-
Chương 428-429
Chương 428: Cắn nuốt Kim Đan
Người đàn ông trung niên cực kỳ tự tin, trong nháy mắt tiếng nói vừa dứt thì sát ý nồng đậm đã khóa chặt lên người Lục Vân, chỉ có ánh mắt sắc bén kia cũng đã tạo thành lực uy hiếp khủng khiếp.
Chí ít đối với mọi người trong Đan Dương Tông thì lực uy hiếp này cực lớn.
Bởi vì tu vi của người đàn ông trung niên này chính là Kim Đan Kỳ.
Rất mạnh rất khủng bố.
Là người đủ khả năng quét ngang bọn họ.
Lục Vân lại rất bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Đừng nói ông chỉ là một tu luyện giả Kim Đan Kỳ sơ kỳ, mà cho dù là lão yêu quái Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì tôi cũng không sợ."
Ngông cuồng!
Vô tri!
Đây là đánh giá lúc này của mọi người đối với Lục Vân.
Từ khi Giới Hành Sơn đóng lại thì tu luyện giả có tu vi cao nhất trên thế giới hiện tại là Kim Đan Kỳ đại viên mãn, thuộc về chiến lực đỉnh cao của thế giới.
Lục Vân nói hắn không sợ cả Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì không phải vô tri là gì?
Quả thực là vô tri đến mức buồn cười!
Người đàn ông trung niên cười nhạo nói: "Đã sớm nghe nói tu ma giả vạn pháp tùy tâm, làm việc không theo phép tắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền."
Tu ma giả đều là lũ điên, họ điên cuồng đến cực điểm, bằng không cũng không có khả năng nói ra những lời vô tri không biết sợ như vậy.
"Nếu các người nhất định cho rằng tôi là tu ma giả thì hôm nay tôi là tu ma giả một lần vậy."
Lục Vân lười giải thích mà đạp mạnh bước chân, thân hình cực tốc lướt đi, trong nháy mắt đã chặn trước mặt người đàn ông trung niên, chủ động tung hai nắm đấm ra công kích, khinh thường sử dụng cả Ngự Linh Thần Kiếm.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, toả ra khí thế hùng hồn, hai tay vung vẩy đã tung ra từng luồng dao động chân khí, lập tức đối đầu với Lục Vân.
Phanh phanh phanh!
Quyền ảnh nhanh đến cực hạn, để lại hàng trăm hàng ngàn hư ảnh giữa không trung, không gian như muốn sụp đổ, phát ra tiếng rung động ong ong ong.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên hơi trầm xuống.
Mộc Bình lại kinh hãi lần nữa.
Tu ma giả này lại đánh bất phân cao thấp với tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thật là gặp mạnh thì mạnh, rất khó không khiến người ta chấn động.
"Tu ma giả, trời tru đất diệt!"
Người đàn ông trung niên lớn tiếng gầm thét, toàn bộ chân khí hội tụ trên nắm tay, phát huy ra võ kỹ quyền pháp đã học rồi đánh về phía Lục Vân.
Lục Vân lộ ra nụ cười quỷ dị: "Tu ma giả trời tru đất diệt, đáng tiếc ông không phải trời đất, cho nên hôm nay tôi tru sát ông trước!"
Ầm ầm!
Cắn nuốt chân khí lại bắt đầu!
Tựa như trước đó cắn nuốt hết chân khí của Ông Lão Quỷ, cảnh tượng quỷ dị này lại xuất hiện lần nữa, thần công vô danh của Lục Vân bắt đầu điên cuồng cắn nuốt chân khí của người đàn ông trung niên này.
"Cái này. . ." Mọi người bỗng hít vào một hơi, trong lòng tràn đầy ngơ ngác.
Ông Lão Quỷ là Trúc Cơ hậu kỳ, Lục Vân cắn nuốt chân khí của lão cũng làm người ra rất kinh ngạc, nhưng người đàn ông trung niên này có tu vi Kim Đan Kỳ, lại vẫn bị Lục Vân cắn nuốt.
Đây không phải là kinh ngạc, mà là hoảng sợ!
Kim Đan Kỳ và Trúc Cơ kỳ cách nhau một trời một vực!
Tu ma giả này thực sự khủng bố!
"Mày mơ tưởng!"
