-
Chương 468-470
Chương 468: Kẻ thù bí ẩn
“Em nói bên ngoài có người theo dõi mà mọi người còn không tin, giờ đã tin em không lừa mọi người chưa?” Liễu Yên Nhi hơi tức giận, cũng hơi tủi thân nói.
Nhất là Vương Băng Ngưng, không tin mình thì thôi, còn cho rằng mình dọa người, muốn đánh nhau với cô.
Liễu Yên Nhi cực kì uất ức.
“Mọi người ở lại phòng khách đi, em ra ngoài xem thử.”
Lục Vân báo lại một câu rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Đây không đơn giản chỉ là rình trộm nữa.
Đối phương là người tu luyện, có thể vì mình mà tới, nếu không cũng sẽ không theo dõi nhiều ngày như thế, vừa lúc mình đã về nên người kia mới lộ ra khí tức.
Sau khi Lục Vân rời đi, ba người Diệp Khuynh Thành đều im lặng, quyết định đi theo xem sao.
Bên ngoài biệt thự Lục Nhân, một người đàn ông cường tráng đang nhanh chóng tiến lại gần, vẻ mặt hờ hững, nhưng trong hai mắt lại có sát ý mạnh mẽ.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại!
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên khi hắn ta dừng lại, hai chân dậm mạnh xuống đất, tạo thành hai cái hố lớn.
Đối diện với hắn ta là một thanh niên đầu trọc.
“Thiên Sáp Vương!”
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lục Vân, chậm rãi hé miệng nhả ra ba chữ.
Lục Vân nheo mắt lại, hình như cũng bất ngờ nói: “Quả nhiên là tới vì ta, nhưng ngươi có thể nhắc tới ba chữ Thiên Sáp Vương, quả thật khiến ta bất ngờ.”
Hắn không biết người đàn ông này, nhưng cảm nhận được khí tức của người tu tiên, hắn suy đoán có lẽ đối phương đến từ núi Côn Lôn.
Quỷ Kiếm Tông?
Thư viện Vân Sơn?
Lục Vân nhớ lại, người có thù hận với mình cũng chỉ có hai thế lực này.
Nhưng khi nghe người đàn ông nhả ra ba chữ “Thiên Sáp Vương”, Lục Vân đã loại trừ hai khả năng này, nếu là người Côn Lôn, hoàn toàn không cần câu nệ phải gọi tên hiệu của hắn.
Như vậy…
Ánh mắt Lục Vân lạnh lẽo, hỏi: “Là ai phái ngươi qua đây, chẳng lẽ Thiên Sáp Vương ta làm việc gì động đến lợi ích của các ngươi sao?”
Nếu như không ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương, sao bọn họ lại chạy tới giết mình được.
Không sai, trên người đàn ông này tràn ngập sát ý.
Người đàn ông cười lạnh: “Không tính, bọn ta biết ngươi thích diễn kịch làm anh hùng, bọn ta mặc kệ ngươi, nhưng có vài quy định ngươi không thể vượt quá được.”
“Hả? Quy định gì?” Lục Vân nhíu mày, hơi hứng thú hỏi.
Người đàn ông lắc đầu:
“Nói ngươi cũng không hiểu, huống chi một người sắp chết cũng không cần biết những thứ này. Thế giới này phức tạp hơn ngươi tưởng nhiều. Cái gì mà liên minh thí thần giả cũng chỉ là đám gà chó linh tinh mà thôi, người thật sự có thực lực khinh thường mặc kệ bọn họ, cho nên ngươi cũng không cần dương dương tự đắc như thế.”
“Cuồi cùng, ta khuyên một câu, có kiếp sau nên khiêm tốn một chút, cứ làm ầm ĩ lên chỉ khiến người khác chê cười thôi.”
Người đàn ông nói một hơi, sát khí đạt đỉnh điểm, mỗi một bước chân như mãnh hổ xuống núi, chân khí cuộn trào ầm ầm, gào thét tuôn ra.
Kim Đan kỳ?
Lục Vân nhíu mày.
Hắn luôn cho rằng phần lớn người tu luyện, nhất là đã Kim Đan kỳ hẳn là đều đang ở Côn Lôn. Nhưng xem ra cũng không hẳn là như thế.
Trước mắt, người đàn ông xa lạ này rõ ràng không tới từ Côn Lôn, nhưng hắn ta lại là một người tu luyện, hơn nữa còn đang Kim Đan kỳ…
Chẳng lẽ thật sự như lời hắn ta nói, thế giới này phức tạp hơn mình tưởng nhiều, còn hơn cả Côn Lôn?”
Lục Vân nhíu mày suy tư.
Dù kẻ địch ngay trước mặt hắn vẫn không động đậy, cẩn thận hồi tưởng lại lời người đàn ông nói.
Tên kia thấy hắn như vậy, không nhịn được cười: “Sợ choáng váng rồi à? Hiện tại đã biết hành vi trước kia của mình buồn cười thế nào chưa? Một Thần Quân như ngươi trong mắt bọn ta cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!”
Hắn ta thấy Lục Vân đang ngây người ra đó, còn tưởng hắn đã bị khí thế của mình chèn ép.
Kim Đan kỳ, bất kể là ở Côn Lôn hay trong thế giới này đã là tồn tại cực kì kinh khủng, đủ để xưng bá một phương.
Người đàn ông có tự tin này!
Xẹt!
Trong nháy mắt người đàn ông đã xông tới trước mặt Lục Vân, sát ý trong cơ thể và chân khí đồng thời bắn ra, tụ thành một lực lượng kinh khủng, đánh vào đầu Lục Vân.
“Thấy rõ chưa, đây mới là Thí Thần, sai, phải gọi là bóp chết một con kiến.”
Người đàn ông cười tự tin, bàn tay đánh ra đồng thời còn chế giễu Lục Vân một câu.
Cái liên minh Thí Thần kia đúng là một chuyện cười, Thí Thần trong mắt bọn họ, đối với người đàn ông cũng chỉ là con kiến hôi dễ dàng bóp chết được thôi.
Thiên Sáp Vương?
Vân Thiên Thần Quân?
