-
Chương 441-444
Chương 441: Càn Khôn Đan Dương đỉnh
"Thiên Đạo Tông..." Sắc mặt Cốc Thanh Sơn trở nên vô cùng quái lạ.
Theo ông biết trên thế giới này chỉ có một Thiên Đạo Tông, đó là đạo tông cướp gà trộm chó, chuyên giở mấy trò trộm đạo.
Tông môn này không có tông chỉ, thành viên tông môn đều chạy tán loạn bốn phía, chủ yếu là do họ làm quá nhiều chuyện thất đức nên ở lại tông sẽ bị người ta đánh chết.
Mà sở dĩ Cốc Thanh Sơn không nghe thành 'Thiên Đạo Tông' (Lẽ trời) là bởi vì cái tên 'Thiên Đạo' này không phải tông môn nào cũng xứng có được.
Trong phạm vi Côn Luân thì không ai dám lấy hai chữ 'Thiên Đạo' này để đặt tên.
Cho nên ông tin chắc là Thiên Đạo Tông mà Lục Vân nói không phải là ‘Thiên Đạo Tông’ (Lẽ trời).
Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo kia là thế nào?
Cốc Thanh Sơn rất hoang mang, trông thấy vẻ mặt kiêu ngạo kia của Lục Vân thì nhịn không được nói thầm trong lòng: "Từ khi nào mà đệ tử của tông môn cướp gà trộm chó lại cảm thấy tự hào như vậy?"
Ông cảm thấy rất khó hiểu!
Lục Vân nhìn thấy sắc mặt quái dị của ông thì đắc ý nói một câu: "Cốc Tông Chủ, ông không cần phải ao ước, Thiên Đạo Tông có tiêu chuẩn rất cao, không phải người nào cũng được gia nhập. Nhưng nếu ông chịu từ bỏ thân phận Tông Chủ Đan Dương Tông của mình thì tôi có thể phá lệ để ông gia nhập Thiên Đạo Tông, trở thành đệ tử của tôi."
"Khụ khụ, không cần không cần, thật vinh hạnh được anh Lục coi trọng, nhưng sự yêu thương này quá nặng nề, tôi không chịu đựng nổi!" Cốc Thanh Sơn vội vàng từ chối.
Lục Vân nói: "Cốc Tông Chủ khách sáo với tôi như vậy làm gì, tôi nói ông được thì ông nhất định được."
"Không được không được."
"Lão già chết tiệt, có phải ông không nể mặt hay không?"
"..."
Cốc Thanh Sơn suýt ứa nước mắt.
Đương nhiên Lục Vân chỉ đang đùa với ông một chút thôi, rất nhanh Cốc Thanh Sơn đã chú ý tới linh hỏa trên tầng thứ mười một của Đan Dương Tháp đã biến mất.
Cả tòa Đan Dương Tháp mất đi nguồn cung cấp nhiệt độ.
"Anh Lục, linh hỏa tầng này bị anh lấy đi rồi sao?" Cốc Thanh Sơn hỏi.
Ông vừa xông vào Đan Dương Tháp, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện Tru Ma nên không chú ý tới nhiệt độ trong tháp thay đổi, tới lúc này bình tĩnh trở lại mới nhận ra không thấy linh hỏa đâu.
"Thì ra gọi là linh hỏa, khó trách không giống với ngọn lửa bình thường."
Lục Vân thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lại bày ra vẻ vô tội: "Cốc Tông Chủ, ông đang nói cái gì vậy, linh hỏa gì, sao tôi không hiểu gì hết vậy?"
Thân thể của hắn có thể cắn nuốt linh hỏa, cụ thể tại sao thì cả Lục Vân cũng không rõ, tạm thời đừng để lộ ra thì tốt hơn.
Dù sao linh hỏa kia đã bị hắn cắn nuốt, muốn hắn trả lại là không có khả năng, dứt khoát chối bỏ không nhận đi.
Ông có thể làm gì được tôi?
Cốc Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, kinh ngạc nghĩ Lục Vân đã leo lên đỉnh mà sao lại không tiếp xúc với linh hỏa chứ?
Ông vừa muốn mở miệng liền nghe Lưu Lão nói: "Quên đi Cốc Tông Chủ, đừng xoắn xuýt chuyện linh hỏa, nếu cậu Lục nói chưa từng thấy thì chính là chưa từng thấy."
Làm sao Lưu Lão có thể không đoán ra Lục Vân đang giả ngu.
Lông mày tóc đều bị đốt rụi còn nói mình chưa từng nhìn thấy linh hỏa, ai mà tin chứ?
Đồ đần mới tin!
Cốc Thanh Sơn mới tin!
Dù sao Lưu Lão không quan tâm linh hỏa cái gì, nhiệm vụ của lão chính là trông coi Đan Dương Tháp chờ đợi người thừa kế ý chí của Thanh Đế đến.
Hiện tại rốt cuộc đã đợi được người thừa kế, về sau Lưu Lão đã tự do, lão chuẩn bị rời khỏi Côn Luân ra ngoài đi một vòng để cảm nhận không khí của thế tục.
Còn chuyện Đan Dương Tháp sụp đổ cũng không liên quan đến lão, càng đừng nói đến linh hỏa kia.
Mà khác biệt rõ ràng với lão chính là Cốc Thanh Sơn vẻ mặt buồn thiu.
Linh hỏa cực kỳ quan trọng đối với Đan Dương Tháp, bởi vì linh hỏa cung cấp nhiệt lượng có thể giúp Đan Đỉnh trong tháp luôn duy trì trạng thái tốt nhất.
Đan Đỉnh phẩm chất càng cao thì càng cần nhiệt lượng cung ứng.
Hiện tại linh hỏa biến mất, không cách nào tiếp tục cung cấp nhiệt độ nên về sau Đan Dương Tháp này chỉ là một công trình kiến trúc bình thường dùng để chứa Đan Đỉnh.
Cốc Thanh Sơn đau lòng muốn chết.
Lục Vân biết mà còn hỏi: "Cốc Tông Chủ, hôm nay tâm tình của ông không tốt sao, sao sắc mặt khó coi như vậy? Khóe miệng còn giật giật nữa?"
Cốc Thanh Sơn: "..."
Lưu Lão đột nhiên nhớ tới một việc, nói: "Cậu Lục, quên nói một chuyện với cậu, cậu được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì về sau chắc cũng đi theo con đường luyện đan này, nên được phối một cái Đan Đỉnh.
Đan Đỉnh trên tầng thứ mười tên là Càn Khôn Đan Dương đỉnh, là đỉnh mà Tông Chủ nhiệm kỳ trước trước của Đan Dương Tông sử dụng, mặc dù kém Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được. Hay cậu nhận nó đi."
Cốc Thanh Sơn: "..."
Tiên sư nhà ông, ông không nói lời nào sẽ chết sao?
Cốc Thanh Sơn tức giận thầm mắng trong lòng, đương nhiên cũng chỉ dám thầm mắng, căn bản không dám nói ra lời.
Ai bảo vai vế của Lưu Lão cao hơn ông chứ!
Nhưng thật khó chịu!
Cốc Thanh Sơn không xen vào được ý chí truyền thừa của Thanh Đế bởi vì đó là lựa chọn của Thanh Đế, nhưng những vật khác trong Đan Dương Tháp thì ông rất đau lòng.
Linh hỏa mất thì thôi đi, hiện tại còn muốn nhắm vào Càn Khôn Đan Dương đỉnh, làm sao Cốc Thanh Sơn có thể vui vẻ được.
Lục Vân cười mà không cười liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, sau đó quay lại già mồm nói: "Vậy thì ngại quá, nếu tôi lấy Càn Khôn Đan Dương đỉnh đi thì chỉ sợ Cốc Tông Chủ sẽ không vui."
"Cậu Lục suy nghĩ nhiều, Cốc Tông Chủ không phải loại người hẹp hòi như vậy, chỉ cần cậu có duyên với cái đỉnh kia thì cứ tùy tiện lấy đi, tôi nói có đúng không, Cốc Tông Chủ?" Lưu Lão lại quyết định thay Cốc Thanh Sơn.
Cốc Thanh Sơn: "..."
Tiên sư ông nội cha lão!
Trên mặt ông lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Ha ha... A, Lưu Lão nói đúng lắm, Đan Đỉnh phẩm chất này không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy đi, cần cơ duyên."
Giống như pháp bảo nhận chủ, không phải người nào cũng có thể lấy đi, mà là sự lựa chọn hai chiều.
Bảo vật có linh, chỉ khi nào được pháp bảo tán thành thì mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó.