Người đàn ông trung niên mặt mày tái xanh gào thét một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại muốn tránh thoát, đáng tiếc cho dù ông ta kéo ra khoảng cách rất dài thì chân khí trong cơ thể vẫn đang trôi qua.
Chỉ thấy giữa ông ta và Lục Vân như hình thành một cầu nối chân khí dài mười mấy mét.
"Đáng chết! Đáng chết! ! Tên tu ma giả đáng chết này! ! !" Người đàn ông trung niên sốt ruột đến chửi ầm lên.
Ông ta liều mạng muốn tránh thoát, đáng tiếc lại chỉ vô dụng, ngược lại trong lúc giãy dụa Kim Đan của ông ta lại trôi ra một cách quỷ dị rồi cũng bị cắn nuốt.
Đồng tử của mọi người co rụt vào.
Cắn nuốt Kim Đan!
Lần cắn nuốt chân khí này còn bá đạo hơn, tàn nhẫn hơn gấp trăm lần nghìn lần, rốt cuộc tu ma giả này tu luyện ma công nào mà lại đáng sợ đến mức này?
Tương lai sợ là sẽ có một đại ma đầu kinh thiên ra đời!
Hồng hộc!
Ngay khi Lục Vân dùng thần công vô danh điên cuồng cắn nuốt Kim Đan thì bỗng thấy lòng bàn tay phải của hắn bắn ra một tia sáng trắng, trong nháy mắt đã hút viên Kim Đan kia qua.
Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính còn cắn nuốt Kim Đan?
Cả Lục Vân cũng không dự đoán được cảnh này, nhìn Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính đoạt lấy Kim Đan rồi cắn nuốt sạch sẽ, hắn kinh ngạc đến ngây người.
Một món pháp bảo giật đồ ăn với một môn thần công vô danh?
Cái này cái này cái này. . .
Con mẹ nó cũng quá quỷ dị?
Tâm tình của Lục Vân lập tức phức tạp, nhưng rất nhanh đã cảm thấy vui mừng, không ngờ lại phát hiện một thu hoạch bất ngờ.
Lúc trước khi hắn đạt được Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính thì trên tấm gương bốn cạnh này có một vòng năng lượng, nhưng lại rất ảm đạm, giờ phút này sau khi cắn nuốt một viên Kim Đan thì một vòng năng lượng trong đó sáng lên.
Điều này chứng tỏ cắn nuốt Kim Đan có thể thắp sáng những vòng năng lượng này.
Chỉ cần thắp sáng cả bốn vòng năng lượng thì Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có thể thi triển ra công năng cắn nuốt lần nữa, giống như lại có thêm một kỹ năng bảo vệ mạng.
Làm sao Lục Vân có thể không kích động?
Hắn kích động đến mức muốn té xỉu rồi!
Nhưng khác biệt rõ ràng với Lục Vân chính là bọn người Công Tử Vũ, Mộc Bình thời khắc này như hoá đá, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Rung động!
Vô cùng vô cùng rung động!
Một mặt là vì Lục Vân không chút khách sáo mà nuốt chửng Kim Đan của tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thực sự khó tin nổi.
Mặt khác, cũng là quan trọng nhất là vì vừa rồi bắn ra một tia sáng trắng.
Trong Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có chứa hai kiếm ý kinh thiên, trong nháy mắt tia sáng trắng vừa rồi xuất hiện, khí tức của một tia kiếm ý cũng lộ ra theo.
Mặc dù chỉ là một tia khí tức, cũng đã làm mọi người run sợ trong lòng, kinh động không thôi.
Dao động nhất chính là kiếm ý kia cực kỳ cực kỳ thuần khiết, cứ như kiếm ý do một vị kiếm sư vô tâm vô tư chìm đắm trong kiếm đạo vô số năm, cuối cùng tu luyện có thành tựu phát ra.
Kiếm tu thuần khiết đến cực điểm tuyệt đối là tu luyện giả chính phái.
Nhưng Lục Vân không phải là tu ma giả sao?
Không phải hắn tu luyện ma công sao, sao lại toả ra khí tức kiếm tu thuần chính như vậy?
Chẳng lẽ cả hai có thể kết hợp kiêm dung sao?
Cảnh tượng quỷ dị này đã triệt để vượt qua nhận thức của đám người Mộc Bình, trong lúc nhất thời họ khó mà phân biệt ra rốt cuộc Lục Vân là tu ma giả hay là kiếm tu chính phái.