Chó má!
Chỉ lười để ý mà thôi, nếu không phải Lục Vân quá khoa trương thì hắn ta cũng chẳng thèm ra tay.
Đùng!
Chân khí nổ tung.
Lúc này, lông mày Lục Vân đột nhiên giãn ra, nhếch miệng cười nói: “Ngươi nói không sai, bóp chết một con kiến rất đơn giản, chỉ là con kiến đó là ngươi đấy!”
Ánh mắt Lục Vân đột nhiên sắc bén, một tay đưa ra, tóm đúng cổ tay người đàn ông.
Sau đó hắn đột nhiên lùi lại, hóa thành từng cái tàn ảnh, nhanh chóng lùi về phía sau, gần như chỉ trong một hơi thở hắn đã lui về chừng hơn trăm thước.
Còn Lục Vân một tay cầm chặt lấy cổ tay người đàn ông, nói cách khác chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã kéo tên đàn ông này ra xa cả trăm mét.
Rầm!
Sau khi kéo ra một đoạn dài, Lục Vân dừng lại, đồng thời lên gối một cái.
Bởi vì người đàn ông bị túm bổng lên, hai chân không chạm đất, cơ thể gần như ở thế song song với mặt đất, nên cái lên gối này của Lục Vân đánh thẳng vào cằm hắn ta.
Phụt!
Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, xương cằm nát bét.
Sát ý trong mắt hắn ta hoàn toàn biến mất, trở thành hoảng sợ.
Thất sách rồi.
Thiên Sáp Vương này thực lực rất mạnh, không phải một tên hề đang nhảy nhót trong vở hài kịch mà bọn họ vẫn nghĩ.
Quái vật!
Rõ ràng Thiên Sáp Vương còn rất trẻ tuổi, mà còn có thực lực kinh khủng như thế, người đàn ông lầ đầu tiên gặp phải chuyện quái dị như thế này, xoay người bỏ chạy.
Chương 469: Gặp lại U Hồn tộc
Người đàn ông lạ mặt thầm mắng to một tiếng quái vật, bất chấp cái cằm đang đau, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
“Còn muốn chạy?”
Lục Vân đương nhiên sẽ không khinh địch, mặc hắn ta đào tẩu.
Không biết người đàn ông này thuộc thế lực nào, nhưng nếu đã hiện thân nghĩa là ở nơi nào đó đã có mầm mống tai họa.
Lục Vân không thích điều này.
“Đi!”
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái đỉnh màu hồng rực, Lục Vân quát một tiếng, Càn Khôn đan dương đỉnh gặp rú lao ra, nháy mắt hóa thành một tia chớp, tốc độ cực nhanh.
Đùng!
Càng Khôn đan dương đỉnh vốn chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trong quá trình bay ra nó cũng nhanh chóng to lên, cuối cùng đập mạnh một cái vào lưng tên kia.
Người đàn ông kêu một tiếng đau đớn, cơ thể nghiêng về phía trước, lảo đảo ngã ra đất.
Hắn ta còn chưa đứng dậy được, Càn Khôn đan dương đỉnh đã nặng nề rơi xuống, ba cái chân vạc chặn cơ thể người đàn ông lại, một tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên.
Ưu điểm của Càn Khôn đan dương đỉnh là nó có thể thay đổi kích thước, nó càng lớn thì sức nặng càng kinh khủng, cho dù tên này đã là Kim Đan kỳ thì cũng khó mà thoát được.
“Thiên Sáp Vương, đồ chết tiệt, a…”
Người đàn ông gào lên, vì cằm đã vỡ nát nên câu chữ không rõ ràng, nhưng từ ánh mắt không cam lòng của hắn ta có thể thấy hận thù thấu xương với Lục Vân.
Lục Vân đang chuẩn bị hỏi người đàn ông mấy câu thì đúng lúc này cơ thể hắn ta phồng lên như một quả bóng.
“Tự bạo?”
Ánh mắt Lục Vân khựng lại, không lùi mà tiến lên, nhưng vẫn chậm một bước.
Người đàn ông nổ tung, một viên Kim Đan với năng lượng tinh khiết bay lên, chuẩn bị nổ tiếp thì lòng bàn tay Lục Vân đột nhiên bắn ra một luồng sáng trắng.
Cướp đoạt.
Trước khi Kim Đan nổ tung, hắn đã hút hết hoàn toàn năng lượng của nó.
Khi ánh sáng trắng quay lại lòng bàn tay Lục Vân, vòng năng lượng trong tay hắn sáng lên một chút, đây là vòng tròn năng lượng thứ hai sáng lên.
Chỉ cần thôn phệ thêm hai viên kim đan nữa thôi, thắp sáng cả bốn vòng năng lượng thì tương đương với việc Lục Vân lại có một kỹ năng cường đại để giữ mạng nữa.
“Đáng tiếc lại để cho tên này tự sát thành công.”
Lục Vân nhìn thoáng qua tử trạng thê thảm của người đàn ông, cực kì tiếc nuối.
Hắn còn định hỏi cho ra thế lực sau lưng người đàn ông, không ngờ hắn ta lại tự sát quyết đoán như thế, có lẽ sợ mình sẽ bị Lục Vân hành hạ.
“Tiểu Lục Vân.”
Mấy người Diệp Khuynh Thành chạy tới cạnh Lục Vân.
Cuộc chiến ban nãy kết thúc rất nhanh, cho nên khi bọn họ chạy tới thì người đàn ông kia chỉ còn là một thi thể.
Liễu Yên Nhi nhìn thi thể kia, lông mày nhíu chặt lại.
Lạ quá, cô ấy thấy rất kì lạ.
Giống như người đàn ông kia còn chưa chết hẳn vậy.
Thế nhưng rõ ràng bụng của hắn ta đã thủng một lỗ, hơn nữa nhìn qua không giống đang giả chết lắm, sao lại có cảm giác kì lạ này chứ?
“Tiểu Lục Vân, không đúng.”
Liễu Yên Nhi đi tới cạnh Lục Vân, nói với hắn cảm giác của mình. Hơn nữa khi nói như thế, Liễu Yên Nhi hình như còn cảm nhận được hơi thở rất kì lạ, khiến cô giật nảy mình.