Càn Khôn Đan Dương đỉnh cũng như thế, người bình thường muốn nâng nó lên còn khó, nhưng nếu được nó tán thành thì không chỉ trọng lượng nhẹ như lông vũ mà còn có thể phóng to thu nhỏ tự nhiên.
Đây chính là ý nghĩa của hai chữ Càn Khôn.
Chương 442: Thu đỉnh
"Cốc Tông Chủ, ông xác định không ngại sao?"
"Ha ha, không ngại."
"Thật sự không ngại?"
"Thật không ngại."
"Tôi là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, có được đại cơ duyên, ông không sợ tôi lấy cái Đan Đỉnh phía dưới đi sao?"
"Nếu như thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho anh Lục."
"Ông thật dối trá."
"..."
Lục Vân cố ý kích thích Cốc Thanh Sơn nhiều lần.
Ai bảo ông muốn Tru Ma, ai bảo ông kiểm tra tôi, hiện tại gặp chuyện xui xẻo là do ông tự tìm.
Lúc này Cốc Thanh Sơn thật sự sắp khóc.
Ông có thể không ngại sao?
Ông có thể nói mình rất để ý sao?
Lưu Lão đã nói đến vậy rồi, nếu Cốc Thanh Sơn bảo mình rất để ý thì không phải là hẹp hòi như Lưu Lão đã nói sao?
Cứ hỏi hoài hỏi hoài, thật là đáng ghét!
Hiện tại Cốc Thanh Sơn mới phát hiện Lục Vân này thật cà chớn!
Lục Vân thấy sắc mặt ông càng ngày càng khó coi thì tâm tình lập tức vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Nếu Cốc Tông Chủ không để ý thì tôi từ chối cũng bất kính."
Nói xong, hắn nghênh ngang đi xuống một tầng, bước vào tầng thứ mười.
Cái Đan Đỉnh đỏ rực kia mất đi nhiệt độ do linh hỏa cung cấp nên không còn sáng bóng như trước đó.
Nhưng vấn đề không lớn, Lục Vân cắt ngón tay bôi một giọt máu tươi lên Đan Đỉnh, đây là một khâu cần thiết để trao đổi với pháp bảo.
Nếu như Càn Khôn Đan Dương đỉnh có phản ứng thì sẽ tiếp tục bước kế tiếp.
Máu tươi bôi lên mặt ngoài cái Đan Đỉnh đỏ rực, cấp tốc bị hấp thu.
Nhưng mà một phút trôi qua, Đan Đỉnh không có phản ứng gì.
Hai phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không phản ứng.
...
Năm phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng.
Bình thường trôi qua thời gian dài như vậy mà Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng chứng tỏ Càn Khôn Đan Dương đỉnh không có hứng thú với Lục Vân.
Không có hứng thú thì tất nhiên không chịu nhận chủ.
Giữ được Càn Khôn Đan Dương đỉnh rồi, Cốc Thanh Sơn âm thầm thở phào một hơi.
Trong lòng ông mừng thầm, nhưng mặt ngoài lại bày ra dáng vẻ tiếc hận, vỗ nhẹ bả vai Lục Vân và nói: "Anh Lục, xem ra duyên phận không thể cưỡng cầu."
Cũng may cơ duyên của người thừa kế ý chí Thanh Đế không ở nơi này, không thì Cốc Thanh Sơn sẽ đau lòng chết mất.
"Anh Lục đừng nhụt chí, anh đã được ý chí của Thanh Đế tán thành thì về sau nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn, chút cản trở nho nhỏ này không quan trọng..."
Tâm tình của Cốc Thanh Sơn rất tốt nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, không ngừng an ủi Lục Vân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một cái.
Nhưng Cốc Thanh Sơn nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt đi.
Nụ cười của ông lập tức cứng lại trên khóe môi.
Chỉ nghe thấy một tiếng ong vang lên, Đan Đỉnh cao cỡ nửa người đứng sừng sững trước mặt họ đột nhiên lấp lóe ánh đỏ, trong nháy mắt lại bay lên lơ lửng một cách quỷ dị.
Ong!
Ong!
Ong!
Tiếng động đó không ngừng vang lên.
Mà mỗi một âm thanh vang lên thì hào quang màu đỏ thắm trên Đan Đỉnh lại lấp lóe một lần.
Mỗi khi tia sáng lấp lóe một lần thì thể tích của Đan Đỉnh lại thu nhỏ một chút.
Cuối cùng Càn Khôn Đan Dương đỉnh vốn nặng nề to lớn bỗng biến thành kích thước bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Lục Vân, còn không ngừng xoay tròn cọ qua cọ lại như một đứa bé ngoan nũng nịu.
"Cái này. . ."
Cốc Thanh Sơn lập tức trợn tròn mắt, bắp thịt trên gương mặt điên cuồng co rút, dùng sức trừng lớn hai mắt để lộ sự khó tin trong lòng ông.
Thật sự khó mà tin được, quá trình pháp bảo nhận chủ tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhỏ máu chỉ là bước đầu tiên, nếu như pháp bảo có phản ứng thì chứng tỏ nó có thiện cảm với người nhỏ máu.
Nhưng điều này không có nghĩa là nhận chủ thành công.
Tiếp theo pháp bảo còn đưa ra khảo nghiệm của nó, người thông qua khảo nghiệm mới xem như nhận chủ thành công.
Nhưng trước mắt lại là tình huống gì?
Lục Vân chỉ bôi một giọt máu lên Càn Khôn Đan Dương đỉnh mà nó đã nhận chủ rồi? Không cần phải khảo nghiệm luôn sao? Máu của Lục Vân trâu bò thế à?
Cốc Thanh Sơn vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
Lưu Lão cũng không khống chế được lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không hổ là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, cơ duyên này quả nhiên không phải người bình thường có khả năng so sánh được.
Hễ là người có được đại cơ duyên thì trên người chắc chắn sẽ có một hai loại đặc tính khiến người ta ao ước đến phát cuồng, ví dụ như trời sinh hòa hợp với pháp bảo.
Có lẽ Lục Vân chính là loại người như vậy.
Lưu Lão phục sát đất.
"Cốc Tông Chủ, thật rất cảm tạ ông." Lúc này Lục Vân đột nhiên nhìn về phía Cốc Thanh Sơn, cổ quái mở miệng nói.
Lòng Cốc Thanh Sơn đang rỉ máu, nhưng chỉ có thể nặn ra một nụ cười khổ mà nói: "Anh Lục đừng nói như vậy, được Càn Khôn Đan Dương đỉnh tán đồng là bản lãnh của anh, không cần cảm tạ tôi."
"Không được, vẫn phải cảm tạ Cốc Tông Chủ." Lục Vân nghiêm túc nói: "Ban đầu Đan Đỉnh này không có phản ứng, tôi còn tưởng rằng thật sự thất bại, nhất định là Cốc Tông Chủ an ủi tôi làm cảm động nó nên nó mới nhận tôi làm chủ."
Phốc!
Cốc Thanh Sơn suýt phun máu.
Vừa rồi ông thật lòng an ủi sao? Rõ ràng là trong lòng mừng thầm, Lục Vân nói những lời này thật sự quá đáng giận.
Giết người tru tâm!
Cốc Thanh Sơn có xúc động mãnh liệt muốn tự sát.
Tỉnh táo lại!
Tỉnh táo lại!
Cốc Thanh Sơn không ngừng hít sâu, qua một hồi lâu rốt cục cũng bình phục oán niệm trong lòng rồi trịnh trọng nói: "Anh Lục, đây là cơ duyên của anh, tôi chúc phúc anh."
Vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành không có dấu vết biểu diễn rõ ràng giống như trước đó nữa.
Mặc kệ là linh hỏa hay Càn Khôn Đan Dương đỉnh, bây giờ khả năng lấy lại cũng không lớn, thế thì không bằng hào phóng đưa cho Lục Vân một ân tình đi.
Dù sao Lục Vân cũng là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, về sau nhất định có tiền đồ vô lượng, chấp nối quan hệ với hắn càng có giá trị hơn nhiều.
Suy nghĩ của Cốc Thanh Sơn càng thông thấu, rất nhanh đã thoải mái lại.
Điều này cũng làm Lục Vân lau mắt mà nhìn ông mấy phần.
Vừa rồi sở dĩ không ngừng chế nhạo, kích thích Cốc Thanh Sơn là bởi vì lão già này lừa gạt hắn vào Đan Dương Tháp, Lục Vân cũng ghi thù trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, nếu như không phải bị Cốc Thanh Sơn lừa gạt đi vào nơi này thì hắn cũng không thể đạt được thu hoạch lớn như thế.
Lục Vân cười sảng khoái và nói: "Cốc Tông Chủ, nói thế nào thì tôi cũng ghi nhớ ân tình này của Đan Dương Tông các người."