Chương 429: Lời đồn về Thanh Đế
Hai loại khí tức chí thánh và chí tà cùng xuất hiện trên người một người, sự rung động này khó mà hình dung nổi.
Nhưng mặc kệ là chí thánh hay chí tà thì Lục Vân vẫn mang một khí chất vĩnh viễn không thay đổi, đó chính là —— Bá đạo.
Bá đạo cũng chia thành hai loại, một loại là nói đạo lý, một loại là không nói đạo lý.
Lục Vân thuộc về loại đầu tiên.
Hắn cho Công Tử Vũ hai loại lựa chọn, nếu Công Tử Vũ chọn chết thì Lục Vân đương nhiên sẽ giữ chữ tín, không có chuyện Công Tử Vũ muốn chết mà Lục Vân lại không cho, vậy không phù hợp nguyên tắc.
Cho nên Lục Vân yên tâm thoải mái mà nhận lấy cái mạng của Công Tử Vũ.
Bọn người Mộc Bình đã sớm bị dọa sợ, nhìn thấy Lục Vân đi về hướng mình, Mộc Bình lập tức hoảng sợ lắc đầu nói: "Tiền bối... Tha mạng!"
Công Tử Vũ nói gã không ngưng luyện ra tinh huyết là nói láo, nhưng Mộc Bình thật sự không có, nếu không cũng không cần dựa vào nuốt đan dược cấm kỵ để lập tức gia tăng tu vi.
Nói cách khác, hai lựa chọn lúc nãy Lục Vân cho Công Tử Vũ đều không áp dụng được cho đám người Mộc Bình.
Họ chỉ có con đường chết mà thôi.
"Tôi nói tôi không phải tu ma giả, các người tin hay không?" Lục Vân lạnh nhạt liếc nhìn đám người Mộc Bình, lại hỏi ra vấn đề này.
"Tin tin tin!" Mộc Bình vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Tiền bối ngài là một vị kiếm tu thực lực cao thâm, căn bản không phải tu ma giả, trước đó là tôi nói xấu ngài."
Lời này của bà ta là chân thành, một là do quá sợ hãi, hai là vì kiếm ý thuần chính lúc nãy làm bà ta không thể phỏng đoán được thân phận của Lục Vân.
Nếu Lục Vân nói mình không phải tu ma giả thì chính là không phải!
Mộc Bình còn có thể làm sao, chỉ có thể thuận theo ý hắn.
Nhưng làm Mộc Bình không ngờ là Lục Vân lại lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, lắc đầu nói: "Tôi không tin bà tin."
Tôi không tin bà tin?
Mộc Bình sững sờ, sao lại thành chơi chữ thế này?
Mộc Bình đột nhiên cảm giác được một luồng sát ý lạnh buốt, trong lòng run lên bần bật, bà ta mới hiểu tin hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là Lục Vân muốn giết người diệt khẩu.
Cả Kim Đan Kỳ cũng chết trong tay Lục Vân, hắn muốn giết bọn họ chẳng phải đơn giản như đồ tể giết heo dê sao?
Mộc Bình lập tức hoảng hồn, bỗng nhìn thoáng qua Lâm Thanh Đàn cách đó không xa, lập tức nghĩ ra ý tưởng mà nói: "Tiền bối tha cho tôi một mạng, tôi biết thân thể cô gái kia đã xảy ra chuyện gì."
Bà ta có thể nhìn ra Lục Vân rất xem trọng Lâm Thanh Đàn, vừa rồi mặc kệ giao đấu với ai thì hắn cũng bảo đảm an toàn cho Lâm Thanh Đàn trước.
Cho nên Mộc Bình thông minh mà lấy Lâm Thanh Đàn ra làm điều kiện đàm phán.
Quả nhiên Lục Vân đã thu sát ý lại mà nói: "Nói những gì bà biết cho tôi nghe."
"Nếu tôi nói cậu sẽ tha mạng của tôi sao?" Mộc Bình khẩn trương hỏi.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Có thể tha cho các người một mạng, điều kiện tiên quyết là tin tức của bà nhất định phải chính xác."
"Tuyệt đối chính xác, Đan Dương Tông chúng tôi hiểu rất rõ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh..."
