-
Chương 434-435
Chương 434: Tu ma giả, trời tru đất diệt
Đan Dương Tháp là Tàng Bảo Các của Đan Dương Tông.
Nếu là Tàng Bảo Các thì hiển nhiên là cực kỳ quý giá đối với Đan Dương Tông.
Cốc Thanh Sơn lại để Lục Vân đi vào.
Lục Vân cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi: "Vì sao Cốc Tông Chủ đột nhiên tốt bụng đồng ý cho người ngoài như tôi tiến vào Tàng Bảo Các của các người?"
Hắn không tin trên đời này có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, dù từ đầu đến cuối Cốc Thanh Sơn luôn tỏ ra rất thân cận thì hắn cũng không thể không đề phòng.
Cốc Thanh Sơn vừa cười vừa nói: "Cậu Lục không cần cảnh giác như thế, đệ tử của Đan Dương Tông chúng tôi cũng thường xuyên tiến vào Đan Dương Tháp để chọn lựa một Đan Đỉnh thích hợp cho bản thân sử dụng."
"Nhưng tôi không phải là đệ tử của Đan Dương Tông."
"Vừa rồi tôi nghe thấy cậu gọi cô Lâm là chị hai, hai người là chị em ruột sao?" Cốc Thanh Sơn đổi cách thăm dò.
Lục Vân lắc đầu, sau đó lại gật đầu và nói: "Không phải chị em ruột, nhưng tình cảm giữa chúng tôi còn sâu sắc hơn cả chị em ruột."
"Vậy chẳng phải ổn rồi sao, cô Lâm muốn lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế nhất định cần một thời gian, cụ thể là bao lâu thì phải xem ngộ tính của cô ấy, cho nên không bằng cậu chọn lựa một Đan Đỉnh thay cho cô ấy đi." Cốc Thanh Sơn nói.
Thấy Lục Vân vẫn nghi ngờ, ông lại giải thích một câu: "Tin tức cô Lâm có được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đã được giữ bí mật, tất nhiên cần một cái đỉnh khác để yểm hộ, còn phẩm chất gì cũng không quan trọng, cho nên cậu hay cô Lâm đi vào đều không có gì khác biệt."
Nghe cũng có lý thật.
Lâm Thanh Đàn chỉ cần một Thanh Đỉnh là đủ, chọn thêm một cái đỉnh chỉ vì che giấu tai mắt mọi người, để người khác nghĩ rằng Thanh Đỉnh không ở trên người cô.
Cho nên căn bản không cần để ý cái đỉnh thứ hai này có thích hợp hay không, ai đi chọn cũng như thế.
Nhưng Lục Vân vẫn hỏi một câu: "Nếu ai chọn cũng được thì tại sao Cốc Tông Chủ không tự đi vào, dù sao cũng tốt hơn là một người ngoài như tôi mới đúng?"
"Ây..." Cốc Thanh Sơn hơi sửng sốt, sau đó giải thích: "Tuy nói là tùy ý chọn, nhưng màu sắc kiểu dáng của những Đan Đỉnh bên trong đều khác biệt, cậu và cô Lâm thân thiết nên tương đối hiểu sở thích của cô ấy."
Cái này giống như dẫn phụ nữ đi mua quần áo, ngoài miệng cô ấy nói tùy tiện mua hai bộ là được, nhưng bạn mà thật sự tùy tiện thì trở về chỉ có nước quỳ bàn phím.
Lục Vân cười vỗ nhẹ bả vai Cốc Thanh Sơn và nói: "Ha ha, ông già, không nhìn ra ông còn rất hiểu tâm tư của phụ nữ, tôi tin lý do này."
Nhưng trong lòng nói: Tin cái quỷ nhà ông, lão già mất nết này quá xấu xa!
Trong toà tháp này nhất định có cái hố to đang đợi mình.
Nhưng từ trước đến nay Lục Vân không biết sợ là gì, nếu lão già này muốn hắn đi vào thì hắn cứ vào xem thử, nếu tình hình không ổn thì trốn ra cũng không khó.
Thế là Lục Vân chấp nhận.
Còn có một nguyên nhân làm hắn chấp nhận chính là, hắn nhìn thấy có mấy tên đệ tử của Đan Dương Tông đi vào, rất nhanh lại ra tới, hẳn chỉ dừng lại ở tầng thứ nhất tầng thứ hai chốc lát.
Ít nhất chứng tỏ tầng thứ nhất tầng thứ hai của Đan Dương Tháp sẽ không có vấn đề gì.
Vào xem cũng không sao.