Cốc Thanh Sơn lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Chương 443: Khiêm tốn làm việc
Sau khi không chút khách sáo nhận lấy Càn Khôn Đan Dương đỉnh, Lục Vân lại đi xuống tầng thứ ba của Đan Dương Tháp.
Mặc kệ hắn bị gài tiến vào đây, nhưng Cốc Thanh Sơn có sai một câu không nói, Lâm Thanh Đàn cần cái đỉnh thứ hai để đạt được hiệu quả che giấu tai mắt.
Lục Vân nhất định phải giúp Lâm Thanh Đàn chọn lựa một cái Đan Đỉnh, không thể có phẩm chất quá cao, nhưng cũng không thể quá phế.
Tầng thứ ba là vừa vặn.
Lục Vân dựa theo hiểu biết của mình về tính cách của Lâm Thanh Đàn mà giúp cô chọn một cái Đan Đỉnh thể tích không lớn, kiểu dáng tinh xảo, rõ ràng càng thích hợp cho phụ nữ sử dụng.
Cốc Thanh Sơn chủ động lấy ra một cái túi như túi thơm mà nói: "Loại túi thu nạp này là pháp khí, có thể thu Đan Đỉnh vào bên trong, hầu như môn nhân của Đan Dương Tông đều có một cái."
Túi thu nạp?
Lục Vân nhịn không được cảm khái, những tông môn Côn Luân này quả nhiên là giàu sụ, pháp khí như vậy mà trong tay mỗi người đều có một cái.
Thật là mở mang hiểu biết.
Khó trách Lưu Lão có thể đột nhiên biến ra một cái áo choàng, thì ra là nhờ túi thu nạp này.
Kỳ thật Càn Khôn Đan Dương đỉnh mà Lục Vân vừa thu phục có thể trữ vật được, hơn nữa không gian trong đó lớn hơn túi thu nạp không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cái túi thu nạp này của Cốc Thanh Sơn rõ ràng là chuẩn bị cho Lâm Thanh Đàn, Lục Vân không nói thêm gì.
Sau khi làm xong những chuyện này, Cốc Thanh Sơn sắc mặt nặng nề nói: "Anh Lục, anh là người thừa kế chuyện ý chí của Thanh Đế, hiện tại người biết tin này còn không nhiều.
Tôi đề nghị là giữ bí mật.
Tuy phần lớn mọi người đều nguyện ý qua lại với người có khí vận lớn, nhưng không thể không có lòng phòng bị, rất khó đảm bảo không xuất hiện một vài tiểu nhân có tâm tư đố kị."
Ở đâu cũng có kẻ ganh ghét, rất nhiều người không muốn thấy ai tốt hơn mình, cũng có vài tên biến thái thuần túy chỉ muốn hành hạ giết chết thiên tài để chiếm được khoái cảm.
Cái này không thể không phòng.
Cốc Thanh Sơn tiếp tục nói: "Đương nhiên đây chỉ là đề nghị cá nhân của tôi thôi, nếu như anh Lục rất hưởng thụ cảm giác được vạn người ngắm nhìn thì lộ ra cũng không sao."
Đúng là có rất nhiều kẻ ganh ghét, nhưng đa phần chỉ đố kị, biến thái thật sự dám làm thẳng tay vẫn là rất ít.
Dù sao đây cũng là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, người chính thức có được đại cơ duyên, lỡ hắn sống sót thì sau này sẽ là một cổ máy báo thù cực đoan kinh khủng.
Không ai dám tuỳ tiện mạo hiểm như vậy.
Cốc Thanh Sơn suy xét rất đúng, Lục Vân đội mũ của áo choàng màu đen lên, thân thể hoàn toàn được áo bào đen bao phủ, hỏi: "Cốc Tông Chủ, ông cảm thấy hiện tại thế nào?"
Cốc Thanh Sơn ngầm hiểu rồi chỉ một hướng cho Lục Vân.
Giây lát sau, một bóng đen không thấy rõ hình dạng cũng không thấy rõ hình thể lao ra từ Đan Dương Tháp, cứ như một con chuột đen to đùng đột nhiên nhảy ra ngoài
Bên ngoài tụ tập đầy đệ tử của Đan Dương Tông, ai cũng hiếu kì rốt cuộc người thừa kế ý chí của Thanh Đế có thân phận là gì.
Bỗng nhiên, họ trông thấy một cái bóng đen nhảy ra.
Tầm mắt mọi người đều lập tức bắn tới, nhưng lại không thấy rõ cái gì.
Tốc độ của người nọ thực sự quá nhanh.
Mấy trưởng lão Đan Dương Tông đang chuẩn bị khởi hành đuổi theo thì đột nhiên nghe thấy Cốc Thanh Sơn quát lớn một tiếng: "Dừng lại!"
Họ lập tức ngừng bước.
"Tông Chủ, rốt cuộc người vừa nhảy ra là tu ma giả hay là người thừa kế ý chí của Thanh Đế?" Mấy trưởng lão Đan Dương Tông nhịn không được hiếu kì mà hỏi.
Trước đó họ nghe Tông Chủ nói trong Đan Dương Tháp có một đại ma, đã chuẩn bị khởi động đại trận hộ sơn, kết quả vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện biến cố.
Cốc Thanh Sơn đành vào tháp xem, những trưởng lão họ chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Cốc Thanh Sơn nghiêm túc nói: "Trước nay Đan Dương Tông chúng ta chưa từng xuất hiện tu ma giả, mọi chuyện xảy ra trước đó đều là hiểu lầm."
Đám người kinh ngạc.
Sau đó họ kịp phản ứng, ý của Tông Chủ là người vừa đi ra không phải tu ma giả, vậy chính là người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Sở dĩ hắn bọc kín như vậy chỉ vì che giấu thân phận.
Khó trách Tông Chủ không để họ đuổi theo.
Những trưởng lão này cũng rất tò mò về thân phận của người thừa kế ý chí Thanh Đế giống như những đệ tử tông môn, nhưng hiện tại xem ra muốn biết thân phận của người kia là không có khả năng.
Thật là đáng tiếc.
Trong đông đảo trưởng lão, chỉ có Mộc Bình mới biết Lục Vân chính là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, nhưng bà ta chắc chắn sẽ không tùy tiện nói ra.
Chuyện xảy ra hôm nay làm chấn động tất cả mọi người ở Đan Dương Tông.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Đầu tiên là xuất hiện một tu ma giả kinh khủng, sau đó lại truyền ra tu ma giả là hiểu lầm, thân phận chân chính của người kia là người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Người thừa kế ý chí của Thanh Đế đó!
Đây cơ duyên to lớn là cỡ nào, có thể nói là cơ duyên mà vô số người cả Đan Dương Tông tha thiết ước mơ muốn có được.
Các nam đệ tử của Đan Dương Tông rất muốn biết thân phận của người kia, nhưng lại sợ sau khi biết thì sẽ không nén được đố kị, vì thế cực kỳ mâu thuẫn.
Mà các nữ đệ tử thì thuần túy hơn nhiều, trừ trường hợp cá biệt ra thì phần lớn nữ đệ tử không có lòng háo thắng bằng nam đệ tử, tất nhiên không có lý tưởng hùng vĩ như vậy.
Trở thành người thừa kế ý chí của Thanh Đế sao?
Ngủ đi nằm mơ còn được.
Tuy nói như thế, nhưng các cô lại càng bức thiết muốn biết thân phận của người thừa kế hơn các nam đệ tử Đan Dương Tông.
Hôm nay lúc người đó đi ra, đầu bị mũ bao lấy, không thấy rõ hình dạng, hình thể cũng bị áo bào đen bao trùm, nhìn không đoán ra được quá nhiều thứ.
Nhưng họ lại có thể dựa vào chiếu và động tác để nhận ra đó là một người đàn ông.
Cộng thêm dáng người của hắn mạnh mẽ, lưng không bị khòm nên có thể là một thanh niên hai mươi tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống.
Biết được điều này cũng đã đủ làm các nữ đệ tử lòng xuân dao động.
Tìm được hắn, sau đó dùng sắc đẹp để bắt lấy hắn.
Căn bản không cần để ý người kia dáng dấp thế nào, đã là người có đại cơ duyên được Thanh Đế tán thành thì tướng mạo còn quan trọng sao?
Tuyệt đối không quan trọng!
Ngay khi những nam đệ tử Đan Dương Tông tâm tình phức tạp, các nữ đệ tử xuân tâm tràn lan, không ai biết một người đầu trọc mặc trang phục Đan Dương Tông đang âm thầm xuất hiện trong Đan Dương Tông.
Đó là một thanh niên đầu trọc bảnh trai.
Chương 444: Chị vợ tư?