Mà không phải hình như, cô cảm nhận được rất rõ.
Liễu Yên Nhi cực kì chắc chắn.
“Còn có chuyện như thế này sao?”
Lục Vân nghe xong cũng im lặng. Hắn biết Liễu Yên Nhi không nói đùa.
Trước đó Liễu Yên Nhi nhận ra bên ngoài có người đang theo dõi từ lâu thực ra cũng nói lên một vài vấn đề. Có thể trong một vài tình huống đặc biệt, năng lực nhận biết của Liễu Yên Nhi nhạy cảm hơn nhiều so với Diệp Khuynh Thành, thậm chí là cả Lục Vân hắn.
Cho nên…
Lục Vân nhìn về phía thi thể của người đàn ông xa lạ. Hắn ta và những người tu luyện bình thường có gì khác nhau đyâ?
Lục Vân thu hồi Càn Khôn đan dương đỉnh, sau đó lật đi lại cơ thể của tên đàn ông, hi vọng có thể tìm ra chỗ nào khác bình thường trên người hắn ta.
Rầm rầm!
Lục Vân cầm lấy hai chân người đàn ông, không ngừng đập đi đập lại, cơ thể hắn ta đập xuống đất phát ra âm thanh rầm rầm. Sau đó Lục Vân còn lấy roi đánh lên thi thể.
Cực kì tàn nhẫn.
Ba cô gái không đành lòng nhìn tiếp, yên lặng nhắm hai mắt lại.
“Nhân loại đáng chết! Chơi đủ chưa hả?”
Đúng lúc này, một tiếng gào đầy phẫn nộ đột nhiên phát ra.
Ba cô gái hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra, hoàn toàn không thấy bóng người nào, lúc này mới phản ứng được, âm thanh ban nãy phát ra từ trong thi thể kia.
“Á! Thật sự có ma!”
Vương Băng Ngưng hoảng sợ hét lên một tiếng, xoay người chạy mất.
“…”
Lục Vân thì quát to một tiếng: “Giả thần giả quỷ, không mau xuất hiện đi!”
Đồng thời, một lá bùa nhanh chóng ngưng tụ trước mặt hắn.
Đối phó với sát vật tà ác, đạo pháp của người tu đạo có hiệu quả hơn bất cứ phương pháp nào khác.
Lục Vân cũng là người có kinh nghiệm.
Vụt!
Một luồng sương đen kì dị đột nhiên bay ra khỏi thi thể kia.
“U Hồn tộc!” Con ngươi Lục Vân rụt lại, đương nhiên hắn nhận ra thứ này.
Đây là lần thứ ba hắn gặp U Hồn tộc rồi.
Trong làn sương đen, một gương mặt được hình thành, hình như còn hơi ngạc nhiên nói: “Ấy? Ngươi còn biết cả sự tồn tại của U Hồn tộc ta, quả nhiên không đơn giản.”
“Ta không cần biết ngươi là chủng tộc gì, chỉ muốn biết vì sao ngươi tới giết ta?”
Tuy rằng Lục Vân đã giao chiến với U Hồn tộc hai lần, một lần là trên người Cố Kiến Minh ba của Cố An Kỳ, một lần là trên người Tà Linh giáo chủ, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân khiến U Hồn tộc này tìm tới mình.
Hẳn là hắn còn làm chuyện gì đó phạm vào lợi ích của U Hồn tộc nên mới bị đuổi giết.
Chỉ là Lục Vân không nghĩ ra, hắn và lợi ích của U Hồn tộc có vướng mắc với nhau lúc nào, cho nên hắn cần hỏi cho rõ.
“Thành thật khai báo đi!”
Vẻ mặt Lục Vân lạnh lùng, lá bùa màu xanh trước mặt đã ngưng tụ xong, có thể đối phó với con U Hồn tộc này bất cứ lúc nào.
Nhưng mà làn sương đen lại phì cười một tiếng: “Chút đạo pháp ấy mà muốn giữ ta lại à? Thiên Sáp Vương, ngươi đúng là ngây thơ, tộc nhân của chúng ta sẽ nhanh chóng tới tìm ngươi, cùng với… cô gái này!”
Chương 470: Kẻ thù
Trên ngũ quan trừu tượng của con U Hồn tộc này đột nhiên xuất hiện một nụ cười xót xa, đầu tiên là liếc nhìn Lục Vân một cái, sau đó là nhìn về phía Liễu Yên Nhi.
Ánh mắt nó dừng lại tại Liễu Yên Nhi lâu hơn là Lục Vân. Rõ ràng là nó có hứng thú với Liễu Yên Nhi hơn, nhưng hình như lại có chú vui mừng ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Liễu Yên Nhi rất khó coi, cả người thấy khó chịu.
Lục Vân cũng nhíu mày, thấy con U Hồn tộc này muốn chạy trốn, lá bùa màu xanh trước mặt hắn lập tức bắn ra.
Bốp!
Trong làn sương đen dấy lên tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bị dập tắt.
Làn sương đen nháy mắt đã chui xuống đất, biến mất.
Quả nhiên lại để nó chạy thoát.
Lục Vân kêu lên đáng tiếc.
Con U Hồn tộc này mạnh hơn hai con trước kia hắn gặp.
Đạo pháp của Lục Vân cũng coi như khá, nhưng con U Hồn tộc này không giống tà vật nên cũng không dễ đối phó như thế.
Nếu có Sở Dao ở đây thì tốt rồi. Trong tay Sở Dao có một pháp bảo là Sưu Hồn Linh, có tác dụng khắc chế U Hồn tộc cực kì tốt. Nếu như cô ở đây chắc chắn sẽ không để món đồ chơi kia dễ dàng bỏ chạy.
Đáng tiếc, có lẽ Sở Dao bị Thiên Diệu Tử ảnh hưởng, không sống yên được một chỗ, về nhà chưa được bao lâu đã chạy tới chỗ nào đó rồi.
Thật sự là cô vợ nhỏ xinh đẹp không chịu ngồi yên.