Lục Vân vừa đi về hướng Đan Dương Tông chưa được hai mét thì bỗng nhớ tới cái gì nên quay đầu lại hỏi: "Cốc Tông Chủ, tầng thứ mười một và tầng thứ mười hai của tòa tháp này có cái gì?"
Hắn nhớ vừa rồi Cốc Thanh Sơn nói là, tầng thứ nhất đến tầng thứ mười càng lên cao thì phẩm chất của đỉnh càng tốt, nhưng không nói đến hai tầng sau cùng.
Cho nên Lục Vân phỏng đoán hai tầng sau cùng của Đan Dương Tháp không để Đan Đỉnh, mà là những vật khác.
Cốc Thanh Sơn cười cao thâm khó lường mà nói: "Cái này à, nếu cậu Lục có thể leo lên hai tầng sau cùng thì tất nhiên sẽ biết trên đó là gì, không bước lên được thì nói ra cũng vô ích."
Ha, lão già này còn xài phép khích tướng nữa sao?
Tôi nhất quyết phải lên đó đấy.
Lục Vân thầm khinh bỉ lão già này một hồi, sau đó quay người nhanh chân đi về phía Đan Dương Tháp, không chút do dự tiến vào tầng thứ nhất.
Cốc Thanh Sơn nhìn Lục Vân vào tháp, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Tông Chủ, sao ngài lại ở chỗ này, vị Lục tiền bối kia đâu?"
Chỉ chốc lát sau, Mộc Bình đã đi đến bên cạnh Cốc Thanh Sơn, nghi hoặc hỏi một câu.
Bà ta đã trợ giúp Lâm Thanh Đàn hoàn thành nghi thức nhập tông, sau đó dẫn Lâm Thanh Đàn đi đến phía sau núi lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế.
Trong lúc lĩnh ngộ, Mộc Bình đứng bên cạnh sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến Lâm Thanh Đàn, thế là bà ta để Lâm Thanh Đàn lại một mình ở đó rồi trở về tìm Tông Chủ.
Bà ta tìm được Tông Chủ, nhưng lại không thấy Lục Vân đâu.
Cốc Thanh Sơn nhìn về phía Đan Dương Tháp, dùng mắt ra hiệu rồi nói: "Cậu ta đi vào Đan Dương Tháp rồi."
"Cái gì?" Mộc Bình lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu hỏi: "Cậu ta không phải môn nhân của Đan Dương Tông, sao Tông Chủ ngài..."
Rất nhanh Mộc Bình đã ý thức được cái gì, lập tức nói tiếp: "Chẳng lẽ Tông Chủ muốn mượn linh hỏa trong Đan Dương Tháp để kiểm tra cậu ta có phải là Tu ma giả không?"
Cốc Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu nói: "Không sai, công pháp của tu ma giả cực kì bá đạo, điều này sẽ khiến những tu ma giả kia có tính cách nóng nảy, mà linh hỏa sẽ kích động tâm tình của họ, làm họ trở nên càng thô bạo."
Trước đó khi Cốc Thanh Sơn nghe Mộc Bình nói thực lực của Lục Vân rất mạnh liền có chút lo lắng, lỡ Lục Vân thật sự là tu ma giả thì về sau hắn sẽ trở thành một đại ma đầu.
Có lẽ hiện tại Lục Vân trông khá bình thường, nhưng chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện ma công thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày không khống chế nổi cảm xúc thô bạo của mình.
Mà chỉ giết người có thể mới làm ổn định lại được loại cảm xúc thô bạo này.
Đây chính là vì sao giới tu luyện lại lưu truyền ra một câu 'Tu ma giả, trời tru đất diệt'.
Mới đầu Cốc Thanh Sơn còn ôm ảo tưởng hi vọng Lục Vân là kiếm tu mà không phải tu ma giả, nhưng lúc nãy khi ông hỏi Lục Vân thì hắn lại trả lời mình không phải kiếm tu.
Vậy xác suất Lục Vân là tu ma giả trở nên cực lớn.
Để xác định rõ hơn, Cốc Thanh Sơn đành nghĩ cách để Lục Vân tiến vào Đan Dương Tháp, mượn linh hỏa bên trong để phán đoán rốt cuộc hắn có phải là tu ma giả hay không.
Rất nhanh Mộc Bình đã hiểu ý của Cốc Thanh Sơn, nhưng sau đó lại nhíu mày nói: "Muốn kích phát cảm xúc thô bạo của cậu ta thì chí ít cần leo lên tầng thứ bảy, nhưng nếu cậu ta không đi lên thì sao?"
Chương 435: Thà giết lầm còn hơn bỏ sót
Linh hỏa sẽ kích thích cảm xúc thô bạo của tu ma giả, vậy nếu Lục Vân thật sự là tu ma giả thì hắn chắc chắn sẽ không ngốc đến mức leo lên tầng thứ bảy làm tâm tình của mình mất khống chế.