Thanh niên đầu trọc này chính là Lục Vân.
Không đúng, phải nói thanh niên đầu trọc bảnh trai này chính là Lục Vân.
Mấy ngày nay hắn nhất định phải ở lại Đan Dương Tông, bởi vì lúc trước trên người hắn bùng nổ ra khí tức tu ma giả, làm Lâm Thanh Đàn bị thương nhẹ.
Lúc ấy Lâm Thanh Đàn đang lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế nên tất nhiên không thể chịu chút quấy nhiễu nào.
Kết quả trong giai đoạn quan trọng nhất lại đột nhiên có một khí tức vô cùng kinh khủng hung ác mãnh liệt tràn đến, mặc dù lui đi cũng nhanh, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến Lâm Thanh Đàn.
May mà cô bị thương không nặng cộng thêm Đan Dương Tông không bao giờ thiếu đan dược chữa thương nên rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã khôi phục.
Nhưng cô cần lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế lại lần nữa.
Bởi vì lần đầu tiên bị đánh ngang nên lĩnh ngộ lần thứ hai càng gian nan.
Trong lòng Lục Vân rất áy náy.
Lúc ấy tâm tình của hắn bị linh hỏa ảnh hưởng, thực sự không khống chế nổi nên mới bắn ra một vài thứ không nên tung ra, kết quả lại làm Lâm Thanh Đàn chảy chút máu.
Tính cách của Lâm Thanh Đàn dịu dàng, khi biết khí tức kinh khủng kia đến từ Lục Vân thì cô chẳng những không trách cứ mà trái lại còn quan tâm hỏi han hắn một hồi.
Nhất là lúc nhìn thấy lông mày và tóc của Lục Vân biến mất thì cô càng đau lòng.
Lục Vân không nhịn được cảm khái, người chị hai này của mình thật là hóa thân của Thiên Sứ nhân từ ở nhân gian, thực sự là quá dịu dàng, quá thiện lương.
Tuyệt đối không thể phụ lòng cô!
Trong mấy ngày ở lại Đan Dương Tông, gần như không ai phát hiện Lục Vân không phải đệ tử của Đan Dương Tông.
Hắn mặc trang phục của Đan Dương Tông, khi gặp đệ tử khác lại hết sức tự nhiên, dù cái đầu trọc bóng lưỡng kia thường xuyên thu hút sự chú ý của người khác, hắn vẫn rất trấn định tự nhiên.
Với tố chất tâm lý này, ai dám tin hắn không phải môn nhân của Đan Dương Tông?
Mấy ngày nay, Lục Vân không ngừng trông thấy có những người của tông môn khác đến đây chào hỏi Đan Dương Tông, Cốc Thanh Sơn đều nhiệt tình tiếp đãi.
Lục Vân không cần nghĩ cũng biết mục đích của những người kia tới nơi này làm gì.
Cốc Thanh Sơn rất trượng nghĩa, lần nào cũng chỉ lấp lửng cho qua chuyện.
Hôm nay Lục Vân vẫn đi dạo xung quanh Đan Dương Tông giống như hai ngày trước, bỗng một cô gái vóc người yểu điệu xinh đẹp đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.
"Chị tư?" Lục Vân nhìn cô gái kia, sửng sốt dùng sức dụi dụi mắt, mới phát hiện mình không nhìn lầm.
Quả thật là Vương Băng Ngưng.
Sao cô cũng chạy đến Đan Dương Tông?
Là ngại phỏng vấn những người bên ngoài không đủ đã nghiền nên chạy đến Côn Luân Sơn phỏng vấn tu luyện giả sao?
Biết chơi quá đó chị tư!
Lục Vân rất bội phục, bước nhanh chạy về hướng Vương Băng Ngưng, nhân lúc đối phương còn chưa phát giác đã vỗ một cái lên vai cô.
"Chị vợ tư, sao chị lại chạy đến Đan Dương Tông?"
Lục Vân đột nhiên lên tiếng làm Vương Băng Ngưng giật nảy mình, vội vàng tránh qua bên cạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vân: "Cậu là ai? Ai là chị vợ tư của cậu hả?"
Ha!
Cô nàng này còn chơi trò làm bộ mất trí nhớ với hắn nữa.
Lục Vân lại bước ra một bước, đi đến trước mặt Vương Băng Ngưng rồi véo mặt cô và nói: "Vương Băng Ngưng, đầu óc chị vào nước sao?"
"Buông tay!"
Trong chớp mắt, Lục Vân cảm thấy lạnh cả người, lập tức bắn ra khỏi người 'Vương Băng Ngưng', chỉ thấy cô cau mày liễu lại, gương mặt hết sức lạnh lẽo.
Trong mấy người đồng hành của 'Vương Băng Ngưng', một thanh niên lớn tiếng nổi giận nói: "Cậu là đệ tử của trưởng lão nào mà dám vô lễ với cô Mạc như vậy? !"
Bên cạnh có một cô gái giễu cợt: "À, em trai đầu trọc này trông cũng rất đẹp trai, nhưng cách bắt chuyện này quá thô lỗ, dọa Thanh Uyển nhà chúng tôi rồi."
Cô Mạc?
Thanh Uyển?
Mạc Thanh Uyển?
Lục Vân lập tức há to miệng, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, hỏi: "Tên của cô là Mạc Thanh Uyển? Xác định không phải Vương Băng Ngưng sao?"
"Anh nhận lầm người rồi." Mạc Thanh Uyển nhíu mày nói.
Lục Vân tin.
Bởi vì Vương Băng Ngưng tuyệt đối sẽ không dùng thái độ như vậy đối đãi với mình, hơn nữa sự lạnh lẽo vừa rồi rõ ràng không phải ngụy trang ra.
Chứng tỏ cô gái có tướng mạo cực giống Vương Băng Ngưng trước mắt thật sự không phải là Vương Băng Ngưng.
Khá lắm, đây là chị em song sinh!
Lục Vân lập tức phản ứng lại, Mạc Thanh Uyển này và chị tư của hắn nhất định là chị em.
Đây là chuyện liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Cô gái bên cạnh Mạc Thanh Uyển lại mở miệng cười nói: "Cái gì mà nhận lầm người, tên này rõ ràng là cố ý dùng cách này để bắt chuyện, em trai đầu trọc đẹp trai, nếu em hiếu kì thân phận của Thanh Uyển thì có thể hỏi chị, chị nhất định sẽ nói cho em biết!"
"Hiểu Tuyết, cô đừng càn quấy!" Mạc Thanh Uyển nhướng mày liễu lên, quát lớn Tôn Hiểu Tuyết một câu.
Lục Vân thì nhếch miệng lên, thú vị nhìn Tôn Hiểu Tuyết và hỏi: "Vậy chị đẹp này ơi, rốt cuộc cô Mạc có thân phận gì vậy?"
"Hihi, nói cho em biết cũng không sao, chúng ta đều là học sinh của Vân Sơn Thư Viện, Thanh Uyển đến từ Mạc gia của Vân Sơn Thư Viện, mà tôi đến từ Tôn gia, thầy của chúng tôi là cùng một người." Tôn Hiểu Tuyết kiêu ngạo nói.
Mạc Thanh Uyển thì lạnh mặt, tức giận nói: "Hiểu Tuyết, cô nói với cậu ta cái này làm gì?"
"Cái này đâu phải bí mật gì, dù nói với cậu ta cũng không sao, hơn nữa..."
Tôn Hiểu Tuyết kéo Mạc Thanh Uyển qua một bên, vừa vụng trộm dò xét Lục Vân vừa nhỏ giọng nói: "Nếu như cô không có hứng thú với cậu ấy thì có thể nhường cho tôi, cô không cảm thấy cậy ấy rất đẹp trai à?"
Cô ấy nháy mắt ra hiệu với Mạc Thanh Uyển, vẻ mặt rất mập mờ.
Một người đàn ông cạo đầu còn đẹp trai như vậy, nếu có tóc còn đến mức nào?
Tôn Hiểu Tuyết rất thích gu này.
Mà giờ khắc này Lục Vân lại có tâm tình khá phức tạp.
Vân Sơn Thư Viện, Mạc gia.
Thật là tuyệt, đi với chị hai đến Đan Dương Tông một chuyến mà lại vô tình tìm được manh mối về thân thế của Vương Băng Ngưng, hơn nữa còn là ở Vân Sơn Thư Viện.
Mấy ngày nay thu hoạch bất ngờ thật là nhiều!
Ngay khi Lục Vân rơi vào trầm tư thì thanh niên ban đầu đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu là đệ tử của trưởng lão nào, vì sao trước kia tôi chưa từng gặp mặt cậu?"
