loạt biến cố cũng bình thường trở lại, lúc này nghe Lục Vân trêu mình hồ ly tinh, cô lí nhí nói: “Tiểu Lục Vân, em mới là hồ ly tinh!”
Cô có thể chấp nhận mình là hậu nhân của Linh Hồ tộc, nhưng không thể chấp nhận cái danh xưng hồ ly tinh này.
Quá khó nghe!
“Chẳng lẽ không đúng sao, chị…”
Lục Vân suýt nữa đã thốt ra ba chữ kia, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề của Liễu Yên Nhi, vội vàng dừng lại.
“Em đang khen chị đẹp, khí chất quyến rũ chết người, giống như hồ tiên, em cũng không nhịn được muốn ăn chị.”
“Bà đây cần khen à?”
Liễu Yên Nhi hừ một tiếng, sau đó phản ứng kịp, nói: “Tại sao tiểu Lục Vân không nghiêm túc chút nào vậy, giờ là lúc liếc mắt đưa tình à?”
“À đúng, bây giờ không phải lúc, trên đầu còn có một súc sinh đang nhìn, không có chút riêng tư nào, quá phiền!”
Súc sinh?
Nghe Lục Vân gọi con rồng kia là súc sinh, Liễu Yên Nhi cho rằng hắn điên rồi.
Ảo ảnh huyết long bên trên cũng lập tức nổi giận: “Tiểu bối vô lễ, dám nói những lời bất kính với bổn tọa, ngươi chết…”
Nó vừa đặt câu hỏi, có phải hai người Lục Vân quấy rầy nó nghỉ ngơi không, kết quả không ai trả lời, chỉ liếc mắt đưa tình, rõ ràng là không để nó vào mắt.
Điều này cũng thôi.
Đáng giận là thằng đầu trọc này còn dám nói nó là súc sinh.
Vừa vô lễ vừa không biết điều!
Sao mà không tức được?
Lúc này, long huyết gào lên một tiếng mười phần uy nghiêm, long trảo đỏ tươi hạ xuống, chuẩn bị xé nát Lục Vân.
Nhưng lúc này, Lục Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn cái móng rồng màu đỏ, liếm môi một cái, ánh mắt cũng điên cuồng hơn một chút.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn đâu dám thả lỏng tâm trạng liếc mắt đưa tình với Liễu Yên Nhi như thế, còn chửi con rồng đó là súc sinh?
Đó là do cảm giác đến từ tận sâu trong huyết mạch.
Tựa như khi còn ở Đan Dương tháp, gặp được linh hỏa, có một loại bản năng khắc vào xương cốt, thôi thúc hắn đi cắn nuốt linh hỏa.
Lúc này, cảm giác đó lại xuất hiện khi nhìn thấy ảo ảnh của huyết long.
Khác với lần trước là lúc này Lục Vân đang rất tỉnh táo.
Hắn không điên.
Hắn đang phấn khởi.
Nội tâm không ngừng run rẩy, cho nên mới mượn câu nói đùa với Liễu Yên Nhi làm cơ hội, đè nén kích động từ đáy lòng.
Ngẩng đầu nhìn thấy long trảo đang hạ xuống, Lục Vân đột nhiên nở nụ cười quái dị.
Hắn nhanh chóng dùng chân khí rạch một phát ở lòng bàn tay, phá ra một vết thương, máu tươi lập tức nhuộm đỏ tay hắn.
Liễu Yên Nhi thấy vậy hét to: “Tiểu Lục Vân, em điên rồi à? Tự dưng rạch tay!”
Lục Vân không trả lời cô, ánh mắt sáng quắc nhìn khoảng không trên đầu, chờ long trảo kia hạ xuống, ánh mắt càng điên cuồng hơn.
Huyết long chưa nhận ra điều gì lạ.
Cuối cùng, long trảo đã chộp lấy Lục Vân.
Trong giây lát, Lục Vân ra tay, dùng chính bàn tay đầy máu tươi của mình chộp lấy long trảo kia.
Ầm!
Long trảo của huyết long to chừng cả người Lục Vân, cho nên bàn tay của hắn trái ngược với cái long trảo kia, nhỏ bé cực kì.
Hành động này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Long trảo bộc phát ra lực lượng kinh người, gần như muốn chấn vỡ tay Lục Vân.
Nhưng đúng lúc quan trọng, long trảo đột nhiên khựng lại.
Ảo ảnh huyết long khổng lồ kia cũng rung lên, trong mắt rồng thoáng qua chút kinh ngạc, sau đó biến thành sợ hãi.
