-
Chương 432-433
Chương 432: Tiêu gia, Tiêu Vô Hải
Lúc này Lục Vân đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng chặt của Diệp Khuynh Thành mà rất phiền muộn.
Làm gì xa lạ vậy?
Làm gì lạnh nhạt vậy?
Bắt đầu đề phòng em rồi sao?
Em biết các chị nhất định đang khen em đẹp trai trong phòng, muốn khen thì khen trước mặt nè, em cũng không chê cười mấy chị đâu, có cần lén lén lút lút vậy không?
Lục Vân đang suy nghĩ vớ vẩn.
Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên nhào ra từ phía sau ghế sô pha, nhân lúc Lục Vân không chú ý mà hôn lén một cái thật nhanh lên mặt hắn.
Lục Vân không né tránh, chủ yếu là do lười tránh.
Vương Băng Ngưng đánh lén thành công thì đắc ý nói: "Hắc hắc, Tiểu Lục Vân, em né đi chứ, em tiếp tục né đi, sao em không nói có lỗi với chị vợ năm của em đi?"
Lục Vân liếc mắt: "Nhàm chán."
Nhàm chán?
Vương Băng Ngưng lập tức nổi giận, dữ dằn nói: "Bản tiểu thư hôn em mà em dám nói nhàm chán, chị thấy em muốn lên trời rồi Tiểu Lục Vân."
Lục Vân không rảnh để ý.
Vương Băng Ngưng không buông tha mà quấn lấy Lục Vân và nói: "Nói xin lỗi chị mau lên!"
Sao lại phải xin lỗi chị chứ?
Em sai chỗ nào?
Lục Vân không biết phải nói gì, nghĩ thầm không biết cô nàng này lại phát điên cái gì, dựa vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên hắn chịu thua: "Thật xin lỗi, chị tư."
Mặc kệ hắn sai hay không thì cứ xin lỗi là được, dù sao sinh vật như con gái không biết nói đạo lý gì cả.
"Tăng thêm chữ vợ vào nữa!" Vương Băng Ngưng không hài lòng, lập tức chống nạnh nói.
"..."
"Có chịu thêm không?"
"Thật xin lỗi, chị vợ tư." Lục Vân lười so đo với cô nàng này nên đành chiều theo cô.
Vương Băng Ngưng nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại: "Hừ, vậy còn tạm được, đúng rồi, chị cả và chị hai đâu, vừa rồi rõ ràng chị trông thấy họ ở trong phòng khách mà?"
Lục Vân bất đắc dĩ liếc về hướng phòng của Diệp Khuynh Thành.
Vương Băng Ngưng nhìn theo ánh mắt Lục Vân, trông thấy cửa phòng đóng chặt thì lập tức lộ ra nụ cười mập mờ và nói: "Chị hiểu chị hiểu, ban ngày ban mặt mà đóng chặt cửa như vậy, hai chị ấy đang chơi gì vậy."
Nói xong cô lập tức hoạt bát đi qua gõ cửa một cái.
"Ai vậy?" Diệp Khuynh Thành mở cửa ra, thấy là Vương Băng Ngưng thì đột nhiên túm cô đi vào, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, tiếp tục chặn Lục Vân ở bên ngoài.
"..."
Rồi đó, hiện tại biến thành ba người chơi với nhau.
Ba người ngồi trong phòng một thời gian, Diệp Khuynh Thành nói lại những lời vừa nói với Lâm Thanh Đàn cho Vương Băng Ngưng lần nữa.
Lúc đi ra, tâm tình của Vương Băng Ngưng cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Lâm Thanh Đàn thì đi đến bên cạnh Lục Vân rồi ngồi xuống, nói: "Em trai, chị quyết định gia nhập Đan Dương Tông, chúng ta dành thời gian đi đến Côn Luân đi!"
Lục Vân nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, đã đoán được nhất định là Diệp Khuynh Thành làm công tác tâm lý cho cô, vì thế gật đầu nói: "Em sẽ đi đi theo chị cả hành trình."
Kỳ thật hắn cũng ủng hộ quyết định này của Lâm Thanh Đàn, dù sao đây là một cơ duyên to lớn.
"Vậy chỉ có thể tạm thời để chuyện của Tiêu gia ra sau." Lục Vân thầm nghĩ.
Hắn vốn nghĩ sau khi giải quyết liên minh Thí Thần Giả thì sẽ đi đến Võ Minh kinh thành tìm Tiêu gia một chuyến, xem có thể lấy được tin tức gì liên quan tới Liễu Kình Thiên hay không.
