-
Chương 426-427
Chương 426: Tu ma giả?
Ông Lão Quỷ lại mắng to một tiếng đồ chó rồi ngang nhiên phát động sát chiêu, mười một ánh kiếm cùng gào thét chém xuống, mục tiêu nhắm thẳng vào Lục Vân.
Kích này nhất định sẽ giết chết Lục Vân!
Ông Lão Quỷ dâng trào sát ý.
Lục Vân nghiêm mặt lại, mặc dù hắn có tự tin tuyệt đối, nhưng kiếm chiêu của Ông Lão Quỷ thật sự không thể khinh thường.
Ngự Linh Thần Kiếm đâm thẳng ra.
Khác với mười một ánh kiếm của Ông Lão Quỷ, kiếm của Lục Vân chỉ có một luồng nhưng lại vô cùng to lớn, nó hoàn toàn có thể bao trùm lên mười một ánh kiếm của Ông Lão Quỷ.
Chỉ xem ai mạnh ai yếu.
"Kiếm tốt lắm! Xem ra hôm nay tao nhặt được bảo vật rồi, ha ha!"
Giờ phút này Ông Lão Quỷ mới phát hiện thanh kiếm trong tay Lục Vân là một bảo kiếm có phẩm chất bất phàm, phẫn nộ vừa rồi trong nháy mắt đã chuyển thành mừng rỡ.
Đây thật là niềm vui bất ngờ, còn đáng mừng hơn so với cướp được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Cướp đi Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chỉ vì làm Đan Dương Tông ghê tởm, tác dụng thực tế cũng không lớn, nhưng thanh kiếm kia thì khác, nó là bảo vật thật sự có thể gia tăng thực lực.
Thậm chí Ông Lão Quỷ có một ý tưởng tuyệt hơn, để tránh hai bên tranh đến đầu rơi máu chảy nên lão không cần Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh mà cứ tặng cho Công Tử Vũ, lão chỉ cần thanh kiếm này.
Lão tin chắc Công Tử Vũ sẽ vui vẻ tiếp nhận kết quả này.
"Ha ha, ta sai, thằng ranh, vừa rồi không nên mắng mày là chó, tao nên gọi mày là đồng tử tán tài, ha ha ha —— "
Tâm tình của Ông Lão Quỷ rất tốt, dường như đã chắc chắn thanh kiếm kia đã trở thành vật trong tay lão.
"Ông cười con mẹ gì vậy?"
Lục Vân lộ ra vẻ mặt quái lạ, Ngự Linh Thần Kiếm trong tay run lên kịch liệt, chỉ thấy ánh kiếm to lớn kia lập tức càng óng ánh lên khiến không khí chấn động đến vang lên ong ong.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
...
Đột nhiên mười một ánh kiếm gào thét đánh tới lại dần dần vỡ vụn, căn bản không đến được trước mặt Lục Vân, mà ánh kiếm hắn bổ ra lại có uy thế không giảm rồi đột nhiên chém về phía Ông Lão Quỷ.
"Ha ha ha ha —— "
Ông Lão Quỷ còn đắm chìm trong tiếng cười lớn mừng rỡ thì đột nhiên nhìn thấy Quỷ Kiếm Thập Nhất của mình liên tục bị vỡ nát, tiếng cười im bặt, hai mắt lão lập tức trừng lớn.
"Cái này. . . Làm sao vậy?" Ông Lão Quỷ như lập tức hóa đá, nhìn ánh kiếm khủng bố điên cuồng bổ tới, nhất thời quên luôn cả chuyện né tránh.
Lão thực sự quá rung động.
Quỷ Kiếm Thập Nhất là sát chiêu mạnh nhất của lão, sao lại bị Lục Vân dễ dàng đánh tan như vậy?
"Không có khả năng!" Ông Lão Quỷ điên cuồng gào thét, vẫn không muốn tin tưởng cảnh xảy ra trước mắt.
"Ông Lão Quỷ, ông muốn chết sao, còn không né tránh!" Lúc này Công Tử Vũ đột nhiên quát lạnh một tiếng, chỉ thấy gã lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, lông mày nhăn chặt lại, trong mắt cũng tràn ra vẻ khó tin.
Thực lực của Lục Vân vượt qua dự đoán của gã.
Mộc Bình cũng như thế.
Bà ta vốn cho là sau khi ăn vào đan dược cấm kỵ thì mình nhất định có thể giết chết Lục Vân, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.
