-
Chương 479-480
Chương 479: Hồn Trường Thánh
Một lão già ốm yếu đi tới, lưng còng, tóc hoa râm, cùng với nụ cười nham hiểm.
Chính là Tiêu Vô Hải.
Hoặc phải nói đó là một trong tứ đại Hồn Vương, Hồn Vô Cực.
Đằng sau là một gã thanh niên xa lạ.
Liễu Yên Nhi đã xử lý tâm trạng bi thương xong xuôi, ghé vào tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, thanh niên sau lưng Tiêu Vô Hải kia chính là U Hồn tộc ngày đó chúng ta gặp được ở nhà.”
Thanh niên xa lạ chính là Hồn Nghiệp.
Liễu Yên Nhi có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó, nhưng lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Vô Hải.
Lục Vân gật đầu, tâm trạng của Hồn Trường Thánh đột nhiên kích động lạ thường, mãi mới tỉnh táo được đôi chút, hai mắt lại đỏ như máu, thống hận cực kì nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Hải.
“Hồn Vô Cực! Thả ta ra ngoài! Bản vương muốn giết ngươi!”
Hồn Trường Thánh gào thét muốn nổ phổi, hai tay xiết chặt lấy song sắt lồng giam, để mặc lực lượng từ phù văn cổ xưa xuyên vào cơ thể.
Cạch cạch!
Cơ thể gầy rộc của Hồn Trường Thánh run rẩy kịch liệt, nhưng thống hận trong lòng nó lúc này còn kinh khủng hơn cơn đau mà cơ thể nó phải nhận.
Hận thù ngập trời!
“Hồn Trường Thánh, một kẻ phản bội U Hồn tộc như ngươi, không chỉ một mình nuôi dưỡng dư nghiệt của Linh Hồ tộc, còn tiết lộ bí mật của tộc ta, ngươi chết vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội.”
Hồn Vô Cực lạnh lùng nhìn Hồn Trường Thánh, trong mắt lóe ra sát ý kinh người.
Nhưng lát sau nó đột nhiên cười lạnh một tiếng quái dị, quay đầu nói với thanh niên đằng sau: “Hồn Nghiệp, đi tắt phù văn trên lồng giam trận pháp đi.”
Hồn Nghiệp không hề thắc mắc, ra ngoài một chuyến, lát sau có thể thấy ánh sáng từ phù văn cổ xưa khắc trên lồng giam Hồn Trường Thánh nhanh chóng phai nhạt.
Hai tay Hồn Trường Thánh chộp lấy song sắt, không bị lực lượng của phù văn công kích nữa.
“Ha ha, Hồn Vô Cực, nhốt bản vương hơn hai mươi năm, cuối cùng ngươi cũng có gan quyết tử chiến với bản vương ư? Thứ khốn kiếp này!”
Trong tiếng gầm gừ của Hồn Trùng Thánh có vài phần chế giễu.
Trong tứ đại Hồn Vương, nó có hồn lực mạnh nhất, còn Hồn Vô Cực lại yếu nhất, nên ban đầu Hồn Trường Thánh rất coi thường nó.
Đương nhiên nếu không phải cả tam đại Hồn Vương hợp tác thì một mình Hồn Vô Cực không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.
Đây cũng là lý do Hồn Vô Cực chỉ dám giam giữ Hồn Trường Thánh trong ngục giam Long Hồn hơn hai mươi năm.
Nghe Hồn Trường Thánh trào phúng, vẻ mặt Hồn Vô Cực khó coi hơn một chút.
Lúc này, Hồn Trường Thánh đột nhiên nhìn về phía Lục Vân, nói: “Chàng trai, làm phiền ngươi giết ta.”
“Giết ngươi?” Lục Vân kinh ngạc.
Hồn Trường Thánh gật đầu: “Ta bị nhốt trong cơ thể này, thực lực không phát huy ra được, chỉ có khi chủ nhân cơ thể này hoàn toàn tử vong, ta mới có thể thoát ra ngoài, đây là một nhược điểm của U Hồn tộc ta.”
U Hồn tộc có thể nhập vào cơ thể người, điều khiển ý thức con người, thủ đoạn ngụy trang cực tốt, nhưng khuyết điểm cũng cực kì rõ ràng.
Trước khi cơ thể ký chủ hoàn toàn vô dụng, đó sẽ là một trói buộc của U Hồn tộc.