Mộc Bình nói một câu, nhưng rất nhanh đã trầm mặc, bà ta đang châm chước xem sau khi mình nói ra tình trạng của Lâm Thanh Đàn thì Lục Vân có bỏ qua cho họ thật không.
Sao Lục Vân lại không biết lo lắng của bà ta, hắn hừ lạnh một tiếng và nói: "Tôi đã nói tôi không phải tu ma giả, đã hứa với bà thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, huống chi —— "
Khí tức trên người Lục Vân đột nhiên lạnh lẽo.
"Bà không có lựa chọn nào khác, không nói thì chết, về sau chính tôi sẽ đến Đan Dương Tông của các người hỏi ra đáp án."
"Tôi nói tôi nói." Thấy Lục Vân cường thế như vậy, Mộc Bình đành chịu thua: "Tục truyền Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh là bảo đỉnh do một vị Thanh Đế từng sử dụng lúc còn trẻ, vốn là một cái dương đỉnh.
Mà âm đỉnh tương ứng là do vị Thanh Đế kia đặc biệt tìm người chế tạo ra cho vợ mình, chỉ thích hợp với thân thể phụ nữ..."
Mộc Bình chậm rãi giới thiệu lai lịch của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, cuối cùng đôi vợ chồng Thanh Đế kia thế nào thì không ai biết, chỉ biết hai cái Huyền Hỏa đỉnh đều được truyền lại cho đời sau.
"Huyền Hỏa đỉnh là bảo vật có linh tính, đi theo vợ chồng Thanh Đế một thời gian ngắn đã khắc hoạ bóng dáng của họ lên chúng, bóng dáng đó cũng được coi là ý thức truyền thừa.
Cái này giống như một máy quay, bất tri bất giác ghi chép lại giọng nói của chủ nhân, khi nó được lưu đến đời tiếp theo thì thanh âm này sẽ tự động vang lên trong đầu đời tiếp theo.
Mà trong ý thức Thanh Đế để lại sẽ liên quan đến một chút kinh nghiệm đan thuật, đan phương của Thanh Đế, đây là một tài sản cực kỳ quý giá.
Trong thân thể cô gái này chính là âm đỉnh trong Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng cô ấy không hiểu tâm pháp của Thanh Đế nên không thể tiếp thu ý thức do Thanh Đế để lại, cho nên mới cảm thấy đau đớn như vậy."
Mộc Bình nhìn Lâm Thanh Đàn, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
Mặc dù Lâm Thanh Đàn chưa tiếp xúc nhiều với tu luyện, nhưng nghe Mộc Bình nói xong thì cảm thấy rất huyền ảo, nhưng cũng hiểu được một chút.
Ý là Thanh Đỉnh trong đan điền của mình kỳ thật không đơn thuần là một món pháp bảo, còn mang theo rất nhiều kinh nghiệm luyện đan và đan phương…v…v.
Những tiếng nói mơ hồ không rõ trước đó không ngừng xuất hiện trong đầu mình hẳn là ý thức còn sót lại của Thanh Đế, đáng tiếc mình không tiếp thu được nên gây nên đau đầu.
Lâm Thanh Đàn nghe hiểu những điều này.
Lục Vân nghe xong thì trong lòng cũng vui mừng.
Nói vậy thì chị Thanh Đàn đã có được cơ duyên rất lớn!
Nếu như cô có thể tiếp thu ý thức còn sót lại trên Huyền Hỏa đỉnh thì chưa chắc không thể trở thành Thanh Đế kế tiếp.
Nhưng Lục Vân cũng không lộ ra vẻ mặt vui sướng mà cổ quái nhìn Mộc Bình một cái rồi hỏi: "Bà nghe được những tin đồn này từ nơi nào?"
Mộc Bình do dự một lát, nghĩ thầm đã đến mức này cũng không cần gì giấu diếm, thế là nói: "Vị Thanh Đế kia chính là Tông Chủ đầu tiên của Đan Dương Tông chúng tôi."
Hóa ra là người khai sáng Đan Dương Tông, vậy tính chân thực cũng tăng lên không ít.
Ánh mắt Lục Vân sáng lên, hỏi: "Nói vậy, tâm pháp Thanh Đế bà vừa nói đến có ghi chéo lại trong Đan Dương Tông của các người đúng không?"