Cả Ông Lão Quỷ dùng ra toàn lực cũng không phải đối thủ của Lục Vân, dù Mộc Bình ăn nhiều đan dược đến mấy cũng không thể là đối thủ của Lục Vân.
Chẳng lẽ thằng ranh này chính là con trai của thần may mắn trong truyền thuyết?
Trong lòng Mộc Bình dâng lên sóng to gió lớn.
Hắn có bảo vật vờn quanh, có công pháp nghịch thiên, còn có bảo kiếm bảo đỉnh, thực lực còn khủng bố như vậy thì sao có thể là hạng người vô danh?
Mấu chốt là tuổi của hắn mới hơn hai mươi thôi!
Quả thực đáng sợ!
Oanh!
Khi nghe Công Tử Vũ nhắc nhở, rốt cục Ông Lão Quỷ cũng tỉnh táo lại, dòng khí cuồn cuộn làm thân hình lão lập tức hóa thành ảnh ảo rồi nhanh chóng lùi lại, để lại từng tàn ảnh trên không trung.
Phanh phanh phanh phanh!
Chỗ ánh kiếm chém qua, tàn ảnh liên tục bị phá tan, trên trán Ông Lão Quỷ ứa ra mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu chậm thêm một bước thì thứ bị chém nát không phải là tàn ảnh của lão.
"Thằng ranh này quả nhiên không dễ trêu chọc, Công Tử Vũ, chúng ta..."
Ông Lão Quỷ liên tục lùi lại mấy chục mét, cuối cùng mới tránh thoát ánh kiếm này, đang chuẩn bị kêu Công Tử Vũ cùng đối phó Lục Vân thì đột nhiên dựng hết lông tơ lên.
Trong chớp nhoáng, lão cảm thấy phía sau như có một con ác ma đang lặng lẽ đứng đó.
Lão bỗng quay đầu, phát hiện chẳng biết lúc nào Lục Vân đã đi đến sau lưng mình.
Ông Lão Quỷ kinh hãi thất sắc, lời còn chưa nói hết liền nghe thấy Lục Vân cười lạnh và nói: "Lúc này xem ông tránh thế nào."
Lần này Lục Vân không sử dụng Ngự Linh Thần Kiếm mà tung một chưởng về hướng Ông Lão Quỷ.
Ông Lão Quỷ theo bản năng giơ chưởng lên đánh trả.
Một giây sau.
"A —— " Ông Lão Quỷ cực kỳ hoảng sợ, mắt trợn lên, mỗi một lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều đang run rẩy kịch liệt.
Chân khí của lão đang điên cuồng trôi qua.
Nói chính xác hơn là Lục Vân đang dùng công pháp quỷ dị kia điên cuồng cắn nuốt chân khí của Ông Lão Quỷ.
"Mày... Mày, mày là tu ma giả? !"
Ông Lão Quỷ hoảng sợ kêu to, thực sự không thể tin được người thanh niên trước mắt lại là một tu luyện giả tà phái, cũng chính là tu ma giả.
Nhưng sao có thể chứ?
Chân khí của hắn có màu xanh, là màu sắc thuần chính, sao lại là tu ma giả?
Nhưng nếu không phải tu ma giả thì sao lại bá đạo cắn nuốt chân khí của người khác như vậy?
Tâm tình lúc này của Ông Lão Quỷ giống như tu luyện giả đầu tiên mà Lục Vân gặp lúc trước - Tà Linh Giáo chủ cũng từng kinh ngạc, kinh hãi, nghi hoặc như vậy.
Nhưng sự nghi hoặc này đã định sẵn không lấy được giải đáp.
Thân thể Ông Lão Quỷ xẹp xuống như một cái thây khô rồi ngã thẳng xuống mặt đất.
Lão không chỉ bị cắn nuốt chân khí mà còn có khí huyết, đó mới là thứ tinh tuý nhất.
"Tu ma giả!"
Trông thấy Ông Lão Quỷ chết đi một cách quỷ dị, Công Tử Vũ và Mộc Bình cùng kinh hô, cũng vô thức nhận định Lục Vân là tu ma giả giống như trước khi Ông Lão Quỷ tử vong.
Cũng khó trách, công pháp của hắn kỳ quái như vậy mà.
Sắc mặt Công Tử Vũ thay đổi mấy lần, đã cười không nổi mà xếp quạt lại nắm trong tay, hai tay ôm quyền và nói: "Anh bạn, mạo phạm, cáo từ!"