Lục Vân thở dài một hơi, nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, bây giờ chị còn cảm thấy kì lạ nữa không?”
“Hết rồi, vừa nãy khi làn sương đen đó rời đi thì không còn cảm giác đó nữa.” Liễu Yên Nhi đáp lời.
Lục Vân trầm ngâm nói: “Quả nhiên chị Yên Nhi có năng lực nhận biết đặc thù với U Hồn tộc, xem ra chị Yên Nhi cũng không đơn giản.”
Lục Vân lại đau đầu.
Thật sự muốn túm lão sư phụ không đứng đắn kia của mình lại đập cho một trận, sau đó ép hỏi ông ấy rốt cuộc là trộm được bảy chị gái này của mình từ đâu, sao người này còn mạnh hơn người kia?
Thiên phú tu luyện kinh khủng của các chị thì khỏi nói rồi.
Quá đáng hơn chính là, bên trong đan điền của chị Thanh Đàn còn phong ấn một Thanh Đế huyền hỏa đỉnh, đây là chuyện trước nay Lục Vân chưa bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ hay rồi, lại có một chị Yên Nhi có thể cảm nhận được sự tồn tại của U Hồn tộc nữa.
Phải biết rằng ngay cả bản thân Lục Vân cũng không phát hiện được khí tức của U Hồn tộc, Huyền Chân nhãn làm chuyện gì cũng thuận lợi của hắn cũng không có tác dụng gì với U Hồn tộc. Vừa nãy nếu không phải Liễu Yên Nhi vẫn nói có gì không đúng, sợ là Lục Vân cũng không phát hiện ra trong thi thể của tên đàn ông kia lại còn có một con U Hồn tộc nữa.
Chủ yếu là vì con U Hồn tộc này cũng khống chế hơi thở, muốn nhân lúc Lục Vân không để ý sẽ lặng lẽ chui xuống đất trốn, không giống hai con trước kia, ký chủ còn chưa chết chúng đã lộ ra ngoài.
Có lẽ con U Hồn tộc này cũng cảm thấy dù lực lượng của nó còn bám trên người đàn ông kia cũng không phải đối thủ của Lục Vân nên định lặng lẽ rời đi, để không bị bại lộ. Cùng lắm thì nó tìm một ký chủ khác là được.
Chỉ là không ngờ rằng Liễu Yên Nhi lại cảm giác được sự tồn tại của nó.
“Tiểu Lục Vân, con quỷ ban nãy em đuổi đi chưa?”
Lúc này, Vương Băng Ngưng đã quay lại, cẩn thận nhìn thi thể trên mặt đất, sợ sệt hỏi. Cô rất sợ lại gặp chuyện ma quái nữa.
Lục Vân cạn lời, nói: “Nếu như ban nãy là quỷ còn dễ đối phó hơn một chút, đáng tiếc nó không phải quỷ, mà là một chủng tộc vượt quá hiểu biết của chúng ta, U Hồn tộc.”
“U Hồn tộc?” Trên mặt Vương Băng Ngưng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lục Vân nói tiếp: “Tạm thời chị không cần hiểu nhiều, cứ coi nó như quỷ là được.”
Muốn giải thích rõ ràng thì hắn cũng không làm được, rốt cuộc U Hồn tộc này có lai lịch gì, hắn cũng chỉ biết chúng nó tới từ Giới Hành sơn.
Còn Giới Hành sơn ở đâu thì quỷ mới biết được.
Lão già không đứng đắn Thiên Huyền Tử kia, lần nào hỏi chuyện ông ta cũng pha trò, mười câu thì có đến tám câu không đáng tin.
Lục Vân cũng bất đắc dĩ lắm!
Vương Băng Ngưng rụt cổ, nói: “Thấy chưa, chị đã nói là quỷ mà, U Hồn tộc kia chắc chắn là kẻ địch của chúng ta đúng không?”
Lục Vân chần chừ một chút rồi gật đầu.
Từ ba con U Hồn tộc hắn tiếp xúc trước đó thì đúng là kẻ địch của nhân loại, chúng nó coi nhân loại như ký chủ, điều khiển ý thức của nhân loại, chắc chắn không có ý đồ tốt.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị Khuynh Thành, trong khoảng thời gian này mọi người đừng ở lại biệt thự nữa, không phải chị sáu nói đã mua rất nhiều nhà trong thành phố sao, mọi người đến một chỗ nào đó của chị ấy ở tạm đi, hoặc ở lại nhà họ Diệp cũng được.”
Chỗ này đã bị lộ, không còn an toàn nữa, không biết lúc nào U Hồn tộc sẽ tìm tới.
Dời tới nơi khác, tuy rằng không an toàn hoàn toàn, nhưng ít ra sẽ bớt nguy hiểm một chút.
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Chị hiểu ý em.”
Tiếp theo, Lục Vân nhìn Liễu Yên Nhi, do dự một chút, nói: “Chị Yên Nhi, ngày mai chị đi theo em đến Võ Minh ở thủ đô đi.”
“Đến Võ Minh ở thủ đô?” Liễu Yên Nhi kinh ngạc hỏi: “Đến đó làm gì, chị và Võ Minh không liên quan gì cả.”
“Chị Yên Nhi, chị còn nhớ trước kia chị nói với em, trong ký ức của chị có một phần ấn tượng về Ám Ảnh các không, thực ra trước kia nó chính là thế lực ngầm của Võ Minh.”
“Cái gì?”
Lời Lục Vân nói khiến cả ba cô gái đều thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Sau khi trở thành người tu luyện, Liễu Yên Nhi đã nói thẳng với các chị em, cô từng gia nhập vào Ám Ảnh các, cho nên bọn họ đều biết Ám Ảnh các là một tổ chức sát thủ.
Còn Võ Minh đại diện cho chính nghĩa.
Hai tổ chức này không ngờ lại cấu kết với nhau, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Quan trọng là mấy cô gái vẫn còn suy nghĩ rất đơn giản, không thể hiểu được rằng chính nghĩa và bóng tối không chỉ có quan hệ đối lập với nhau mà còn có một cách dung hòa khác, trợ giúp và sống dựa vào nhau.