Người đàn ông trung niên cực kỳ tự tin, trong nháy mắt tiếng nói vừa dứt thì sát ý nồng đậm đã khóa chặt lên người Lục Vân, chỉ có ánh mắt sắc bén kia cũng đã tạo thành lực uy hiếp khủng khiếp.
Chí ít đối với mọi người trong Đan Dương Tông thì lực uy hiếp này cực lớn.
Bởi vì tu vi của người đàn ông trung niên này chính là Kim Đan Kỳ.
Rất mạnh rất khủng bố.
Là người đủ khả năng quét ngang bọn họ.
Lục Vân lại rất bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Đừng nói ông chỉ là một tu luyện giả Kim Đan Kỳ sơ kỳ, mà cho dù là lão yêu quái Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì tôi cũng không sợ."
Ngông cuồng!
Vô tri!
Đây là đánh giá lúc này của mọi người đối với Lục Vân.
Từ khi Giới Hành Sơn đóng lại thì tu luyện giả có tu vi cao nhất trên thế giới hiện tại là Kim Đan Kỳ đại viên mãn, thuộc về chiến lực đỉnh cao của thế giới.
Lục Vân nói hắn không sợ cả Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì không phải vô tri là gì?
Quả thực là vô tri đến mức buồn cười!
Người đàn ông trung niên cười nhạo nói: "Đã sớm nghe nói tu ma giả vạn pháp tùy tâm, làm việc không theo phép tắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền."
Tu ma giả đều là lũ điên, họ điên cuồng đến cực điểm, bằng không cũng không có khả năng nói ra những lời vô tri không biết sợ như vậy.
"Nếu các người nhất định cho rằng tôi là tu ma giả thì hôm nay tôi là tu ma giả một lần vậy."
Lục Vân lười giải thích mà đạp mạnh bước chân, thân hình cực tốc lướt đi, trong nháy mắt đã chặn trước mặt người đàn ông trung niên, chủ động tung hai nắm đấm ra công kích, khinh thường sử dụng cả Ngự Linh Thần Kiếm.
"Tự tìm đường chết!"
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, toả ra khí thế hùng hồn, hai tay vung vẩy đã tung ra từng luồng dao động chân khí, lập tức đối đầu với Lục Vân.
Phanh phanh phanh!
Quyền ảnh nhanh đến cực hạn, để lại hàng trăm hàng ngàn hư ảnh giữa không trung, không gian như muốn sụp đổ, phát ra tiếng rung động ong ong ong.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên hơi trầm xuống.
Mộc Bình lại kinh hãi lần nữa.
Tu ma giả này lại đánh bất phân cao thấp với tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thật là gặp mạnh thì mạnh, rất khó không khiến người ta chấn động.
"Tu ma giả, trời tru đất diệt!"
Người đàn ông trung niên lớn tiếng gầm thét, toàn bộ chân khí hội tụ trên nắm tay, phát huy ra võ kỹ quyền pháp đã học rồi đánh về phía Lục Vân.
Lục Vân lộ ra nụ cười quỷ dị: "Tu ma giả trời tru đất diệt, đáng tiếc ông không phải trời đất, cho nên hôm nay tôi tru sát ông trước!"
Ầm ầm!
Cắn nuốt chân khí lại bắt đầu!
Tựa như trước đó cắn nuốt hết chân khí của Ông Lão Quỷ, cảnh tượng quỷ dị này lại xuất hiện lần nữa, thần công vô danh của Lục Vân bắt đầu điên cuồng cắn nuốt chân khí của người đàn ông trung niên này.
"Cái này. . ." Mọi người bỗng hít vào một hơi, trong lòng tràn đầy ngơ ngác.
Ông Lão Quỷ là Trúc Cơ hậu kỳ, Lục Vân cắn nuốt chân khí của lão cũng làm người ra rất kinh ngạc, nhưng người đàn ông trung niên này có tu vi Kim Đan Kỳ, lại vẫn bị Lục Vân cắn nuốt.
Đây không phải là kinh ngạc, mà là hoảng sợ!
Kim Đan Kỳ và Trúc Cơ kỳ cách nhau một trời một vực!
Tu ma giả này thực sự khủng bố!
"Mày mơ tưởng!"