Tên đầu trọc này là…
Huyết long nổi điên muốn thu hồi móng vuốt, nhưng máu của Lục Vân lại như có sức mạnh vô tận, hút chặt lấy vuốt của nó.
Bởi vì con huyết long này vốn là một ảo ảnh của hồn, không phải thực thể, cho nên khi long trảo của nó bị Lục Vân hút lấy, đã nhanh chóng có biến hóa.
Ong!
Ảo ảnh huyết long khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, không ngừng bị Lục Vân cắn nuốt.
“Sai rồi, sai rồi, bản tọa… Tiểu nhân sai rồi, đại nhân tha mạng!”
Hồn con huyết long này một giây trước còn đang có vẻ bề trên tự xưng bản tọa, bây giờ linh hồn run rẩy, tự xưng tiểu nhân, liều mạng xin Lục Vân tha thứ.
Lục Vân làm gì phản ứng lại nó, điên cuồng cắn nuốt như đang ăn thứ gì rất bổ.
Liễu Yên Nhi đứng cạnh trợn mắt há mồm.
Tiểu Lục Vân này rốt cuộc là con quái vật gì vậy?
Chỉ lát sau, ảo ảnh huyết long khổng lồ hoàn toàn nhập vào cơ thể Lục Vân, biến thành một con rắn nhỏ.
Đột nhiên, Lục Vân nhíu mày lại, dường như không áp chế được sức mạnh của Long Hồn, lại bắn nó ra ngoài.
Đùng!
Long Hồn nhanh chóng phồng to, sau đó khôi phục lại kích cỡ ảo ảnh ban đầu. Chỉ là lần này nó không dám trêu chọc Lục Vân nữa, kiêng dè nhìn lướt qua sau đó nhanh chóng chui lại vào long trụ.
Sợ quá!
Ùng ùng!
Lúc này, kiếm ý ngút trời chém ra, toàn bộ ngục giam Long Hồn điên cuồng rung lên.
Trên long trụ gần nhất, lớp sơn loang lổ bắt đầu tróc ra, một cái đầu rồng cực lớn ở trên chóp trụ như có ánh sáng lóe ra, đôi mắt như có dấu hiệu sắp mở.
Những biến hóa này tạm thời chưa có ai để ý tới.
Bất kể là Liễu Yên Nhi, Hồn Trường Thánh hay là Hồn Vô Cực đều đang cực kì kinh hãi.
Đòn công kích này của Lục Vân quá kinh khủng.
Kinh khủng đến mức khó mà dùng từ nào hình dung được, dường như trời đất đang sụp đổ.
Hồn Vô Cực ở ngay giữa kiếm ý, sắc mặt thay đổi cực nhanh, sắp trở nên vặn vẹo.
“Chết tiệt! Thiên Sáp Vương chết tiệt, sao ngươi có thể ngưng tụ ra kiếm ý kinh khủng như vậy chứ, a!”
Hồn Vô Cực gào thét lạc cả giọng điên cuồng thúc giục cánh tay trái Thần Thi của nó, ý định chống lại đòn tấn công của kiếm ý.
Đùng!
Mắt thường có thể thấy được nửa người Hồn Vô Cực nổ tung, đầu còn lại một nửa, nhãn cầu rơi ra ngoài.
Nó ngưng tụ thành hồn lực như làn sương đen, tản ra xung quanh, khiến mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
Nhưng lát sau, trong bóng tối có một luồng ánh sáng chói mắt hội tụ lại thành một cánh tay.
Con ngươi Lục Vân co lại.
Kiếm ý kinh khủng như thế vẫn không thể phá hủy được cánh tay đó.
Thần Thi tộc này quả nhiên là mạnh thái quá.
Khó trách Hồn Trường Thánh lại nói, chỉ cần trái tim của Thần Thi tộc bất diệt thì chúng gần như không chết.
Đến cả đòn công kích mạnh nhất của Lục Vân cũng đã được sử dụng nhưng vẫn không thể phá hoại cánh tay đó, phải chơi thế nào đây?
Lần đầu tiên Lục Vân gặp một chuyện khó giải quyết như thế.
“Thiên Sáp Vương!”
Một tiếng rống đầy phẫn nộ vang lên.
Sương đen tản mát khắp nơi nhanh chóng tụ lại, cuối cùng chui hết vào cánh tay của con Thần Thi kia.
“Thiên Sáp vương, đợi bản vương đắp nặn lại được cơ thể, nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!” Hồn Vô Cực điên cuồng gào thét.