“Em nói bên ngoài có người theo dõi mà mọi người còn không tin, giờ đã tin em không lừa mọi người chưa?” Liễu Yên Nhi hơi tức giận, cũng hơi tủi thân nói.
Nhất là Vương Băng Ngưng, không tin mình thì thôi, còn cho rằng mình dọa người, muốn đánh nhau với cô.
Liễu Yên Nhi cực kì uất ức.
“Mọi người ở lại phòng khách đi, em ra ngoài xem thử.”
Lục Vân báo lại một câu rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Đây không đơn giản chỉ là rình trộm nữa.
Đối phương là người tu luyện, có thể vì mình mà tới, nếu không cũng sẽ không theo dõi nhiều ngày như thế, vừa lúc mình đã về nên người kia mới lộ ra khí tức.
Sau khi Lục Vân rời đi, ba người Diệp Khuynh Thành đều im lặng, quyết định đi theo xem sao.
Bên ngoài biệt thự Lục Nhân, một người đàn ông cường tráng đang nhanh chóng tiến lại gần, vẻ mặt hờ hững, nhưng trong hai mắt lại có sát ý mạnh mẽ.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại!
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên khi hắn ta dừng lại, hai chân dậm mạnh xuống đất, tạo thành hai cái hố lớn.
Đối diện với hắn ta là một thanh niên đầu trọc.
“Thiên Sáp Vương!”
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lục Vân, chậm rãi hé miệng nhả ra ba chữ.
Lục Vân nheo mắt lại, hình như cũng bất ngờ nói: “Quả nhiên là tới vì ta, nhưng ngươi có thể nhắc tới ba chữ Thiên Sáp Vương, quả thật khiến ta bất ngờ.”
Hắn không biết người đàn ông này, nhưng cảm nhận được khí tức của người tu tiên, hắn suy đoán có lẽ đối phương đến từ núi Côn Lôn.
Quỷ Kiếm Tông?
Thư viện Vân Sơn?
Lục Vân nhớ lại, người có thù hận với mình cũng chỉ có hai thế lực này.
Nhưng khi nghe người đàn ông nhả ra ba chữ “Thiên Sáp Vương”, Lục Vân đã loại trừ hai khả năng này, nếu là người Côn Lôn, hoàn toàn không cần câu nệ phải gọi tên hiệu của hắn.
Như vậy…
Ánh mắt Lục Vân lạnh lẽo, hỏi: “Là ai phái ngươi qua đây, chẳng lẽ Thiên Sáp Vương ta làm việc gì động đến lợi ích của các ngươi sao?”
Nếu như không ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương, sao bọn họ lại chạy tới giết mình được.
Không sai, trên người đàn ông này tràn ngập sát ý.
Người đàn ông cười lạnh: “Không tính, bọn ta biết ngươi thích diễn kịch làm anh hùng, bọn ta mặc kệ ngươi, nhưng có vài quy định ngươi không thể vượt quá được.”
“Hả? Quy định gì?” Lục Vân nhíu mày, hơi hứng thú hỏi.
Người đàn ông lắc đầu:
“Nói ngươi cũng không hiểu, huống chi một người sắp chết cũng không cần biết những thứ này. Thế giới này phức tạp hơn ngươi tưởng nhiều. Cái gì mà liên minh thí thần giả cũng chỉ là đám gà chó linh tinh mà thôi, người thật sự có thực lực khinh thường mặc kệ bọn họ, cho nên ngươi cũng không cần dương dương tự đắc như thế.”
“Cuồi cùng, ta khuyên một câu, có kiếp sau nên khiêm tốn một chút, cứ làm ầm ĩ lên chỉ khiến người khác chê cười thôi.”
Người đàn ông nói một hơi, sát khí đạt đỉnh điểm, mỗi một bước chân như mãnh hổ xuống núi, chân khí cuộn trào ầm ầm, gào thét tuôn ra.
Kim Đan kỳ?
Lục Vân nhíu mày.
Hắn luôn cho rằng phần lớn người tu luyện, nhất là đã Kim Đan kỳ hẳn là đều đang ở Côn Lôn. Nhưng xem ra cũng không hẳn là như thế.
Trước mắt, người đàn ông xa lạ này rõ ràng không tới từ Côn Lôn, nhưng hắn ta lại là một người tu luyện, hơn nữa còn đang Kim Đan kỳ…
Chẳng lẽ thật sự như lời hắn ta nói, thế giới này phức tạp hơn mình tưởng nhiều, còn hơn cả Côn Lôn?”
Lục Vân nhíu mày suy tư.
Dù kẻ địch ngay trước mặt hắn vẫn không động đậy, cẩn thận hồi tưởng lại lời người đàn ông nói.
Tên kia thấy hắn như vậy, không nhịn được cười: “Sợ choáng váng rồi à? Hiện tại đã biết hành vi trước kia của mình buồn cười thế nào chưa? Một Thần Quân như ngươi trong mắt bọn ta cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!”
Hắn ta thấy Lục Vân đang ngây người ra đó, còn tưởng hắn đã bị khí thế của mình chèn ép.
Kim Đan kỳ, bất kể là ở Côn Lôn hay trong thế giới này đã là tồn tại cực kì kinh khủng, đủ để xưng bá một phương.
Người đàn ông có tự tin này!
Xẹt!
Trong nháy mắt người đàn ông đã xông tới trước mặt Lục Vân, sát ý trong cơ thể và chân khí đồng thời bắn ra, tụ thành một lực lượng kinh khủng, đánh vào đầu Lục Vân.
“Thấy rõ chưa, đây mới là Thí Thần, sai, phải gọi là bóp chết một con kiến.”
Người đàn ông cười tự tin, bàn tay đánh ra đồng thời còn chế giễu Lục Vân một câu.
Cái liên minh Thí Thần kia đúng là một chuyện cười, Thí Thần trong mắt bọn họ, đối với người đàn ông cũng chỉ là con kiến hôi dễ dàng bóp chết được thôi.
Thiên Sáp Vương?
Vân Thiên Thần Quân?
Chó má!