"Muốn đi rồi sao?" Nhưng Công Tử Vũ vừa chuẩn bị rời đi thì giọng nói bá đạo của Lục Vân bỗng vang lên làm bước chân của gã hơi cứng đờ.
Chương 427: Hai lựa chọn
Thân thể Công Tử Vũ cứng đờ, quay người lại nói với sắc mặt khó coi: "Anh bạn tu ma giả này, vừa rồi tôi không ra tay với anh, không phải anh muốn giết tôi luôn đó chứ?"
Thông qua thủ đoạn Lục Vân đánh giết Ông Lão Quỷ, Công Tử Vũ phán đoán mình nhất định không phải đối thủ của Lục Vân, muốn chạy trốn dưới tốc độ khủng khiếp của Lục Vân cũng không phải dễ dàng.
Chỉ có thể nói đạo lý.
Đúng, nói đạo lý, làm người văn minh.
Lục Vân lắc đầu: "Đúng là mày không ra tay với tao, nhưng mày lại suy nghĩ đến, hơn nữa mày còn phạm một sai lầm lớn nhất, đó là không nên có ý xấu với chị hai tao."
Lục Vân biết nếu Công Tử Vũ không nhìn thấy thực lực của mình thì có thể không ra tay sao?
Lúc đánh không lại thì nói đạo lý, trên đời này có chuyện hời như vậy sao?
Làm Lục Vân không nhịn được nhất là ban đầu Công Tử Vũ đã nhìn chằm chằm Lâm Thanh Đàn, giống như Ông Lão Quỷ đã nói, vừa muốn bảo vật vừa muốn sắc đẹp.
Đây chính là vảy ngược của Lục Vân!
Sao có thể dễ dàng để Công Tử Vũ rời đi như vậy?
Lục Vân nói: "Còn có một điều tao cần sửa đúng là, tao không phải là tu ma giả."
Công Tử Vũ trầm mặc.
Không phải tu ma giả?
Hắn đã hút Ông Lão Quỷ thành bộ dạng quỷ quái kia mà còn nói mình không phải tu ma giả?
Lừa quỷ sao!
Đừng nói Công Tử Vũ không tin, cả bọn người Mộc Bình và Hàn Nguyệt cũng không tin được lời nói nhảm này.
Họ chỉ tin điều họ nhìn thấy trước mắt.
Nhìn từ đủ loại dấu hiệu thì Lục Vân là một tu ma giả.
Thấy họ không tin, Lục Vân cũng rất bất đắc dĩ.
Dù sao giải thích cũng giải thích không rõ, hắn cũng lười nói nhiều nên nói với Công Tử Vũ: "Cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, chết; thứ hai, giao ra một giọt tinh huyết."
Mấy người đến từ Côn Luân này rất bá đạo, nhưng họ không biết là Lục Vân còn bá đạo hơn họ.
Nghe Lục Vân nói vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Lựa chọn thứ nhất thì khỏi phải bàn đến.
Lựa chọn thứ hai, đương nhiên họ biết Lục Vân có dụng ý gì.
Tu luyện giả khác với tu võ giả, chỉ cần lấy một giọt máu bình thường của tu võ giả thì Lục Vân có thể tuỳ tiện khống chế họ.
Nhưng tu luyện giả đã xảy ra biến hóa về chất, loại máu bình thường không có tác dụng, chỉ có tinh huyết mới làm được.
Mà tu luyện giả cần hao phí thời gian và tinh lực để cô đọng tinh huyết, có thể bảo vệ mạng sống vào thời điểm then chốt, bởi vì nó có thể kích hoạt tiềm năng.
Đan dược cấm kỵ của Mộc Bình cũng đi theo nguyên lý này, sau khi cấp tốc ngưng luyện ra tinh huyết rồi dung hoà với chân khí thì có thể làm thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn.
Nhưng loại chất xúc tác này cũng có di chứng rất lớn giống như phương thức cô đọng tinh huyết.
Đây chính là nguyên nhân làm Mộc Bình không muốn tuỳ tiện uống đan dược cấm kỵ.
Lục Vân bảo Công Tử Vũ giao ra một giọt tinh huyết tất nhiên là để tiện khống chế gã, một là cho gã một bài học, hai là tránh cho gã sau này đến kiếm chuyện tiếp.