Đùng một tiếng, cánh tay trái của Thần Thi tộc rời khỏi cơ thể Tiểu Vô Hải, mang theo bản thể của Hồn Vô Cực, hóa thành tia sáng lao ra khỏi ngục giam Long Hồn, chạy về phía biển sâu.
Tốc độ quá nhanh, Lục Vân cũng không phản ứng kịp.
“Chạy!”
Vẻ mặt Lục Vân đầy nghiêm trọng, liếc mắt nhìn xác Tiêu Vô Hải, một viên kim đan đang bay lên lơ lửng.
Vì lúc Lục Vân chém kiếm ý ra, cũng đã diệt sạch ý thức cuối cùng còn sót lại của tvh, cho nên Hồn Vô Cực cũng không cần dựa vào kim đan để tự bạo, phá vỡ cơ thể Tiêu Vô Hải.
Nó nhẹ nhàng thoát đi.
Lục Vân chỉ có thể kêu lên đáng tiếc, nhưng cũng không bỏ qua viên kim đan trước mắt, vì thế hắn nhanh chóng tiến lên cắn nuốt.
Vòng năng lượng thứ ba trong lòng bàn tay được thắp sáng.
“Người anh em nhân tộc, ngươi quả thực chính là khắc tinh của U Hồn tộc ta, chỉ cần Thần Thi không còn sống nữa, ngươi có đối mặt với tam đại Hồn Vương cũng chẳng có gì phải sợ.”
Hồn Trường Thánh cảm thấy phức tạp, nói.
Linh hỏa khắc chế hồn lực, kiếm ý xé nát cơ thể, tam đại Hồn Vương không thể là đối thủ của Lục Vân.
Nhưng Hồn Trường Thánh đâu biết rằng kiếm ý uy lực cỡ này Lục Vân chỉ có thể dùng lại một lần cuối.
Lục Vân không giải thích nhiều.
Hắn rất thất vọng, dù là kiếm ý đáng sợ như vậy cũng không thể phá hủy cánh tay Thần Thi tộc kia. Nếu quả thật có thể khiến Thần Thi tộc sống lại thì hậu quả khôn lường.
“Hai Hồn Vương còn lại ngụy trang thành thân phận gì?” Lục Vân quay lại hỏi Hồn Trường Thánh.
Hồn Trường Thánh suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Ta chỉ biết hai người bọn chúng, một tên là Tác Hồn Kiền, một tên Tác Hồn Nguyên, còn ngụy trang thành ai thì không rõ.”
Trước kia bọn chúng từ Giới Hành sơn tới, tự mình chọn ký chủ, Hồn Trường Thánh chỉ biết Hồn Vô Cực chọn ký chủ là Tiêu Vô Hải, là minh chủ Võ Minh của Long Quốc.
Vì vậy Hồn Trường Thánh lợi dụng thân phận của Liễu Kình Thiên để vào tổ chức là cái bóng của Võ Minh, Ám Ảnh các.
Còn hai tên khác thì không rõ.
Khi Hồn Trường Thánh bị coi là kẻ phản bội U Hồn tộc, là Hồn Vô Cực liên lạc với hai Hồn Vương còn lại làm nó bị thương nặng.
Thân phận ký chủ của hai Hồn Vương còn lại, Hồn Trường Thánh không rõ lắm.
Lục Vân nhíu mày hỏi: “Vậy ngươi có thể hình dung ra dung mạo của bọn họ không?”
Đám U Hồn tộc này định hồi sinh Thần Thi, kế hoạch này quá điên rồ, nếu có cơ hội, Lục Vân muốn nhanh chóng đi giải quyết hai tên Hồn Vương còn lại.
“Lâu quá rồi, ký ức không rõ ràng lắm, chỉ là nếu gặp lại thì vẫn có thể nhận ra chúng.”
Hơn hai mươi năm trước, Hồn Trường Thánh đánh nhau với bọn chúng, tuy không biết thân phận ký chủ của nhau, nhưng cũng nhìn thấy mặt rồi, muốn nhận diện không thành vấn đề.
“Vậy được rồi, ngươi đi theo ta, có khi sẽ gặp hai con kia.” Lục Vân nói.
Hồn Trường Thánh cười khổ lắc đầu: “Sợ là không được.”
“Sao lại không được?” Lục Vân nhíu mày.
“Hồn lực của ta đã bị Hồn Vô Cực cắn nuốt hết, mạng không còn dài, có thể cố gắng tới bây giờ cũng coi như là kì tích rồi.” Hồn Trường Thánh cười khổ.