Hồn Trường Thánh ký sinh trên cơ thể Liễu Kình Thiên, hơn hai mươi năm trước lúc đánh nhau với tam đại Hồn Vương còn lại đã bị đánh tàn phế, đan điền bị đập nát, hơn nữa còn bị nhốt ở đây hơn hai mươi năm, đã tàn tạ từ lâu.
Cho nên nó mới có vẻ ngoài như bộ xương bọc da.
Hiện tại thân thể này đã là một ràng buộc của Hồn Trường Thánh, nó bị khóa trong đó, không phát huy được thực lực nhưng cũng không chết được.
Cho nên chỉ có thể xin Lục Vân giết nó.
Nhưng Lục Vân lại cực kì nghi hoặc, quay đầu nhìn Hồn Nghiệp vừa quay về, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Hồn Trường Thánh: “Ý của ngươi là, U Hồn tộc đã ký sinh rồi thì không thể tự sát?”
“Đúng thế.” Hồn Trường Thánh gật đầu thừa nhận.
Điều này khiến Lục Vân cực kì khó hiểu.
Ngày đó khi hắn đánh nhau với Hồn Nghiệp, rõ ràng Hồn Nghiệp có thể tự bạo để thoát thân, sao Hồn Trường Thánh lại nói không thể tự sát?
“Hồn Trường Thánh, suy nghĩ của ngươi quả nhiên vẫn dừng ở hai mươi năm trước.”
Lúc Lục Vân đang khó hiểu, Hồn Vô Cực đột nhiên mở miệng cười lạnh:
“Ta có thể cho ngươi biết một sự thật tàn nhẫn, những cơ thể tu luyện yếu đuối của đám nhân loại này, chỉ cần luyện chế được thuần huyết của bọn chúng, dung hợp với kim đan, sau đó va chạm kịch liệt với hồn lực là có thể tự bạo được.”
“Phương thức tự bạo như thế, dù ký chủ muốn sống cũng không kịp phản ứng mà ngăn lại được nữa.”
“Ha ha, Hồn Trường Thánh, ta thừa nhận hồn lực của ngươi trong số bốn người chúng ta là mạnh nhất, nhưng nghiên cứu về nhân loại của ngươi lại không thể bằng ta.”
Hồn Vô Cực nói chuyện, vẻ mặt đắc ý rõ ràng, tựa như đang phản kích lại sự chế nhạo trước kia của Hồn Trường Thánh đối với nó.
Chân tướng này đối với Hồn Trường Thánh mà nói đúng là vô cùng tàn nhẫn.
Khi đó cơ thể trọng thương này liên lụy tới nó rất nhiều, nếu nó biết có cách tự bạo như thế, chỉ cần thoát khỏi cơ thể này, với hồn lực cường đại của nó, đâu thể bị Hồn Vô Cực bắt được?
Đáng tiếc những chuyện này giờ đã muộn.
Ban đầu nó bị trọng thương, tam đại Hồn Vương đã đánh nát đan điền, kim đan và thuần huyết đã không còn từ lâu, cho nên dù bây giờ biết cách này thì nó cũng không tự bạo được nữa, chỉ có thể dựa vào Lục Vân.
Nghi ngờ trong lòng Lục Vân đã được giải đáp.
Trong nháy mắt, một luồng khí sắc bén từ đầu ngón tay hắn bắn thẳng tới mi tâm Hồn Trường Thánh.
Nguyên chủ nhân của cơ thể tàn tạ mà Hồn Trường Thánh đang chiếm cứ, cũng chính là Liễu Kình Thiên còn sót lại chút ý nghĩ muốn sống, theo bản năng muốn tránh khỏi công kích.
Nhưng ông ta chỉ còn là một thanh gỗ mục, hơn nữa Lục Vân ra tay đột ngột, không thể tránh được.
Khặc khặc!
Mi tâm Liễu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện cái lỗ máu chừng ngón tay, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, một làn sương khổng lồ chưa từng thấy bay ra khỏi cơ thể của Liêu Kình Thiên. Chính là bản thể của Hồn Trường Thánh.
Trong làn sương đen có một gương mặt mơ hồ, nhìn Lục Vân nói: “Chàng trai, đa tạ, bản vương phải xé nát thứ rách nát Hồn Vô Cực này!”
Ầm ầm!
Khí thế khiếp người bộc phát ra, dường như mọi linh hồn lúc này đều đang run sợ.