Sắc mặt của Công Tử Vũ cực kỳ khó coi, ánh mắt lấp lóe mà nói: "Cô đọng tinh huyết rất khó, rất nhiều tu luyện giả cả đời không cô đọng ra được mấy giọt, đến bây giờ tôi còn chưa tạo ra được."
Đây đương nhiên là lời nói dối.
Gã cũng không muốn giao tinh huyết cho Lục Vân, một khi giao cho hắn thì có nghĩa là gã bị Lục Vân nắm lấy nhược điểm trong tay.
Mặc dù nhược điểm này không trí mạng, nhưng Lục Vân có thể dựa vào giọt tinh huyết này để tuỳ tiện giảm bớt tu vi của Công Tử Vũ.
Đương nhiên Công Tử Vũ không muốn.
Lục Vân cười một tiếng và nói: "Cho nên lựa chọn của mày là chết?"
Chết?
Nói đùa cái gì vậy!
Mặt Công Tử Vũ trầm xuống, hung dữ nhìn chằm chằm Lục Vân mà nói: "Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, tu ma giả, ngày nào đó chúng ta lại tính món nợ này!"
Gã vừa hung ác dùng hết ba giọt tinh huyết mà nhiều năm vất vả tu luyện ra, khí thế trên người đột nhiên dâng cao rất nhiều.
Nhưng gã cũng không lựa chọn giao thủ với Lục Vân mà là chạy trốn.
Gã muốn về Vân Sơn Thư Viện tìm viện binh!
Có tinh huyết tăng cường làm tốc độ chạy trốn của Công Tử Vũ nhanh hơn trước đó không chỉ mười lần, thân thể gần như hóa thành một luồng ánh sáng mà bắn đi.
Nhưng mà….
Xèo!
Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ đột nhiên chính diện va chạm với gã, vừa vặn đụng vào lồng ngực làm Công Tử Vũ hộc máu tại chỗ.
Đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm, nhưng phần đụng vào ngực Công Tử Vũ là chuôi kiếm.
"Đáng chết!" Công Tử Vũ rơi xuống đất rồi lớn tiếng mắng, trong nháy mắt tiếp theo đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Lục Vân đã đi tới sau lưng gã.
"Tao tôn trọng lựa chọn của mày!"
Giọng nói của Lục Vân vang lên, vừa chuẩn bị ra tay thì đột nhiên lại có một khí tức vô cùng kinh khủng che khuất bầu trời hạ xuống, làm tất cả mọi người đều chấn động.
"Chú Bình, cứu tôi!" Nhưng khi Công Tử Vũ cảm nhận được khí tức này thì lại vô cùng kích động rống lớn một tiếng, liều mạng lao về hướng người tới.
Lục Vân không đuổi theo mà chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới.
"Người trẻ tuổi, mặc kệ cậu là tu luyện giả hay tu ma giả thì tôi cũng chẳng muốn xen vào việc của người khác, nhưng cậu không nên dồn người ta vào đường cùng như vậy." Người đàn ông trung niên vừa đánh giá Lục Vân vừa lắc đầu nói.
Lục Vân lại cười: "Ông lại là thứ chó má gì đây?"
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói: "Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ là một người hầu phụng mệnh bảo vệ công tử mà thôi."
Nghe thấy lời này, Công Tử Vũ lập tức không vui: "Chú Bình, chú luôn âm thầm bảo hộ tôi thì vì sao không sớm hiện thân, hại tôi tổn thất ba giọt tinh huyết uổng phí."
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Thật có lỗi thưa công tử, gia chủ nói không thể để ngài sinh ra tâm lý ỷ lại. Kỳ thật từ khi ngài rời khỏi Vân Sơn Thư Viện thì tôi đã lặng lẽ đi theo ngài, nếu như không phải tu ma giả này đuổi giết đến cùng thì tôi cũng không tuỳ tiện ra tay."
Trong lòng Công Tử Vũ không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể như thế, gã thù hận mà nói: "Vậy đừng nói nhảm nữa, tranh thủ làm thịt tu ma giả này giúp tôi đi!"
Hiện tại gã đã hận Lục Vân đến tận xương.
Ba giọt tinh huyết giữ mạng đã bị lãng phí, thật đau lòng.
Bây giờ chỉ có giết Lục Vân thì gã mới trút ra được buồn bực trong lòng.
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Công tử yên tâm, nếu tôi đã hiện thân thì tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến, tôi lập tức đưa cái đầu trên cổ tu ma giả này tới trước mặt ngài."