Đương nhiên Cốc Thanh Sơn cũng cân nhắc đến vấn đề này, ông liếc nhìn Mộc Bình một cái rồi hỏi ngược lại: "Trước đó cô nói với tôi Lục Vân là người có tính cách như thế nào?"
"Bá đạo, hung hăng!"
Mộc Bình không chút do dự mà trả lời, hình ảnh đêm đó Lục Vân hung hăng đánh giết ba cao thủ vẫn còn khắc sâu trong đầu bà ta rõ mồn một.
Trước nay Mộc Bình chưa từng thấy ai bá đạo như vậy.
"Người có tính cách như thế rất hiếu thắng, cho nên cậu ta nhất định sẽ thử trèo qua tầng thứ bảy, nếu như không đi lên thì chứng tỏ trong lòng chột dạ."
Mặc dù lần này là để Lục Vân tùy tiện chọn lựa một Đan Đỉnh, nhưng người có tính cách ngang ngạnh như thế tuyệt đối không có khả năng tùy tiện làm cho xong.
Hắn nhất định sẽ cố gắng trèo lên cao.
Lấy thực lực đánh giết Kim Đan Kỳ của Lục Vân thì trèo lên đến tầng thứ tám tầng thứ chín Đan Dương Tháp cũng không phải vấn đề lớn.
Nếu như hắn có thực lực này mà lại không leo lên tầng thứ bảy thì chứng tỏ Lục Vân chột dạ, bởi vì hành vi này trái ngược với tính cách của hắn.
"Ý Tông Chủ là, chỉ cần Lục Vân không leo lên tầng thứ bảy thì kết luận hắn là tu ma giả?" Mộc Bình nhíu mày, hỏi.
Kỳ thật cách kiểm tra này có tính phán đoán chủ quan rất cao, tất cả đều căn cứ vào phân tích của Cốc Thanh Sơn đối với tính cách của Lục Vân, lỡ ông phân tích sai thì sao?
Lỡ Lục Vân chỉ muốn khiêm tốn chọn lựa một Đan Đỉnh ở mấy tầng phía dưới thì sao?
Mộc Bình hỏi ra vấn đề này.
Cốc Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Có lẽ cậu ta sẽ vì Lâm Thanh Đàn mà chọn lựa một Đan Đỉnh bình thường nhất để che giấu tai mắt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu ta trèo lên tầng thứ bảy."
Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh trong cơ thể Lâm Thanh Đàn có phẩm chất cao hơn mọi Đan Đỉnh trong Đan Dương Tháp, vì thế để đạt được hiệu quả che giấu tai mắt tốt nhất thì nên chọn lựa cái đỉnh thứ hai có phẩm chất càng bình thường càng tốt.
Nói dễ hiểu hơn là, bắt đầu từ tầng thứ bảy thì Đan Đỉnh trong Đan Dương Tháp đã thuộc dạng bảo vật có giá trị không nhỏ, cũng có khả năng làm người ta sinh ra suy nghĩ giết người đoạt bảo vật.
Vậy thì căn bản không che giấu được tai mắt của mọi người, chỉ có thể nói xác suất bị người ta để mắt tới nhỏ hơn Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh rất nhiều, nhưng cũng không phải không tồn tại.
Cách làm ổn thỏa nhất chính là giúp Lâm Thanh Đàn chọn lựa một Đan Đỉnh bình thường, một Đan Đỉnh làm người khác căn bản không dâng lên nổi chút hứng thú nào.
Nếu Lục Vân là người thông minh thì nhất định sẽ chọn lựa một Đan Đỉnh từ tầng thứ bảy trở xuống giúp Lâm Thanh Đàn.
Vậy vì sao Cốc Thanh Sơn lại nói cái này không ảnh hưởng đến chuyện Lục Vân trèo lên tầng thứ bảy?
Đó là căn cứ vào tính cách ngang tàng của Lục Vân.
Có thể Lục Vân sẽ không chọn lựa Đan Đỉnh trên tầng thứ bảy, nhưng hắn nhất định sẽ trèo lên xem thử, hơn nữa Cốc Thanh Sơn cố ý không nói ra vật phẩm trong hai tầng cuối cùng là để Lục Vân tò mò.
Do hiếu kì nên Lục Vân nhất định sẽ nghĩ cách đi lên tìm hiểu ngọn nguồn.
Nếu như không đi lên thì nhất định là có vấn đề.
Nói cho cùng, tất cả đều là phân tích của Cốc Thanh Sơn đối với tính cách của Lục Vân.