Chương 480: Hồn kỹ
Sau khi Hồn Trường Thánh thoát khỏi cơ thể mục ruỗng, khí chất toàn thân nháy mắt đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vì phù văn xung quanh lồng giam trận pháp bị tắt đi, Hồn Trường Thánh có thể dễ dàng thoát ra khỏi đó, hóa thành một bóng ma khổng lồ, ép vào Hồn Vô Cực.
Linh hồn Lục Vân cũng run rẩy.
Hồn Trường Thánh này không hổ là kẻ đứng đầu tứ đại Hồn Vương, cảm giác đè ép cực kì kinh khủng.
Liễu Yên Nhi thì đau đầu muốn nứt ra.
Cảm giác chấn động từ sâu trong linh hồn thực sự khó mà chống đỡ nổi.
May mắn ý niệm của Lục Vân cũng coi như chắc chắn, có thể giúp Liễu Yên Nhi đỡ một phần ảnh hưởng, hơn nữa trên người Liễu Yên Nhi có pháp trận Ý Niệm, có thể giảm bớt chút đau đớn cho cô ấy.
Đùng!
Lúc này, cuộc chiến giữa hai Hồn Vương đã nổ ra!
Hồn Trường Thánh thuần túy dùng hồn lực của bản thể để chiến đấu.
Còn Hồn Vô Cực thì điều khiển cơ thể của Tiêu Vô Hải, chân khí sôi sục, cùng với hồn lực của nó đan xen vào nhau, bộc phát ra lực lượng không hề tầm thường.
“Đùng đùng!”
Hồn lực điên cuồng tàn sát bừa bãi, trong nháy mắt, cả tòa ngục giam Long Hồn toàn là sương đen, dường như cả thế giới đều bị rối loạn.
Cai ngục ở ngục giam Long Hồn cách gần đó lập tức xuất huyết mà chết, cách xa hơn thì không dám tiến lên, cũng không biết bên trong có chuyện gì.
Đây là công kích từ tận sâu trong linh hồn, người bình thường không biết nên phòng ngự thế nào, một khi bị ảnh hưởng sẽ hồn phi phách tán.
“Hồn Vô Cực, hơn hai mươi năm qua rồi, không ngờ ngươi vẫn vô dụng như thế!”
Hồn Trường Thánh bá đạo kinh người, một tiếng rống đầy khinh miệt vang lên, không hề do dự mà đánh thẳng vào Hồn Vô Cực.
Theo tiếng rống này của nó, hồn lực càng dao động kịch liệt hơn, làn sương đen như hạt nhân nổ mạnh, bắn ra bốn phía trong ngục giam, khiến ngục giam Long Hồn vốn chẳng có ánh mặt trời càng tối hơn.
Cơ thể Hồn Vô Cực run lên, sắc mặt tái nhợt đi một chút, tương phản với sương đen xung quanh.
Hơn hai mươi năm qua, Hồn Trường Thánh bị giam trong ngục giam, hồn lực bị tiêu hao nhưng vẫn chiếm thế thượng phong, có thể thấy năm đó nó mạnh tới mức nào.
Cùng là Hồn Vương nhưng có lẽ hai người như Hồn Vô Cực cũng không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.
Khó trách trong lời nói của Hồn Trường Thánh luôn đầy vẻ khinh thường Hồn Vô Cực.
Rầm rầm đùng!
Hồn Trường Thánh liên tục ra tay, không hề dừng lại chút nào, ép Hồn Vô Cực luôn phải lùi về phía sau, dường như muốn trả hết thống khổ hơn hai mươi năm qua nó phải chịu lên người Hồn Vô Cực.
Thử nghĩ xem, rõ ràng hồn lực mạnh hơn đối phương rất nhiều nhưng lại bị ràng buộc ở một nơi mục nát, lực lượng không sử dụng được, uất hận tới mức nào chứ!
Hồn Trường Thánh nín nhịn hơn hai mươi năm, vào lúc được cởi bỏ ràng buộc, đã hoàn toàn bộc phát ra.
Muốn điên bao nhiêu thì điên bấy nhiêu!
“Hồn Nghiệp!”
Sắc mặt Hồn Vô Cực cực kì tệ, chắc chắn là không ngờ hơn hai mươi năm qua đi rồi mà hồn lực của Hồn Trường Thánh vẫn kinh khủng như vậy, vội vàng quay đầu gào lên với Hồn Nghiệp.
Hồn Nghiệp biết rõ dụng ý của Hồn Vô Cực khi gọi tên nó, nhưng nó không hề do dự mà bước lên trước, gia nhập cuộc chiến.
