-
Chương 424-425
Chương 424: Chen miệng hai lần
Lại xuất hiện một người.
Sắc mặt Mộc Bình càng khó coi, tức giận hừ một tiếng và nói: "Ông Lão Quỷ, chẳng lẽ Quỷ Kiếm Tông các người cũng muốn nhắm vào Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh?"
"Có vấn đề gì sao?"
Lão già gầy gò kia họ Ông, tên là Ông Lão Quỷ, đến từ Quỷ Kiếm Tông của Côn Luân Sơn.
Chỉ thấy lão nhếch miệng nói: "Cả người của Vân Sơn Thư Viện cũng đến, tôi đến xem có gì đáng kinh ngạc."
Công Tử Vũ lộ ra vẻ mặt hứng thú thú, vừa cười vừa nói: "Ha ha, Ông Lão Quỷ, xem ra hai chúng ta không mưu mà hợp, thú vị, thú vị."
Diện mạo của gã rất nho nhã, nhưng giọng nói lại mang theo một tia âm nhu, hình thành tương phản rất rõ ràng.
Mộc Bình tức giận không thôi.
Hai người này một người đến từ Vân Sơn Thư Viện, một người đến từ Quỷ Kiếm Tông, không giống với Đan Dương Tông, Đan Dương Tông chuyên nghiên cứu đan thuật, một cái bảo đỉnh có thể giúp phẩm chất của đan dược tăng lên mấy cấp độ.
Nhưng hai người này đều không học tập đan thuật, lấy Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh cũng không có tác dụng lớn.
Nhưng họ vẫn đến.
Không vì cái gì khác, đơn thuần chỉ muốn đến làm Đan Dương Tông ghê tởm.
Nếu như họ có thể mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về, Đan Dương Tông muốn có nó thì họ có thể đe doạ vơ vét của Đan Dương Tông một vố.
Lui một bước, họ thà mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về làm vật trang trí cũng không tuỳ tiện cho Đan Dương Tông lấy được.
Làm sao Mộc Bình có thể không buồn giận?
Bà ta sắp bị chọc giận nổ tung rồi!
Nhưng bà ta có thể làm gì được?
Chả làm gì được cả.
Công Tử Vũ lại nhìn về hướng Lâm Thanh Đàn, mang dáng vẻ thư sinh mà cười nói: "Cô suy nghĩ đề nghị vừa rồi của tôi đi, Ông Lão Quỷ này cũng không phải loại người lương thiện gì, sẽ chết người."
Gã nói xong mà Lâm Thanh Đàn vẫn không đáp lại.
Lục Vân thì thản nhiên nói: "Chỉ có thêm một đống rác thôi, có gì để suy xét, các người mau cút đi, tôi nhìn chướng mắt lắm."
"Mày nói tao là rác rưởi?" Ông Lão Quỷ nhíu mày lại, lộ ra tia sắc lạnh.
Lục Vân lộ ra nụ cười, lắc đầu nói: "Ông không nên hiểu lầm ý tôi, tôi không nhằm vào một mình ông, tôi nói mấy người đến từ Côn Luân Sơn đều là rác rưởi."
"Hừ! Ngông cuồng, tao thấy mày muốn chết!" Ông Lão Quỷ giận dữ.
Công Tử Vũ thì ngoài cười nhưng trong không cười mà ha ha hai tiếng, châm chọc nói: "Ông Lão Quỷ, vừa rồi ông tới trễ nên bỏ lỡ một màn đặc sắc."
"Ồ?" Ông Lão Quỷ nhướng mày lên.
Công Tử Vũ tiếp tục nói: "Vừa rồi anh bạn trẻ tuổi này dữ dội lắm, Mộc Bình và hắn giao thủ không biết bao nhiêu hiệp còn bị đánh không thể chống đỡ nổi đấy."
Lời này vừa nói ra, Mộc Bình lập tức cảm thấy mất mặt, mặt mày tái xanh mà nói: "Cậu đừng đứng đó châm chọc, tên điên này tu luyện công pháp rất quỷ dị, nói về đánh nhau thì có lẽ tôi không phải đối thủ, nhưng giết người thì người chết nhất định là hắn!"
Mộc Bình tự tin sau khi bà ta ăn đan dược cấm kỵ thì nhất định có thể giết được Lục Vân, nhưng bà ta cũng vì thế mà sụt giảm tu vi, như vậy không đáng.
Nghe Công Tử Vũ chanh chua trào phúng, bà ta nhịn không được phản bác một câu.
Công Tử Vũ lại cố ý chế nhạo bà ta: "Đối phó loại người này còn cần ăn đan dược, xem ra người ta nói cũng không sai, bà là thứ rác rưởi."