Ai ngờ chuyện này đột nhiên xảy ra.
Hiện tại tình hình của Lâm Thanh Đàn càng khẩn cấp hơn nên chỉ có thể tạm thời đẩy chuyện tìm kiếm thân thế của Liễu Yên Nhi ra sau.
Dù sao đã qua nhiều năm rồi, cũng không vội trong nhất thời.
Lục Vân quyết định vì không để Lâm Thanh Đàn phải chịu càng nhiều đau khổ do Thanh Đỉnh mang tới, hắn quyết định dẫn cô đến Đan Dương Tông trên núi Côn Luân một chuyến ngay trong ngày.
...
Võ Minh kinh thành.
Trong văn phòng minh chủ, Tiêu Sách nhìn văn kiện trong tay với sắc mặt hết sức khó coi.
Đứng đối diện ông ta là hai bóng người.
Một người trong đó thân thẳng như tùng, gương mặt nghiêm trang, đó là một trong ba mươi sáu vị thủ hộ giả của Thiên Sáp Điện trước đó tới tìm Tiêu Sách —— Thiên Cô.
Một người khác chính là Khâu Ngọc Đường.
Mặc dù hơn hai mươi năm trước minh chủ của tổng minh kinh thành không phải Tiêu Sách, Các chủ Ám Ảnh Các cũng không phải Khâu Ngọc Đường, nhưng hai người bọn họ cũng đã từng quen biết.
Khi thấy tội phạm truy nã cấp SSS Khâu Ngọc Đường nhanh chân tiến vào, ông ta còn hơi kinh ngạc, ai biết theo sát phía sau lại là thủ hộ giả Thiên Cô.
Tiêu Sách theo bản năng ý thức được không ổn.
Quả nhiên, một phần văn kiện do Thiên Sáp Điện định ra, thủ lĩnh số một Long Quốc ký tên đóng mộc đã được đưa tới trước mặt Tiêu Sách.
Nội dung văn kiện liên quan tới thành lập Tài Quyết Viện của Võ Minh, mà người phụ trách tạm thời của Tài Quyết Viện chính là tội phạm truy nã cấp SSS ngày trước - Khâu Ngọc Đường.
Chiêu này đánh cho Tiêu Sách trở tay không kịp.
Tài Quyết Viện Võ Minh trực thuộc Thiên Sáp Điện, có quyền giám sát đối với tất cả các thành viên Võ Minh Long Quốc, bao gồm minh chủ năm phân khu lớn và tổng minh kinh thành.
Nói cách khác, quyền lực lúc này của cựu tội phạm truy nã Khâu Ngọc Đường còn lớn hơn Tiêu Sách một phần.
Đương nhiên trong lòng Tiêu Sách rất khó chịu.
Nhưng không thoải mái đến mấy thì ông ta cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Thành lập Tài Quyết Viện Võ Minh là quyết định của Thiên Sáp Điện, lần này Thiên Cô tới đây không phải là trưng cầu ý kiến của Tiêu Sách, mà là tuyên bố chuyện này thôi.
Đương nhiên Tiêu Sách không dám phản bác.
Chờ Thiên Cô và Khâu Ngọc Đường rời đi thì Tiêu Sách mới không nhịn được mà âm trầm nện một quyền lên bàn làm việc, giận mắng một tiếng: "Thật là đáng chết!"
Sau đó Tiêu Sách lập tức vội vàng, không chút trì hoãn mà trở lại Tiêu gia rồi đi đến trước mặt một lão già tóc trắng xoá còng lưng.
Lão già tóc trắng này chính là cha của Tiêu Sách, minh chủ tiền nhiệm của Võ Minh kinh thành, Tiêu Vô Hải.
Ông ta nghe Tiêu Sách nói xong thì đầu tiên là trầm mặc một thời gian.
Bỗng nhiên…
Ầm!
Một con sư tử đá ngậm châu cách xa mấy mét cao cỡ nửa người nổ tung một cách quỷ dị, trong chớp mắt đã hóa thành bột đá.
Cách không phá vật!
Mái tóc trắng phơ của Tiêu Vô Hải rung động, đôi mắt thâm thuý còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo, cười lạnh và nói: "Ha ha, hay cho Tài Quyết Viện Võ Minh, hay cho Thiên Sáp Điện, dám đè lên đầu Tiêu gia tao, thật sự cho rằng Thiên Sáp Vương là vua của Long Quốc sao?"
Chương 433: Côn Luân, Đan Dương Tông
Là tu luyện giả!
Nếu như Lục Vân có ở đây thì nhất định có thể cảm giác được minh chủ cũ của Võ Minh kinh thành, Tiêu Vô Hải, lại là một tu luyện giả.