Trong chớp mắt khi Hồn Nghiệp gia nhập, một lực lượng bóng tối đáng sợ ập tới, giống như gió lốc gào thét, nháy mắt xé nát cơ thể nó.
Bản thể của Hồn Nghiệp cũng lộ ra.
Phù!
Hồn Vô Cực đưa tay chộp lấy, Hồn Nghiệp rơi vào tay nó.
“Có thể trở thành một phần của Hồn Vương Hồn Vô Cực, là vinh hạnh của Hồn Nghiệp!”
Hồn Nghiệp thét lên một tiếng, không ngần ngại chui vào cơ thể Tiêu Vô Hải, trong nháy mắt, Hồn Vô Cực đã cắn nuốt hết nó.
Ong!
Hồn lực của Hồn Vô Cực lập tức tăng vọt.
Khí tức đến từ linh hồn càng áp lực hơn, càng kinh khủng hơn.
Mặt của Hồn Trường Thánh bị bao phủ trong làn sương mờ, hơi dao động, hình như đang nhíu mày, nhưng ngay sau đó, một giọng nói kiêu ngạo phát ra: “Chậc, đúng là nuôi được một con chó ngoan, nhưng bằng vậy đã muốn đánh bại bản vương, thì ngây thơ quá!”
Dứt lời, trước mặt Hồn Trường Thánh xuất hiện một đóa sen trắng màu đen kì lạ, tản ra hơi thở nhiếp hồn đoạt phách.
Hồn kỹ!
U Hồn Quỷ Liên!
Hồn kỹ nổi tiếng của Hồn Trường Thánh!
“Trước kia khi ở trong cơ thể ấy, hồn kỹ của ta không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, gần như chỉ đủ đánh bị thương ba người các ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, sức mạnh thật sự của U Hồn Quỷ Liên của ta.”
Hồn Trường Thánh kiêu ngạo gào lên, bá đạo cực kì.
Trước kia khi chiến đấu với tam đại Hồn Vương, tuy rằng cuối cùng bản thân bị trọng thương và bị bắt lại nhưng tam đại Hồn Vương cũng không được thoải mái, đều bị thương dưới hồn kỹ của nó.
Mà đó là khi hồn kỹ còn bị giới hạn.
Hiện giờ, Hồn Trường Thánh đã hoàn toàn thoát khỏi ký chủ, sức mạnh của hồn kỹ cuối cùng cũng hoàn toàn có thể bộc phát ra.
Đóa hoa sen đen quái dị trước mặt nó trong thời gian ngắn hấp thu sương đen bốn phía, cũng chính là hồn lực của Hồn Trường Thánh.
Sau đó đột nhiên nở rộ!
Đùng!
Lực lượng hồn lực khủng khiếp bộc phát!
Còn Hồn Vô Cực lại đang ở trung tâm của sức mạnh linh hồn này, cơ thể run rẩy không ngừng, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, hai con ngươi chấn động.
“Ha ha, Hồn Trường Thánh…”
Nhưng dưới hồn kỹ có uy lực kinh khủng như thế, tuy rằng cơ thể Hồn Vô Cực dang run rẩy, cơ thịt trên mặt đang vặn vẹo kịch liệt, nhưng nó lại đang cười.
Cười đến quái dị, đầy dữ tợn.
“Hồn Trường Thánh, ngươi có biết vì sao ta bảo Hồn Nghiệp đi tắt phù văn cổ xưa không? Biết rõ hồn lực của ngươi mạnh thế nào mà còn thả ngươi ra, ngươi nghĩ là vì sao chứ?”
Nụ cười của Hồn Vô Cực càng quái dị và rợn người hơn.
Hồn Trường Thánh nhíu mày lại, bỗng có cảm giác bất thường, nhưng U Hồn Quỷ Liên của nó đã điên cuồng đánh vào Hồn Vô Cực rồi.
“Ầm!”
Đúng lúc này, quần áo bọc lấy cánh tay trái của Hồn Vô Cực đột nhiên nổ tung, sau đó có thể thấy rất rõ điều đặc biệt trên cánh tay này.
Hồn Vô Cực ký sinh trên cơ thể Tiêu Vô Hài, luôn bày ra dáng vẻ già nua yếu đuối, nhưng cánh tay này lại cường tráng mạnh mẽ.
Thậm chí còn có ánh sáng màu trắng quấn quít bên trên.
“Đây là…”
Hồn Trường Thánh hình như đã nhận ra điều gì, con ngươi co rụt lại.