Ông Lão Quỷ cũng cười nói: "Rác rưởi chính là rác rưởi, đừng lấy cớ công pháp gì cả."
"Các người..." Mộc Bình tức đến run rẩy cả người.
Nhưng bà ta lại không cách nào phản bác.
Bà ta vốn tu luyện đan thuật là chính, bàn về thực lực đánh nhau thì nhất định không bằng Công Tử Vũ và Ông Lão Quỷ, bị họ trào phúng cũng bình thường.
Nhưng lúc này, giọng nói của Lục Vân lại vang lên lần nữa: "Cái kia, tôi uốn nắn một chút, có lẽ vừa rồi các người không nghe rõ lời tôi nói, tôi nói là các người đều là rác rưởi."
Thật không biết mấy người này suy nghĩ thế nào.
Đều là rác rưởi, cũng không cần ghét bỏ lẫn nhau đâu.
Lục Vân thật không còn gì để nói.
"..."
Nơi này lập tức yên tĩnh chốc lát.
Sau đó tiếng hét phẫn nộ tràn ngập sát ý của Ông Lão Quỷ vang lên: "Ồn ào! Tụi tao nói chuyện đến phiên thằng chó chết mày chen vào à?"
Lần này Ông Lão Quỷ thật sự nổi giận.
Lúc đầu lão căn bản không có ý định phản ứng Lục Vân, mục tiêu chỉ là Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng càng không để ý đến thằng ranh này thì hắn càng nhảy nhót.
Đây đã là lần thứ hai Lục Vân ngắt lời, nói họ là rác rưởi.
Ông Lão Quỷ không thể nhịn được nữa.
Công Tử Vũ cũng xụ mặt xuống, mặc dù gã cố gắng duy trì nụ cười nho nhã, nhưng rất khó, ngược lại khiến vẻ mặt trở nên vặn vẹo mấy phần.
Ông Lão Quỷ không chịu được Lục Vân, vậy gỏi sao gã nhịn được?
Lần đầu tiên nhìn thấy người tự đại ngông cuồng như vậy, hơn nữa làm cho họ khó chịu nhất là hắn lắm miệng!
Lục Vân nói nhiều quá!
Họ có thân phận gì?
Đến từ Côn Luân, thánh địa của tu luyện giả.
Lục Vân lại có thân phận gì?
Một tán tu bên ngoài núi Côn Luân mà thôi.
Lúc họ nói chuyện, thằng ranh này dựa vào cái gì xen vào? Hắn có tư cách gì xen vào? Chen miệng một lần thì thôi, còn chen lần hai, hắn là thứ chó má gì?
Mộc Bình cũng khó chịu.
Vẻ mặt bà ta trở nên rất thương hại, ánh mắt nhìn về phía Lục Vân giống như đang nhìn một tên thiểu năng.
Bà ta thừa nhận khi chưa uống đan dược cấm kỵ thì bà ta không phải đối thủ của Lục Vân, nhưng đó không phải vì Lục Vân mạnh, mà là do bà ta yếu.
Mộc Bình không thể không thừa nhận một sự thật, trong đông đảo môn phái của Côn Luân thì thực lực tổng hợp của Đan Dương Tông tương đối yếu kém.
Họ chuyên luyện đan thuật nên không thể so sánh với những môn phái chuyên tu luyện được.
"Hai vị, so với châm chọc khiêu khích tôi thì không bằng giải quyết tên điên này trước đi, không thì hắn vẫn nghĩ là các người đang nói đùa đó!" Mộc Bình cười lạnh và nói.
Hai người này chạy tới đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh làm Mộc Bình cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiện tại càng làm bà ta không thoải mái là tên điên Lục Vân này.
Giết để lỗ tai được yên tịnh.
Ông Lão Quỷ hừ lạnh một tiếng: "Muốn giết thì tất nhiên tôi sẽ giết, còn cần bà lên tiếng à? Thứ này thì chỉ cần một chiêu của tôi thôi đã làm hắn tan thành mây khói."
Công Tử Vũ đong đưa quạt xếp, trên mặt là nụ cười âm nhu: "Nếu Ông Lão Quỷ đã nói như vậy thì tôi không giành với ông, dù sao cũng chỉ cần hai giây."
Quả thật là như thế, chuyện tốn hai giây thôi.
Ông Lão Quỷ không lo lắng khi mình ra tay giết Lục Vân thì Công Tử Vũ nhân cơ hội đột nhiên cướp đi người nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Bởi vì theo Ông Lão Quỷ thấy thì giết Lục Vân chỉ tốn nhiều nhất là hai giây.