"Thiên Đạo Tông..." Sắc mặt Cốc Thanh Sơn trở nên vô cùng quái lạ.
Theo ông biết trên thế giới này chỉ có một Thiên Đạo Tông, đó là đạo tông cướp gà trộm chó, chuyên giở mấy trò trộm đạo.
Tông môn này không có tông chỉ, thành viên tông môn đều chạy tán loạn bốn phía, chủ yếu là do họ làm quá nhiều chuyện thất đức nên ở lại tông sẽ bị người ta đánh chết.
Mà sở dĩ Cốc Thanh Sơn không nghe thành 'Thiên Đạo Tông' (Lẽ trời) là bởi vì cái tên 'Thiên Đạo' này không phải tông môn nào cũng xứng có được.
Trong phạm vi Côn Luân thì không ai dám lấy hai chữ 'Thiên Đạo' này để đặt tên.
Cho nên ông tin chắc là Thiên Đạo Tông mà Lục Vân nói không phải là ‘Thiên Đạo Tông’ (Lẽ trời).
Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo kia là thế nào?
Cốc Thanh Sơn rất hoang mang, trông thấy vẻ mặt kiêu ngạo kia của Lục Vân thì nhịn không được nói thầm trong lòng: "Từ khi nào mà đệ tử của tông môn cướp gà trộm chó lại cảm thấy tự hào như vậy?"
Ông cảm thấy rất khó hiểu!
Lục Vân nhìn thấy sắc mặt quái dị của ông thì đắc ý nói một câu: "Cốc Tông Chủ, ông không cần phải ao ước, Thiên Đạo Tông có tiêu chuẩn rất cao, không phải người nào cũng được gia nhập. Nhưng nếu ông chịu từ bỏ thân phận Tông Chủ Đan Dương Tông của mình thì tôi có thể phá lệ để ông gia nhập Thiên Đạo Tông, trở thành đệ tử của tôi."
"Khụ khụ, không cần không cần, thật vinh hạnh được anh Lục coi trọng, nhưng sự yêu thương này quá nặng nề, tôi không chịu đựng nổi!" Cốc Thanh Sơn vội vàng từ chối.
Lục Vân nói: "Cốc Tông Chủ khách sáo với tôi như vậy làm gì, tôi nói ông được thì ông nhất định được."
"Không được không được."
"Lão già chết tiệt, có phải ông không nể mặt hay không?"
"..."
Cốc Thanh Sơn suýt ứa nước mắt.
Đương nhiên Lục Vân chỉ đang đùa với ông một chút thôi, rất nhanh Cốc Thanh Sơn đã chú ý tới linh hỏa trên tầng thứ mười một của Đan Dương Tháp đã biến mất.
Cả tòa Đan Dương Tháp mất đi nguồn cung cấp nhiệt độ.
"Anh Lục, linh hỏa tầng này bị anh lấy đi rồi sao?" Cốc Thanh Sơn hỏi.
Ông vừa xông vào Đan Dương Tháp, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện Tru Ma nên không chú ý tới nhiệt độ trong tháp thay đổi, tới lúc này bình tĩnh trở lại mới nhận ra không thấy linh hỏa đâu.
"Thì ra gọi là linh hỏa, khó trách không giống với ngọn lửa bình thường."
Lục Vân thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lại bày ra vẻ vô tội: "Cốc Tông Chủ, ông đang nói cái gì vậy, linh hỏa gì, sao tôi không hiểu gì hết vậy?"
Thân thể của hắn có thể cắn nuốt linh hỏa, cụ thể tại sao thì cả Lục Vân cũng không rõ, tạm thời đừng để lộ ra thì tốt hơn.
Dù sao linh hỏa kia đã bị hắn cắn nuốt, muốn hắn trả lại là không có khả năng, dứt khoát chối bỏ không nhận đi.
Ông có thể làm gì được tôi?
Cốc Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, kinh ngạc nghĩ Lục Vân đã leo lên đỉnh mà sao lại không tiếp xúc với linh hỏa chứ?
Ông vừa muốn mở miệng liền nghe Lưu Lão nói: "Quên đi Cốc Tông Chủ, đừng xoắn xuýt chuyện linh hỏa, nếu cậu Lục nói chưa từng thấy thì chính là chưa từng thấy."
Làm sao Lưu Lão có thể không đoán ra Lục Vân đang giả ngu.
Lông mày tóc đều bị đốt rụi còn nói mình chưa từng nhìn thấy linh hỏa, ai mà tin chứ?
Đồ đần mới tin!
Cốc Thanh Sơn mới tin!
Dù sao Lưu Lão không quan tâm linh hỏa cái gì, nhiệm vụ của lão chính là trông coi Đan Dương Tháp chờ đợi người thừa kế ý chí của Thanh Đế đến.
Hiện tại rốt cuộc đã đợi được người thừa kế, về sau Lưu Lão đã tự do, lão chuẩn bị rời khỏi Côn Luân ra ngoài đi một vòng để cảm nhận không khí của thế tục.
Còn chuyện Đan Dương Tháp sụp đổ cũng không liên quan đến lão, càng đừng nói đến linh hỏa kia.
Mà khác biệt rõ ràng với lão chính là Cốc Thanh Sơn vẻ mặt buồn thiu.
Linh hỏa cực kỳ quan trọng đối với Đan Dương Tháp, bởi vì linh hỏa cung cấp nhiệt lượng có thể giúp Đan Đỉnh trong tháp luôn duy trì trạng thái tốt nhất.
Đan Đỉnh phẩm chất càng cao thì càng cần nhiệt lượng cung ứng.
Hiện tại linh hỏa biến mất, không cách nào tiếp tục cung cấp nhiệt độ nên về sau Đan Dương Tháp này chỉ là một công trình kiến trúc bình thường dùng để chứa Đan Đỉnh.
Cốc Thanh Sơn đau lòng muốn chết.
Lục Vân biết mà còn hỏi: "Cốc Tông Chủ, hôm nay tâm tình của ông không tốt sao, sao sắc mặt khó coi như vậy? Khóe miệng còn giật giật nữa?"
Cốc Thanh Sơn: "..."
Lưu Lão đột nhiên nhớ tới một việc, nói: "Cậu Lục, quên nói một chuyện với cậu, cậu được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì về sau chắc cũng đi theo con đường luyện đan này, nên được phối một cái Đan Đỉnh.
Đan Đỉnh trên tầng thứ mười tên là Càn Khôn Đan Dương đỉnh, là đỉnh mà Tông Chủ nhiệm kỳ trước trước của Đan Dương Tông sử dụng, mặc dù kém Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được. Hay cậu nhận nó đi."
Cốc Thanh Sơn: "..."
Tiên sư nhà ông, ông không nói lời nào sẽ chết sao?
Cốc Thanh Sơn tức giận thầm mắng trong lòng, đương nhiên cũng chỉ dám thầm mắng, căn bản không dám nói ra lời.
Ai bảo vai vế của Lưu Lão cao hơn ông chứ!
Nhưng thật khó chịu!
Cốc Thanh Sơn không xen vào được ý chí truyền thừa của Thanh Đế bởi vì đó là lựa chọn của Thanh Đế, nhưng những vật khác trong Đan Dương Tháp thì ông rất đau lòng.
Linh hỏa mất thì thôi đi, hiện tại còn muốn nhắm vào Càn Khôn Đan Dương đỉnh, làm sao Cốc Thanh Sơn có thể vui vẻ được.
Lục Vân cười mà không cười liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, sau đó quay lại già mồm nói: "Vậy thì ngại quá, nếu tôi lấy Càn Khôn Đan Dương đỉnh đi thì chỉ sợ Cốc Tông Chủ sẽ không vui."
"Cậu Lục suy nghĩ nhiều, Cốc Tông Chủ không phải loại người hẹp hòi như vậy, chỉ cần cậu có duyên với cái đỉnh kia thì cứ tùy tiện lấy đi, tôi nói có đúng không, Cốc Tông Chủ?" Lưu Lão lại quyết định thay Cốc Thanh Sơn.
Cốc Thanh Sơn: "..."
Tiên sư ông nội cha lão!
Trên mặt ông lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Ha ha... A, Lưu Lão nói đúng lắm, Đan Đỉnh phẩm chất này không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy đi, cần cơ duyên."
Giống như pháp bảo nhận chủ, không phải người nào cũng có thể lấy đi, mà là sự lựa chọn hai chiều.
Bảo vật có linh, chỉ khi nào được pháp bảo tán thành thì mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó.
Càn Khôn Đan Dương đỉnh cũng như thế, người bình thường muốn nâng nó lên còn khó, nhưng nếu được nó tán thành thì không chỉ trọng lượng nhẹ như lông vũ mà còn có thể phóng to thu nhỏ tự nhiên.