Ông Lão Quỷ lại mắng to một tiếng đồ chó rồi ngang nhiên phát động sát chiêu, mười một ánh kiếm cùng gào thét chém xuống, mục tiêu nhắm thẳng vào Lục Vân.
Kích này nhất định sẽ giết chết Lục Vân!
Ông Lão Quỷ dâng trào sát ý.
Lục Vân nghiêm mặt lại, mặc dù hắn có tự tin tuyệt đối, nhưng kiếm chiêu của Ông Lão Quỷ thật sự không thể khinh thường.
Ngự Linh Thần Kiếm đâm thẳng ra.
Khác với mười một ánh kiếm của Ông Lão Quỷ, kiếm của Lục Vân chỉ có một luồng nhưng lại vô cùng to lớn, nó hoàn toàn có thể bao trùm lên mười một ánh kiếm của Ông Lão Quỷ.
Chỉ xem ai mạnh ai yếu.
"Kiếm tốt lắm! Xem ra hôm nay tao nhặt được bảo vật rồi, ha ha!"
Giờ phút này Ông Lão Quỷ mới phát hiện thanh kiếm trong tay Lục Vân là một bảo kiếm có phẩm chất bất phàm, phẫn nộ vừa rồi trong nháy mắt đã chuyển thành mừng rỡ.
Đây thật là niềm vui bất ngờ, còn đáng mừng hơn so với cướp được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Cướp đi Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chỉ vì làm Đan Dương Tông ghê tởm, tác dụng thực tế cũng không lớn, nhưng thanh kiếm kia thì khác, nó là bảo vật thật sự có thể gia tăng thực lực.
Thậm chí Ông Lão Quỷ có một ý tưởng tuyệt hơn, để tránh hai bên tranh đến đầu rơi máu chảy nên lão không cần Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh mà cứ tặng cho Công Tử Vũ, lão chỉ cần thanh kiếm này.
Lão tin chắc Công Tử Vũ sẽ vui vẻ tiếp nhận kết quả này.
"Ha ha, ta sai, thằng ranh, vừa rồi không nên mắng mày là chó, tao nên gọi mày là đồng tử tán tài, ha ha ha —— "
Tâm tình của Ông Lão Quỷ rất tốt, dường như đã chắc chắn thanh kiếm kia đã trở thành vật trong tay lão.
"Ông cười con mẹ gì vậy?"
Lục Vân lộ ra vẻ mặt quái lạ, Ngự Linh Thần Kiếm trong tay run lên kịch liệt, chỉ thấy ánh kiếm to lớn kia lập tức càng óng ánh lên khiến không khí chấn động đến vang lên ong ong.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
...
Đột nhiên mười một ánh kiếm gào thét đánh tới lại dần dần vỡ vụn, căn bản không đến được trước mặt Lục Vân, mà ánh kiếm hắn bổ ra lại có uy thế không giảm rồi đột nhiên chém về phía Ông Lão Quỷ.
"Ha ha ha ha —— "
Ông Lão Quỷ còn đắm chìm trong tiếng cười lớn mừng rỡ thì đột nhiên nhìn thấy Quỷ Kiếm Thập Nhất của mình liên tục bị vỡ nát, tiếng cười im bặt, hai mắt lão lập tức trừng lớn.
"Cái này. . . Làm sao vậy?" Ông Lão Quỷ như lập tức hóa đá, nhìn ánh kiếm khủng bố điên cuồng bổ tới, nhất thời quên luôn cả chuyện né tránh.
Lão thực sự quá rung động.
Quỷ Kiếm Thập Nhất là sát chiêu mạnh nhất của lão, sao lại bị Lục Vân dễ dàng đánh tan như vậy?
"Không có khả năng!" Ông Lão Quỷ điên cuồng gào thét, vẫn không muốn tin tưởng cảnh xảy ra trước mắt.
"Ông Lão Quỷ, ông muốn chết sao, còn không né tránh!" Lúc này Công Tử Vũ đột nhiên quát lạnh một tiếng, chỉ thấy gã lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, lông mày nhăn chặt lại, trong mắt cũng tràn ra vẻ khó tin.
Thực lực của Lục Vân vượt qua dự đoán của gã.
Mộc Bình cũng như thế.
Bà ta vốn cho là sau khi ăn vào đan dược cấm kỵ thì mình nhất định có thể giết chết Lục Vân, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.