Chương 425: Đồ chó
Ông Lão Quỷ ra tay.
Áo vải quét qua, một chân khí sắc bén vọt mạnh ra từ tay áo của lão.
Lão là kiếm tu, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo kiếm ý, mặc dù chân khí này không phải dùng kiếm phát ra, nhưng vẫn ẩn chứa từng tia từng tia kiếm ý.
Thanh thế không bằng Huyền Ngọc Chỉ mà Mộc Bình thi triển trước đó, nhưng uy lực lại là gấp mười gấp trăm lần, cứ như sấm sét trong im ắng.
Vậy là đủ để giết chết Lục Vân rồi.
Sau khi Ông Lão Quỷ tung ra chân khí này thì không để ý đến Lục Vân nữa mà tập trung lực chú ý lên người Lâm Thanh Đàn, đang nghĩ nên làm sao tranh đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh với Công Tử Vũ.
Lão không hề cân nhắc đến Mộc Bình.
Bởi vì dù Mộc Bình ăn đan dược cấm kỵ cũng không phải là đối thủ của hai người bọn họ.
Đối thủ của Ông Lão Quỷ chỉ có Công Tử Vũ.
"A?"
Bởi vì Lục Vân và Lâm Thanh Đàn đứng rất gần nên ánh mắt Ông Lão Quỷ vừa di động đến người Lâm Thanh Đàn, nhưng cảnh xảy ra tiếp theo lại cưỡng ép lão chuyển mắt trở về.
Khoé mắt của Ông Lão Quỷ liếc nhìn phát hiện Lục Vân không chết dưới kiếm ý chân khí của mình thì không khỏi kinh dị hô lên một tiếng.
"Thằng ranh này thật sự có chút năng lực." Ánh mắt Ông Lão Quỷ trầm xuống, nói.
Mộc Bình tâm tình thoải mái bảo: "Đã sớm nói tên điên này không đơn giản, Ông Lão Quỷ không lấy ra chút bản lĩnh thật thì muốn giết hắn cũng không dễ."
"Hừ!" Ông Lão Quỷ không vui hừ lạnh một tiếng, khi nhìn lại Lục Vân thì sát ý điên cuồng ngưng tụ, gần như đông kết thành sương, sau đó lão quát một tiếng: "Đồ chó, còn không đi chết cho tao!"
Chân khí khuấy động tràn ra.
Lão dùng một chiêu mà không giết chết được Lục Vân, còn bị Mộc Bình trào phúng một câu, Ông Lão Quỷ cảm thấy quá mất mặt nên kích này còn mạnh hơn chân khí vừa rồi không biết bao nhiêu lần.
"Luôn mồm đồ chó, lão già tép riu đến từ Côn Luân ông miệng thối thật."
Lần này Lục Vân không đứng yên nghe chữi mà mắng lại một câu, sau đó chủ động vọt về hướng Ông Lão Quỷ, thần công vô danh điên cuồng vận chuyển.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lục Vân đạp nát công kích chân khí của Ông Lão Quỷ xong thì liên tục ra quyền, mỗi một nắm đấm đánh ra đều có thể kích nổ không khí, hơn nữa khí thế càng ngày càng mạnh.
Trước đó nghe Mộc Bình nói công pháp của Lục Vân rất quỷ dị, Ông Lão Quỷ còn chưa tin, cứ nghĩ là Mộc Bình viện cớ để cứu vãn danh dự thôi.
Tới giờ khắc này, khi Ông Lão Quỷ thật sự cảm nhận được chân khí của Lục Vân thì mới phát hiện thật sự rất quỷ dị.
"Cái tên điên này..."
Mộc Bình cách đó không xa trông thấy cảnh này thì trong mắt hiện ra một tia kinh hãi.
Bà ta có thể nhìn ra được thế công của Lục Vân vào thời khắc này còn mạnh hơn lúc nãy giao thủ với bà ta một chút.
Nhưng bà ta không biết là, lúc nãy bởi vì Lục Vân đang bực bội, muốn trút hết chân khí trong cơ thể ra ngoài nên muốn tiêu hao trước một đợt, cuối cùng lại giết chết Mộc Bình.
Vì thế mới tạo thành ảo giác cho Mộc Bình.
Hiện tại Lục Vân đã tỉnh táo lại, có thể tự do điều khiển chân khí, không tan rã như trước đó mà phần lớn đều hội tụ trên nắm tay, vì thế tất nhiên thế công càng mạnh hơn.
Công Tử Vũ như suy nghĩ có gì đó mà nói: " Dưới tình huống không thi triển quyền pháp võ kỹ mà thằng ranh này có thể ngưng tụ chân khí đến trình độ này, công pháp của hắn quả nhiên không đơn giản..."