Một lão già ốm yếu đi tới, lưng còng, tóc hoa râm, cùng với nụ cười nham hiểm.
Chính là Tiêu Vô Hải.
Hoặc phải nói đó là một trong tứ đại Hồn Vương, Hồn Vô Cực.
Đằng sau là một gã thanh niên xa lạ.
Liễu Yên Nhi đã xử lý tâm trạng bi thương xong xuôi, ghé vào tay Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, thanh niên sau lưng Tiêu Vô Hải kia chính là U Hồn tộc ngày đó chúng ta gặp được ở nhà.”
Thanh niên xa lạ chính là Hồn Nghiệp.
Liễu Yên Nhi có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó, nhưng lại không cảm nhận được từ trên người Tiêu Vô Hải.
Lục Vân gật đầu, tâm trạng của Hồn Trường Thánh đột nhiên kích động lạ thường, mãi mới tỉnh táo được đôi chút, hai mắt lại đỏ như máu, thống hận cực kì nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Hải.
“Hồn Vô Cực! Thả ta ra ngoài! Bản vương muốn giết ngươi!”
Hồn Trường Thánh gào thét muốn nổ phổi, hai tay xiết chặt lấy song sắt lồng giam, để mặc lực lượng từ phù văn cổ xưa xuyên vào cơ thể.
Cạch cạch!
Cơ thể gầy rộc của Hồn Trường Thánh run rẩy kịch liệt, nhưng thống hận trong lòng nó lúc này còn kinh khủng hơn cơn đau mà cơ thể nó phải nhận.
Hận thù ngập trời!
“Hồn Trường Thánh, một kẻ phản bội U Hồn tộc như ngươi, không chỉ một mình nuôi dưỡng dư nghiệt của Linh Hồ tộc, còn tiết lộ bí mật của tộc ta, ngươi chết vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội.”
Hồn Vô Cực lạnh lùng nhìn Hồn Trường Thánh, trong mắt lóe ra sát ý kinh người.
Nhưng lát sau nó đột nhiên cười lạnh một tiếng quái dị, quay đầu nói với thanh niên đằng sau: “Hồn Nghiệp, đi tắt phù văn trên lồng giam trận pháp đi.”
Hồn Nghiệp không hề thắc mắc, ra ngoài một chuyến, lát sau có thể thấy ánh sáng từ phù văn cổ xưa khắc trên lồng giam Hồn Trường Thánh nhanh chóng phai nhạt.
Hai tay Hồn Trường Thánh chộp lấy song sắt, không bị lực lượng của phù văn công kích nữa.
“Ha ha, Hồn Vô Cực, nhốt bản vương hơn hai mươi năm, cuối cùng ngươi cũng có gan quyết tử chiến với bản vương ư? Thứ khốn kiếp này!”
Trong tiếng gầm gừ của Hồn Trùng Thánh có vài phần chế giễu.
Trong tứ đại Hồn Vương, nó có hồn lực mạnh nhất, còn Hồn Vô Cực lại yếu nhất, nên ban đầu Hồn Trường Thánh rất coi thường nó.
Đương nhiên nếu không phải cả tam đại Hồn Vương hợp tác thì một mình Hồn Vô Cực không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.
Đây cũng là lý do Hồn Vô Cực chỉ dám giam giữ Hồn Trường Thánh trong ngục giam Long Hồn hơn hai mươi năm.
Nghe Hồn Trường Thánh trào phúng, vẻ mặt Hồn Vô Cực khó coi hơn một chút.
Lúc này, Hồn Trường Thánh đột nhiên nhìn về phía Lục Vân, nói: “Chàng trai, làm phiền ngươi giết ta.”
“Giết ngươi?” Lục Vân kinh ngạc.
Hồn Trường Thánh gật đầu: “Ta bị nhốt trong cơ thể này, thực lực không phát huy ra được, chỉ có khi chủ nhân cơ thể này hoàn toàn tử vong, ta mới có thể thoát ra ngoài, đây là một nhược điểm của U Hồn tộc ta.”
U Hồn tộc có thể nhập vào cơ thể người, điều khiển ý thức con người, thủ đoạn ngụy trang cực tốt, nhưng khuyết điểm cũng cực kì rõ ràng.
Trước khi cơ thể ký chủ hoàn toàn vô dụng, đó sẽ là một trói buộc của U Hồn tộc.