Cả Ông Lão Quỷ dùng ra toàn lực cũng không phải đối thủ của Lục Vân, dù Mộc Bình ăn nhiều đan dược đến mấy cũng không thể là đối thủ của Lục Vân.
Chẳng lẽ thằng ranh này chính là con trai của thần may mắn trong truyền thuyết?
Trong lòng Mộc Bình dâng lên sóng to gió lớn.
Hắn có bảo vật vờn quanh, có công pháp nghịch thiên, còn có bảo kiếm bảo đỉnh, thực lực còn khủng bố như vậy thì sao có thể là hạng người vô danh?
Mấu chốt là tuổi của hắn mới hơn hai mươi thôi!
Quả thực đáng sợ!
Oanh!
Khi nghe Công Tử Vũ nhắc nhở, rốt cục Ông Lão Quỷ cũng tỉnh táo lại, dòng khí cuồn cuộn làm thân hình lão lập tức hóa thành ảnh ảo rồi nhanh chóng lùi lại, để lại từng tàn ảnh trên không trung.
Phanh phanh phanh phanh!
Chỗ ánh kiếm chém qua, tàn ảnh liên tục bị phá tan, trên trán Ông Lão Quỷ ứa ra mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu chậm thêm một bước thì thứ bị chém nát không phải là tàn ảnh của lão.
"Thằng ranh này quả nhiên không dễ trêu chọc, Công Tử Vũ, chúng ta..."
Ông Lão Quỷ liên tục lùi lại mấy chục mét, cuối cùng mới tránh thoát ánh kiếm này, đang chuẩn bị kêu Công Tử Vũ cùng đối phó Lục Vân thì đột nhiên dựng hết lông tơ lên.
Trong chớp nhoáng, lão cảm thấy phía sau như có một con ác ma đang lặng lẽ đứng đó.
Lão bỗng quay đầu, phát hiện chẳng biết lúc nào Lục Vân đã đi đến sau lưng mình.
Ông Lão Quỷ kinh hãi thất sắc, lời còn chưa nói hết liền nghe thấy Lục Vân cười lạnh và nói: "Lúc này xem ông tránh thế nào."
Lần này Lục Vân không sử dụng Ngự Linh Thần Kiếm mà tung một chưởng về hướng Ông Lão Quỷ.
Ông Lão Quỷ theo bản năng giơ chưởng lên đánh trả.
Một giây sau.
"A —— " Ông Lão Quỷ cực kỳ hoảng sợ, mắt trợn lên, mỗi một lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều đang run rẩy kịch liệt.
Chân khí của lão đang điên cuồng trôi qua.
Nói chính xác hơn là Lục Vân đang dùng công pháp quỷ dị kia điên cuồng cắn nuốt chân khí của Ông Lão Quỷ.
"Mày... Mày, mày là tu ma giả? !"
Ông Lão Quỷ hoảng sợ kêu to, thực sự không thể tin được người thanh niên trước mắt lại là một tu luyện giả tà phái, cũng chính là tu ma giả.
Nhưng sao có thể chứ?
Chân khí của hắn có màu xanh, là màu sắc thuần chính, sao lại là tu ma giả?
Nhưng nếu không phải tu ma giả thì sao lại bá đạo cắn nuốt chân khí của người khác như vậy?
Tâm tình lúc này của Ông Lão Quỷ giống như tu luyện giả đầu tiên mà Lục Vân gặp lúc trước - Tà Linh Giáo chủ cũng từng kinh ngạc, kinh hãi, nghi hoặc như vậy.
Nhưng sự nghi hoặc này đã định sẵn không lấy được giải đáp.
Thân thể Ông Lão Quỷ xẹp xuống như một cái thây khô rồi ngã thẳng xuống mặt đất.
Lão không chỉ bị cắn nuốt chân khí mà còn có khí huyết, đó mới là thứ tinh tuý nhất.
"Tu ma giả!"
Trông thấy Ông Lão Quỷ chết đi một cách quỷ dị, Công Tử Vũ và Mộc Bình cùng kinh hô, cũng vô thức nhận định Lục Vân là tu ma giả giống như trước khi Ông Lão Quỷ tử vong.
Cũng khó trách, công pháp của hắn kỳ quái như vậy mà.
Sắc mặt Công Tử Vũ thay đổi mấy lần, đã cười không nổi mà xếp quạt lại nắm trong tay, hai tay ôm quyền và nói: "Anh bạn, mạo phạm, cáo từ!"