Gã liếm môi một cái, biểu lộ đột nhiên trở nên phấn khởi.
"So với Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh thì mình càng cảm thấy hứng thú với công pháp của hắn hơn."
Người của Vân Sơn Thư Viện thích nghiên cứu công pháp võ kỹ kỳ quái nhất, trong đó có không ít ma công.
Công pháp Lục Vân tu luyện thành công khơi gợi hứng thú của Công Tử Vũ.
Mặc kệ Mộc Bình và Công Tử Vũ nghĩ thế nào, dù sao tâm tình lúc này của Ông Lão Quỷ rất khó chịu, thật là chó chết, cứ tiếp tục như vậy thì không còn mặt mũi gì nữa rồi!
"Quỷ Kiếm Thập Nhất!"
Ông Lão Quỷ không bận tâm nhiều nữa mà gầm thét một tiếng, trường kiếm sau lưng gào thét lao ra, lơ lửng trên đỉnh đầu lão rồi hội tụ kiếm thế điên cuồng.
Đây là kiếm pháp tông môn của Quỷ Kiếm Tông, tổng cộng có mười ba thức, Ông Lão Quỷ đã tu luyện đến thức thứ mười một, là thủ đoạn công kích mạnh nhất hiện giờ lão nắm giữ.
Hai lần thất bại liên tục làm Ông Lão Quỷ mất hết kiên trì, cho nên không định lãng phí thời gian với Lục Vân nữa mà trực tiếp tung ra sát chiêu mạnh nhất.
"Tao xem thằng chó chết mày có chết không!"
Ánh kiếm rét lạnh chiếu rọi lên mặt Ông Lão Quỷ, khiến gương mặt vốn khô gầy của lão trở nên càng quỷ dị mấy phần.
Sau một tiếng gào thét, kiếm trên đỉnh đầu Ông Lão Quỷ bỗng huyễn hóa thành mười một kiếm ảnh, mỗi một kiếm ảnh đều mang theo sát ý vô cùng kinh khủng.
Lục Vân nhìn mười một kiếm ảnh kia với ánh mắt lấp lóe.
Quả nhiên kiếm pháp là thứ rất thú vị.
Mặc dù lão đạo sĩ sư phụ giao Ngự Linh Thần Kiếm cho Lục Vân, nhưng căn bản không truyền thụ kiếm pháp, tựa như chưa từng truyền cho hắn bất kì võ kĩ nào vậy.
Võ kỹ còn đỡ, Lục Vân ỷ vào thần công vô danh bá đạo của mình, chỉ cần cảnh giới ngang hàng thì bất kỳ võ kỹ nào cũng bị nó nghiền nát bằng bạo lực.
Nhưng lúc này trông thấy Ông Lão Quỷ thi triển ra kiếm pháp lại làm Lục Vân hơi rung động.
Một kiếm biến thành mười một kiếm, hơn nữa mỗi một kiếm đều khủng bố như vậy, xem ra kiếm pháp cũng gia tăng thực lực rất nhiều.
Lục Vân đột nhiên muốn học kiếm.
Có lẽ là do trong lòng bàn tay hắn thu gom được hai kiếm ý kinh thiên khiến hắn sinh ra cảm giác hào hùng ‘Tôi cũng làm được’.
Chờ mong ngày nào đó hắn cũng có thể tự lĩnh ngộ kiếm pháp, ngưng luyện ra loại kiếm ý kinh khủng kia.
Ông!
Suy nghĩ của Lục Vân bay xa chốc lát, mười một kiếm thế trên đầu Ông Lão Quỷ đã triệt để hoàn thành ngưng tụ, sát ý ngập trời trút xuống.
Trong chốc lát, trong tay Lục Vân xuất hiện một tia sách màu đỏ, đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm.
"Tôi cũng có kiếm, nhưng tôi không biết kiếm pháp, chỉ đơn thuần hiếu kì là một kiếm tôi chém lung tung ra có thể chống đỡ được kiếm pháp khí thế ngập trời của ông không." Lục Vân vừa cười vừa nói, đồng thời dặn dò Lâm Thanh Đàn tránh xa một chút.
Cảnh này làm Ông Lão Quỷ cảm thấy hắn ngông cuồng đến cực hạn.
Một kiếm chém lung tung ra mà vọng tưởng ngăn cản được Quỷ Kiếm Thập Nhất của lão?
Không phải hắn đang mơ mộng hão huyền đó chứ!
"Vậy mày đi hỏi câu trả lời của Diêm Vương đi, đồ —— chó! !"