Chỉ thấy hình tượng ôn hòa của ông đã biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Nếu tôi phân tích sai thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không thể để tu ma giả trưởng thành!"
Mặc dù hiện tại Lục Vân đã rất khủng bố, nhưng Cốc Thanh Sơn tin tưởng mượn sức mạnh của đại trận hộ sơn thì còn có thể chém giết hắn.
Mộc Bình thầm run rẩy.
Theo ý của Tông Chủ thì kỳ thật Lục Vân chỉ có một cơ hội sống sót, đó chính là leo lên tầng thứ bảy Đan Dương Tháp, đồng thời không xuất hiện mất tình trạng khống chế.
Mọi tình huống khác, ví dụ như bị linh hỏa ảnh hưởng, xuất hiện cảm xúc hung bạo hay là không leo lên tầng thứ bảy, dù hắn có nguyên nhân gì mà không leo lên cũng chỉ có một con đường chết, bởi vì Tông Chủ nói thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Mộc Bình thở dài một tiếng và nói: "Chỉ sợ Lâm Thanh Đàn sẽ không vui."
"Mặc kệ cô ấy có vui hay không cũng không thể để tu ma giả này trưởng thành, nếu không sẽ là tai nạn đối với Côn Luân, đối với người đời."
Cốc Thanh Sơn cảm thấy Lâm Thanh Đàn rất thuận mắt, nhưng đứng trước vấn đề phải trái trắng đen này thì ông chỉ có một lựa chọn, đó chính là không tiếc mọi giá tru sát Tu ma giả.
Mộc Bình im lặng.
Cốc Thanh Sơn không nói tiếp mà đi đến tầng thứ nhất của Đan Dương Tháp, liếc nhìn một vòng ở đây, cũng không trông thấy bóng dáng Lục Vân đâu, chứng tỏ hắn đã trèo lên trên.
Điều này càng khẳng định suy nghĩ của Cốc Thanh Sơn.
Số lượng Đan Đỉnh ở tầng thứ nhất của Đan Dương Tông là nhiều nhất, nhưng phẩm chất lại là bình thường nhất.
Mà trong một góc không thu hút có một lão giả ngồi xếp bằng không nhúc nhích, lão giả này là người giữ tháp của Đan Dương Tháp, thực lực còn mạnh hơn Cốc Thanh Sơn.
Cốc Thanh Sơn đi đến trước mặt lão giả, cung kính hỏi: "Lưu Lão, anh bạn trẻ vừa tiến đến hiện tại đã lên tầng thứ mấy rồi?"
"Thứ sáu." Tiếng nói của lão giả rất xa xăm, dù đối mặt với Tông Chủ Cốc Thanh Sơn thì cũng không mở mắt ra, vẻ mặt không chút thay đổi.
"Tầng thứ sáu." Cốc Thanh Sơn thấp giọng lặp lại một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Bình, biểu cảm của hai người đều có chút phức tạp.
Tầng thứ sáu, chỉ cần đi lên một tầng nữa thì nhất định sẽ bị linh hỏa ảnh hưởng, vì sao lại đột nhiên dừng lại?
Chẳng lẽ hắn thật sự đang lo lắng, sợ sẽ mất khống chế?
Cốc Thanh Sơn rất muốn đích thân trèo lên xem thử rốt cuộc Lục Vân đang làm gì ở tầng thứ sáu, nhưng lại sợ làm hắn sinh nghi nên quyết định chờ một lát.
Sau đó ông hỏi lại Lưu Lão, Lục Vân có leo lên tầng thứ bảy chưa.
Chỉ cần leo lên tầng thứ bảy thì cảm xúc của Lục Vân sẽ bị linh hỏa ảnh hưởng, khi hắn lộ ra cảm xúc thô bạo thì Cốc Thanh Sơn có thể phát giác được.
Đến lúc đó Cốc Thanh Sơn sẽ không chút do dự lập tức mở ra đại trận hộ sơn, sau đó mượn uy lực của nó để tru sát tu ma giả.
Lúc này, trên tầng thứ sáu của Đan Dương Tháp.
Lục Vân thật sự đang ở tầng này.
Số lượng Đan Đỉnh ở nơi này ít hơn tầng thứ nhất rất nhiều rất nhiều, chỉ có khoảng mười cái, nhưng phẩm chất của chúng cao hơn tầng thứ nhất không biết bao nhiêu lần.
Nhiệt độ của tầng này cũng cực cao.
Lục Vân có thể cảm giác được ngọn lửa có thể phóng ra nhiệt độ này tuyệt đối không phải dạng bình thường.
Hình như hắn đã đoán được mục đích Cốc Thanh Sơn bảo mình vào tháp.