Sắc mặt của Tiêu Sách rất phức tạp.
Ông ta nhớ trước kia rất lâu cha mình không phải như vậy, trong ấn tượng khi còn bé thì cha luôn mang hình tượng hiền hòa.
Mãi đến một ngày nọ vào hai mươi năm trước, tính tình của Tiêu Vô Hải đột nhiên thay đổi rất lớn như biến thành một người khác, thực lực cũng tăng vọt lên rất nhiều.
Tiêu Sách không dám hỏi nhiều, mà hỏi thì Tiêu Vô Hải cũng không đáp, nhưng lại cảm thấy rất quỷ dị.
...
Lúc này ở Côn Luân, Đan Dương Tông.
Lục Vân đã dẫn Lâm Thanh Đàn đi đến chân núi của tông môn này.
Lúc này hắn không thể không bội phục sự sáng suốt của Mộc Bình.
Côn Luân thực sự quá lớn, bản đồ căn bản không có tác dụng gì, nếu không phải dựa vào ngọc bài thân phận của Mộc Bình chỉ dẫn thì muốn tìm được Đan Dương Tông không biết phải tới ngày tháng năm nào.
Khi Mộc Bình trở về đã kể lại tất cả những xảy ra bên ngoài cho Tông Chủ Cốc Thanh Sơn nghe.
Cho nên khi hai người Lục Vân tới Đan Dương Tông thì không chỉ không bị ngăn cản mà còn được Cốc Thanh Sơn đích thân tiếp đãi.
Đó là một ông lão già nhưng vẫn rất cường tráng, ông mặc áo vải màu xanh, tinh thần sáng ngời, gương mặt hồng hào.
Nhìn là biết uống rất nhiều Dưỡng Sinh đan.
Dưỡng Sinh đan của Đan Dương Tông hiệu quả hơn đống thực phẩm chức năng bán bên ngoài gấp trăm lần nghìn lần.
Cho nên ở Côn Luân, tuổi thọ tự nhiên của môn nhân Đan Dương Tông cũng cao hơn các môn phái khác.
Khi nghe Lâm Thanh Đàn nói cô bằng lòng trở thành đệ tử của Đan Dương Tông thì Cốc Thanh Sơn rất mừng rỡ.
Chỉ cần Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh có thể trở về Đan Dương Tông thì Cốc Thanh Sơn cũng không quan tâm nó nhận ai là chủ.
Hơn nữa lần đầu tiên ông trông thấy Lâm Thanh Đàn đã cảm thấy cô rất hiền hòa, lập tức có ý muốn bồi dưỡng cho cô.
Rất nhanh Lâm Thanh Đàn liền nói ra điều kiện: "Cổ Tông Chủ, tôi tự nguyện gia nhập Đan Dương Tông, nhưng hi vọng về sau Đan Dương Tông không hạn chế tự do của tôi."
Cô cũng không muốn cả đời bị nhốt trong một tông môn.
Tất nhiên Cốc Thanh Sơn cũng hiểu ý cô, đây là còn có lo lắng ở thế tục, thế là ông vừa cười vừa nói: "Cái này không thành vấn đề, từ trước đến nay Đan Dương Tông chúng ta đều rất tự do."
Cốc Thanh Sơn rất khéo hiểu lòng người, nhưng rất nhanh ông lại nhắc nhở một câu: "Tuy nói cô Lâm có thể tự do ra vào Đan Dương Tông, nhưng nhớ kỹ, không được để lộ cái đỉnh này ra ngoài, nhất là ở trong Côn Luân."
Côn Luân là thế giới của tu luyện giả, mặc dù so ra kém Giới Hành Sơn, nhưng hoàn cảnh cũng tàn khốc như vậy, giết người đoạt bảo vật đã là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Nếu Lâm Thanh Đàn ở lại Đan Dương Tông, có đại trận hộ sơn thì có thể bảo vệ an toàn của cô, nhưng trong thời gian rời khỏi Đan Dương Tông nhưng còn trong lãnh thổ Côn Luân mới là nguy hiểm nhất.
Chờ Lâm Thanh Đàn đi ra bên ngoài Côn Luân thì tình huống này sẽ tốt hơn rất nhiều, bởi vì sau khi cô lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế thì có thể tuỳ tiện khống chế khí tức của Thanh Đỉnh không tiết ra ngoài.
Nói cách khác, dù về sau Lâm Thanh Đàn ở lại Hạnh Lâm Đường, tung ra Thanh Đỉnh để luyện chế đan dược thì cũng không cần lo lắng khí tức này bị tu luyện giả khác phát giác.