Người đàn ông trung niên mặt mày tái xanh gào thét một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại muốn tránh thoát, đáng tiếc cho dù ông ta kéo ra khoảng cách rất dài thì chân khí trong cơ thể vẫn đang trôi qua.
Chỉ thấy giữa ông ta và Lục Vân như hình thành một cầu nối chân khí dài mười mấy mét.
"Đáng chết! Đáng chết! ! Tên tu ma giả đáng chết này! ! !" Người đàn ông trung niên sốt ruột đến chửi ầm lên.
Ông ta liều mạng muốn tránh thoát, đáng tiếc lại chỉ vô dụng, ngược lại trong lúc giãy dụa Kim Đan của ông ta lại trôi ra một cách quỷ dị rồi cũng bị cắn nuốt.
Đồng tử của mọi người co rụt vào.
Cắn nuốt Kim Đan!
Lần cắn nuốt chân khí này còn bá đạo hơn, tàn nhẫn hơn gấp trăm lần nghìn lần, rốt cuộc tu ma giả này tu luyện ma công nào mà lại đáng sợ đến mức này?
Tương lai sợ là sẽ có một đại ma đầu kinh thiên ra đời!
Hồng hộc!
Ngay khi Lục Vân dùng thần công vô danh điên cuồng cắn nuốt Kim Đan thì bỗng thấy lòng bàn tay phải của hắn bắn ra một tia sáng trắng, trong nháy mắt đã hút viên Kim Đan kia qua.
Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính còn cắn nuốt Kim Đan?
Cả Lục Vân cũng không dự đoán được cảnh này, nhìn Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính đoạt lấy Kim Đan rồi cắn nuốt sạch sẽ, hắn kinh ngạc đến ngây người.
Một món pháp bảo giật đồ ăn với một môn thần công vô danh?
Cái này cái này cái này. . .
Con mẹ nó cũng quá quỷ dị?
Tâm tình của Lục Vân lập tức phức tạp, nhưng rất nhanh đã cảm thấy vui mừng, không ngờ lại phát hiện một thu hoạch bất ngờ.
Lúc trước khi hắn đạt được Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính thì trên tấm gương bốn cạnh này có một vòng năng lượng, nhưng lại rất ảm đạm, giờ phút này sau khi cắn nuốt một viên Kim Đan thì một vòng năng lượng trong đó sáng lên.
Điều này chứng tỏ cắn nuốt Kim Đan có thể thắp sáng những vòng năng lượng này.
Chỉ cần thắp sáng cả bốn vòng năng lượng thì Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có thể thi triển ra công năng cắn nuốt lần nữa, giống như lại có thêm một kỹ năng bảo vệ mạng.
Làm sao Lục Vân có thể không kích động?
Hắn kích động đến mức muốn té xỉu rồi!
Nhưng khác biệt rõ ràng với Lục Vân chính là bọn người Công Tử Vũ, Mộc Bình thời khắc này như hoá đá, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Rung động!
Vô cùng vô cùng rung động!
Một mặt là vì Lục Vân không chút khách sáo mà nuốt chửng Kim Đan của tu luyện giả Kim Đan Kỳ, thực sự khó tin nổi.
Mặt khác, cũng là quan trọng nhất là vì vừa rồi bắn ra một tia sáng trắng.
Trong Đoạt Thiên Tạo Hóa Kính có chứa hai kiếm ý kinh thiên, trong nháy mắt tia sáng trắng vừa rồi xuất hiện, khí tức của một tia kiếm ý cũng lộ ra theo.
Mặc dù chỉ là một tia khí tức, cũng đã làm mọi người run sợ trong lòng, kinh động không thôi.
Dao động nhất chính là kiếm ý kia cực kỳ cực kỳ thuần khiết, cứ như kiếm ý do một vị kiếm sư vô tâm vô tư chìm đắm trong kiếm đạo vô số năm, cuối cùng tu luyện có thành tựu phát ra.
Kiếm tu thuần khiết đến cực điểm tuyệt đối là tu luyện giả chính phái.
Nhưng Lục Vân không phải là tu ma giả sao?
Không phải hắn tu luyện ma công sao, sao lại toả ra khí tức kiếm tu thuần chính như vậy?
Chẳng lẽ cả hai có thể kết hợp kiêm dung sao?