Lại xuất hiện một người.
Sắc mặt Mộc Bình càng khó coi, tức giận hừ một tiếng và nói: "Ông Lão Quỷ, chẳng lẽ Quỷ Kiếm Tông các người cũng muốn nhắm vào Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh?"
"Có vấn đề gì sao?"
Lão già gầy gò kia họ Ông, tên là Ông Lão Quỷ, đến từ Quỷ Kiếm Tông của Côn Luân Sơn.
Chỉ thấy lão nhếch miệng nói: "Cả người của Vân Sơn Thư Viện cũng đến, tôi đến xem có gì đáng kinh ngạc."
Công Tử Vũ lộ ra vẻ mặt hứng thú thú, vừa cười vừa nói: "Ha ha, Ông Lão Quỷ, xem ra hai chúng ta không mưu mà hợp, thú vị, thú vị."
Diện mạo của gã rất nho nhã, nhưng giọng nói lại mang theo một tia âm nhu, hình thành tương phản rất rõ ràng.
Mộc Bình tức giận không thôi.
Hai người này một người đến từ Vân Sơn Thư Viện, một người đến từ Quỷ Kiếm Tông, không giống với Đan Dương Tông, Đan Dương Tông chuyên nghiên cứu đan thuật, một cái bảo đỉnh có thể giúp phẩm chất của đan dược tăng lên mấy cấp độ.
Nhưng hai người này đều không học tập đan thuật, lấy Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh cũng không có tác dụng lớn.
Nhưng họ vẫn đến.
Không vì cái gì khác, đơn thuần chỉ muốn đến làm Đan Dương Tông ghê tởm.
Nếu như họ có thể mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về, Đan Dương Tông muốn có nó thì họ có thể đe doạ vơ vét của Đan Dương Tông một vố.
Lui một bước, họ thà mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về làm vật trang trí cũng không tuỳ tiện cho Đan Dương Tông lấy được.
Làm sao Mộc Bình có thể không buồn giận?
Bà ta sắp bị chọc giận nổ tung rồi!
Nhưng bà ta có thể làm gì được?
Chả làm gì được cả.
Công Tử Vũ lại nhìn về hướng Lâm Thanh Đàn, mang dáng vẻ thư sinh mà cười nói: "Cô suy nghĩ đề nghị vừa rồi của tôi đi, Ông Lão Quỷ này cũng không phải loại người lương thiện gì, sẽ chết người."
Gã nói xong mà Lâm Thanh Đàn vẫn không đáp lại.
Lục Vân thì thản nhiên nói: "Chỉ có thêm một đống rác thôi, có gì để suy xét, các người mau cút đi, tôi nhìn chướng mắt lắm."
"Mày nói tao là rác rưởi?" Ông Lão Quỷ nhíu mày lại, lộ ra tia sắc lạnh.
Lục Vân lộ ra nụ cười, lắc đầu nói: "Ông không nên hiểu lầm ý tôi, tôi không nhằm vào một mình ông, tôi nói mấy người đến từ Côn Luân Sơn đều là rác rưởi."
"Hừ! Ngông cuồng, tao thấy mày muốn chết!" Ông Lão Quỷ giận dữ.
Công Tử Vũ thì ngoài cười nhưng trong không cười mà ha ha hai tiếng, châm chọc nói: "Ông Lão Quỷ, vừa rồi ông tới trễ nên bỏ lỡ một màn đặc sắc."
"Ồ?" Ông Lão Quỷ nhướng mày lên.
Công Tử Vũ tiếp tục nói: "Vừa rồi anh bạn trẻ tuổi này dữ dội lắm, Mộc Bình và hắn giao thủ không biết bao nhiêu hiệp còn bị đánh không thể chống đỡ nổi đấy."
Lời này vừa nói ra, Mộc Bình lập tức cảm thấy mất mặt, mặt mày tái xanh mà nói: "Cậu đừng đứng đó châm chọc, tên điên này tu luyện công pháp rất quỷ dị, nói về đánh nhau thì có lẽ tôi không phải đối thủ, nhưng giết người thì người chết nhất định là hắn!"
Mộc Bình tự tin sau khi bà ta ăn đan dược cấm kỵ thì nhất định có thể giết được Lục Vân, nhưng bà ta cũng vì thế mà sụt giảm tu vi, như vậy không đáng.
Nghe Công Tử Vũ chanh chua trào phúng, bà ta nhịn không được phản bác một câu.
Công Tử Vũ lại cố ý chế nhạo bà ta: "Đối phó loại người này còn cần ăn đan dược, xem ra người ta nói cũng không sai, bà là thứ rác rưởi."