Vậy thì sẽ không còn chuyện hấp dẫn cả ba thế lực tông môn tới như buổi tối trước đó.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không nên quá phách lối, không thể tung ra Thanh Đỉnh trước mặt tu luyện giả khác, đây không phải là vấn đề khí tức tiết ra ngoài, mà là vấn đề đầu óc.
Để an toàn, Cốc Thanh Sơn cảm thấy tốt nhất là số lượng môn nhân của Đan Dương Tông biết chuyện Thanh Đỉnh đang nằm trên người Lâm Thanh Đàn càng ít càng tốt.
Thế là Cốc Thanh Sơn nhìn về phía Mộc Bình rồi ra lệnh: "Tốt nhất là bảo mấy đệ tử ngày đó theo cô đi tìm Thanh Đỉnh giữ kín miệng."
"Tông Chủ yên tâm, tôi đã sớm cảnh cáo họ rồi." Mộc Bình trả lời.
Cốc Thanh Sơn khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói với Mộc Bình: "Cô dẫn cô Lâm âm thầm đi cử hành nghi thức nhập tông trước, sau đó lại dẫn cô ấy ra sau núi để lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế."
"Đã rõ!" Mộc Bình nhìn Lâm Thanh Đàn một cái, rõ ràng ánh mắt đã dịu dàng hơn buổi tối trước đó nhiều, bà ta nói: "Cô Lâm, đi cùng tôi đi!"
Lâm Thanh Đàn nhìn về phía Lục Vân.
Lục Vân nắm lấy tay cô mà vừa cười vừa nói: "Đi đi chị hai, một khi có chuyện gì thì gọi tên em thông qua bùa bình an."
"Ừm!" Lâm Thanh Đàn khẽ gật đầu rồi rời đi theo Mộc Bình, cố gắng kín tiếng tránh đi đám người.
"Tôi nghe Mộc trưởng lão nói cậu Lục đây không phải là người bình thường!"
Sau khi hai người Lâm Thanh Đàn rời đi, Cốc Thanh Sơn bỗng quay đầu nhìn về phía Lục Vân rồi cẩn thận đánh giá, sau đó cười đầy thâm ý mà nói một câu.
Lục Vân từ chối cho ý kiến: "Có lẽ là vậy!"
"Kiếm tu?"
Lục Vân lắc đầu: "Không phải."
"..." Cốc Thanh Sơn trầm mặc không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt ông lại lấp lóe, không biết đang suy tư cái gì.
Ông đã sớm biết được tình huống cơ bản của Lục Vân từ chỗ Mộc Bình, tổng kết lại được hai điểm, có thể Lục Vân là một kiếm tu cường đại, hoặc là tu ma giả.
Vừa rồi Cốc Thanh Sơn hỏi như vậy, ai biết Lục Vân lại lắc đầu, thế thì đáp án kia đã nghiêng về hướng tu ma giả.
Tất nhiên Cốc Thanh Sơn không tiện nói thêm cái gì.
Sao ông biết được Lục Vân căn bản không phải tu ma giả gì.
Còn chuyện phủ nhận mình là kiếm tu cũng rất bình thường, mặc dù Lục Vân biết sử dụng Ngự Linh Thần Kiếm nhưng căn bản không biết kiếm pháp gì, tất cả đều dựa vào một chiêu quét ngang mà thôi.
Mà sở dĩ Mộc Bình ngộ nhận hắn là kiếm tu, nguyên nhân là do cảm nhận được kiếm ý thuần chính trên người Lục Vân vào đêm hôm đó.
Chỉ là Mộc Bình không biết kiếm ý đó không phải do Lục Vân phát ra, mà tới từ Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính trong lòng bàn tay hắn.
"Cậu Lục, không biết có thể đi cùng tôi đến một chỗ không?" Cốc Thanh Sơn trầm mặc một lát rồi bỗng mờ mịt nói một câu.
Lục Vân khẽ gật đầu, sau đó đi cùng Cốc Thanh Sơn bước vào một mảnh đất có diện tích cực lớn, giữa nơi đó có một tòa tháp cao đứng sừng sững.
Tháp đó có tổng cộng mười hai tầng.
Cốc Thanh Sơn giới thiệu: "Cậu Lục, toà Đan Dương Tháp này là Tàng Bảo Các của Đan Dương Tông chúng tôi, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười cất giữ những Đan Đỉnh phẩm chất khác biệt, càng lên cao thì phẩm chất Đan Đỉnh càng tốt, cậu có muốn đi vào xem thử không?"