Cảnh tượng quỷ dị này đã triệt để vượt qua nhận thức của đám người Mộc Bình, trong lúc nhất thời họ khó mà phân biệt ra rốt cuộc Lục Vân là tu ma giả hay là kiếm tu chính phái.
Chương 429: Lời đồn về Thanh Đế
Hai loại khí tức chí thánh và chí tà cùng xuất hiện trên người một người, sự rung động này khó mà hình dung nổi.
Nhưng mặc kệ là chí thánh hay chí tà thì Lục Vân vẫn mang một khí chất vĩnh viễn không thay đổi, đó chính là —— Bá đạo.
Bá đạo cũng chia thành hai loại, một loại là nói đạo lý, một loại là không nói đạo lý.
Lục Vân thuộc về loại đầu tiên.
Hắn cho Công Tử Vũ hai loại lựa chọn, nếu Công Tử Vũ chọn chết thì Lục Vân đương nhiên sẽ giữ chữ tín, không có chuyện Công Tử Vũ muốn chết mà Lục Vân lại không cho, vậy không phù hợp nguyên tắc.
Cho nên Lục Vân yên tâm thoải mái mà nhận lấy cái mạng của Công Tử Vũ.
Bọn người Mộc Bình đã sớm bị dọa sợ, nhìn thấy Lục Vân đi về hướng mình, Mộc Bình lập tức hoảng sợ lắc đầu nói: "Tiền bối... Tha mạng!"
Công Tử Vũ nói gã không ngưng luyện ra tinh huyết là nói láo, nhưng Mộc Bình thật sự không có, nếu không cũng không cần dựa vào nuốt đan dược cấm kỵ để lập tức gia tăng tu vi.
Nói cách khác, hai lựa chọn lúc nãy Lục Vân cho Công Tử Vũ đều không áp dụng được cho đám người Mộc Bình.
Họ chỉ có con đường chết mà thôi.
"Tôi nói tôi không phải tu ma giả, các người tin hay không?" Lục Vân lạnh nhạt liếc nhìn đám người Mộc Bình, lại hỏi ra vấn đề này.
"Tin tin tin!" Mộc Bình vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Tiền bối ngài là một vị kiếm tu thực lực cao thâm, căn bản không phải tu ma giả, trước đó là tôi nói xấu ngài."
Lời này của bà ta là chân thành, một là do quá sợ hãi, hai là vì kiếm ý thuần chính lúc nãy làm bà ta không thể phỏng đoán được thân phận của Lục Vân.
Nếu Lục Vân nói mình không phải tu ma giả thì chính là không phải!
Mộc Bình còn có thể làm sao, chỉ có thể thuận theo ý hắn.
Nhưng làm Mộc Bình không ngờ là Lục Vân lại lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, lắc đầu nói: "Tôi không tin bà tin."
Tôi không tin bà tin?
Mộc Bình sững sờ, sao lại thành chơi chữ thế này?
Mộc Bình đột nhiên cảm giác được một luồng sát ý lạnh buốt, trong lòng run lên bần bật, bà ta mới hiểu tin hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là Lục Vân muốn giết người diệt khẩu.
Cả Kim Đan Kỳ cũng chết trong tay Lục Vân, hắn muốn giết bọn họ chẳng phải đơn giản như đồ tể giết heo dê sao?
Mộc Bình lập tức hoảng hồn, bỗng nhìn thoáng qua Lâm Thanh Đàn cách đó không xa, lập tức nghĩ ra ý tưởng mà nói: "Tiền bối tha cho tôi một mạng, tôi biết thân thể cô gái kia đã xảy ra chuyện gì."
Bà ta có thể nhìn ra Lục Vân rất xem trọng Lâm Thanh Đàn, vừa rồi mặc kệ giao đấu với ai thì hắn cũng bảo đảm an toàn cho Lâm Thanh Đàn trước.
Cho nên Mộc Bình thông minh mà lấy Lâm Thanh Đàn ra làm điều kiện đàm phán.
Quả nhiên Lục Vân đã thu sát ý lại mà nói: "Nói những gì bà biết cho tôi nghe."
"Nếu tôi nói cậu sẽ tha mạng của tôi sao?" Mộc Bình khẩn trương hỏi.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Có thể tha cho các người một mạng, điều kiện tiên quyết là tin tức của bà nhất định phải chính xác."
"Tuyệt đối chính xác, Đan Dương Tông chúng tôi hiểu rất rõ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh..."