"Muốn đi rồi sao?" Nhưng Công Tử Vũ vừa chuẩn bị rời đi thì giọng nói bá đạo của Lục Vân bỗng vang lên làm bước chân của gã hơi cứng đờ.
Chương 427: Hai lựa chọn
Thân thể Công Tử Vũ cứng đờ, quay người lại nói với sắc mặt khó coi: "Anh bạn tu ma giả này, vừa rồi tôi không ra tay với anh, không phải anh muốn giết tôi luôn đó chứ?"
Thông qua thủ đoạn Lục Vân đánh giết Ông Lão Quỷ, Công Tử Vũ phán đoán mình nhất định không phải đối thủ của Lục Vân, muốn chạy trốn dưới tốc độ khủng khiếp của Lục Vân cũng không phải dễ dàng.
Chỉ có thể nói đạo lý.
Đúng, nói đạo lý, làm người văn minh.
Lục Vân lắc đầu: "Đúng là mày không ra tay với tao, nhưng mày lại suy nghĩ đến, hơn nữa mày còn phạm một sai lầm lớn nhất, đó là không nên có ý xấu với chị hai tao."
Lục Vân biết nếu Công Tử Vũ không nhìn thấy thực lực của mình thì có thể không ra tay sao?
Lúc đánh không lại thì nói đạo lý, trên đời này có chuyện hời như vậy sao?
Làm Lục Vân không nhịn được nhất là ban đầu Công Tử Vũ đã nhìn chằm chằm Lâm Thanh Đàn, giống như Ông Lão Quỷ đã nói, vừa muốn bảo vật vừa muốn sắc đẹp.
Đây chính là vảy ngược của Lục Vân!
Sao có thể dễ dàng để Công Tử Vũ rời đi như vậy?
Lục Vân nói: "Còn có một điều tao cần sửa đúng là, tao không phải là tu ma giả."
Công Tử Vũ trầm mặc.
Không phải tu ma giả?
Hắn đã hút Ông Lão Quỷ thành bộ dạng quỷ quái kia mà còn nói mình không phải tu ma giả?
Lừa quỷ sao!
Đừng nói Công Tử Vũ không tin, cả bọn người Mộc Bình và Hàn Nguyệt cũng không tin được lời nói nhảm này.
Họ chỉ tin điều họ nhìn thấy trước mắt.
Nhìn từ đủ loại dấu hiệu thì Lục Vân là một tu ma giả.
Thấy họ không tin, Lục Vân cũng rất bất đắc dĩ.
Dù sao giải thích cũng giải thích không rõ, hắn cũng lười nói nhiều nên nói với Công Tử Vũ: "Cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, chết; thứ hai, giao ra một giọt tinh huyết."
Mấy người đến từ Côn Luân này rất bá đạo, nhưng họ không biết là Lục Vân còn bá đạo hơn họ.
Nghe Lục Vân nói vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Lựa chọn thứ nhất thì khỏi phải bàn đến.
Lựa chọn thứ hai, đương nhiên họ biết Lục Vân có dụng ý gì.
Tu luyện giả khác với tu võ giả, chỉ cần lấy một giọt máu bình thường của tu võ giả thì Lục Vân có thể tuỳ tiện khống chế họ.
Nhưng tu luyện giả đã xảy ra biến hóa về chất, loại máu bình thường không có tác dụng, chỉ có tinh huyết mới làm được.
Mà tu luyện giả cần hao phí thời gian và tinh lực để cô đọng tinh huyết, có thể bảo vệ mạng sống vào thời điểm then chốt, bởi vì nó có thể kích hoạt tiềm năng.
Đan dược cấm kỵ của Mộc Bình cũng đi theo nguyên lý này, sau khi cấp tốc ngưng luyện ra tinh huyết rồi dung hoà với chân khí thì có thể làm thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn.
Nhưng loại chất xúc tác này cũng có di chứng rất lớn giống như phương thức cô đọng tinh huyết.
Đây chính là nguyên nhân làm Mộc Bình không muốn tuỳ tiện uống đan dược cấm kỵ.
Lục Vân bảo Công Tử Vũ giao ra một giọt tinh huyết tất nhiên là để tiện khống chế gã, một là cho gã một bài học, hai là tránh cho gã sau này đến kiếm chuyện tiếp.