Lúc này Lục Vân đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng chặt của Diệp Khuynh Thành mà rất phiền muộn.
Làm gì xa lạ vậy?
Làm gì lạnh nhạt vậy?
Bắt đầu đề phòng em rồi sao?
Em biết các chị nhất định đang khen em đẹp trai trong phòng, muốn khen thì khen trước mặt nè, em cũng không chê cười mấy chị đâu, có cần lén lén lút lút vậy không?
Lục Vân đang suy nghĩ vớ vẩn.
Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên nhào ra từ phía sau ghế sô pha, nhân lúc Lục Vân không chú ý mà hôn lén một cái thật nhanh lên mặt hắn.
Lục Vân không né tránh, chủ yếu là do lười tránh.
Vương Băng Ngưng đánh lén thành công thì đắc ý nói: "Hắc hắc, Tiểu Lục Vân, em né đi chứ, em tiếp tục né đi, sao em không nói có lỗi với chị vợ năm của em đi?"
Lục Vân liếc mắt: "Nhàm chán."
Nhàm chán?
Vương Băng Ngưng lập tức nổi giận, dữ dằn nói: "Bản tiểu thư hôn em mà em dám nói nhàm chán, chị thấy em muốn lên trời rồi Tiểu Lục Vân."
Lục Vân không rảnh để ý.
Vương Băng Ngưng không buông tha mà quấn lấy Lục Vân và nói: "Nói xin lỗi chị mau lên!"
Sao lại phải xin lỗi chị chứ?
Em sai chỗ nào?
Lục Vân không biết phải nói gì, nghĩ thầm không biết cô nàng này lại phát điên cái gì, dựa vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên hắn chịu thua: "Thật xin lỗi, chị tư."
Mặc kệ hắn sai hay không thì cứ xin lỗi là được, dù sao sinh vật như con gái không biết nói đạo lý gì cả.
"Tăng thêm chữ vợ vào nữa!" Vương Băng Ngưng không hài lòng, lập tức chống nạnh nói.
"..."
"Có chịu thêm không?"
"Thật xin lỗi, chị vợ tư." Lục Vân lười so đo với cô nàng này nên đành chiều theo cô.
Vương Băng Ngưng nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại: "Hừ, vậy còn tạm được, đúng rồi, chị cả và chị hai đâu, vừa rồi rõ ràng chị trông thấy họ ở trong phòng khách mà?"
Lục Vân bất đắc dĩ liếc về hướng phòng của Diệp Khuynh Thành.
Vương Băng Ngưng nhìn theo ánh mắt Lục Vân, trông thấy cửa phòng đóng chặt thì lập tức lộ ra nụ cười mập mờ và nói: "Chị hiểu chị hiểu, ban ngày ban mặt mà đóng chặt cửa như vậy, hai chị ấy đang chơi gì vậy."
Nói xong cô lập tức hoạt bát đi qua gõ cửa một cái.
"Ai vậy?" Diệp Khuynh Thành mở cửa ra, thấy là Vương Băng Ngưng thì đột nhiên túm cô đi vào, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, tiếp tục chặn Lục Vân ở bên ngoài.
"..."
Rồi đó, hiện tại biến thành ba người chơi với nhau.
Ba người ngồi trong phòng một thời gian, Diệp Khuynh Thành nói lại những lời vừa nói với Lâm Thanh Đàn cho Vương Băng Ngưng lần nữa.
Lúc đi ra, tâm tình của Vương Băng Ngưng cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Lâm Thanh Đàn thì đi đến bên cạnh Lục Vân rồi ngồi xuống, nói: "Em trai, chị quyết định gia nhập Đan Dương Tông, chúng ta dành thời gian đi đến Côn Luân đi!"
Lục Vân nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, đã đoán được nhất định là Diệp Khuynh Thành làm công tác tâm lý cho cô, vì thế gật đầu nói: "Em sẽ đi đi theo chị cả hành trình."
Kỳ thật hắn cũng ủng hộ quyết định này của Lâm Thanh Đàn, dù sao đây là một cơ duyên to lớn.
"Vậy chỉ có thể tạm thời để chuyện của Tiêu gia ra sau." Lục Vân thầm nghĩ.
Hắn vốn nghĩ sau khi giải quyết liên minh Thí Thần Giả thì sẽ đi đến Võ Minh kinh thành tìm Tiêu gia một chuyến, xem có thể lấy được tin tức gì liên quan tới Liễu Kình Thiên hay không.
Ai ngờ chuyện này đột nhiên xảy ra.