Đan Dương Tháp là Tàng Bảo Các của Đan Dương Tông.
Nếu là Tàng Bảo Các thì hiển nhiên là cực kỳ quý giá đối với Đan Dương Tông.
Cốc Thanh Sơn lại để Lục Vân đi vào.
Lục Vân cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi: "Vì sao Cốc Tông Chủ đột nhiên tốt bụng đồng ý cho người ngoài như tôi tiến vào Tàng Bảo Các của các người?"
Hắn không tin trên đời này có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, dù từ đầu đến cuối Cốc Thanh Sơn luôn tỏ ra rất thân cận thì hắn cũng không thể không đề phòng.
Cốc Thanh Sơn vừa cười vừa nói: "Cậu Lục không cần cảnh giác như thế, đệ tử của Đan Dương Tông chúng tôi cũng thường xuyên tiến vào Đan Dương Tháp để chọn lựa một Đan Đỉnh thích hợp cho bản thân sử dụng."
"Nhưng tôi không phải là đệ tử của Đan Dương Tông."
"Vừa rồi tôi nghe thấy cậu gọi cô Lâm là chị hai, hai người là chị em ruột sao?" Cốc Thanh Sơn đổi cách thăm dò.
Lục Vân lắc đầu, sau đó lại gật đầu và nói: "Không phải chị em ruột, nhưng tình cảm giữa chúng tôi còn sâu sắc hơn cả chị em ruột."
"Vậy chẳng phải ổn rồi sao, cô Lâm muốn lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế nhất định cần một thời gian, cụ thể là bao lâu thì phải xem ngộ tính của cô ấy, cho nên không bằng cậu chọn lựa một Đan Đỉnh thay cho cô ấy đi." Cốc Thanh Sơn nói.
Thấy Lục Vân vẫn nghi ngờ, ông lại giải thích một câu: "Tin tức cô Lâm có được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đã được giữ bí mật, tất nhiên cần một cái đỉnh khác để yểm hộ, còn phẩm chất gì cũng không quan trọng, cho nên cậu hay cô Lâm đi vào đều không có gì khác biệt."
Nghe cũng có lý thật.
Lâm Thanh Đàn chỉ cần một Thanh Đỉnh là đủ, chọn thêm một cái đỉnh chỉ vì che giấu tai mắt mọi người, để người khác nghĩ rằng Thanh Đỉnh không ở trên người cô.
Cho nên căn bản không cần để ý cái đỉnh thứ hai này có thích hợp hay không, ai đi chọn cũng như thế.
Nhưng Lục Vân vẫn hỏi một câu: "Nếu ai chọn cũng được thì tại sao Cốc Tông Chủ không tự đi vào, dù sao cũng tốt hơn là một người ngoài như tôi mới đúng?"
"Ây..." Cốc Thanh Sơn hơi sửng sốt, sau đó giải thích: "Tuy nói là tùy ý chọn, nhưng màu sắc kiểu dáng của những Đan Đỉnh bên trong đều khác biệt, cậu và cô Lâm thân thiết nên tương đối hiểu sở thích của cô ấy."
Cái này giống như dẫn phụ nữ đi mua quần áo, ngoài miệng cô ấy nói tùy tiện mua hai bộ là được, nhưng bạn mà thật sự tùy tiện thì trở về chỉ có nước quỳ bàn phím.
Lục Vân cười vỗ nhẹ bả vai Cốc Thanh Sơn và nói: "Ha ha, ông già, không nhìn ra ông còn rất hiểu tâm tư của phụ nữ, tôi tin lý do này."
Nhưng trong lòng nói: Tin cái quỷ nhà ông, lão già mất nết này quá xấu xa!
Trong toà tháp này nhất định có cái hố to đang đợi mình.
Nhưng từ trước đến nay Lục Vân không biết sợ là gì, nếu lão già này muốn hắn đi vào thì hắn cứ vào xem thử, nếu tình hình không ổn thì trốn ra cũng không khó.
Thế là Lục Vân chấp nhận.
Còn có một nguyên nhân làm hắn chấp nhận chính là, hắn nhìn thấy có mấy tên đệ tử của Đan Dương Tông đi vào, rất nhanh lại ra tới, hẳn chỉ dừng lại ở tầng thứ nhất tầng thứ hai chốc lát.
Ít nhất chứng tỏ tầng thứ nhất tầng thứ hai của Đan Dương Tháp sẽ không có vấn đề gì.
Vào xem cũng không sao.
Lục Vân vừa đi về hướng Đan Dương Tông chưa được hai mét thì bỗng nhớ tới cái gì nên quay đầu lại hỏi: "Cốc Tông Chủ, tầng thứ mười một và tầng thứ mười hai của tòa tháp này có cái gì?"