Ông Lão Quỷ cũng cười nói: "Rác rưởi chính là rác rưởi, đừng lấy cớ công pháp gì cả."
"Các người..." Mộc Bình tức đến run rẩy cả người.
Nhưng bà ta lại không cách nào phản bác.
Bà ta vốn tu luyện đan thuật là chính, bàn về thực lực đánh nhau thì nhất định không bằng Công Tử Vũ và Ông Lão Quỷ, bị họ trào phúng cũng bình thường.
Nhưng lúc này, giọng nói của Lục Vân lại vang lên lần nữa: "Cái kia, tôi uốn nắn một chút, có lẽ vừa rồi các người không nghe rõ lời tôi nói, tôi nói là các người đều là rác rưởi."
Thật không biết mấy người này suy nghĩ thế nào.
Đều là rác rưởi, cũng không cần ghét bỏ lẫn nhau đâu.
Lục Vân thật không còn gì để nói.
"..."
Nơi này lập tức yên tĩnh chốc lát.
Sau đó tiếng hét phẫn nộ tràn ngập sát ý của Ông Lão Quỷ vang lên: "Ồn ào! Tụi tao nói chuyện đến phiên thằng chó chết mày chen vào à?"
Lần này Ông Lão Quỷ thật sự nổi giận.
Lúc đầu lão căn bản không có ý định phản ứng Lục Vân, mục tiêu chỉ là Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng càng không để ý đến thằng ranh này thì hắn càng nhảy nhót.
Đây đã là lần thứ hai Lục Vân ngắt lời, nói họ là rác rưởi.
Ông Lão Quỷ không thể nhịn được nữa.
Công Tử Vũ cũng xụ mặt xuống, mặc dù gã cố gắng duy trì nụ cười nho nhã, nhưng rất khó, ngược lại khiến vẻ mặt trở nên vặn vẹo mấy phần.
Ông Lão Quỷ không chịu được Lục Vân, vậy gỏi sao gã nhịn được?
Lần đầu tiên nhìn thấy người tự đại ngông cuồng như vậy, hơn nữa làm cho họ khó chịu nhất là hắn lắm miệng!
Lục Vân nói nhiều quá!
Họ có thân phận gì?
Đến từ Côn Luân, thánh địa của tu luyện giả.
Lục Vân lại có thân phận gì?
Một tán tu bên ngoài núi Côn Luân mà thôi.
Lúc họ nói chuyện, thằng ranh này dựa vào cái gì xen vào? Hắn có tư cách gì xen vào? Chen miệng một lần thì thôi, còn chen lần hai, hắn là thứ chó má gì?
Mộc Bình cũng khó chịu.
Vẻ mặt bà ta trở nên rất thương hại, ánh mắt nhìn về phía Lục Vân giống như đang nhìn một tên thiểu năng.
Bà ta thừa nhận khi chưa uống đan dược cấm kỵ thì bà ta không phải đối thủ của Lục Vân, nhưng đó không phải vì Lục Vân mạnh, mà là do bà ta yếu.
Mộc Bình không thể không thừa nhận một sự thật, trong đông đảo môn phái của Côn Luân thì thực lực tổng hợp của Đan Dương Tông tương đối yếu kém.
Họ chuyên luyện đan thuật nên không thể so sánh với những môn phái chuyên tu luyện được.
"Hai vị, so với châm chọc khiêu khích tôi thì không bằng giải quyết tên điên này trước đi, không thì hắn vẫn nghĩ là các người đang nói đùa đó!" Mộc Bình cười lạnh và nói.
Hai người này chạy tới đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh làm Mộc Bình cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiện tại càng làm bà ta không thoải mái là tên điên Lục Vân này.
Giết để lỗ tai được yên tịnh.
Ông Lão Quỷ hừ lạnh một tiếng: "Muốn giết thì tất nhiên tôi sẽ giết, còn cần bà lên tiếng à? Thứ này thì chỉ cần một chiêu của tôi thôi đã làm hắn tan thành mây khói."
Công Tử Vũ đong đưa quạt xếp, trên mặt là nụ cười âm nhu: "Nếu Ông Lão Quỷ đã nói như vậy thì tôi không giành với ông, dù sao cũng chỉ cần hai giây."
Quả thật là như thế, chuyện tốn hai giây thôi.
Ông Lão Quỷ không lo lắng khi mình ra tay giết Lục Vân thì Công Tử Vũ nhân cơ hội đột nhiên cướp đi người nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Bởi vì theo Ông Lão Quỷ thấy thì giết Lục Vân chỉ tốn nhiều nhất là hai giây.