Hiện tại tình hình của Lâm Thanh Đàn càng khẩn cấp hơn nên chỉ có thể tạm thời đẩy chuyện tìm kiếm thân thế của Liễu Yên Nhi ra sau.
Dù sao đã qua nhiều năm rồi, cũng không vội trong nhất thời.
Lục Vân quyết định vì không để Lâm Thanh Đàn phải chịu càng nhiều đau khổ do Thanh Đỉnh mang tới, hắn quyết định dẫn cô đến Đan Dương Tông trên núi Côn Luân một chuyến ngay trong ngày.
...
Võ Minh kinh thành.
Trong văn phòng minh chủ, Tiêu Sách nhìn văn kiện trong tay với sắc mặt hết sức khó coi.
Đứng đối diện ông ta là hai bóng người.
Một người trong đó thân thẳng như tùng, gương mặt nghiêm trang, đó là một trong ba mươi sáu vị thủ hộ giả của Thiên Sáp Điện trước đó tới tìm Tiêu Sách —— Thiên Cô.
Một người khác chính là Khâu Ngọc Đường.
Mặc dù hơn hai mươi năm trước minh chủ của tổng minh kinh thành không phải Tiêu Sách, Các chủ Ám Ảnh Các cũng không phải Khâu Ngọc Đường, nhưng hai người bọn họ cũng đã từng quen biết.
Khi thấy tội phạm truy nã cấp SSS Khâu Ngọc Đường nhanh chân tiến vào, ông ta còn hơi kinh ngạc, ai biết theo sát phía sau lại là thủ hộ giả Thiên Cô.
Tiêu Sách theo bản năng ý thức được không ổn.
Quả nhiên, một phần văn kiện do Thiên Sáp Điện định ra, thủ lĩnh số một Long Quốc ký tên đóng mộc đã được đưa tới trước mặt Tiêu Sách.
Nội dung văn kiện liên quan tới thành lập Tài Quyết Viện của Võ Minh, mà người phụ trách tạm thời của Tài Quyết Viện chính là tội phạm truy nã cấp SSS ngày trước - Khâu Ngọc Đường.
Chiêu này đánh cho Tiêu Sách trở tay không kịp.
Tài Quyết Viện Võ Minh trực thuộc Thiên Sáp Điện, có quyền giám sát đối với tất cả các thành viên Võ Minh Long Quốc, bao gồm minh chủ năm phân khu lớn và tổng minh kinh thành.
Nói cách khác, quyền lực lúc này của cựu tội phạm truy nã Khâu Ngọc Đường còn lớn hơn Tiêu Sách một phần.
Đương nhiên trong lòng Tiêu Sách rất khó chịu.
Nhưng không thoải mái đến mấy thì ông ta cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Thành lập Tài Quyết Viện Võ Minh là quyết định của Thiên Sáp Điện, lần này Thiên Cô tới đây không phải là trưng cầu ý kiến của Tiêu Sách, mà là tuyên bố chuyện này thôi.
Đương nhiên Tiêu Sách không dám phản bác.
Chờ Thiên Cô và Khâu Ngọc Đường rời đi thì Tiêu Sách mới không nhịn được mà âm trầm nện một quyền lên bàn làm việc, giận mắng một tiếng: "Thật là đáng chết!"
Sau đó Tiêu Sách lập tức vội vàng, không chút trì hoãn mà trở lại Tiêu gia rồi đi đến trước mặt một lão già tóc trắng xoá còng lưng.
Lão già tóc trắng này chính là cha của Tiêu Sách, minh chủ tiền nhiệm của Võ Minh kinh thành, Tiêu Vô Hải.
Ông ta nghe Tiêu Sách nói xong thì đầu tiên là trầm mặc một thời gian.
Bỗng nhiên…
Ầm!
Một con sư tử đá ngậm châu cách xa mấy mét cao cỡ nửa người nổ tung một cách quỷ dị, trong chớp mắt đã hóa thành bột đá.
Cách không phá vật!
Mái tóc trắng phơ của Tiêu Vô Hải rung động, đôi mắt thâm thuý còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo, cười lạnh và nói: "Ha ha, hay cho Tài Quyết Viện Võ Minh, hay cho Thiên Sáp Điện, dám đè lên đầu Tiêu gia tao, thật sự cho rằng Thiên Sáp Vương là vua của Long Quốc sao?"
Chương 433: Côn Luân, Đan Dương Tông
Là tu luyện giả!
Nếu như Lục Vân có ở đây thì nhất định có thể cảm giác được minh chủ cũ của Võ Minh kinh thành, Tiêu Vô Hải, lại là một tu luyện giả.