Đây chính là ý nghĩa của hai chữ Càn Khôn.
Chương 442: Thu đỉnh
"Cốc Tông Chủ, ông xác định không ngại sao?"
"Ha ha, không ngại."
"Thật sự không ngại?"
"Thật không ngại."
"Tôi là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, có được đại cơ duyên, ông không sợ tôi lấy cái Đan Đỉnh phía dưới đi sao?"
"Nếu như thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho anh Lục."
"Ông thật dối trá."
"..."
Lục Vân cố ý kích thích Cốc Thanh Sơn nhiều lần.
Ai bảo ông muốn Tru Ma, ai bảo ông kiểm tra tôi, hiện tại gặp chuyện xui xẻo là do ông tự tìm.
Lúc này Cốc Thanh Sơn thật sự sắp khóc.
Ông có thể không ngại sao?
Ông có thể nói mình rất để ý sao?
Lưu Lão đã nói đến vậy rồi, nếu Cốc Thanh Sơn bảo mình rất để ý thì không phải là hẹp hòi như Lưu Lão đã nói sao?
Cứ hỏi hoài hỏi hoài, thật là đáng ghét!
Hiện tại Cốc Thanh Sơn mới phát hiện Lục Vân này thật cà chớn!
Lục Vân thấy sắc mặt ông càng ngày càng khó coi thì tâm tình lập tức vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Nếu Cốc Tông Chủ không để ý thì tôi từ chối cũng bất kính."
Nói xong, hắn nghênh ngang đi xuống một tầng, bước vào tầng thứ mười.
Cái Đan Đỉnh đỏ rực kia mất đi nhiệt độ do linh hỏa cung cấp nên không còn sáng bóng như trước đó.
Nhưng vấn đề không lớn, Lục Vân cắt ngón tay bôi một giọt máu tươi lên Đan Đỉnh, đây là một khâu cần thiết để trao đổi với pháp bảo.
Nếu như Càn Khôn Đan Dương đỉnh có phản ứng thì sẽ tiếp tục bước kế tiếp.
Máu tươi bôi lên mặt ngoài cái Đan Đỉnh đỏ rực, cấp tốc bị hấp thu.
Nhưng mà một phút trôi qua, Đan Đỉnh không có phản ứng gì.
Hai phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không phản ứng.
...
Năm phút trôi qua, Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng.
Bình thường trôi qua thời gian dài như vậy mà Đan Đỉnh vẫn không có phản ứng chứng tỏ Càn Khôn Đan Dương đỉnh không có hứng thú với Lục Vân.
Không có hứng thú thì tất nhiên không chịu nhận chủ.
Giữ được Càn Khôn Đan Dương đỉnh rồi, Cốc Thanh Sơn âm thầm thở phào một hơi.
Trong lòng ông mừng thầm, nhưng mặt ngoài lại bày ra dáng vẻ tiếc hận, vỗ nhẹ bả vai Lục Vân và nói: "Anh Lục, xem ra duyên phận không thể cưỡng cầu."
Cũng may cơ duyên của người thừa kế ý chí Thanh Đế không ở nơi này, không thì Cốc Thanh Sơn sẽ đau lòng chết mất.
"Anh Lục đừng nhụt chí, anh đã được ý chí của Thanh Đế tán thành thì về sau nhất định sẽ có kỳ ngộ lớn, chút cản trở nho nhỏ này không quan trọng..."
Tâm tình của Cốc Thanh Sơn rất tốt nên cũng bắt đầu nói nhiều lên, không ngừng an ủi Lục Vân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên một cái.
Nhưng Cốc Thanh Sơn nói giữa chừng thì đột nhiên im bặt đi.
Nụ cười của ông lập tức cứng lại trên khóe môi.
Chỉ nghe thấy một tiếng ong vang lên, Đan Đỉnh cao cỡ nửa người đứng sừng sững trước mặt họ đột nhiên lấp lóe ánh đỏ, trong nháy mắt lại bay lên lơ lửng một cách quỷ dị.
Ong!
Ong!
Ong!
Tiếng động đó không ngừng vang lên.
Mà mỗi một âm thanh vang lên thì hào quang màu đỏ thắm trên Đan Đỉnh lại lấp lóe một lần.
Mỗi khi tia sáng lấp lóe một lần thì thể tích của Đan Đỉnh lại thu nhỏ một chút.
Cuối cùng Càn Khôn Đan Dương đỉnh vốn nặng nề to lớn bỗng biến thành kích thước bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Lục Vân, còn không ngừng xoay tròn cọ qua cọ lại như một đứa bé ngoan nũng nịu.
"Cái này. . ."
Cốc Thanh Sơn lập tức trợn tròn mắt, bắp thịt trên gương mặt điên cuồng co rút, dùng sức trừng lớn hai mắt để lộ sự khó tin trong lòng ông.
Thật sự khó mà tin được, quá trình pháp bảo nhận chủ tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhỏ máu chỉ là bước đầu tiên, nếu như pháp bảo có phản ứng thì chứng tỏ nó có thiện cảm với người nhỏ máu.
Nhưng điều này không có nghĩa là nhận chủ thành công.
Tiếp theo pháp bảo còn đưa ra khảo nghiệm của nó, người thông qua khảo nghiệm mới xem như nhận chủ thành công.
Nhưng trước mắt lại là tình huống gì?
Lục Vân chỉ bôi một giọt máu lên Càn Khôn Đan Dương đỉnh mà nó đã nhận chủ rồi? Không cần phải khảo nghiệm luôn sao? Máu của Lục Vân trâu bò thế à?
Cốc Thanh Sơn vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
Lưu Lão cũng không khống chế được lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không hổ là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, cơ duyên này quả nhiên không phải người bình thường có khả năng so sánh được.
Hễ là người có được đại cơ duyên thì trên người chắc chắn sẽ có một hai loại đặc tính khiến người ta ao ước đến phát cuồng, ví dụ như trời sinh hòa hợp với pháp bảo.
Có lẽ Lục Vân chính là loại người như vậy.
Lưu Lão phục sát đất.
"Cốc Tông Chủ, thật rất cảm tạ ông." Lúc này Lục Vân đột nhiên nhìn về phía Cốc Thanh Sơn, cổ quái mở miệng nói.
Lòng Cốc Thanh Sơn đang rỉ máu, nhưng chỉ có thể nặn ra một nụ cười khổ mà nói: "Anh Lục đừng nói như vậy, được Càn Khôn Đan Dương đỉnh tán đồng là bản lãnh của anh, không cần cảm tạ tôi."
"Không được, vẫn phải cảm tạ Cốc Tông Chủ." Lục Vân nghiêm túc nói: "Ban đầu Đan Đỉnh này không có phản ứng, tôi còn tưởng rằng thật sự thất bại, nhất định là Cốc Tông Chủ an ủi tôi làm cảm động nó nên nó mới nhận tôi làm chủ."
Phốc!
Cốc Thanh Sơn suýt phun máu.
Vừa rồi ông thật lòng an ủi sao? Rõ ràng là trong lòng mừng thầm, Lục Vân nói những lời này thật sự quá đáng giận.
Giết người tru tâm!
Cốc Thanh Sơn có xúc động mãnh liệt muốn tự sát.
Tỉnh táo lại!
Tỉnh táo lại!
Cốc Thanh Sơn không ngừng hít sâu, qua một hồi lâu rốt cục cũng bình phục oán niệm trong lòng rồi trịnh trọng nói: "Anh Lục, đây là cơ duyên của anh, tôi chúc phúc anh."
Vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành không có dấu vết biểu diễn rõ ràng giống như trước đó nữa.
Mặc kệ là linh hỏa hay Càn Khôn Đan Dương đỉnh, bây giờ khả năng lấy lại cũng không lớn, thế thì không bằng hào phóng đưa cho Lục Vân một ân tình đi.
Dù sao Lục Vân cũng là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, về sau nhất định có tiền đồ vô lượng, chấp nối quan hệ với hắn càng có giá trị hơn nhiều.
Suy nghĩ của Cốc Thanh Sơn càng thông thấu, rất nhanh đã thoải mái lại.
Điều này cũng làm Lục Vân lau mắt mà nhìn ông mấy phần.
Vừa rồi sở dĩ không ngừng chế nhạo, kích thích Cốc Thanh Sơn là bởi vì lão già này lừa gạt hắn vào Đan Dương Tháp, Lục Vân cũng ghi thù trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, nếu như không phải bị Cốc Thanh Sơn lừa gạt đi vào nơi này thì hắn cũng không thể đạt được thu hoạch lớn như thế.
Lục Vân cười sảng khoái và nói: "Cốc Tông Chủ, nói thế nào thì tôi cũng ghi nhớ ân tình này của Đan Dương Tông các người."