Hắn nhớ vừa rồi Cốc Thanh Sơn nói là, tầng thứ nhất đến tầng thứ mười càng lên cao thì phẩm chất của đỉnh càng tốt, nhưng không nói đến hai tầng sau cùng.
Cho nên Lục Vân phỏng đoán hai tầng sau cùng của Đan Dương Tháp không để Đan Đỉnh, mà là những vật khác.
Cốc Thanh Sơn cười cao thâm khó lường mà nói: "Cái này à, nếu cậu Lục có thể leo lên hai tầng sau cùng thì tất nhiên sẽ biết trên đó là gì, không bước lên được thì nói ra cũng vô ích."
Ha, lão già này còn xài phép khích tướng nữa sao?
Tôi nhất quyết phải lên đó đấy.
Lục Vân thầm khinh bỉ lão già này một hồi, sau đó quay người nhanh chân đi về phía Đan Dương Tháp, không chút do dự tiến vào tầng thứ nhất.
Cốc Thanh Sơn nhìn Lục Vân vào tháp, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Tông Chủ, sao ngài lại ở chỗ này, vị Lục tiền bối kia đâu?"
Chỉ chốc lát sau, Mộc Bình đã đi đến bên cạnh Cốc Thanh Sơn, nghi hoặc hỏi một câu.
Bà ta đã trợ giúp Lâm Thanh Đàn hoàn thành nghi thức nhập tông, sau đó dẫn Lâm Thanh Đàn đi đến phía sau núi lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế.
Trong lúc lĩnh ngộ, Mộc Bình đứng bên cạnh sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến Lâm Thanh Đàn, thế là bà ta để Lâm Thanh Đàn lại một mình ở đó rồi trở về tìm Tông Chủ.
Bà ta tìm được Tông Chủ, nhưng lại không thấy Lục Vân đâu.
Cốc Thanh Sơn nhìn về phía Đan Dương Tháp, dùng mắt ra hiệu rồi nói: "Cậu ta đi vào Đan Dương Tháp rồi."
"Cái gì?" Mộc Bình lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu hỏi: "Cậu ta không phải môn nhân của Đan Dương Tông, sao Tông Chủ ngài..."
Rất nhanh Mộc Bình đã ý thức được cái gì, lập tức nói tiếp: "Chẳng lẽ Tông Chủ muốn mượn linh hỏa trong Đan Dương Tháp để kiểm tra cậu ta có phải là Tu ma giả không?"
Cốc Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu nói: "Không sai, công pháp của tu ma giả cực kì bá đạo, điều này sẽ khiến những tu ma giả kia có tính cách nóng nảy, mà linh hỏa sẽ kích động tâm tình của họ, làm họ trở nên càng thô bạo."
Trước đó khi Cốc Thanh Sơn nghe Mộc Bình nói thực lực của Lục Vân rất mạnh liền có chút lo lắng, lỡ Lục Vân thật sự là tu ma giả thì về sau hắn sẽ trở thành một đại ma đầu.
Có lẽ hiện tại Lục Vân trông khá bình thường, nhưng chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện ma công thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày không khống chế nổi cảm xúc thô bạo của mình.
Mà chỉ giết người có thể mới làm ổn định lại được loại cảm xúc thô bạo này.
Đây chính là vì sao giới tu luyện lại lưu truyền ra một câu 'Tu ma giả, trời tru đất diệt'.
Mới đầu Cốc Thanh Sơn còn ôm ảo tưởng hi vọng Lục Vân là kiếm tu mà không phải tu ma giả, nhưng lúc nãy khi ông hỏi Lục Vân thì hắn lại trả lời mình không phải kiếm tu.
Vậy xác suất Lục Vân là tu ma giả trở nên cực lớn.
Để xác định rõ hơn, Cốc Thanh Sơn đành nghĩ cách để Lục Vân tiến vào Đan Dương Tháp, mượn linh hỏa bên trong để phán đoán rốt cuộc hắn có phải là tu ma giả hay không.
Rất nhanh Mộc Bình đã hiểu ý của Cốc Thanh Sơn, nhưng sau đó lại nhíu mày nói: "Muốn kích phát cảm xúc thô bạo của cậu ta thì chí ít cần leo lên tầng thứ bảy, nhưng nếu cậu ta không đi lên thì sao?"
Chương 435: Thà giết lầm còn hơn bỏ sót
Linh hỏa sẽ kích thích cảm xúc thô bạo của tu ma giả, vậy nếu Lục Vân thật sự là tu ma giả thì hắn chắc chắn sẽ không ngốc đến mức leo lên tầng thứ bảy làm tâm tình của mình mất khống chế.