Hồn Trường Thánh ký sinh trên cơ thể Liễu Kình Thiên, hơn hai mươi năm trước lúc đánh nhau với tam đại Hồn Vương còn lại đã bị đánh tàn phế, đan điền bị đập nát, hơn nữa còn bị nhốt ở đây hơn hai mươi năm, đã tàn tạ từ lâu.
Cho nên nó mới có vẻ ngoài như bộ xương bọc da.
Hiện tại thân thể này đã là một ràng buộc của Hồn Trường Thánh, nó bị khóa trong đó, không phát huy được thực lực nhưng cũng không chết được.
Cho nên chỉ có thể xin Lục Vân giết nó.
Nhưng Lục Vân lại cực kì nghi hoặc, quay đầu nhìn Hồn Nghiệp vừa quay về, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Hồn Trường Thánh: “Ý của ngươi là, U Hồn tộc đã ký sinh rồi thì không thể tự sát?”
“Đúng thế.” Hồn Trường Thánh gật đầu thừa nhận.
Điều này khiến Lục Vân cực kì khó hiểu.
Ngày đó khi hắn đánh nhau với Hồn Nghiệp, rõ ràng Hồn Nghiệp có thể tự bạo để thoát thân, sao Hồn Trường Thánh lại nói không thể tự sát?
“Hồn Trường Thánh, suy nghĩ của ngươi quả nhiên vẫn dừng ở hai mươi năm trước.”
Lúc Lục Vân đang khó hiểu, Hồn Vô Cực đột nhiên mở miệng cười lạnh:
“Ta có thể cho ngươi biết một sự thật tàn nhẫn, những cơ thể tu luyện yếu đuối của đám nhân loại này, chỉ cần luyện chế được thuần huyết của bọn chúng, dung hợp với kim đan, sau đó va chạm kịch liệt với hồn lực là có thể tự bạo được.”
“Phương thức tự bạo như thế, dù ký chủ muốn sống cũng không kịp phản ứng mà ngăn lại được nữa.”
“Ha ha, Hồn Trường Thánh, ta thừa nhận hồn lực của ngươi trong số bốn người chúng ta là mạnh nhất, nhưng nghiên cứu về nhân loại của ngươi lại không thể bằng ta.”
Hồn Vô Cực nói chuyện, vẻ mặt đắc ý rõ ràng, tựa như đang phản kích lại sự chế nhạo trước kia của Hồn Trường Thánh đối với nó.
Chân tướng này đối với Hồn Trường Thánh mà nói đúng là vô cùng tàn nhẫn.
Khi đó cơ thể trọng thương này liên lụy tới nó rất nhiều, nếu nó biết có cách tự bạo như thế, chỉ cần thoát khỏi cơ thể này, với hồn lực cường đại của nó, đâu thể bị Hồn Vô Cực bắt được?
Đáng tiếc những chuyện này giờ đã muộn.
Ban đầu nó bị trọng thương, tam đại Hồn Vương đã đánh nát đan điền, kim đan và thuần huyết đã không còn từ lâu, cho nên dù bây giờ biết cách này thì nó cũng không tự bạo được nữa, chỉ có thể dựa vào Lục Vân.
Nghi ngờ trong lòng Lục Vân đã được giải đáp.
Trong nháy mắt, một luồng khí sắc bén từ đầu ngón tay hắn bắn thẳng tới mi tâm Hồn Trường Thánh.
Nguyên chủ nhân của cơ thể tàn tạ mà Hồn Trường Thánh đang chiếm cứ, cũng chính là Liễu Kình Thiên còn sót lại chút ý nghĩ muốn sống, theo bản năng muốn tránh khỏi công kích.
Nhưng ông ta chỉ còn là một thanh gỗ mục, hơn nữa Lục Vân ra tay đột ngột, không thể tránh được.
Khặc khặc!
Mi tâm Liễu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện cái lỗ máu chừng ngón tay, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, một làn sương khổng lồ chưa từng thấy bay ra khỏi cơ thể của Liêu Kình Thiên. Chính là bản thể của Hồn Trường Thánh.
Trong làn sương đen có một gương mặt mơ hồ, nhìn Lục Vân nói: “Chàng trai, đa tạ, bản vương phải xé nát thứ rách nát Hồn Vô Cực này!”
Ầm ầm!
Khí thế khiếp người bộc phát ra, dường như mọi linh hồn lúc này đều đang run sợ.