Sắc mặt của Tiêu Sách rất phức tạp.
Ông ta nhớ trước kia rất lâu cha mình không phải như vậy, trong ấn tượng khi còn bé thì cha luôn mang hình tượng hiền hòa.
Mãi đến một ngày nọ vào hai mươi năm trước, tính tình của Tiêu Vô Hải đột nhiên thay đổi rất lớn như biến thành một người khác, thực lực cũng tăng vọt lên rất nhiều.
Tiêu Sách không dám hỏi nhiều, mà hỏi thì Tiêu Vô Hải cũng không đáp, nhưng lại cảm thấy rất quỷ dị.
...
Lúc này ở Côn Luân, Đan Dương Tông.
Lục Vân đã dẫn Lâm Thanh Đàn đi đến chân núi của tông môn này.
Lúc này hắn không thể không bội phục sự sáng suốt của Mộc Bình.
Côn Luân thực sự quá lớn, bản đồ căn bản không có tác dụng gì, nếu không phải dựa vào ngọc bài thân phận của Mộc Bình chỉ dẫn thì muốn tìm được Đan Dương Tông không biết phải tới ngày tháng năm nào.
Khi Mộc Bình trở về đã kể lại tất cả những xảy ra bên ngoài cho Tông Chủ Cốc Thanh Sơn nghe.
Cho nên khi hai người Lục Vân tới Đan Dương Tông thì không chỉ không bị ngăn cản mà còn được Cốc Thanh Sơn đích thân tiếp đãi.
Đó là một ông lão già nhưng vẫn rất cường tráng, ông mặc áo vải màu xanh, tinh thần sáng ngời, gương mặt hồng hào.
Nhìn là biết uống rất nhiều Dưỡng Sinh đan.
Dưỡng Sinh đan của Đan Dương Tông hiệu quả hơn đống thực phẩm chức năng bán bên ngoài gấp trăm lần nghìn lần.
Cho nên ở Côn Luân, tuổi thọ tự nhiên của môn nhân Đan Dương Tông cũng cao hơn các môn phái khác.
Khi nghe Lâm Thanh Đàn nói cô bằng lòng trở thành đệ tử của Đan Dương Tông thì Cốc Thanh Sơn rất mừng rỡ.
Chỉ cần Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh có thể trở về Đan Dương Tông thì Cốc Thanh Sơn cũng không quan tâm nó nhận ai là chủ.
Hơn nữa lần đầu tiên ông trông thấy Lâm Thanh Đàn đã cảm thấy cô rất hiền hòa, lập tức có ý muốn bồi dưỡng cho cô.
Rất nhanh Lâm Thanh Đàn liền nói ra điều kiện: "Cổ Tông Chủ, tôi tự nguyện gia nhập Đan Dương Tông, nhưng hi vọng về sau Đan Dương Tông không hạn chế tự do của tôi."
Cô cũng không muốn cả đời bị nhốt trong một tông môn.
Tất nhiên Cốc Thanh Sơn cũng hiểu ý cô, đây là còn có lo lắng ở thế tục, thế là ông vừa cười vừa nói: "Cái này không thành vấn đề, từ trước đến nay Đan Dương Tông chúng ta đều rất tự do."
Cốc Thanh Sơn rất khéo hiểu lòng người, nhưng rất nhanh ông lại nhắc nhở một câu: "Tuy nói cô Lâm có thể tự do ra vào Đan Dương Tông, nhưng nhớ kỹ, không được để lộ cái đỉnh này ra ngoài, nhất là ở trong Côn Luân."
Côn Luân là thế giới của tu luyện giả, mặc dù so ra kém Giới Hành Sơn, nhưng hoàn cảnh cũng tàn khốc như vậy, giết người đoạt bảo vật đã là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Nếu Lâm Thanh Đàn ở lại Đan Dương Tông, có đại trận hộ sơn thì có thể bảo vệ an toàn của cô, nhưng trong thời gian rời khỏi Đan Dương Tông nhưng còn trong lãnh thổ Côn Luân mới là nguy hiểm nhất.
Chờ Lâm Thanh Đàn đi ra bên ngoài Côn Luân thì tình huống này sẽ tốt hơn rất nhiều, bởi vì sau khi cô lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế thì có thể tuỳ tiện khống chế khí tức của Thanh Đỉnh không tiết ra ngoài.
Nói cách khác, dù về sau Lâm Thanh Đàn ở lại Hạnh Lâm Đường, tung ra Thanh Đỉnh để luyện chế đan dược thì cũng không cần lo lắng khí tức này bị tu luyện giả khác phát giác.