Đương nhiên Cốc Thanh Sơn cũng cân nhắc đến vấn đề này, ông liếc nhìn Mộc Bình một cái rồi hỏi ngược lại: "Trước đó cô nói với tôi Lục Vân là người có tính cách như thế nào?"
"Bá đạo, hung hăng!"
Mộc Bình không chút do dự mà trả lời, hình ảnh đêm đó Lục Vân hung hăng đánh giết ba cao thủ vẫn còn khắc sâu trong đầu bà ta rõ mồn một.
Trước nay Mộc Bình chưa từng thấy ai bá đạo như vậy.
"Người có tính cách như thế rất hiếu thắng, cho nên cậu ta nhất định sẽ thử trèo qua tầng thứ bảy, nếu như không đi lên thì chứng tỏ trong lòng chột dạ."
Mặc dù lần này là để Lục Vân tùy tiện chọn lựa một Đan Đỉnh, nhưng người có tính cách ngang ngạnh như thế tuyệt đối không có khả năng tùy tiện làm cho xong.
Hắn nhất định sẽ cố gắng trèo lên cao.
Lấy thực lực đánh giết Kim Đan Kỳ của Lục Vân thì trèo lên đến tầng thứ tám tầng thứ chín Đan Dương Tháp cũng không phải vấn đề lớn.
Nếu như hắn có thực lực này mà lại không leo lên tầng thứ bảy thì chứng tỏ Lục Vân chột dạ, bởi vì hành vi này trái ngược với tính cách của hắn.
"Ý Tông Chủ là, chỉ cần Lục Vân không leo lên tầng thứ bảy thì kết luận hắn là tu ma giả?" Mộc Bình nhíu mày, hỏi.
Kỳ thật cách kiểm tra này có tính phán đoán chủ quan rất cao, tất cả đều căn cứ vào phân tích của Cốc Thanh Sơn đối với tính cách của Lục Vân, lỡ ông phân tích sai thì sao?
Lỡ Lục Vân chỉ muốn khiêm tốn chọn lựa một Đan Đỉnh ở mấy tầng phía dưới thì sao?
Mộc Bình hỏi ra vấn đề này.
Cốc Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Có lẽ cậu ta sẽ vì Lâm Thanh Đàn mà chọn lựa một Đan Đỉnh bình thường nhất để che giấu tai mắt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu ta trèo lên tầng thứ bảy."
Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh trong cơ thể Lâm Thanh Đàn có phẩm chất cao hơn mọi Đan Đỉnh trong Đan Dương Tháp, vì thế để đạt được hiệu quả che giấu tai mắt tốt nhất thì nên chọn lựa cái đỉnh thứ hai có phẩm chất càng bình thường càng tốt.
Nói dễ hiểu hơn là, bắt đầu từ tầng thứ bảy thì Đan Đỉnh trong Đan Dương Tháp đã thuộc dạng bảo vật có giá trị không nhỏ, cũng có khả năng làm người ta sinh ra suy nghĩ giết người đoạt bảo vật.
Vậy thì căn bản không che giấu được tai mắt của mọi người, chỉ có thể nói xác suất bị người ta để mắt tới nhỏ hơn Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh rất nhiều, nhưng cũng không phải không tồn tại.
Cách làm ổn thỏa nhất chính là giúp Lâm Thanh Đàn chọn lựa một Đan Đỉnh bình thường, một Đan Đỉnh làm người khác căn bản không dâng lên nổi chút hứng thú nào.
Nếu Lục Vân là người thông minh thì nhất định sẽ chọn lựa một Đan Đỉnh từ tầng thứ bảy trở xuống giúp Lâm Thanh Đàn.
Vậy vì sao Cốc Thanh Sơn lại nói cái này không ảnh hưởng đến chuyện Lục Vân trèo lên tầng thứ bảy?
Đó là căn cứ vào tính cách ngang tàng của Lục Vân.
Có thể Lục Vân sẽ không chọn lựa Đan Đỉnh trên tầng thứ bảy, nhưng hắn nhất định sẽ trèo lên xem thử, hơn nữa Cốc Thanh Sơn cố ý không nói ra vật phẩm trong hai tầng cuối cùng là để Lục Vân tò mò.
Do hiếu kì nên Lục Vân nhất định sẽ nghĩ cách đi lên tìm hiểu ngọn nguồn.
Nếu như không đi lên thì nhất định là có vấn đề.
Nói cho cùng, tất cả đều là phân tích của Cốc Thanh Sơn đối với tính cách của Lục Vân.