Chương 480: Hồn kỹ
Sau khi Hồn Trường Thánh thoát khỏi cơ thể mục ruỗng, khí chất toàn thân nháy mắt đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vì phù văn xung quanh lồng giam trận pháp bị tắt đi, Hồn Trường Thánh có thể dễ dàng thoát ra khỏi đó, hóa thành một bóng ma khổng lồ, ép vào Hồn Vô Cực.
Linh hồn Lục Vân cũng run rẩy.
Hồn Trường Thánh này không hổ là kẻ đứng đầu tứ đại Hồn Vương, cảm giác đè ép cực kì kinh khủng.
Liễu Yên Nhi thì đau đầu muốn nứt ra.
Cảm giác chấn động từ sâu trong linh hồn thực sự khó mà chống đỡ nổi.
May mắn ý niệm của Lục Vân cũng coi như chắc chắn, có thể giúp Liễu Yên Nhi đỡ một phần ảnh hưởng, hơn nữa trên người Liễu Yên Nhi có pháp trận Ý Niệm, có thể giảm bớt chút đau đớn cho cô ấy.
Đùng!
Lúc này, cuộc chiến giữa hai Hồn Vương đã nổ ra!
Hồn Trường Thánh thuần túy dùng hồn lực của bản thể để chiến đấu.
Còn Hồn Vô Cực thì điều khiển cơ thể của Tiêu Vô Hải, chân khí sôi sục, cùng với hồn lực của nó đan xen vào nhau, bộc phát ra lực lượng không hề tầm thường.
“Đùng đùng!”
Hồn lực điên cuồng tàn sát bừa bãi, trong nháy mắt, cả tòa ngục giam Long Hồn toàn là sương đen, dường như cả thế giới đều bị rối loạn.
Cai ngục ở ngục giam Long Hồn cách gần đó lập tức xuất huyết mà chết, cách xa hơn thì không dám tiến lên, cũng không biết bên trong có chuyện gì.
Đây là công kích từ tận sâu trong linh hồn, người bình thường không biết nên phòng ngự thế nào, một khi bị ảnh hưởng sẽ hồn phi phách tán.
“Hồn Vô Cực, hơn hai mươi năm qua rồi, không ngờ ngươi vẫn vô dụng như thế!”
Hồn Trường Thánh bá đạo kinh người, một tiếng rống đầy khinh miệt vang lên, không hề do dự mà đánh thẳng vào Hồn Vô Cực.
Theo tiếng rống này của nó, hồn lực càng dao động kịch liệt hơn, làn sương đen như hạt nhân nổ mạnh, bắn ra bốn phía trong ngục giam, khiến ngục giam Long Hồn vốn chẳng có ánh mặt trời càng tối hơn.
Cơ thể Hồn Vô Cực run lên, sắc mặt tái nhợt đi một chút, tương phản với sương đen xung quanh.
Hơn hai mươi năm qua, Hồn Trường Thánh bị giam trong ngục giam, hồn lực bị tiêu hao nhưng vẫn chiếm thế thượng phong, có thể thấy năm đó nó mạnh tới mức nào.
Cùng là Hồn Vương nhưng có lẽ hai người như Hồn Vô Cực cũng không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.
Khó trách trong lời nói của Hồn Trường Thánh luôn đầy vẻ khinh thường Hồn Vô Cực.
Rầm rầm đùng!
Hồn Trường Thánh liên tục ra tay, không hề dừng lại chút nào, ép Hồn Vô Cực luôn phải lùi về phía sau, dường như muốn trả hết thống khổ hơn hai mươi năm qua nó phải chịu lên người Hồn Vô Cực.
Thử nghĩ xem, rõ ràng hồn lực mạnh hơn đối phương rất nhiều nhưng lại bị ràng buộc ở một nơi mục nát, lực lượng không sử dụng được, uất hận tới mức nào chứ!
Hồn Trường Thánh nín nhịn hơn hai mươi năm, vào lúc được cởi bỏ ràng buộc, đã hoàn toàn bộc phát ra.
Muốn điên bao nhiêu thì điên bấy nhiêu!
“Hồn Nghiệp!”
Sắc mặt Hồn Vô Cực cực kì tệ, chắc chắn là không ngờ hơn hai mươi năm qua đi rồi mà hồn lực của Hồn Trường Thánh vẫn kinh khủng như vậy, vội vàng quay đầu gào lên với Hồn Nghiệp.
Hồn Nghiệp biết rõ dụng ý của Hồn Vô Cực khi gọi tên nó, nhưng nó không hề do dự mà bước lên trước, gia nhập cuộc chiến.