Chương 425: Đồ chó
Ông Lão Quỷ ra tay.
Áo vải quét qua, một chân khí sắc bén vọt mạnh ra từ tay áo của lão.
Lão là kiếm tu, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo kiếm ý, mặc dù chân khí này không phải dùng kiếm phát ra, nhưng vẫn ẩn chứa từng tia từng tia kiếm ý.
Thanh thế không bằng Huyền Ngọc Chỉ mà Mộc Bình thi triển trước đó, nhưng uy lực lại là gấp mười gấp trăm lần, cứ như sấm sét trong im ắng.
Vậy là đủ để giết chết Lục Vân rồi.
Sau khi Ông Lão Quỷ tung ra chân khí này thì không để ý đến Lục Vân nữa mà tập trung lực chú ý lên người Lâm Thanh Đàn, đang nghĩ nên làm sao tranh đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh với Công Tử Vũ.
Lão không hề cân nhắc đến Mộc Bình.
Bởi vì dù Mộc Bình ăn đan dược cấm kỵ cũng không phải là đối thủ của hai người bọn họ.
Đối thủ của Ông Lão Quỷ chỉ có Công Tử Vũ.
"A?"
Bởi vì Lục Vân và Lâm Thanh Đàn đứng rất gần nên ánh mắt Ông Lão Quỷ vừa di động đến người Lâm Thanh Đàn, nhưng cảnh xảy ra tiếp theo lại cưỡng ép lão chuyển mắt trở về.
Khoé mắt của Ông Lão Quỷ liếc nhìn phát hiện Lục Vân không chết dưới kiếm ý chân khí của mình thì không khỏi kinh dị hô lên một tiếng.
"Thằng ranh này thật sự có chút năng lực." Ánh mắt Ông Lão Quỷ trầm xuống, nói.
Mộc Bình tâm tình thoải mái bảo: "Đã sớm nói tên điên này không đơn giản, Ông Lão Quỷ không lấy ra chút bản lĩnh thật thì muốn giết hắn cũng không dễ."
"Hừ!" Ông Lão Quỷ không vui hừ lạnh một tiếng, khi nhìn lại Lục Vân thì sát ý điên cuồng ngưng tụ, gần như đông kết thành sương, sau đó lão quát một tiếng: "Đồ chó, còn không đi chết cho tao!"
Chân khí khuấy động tràn ra.
Lão dùng một chiêu mà không giết chết được Lục Vân, còn bị Mộc Bình trào phúng một câu, Ông Lão Quỷ cảm thấy quá mất mặt nên kích này còn mạnh hơn chân khí vừa rồi không biết bao nhiêu lần.
"Luôn mồm đồ chó, lão già tép riu đến từ Côn Luân ông miệng thối thật."
Lần này Lục Vân không đứng yên nghe chữi mà mắng lại một câu, sau đó chủ động vọt về hướng Ông Lão Quỷ, thần công vô danh điên cuồng vận chuyển.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lục Vân đạp nát công kích chân khí của Ông Lão Quỷ xong thì liên tục ra quyền, mỗi một nắm đấm đánh ra đều có thể kích nổ không khí, hơn nữa khí thế càng ngày càng mạnh.
Trước đó nghe Mộc Bình nói công pháp của Lục Vân rất quỷ dị, Ông Lão Quỷ còn chưa tin, cứ nghĩ là Mộc Bình viện cớ để cứu vãn danh dự thôi.
Tới giờ khắc này, khi Ông Lão Quỷ thật sự cảm nhận được chân khí của Lục Vân thì mới phát hiện thật sự rất quỷ dị.
"Cái tên điên này..."
Mộc Bình cách đó không xa trông thấy cảnh này thì trong mắt hiện ra một tia kinh hãi.
Bà ta có thể nhìn ra được thế công của Lục Vân vào thời khắc này còn mạnh hơn lúc nãy giao thủ với bà ta một chút.
Nhưng bà ta không biết là, lúc nãy bởi vì Lục Vân đang bực bội, muốn trút hết chân khí trong cơ thể ra ngoài nên muốn tiêu hao trước một đợt, cuối cùng lại giết chết Mộc Bình.
Vì thế mới tạo thành ảo giác cho Mộc Bình.
Hiện tại Lục Vân đã tỉnh táo lại, có thể tự do điều khiển chân khí, không tan rã như trước đó mà phần lớn đều hội tụ trên nắm tay, vì thế tất nhiên thế công càng mạnh hơn.
Công Tử Vũ như suy nghĩ có gì đó mà nói: " Dưới tình huống không thi triển quyền pháp võ kỹ mà thằng ranh này có thể ngưng tụ chân khí đến trình độ này, công pháp của hắn quả nhiên không đơn giản..."