Chỉ thấy hình tượng ôn hòa của ông đã biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Nếu tôi phân tích sai thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không thể để tu ma giả trưởng thành!"
Mặc dù hiện tại Lục Vân đã rất khủng bố, nhưng Cốc Thanh Sơn tin tưởng mượn sức mạnh của đại trận hộ sơn thì còn có thể chém giết hắn.
Mộc Bình thầm run rẩy.
Theo ý của Tông Chủ thì kỳ thật Lục Vân chỉ có một cơ hội sống sót, đó chính là leo lên tầng thứ bảy Đan Dương Tháp, đồng thời không xuất hiện mất tình trạng khống chế.
Mọi tình huống khác, ví dụ như bị linh hỏa ảnh hưởng, xuất hiện cảm xúc hung bạo hay là không leo lên tầng thứ bảy, dù hắn có nguyên nhân gì mà không leo lên cũng chỉ có một con đường chết, bởi vì Tông Chủ nói thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Mộc Bình thở dài một tiếng và nói: "Chỉ sợ Lâm Thanh Đàn sẽ không vui."
"Mặc kệ cô ấy có vui hay không cũng không thể để tu ma giả này trưởng thành, nếu không sẽ là tai nạn đối với Côn Luân, đối với người đời."
Cốc Thanh Sơn cảm thấy Lâm Thanh Đàn rất thuận mắt, nhưng đứng trước vấn đề phải trái trắng đen này thì ông chỉ có một lựa chọn, đó chính là không tiếc mọi giá tru sát Tu ma giả.
Mộc Bình im lặng.
Cốc Thanh Sơn không nói tiếp mà đi đến tầng thứ nhất của Đan Dương Tháp, liếc nhìn một vòng ở đây, cũng không trông thấy bóng dáng Lục Vân đâu, chứng tỏ hắn đã trèo lên trên.
Điều này càng khẳng định suy nghĩ của Cốc Thanh Sơn.
Số lượng Đan Đỉnh ở tầng thứ nhất của Đan Dương Tông là nhiều nhất, nhưng phẩm chất lại là bình thường nhất.
Mà trong một góc không thu hút có một lão giả ngồi xếp bằng không nhúc nhích, lão giả này là người giữ tháp của Đan Dương Tháp, thực lực còn mạnh hơn Cốc Thanh Sơn.
Cốc Thanh Sơn đi đến trước mặt lão giả, cung kính hỏi: "Lưu Lão, anh bạn trẻ vừa tiến đến hiện tại đã lên tầng thứ mấy rồi?"
"Thứ sáu." Tiếng nói của lão giả rất xa xăm, dù đối mặt với Tông Chủ Cốc Thanh Sơn thì cũng không mở mắt ra, vẻ mặt không chút thay đổi.
"Tầng thứ sáu." Cốc Thanh Sơn thấp giọng lặp lại một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Bình, biểu cảm của hai người đều có chút phức tạp.
Tầng thứ sáu, chỉ cần đi lên một tầng nữa thì nhất định sẽ bị linh hỏa ảnh hưởng, vì sao lại đột nhiên dừng lại?
Chẳng lẽ hắn thật sự đang lo lắng, sợ sẽ mất khống chế?
Cốc Thanh Sơn rất muốn đích thân trèo lên xem thử rốt cuộc Lục Vân đang làm gì ở tầng thứ sáu, nhưng lại sợ làm hắn sinh nghi nên quyết định chờ một lát.
Sau đó ông hỏi lại Lưu Lão, Lục Vân có leo lên tầng thứ bảy chưa.
Chỉ cần leo lên tầng thứ bảy thì cảm xúc của Lục Vân sẽ bị linh hỏa ảnh hưởng, khi hắn lộ ra cảm xúc thô bạo thì Cốc Thanh Sơn có thể phát giác được.
Đến lúc đó Cốc Thanh Sơn sẽ không chút do dự lập tức mở ra đại trận hộ sơn, sau đó mượn uy lực của nó để tru sát tu ma giả.
Lúc này, trên tầng thứ sáu của Đan Dương Tháp.
Lục Vân thật sự đang ở tầng này.
Số lượng Đan Đỉnh ở nơi này ít hơn tầng thứ nhất rất nhiều rất nhiều, chỉ có khoảng mười cái, nhưng phẩm chất của chúng cao hơn tầng thứ nhất không biết bao nhiêu lần.
Nhiệt độ của tầng này cũng cực cao.
Lục Vân có thể cảm giác được ngọn lửa có thể phóng ra nhiệt độ này tuyệt đối không phải dạng bình thường.
Hình như hắn đã đoán được mục đích Cốc Thanh Sơn bảo mình vào tháp.