Chỉ lười để ý mà thôi, nếu không phải Lục Vân quá khoa trương thì hắn ta cũng chẳng thèm ra tay.
Đùng!
Chân khí nổ tung.
Lúc này, lông mày Lục Vân đột nhiên giãn ra, nhếch miệng cười nói: “Ngươi nói không sai, bóp chết một con kiến rất đơn giản, chỉ là con kiến đó là ngươi đấy!”
Ánh mắt Lục Vân đột nhiên sắc bén, một tay đưa ra, tóm đúng cổ tay người đàn ông.
Sau đó hắn đột nhiên lùi lại, hóa thành từng cái tàn ảnh, nhanh chóng lùi về phía sau, gần như chỉ trong một hơi thở hắn đã lui về chừng hơn trăm thước.
Còn Lục Vân một tay cầm chặt lấy cổ tay người đàn ông, nói cách khác chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã kéo tên đàn ông này ra xa cả trăm mét.
Rầm!
Sau khi kéo ra một đoạn dài, Lục Vân dừng lại, đồng thời lên gối một cái.
Bởi vì người đàn ông bị túm bổng lên, hai chân không chạm đất, cơ thể gần như ở thế song song với mặt đất, nên cái lên gối này của Lục Vân đánh thẳng vào cằm hắn ta.
Phụt!
Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, xương cằm nát bét.
Sát ý trong mắt hắn ta hoàn toàn biến mất, trở thành hoảng sợ.
Thất sách rồi.
Thiên Sáp Vương này thực lực rất mạnh, không phải một tên hề đang nhảy nhót trong vở hài kịch mà bọn họ vẫn nghĩ.
Quái vật!
Rõ ràng Thiên Sáp Vương còn rất trẻ tuổi, mà còn có thực lực kinh khủng như thế, người đàn ông lầ đầu tiên gặp phải chuyện quái dị như thế này, xoay người bỏ chạy.
Chương 469: Gặp lại U Hồn tộc
Người đàn ông lạ mặt thầm mắng to một tiếng quái vật, bất chấp cái cằm đang đau, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
“Còn muốn chạy?”
Lục Vân đương nhiên sẽ không khinh địch, mặc hắn ta đào tẩu.
Không biết người đàn ông này thuộc thế lực nào, nhưng nếu đã hiện thân nghĩa là ở nơi nào đó đã có mầm mống tai họa.
Lục Vân không thích điều này.
“Đi!”
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái đỉnh màu hồng rực, Lục Vân quát một tiếng, Càn Khôn đan dương đỉnh gặp rú lao ra, nháy mắt hóa thành một tia chớp, tốc độ cực nhanh.
Đùng!
Càng Khôn đan dương đỉnh vốn chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trong quá trình bay ra nó cũng nhanh chóng to lên, cuối cùng đập mạnh một cái vào lưng tên kia.
Người đàn ông kêu một tiếng đau đớn, cơ thể nghiêng về phía trước, lảo đảo ngã ra đất.
Hắn ta còn chưa đứng dậy được, Càn Khôn đan dương đỉnh đã nặng nề rơi xuống, ba cái chân vạc chặn cơ thể người đàn ông lại, một tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên.
Ưu điểm của Càn Khôn đan dương đỉnh là nó có thể thay đổi kích thước, nó càng lớn thì sức nặng càng kinh khủng, cho dù tên này đã là Kim Đan kỳ thì cũng khó mà thoát được.
“Thiên Sáp Vương, đồ chết tiệt, a…”
Người đàn ông gào lên, vì cằm đã vỡ nát nên câu chữ không rõ ràng, nhưng từ ánh mắt không cam lòng của hắn ta có thể thấy hận thù thấu xương với Lục Vân.
Lục Vân đang chuẩn bị hỏi người đàn ông mấy câu thì đúng lúc này cơ thể hắn ta phồng lên như một quả bóng.
“Tự bạo?”
Ánh mắt Lục Vân khựng lại, không lùi mà tiến lên, nhưng vẫn chậm một bước.
Người đàn ông nổ tung, một viên Kim Đan với năng lượng tinh khiết bay lên, chuẩn bị nổ tiếp thì lòng bàn tay Lục Vân đột nhiên bắn ra một luồng sáng trắng.
Cướp đoạt.
Trước khi Kim Đan nổ tung, hắn đã hút hết hoàn toàn năng lượng của nó.
Khi ánh sáng trắng quay lại lòng bàn tay Lục Vân, vòng năng lượng trong tay hắn sáng lên một chút, đây là vòng tròn năng lượng thứ hai sáng lên.
Chỉ cần thôn phệ thêm hai viên kim đan nữa thôi, thắp sáng cả bốn vòng năng lượng thì tương đương với việc Lục Vân lại có một kỹ năng cường đại để giữ mạng nữa.
“Đáng tiếc lại để cho tên này tự sát thành công.”
Lục Vân nhìn thoáng qua tử trạng thê thảm của người đàn ông, cực kì tiếc nuối.
Hắn còn định hỏi cho ra thế lực sau lưng người đàn ông, không ngờ hắn ta lại tự sát quyết đoán như thế, có lẽ sợ mình sẽ bị Lục Vân hành hạ.
“Tiểu Lục Vân.”
Mấy người Diệp Khuynh Thành chạy tới cạnh Lục Vân.
Cuộc chiến ban nãy kết thúc rất nhanh, cho nên khi bọn họ chạy tới thì người đàn ông kia chỉ còn là một thi thể.
Liễu Yên Nhi nhìn thi thể kia, lông mày nhíu chặt lại.
Lạ quá, cô ấy thấy rất kì lạ.
Giống như người đàn ông kia còn chưa chết hẳn vậy.
Thế nhưng rõ ràng bụng của hắn ta đã thủng một lỗ, hơn nữa nhìn qua không giống đang giả chết lắm, sao lại có cảm giác kì lạ này chứ?
“Tiểu Lục Vân, không đúng.”
Liễu Yên Nhi đi tới cạnh Lục Vân, nói với hắn cảm giác của mình. Hơn nữa khi nói như thế, Liễu Yên Nhi hình như còn cảm nhận được hơi thở rất kì lạ, khiến cô giật nảy mình.