Cốc Thanh Sơn lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Chương 443: Khiêm tốn làm việc
Sau khi không chút khách sáo nhận lấy Càn Khôn Đan Dương đỉnh, Lục Vân lại đi xuống tầng thứ ba của Đan Dương Tháp.
Mặc kệ hắn bị gài tiến vào đây, nhưng Cốc Thanh Sơn có sai một câu không nói, Lâm Thanh Đàn cần cái đỉnh thứ hai để đạt được hiệu quả che giấu tai mắt.
Lục Vân nhất định phải giúp Lâm Thanh Đàn chọn lựa một cái Đan Đỉnh, không thể có phẩm chất quá cao, nhưng cũng không thể quá phế.
Tầng thứ ba là vừa vặn.
Lục Vân dựa theo hiểu biết của mình về tính cách của Lâm Thanh Đàn mà giúp cô chọn một cái Đan Đỉnh thể tích không lớn, kiểu dáng tinh xảo, rõ ràng càng thích hợp cho phụ nữ sử dụng.
Cốc Thanh Sơn chủ động lấy ra một cái túi như túi thơm mà nói: "Loại túi thu nạp này là pháp khí, có thể thu Đan Đỉnh vào bên trong, hầu như môn nhân của Đan Dương Tông đều có một cái."
Túi thu nạp?
Lục Vân nhịn không được cảm khái, những tông môn Côn Luân này quả nhiên là giàu sụ, pháp khí như vậy mà trong tay mỗi người đều có một cái.
Thật là mở mang hiểu biết.
Khó trách Lưu Lão có thể đột nhiên biến ra một cái áo choàng, thì ra là nhờ túi thu nạp này.
Kỳ thật Càn Khôn Đan Dương đỉnh mà Lục Vân vừa thu phục có thể trữ vật được, hơn nữa không gian trong đó lớn hơn túi thu nạp không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cái túi thu nạp này của Cốc Thanh Sơn rõ ràng là chuẩn bị cho Lâm Thanh Đàn, Lục Vân không nói thêm gì.
Sau khi làm xong những chuyện này, Cốc Thanh Sơn sắc mặt nặng nề nói: "Anh Lục, anh là người thừa kế chuyện ý chí của Thanh Đế, hiện tại người biết tin này còn không nhiều.
Tôi đề nghị là giữ bí mật.
Tuy phần lớn mọi người đều nguyện ý qua lại với người có khí vận lớn, nhưng không thể không có lòng phòng bị, rất khó đảm bảo không xuất hiện một vài tiểu nhân có tâm tư đố kị."
Ở đâu cũng có kẻ ganh ghét, rất nhiều người không muốn thấy ai tốt hơn mình, cũng có vài tên biến thái thuần túy chỉ muốn hành hạ giết chết thiên tài để chiếm được khoái cảm.
Cái này không thể không phòng.
Cốc Thanh Sơn tiếp tục nói: "Đương nhiên đây chỉ là đề nghị cá nhân của tôi thôi, nếu như anh Lục rất hưởng thụ cảm giác được vạn người ngắm nhìn thì lộ ra cũng không sao."
Đúng là có rất nhiều kẻ ganh ghét, nhưng đa phần chỉ đố kị, biến thái thật sự dám làm thẳng tay vẫn là rất ít.
Dù sao đây cũng là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, người chính thức có được đại cơ duyên, lỡ hắn sống sót thì sau này sẽ là một cổ máy báo thù cực đoan kinh khủng.
Không ai dám tuỳ tiện mạo hiểm như vậy.
Cốc Thanh Sơn suy xét rất đúng, Lục Vân đội mũ của áo choàng màu đen lên, thân thể hoàn toàn được áo bào đen bao phủ, hỏi: "Cốc Tông Chủ, ông cảm thấy hiện tại thế nào?"
Cốc Thanh Sơn ngầm hiểu rồi chỉ một hướng cho Lục Vân.
Giây lát sau, một bóng đen không thấy rõ hình dạng cũng không thấy rõ hình thể lao ra từ Đan Dương Tháp, cứ như một con chuột đen to đùng đột nhiên nhảy ra ngoài
Bên ngoài tụ tập đầy đệ tử của Đan Dương Tông, ai cũng hiếu kì rốt cuộc người thừa kế ý chí của Thanh Đế có thân phận là gì.
Bỗng nhiên, họ trông thấy một cái bóng đen nhảy ra.
Tầm mắt mọi người đều lập tức bắn tới, nhưng lại không thấy rõ cái gì.
Tốc độ của người nọ thực sự quá nhanh.
Mấy trưởng lão Đan Dương Tông đang chuẩn bị khởi hành đuổi theo thì đột nhiên nghe thấy Cốc Thanh Sơn quát lớn một tiếng: "Dừng lại!"
Họ lập tức ngừng bước.
"Tông Chủ, rốt cuộc người vừa nhảy ra là tu ma giả hay là người thừa kế ý chí của Thanh Đế?" Mấy trưởng lão Đan Dương Tông nhịn không được hiếu kì mà hỏi.
Trước đó họ nghe Tông Chủ nói trong Đan Dương Tháp có một đại ma, đã chuẩn bị khởi động đại trận hộ sơn, kết quả vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện biến cố.
Cốc Thanh Sơn đành vào tháp xem, những trưởng lão họ chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Cốc Thanh Sơn nghiêm túc nói: "Trước nay Đan Dương Tông chúng ta chưa từng xuất hiện tu ma giả, mọi chuyện xảy ra trước đó đều là hiểu lầm."
Đám người kinh ngạc.
Sau đó họ kịp phản ứng, ý của Tông Chủ là người vừa đi ra không phải tu ma giả, vậy chính là người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Sở dĩ hắn bọc kín như vậy chỉ vì che giấu thân phận.
Khó trách Tông Chủ không để họ đuổi theo.
Những trưởng lão này cũng rất tò mò về thân phận của người thừa kế ý chí Thanh Đế giống như những đệ tử tông môn, nhưng hiện tại xem ra muốn biết thân phận của người kia là không có khả năng.
Thật là đáng tiếc.
Trong đông đảo trưởng lão, chỉ có Mộc Bình mới biết Lục Vân chính là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, nhưng bà ta chắc chắn sẽ không tùy tiện nói ra.
Chuyện xảy ra hôm nay làm chấn động tất cả mọi người ở Đan Dương Tông.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Đầu tiên là xuất hiện một tu ma giả kinh khủng, sau đó lại truyền ra tu ma giả là hiểu lầm, thân phận chân chính của người kia là người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Người thừa kế ý chí của Thanh Đế đó!
Đây cơ duyên to lớn là cỡ nào, có thể nói là cơ duyên mà vô số người cả Đan Dương Tông tha thiết ước mơ muốn có được.
Các nam đệ tử của Đan Dương Tông rất muốn biết thân phận của người kia, nhưng lại sợ sau khi biết thì sẽ không nén được đố kị, vì thế cực kỳ mâu thuẫn.
Mà các nữ đệ tử thì thuần túy hơn nhiều, trừ trường hợp cá biệt ra thì phần lớn nữ đệ tử không có lòng háo thắng bằng nam đệ tử, tất nhiên không có lý tưởng hùng vĩ như vậy.
Trở thành người thừa kế ý chí của Thanh Đế sao?
Ngủ đi nằm mơ còn được.
Tuy nói như thế, nhưng các cô lại càng bức thiết muốn biết thân phận của người thừa kế hơn các nam đệ tử Đan Dương Tông.
Hôm nay lúc người đó đi ra, đầu bị mũ bao lấy, không thấy rõ hình dạng, hình thể cũng bị áo bào đen bao trùm, nhìn không đoán ra được quá nhiều thứ.
Nhưng họ lại có thể dựa vào chiếu và động tác để nhận ra đó là một người đàn ông.
Cộng thêm dáng người của hắn mạnh mẽ, lưng không bị khòm nên có thể là một thanh niên hai mươi tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống.
Biết được điều này cũng đã đủ làm các nữ đệ tử lòng xuân dao động.
Tìm được hắn, sau đó dùng sắc đẹp để bắt lấy hắn.
Căn bản không cần để ý người kia dáng dấp thế nào, đã là người có đại cơ duyên được Thanh Đế tán thành thì tướng mạo còn quan trọng sao?
Tuyệt đối không quan trọng!
Ngay khi những nam đệ tử Đan Dương Tông tâm tình phức tạp, các nữ đệ tử xuân tâm tràn lan, không ai biết một người đầu trọc mặc trang phục Đan Dương Tông đang âm thầm xuất hiện trong Đan Dương Tông.
Đó là một thanh niên đầu trọc bảnh trai.