Vậy thì sẽ không còn chuyện hấp dẫn cả ba thế lực tông môn tới như buổi tối trước đó.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không nên quá phách lối, không thể tung ra Thanh Đỉnh trước mặt tu luyện giả khác, đây không phải là vấn đề khí tức tiết ra ngoài, mà là vấn đề đầu óc.
Để an toàn, Cốc Thanh Sơn cảm thấy tốt nhất là số lượng môn nhân của Đan Dương Tông biết chuyện Thanh Đỉnh đang nằm trên người Lâm Thanh Đàn càng ít càng tốt.
Thế là Cốc Thanh Sơn nhìn về phía Mộc Bình rồi ra lệnh: "Tốt nhất là bảo mấy đệ tử ngày đó theo cô đi tìm Thanh Đỉnh giữ kín miệng."
"Tông Chủ yên tâm, tôi đã sớm cảnh cáo họ rồi." Mộc Bình trả lời.
Cốc Thanh Sơn khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói với Mộc Bình: "Cô dẫn cô Lâm âm thầm đi cử hành nghi thức nhập tông trước, sau đó lại dẫn cô ấy ra sau núi để lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế."
"Đã rõ!" Mộc Bình nhìn Lâm Thanh Đàn một cái, rõ ràng ánh mắt đã dịu dàng hơn buổi tối trước đó nhiều, bà ta nói: "Cô Lâm, đi cùng tôi đi!"
Lâm Thanh Đàn nhìn về phía Lục Vân.
Lục Vân nắm lấy tay cô mà vừa cười vừa nói: "Đi đi chị hai, một khi có chuyện gì thì gọi tên em thông qua bùa bình an."
"Ừm!" Lâm Thanh Đàn khẽ gật đầu rồi rời đi theo Mộc Bình, cố gắng kín tiếng tránh đi đám người.
"Tôi nghe Mộc trưởng lão nói cậu Lục đây không phải là người bình thường!"
Sau khi hai người Lâm Thanh Đàn rời đi, Cốc Thanh Sơn bỗng quay đầu nhìn về phía Lục Vân rồi cẩn thận đánh giá, sau đó cười đầy thâm ý mà nói một câu.
Lục Vân từ chối cho ý kiến: "Có lẽ là vậy!"
"Kiếm tu?"
Lục Vân lắc đầu: "Không phải."
"..." Cốc Thanh Sơn trầm mặc không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt ông lại lấp lóe, không biết đang suy tư cái gì.
Ông đã sớm biết được tình huống cơ bản của Lục Vân từ chỗ Mộc Bình, tổng kết lại được hai điểm, có thể Lục Vân là một kiếm tu cường đại, hoặc là tu ma giả.
Vừa rồi Cốc Thanh Sơn hỏi như vậy, ai biết Lục Vân lại lắc đầu, thế thì đáp án kia đã nghiêng về hướng tu ma giả.
Tất nhiên Cốc Thanh Sơn không tiện nói thêm cái gì.
Sao ông biết được Lục Vân căn bản không phải tu ma giả gì.
Còn chuyện phủ nhận mình là kiếm tu cũng rất bình thường, mặc dù Lục Vân biết sử dụng Ngự Linh Thần Kiếm nhưng căn bản không biết kiếm pháp gì, tất cả đều dựa vào một chiêu quét ngang mà thôi.
Mà sở dĩ Mộc Bình ngộ nhận hắn là kiếm tu, nguyên nhân là do cảm nhận được kiếm ý thuần chính trên người Lục Vân vào đêm hôm đó.
Chỉ là Mộc Bình không biết kiếm ý đó không phải do Lục Vân phát ra, mà tới từ Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính trong lòng bàn tay hắn.
"Cậu Lục, không biết có thể đi cùng tôi đến một chỗ không?" Cốc Thanh Sơn trầm mặc một lát rồi bỗng mờ mịt nói một câu.
Lục Vân khẽ gật đầu, sau đó đi cùng Cốc Thanh Sơn bước vào một mảnh đất có diện tích cực lớn, giữa nơi đó có một tòa tháp cao đứng sừng sững.
Tháp đó có tổng cộng mười hai tầng.
Cốc Thanh Sơn giới thiệu: "Cậu Lục, toà Đan Dương Tháp này là Tàng Bảo Các của Đan Dương Tông chúng tôi, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười cất giữ những Đan Đỉnh phẩm chất khác biệt, càng lên cao thì phẩm chất Đan Đỉnh càng tốt, cậu có muốn đi vào xem thử không?"