Trong chớp mắt khi Hồn Nghiệp gia nhập, một lực lượng bóng tối đáng sợ ập tới, giống như gió lốc gào thét, nháy mắt xé nát cơ thể nó.
Bản thể của Hồn Nghiệp cũng lộ ra.
Phù!
Hồn Vô Cực đưa tay chộp lấy, Hồn Nghiệp rơi vào tay nó.
“Có thể trở thành một phần của Hồn Vương Hồn Vô Cực, là vinh hạnh của Hồn Nghiệp!”
Hồn Nghiệp thét lên một tiếng, không ngần ngại chui vào cơ thể Tiêu Vô Hải, trong nháy mắt, Hồn Vô Cực đã cắn nuốt hết nó.
Ong!
Hồn lực của Hồn Vô Cực lập tức tăng vọt.
Khí tức đến từ linh hồn càng áp lực hơn, càng kinh khủng hơn.
Mặt của Hồn Trường Thánh bị bao phủ trong làn sương mờ, hơi dao động, hình như đang nhíu mày, nhưng ngay sau đó, một giọng nói kiêu ngạo phát ra: “Chậc, đúng là nuôi được một con chó ngoan, nhưng bằng vậy đã muốn đánh bại bản vương, thì ngây thơ quá!”
Dứt lời, trước mặt Hồn Trường Thánh xuất hiện một đóa sen trắng màu đen kì lạ, tản ra hơi thở nhiếp hồn đoạt phách.
Hồn kỹ!
U Hồn Quỷ Liên!
Hồn kỹ nổi tiếng của Hồn Trường Thánh!
“Trước kia khi ở trong cơ thể ấy, hồn kỹ của ta không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, gần như chỉ đủ đánh bị thương ba người các ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, sức mạnh thật sự của U Hồn Quỷ Liên của ta.”
Hồn Trường Thánh kiêu ngạo gào lên, bá đạo cực kì.
Trước kia khi chiến đấu với tam đại Hồn Vương, tuy rằng cuối cùng bản thân bị trọng thương và bị bắt lại nhưng tam đại Hồn Vương cũng không được thoải mái, đều bị thương dưới hồn kỹ của nó.
Mà đó là khi hồn kỹ còn bị giới hạn.
Hiện giờ, Hồn Trường Thánh đã hoàn toàn thoát khỏi ký chủ, sức mạnh của hồn kỹ cuối cùng cũng hoàn toàn có thể bộc phát ra.
Đóa hoa sen đen quái dị trước mặt nó trong thời gian ngắn hấp thu sương đen bốn phía, cũng chính là hồn lực của Hồn Trường Thánh.
Sau đó đột nhiên nở rộ!
Đùng!
Lực lượng hồn lực khủng khiếp bộc phát!
Còn Hồn Vô Cực lại đang ở trung tâm của sức mạnh linh hồn này, cơ thể run rẩy không ngừng, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, hai con ngươi chấn động.
“Ha ha, Hồn Trường Thánh…”
Nhưng dưới hồn kỹ có uy lực kinh khủng như thế, tuy rằng cơ thể Hồn Vô Cực dang run rẩy, cơ thịt trên mặt đang vặn vẹo kịch liệt, nhưng nó lại đang cười.
Cười đến quái dị, đầy dữ tợn.
“Hồn Trường Thánh, ngươi có biết vì sao ta bảo Hồn Nghiệp đi tắt phù văn cổ xưa không? Biết rõ hồn lực của ngươi mạnh thế nào mà còn thả ngươi ra, ngươi nghĩ là vì sao chứ?”
Nụ cười của Hồn Vô Cực càng quái dị và rợn người hơn.
Hồn Trường Thánh nhíu mày lại, bỗng có cảm giác bất thường, nhưng U Hồn Quỷ Liên của nó đã điên cuồng đánh vào Hồn Vô Cực rồi.
“Ầm!”
Đúng lúc này, quần áo bọc lấy cánh tay trái của Hồn Vô Cực đột nhiên nổ tung, sau đó có thể thấy rất rõ điều đặc biệt trên cánh tay này.
Hồn Vô Cực ký sinh trên cơ thể Tiêu Vô Hài, luôn bày ra dáng vẻ già nua yếu đuối, nhưng cánh tay này lại cường tráng mạnh mẽ.
Thậm chí còn có ánh sáng màu trắng quấn quít bên trên.
“Đây là…”
Hồn Trường Thánh hình như đã nhận ra điều gì, con ngươi co rụt lại.