Dứt lời, cũng lập tức biến mất.
“…”
Chết đúng lúc quá.
Lục Vân không nói gì, chuẩn bị dẫn Liễu Yên Nhi rời khỏi ngục giam Long Hồn, nhưng đúng lúc này mặt đất rung lên.
Gì thế này? Lẽ nào ngục giam Long Hồn này sẽ sụp xuống ư?
Lục Vân nhìn quanh một vòng, lập tức túm lấy cổ tay Liễu Yên Nhi, nói: “Chị Yên Nhi, chúng ta mau rời khỏi đây đi, cái ngục giam Long Hồn này sợ là không đơn giản.”
Vừa dứt lời, bốn phía có lồng giam trận pháp khổng lồ dâng lên, những phù văn cổ xưa lơ lửng như một bức tường, vây hai người ở giữa.
Cùng lúc đó, từ đầu của một con rồng trên một trong số chín cột trụ, có hai luồng sáng đỏ đột nhiên bắn ra.
Đôi mắt rồng đột ngột mở ra!
Ngục giam Long Hồn, thật sự có rồng ư?
Chương 484: Long Hồn run sợ
Một ảo ảnh huyết long khổng lồ chiếm đóng đỉnh lồng giam.
Ánh mắt nó long lên, khí tức uy nghiêm nhìn xuống hai người.
“Vừa nãy là hai tiểu bối các ngươi quấy rầy bản tọa nghỉ ngơi?”
Giọng nói tràn ngập uy áp ập xuống.
Liễu Yên Nhi sợ ngây người, đôi mắt hẹp dài như hồ ly trợn to, không thể tin nổi.
Ngục giam Long Hồn thật sự có rồng?
Không chỉ có rồng, còn nói chuyện được luôn?
Tình huống như thế này, trước đây Liễu Yên Nhi chỉ thấy trong tivi, không ngờ lại tồn tại thật.
Cái này bảo cô tin kiểu gì đây?
“Tiểu Lục Vân, đây đây…”
Liễu Yên Nhi sợ hãi nói lắp bắp, hai tay nắm chặt tay Lục Vân, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Lục Vân thì bình tĩnh hơn, liếc nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, đến chị còn là hồ ly tinh, rồng thật hiện thân không phải chuyện bình thường sao?”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn kinh ngạc.
Chẳng qua kinh ngạc không phải vì có rồng thật, mà là con cự long cả người đỏ như máu này lại xuất hiện ở ngục giam Long Hồn.
Quả nhiên đúng như Hồn Nghiệp trước kia đã nói, thế giới này không hề đơn giản.
Liễu Yên Nhi đang bi thương, sau một loạt biến cố cũng bình thường trở lại, lúc này nghe Lục Vân trêu mình hồ ly tinh, cô lí nhí nói: “Tiểu Lục Vân, em mới là hồ ly tinh!”
Cô có thể chấp nhận mình là hậu nhân của Linh Hồ tộc, nhưng không thể chấp nhận cái danh xưng hồ ly tinh này.
Quá khó nghe!
“Chẳng lẽ không đúng sao, chị…”
Lục Vân suýt nữa đã thốt ra ba chữ kia, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề của Liễu Yên Nhi, vội vàng dừng lại.
“Em đang khen chị đẹp, khí chất quyến rũ chết người, giống như hồ tiên, em cũng không nhịn được muốn ăn chị.”
“Bà đây cần khen à?”
Liễu Yên Nhi hừ một tiếng, sau đó phản ứng kịp, nói: “Tại sao tiểu Lục Vân không nghiêm túc chút nào vậy, giờ là lúc liếc mắt đưa tình à?”
“À đúng, bây giờ không phải lúc, trên đầu còn có một súc sinh đang nhìn, không có chút riêng tư nào, quá phiền!”
Súc sinh?
Nghe Lục Vân gọi con rồng kia là súc sinh, Liễu Yên Nhi cho rằng hắn điên rồi.
Ảo ảnh huyết long bên trên cũng lập tức nổi giận: “Tiểu bối vô lễ, dám nói những lời bất kính với bổn tọa, ngươi chết…”
Nó vừa đặt câu hỏi, có phải hai người Lục Vân quấy rầy nó nghỉ ngơi không, kết quả không ai trả lời, chỉ liếc mắt đưa tình, rõ ràng là không để nó vào mắt.
Điều này cũng thôi.
Đáng giận là thằng đầu trọc này còn dám nói nó là súc sinh.