Chương 444: Chị vợ tư?
Thanh niên đầu trọc này chính là Lục Vân.
Không đúng, phải nói thanh niên đầu trọc bảnh trai này chính là Lục Vân.
Mấy ngày nay hắn nhất định phải ở lại Đan Dương Tông, bởi vì lúc trước trên người hắn bùng nổ ra khí tức tu ma giả, làm Lâm Thanh Đàn bị thương nhẹ.
Lúc ấy Lâm Thanh Đàn đang lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế nên tất nhiên không thể chịu chút quấy nhiễu nào.
Kết quả trong giai đoạn quan trọng nhất lại đột nhiên có một khí tức vô cùng kinh khủng hung ác mãnh liệt tràn đến, mặc dù lui đi cũng nhanh, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến Lâm Thanh Đàn.
May mà cô bị thương không nặng cộng thêm Đan Dương Tông không bao giờ thiếu đan dược chữa thương nên rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã khôi phục.
Nhưng cô cần lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế lại lần nữa.
Bởi vì lần đầu tiên bị đánh ngang nên lĩnh ngộ lần thứ hai càng gian nan.
Trong lòng Lục Vân rất áy náy.
Lúc ấy tâm tình của hắn bị linh hỏa ảnh hưởng, thực sự không khống chế nổi nên mới bắn ra một vài thứ không nên tung ra, kết quả lại làm Lâm Thanh Đàn chảy chút máu.
Tính cách của Lâm Thanh Đàn dịu dàng, khi biết khí tức kinh khủng kia đến từ Lục Vân thì cô chẳng những không trách cứ mà trái lại còn quan tâm hỏi han hắn một hồi.
Nhất là lúc nhìn thấy lông mày và tóc của Lục Vân biến mất thì cô càng đau lòng.
Lục Vân không nhịn được cảm khái, người chị hai này của mình thật là hóa thân của Thiên Sứ nhân từ ở nhân gian, thực sự là quá dịu dàng, quá thiện lương.
Tuyệt đối không thể phụ lòng cô!
Trong mấy ngày ở lại Đan Dương Tông, gần như không ai phát hiện Lục Vân không phải đệ tử của Đan Dương Tông.
Hắn mặc trang phục của Đan Dương Tông, khi gặp đệ tử khác lại hết sức tự nhiên, dù cái đầu trọc bóng lưỡng kia thường xuyên thu hút sự chú ý của người khác, hắn vẫn rất trấn định tự nhiên.
Với tố chất tâm lý này, ai dám tin hắn không phải môn nhân của Đan Dương Tông?
Mấy ngày nay, Lục Vân không ngừng trông thấy có những người của tông môn khác đến đây chào hỏi Đan Dương Tông, Cốc Thanh Sơn đều nhiệt tình tiếp đãi.
Lục Vân không cần nghĩ cũng biết mục đích của những người kia tới nơi này làm gì.
Cốc Thanh Sơn rất trượng nghĩa, lần nào cũng chỉ lấp lửng cho qua chuyện.
Hôm nay Lục Vân vẫn đi dạo xung quanh Đan Dương Tông giống như hai ngày trước, bỗng một cô gái vóc người yểu điệu xinh đẹp đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.
"Chị tư?" Lục Vân nhìn cô gái kia, sửng sốt dùng sức dụi dụi mắt, mới phát hiện mình không nhìn lầm.
Quả thật là Vương Băng Ngưng.
Sao cô cũng chạy đến Đan Dương Tông?
Là ngại phỏng vấn những người bên ngoài không đủ đã nghiền nên chạy đến Côn Luân Sơn phỏng vấn tu luyện giả sao?
Biết chơi quá đó chị tư!
Lục Vân rất bội phục, bước nhanh chạy về hướng Vương Băng Ngưng, nhân lúc đối phương còn chưa phát giác đã vỗ một cái lên vai cô.
"Chị vợ tư, sao chị lại chạy đến Đan Dương Tông?"
Lục Vân đột nhiên lên tiếng làm Vương Băng Ngưng giật nảy mình, vội vàng tránh qua bên cạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vân: "Cậu là ai? Ai là chị vợ tư của cậu hả?"
Ha!
Cô nàng này còn chơi trò làm bộ mất trí nhớ với hắn nữa.
Lục Vân lại bước ra một bước, đi đến trước mặt Vương Băng Ngưng rồi véo mặt cô và nói: "Vương Băng Ngưng, đầu óc chị vào nước sao?"
"Buông tay!"
Trong chớp mắt, Lục Vân cảm thấy lạnh cả người, lập tức bắn ra khỏi người 'Vương Băng Ngưng', chỉ thấy cô cau mày liễu lại, gương mặt hết sức lạnh lẽo.
Trong mấy người đồng hành của 'Vương Băng Ngưng', một thanh niên lớn tiếng nổi giận nói: "Cậu là đệ tử của trưởng lão nào mà dám vô lễ với cô Mạc như vậy? !"
Bên cạnh có một cô gái giễu cợt: "À, em trai đầu trọc này trông cũng rất đẹp trai, nhưng cách bắt chuyện này quá thô lỗ, dọa Thanh Uyển nhà chúng tôi rồi."
Cô Mạc?
Thanh Uyển?
Mạc Thanh Uyển?
Lục Vân lập tức há to miệng, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, hỏi: "Tên của cô là Mạc Thanh Uyển? Xác định không phải Vương Băng Ngưng sao?"
"Anh nhận lầm người rồi." Mạc Thanh Uyển nhíu mày nói.
Lục Vân tin.
Bởi vì Vương Băng Ngưng tuyệt đối sẽ không dùng thái độ như vậy đối đãi với mình, hơn nữa sự lạnh lẽo vừa rồi rõ ràng không phải ngụy trang ra.
Chứng tỏ cô gái có tướng mạo cực giống Vương Băng Ngưng trước mắt thật sự không phải là Vương Băng Ngưng.
Khá lắm, đây là chị em song sinh!
Lục Vân lập tức phản ứng lại, Mạc Thanh Uyển này và chị tư của hắn nhất định là chị em.
Đây là chuyện liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Cô gái bên cạnh Mạc Thanh Uyển lại mở miệng cười nói: "Cái gì mà nhận lầm người, tên này rõ ràng là cố ý dùng cách này để bắt chuyện, em trai đầu trọc đẹp trai, nếu em hiếu kì thân phận của Thanh Uyển thì có thể hỏi chị, chị nhất định sẽ nói cho em biết!"
"Hiểu Tuyết, cô đừng càn quấy!" Mạc Thanh Uyển nhướng mày liễu lên, quát lớn Tôn Hiểu Tuyết một câu.
Lục Vân thì nhếch miệng lên, thú vị nhìn Tôn Hiểu Tuyết và hỏi: "Vậy chị đẹp này ơi, rốt cuộc cô Mạc có thân phận gì vậy?"
"Hihi, nói cho em biết cũng không sao, chúng ta đều là học sinh của Vân Sơn Thư Viện, Thanh Uyển đến từ Mạc gia của Vân Sơn Thư Viện, mà tôi đến từ Tôn gia, thầy của chúng tôi là cùng một người." Tôn Hiểu Tuyết kiêu ngạo nói.
Mạc Thanh Uyển thì lạnh mặt, tức giận nói: "Hiểu Tuyết, cô nói với cậu ta cái này làm gì?"
"Cái này đâu phải bí mật gì, dù nói với cậu ta cũng không sao, hơn nữa..."
Tôn Hiểu Tuyết kéo Mạc Thanh Uyển qua một bên, vừa vụng trộm dò xét Lục Vân vừa nhỏ giọng nói: "Nếu như cô không có hứng thú với cậu ấy thì có thể nhường cho tôi, cô không cảm thấy cậy ấy rất đẹp trai à?"
Cô ấy nháy mắt ra hiệu với Mạc Thanh Uyển, vẻ mặt rất mập mờ.
Một người đàn ông cạo đầu còn đẹp trai như vậy, nếu có tóc còn đến mức nào?
Tôn Hiểu Tuyết rất thích gu này.
Mà giờ khắc này Lục Vân lại có tâm tình khá phức tạp.
Vân Sơn Thư Viện, Mạc gia.
Thật là tuyệt, đi với chị hai đến Đan Dương Tông một chuyến mà lại vô tình tìm được manh mối về thân thế của Vương Băng Ngưng, hơn nữa còn là ở Vân Sơn Thư Viện.
Mấy ngày nay thu hoạch bất ngờ thật là nhiều!
Ngay khi Lục Vân rơi vào trầm tư thì thanh niên ban đầu đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu là đệ tử của trưởng lão nào, vì sao trước kia tôi chưa từng gặp mặt cậu?"