Mà không phải hình như, cô cảm nhận được rất rõ.
Liễu Yên Nhi cực kì chắc chắn.
“Còn có chuyện như thế này sao?”
Lục Vân nghe xong cũng im lặng. Hắn biết Liễu Yên Nhi không nói đùa.
Trước đó Liễu Yên Nhi nhận ra bên ngoài có người đang theo dõi từ lâu thực ra cũng nói lên một vài vấn đề. Có thể trong một vài tình huống đặc biệt, năng lực nhận biết của Liễu Yên Nhi nhạy cảm hơn nhiều so với Diệp Khuynh Thành, thậm chí là cả Lục Vân hắn.
Cho nên…
Lục Vân nhìn về phía thi thể của người đàn ông xa lạ. Hắn ta và những người tu luyện bình thường có gì khác nhau đyâ?
Lục Vân thu hồi Càn Khôn đan dương đỉnh, sau đó lật đi lại cơ thể của tên đàn ông, hi vọng có thể tìm ra chỗ nào khác bình thường trên người hắn ta.
Rầm rầm!
Lục Vân cầm lấy hai chân người đàn ông, không ngừng đập đi đập lại, cơ thể hắn ta đập xuống đất phát ra âm thanh rầm rầm. Sau đó Lục Vân còn lấy roi đánh lên thi thể.
Cực kì tàn nhẫn.
Ba cô gái không đành lòng nhìn tiếp, yên lặng nhắm hai mắt lại.
“Nhân loại đáng chết! Chơi đủ chưa hả?”
Đúng lúc này, một tiếng gào đầy phẫn nộ đột nhiên phát ra.
Ba cô gái hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra, hoàn toàn không thấy bóng người nào, lúc này mới phản ứng được, âm thanh ban nãy phát ra từ trong thi thể kia.
“Á! Thật sự có ma!”
Vương Băng Ngưng hoảng sợ hét lên một tiếng, xoay người chạy mất.
“…”
Lục Vân thì quát to một tiếng: “Giả thần giả quỷ, không mau xuất hiện đi!”
Đồng thời, một lá bùa nhanh chóng ngưng tụ trước mặt hắn.
Đối phó với sát vật tà ác, đạo pháp của người tu đạo có hiệu quả hơn bất cứ phương pháp nào khác.
Lục Vân cũng là người có kinh nghiệm.
Vụt!
Một luồng sương đen kì dị đột nhiên bay ra khỏi thi thể kia.
“U Hồn tộc!” Con ngươi Lục Vân rụt lại, đương nhiên hắn nhận ra thứ này.
Đây là lần thứ ba hắn gặp U Hồn tộc rồi.
Trong làn sương đen, một gương mặt được hình thành, hình như còn hơi ngạc nhiên nói: “Ấy? Ngươi còn biết cả sự tồn tại của U Hồn tộc ta, quả nhiên không đơn giản.”
“Ta không cần biết ngươi là chủng tộc gì, chỉ muốn biết vì sao ngươi tới giết ta?”
Tuy rằng Lục Vân đã giao chiến với U Hồn tộc hai lần, một lần là trên người Cố Kiến Minh ba của Cố An Kỳ, một lần là trên người Tà Linh giáo chủ, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân khiến U Hồn tộc này tìm tới mình.
Hẳn là hắn còn làm chuyện gì đó phạm vào lợi ích của U Hồn tộc nên mới bị đuổi giết.
Chỉ là Lục Vân không nghĩ ra, hắn và lợi ích của U Hồn tộc có vướng mắc với nhau lúc nào, cho nên hắn cần hỏi cho rõ.
“Thành thật khai báo đi!”
Vẻ mặt Lục Vân lạnh lùng, lá bùa màu xanh trước mặt đã ngưng tụ xong, có thể đối phó với con U Hồn tộc này bất cứ lúc nào.
Nhưng mà làn sương đen lại phì cười một tiếng: “Chút đạo pháp ấy mà muốn giữ ta lại à? Thiên Sáp Vương, ngươi đúng là ngây thơ, tộc nhân của chúng ta sẽ nhanh chóng tới tìm ngươi, cùng với… cô gái này!”
Chương 470: Kẻ thù
Trên ngũ quan trừu tượng của con U Hồn tộc này đột nhiên xuất hiện một nụ cười xót xa, đầu tiên là liếc nhìn Lục Vân một cái, sau đó là nhìn về phía Liễu Yên Nhi.
Ánh mắt nó dừng lại tại Liễu Yên Nhi lâu hơn là Lục Vân. Rõ ràng là nó có hứng thú với Liễu Yên Nhi hơn, nhưng hình như lại có chú vui mừng ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Liễu Yên Nhi rất khó coi, cả người thấy khó chịu.
Lục Vân cũng nhíu mày, thấy con U Hồn tộc này muốn chạy trốn, lá bùa màu xanh trước mặt hắn lập tức bắn ra.
Bốp!
Trong làn sương đen dấy lên tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bị dập tắt.
Làn sương đen nháy mắt đã chui xuống đất, biến mất.
Quả nhiên lại để nó chạy thoát.
Lục Vân kêu lên đáng tiếc.
Con U Hồn tộc này mạnh hơn hai con trước kia hắn gặp.
Đạo pháp của Lục Vân cũng coi như khá, nhưng con U Hồn tộc này không giống tà vật nên cũng không dễ đối phó như thế.
Nếu có Sở Dao ở đây thì tốt rồi. Trong tay Sở Dao có một pháp bảo là Sưu Hồn Linh, có tác dụng khắc chế U Hồn tộc cực kì tốt. Nếu như cô ở đây chắc chắn sẽ không để món đồ chơi kia dễ dàng bỏ chạy.
Đáng tiếc, có lẽ Sở Dao bị Thiên Diệu Tử ảnh hưởng, không sống yên được một chỗ, về nhà chưa được bao lâu đã chạy tới chỗ nào đó rồi.
Thật sự là cô vợ nhỏ xinh đẹp không chịu ngồi yên.