Gã liếm môi một cái, biểu lộ đột nhiên trở nên phấn khởi.
"So với Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh thì mình càng cảm thấy hứng thú với công pháp của hắn hơn."
Người của Vân Sơn Thư Viện thích nghiên cứu công pháp võ kỹ kỳ quái nhất, trong đó có không ít ma công.
Công pháp Lục Vân tu luyện thành công khơi gợi hứng thú của Công Tử Vũ.
Mặc kệ Mộc Bình và Công Tử Vũ nghĩ thế nào, dù sao tâm tình lúc này của Ông Lão Quỷ rất khó chịu, thật là chó chết, cứ tiếp tục như vậy thì không còn mặt mũi gì nữa rồi!
"Quỷ Kiếm Thập Nhất!"
Ông Lão Quỷ không bận tâm nhiều nữa mà gầm thét một tiếng, trường kiếm sau lưng gào thét lao ra, lơ lửng trên đỉnh đầu lão rồi hội tụ kiếm thế điên cuồng.
Đây là kiếm pháp tông môn của Quỷ Kiếm Tông, tổng cộng có mười ba thức, Ông Lão Quỷ đã tu luyện đến thức thứ mười một, là thủ đoạn công kích mạnh nhất hiện giờ lão nắm giữ.
Hai lần thất bại liên tục làm Ông Lão Quỷ mất hết kiên trì, cho nên không định lãng phí thời gian với Lục Vân nữa mà trực tiếp tung ra sát chiêu mạnh nhất.
"Tao xem thằng chó chết mày có chết không!"
Ánh kiếm rét lạnh chiếu rọi lên mặt Ông Lão Quỷ, khiến gương mặt vốn khô gầy của lão trở nên càng quỷ dị mấy phần.
Sau một tiếng gào thét, kiếm trên đỉnh đầu Ông Lão Quỷ bỗng huyễn hóa thành mười một kiếm ảnh, mỗi một kiếm ảnh đều mang theo sát ý vô cùng kinh khủng.
Lục Vân nhìn mười một kiếm ảnh kia với ánh mắt lấp lóe.
Quả nhiên kiếm pháp là thứ rất thú vị.
Mặc dù lão đạo sĩ sư phụ giao Ngự Linh Thần Kiếm cho Lục Vân, nhưng căn bản không truyền thụ kiếm pháp, tựa như chưa từng truyền cho hắn bất kì võ kĩ nào vậy.
Võ kỹ còn đỡ, Lục Vân ỷ vào thần công vô danh bá đạo của mình, chỉ cần cảnh giới ngang hàng thì bất kỳ võ kỹ nào cũng bị nó nghiền nát bằng bạo lực.
Nhưng lúc này trông thấy Ông Lão Quỷ thi triển ra kiếm pháp lại làm Lục Vân hơi rung động.
Một kiếm biến thành mười một kiếm, hơn nữa mỗi một kiếm đều khủng bố như vậy, xem ra kiếm pháp cũng gia tăng thực lực rất nhiều.
Lục Vân đột nhiên muốn học kiếm.
Có lẽ là do trong lòng bàn tay hắn thu gom được hai kiếm ý kinh thiên khiến hắn sinh ra cảm giác hào hùng ‘Tôi cũng làm được’.
Chờ mong ngày nào đó hắn cũng có thể tự lĩnh ngộ kiếm pháp, ngưng luyện ra loại kiếm ý kinh khủng kia.
Ông!
Suy nghĩ của Lục Vân bay xa chốc lát, mười một kiếm thế trên đầu Ông Lão Quỷ đã triệt để hoàn thành ngưng tụ, sát ý ngập trời trút xuống.
Trong chốc lát, trong tay Lục Vân xuất hiện một tia sách màu đỏ, đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm.
"Tôi cũng có kiếm, nhưng tôi không biết kiếm pháp, chỉ đơn thuần hiếu kì là một kiếm tôi chém lung tung ra có thể chống đỡ được kiếm pháp khí thế ngập trời của ông không." Lục Vân vừa cười vừa nói, đồng thời dặn dò Lâm Thanh Đàn tránh xa một chút.
Cảnh này làm Ông Lão Quỷ cảm thấy hắn ngông cuồng đến cực hạn.
Một kiếm chém lung tung ra mà vọng tưởng ngăn cản được Quỷ Kiếm Thập Nhất của lão?
Không phải hắn đang mơ mộng hão huyền đó chứ!
"Vậy mày đi hỏi câu trả lời của Diêm Vương đi, đồ —— chó! !"