Sắc mặt của Công Tử Vũ cực kỳ khó coi, ánh mắt lấp lóe mà nói: "Cô đọng tinh huyết rất khó, rất nhiều tu luyện giả cả đời không cô đọng ra được mấy giọt, đến bây giờ tôi còn chưa tạo ra được."
Đây đương nhiên là lời nói dối.
Gã cũng không muốn giao tinh huyết cho Lục Vân, một khi giao cho hắn thì có nghĩa là gã bị Lục Vân nắm lấy nhược điểm trong tay.
Mặc dù nhược điểm này không trí mạng, nhưng Lục Vân có thể dựa vào giọt tinh huyết này để tuỳ tiện giảm bớt tu vi của Công Tử Vũ.
Đương nhiên Công Tử Vũ không muốn.
Lục Vân cười một tiếng và nói: "Cho nên lựa chọn của mày là chết?"
Chết?
Nói đùa cái gì vậy!
Mặt Công Tử Vũ trầm xuống, hung dữ nhìn chằm chằm Lục Vân mà nói: "Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, tu ma giả, ngày nào đó chúng ta lại tính món nợ này!"
Gã vừa hung ác dùng hết ba giọt tinh huyết mà nhiều năm vất vả tu luyện ra, khí thế trên người đột nhiên dâng cao rất nhiều.
Nhưng gã cũng không lựa chọn giao thủ với Lục Vân mà là chạy trốn.
Gã muốn về Vân Sơn Thư Viện tìm viện binh!
Có tinh huyết tăng cường làm tốc độ chạy trốn của Công Tử Vũ nhanh hơn trước đó không chỉ mười lần, thân thể gần như hóa thành một luồng ánh sáng mà bắn đi.
Nhưng mà….
Xèo!
Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ đột nhiên chính diện va chạm với gã, vừa vặn đụng vào lồng ngực làm Công Tử Vũ hộc máu tại chỗ.
Đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm, nhưng phần đụng vào ngực Công Tử Vũ là chuôi kiếm.
"Đáng chết!" Công Tử Vũ rơi xuống đất rồi lớn tiếng mắng, trong nháy mắt tiếp theo đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Lục Vân đã đi tới sau lưng gã.
"Tao tôn trọng lựa chọn của mày!"
Giọng nói của Lục Vân vang lên, vừa chuẩn bị ra tay thì đột nhiên lại có một khí tức vô cùng kinh khủng che khuất bầu trời hạ xuống, làm tất cả mọi người đều chấn động.
"Chú Bình, cứu tôi!" Nhưng khi Công Tử Vũ cảm nhận được khí tức này thì lại vô cùng kích động rống lớn một tiếng, liều mạng lao về hướng người tới.
Lục Vân không đuổi theo mà chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới.
"Người trẻ tuổi, mặc kệ cậu là tu luyện giả hay tu ma giả thì tôi cũng chẳng muốn xen vào việc của người khác, nhưng cậu không nên dồn người ta vào đường cùng như vậy." Người đàn ông trung niên vừa đánh giá Lục Vân vừa lắc đầu nói.
Lục Vân lại cười: "Ông lại là thứ chó má gì đây?"
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói: "Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ là một người hầu phụng mệnh bảo vệ công tử mà thôi."
Nghe thấy lời này, Công Tử Vũ lập tức không vui: "Chú Bình, chú luôn âm thầm bảo hộ tôi thì vì sao không sớm hiện thân, hại tôi tổn thất ba giọt tinh huyết uổng phí."
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Thật có lỗi thưa công tử, gia chủ nói không thể để ngài sinh ra tâm lý ỷ lại. Kỳ thật từ khi ngài rời khỏi Vân Sơn Thư Viện thì tôi đã lặng lẽ đi theo ngài, nếu như không phải tu ma giả này đuổi giết đến cùng thì tôi cũng không tuỳ tiện ra tay."
Trong lòng Công Tử Vũ không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể như thế, gã thù hận mà nói: "Vậy đừng nói nhảm nữa, tranh thủ làm thịt tu ma giả này giúp tôi đi!"
Hiện tại gã đã hận Lục Vân đến tận xương.
Ba giọt tinh huyết giữ mạng đã bị lãng phí, thật đau lòng.
Bây giờ chỉ có giết Lục Vân thì gã mới trút ra được buồn bực trong lòng.
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Công tử yên tâm, nếu tôi đã hiện thân thì tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến, tôi lập tức đưa cái đầu trên cổ tu ma giả này tới trước mặt ngài."