Vừa vô lễ vừa không biết điều!
Sao mà không tức được?
Lúc này, long huyết gào lên một tiếng mười phần uy nghiêm, long trảo đỏ tươi hạ xuống, chuẩn bị xé nát Lục Vân.
Nhưng lúc này, Lục Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn cái móng rồng màu đỏ, liếm môi một cái, ánh mắt cũng điên cuồng hơn một chút.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn đâu dám thả lỏng tâm trạng liếc mắt đưa tình với Liễu Yên Nhi như thế, còn chửi con rồng đó là súc sinh?
Đó là do cảm giác đến từ tận sâu trong huyết mạch.
Tựa như khi còn ở Đan Dương tháp, gặp được linh hỏa, có một loại bản năng khắc vào xương cốt, thôi thúc hắn đi cắn nuốt linh hỏa.
Lúc này, cảm giác đó lại xuất hiện khi nhìn thấy ảo ảnh của huyết long.
Khác với lần trước là lúc này Lục Vân đang rất tỉnh táo.
Hắn không điên.
Hắn đang phấn khởi.
Nội tâm không ngừng run rẩy, cho nên mới mượn câu nói đùa với Liễu Yên Nhi làm cơ hội, đè nén kích động từ đáy lòng.
Ngẩng đầu nhìn thấy long trảo đang hạ xuống, Lục Vân đột nhiên nở nụ cười quái dị.
Hắn nhanh chóng dùng chân khí rạch một phát ở lòng bàn tay, phá ra một vết thương, máu tươi lập tức nhuộm đỏ tay hắn.
Liễu Yên Nhi thấy vậy hét to: “Tiểu Lục Vân, em điên rồi à? Tự dưng rạch tay!”
Lục Vân không trả lời cô, ánh mắt sáng quắc nhìn khoảng không trên đầu, chờ long trảo kia hạ xuống, ánh mắt càng điên cuồng hơn.
Huyết long chưa nhận ra điều gì lạ.
Cuối cùng, long trảo đã chộp lấy Lục Vân.
Trong giây lát, Lục Vân ra tay, dùng chính bàn tay đầy máu tươi của mình chộp lấy long trảo kia.
Ầm!
Long trảo của huyết long to chừng cả người Lục Vân, cho nên bàn tay của hắn trái ngược với cái long trảo kia, nhỏ bé cực kì.
Hành động này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Long trảo bộc phát ra lực lượng kinh người, gần như muốn chấn vỡ tay Lục Vân.
Nhưng đúng lúc quan trọng, long trảo đột nhiên khựng lại.
Ảo ảnh huyết long khổng lồ kia cũng rung lên, trong mắt rồng thoáng qua chút kinh ngạc, sau đó biến thành sợ hãi.
Tên đầu trọc này là…
Huyết long nổi điên muốn thu hồi móng vuốt, nhưng máu của Lục Vân lại như có sức mạnh vô tận, hút chặt lấy vuốt của nó.
Bởi vì con huyết long này vốn là một ảo ảnh của hồn, không phải thực thể, cho nên khi long trảo của nó bị Lục Vân hút lấy, đã nhanh chóng có biến hóa.
Ong!
Ảo ảnh huyết long khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, không ngừng bị Lục Vân cắn nuốt.
“Sai rồi, sai rồi, bản tọa… Tiểu nhân sai rồi, đại nhân tha mạng!”
Hồn con huyết long này một giây trước còn đang có vẻ bề trên tự xưng bản tọa, bây giờ linh hồn run rẩy, tự xưng tiểu nhân, liều mạng xin Lục Vân tha thứ.
Lục Vân làm gì phản ứng lại nó, điên cuồng cắn nuốt như đang ăn thứ gì rất bổ.
Liễu Yên Nhi đứng cạnh trợn mắt há mồm.
Tiểu Lục Vân này rốt cuộc là con quái vật gì vậy?
Chỉ lát sau, ảo ảnh huyết long khổng lồ hoàn toàn nhập vào cơ thể Lục Vân, biến thành một con rắn nhỏ.
Đột nhiên, Lục Vân nhíu mày lại, dường như không áp chế được sức mạnh của Long Hồn, lại bắn nó ra ngoài.
Đùng!
Long Hồn nhanh chóng phồng to, sau đó khôi phục lại kích cỡ ảo ảnh ban đầu. Chỉ là lần này nó không dám trêu chọc Lục Vân nữa, kiêng dè nhìn lướt qua sau đó nhanh chóng chui lại vào long trụ.
Sợ quá!