Lục Vân thở dài một hơi, nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, bây giờ chị còn cảm thấy kì lạ nữa không?”
“Hết rồi, vừa nãy khi làn sương đen đó rời đi thì không còn cảm giác đó nữa.” Liễu Yên Nhi đáp lời.
Lục Vân trầm ngâm nói: “Quả nhiên chị Yên Nhi có năng lực nhận biết đặc thù với U Hồn tộc, xem ra chị Yên Nhi cũng không đơn giản.”
Lục Vân lại đau đầu.
Thật sự muốn túm lão sư phụ không đứng đắn kia của mình lại đập cho một trận, sau đó ép hỏi ông ấy rốt cuộc là trộm được bảy chị gái này của mình từ đâu, sao người này còn mạnh hơn người kia?
Thiên phú tu luyện kinh khủng của các chị thì khỏi nói rồi.
Quá đáng hơn chính là, bên trong đan điền của chị Thanh Đàn còn phong ấn một Thanh Đế huyền hỏa đỉnh, đây là chuyện trước nay Lục Vân chưa bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ hay rồi, lại có một chị Yên Nhi có thể cảm nhận được sự tồn tại của U Hồn tộc nữa.
Phải biết rằng ngay cả bản thân Lục Vân cũng không phát hiện được khí tức của U Hồn tộc, Huyền Chân nhãn làm chuyện gì cũng thuận lợi của hắn cũng không có tác dụng gì với U Hồn tộc. Vừa nãy nếu không phải Liễu Yên Nhi vẫn nói có gì không đúng, sợ là Lục Vân cũng không phát hiện ra trong thi thể của tên đàn ông kia lại còn có một con U Hồn tộc nữa.
Chủ yếu là vì con U Hồn tộc này cũng khống chế hơi thở, muốn nhân lúc Lục Vân không để ý sẽ lặng lẽ chui xuống đất trốn, không giống hai con trước kia, ký chủ còn chưa chết chúng đã lộ ra ngoài.
Có lẽ con U Hồn tộc này cũng cảm thấy dù lực lượng của nó còn bám trên người đàn ông kia cũng không phải đối thủ của Lục Vân nên định lặng lẽ rời đi, để không bị bại lộ. Cùng lắm thì nó tìm một ký chủ khác là được.
Chỉ là không ngờ rằng Liễu Yên Nhi lại cảm giác được sự tồn tại của nó.
“Tiểu Lục Vân, con quỷ ban nãy em đuổi đi chưa?”
Lúc này, Vương Băng Ngưng đã quay lại, cẩn thận nhìn thi thể trên mặt đất, sợ sệt hỏi. Cô rất sợ lại gặp chuyện ma quái nữa.
Lục Vân cạn lời, nói: “Nếu như ban nãy là quỷ còn dễ đối phó hơn một chút, đáng tiếc nó không phải quỷ, mà là một chủng tộc vượt quá hiểu biết của chúng ta, U Hồn tộc.”
“U Hồn tộc?” Trên mặt Vương Băng Ngưng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lục Vân nói tiếp: “Tạm thời chị không cần hiểu nhiều, cứ coi nó như quỷ là được.”
Muốn giải thích rõ ràng thì hắn cũng không làm được, rốt cuộc U Hồn tộc này có lai lịch gì, hắn cũng chỉ biết chúng nó tới từ Giới Hành sơn.
Còn Giới Hành sơn ở đâu thì quỷ mới biết được.
Lão già không đứng đắn Thiên Huyền Tử kia, lần nào hỏi chuyện ông ta cũng pha trò, mười câu thì có đến tám câu không đáng tin.
Lục Vân cũng bất đắc dĩ lắm!
Vương Băng Ngưng rụt cổ, nói: “Thấy chưa, chị đã nói là quỷ mà, U Hồn tộc kia chắc chắn là kẻ địch của chúng ta đúng không?”
Lục Vân chần chừ một chút rồi gật đầu.
Từ ba con U Hồn tộc hắn tiếp xúc trước đó thì đúng là kẻ địch của nhân loại, chúng nó coi nhân loại như ký chủ, điều khiển ý thức của nhân loại, chắc chắn không có ý đồ tốt.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị Khuynh Thành, trong khoảng thời gian này mọi người đừng ở lại biệt thự nữa, không phải chị sáu nói đã mua rất nhiều nhà trong thành phố sao, mọi người đến một chỗ nào đó của chị ấy ở tạm đi, hoặc ở lại nhà họ Diệp cũng được.”
Chỗ này đã bị lộ, không còn an toàn nữa, không biết lúc nào U Hồn tộc sẽ tìm tới.
Dời tới nơi khác, tuy rằng không an toàn hoàn toàn, nhưng ít ra sẽ bớt nguy hiểm một chút.
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Chị hiểu ý em.”
Tiếp theo, Lục Vân nhìn Liễu Yên Nhi, do dự một chút, nói: “Chị Yên Nhi, ngày mai chị đi theo em đến Võ Minh ở thủ đô đi.”
“Đến Võ Minh ở thủ đô?” Liễu Yên Nhi kinh ngạc hỏi: “Đến đó làm gì, chị và Võ Minh không liên quan gì cả.”
“Chị Yên Nhi, chị còn nhớ trước kia chị nói với em, trong ký ức của chị có một phần ấn tượng về Ám Ảnh các không, thực ra trước kia nó chính là thế lực ngầm của Võ Minh.”
“Cái gì?”
Lời Lục Vân nói khiến cả ba cô gái đều thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Sau khi trở thành người tu luyện, Liễu Yên Nhi đã nói thẳng với các chị em, cô từng gia nhập vào Ám Ảnh các, cho nên bọn họ đều biết Ám Ảnh các là một tổ chức sát thủ.
Còn Võ Minh đại diện cho chính nghĩa.
Hai tổ chức này không ngờ lại cấu kết với nhau, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Quan trọng là mấy cô gái vẫn còn suy nghĩ rất đơn giản, không thể hiểu được rằng chính nghĩa và bóng tối không chỉ có quan hệ đối lập với nhau mà còn có một cách dung hòa khác, trợ giúp và sống dựa vào nhau.