Mộc Bình nói một câu, nhưng rất nhanh đã trầm mặc, bà ta đang châm chước xem sau khi mình nói ra tình trạng của Lâm Thanh Đàn thì Lục Vân có bỏ qua cho họ thật không.
Sao Lục Vân lại không biết lo lắng của bà ta, hắn hừ lạnh một tiếng và nói: "Tôi đã nói tôi không phải tu ma giả, đã hứa với bà thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, huống chi —— "
Khí tức trên người Lục Vân đột nhiên lạnh lẽo.
"Bà không có lựa chọn nào khác, không nói thì chết, về sau chính tôi sẽ đến Đan Dương Tông của các người hỏi ra đáp án."
"Tôi nói tôi nói." Thấy Lục Vân cường thế như vậy, Mộc Bình đành chịu thua: "Tục truyền Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh là bảo đỉnh do một vị Thanh Đế từng sử dụng lúc còn trẻ, vốn là một cái dương đỉnh.
Mà âm đỉnh tương ứng là do vị Thanh Đế kia đặc biệt tìm người chế tạo ra cho vợ mình, chỉ thích hợp với thân thể phụ nữ..."
Mộc Bình chậm rãi giới thiệu lai lịch của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, cuối cùng đôi vợ chồng Thanh Đế kia thế nào thì không ai biết, chỉ biết hai cái Huyền Hỏa đỉnh đều được truyền lại cho đời sau.
"Huyền Hỏa đỉnh là bảo vật có linh tính, đi theo vợ chồng Thanh Đế một thời gian ngắn đã khắc hoạ bóng dáng của họ lên chúng, bóng dáng đó cũng được coi là ý thức truyền thừa.
Cái này giống như một máy quay, bất tri bất giác ghi chép lại giọng nói của chủ nhân, khi nó được lưu đến đời tiếp theo thì thanh âm này sẽ tự động vang lên trong đầu đời tiếp theo.
Mà trong ý thức Thanh Đế để lại sẽ liên quan đến một chút kinh nghiệm đan thuật, đan phương của Thanh Đế, đây là một tài sản cực kỳ quý giá.
Trong thân thể cô gái này chính là âm đỉnh trong Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng cô ấy không hiểu tâm pháp của Thanh Đế nên không thể tiếp thu ý thức do Thanh Đế để lại, cho nên mới cảm thấy đau đớn như vậy."
Mộc Bình nhìn Lâm Thanh Đàn, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
Mặc dù Lâm Thanh Đàn chưa tiếp xúc nhiều với tu luyện, nhưng nghe Mộc Bình nói xong thì cảm thấy rất huyền ảo, nhưng cũng hiểu được một chút.
Ý là Thanh Đỉnh trong đan điền của mình kỳ thật không đơn thuần là một món pháp bảo, còn mang theo rất nhiều kinh nghiệm luyện đan và đan phương…v…v.
Những tiếng nói mơ hồ không rõ trước đó không ngừng xuất hiện trong đầu mình hẳn là ý thức còn sót lại của Thanh Đế, đáng tiếc mình không tiếp thu được nên gây nên đau đầu.
Lâm Thanh Đàn nghe hiểu những điều này.
Lục Vân nghe xong thì trong lòng cũng vui mừng.
Nói vậy thì chị Thanh Đàn đã có được cơ duyên rất lớn!
Nếu như cô có thể tiếp thu ý thức còn sót lại trên Huyền Hỏa đỉnh thì chưa chắc không thể trở thành Thanh Đế kế tiếp.
Nhưng Lục Vân cũng không lộ ra vẻ mặt vui sướng mà cổ quái nhìn Mộc Bình một cái rồi hỏi: "Bà nghe được những tin đồn này từ nơi nào?"
Mộc Bình do dự một lát, nghĩ thầm đã đến mức này cũng không cần gì giấu diếm, thế là nói: "Vị Thanh Đế kia chính là Tông Chủ đầu tiên của Đan Dương Tông chúng tôi."
Hóa ra là người khai sáng Đan Dương Tông, vậy tính chân thực cũng tăng lên không ít.
Ánh mắt Lục Vân sáng lên, hỏi: "Nói vậy, tâm pháp Thanh Đế bà vừa nói đến có ghi chéo lại trong Đan Dương Tông của các người đúng không?"